Thanh kiếm đồng đâm vào miệng máu khổng lồ ghê rợn giống như cắt vào đậu phụ, dễ dàng xuyên thủng cổ họng quái vật, bay lên không trung. Ngọn lửa bám trên kiếm đồng dường như là khắc tinh của miệng máu, ngay lập tức lan ra, bao phủ toàn bộ quái vật, thiêu đốt khiến nó giãy giụa hét lên từng tiếng đau đớn, thảm thiết.

Phía thác máu bên kia, từng cột máu giống như có sinh mệnh, điên cuồng công kích lưới lửa, muốn lao tới bên này giải cứu cho miệng máu, nhưng lưới lửa nhìn mỏng manh mà lại vô cùng bền chắc, bất kể cột máu vặn vẹo kiểu nào cũng không thể đột phá vòng vây thoát ra ngoài.

Đốc nhìn miệng máu bị lửa xanh của kiếm đồng thiêu đốt, hắn kết ấn điều khiển kiếm đồng bay trở lại ba lô, sau đó tay phải lấy ra từ trong ba lô một cái trống cổ có cán làm bằng xương khắc đồ hình kỳ dị. Đốc vừa cầm trống lắc, vừa lẩm nhẩm một đoạn thần chú cổ xưa; mấy hơi thở sau trống cổ bay khỏi tay hắn xoay tròn, di chuyển đến vùng không trung phía trên miệng máu, phát ra một luồng sáng nhàn nhạt giống như ánh sáng của mặt trăng. Sở dĩ hắn có thể phát hiện ra cái cây kia có vấn đề để phòng bị từ trước là bởi ngay từ lúc hắn phát hiện oán khí ở nơi này quá nồng đậm, gần như không thể có loại cây nào có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh này. Nhưng cái cây này lại vẫn xuất hiện ở bên dưới thác máu, điều này nói lên hai khả năng. Thứ nhất, cái cây này chỉ là ảo ảnh do nơi này biến thành; thứ hai, cái cây này có thể do oán khí tạo thành. Bất kể là trường hợp nào, cái cây này đều có vấn đề cho nên Đốc vẫn luôn cảnh giác, đề phòng biến cố xảy ra; sự thật đã chứng minh phán đoán của hắn là chính xác.

- Còn không chịu hiện nguyên hình? -Đốc nhìn thấy ánh sáng của trống cổ bao phủ hoàn toàn miệng máu, lúc này mới thở phào rồi ngã quỵ xuống, miệng chảy đầy máu tươi. Mấy lần liên tiếp thi triển mật thuật, cơ thể của hắn bắt đầu suy yếu, may mắn cuối cùng hắn cũng giam cầm được oán linh, nếu không, có thể hắn sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này. Đốc hít một hơi sâu ngăn lại cảm giác nôn nao chực trào nơi lồng ngực, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn về phía lồng sáng do trống cổ tạo thành.

Bên trong lồng sáng, cái miệng máu không ngừng bị lửa xanh cùng với ánh sáng của trống cổ tinh lọc bắt đầu co rút thành một bóng người mờ ảo. Nó gào thét điên cuồng muốn thoát ra ngoài, một lúc sau thấy vô vọng, mới yên tĩnh trở lại, hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm về phía Đốc, gầm gừ.

- Giết… giết…

- Ta nên gọi ngươi là oán linh hay tướng quân Sà Châu Ba Yên? -Đốc đi lại gần oán linh, lạnh nhạt nói.

Với việc oán linh bị trống cổ giam cầm, dòng sông máu không có người điều khiển cũng theo đó yên tĩnh trở lại. Sở dĩ hắn đoán được thân phận của con oán linh này chính là nhờ lời nhắc nhở của ông nội về ý nghĩa của những câu chuyện cổ xưa đối với mỗi một khu rừng thiêng. Vì vậy, sau khi nghe Lã Nì Khai kể lại lai lịch vùng đất Khe Váp, kết hợp với những hiểu biết về oán linh, Đốc đã bắt đầu nghi ngờ con oán linh này chính là Sà Châu Ba Yên. Rồi khi con oán linh muốn giết Lã Sìn Dinh ở bìa rừng, bị mật pháp của Đốc tấn công phải chạy trốn, Đốc nghe được tiếng nổ lớn giống như âm thanh khi nổ súng kíp, hắn đã có thể khẳng định đối phương chính là Sà Châu Ba Yên.

Bóng người trong lồng sáng khi nghe Đốc nói lên cái tên Sà Châu Ba Yên liền vặn vẹo, khuôn mặt trở nên rõ ràng nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại điên cuồng, mờ mịt như cũ.

- Giết… giết…

- Bất kể ngươi có nhớ bản thân là ai hay không, ngươi đã chết từ lâu nhưng lại không luân hồi chuyển thế mà tham luyến ở lại thế gian làm hại người, quả thực là tội ác tày đình. Nay gặp được ta, coi như là phúc phận của ngươi, để ta giúp ngươi luân hồi, tránh ngươi ở lại nhân gian hại người.

Đốc nói xong thì không tiếp tục chần chừ, hai tay kết ấn, lẩm bẩm chú ngữ, bắt đầu làm phép.

Lần này khác với những lần làm phép trước, hắn đọc chú ngữ khá dài, theo một loại nhịp điệu giống như tụng, lại giống như ca; phía trước hắn, ánh sáng tỏa ra từ trống cổ cũng hưởng ứng theo nhịp điệu kia biến ảo lúc sáng lúc tối, cảnh tượng vô cùng huyền ảo.

Bên trong lồng sáng, oán linh nghe thấy những lời chú ngữ kia bắt đầu ôm đầu lăn lộn đau đớn, tìm cách chạy trốn ra ngoài. Nhưng theo chú ngữ càng lúc càng dồn dập, thân thể oán linh bắt đầu bốc lên từng luồng oán khí, sau đó bị tinh lọc bởi ánh sáng của trống cổ.

Một lúc sau, oán khí trên người oán linh đã hoàn toàn bị triệt tiêu, chỉ còn duy nhất một hình bóng màu vàng mờ nhạt lơ lửng giữa không trung. Đó là một người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi, mặc một bộ giáp da, bên hông giắt kiếm, lưng đeo một khẩu súng kíp, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Đốc nhìn thấy oán khí của đối phương đã hoàn toàn biến mất, liền kết ấn điều khiển thu lại chiếc trống về tay mình. Không còn ánh sáng của trống cổ bao phủ, bầu trời phía trên thân ảnh người đàn ông mặc giáp da đột nhiên tối đen, xuất hiện một vòng xoáy tỏa ra hấp lực khổng lồ hút thân ảnh bên dưới vào trong, sau đó, vòng xoáy kia nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn.

Đốc nhìn hình bóng người đàn ông kia biến mất trong vòng xoáy, cảm nhận sự mệt mỏi cơ thể truyền đến, miệng chửi thầm một câu chỉ hắn nghe rõ. Đốc nhìn thác nước phía trước đã trở lại như cũ, oán khí nơi này cũng đã hoàn toàn biến mất, nghỉ ngơi một lúc mới thu dọn đồ đạc cất vào trong ba lô, rời đi.

*

Lã Sìn Dinh ngồi trên một khúc gỗ bên ngoài bìa rừng thiêng, thỉnh thoảng lại dõi mắt nhìn về con đường đất nhỏ đi vào rừng xem có người đi ra hay không? Còn một ngày nữa mới tới thời hạn ba ngày thầy Đốc nói lúc trước khi đi vào rừng thiêng nhưng bởi vì lòng lão vẫn luôn có điều lo lắng không yên nên trừ lúc buổi tối về thôn ngủ, còn lại lão đều đợi ở nơi này.

Lã Sìn Dinh nhìn lối nhỏ không thấy động tĩnh gì, trong lòng có chút thất vọng, lão vừa định quay đi thì đúng lúc này nhìn thấy có bóng người từ trong rừng đi ra.

Lão dụi mắt nhìn kỹ một lần, xác nhận bóng người đi ra đúng là Đốc liền mừng rỡ vội vàng đi lên tiếp đón.

- Cuối cùng thầy cũng trở ra! - Ông vẫn đợi ở đây à? -Đốc nhìn thấy Lã Sìn Dinh đi tới thì có phần bất ngờ, dù sao còn hơn một ngày nữa mới tới thời hạn ba ngày, nhưng hắn cũng không quá để ý chuyện này, đi qua người lão, nói. -Chúng ta về bản thôi.

- Thầy Đốc, về nguy cơ của thôn Khe Váp chúng ta, liệu…? - Lã Sìn Dinh đi theo phía sau, không nhịn được hỏi.

- Chuyến đi này có chút chuyện ngoài ý muốn! -Đốc không muốn nhiều lời nhưng thấy vẻ mặt Lã Sìn Dinh tái nhợt, đành nói. -Ông đừng lo lắng quá, ta đã giải quyết tận gốc nguy cơ của Khe Váp, từ nay người dân trong thôn có thể an ổn sinh sống rồi.

- Thầy Đốc, có thể nói cho ta biết trong rừng thiêng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? -Lã Sìn Dinh thở phào, lão trầm ngâm một hồi, không biết nghĩ tới điều gì, tò mò hỏi.

- Có một số chuyện ta nghĩ không biết sẽ tốt hơn đấy. -Đốc lắc đầu, chậm rãi nói. -Tập tục thờ cúng rừng thiêng của Khe Váp trước đây thế nào, sau này cứ tiếp nối như vậy là được. Không cần xáo trộn. -Nói rồi, đủng đỉnh cất bước…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện