Ngồi trên taxi tới bệnh viện mà tâm trạng Gia Huy như lửa đốt, liên tục hối thúc tài xế lái nhanh hơn. Lan Phương và Vân Vân ngồi ở ghế sau cũng thấp thỏm không yên, nhìn Gia Huy lại càng thêm sốt ruột. Cả nhóm đang chuẩn bị đi miền Tây Nam Bộ để tìm hiểu về những cái chết kỳ quái thì nhận được tin bố Gia Huy bị đột quỵ nên kế hoạch đành phải hoãn lại; nhưng do lúc nhận tin thì cũng đã tối muộn nên phải đến ngày hôm sau nhóm Gia Huy mới có thể lên máy bay về Hải Phòng. Bên ngoài, trời bắt đầu mưa lún phún; vài người đi xe máy đã dừng lại mặc áo mưa, không khí trong chớp mắt trở nên vội vã vô cùng.
Xe đến bệnh viện thì trời cũng đã sẩm tối. Gia Huy vừa gọi điện cho ai đó vừa chạy như bay vào trong. Thang máy bệnh viện đang quá tải nên anh chạy luôn bằng thang bộ; Lan Phương và Vân Vân cũng theo sau, cố gắng không để mất dấu anh giữa đám đông.
- Bác Lâm, bố cháu thế nào rồi ạ? Gia Huy vừa thở hổn hển vừa hỏi người đàn ông trong chiếc áo sơ mi màu xám tro đang đứng cạnh một giường bệnh. Anh lo lắng nhìn chăm chăm người đàn ông đang nằm với gương mặt chữ điền nhăn nhó, mắt nhắm nghiền. Nhìn thấy Gia Huy, người đàn ông mặc áo xám tro khẽ thở dài.
- Cháu về rồi đấy à, Gia Huy. -Bác Lâm nhìn bố Gia Huy đang ngủ. -Bố cháu vừa ăn một chút xong ngủ rồi, tình hình cũng đã ổn, cháu không cần lo lắng quá!
Ông nói xong thì kéo hai chiếc ghế nhựa cho Lan Phương và Vân Vân ngồi, trong khi Gia Huy đi tới đầu giường, khẽ chấm chấm mấy giọt mồ hôi trên trán cho bố, ánh mắt cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
- Cháu về đây rồi thì bác giao lại cho cháu. -Bất ngờ, bác Lâm lên tiếng, nhớ lại chuyện tối qua. -Cũng may tối qua bác tự nhiên nổi hứng muốn làm ván cờ tướng nên qua rủ bố cháu mới phát hiện ông ấy nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà nên cuống cuồng đưa đi bệnh viện luôn.
- Dạ vâng! Cháu cảm ơn bác!
Bác Lâm khẽ gật đầu với Lan Phương và Vân Vân rồi đi ra cửa. Nhưng đột nhiên quay lại nói với Gia Huy.
- À mà tối qua tình hình gấp gáp quá nên bác không kịp mang theo thứ gì. Thật ra cũng chả biết mang gì. Cháu có về lấy cho bố ít đồ thì hai bác cháu về chung luôn, chứ bác sĩ bảo tình hình của bố cháu còn phải ở đây ít nhất mấy hôm nữa để kiểm tra đấy.
Gia Huy nghe bác Lâm nói phải, bèn quay qua Lan Phương và Vân Vân. Lan Phương hiểu Gia Huy muốn nói gì nên cô lên tiếng trước.
- Anh về đi! Việc ở đây cứ để em và chị Vân Vân lo cho.
- Ấy, không nhé! -Vân Vân vội vàng phản đối. -Chị ghét mùi bệnh viện lắm, nên chị sẽ về cùng Gia Huy. Tình hình của bác cũng ổn định rồi, không nhất thiết phải nhiều người ở lại. Với lại, chốc nữa Gia Huy cũng quay lại mà.
Nói rồi, cô chẳng đợi ai đồng ý, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, thẳng bước ra khỏi phòng bệnh, theo ngay sau bác Lâm; Hoàng Anh cũng lờ lờ bay theo cô. Gia Huy nhìn Lan Phương với vẻ áy náy.
- Vậy em chịu khó ở lại giúp anh một lúc nhé! Anh về lấy cho bố chút đồ rồi sẽ trở lại ngay.
- Dạ vâng! -Lan Phương khẽ mỉm cười. -Anh đi nhanh đi, kẻo mọi người đợi.
Còn một mình, Lan Phương ngồi lại chiếc ghế nhựa màu xanh lúc nãy, ngay cạnh giường bố Gia Huy nằm. Lúc này, cô mới có thời gian quan sát phòng bệnh. Phòng có tổng cộng năm giường, giường nào cũng có bệnh nhân, người nhà của họ nằm vật vờ dưới sàn. Giường của bố Gia Huy nằm ngay cạnh cửa ra vào, đối diện với nhà vệ sinh. Nhắc đến nhà vệ sinh, Lan Phương chợt muốn đi rửa ráy một chút; cô khẽ nhăn mặt vì mùi mồ hôi có khi sắp lấn át cả mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện rồi. Cũng phải thôi! Chừng ấy thời gian di chuyển, người không bốc mùi mới lạ.
Nghĩ thế, Lan Phương bước thẳng tới nhà vệ sinh. Cô bật công tắc đèn trên gờ tường nhưng đèn không sáng, quái lạ! Cô bật đi bật lại mấy lần cũng không được; lúc này, một người phụ nữ nói với cô bằng giọng nhà quê đặc sệt.
- Đèn mới hỏng tối nay rồi cháu ạ! Báo cho bệnh viện rồi nhưng người ta bảo sáng mai mới có người sửa. Chịu khó bật đèn điện thoại lên mà dùng tạm, không thì cố mà nhịn, hoặc bí bách quá thì sang phòng khác xin đi nhờ một tẹo.
Lan Phương khẽ gật đầu với người phụ nữ rồi mở đèn pin điện thoại ra soi. Mùi khai thoang thoảng khiến cô hơi chun mũi, song vẫn cố tìm tới chỗ vòi nước. Cô đặt điện thoại lên một thanh nhựa được gắn bên trên bồn rửa mặt và phía dưới một tấm gương soi. Mở vòi nước, Lan Phương vục mặt vào dòng nước mát lạnh, sạch sẽ, cảm giác dễ dịu nhanh chóng lan tỏa. Chợt đèn điện thoại vụt tắt, không phải hết pin, điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có chức năng đèn pin không hiểu sao không sáng.
Lan Phương bất lực, cũng rửa mặt xong rồi nên định đi ra thì đèn pin điện thoại đột nhiên sáng trở lại. Cô nhìn đi nhìn lại chiếc điện thoại, rồi chống hai tay vào thành bồn rửa mặt vẻ khó hiểu, ánh mắt vô thức nhìn thẳng vào chiếc gương phía trước. Một cặp mắt trắng dã đang nhìn cô, cái miệng ngoác rộng để lộ hàm răng nham nhở, rồi bất thình lình máu từ cổ họng vọt ra, túa thẳng vào tấm gương; từng dòng máu đỏ thẫm xiêu vẹo chảy xuống bồn rửa mặt, nhuốm đỏ cả chiếc điện thoại của Lan Phương. Mùi máu tanh tưởi khiến cô muốn nôn khan ngay lập tức.
Cái đầu trọc lốc, chỉ có đôi mắt và vòm miệng đầy máu đang cười với Lan Phương khiến cô nổi da gà, sống lưng lạnh buốt. Cô vội cầm điện thoại, cảm giác nhầy nhầy, lạnh buốt chạm vào da thịt khiến cô đứng khựng, nhưng tay cầm điện thoại vẫn đưa lên, rọi ánh sáng vào gương mặt gớm ghiếc kia. Thật lạ, trong gương lúc này chỉ có khuôn mặt của chính cô. Lan Phương nhìn xuống bồn rửa mặt, rồi cả điện thoại của mình, không có tí máu nào cả!
Nhìn thấy Lan Phương thất thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, người phụ nữ ban nãy vội hỏi han.
- Sao cháu vào nhà vệ sinh lâu quá vậy? -Bà chỉ chỗ thuốc trong một chiếc khay ngay trên đầu giường bố Gia Huy nằm. -Lúc nãy, y tá qua đưa thuốc mà không có ai nên bác ký thay rồi. Gớm, thanh niên thanh nôi đúng là sạch sẽ. Rửa ráy gì mà cả tiếng đồng hồ mới chịu ra.
Cái gì? Đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi ư? Không thể! Cô chỉ mới vào đó có một chút thôi mà. Như để kiểm chứng lời người phụ nữ nói, Lan Phương nhìn đồng hồ đeo tay, quả thực là đúng như vậy và Gia Huy vẫn chưa trở lại. Cô vừa ngồi xuống cạnh giường bệnh, gương mặt chỉ có mắt và mồm ban nãy lại lởn vởn phía trước; máu từ miệng nhỏ xuống nền gạch hoa từng giọt một nhưng chẳng ai nhìn thấy, âm thanh ma mị nghe rờn rợn. Bỗng, vù một cái, gương mặt đó sấn tới, nhìn chằm chằm vào mặt Lan Phương.
“Cô… nhìn… thấy… tôi… sao…?” Những chiếc răng cử động nghe ken két.
- Cháu ơi, tắt điện đi cho dễ ngủ!
Lại là giọng người phụ nữ ban nãy, Lan Phương vờ như không nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc kia dẫu nó vẫn như đang bấu chặt vào mặt cô. Cô với tay tắt điện, đôi mắt đen ngòm đột nhiên phát sáng, rồi một tiếng cười man rợ vang lên trước khi khuôn mặt vụt biến mất.
Lan Phương thở dồn, rồi tự động nhắm mắt, dựa vào thành giường để ngủ. Một màu đen kịt bao trùm căn phòng, nhưng Lan Phương biết, nếu mở mắt ra, cô sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt đó, bởi cô cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu đang mơn trớn vành tai.
Khi không còn cảm nhận được sự hiện diện của gương mặt vừa rồi nữa, Lan Phương mới từ từ mở mắt ra, nhìn vào khoảng không đen kịt. Cô khẽ thở dài rồi cứ thế mở mắt thao láo, không sao ngủ nổi. Cô lại nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm và Gia Huy vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
“Hu… hu… huuuu…”
Tiếng khóc của ai đó khiến Lan Phương giật mình. Cô nhìn quanh, im lặng như tờ, nhưng tiếng khóc vẫn dấm dứt vang lên một cách đều đều. Lan Phương chợt đứng dậy, bước ra khỏi phòng, chẳng hiểu sao lại có ý định đi tìm chủ nhân của tiếng khóc đó.
Cô đi dọc những dãy hành lang vẫn sáng đèn, tiếng khóc ngày một rõ ràng hơn. Cô rẽ trái vào một hành lang sâu hun hút, vẻ như là đường cụt. Lan Phương định quay trở ra nhưng tiếng khóc lại vang lên to hơn, khiến cô quyết định bước tiếp. Điện hành lang vụt tắt, trong khi đoạn hành lang cô vừa đi qua đèn điện vẫn sáng trưng, gió đột nhiên sượt qua gáy khiến Lan Phương sởn gai ốc, một cảm giác âm u, tà mị đang quấn lấy từng bước chân dè dặt của cô.
Lan Phương đi tới cuối hành lang thì không còn đường để đi nữa, tiếng khóc cũng im bặt. Cô mở đèn pin điện thoại ra soi thì hoảng hồn khi hai chữ “Nhà xác” lù lù trước mặt. Lan Phương nín thở, vội quay đầu đi nhưng đôi chân tự nhiên không còn sức lực, đứng im tại chỗ, không làm sao bước tiếp được nữa. Rồi một bàn tay lạnh lẽo túm lấy bắp chân khiến cô mở trân mắt nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Cô cảm nhận được bàn tay đó không thuộc về thế giới cô đang sống; lạnh lẽo, xương xẩu, từng chiếc móng dài nhọn bấu chặt vào da thịt cô đau điếng. Bình tĩnh được một chút, Lan Phương từ từ quay đầu lại, cố điều hòa hơi thở để không dồn dập như nãy giờ.
Lan Phương vừa nhìn xuống, một hình ảnh hãi hùng đã đập ngay vào mắt cô. Một con ma nữ tóc dài đang túm chân cô bằng đôi tay xương xẩu. Nó cũng ngước nhìn lên, hai mắt đỏ ngầu màu máu, mái tóc đen rối bù như bị ai vò bứt, chiếc váy trắng lửng lơ trong không trung. Lan Phương thấy rõ ràng, từ hai hốc mắt nó, chảy ra hai dòng máu đỏ tươi. Con ma nhìn Lan Phương trừng trừng nhưng cô lại cố làm ra vẻ như không thấy nó, chỉ có nhịp tim của cô là đang dồn dập, hai bàn tay cứng đờ bấu chặt vào nhau muốn tứa máu.
“Cô… nhìn… thấy… tôi… sao?”
Lại là câu hỏi này; Lan Phương không trả lời, mà kỳ thực là không thể trả lời khi giờ đây cổ của cô đã bị bàn tay xương xẩu kia bóp chặt. Gương mặt Lan Phương tím tái, nhưng con ma vẫn không ngừng hỏi, mỗi lần hỏi, máu từ mắt lại chảy ra dữ dội hơn. Cơ thể Lan Phương được con ma nhấc bổng lên nhẹ bẫng, máu vẫn chảy ra từ hai hốc mắt đen ngòm của nó. Cơn khó thở dần trở nên rõ rệt hơn, nhưng chẳng hiểu sao Lan Phương lại cảm nhận được sự đớn đau dâng trào từ bóng ma đối diện
“Cô… là… ai…?”
“Sao… cô… nhìn… thấy… được… tôi…?”
Hai bàn tay con ma càng ngày càng siết chặt, đồng thời cơ thể Lan Phương cũng được đưa lên cao hơn. Lan Phương nắm chặt lấy tay nó, cố gỡ ra nhưng không thể. Hơi thở cô dần trở nên đứt gãy, đôi mắt từ từ nhắm lại trước những dòng máu đỏ tươi vẫn tuôn trào từ hốc mắt con ma làm đỏ thẫm cả chiếc váy trắng của nó.
- Lan Phương!
Cùng với tiếng gọi là nhịp chuông đều đặn. Con ma lập tức buông rơi Lan Phương, hai tay bấu chặt lấy đầu mình, những chiếc móng dài, sắc nhọn làm rách da thịt, chảy máu; sau đó là những tiếng kêu đầy đau đớn vang lên. Gia Huy vừa chạy tới vừa rung chiếc chuông nhỏ trên tay, anh đón được Lan Phương lúc thân hình mảnh mai của cô sắp đáp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
- Lan Phương, em không sao chứ?
Gia Huy vừa gọi vừa lay Lan Phương, cuối cùng, cô cũng từ từ mở mắt ra. Nhưng việc đầu tiên cô làm là tìm kiếm con ma đang kêu than một cách đau đớn bởi tiếng chuông của Gia Huy. Lúc này, Gia Huy cũng nhìn theo ánh nhìn của Lan Phương, nhưng trước mắt anh chỉ là khoảng không vô định.
- Nó ở đó sao? -Gia Huy hỏi.
- Vâng! -Lan Phương khẽ gật.
- Được rồi! Em ở đây, để mọi việc cho anh.
Lan Phương định cản, song Gia Huy đã nhanh hơn. Anh tiến thêm một bước tới trước con ma, rung chuông mỗi lúc một nhanh hơn, miệng bắt đầu lẩm nhẩm đọc gì đó. Con ma nữ càng đau đớn, kêu gào thảm thiết, máu chảy ra khỏi hốc mắt mỗi lúc một nhiều hơn.
Đột nhiên, bặt tiếng kêu gào, thay vào đó là những tiếng thút thít, ban đầu rất nhỏ, rồi lớn dần, lớn dần, gấp gáp, thổn thức, đến khi quyện rít vào nhau, cảm giác như tiếng ruột gan quặn thắt. Không giống kiểu ấm ức vì bị chế ngự, mà nhức nhối một điều gì đó rất khổ tâm -chính là tiếng khóc mà từ đầu Lan Phương đã nghe thấy. Lúc này, Lan Phương mới vội vàng đứng dậy, giật nhanh chiếc chuông trong tay Gia Huy trước ánh mắt sững sờ của anh. Lan Phương không để tâm, cô nhìn ma nữ lúc này vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
- Cô là ai? Tại sao lại khóc như vậy?
Ma nữ ngước lên nhìn thẳng vào Lan Phương, đôi môi đen sì chuyển động, có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều loại côn trùng đang bò lổm ngổm. Nhưng Lan Phương không sợ, cô từ từ nắm lấy bàn tay xương xẩu của ma nữ mà lúc nãy còn suýt bóp chết cô.
- Cô… có… thể… nhìn… thấy… tôi…?
- Thật… sự… là… cô… có… thể… nhìn… thấy… tôi. Tôi… là…
- Ai ở đó vậy?
Một giọng nói cất lên giữa màn đêm u tịch. Rồi từ trong bóng tối, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra. Anh ta có làn da trắng bệch, nổi bật giữa màu đen của không gian. Khi anh ta tiến gần đến chỗ Gia Huy và Lan Phương thì ma nữ cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc ai oán vang vọng khắp không gian u tối.
Xe đến bệnh viện thì trời cũng đã sẩm tối. Gia Huy vừa gọi điện cho ai đó vừa chạy như bay vào trong. Thang máy bệnh viện đang quá tải nên anh chạy luôn bằng thang bộ; Lan Phương và Vân Vân cũng theo sau, cố gắng không để mất dấu anh giữa đám đông.
- Bác Lâm, bố cháu thế nào rồi ạ? Gia Huy vừa thở hổn hển vừa hỏi người đàn ông trong chiếc áo sơ mi màu xám tro đang đứng cạnh một giường bệnh. Anh lo lắng nhìn chăm chăm người đàn ông đang nằm với gương mặt chữ điền nhăn nhó, mắt nhắm nghiền. Nhìn thấy Gia Huy, người đàn ông mặc áo xám tro khẽ thở dài.
- Cháu về rồi đấy à, Gia Huy. -Bác Lâm nhìn bố Gia Huy đang ngủ. -Bố cháu vừa ăn một chút xong ngủ rồi, tình hình cũng đã ổn, cháu không cần lo lắng quá!
Ông nói xong thì kéo hai chiếc ghế nhựa cho Lan Phương và Vân Vân ngồi, trong khi Gia Huy đi tới đầu giường, khẽ chấm chấm mấy giọt mồ hôi trên trán cho bố, ánh mắt cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
- Cháu về đây rồi thì bác giao lại cho cháu. -Bất ngờ, bác Lâm lên tiếng, nhớ lại chuyện tối qua. -Cũng may tối qua bác tự nhiên nổi hứng muốn làm ván cờ tướng nên qua rủ bố cháu mới phát hiện ông ấy nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà nên cuống cuồng đưa đi bệnh viện luôn.
- Dạ vâng! Cháu cảm ơn bác!
Bác Lâm khẽ gật đầu với Lan Phương và Vân Vân rồi đi ra cửa. Nhưng đột nhiên quay lại nói với Gia Huy.
- À mà tối qua tình hình gấp gáp quá nên bác không kịp mang theo thứ gì. Thật ra cũng chả biết mang gì. Cháu có về lấy cho bố ít đồ thì hai bác cháu về chung luôn, chứ bác sĩ bảo tình hình của bố cháu còn phải ở đây ít nhất mấy hôm nữa để kiểm tra đấy.
Gia Huy nghe bác Lâm nói phải, bèn quay qua Lan Phương và Vân Vân. Lan Phương hiểu Gia Huy muốn nói gì nên cô lên tiếng trước.
- Anh về đi! Việc ở đây cứ để em và chị Vân Vân lo cho.
- Ấy, không nhé! -Vân Vân vội vàng phản đối. -Chị ghét mùi bệnh viện lắm, nên chị sẽ về cùng Gia Huy. Tình hình của bác cũng ổn định rồi, không nhất thiết phải nhiều người ở lại. Với lại, chốc nữa Gia Huy cũng quay lại mà.
Nói rồi, cô chẳng đợi ai đồng ý, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, thẳng bước ra khỏi phòng bệnh, theo ngay sau bác Lâm; Hoàng Anh cũng lờ lờ bay theo cô. Gia Huy nhìn Lan Phương với vẻ áy náy.
- Vậy em chịu khó ở lại giúp anh một lúc nhé! Anh về lấy cho bố chút đồ rồi sẽ trở lại ngay.
- Dạ vâng! -Lan Phương khẽ mỉm cười. -Anh đi nhanh đi, kẻo mọi người đợi.
Còn một mình, Lan Phương ngồi lại chiếc ghế nhựa màu xanh lúc nãy, ngay cạnh giường bố Gia Huy nằm. Lúc này, cô mới có thời gian quan sát phòng bệnh. Phòng có tổng cộng năm giường, giường nào cũng có bệnh nhân, người nhà của họ nằm vật vờ dưới sàn. Giường của bố Gia Huy nằm ngay cạnh cửa ra vào, đối diện với nhà vệ sinh. Nhắc đến nhà vệ sinh, Lan Phương chợt muốn đi rửa ráy một chút; cô khẽ nhăn mặt vì mùi mồ hôi có khi sắp lấn át cả mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện rồi. Cũng phải thôi! Chừng ấy thời gian di chuyển, người không bốc mùi mới lạ.
Nghĩ thế, Lan Phương bước thẳng tới nhà vệ sinh. Cô bật công tắc đèn trên gờ tường nhưng đèn không sáng, quái lạ! Cô bật đi bật lại mấy lần cũng không được; lúc này, một người phụ nữ nói với cô bằng giọng nhà quê đặc sệt.
- Đèn mới hỏng tối nay rồi cháu ạ! Báo cho bệnh viện rồi nhưng người ta bảo sáng mai mới có người sửa. Chịu khó bật đèn điện thoại lên mà dùng tạm, không thì cố mà nhịn, hoặc bí bách quá thì sang phòng khác xin đi nhờ một tẹo.
Lan Phương khẽ gật đầu với người phụ nữ rồi mở đèn pin điện thoại ra soi. Mùi khai thoang thoảng khiến cô hơi chun mũi, song vẫn cố tìm tới chỗ vòi nước. Cô đặt điện thoại lên một thanh nhựa được gắn bên trên bồn rửa mặt và phía dưới một tấm gương soi. Mở vòi nước, Lan Phương vục mặt vào dòng nước mát lạnh, sạch sẽ, cảm giác dễ dịu nhanh chóng lan tỏa. Chợt đèn điện thoại vụt tắt, không phải hết pin, điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có chức năng đèn pin không hiểu sao không sáng.
Lan Phương bất lực, cũng rửa mặt xong rồi nên định đi ra thì đèn pin điện thoại đột nhiên sáng trở lại. Cô nhìn đi nhìn lại chiếc điện thoại, rồi chống hai tay vào thành bồn rửa mặt vẻ khó hiểu, ánh mắt vô thức nhìn thẳng vào chiếc gương phía trước. Một cặp mắt trắng dã đang nhìn cô, cái miệng ngoác rộng để lộ hàm răng nham nhở, rồi bất thình lình máu từ cổ họng vọt ra, túa thẳng vào tấm gương; từng dòng máu đỏ thẫm xiêu vẹo chảy xuống bồn rửa mặt, nhuốm đỏ cả chiếc điện thoại của Lan Phương. Mùi máu tanh tưởi khiến cô muốn nôn khan ngay lập tức.
Cái đầu trọc lốc, chỉ có đôi mắt và vòm miệng đầy máu đang cười với Lan Phương khiến cô nổi da gà, sống lưng lạnh buốt. Cô vội cầm điện thoại, cảm giác nhầy nhầy, lạnh buốt chạm vào da thịt khiến cô đứng khựng, nhưng tay cầm điện thoại vẫn đưa lên, rọi ánh sáng vào gương mặt gớm ghiếc kia. Thật lạ, trong gương lúc này chỉ có khuôn mặt của chính cô. Lan Phương nhìn xuống bồn rửa mặt, rồi cả điện thoại của mình, không có tí máu nào cả!
Nhìn thấy Lan Phương thất thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, người phụ nữ ban nãy vội hỏi han.
- Sao cháu vào nhà vệ sinh lâu quá vậy? -Bà chỉ chỗ thuốc trong một chiếc khay ngay trên đầu giường bố Gia Huy nằm. -Lúc nãy, y tá qua đưa thuốc mà không có ai nên bác ký thay rồi. Gớm, thanh niên thanh nôi đúng là sạch sẽ. Rửa ráy gì mà cả tiếng đồng hồ mới chịu ra.
Cái gì? Đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi ư? Không thể! Cô chỉ mới vào đó có một chút thôi mà. Như để kiểm chứng lời người phụ nữ nói, Lan Phương nhìn đồng hồ đeo tay, quả thực là đúng như vậy và Gia Huy vẫn chưa trở lại. Cô vừa ngồi xuống cạnh giường bệnh, gương mặt chỉ có mắt và mồm ban nãy lại lởn vởn phía trước; máu từ miệng nhỏ xuống nền gạch hoa từng giọt một nhưng chẳng ai nhìn thấy, âm thanh ma mị nghe rờn rợn. Bỗng, vù một cái, gương mặt đó sấn tới, nhìn chằm chằm vào mặt Lan Phương.
“Cô… nhìn… thấy… tôi… sao…?” Những chiếc răng cử động nghe ken két.
- Cháu ơi, tắt điện đi cho dễ ngủ!
Lại là giọng người phụ nữ ban nãy, Lan Phương vờ như không nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc kia dẫu nó vẫn như đang bấu chặt vào mặt cô. Cô với tay tắt điện, đôi mắt đen ngòm đột nhiên phát sáng, rồi một tiếng cười man rợ vang lên trước khi khuôn mặt vụt biến mất.
Lan Phương thở dồn, rồi tự động nhắm mắt, dựa vào thành giường để ngủ. Một màu đen kịt bao trùm căn phòng, nhưng Lan Phương biết, nếu mở mắt ra, cô sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt đó, bởi cô cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu đang mơn trớn vành tai.
Khi không còn cảm nhận được sự hiện diện của gương mặt vừa rồi nữa, Lan Phương mới từ từ mở mắt ra, nhìn vào khoảng không đen kịt. Cô khẽ thở dài rồi cứ thế mở mắt thao láo, không sao ngủ nổi. Cô lại nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm và Gia Huy vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
“Hu… hu… huuuu…”
Tiếng khóc của ai đó khiến Lan Phương giật mình. Cô nhìn quanh, im lặng như tờ, nhưng tiếng khóc vẫn dấm dứt vang lên một cách đều đều. Lan Phương chợt đứng dậy, bước ra khỏi phòng, chẳng hiểu sao lại có ý định đi tìm chủ nhân của tiếng khóc đó.
Cô đi dọc những dãy hành lang vẫn sáng đèn, tiếng khóc ngày một rõ ràng hơn. Cô rẽ trái vào một hành lang sâu hun hút, vẻ như là đường cụt. Lan Phương định quay trở ra nhưng tiếng khóc lại vang lên to hơn, khiến cô quyết định bước tiếp. Điện hành lang vụt tắt, trong khi đoạn hành lang cô vừa đi qua đèn điện vẫn sáng trưng, gió đột nhiên sượt qua gáy khiến Lan Phương sởn gai ốc, một cảm giác âm u, tà mị đang quấn lấy từng bước chân dè dặt của cô.
Lan Phương đi tới cuối hành lang thì không còn đường để đi nữa, tiếng khóc cũng im bặt. Cô mở đèn pin điện thoại ra soi thì hoảng hồn khi hai chữ “Nhà xác” lù lù trước mặt. Lan Phương nín thở, vội quay đầu đi nhưng đôi chân tự nhiên không còn sức lực, đứng im tại chỗ, không làm sao bước tiếp được nữa. Rồi một bàn tay lạnh lẽo túm lấy bắp chân khiến cô mở trân mắt nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Cô cảm nhận được bàn tay đó không thuộc về thế giới cô đang sống; lạnh lẽo, xương xẩu, từng chiếc móng dài nhọn bấu chặt vào da thịt cô đau điếng. Bình tĩnh được một chút, Lan Phương từ từ quay đầu lại, cố điều hòa hơi thở để không dồn dập như nãy giờ.
Lan Phương vừa nhìn xuống, một hình ảnh hãi hùng đã đập ngay vào mắt cô. Một con ma nữ tóc dài đang túm chân cô bằng đôi tay xương xẩu. Nó cũng ngước nhìn lên, hai mắt đỏ ngầu màu máu, mái tóc đen rối bù như bị ai vò bứt, chiếc váy trắng lửng lơ trong không trung. Lan Phương thấy rõ ràng, từ hai hốc mắt nó, chảy ra hai dòng máu đỏ tươi. Con ma nhìn Lan Phương trừng trừng nhưng cô lại cố làm ra vẻ như không thấy nó, chỉ có nhịp tim của cô là đang dồn dập, hai bàn tay cứng đờ bấu chặt vào nhau muốn tứa máu.
“Cô… nhìn… thấy… tôi… sao?”
Lại là câu hỏi này; Lan Phương không trả lời, mà kỳ thực là không thể trả lời khi giờ đây cổ của cô đã bị bàn tay xương xẩu kia bóp chặt. Gương mặt Lan Phương tím tái, nhưng con ma vẫn không ngừng hỏi, mỗi lần hỏi, máu từ mắt lại chảy ra dữ dội hơn. Cơ thể Lan Phương được con ma nhấc bổng lên nhẹ bẫng, máu vẫn chảy ra từ hai hốc mắt đen ngòm của nó. Cơn khó thở dần trở nên rõ rệt hơn, nhưng chẳng hiểu sao Lan Phương lại cảm nhận được sự đớn đau dâng trào từ bóng ma đối diện
“Cô… là… ai…?”
“Sao… cô… nhìn… thấy… được… tôi…?”
Hai bàn tay con ma càng ngày càng siết chặt, đồng thời cơ thể Lan Phương cũng được đưa lên cao hơn. Lan Phương nắm chặt lấy tay nó, cố gỡ ra nhưng không thể. Hơi thở cô dần trở nên đứt gãy, đôi mắt từ từ nhắm lại trước những dòng máu đỏ tươi vẫn tuôn trào từ hốc mắt con ma làm đỏ thẫm cả chiếc váy trắng của nó.
- Lan Phương!
Cùng với tiếng gọi là nhịp chuông đều đặn. Con ma lập tức buông rơi Lan Phương, hai tay bấu chặt lấy đầu mình, những chiếc móng dài, sắc nhọn làm rách da thịt, chảy máu; sau đó là những tiếng kêu đầy đau đớn vang lên. Gia Huy vừa chạy tới vừa rung chiếc chuông nhỏ trên tay, anh đón được Lan Phương lúc thân hình mảnh mai của cô sắp đáp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
- Lan Phương, em không sao chứ?
Gia Huy vừa gọi vừa lay Lan Phương, cuối cùng, cô cũng từ từ mở mắt ra. Nhưng việc đầu tiên cô làm là tìm kiếm con ma đang kêu than một cách đau đớn bởi tiếng chuông của Gia Huy. Lúc này, Gia Huy cũng nhìn theo ánh nhìn của Lan Phương, nhưng trước mắt anh chỉ là khoảng không vô định.
- Nó ở đó sao? -Gia Huy hỏi.
- Vâng! -Lan Phương khẽ gật.
- Được rồi! Em ở đây, để mọi việc cho anh.
Lan Phương định cản, song Gia Huy đã nhanh hơn. Anh tiến thêm một bước tới trước con ma, rung chuông mỗi lúc một nhanh hơn, miệng bắt đầu lẩm nhẩm đọc gì đó. Con ma nữ càng đau đớn, kêu gào thảm thiết, máu chảy ra khỏi hốc mắt mỗi lúc một nhiều hơn.
Đột nhiên, bặt tiếng kêu gào, thay vào đó là những tiếng thút thít, ban đầu rất nhỏ, rồi lớn dần, lớn dần, gấp gáp, thổn thức, đến khi quyện rít vào nhau, cảm giác như tiếng ruột gan quặn thắt. Không giống kiểu ấm ức vì bị chế ngự, mà nhức nhối một điều gì đó rất khổ tâm -chính là tiếng khóc mà từ đầu Lan Phương đã nghe thấy. Lúc này, Lan Phương mới vội vàng đứng dậy, giật nhanh chiếc chuông trong tay Gia Huy trước ánh mắt sững sờ của anh. Lan Phương không để tâm, cô nhìn ma nữ lúc này vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
- Cô là ai? Tại sao lại khóc như vậy?
Ma nữ ngước lên nhìn thẳng vào Lan Phương, đôi môi đen sì chuyển động, có thể nhìn thấy bên trong rất nhiều loại côn trùng đang bò lổm ngổm. Nhưng Lan Phương không sợ, cô từ từ nắm lấy bàn tay xương xẩu của ma nữ mà lúc nãy còn suýt bóp chết cô.
- Cô… có… thể… nhìn… thấy… tôi…?
- Thật… sự… là… cô… có… thể… nhìn… thấy… tôi. Tôi… là…
- Ai ở đó vậy?
Một giọng nói cất lên giữa màn đêm u tịch. Rồi từ trong bóng tối, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bước ra. Anh ta có làn da trắng bệch, nổi bật giữa màu đen của không gian. Khi anh ta tiến gần đến chỗ Gia Huy và Lan Phương thì ma nữ cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc ai oán vang vọng khắp không gian u tối.
Danh sách chương