Khi tôi có ý thức, tôi cảm thấy dường như mình đã sống ở đây rất lâu, rất lâu rồi.
Thế giới này có những ngọn núi cao và hiểm trở, có đại dương mênh mông, những cái cây cao lớn và những bụi cỏ tươi tốt, còn có rất nhiều con mồi hình thù kỳ lạ. Đúng vậy, trong mắt tôi, bất kể là bay trên trời, bơi dưới nước hay chạy trên mặt đất, phàm là những độc vật sống chướng mắt đều là con mồi của tôi.
Tôi có tứ chi, nhưng chỉ dùng hai chân sau để bước đi. Răng nanh của tôi có thể xé rách cổ, móng vuốt của tôi có thể xuyên thấu thân thể của bất kỳ loài vật sống nào. Lúc chạy với tốc độ cao nhất, ngay cả gió cũng không theo kịp tôi; lúc nhảy, cái cây cao nhất cũng bị bước chân tôi dẫm nát.
Tôi một mình qua qua lại lại trong rừng rậm, đầm lầy, cũng sẽ không cảm thấy đói khát, nhưng tôi thích cảm giác xé rách con mồi. Tư duy của tôi luôn trống trơn, chuyện gì cũng lười suy nghĩ. Lồng ngực cũng trống không, rất khó chịu, khiến tôi luôn muốn nhét thứ gì đó vào trong. Thế là, tôi thường phục kích những con mồi ít lông, có hình thù giống như tôi, moi thứ trong lồng ngực bọn chúng ra ăn. Lúc vừa nuốt xuống liền có cảm giác nóng rừng rực, rất dễ chịu. Nhưng chớp mắt, trong lồng ngực lại cảm thấy trống trải, dường như có nhét bao nhiêu cũng không thể đầy được.
Buổi tối hôm đó, tôi lại tìm đến hang động mà con mồi ít lông sinh sống. Lúc ăn xong thứ trong lồng ngực của tất cả các con mồi bên ngoài hang động, tôi liền sải bước vào bên trong. Từ trong hơi thở, tôi biết trong này còn có vài con mồi đang ẩn náu.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết vui tai của con mồi, tôi khoan khoái dùng bữa. Đột nhiên, một tiếng hét chói tai phát ra phía sau lưng, tôi kéo con mồi cuối cùng bị dọa đến tê liệt bước về nơi phát ra âm thanh.
Lúc vào động, tôi vậy mà không phát hiện ra bên cạnh đống lửa sáng rực có một thứ bị cây bụi buộc chặt thành một đống, nhìn có vẻ như là con mồi của con mồi ít lông.
Con mồi này quả thực cực kỳ quái dị, có hình thù giống tôi và những con mồi ít lông kia, nhưng hình thể lại hết sức mảnh mai. Ngoài trên đỉnh đầu có lông ra thì toàn thân đều trơn bóng.
Con mồi trong tay thừa dịp tôi thất thần liền muốn chạy trốn. Nó sao có thể chạy nhanh bằng tôi đây? Tôi bắt gọn lấy thứ trong ngực nó rồi ăn mấy miếng liền hết sạch.
Sau khi ăn xong, tôi lại xoay người tiếp tục quan sát con mồi bé nhỏ kia. Tứ chi của nó bị cây bụi thắt vào hiện lên những vết lằn đỏ thẫm, nhìn cực kỳ chướng mắt. Thế là tôi vươn tay giúp nó xé đứt cây bụi. Tôi một chút cũng không lo lắng là nó có thể chạy trốn- một con mồi bé nhỏ bị con mồi bắt được.
Tôi có chút hiếu kỳ đối với con mồi nhỏ này. Một cánh tay mò mẫm trên người con mồi ít lông đã chết, cánh tay còn lại thì lướt qua lướt lại trên gương mặt của con mồi nhỏ. Một bên vô cùng thô ráp, còn một bên thì cực kỳ trơn nhẵn.
Tay của tôi mò đến trước vú của con thú ít lông, nhéo nhéo, thô ráp lỏng lẻo, thật không thoải mái! Vừa dùng sức, cái vú kia liền vỡ tan. Trên ngực con mồi nhỏ này cũng có bầu ngực. Nhưng khác biệt là, bầu ngực của nó lại vểnh lên rất cao. Trên đỉnh vú trắng mịn còn có hai cái hạt non mềm màu hồng, trông có vẻ rất ngon miệng.
Tôi không thể nhịn được mà muốn sờ nó, nhưng vừa mới chạm vào, cái móng sắc trên tay đã đâm hỏng nó, một tia máu đỏ tươi ứa ra. Lồng ngực trống rỗng giống như bị cái gì đó đâm vào. Tôi vội vàng cắn hết mấy cái móng vuốt trên tay xuống, rồi lại mài phẳng nó trên đá, lúc này mới dám lại gần vươn tay ra.
Con mồi nhỏ đẩy tôi ra, chạy về phía cửa động, tôi bắt được nó dễ dàng như trở bàn tay, rồi đưa nó đến cốc địa, nơi tôi nghỉ ngơi.
Sau khi đem con mồi nhỏ rửa sạch một lần, tôi định sẽ chậm rãi nhấm nháp nó. Bắt đầu từ chỗ nào giờ? Tôi nhìn chằm chằm nó suy nghĩ thật lâu, quyết định sẽ nhấm nháp từ phần đầu.
Cái lưỡi của tôi chui vào miệng của con mồi nhỏ. Lưỡi của nó nhỏ lắm, mà cũng rất trơn nhẵn. Chất lỏng trong miệng nó thơm ngát, mang theo mùi vị ngọt ngào tinh khiết. Lưỡi ở trong đó khuấy đảo rất lâu mới không nỡ mà rời ra. Tuy rằng rất dễ chịu, nhưng tôi còn muốn nhấm nháp các bộ phận khác của con mồi nhỏ nữa.
Đầu lưỡi rốt cuộc liếm lên trên đỉnh vú trắng mịn vểnh cao, miệng ngậm một bên, rồi dùng móng vuốt bắt lấy một bên còn lại. Thật thơm, thật mềm, thật trơn, thật đàn hồi, thịt non mềm thơm ngát mà không con mồi nào trước đây có thể so sánh được, khiến tôi không nỡ cắn xuống, chỉ dám tinh tế, gắn bó liếm láp. Con mồi nhỏ phía dưới phát ra những tiếng kêu khe khẽ, nghe thực vui tai, tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, tôi ngửi thấy một luồng hương thơm ngòn ngọt ngai ngái, là từ dưới hạ thể của con mồi nhỏ truyền đến. Tôi vội vàng nâng cao chân của con mồi nhỏ, rồi tỉ mỉ quan sát vào giữa hai chân nó.
Hạ thân của con mồi nhỏ và tôi chẳng giống nhau chút nào, nơi đó chẳng có một cọng lông. Bên dưới gò thịt nhỏ trắng hồng có một cái vạc đỏ au. Ngay trước cái vạc có mọc lên hai múi thịt mềm mại trông giống như hai cánh hoa màu hồng phấn, hơi hơi tẽ ra về phía hai bên. Nhìn kỹ lại lần nữa, bên trong còn ẩn giấu hai múi thịt nho nhỏ màu đỏ tươi. Dưới ánh trăng, thoáng hiện lên ánh nước mượt mà, trông vô cùng mê người, tôi không thể nhịn được lấy lưỡi phủ lên trên.
Lúc liếm lên múi thịt nhỏ, lưỡi của tôi chạm được vào một viên tiểu hạch nằm sâu bên trong. Không ngờ bên trong múi thịt còn bao bọc một thứ vật nho nhỏ. Tôi hiếu kỳ dùng lưỡi chọc chọc lên trên tiểu hạch, con mồi nhỏ dưới thân đột nhiên run lên từng đợt vô cùng kịch liệt, phát ra tiếng nức nở tựa như thống thổ lại pha lẫn sự vui sướng hưng phấn. Tôi lại càng tò mò, trực tiếp dùng tay kéo hai múi thịt nhỏ sang hai bên, lộ ra tiểu hạch ở bên trong. Bề ngoài của tiểu hạch cực kỳ bóng loáng, được ánh trăng tô lên một vầng ánh sáng trắng, biến thành màu nhũ đỏ lóng lánh, xem ra rất yếu ớt. Tôi hứng khởi suy nghĩ đến việc hung hăng bắt nạt nó, và lập tức hành động thực tế.
Mặc kệ tiếng thút thít bi thương của con mồi nhỏ, tôi vẫn một mình chơi đùa vui vẻ. Đột nhiên, một luồng dịch thể phun đến bên lưỡi. Tôi nếm thử một chút, đó chính là hương vị ngòn ngọt ngai ngái thơm lừng mà vừa rồi tôi ngửi thấy. Sau đó, lại có một làn chất lỏng nóng hổi tuôn ra từ cái động xinh xắn giữa cái vạc của con mồi nhỏ. Tôi mau chóng áp lại hút vào trong miệng, mong ước nó chảy ra mỹ vị nhiều hơn nữa. Tôi chuyên tâm đến mức ngay cả con mồi nhỏ hôn mê đi từ lúc nào cũng chẳng biết.
Mãi đến khi tôi đã hút thỏa thuê mới nhỏm người dậy, nhìn rồi mới phát hiện con mồi nhỏ đã mê man đi rồi.
Toàn thân con mồi nhỏ thơm thơm, ngọt ngọt. Vì thế tôi một chút cũng không để bụng việc nó nằm bên cạnh. Một cơn gió đêm thổi qua, con mồi nhỏ đang say giấc bỗng rùng mình một cái. Tôi vội vàng ôm nó vào trong lòng, cố gắng dùng thân thể để che chở sự gặm nhấm của gió đêm cho nó.
Tuy thời gian ở chung với con mồi nhỏ chưa lâu, nhưng tôi đã biết rõ con mồi nhỏ trong lòng vô cùng yếu ớt. Không có răng nanh, không có móng vuốt, không có da lông cứng rắn; không biết nhảy, không giỏi chạy nhanh, ngay cả một cơn gió đêm ấm áp như vậy cũng không thể chịu nổi. Nếu như không có tôi, nó sớm đã bị những con mồi ít lông kia ăn thịt rồi. Rốt cuộc nó yếu như vậy mà sao có thể sinh tồn đến tận hiện tại đây? Tôi vô cùng nghi hoặc nhìn chăm chú vào con mồi nhỏ trong lòng.
Lại một cơn gió đêm nữa đánh úp lại, con mồi nhỏ nhíu nhíu mày, trong miệng không biết đang ư ử cái gì, nhưng vẫn chủ động rúc vào trong lòng tôi. Cái đầu nhỏ vừa vặn cụng phải hàm dưới của tôi, bộ lông trên đỉnh đầu nó chọc tôi ngưa ngứa, mà cũng dễ chịu lắm, tay không tự giác mà ôm nó vào càng chặt.
Tôi bây giờ một chút cũng không muốn ăn thịt con mồi nhỏ này nữa. Tôi thích nghe âm thanh nó phát ra, thích đụng chạm lên cơ thể trơn mượt, lại càng thích hút nước mật ngọt ngào thơm lừng của nó. Ôm nó, cơn trống trải trong ngực giống như đột nhiên được lấp đầy. Cảm giác này thật là tốt! Vậy thì cứ để nó sống bên cạnh mình đi.
Ý! Kỳ ghê! Trong đầu tôi từ lúc nào đã không còn trống rỗng nữa rồi? Thế mà lại có thể nghĩ được nhiều thứ đến vậy?! Tôi suy nghĩ vẩn vơ, dần dần cũng chìm vào giấc mộng.....
Thế giới này có những ngọn núi cao và hiểm trở, có đại dương mênh mông, những cái cây cao lớn và những bụi cỏ tươi tốt, còn có rất nhiều con mồi hình thù kỳ lạ. Đúng vậy, trong mắt tôi, bất kể là bay trên trời, bơi dưới nước hay chạy trên mặt đất, phàm là những độc vật sống chướng mắt đều là con mồi của tôi.
Tôi có tứ chi, nhưng chỉ dùng hai chân sau để bước đi. Răng nanh của tôi có thể xé rách cổ, móng vuốt của tôi có thể xuyên thấu thân thể của bất kỳ loài vật sống nào. Lúc chạy với tốc độ cao nhất, ngay cả gió cũng không theo kịp tôi; lúc nhảy, cái cây cao nhất cũng bị bước chân tôi dẫm nát.
Tôi một mình qua qua lại lại trong rừng rậm, đầm lầy, cũng sẽ không cảm thấy đói khát, nhưng tôi thích cảm giác xé rách con mồi. Tư duy của tôi luôn trống trơn, chuyện gì cũng lười suy nghĩ. Lồng ngực cũng trống không, rất khó chịu, khiến tôi luôn muốn nhét thứ gì đó vào trong. Thế là, tôi thường phục kích những con mồi ít lông, có hình thù giống như tôi, moi thứ trong lồng ngực bọn chúng ra ăn. Lúc vừa nuốt xuống liền có cảm giác nóng rừng rực, rất dễ chịu. Nhưng chớp mắt, trong lồng ngực lại cảm thấy trống trải, dường như có nhét bao nhiêu cũng không thể đầy được.
Buổi tối hôm đó, tôi lại tìm đến hang động mà con mồi ít lông sinh sống. Lúc ăn xong thứ trong lồng ngực của tất cả các con mồi bên ngoài hang động, tôi liền sải bước vào bên trong. Từ trong hơi thở, tôi biết trong này còn có vài con mồi đang ẩn náu.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết vui tai của con mồi, tôi khoan khoái dùng bữa. Đột nhiên, một tiếng hét chói tai phát ra phía sau lưng, tôi kéo con mồi cuối cùng bị dọa đến tê liệt bước về nơi phát ra âm thanh.
Lúc vào động, tôi vậy mà không phát hiện ra bên cạnh đống lửa sáng rực có một thứ bị cây bụi buộc chặt thành một đống, nhìn có vẻ như là con mồi của con mồi ít lông.
Con mồi này quả thực cực kỳ quái dị, có hình thù giống tôi và những con mồi ít lông kia, nhưng hình thể lại hết sức mảnh mai. Ngoài trên đỉnh đầu có lông ra thì toàn thân đều trơn bóng.
Con mồi trong tay thừa dịp tôi thất thần liền muốn chạy trốn. Nó sao có thể chạy nhanh bằng tôi đây? Tôi bắt gọn lấy thứ trong ngực nó rồi ăn mấy miếng liền hết sạch.
Sau khi ăn xong, tôi lại xoay người tiếp tục quan sát con mồi bé nhỏ kia. Tứ chi của nó bị cây bụi thắt vào hiện lên những vết lằn đỏ thẫm, nhìn cực kỳ chướng mắt. Thế là tôi vươn tay giúp nó xé đứt cây bụi. Tôi một chút cũng không lo lắng là nó có thể chạy trốn- một con mồi bé nhỏ bị con mồi bắt được.
Tôi có chút hiếu kỳ đối với con mồi nhỏ này. Một cánh tay mò mẫm trên người con mồi ít lông đã chết, cánh tay còn lại thì lướt qua lướt lại trên gương mặt của con mồi nhỏ. Một bên vô cùng thô ráp, còn một bên thì cực kỳ trơn nhẵn.
Tay của tôi mò đến trước vú của con thú ít lông, nhéo nhéo, thô ráp lỏng lẻo, thật không thoải mái! Vừa dùng sức, cái vú kia liền vỡ tan. Trên ngực con mồi nhỏ này cũng có bầu ngực. Nhưng khác biệt là, bầu ngực của nó lại vểnh lên rất cao. Trên đỉnh vú trắng mịn còn có hai cái hạt non mềm màu hồng, trông có vẻ rất ngon miệng.
Tôi không thể nhịn được mà muốn sờ nó, nhưng vừa mới chạm vào, cái móng sắc trên tay đã đâm hỏng nó, một tia máu đỏ tươi ứa ra. Lồng ngực trống rỗng giống như bị cái gì đó đâm vào. Tôi vội vàng cắn hết mấy cái móng vuốt trên tay xuống, rồi lại mài phẳng nó trên đá, lúc này mới dám lại gần vươn tay ra.
Con mồi nhỏ đẩy tôi ra, chạy về phía cửa động, tôi bắt được nó dễ dàng như trở bàn tay, rồi đưa nó đến cốc địa, nơi tôi nghỉ ngơi.
Sau khi đem con mồi nhỏ rửa sạch một lần, tôi định sẽ chậm rãi nhấm nháp nó. Bắt đầu từ chỗ nào giờ? Tôi nhìn chằm chằm nó suy nghĩ thật lâu, quyết định sẽ nhấm nháp từ phần đầu.
Cái lưỡi của tôi chui vào miệng của con mồi nhỏ. Lưỡi của nó nhỏ lắm, mà cũng rất trơn nhẵn. Chất lỏng trong miệng nó thơm ngát, mang theo mùi vị ngọt ngào tinh khiết. Lưỡi ở trong đó khuấy đảo rất lâu mới không nỡ mà rời ra. Tuy rằng rất dễ chịu, nhưng tôi còn muốn nhấm nháp các bộ phận khác của con mồi nhỏ nữa.
Đầu lưỡi rốt cuộc liếm lên trên đỉnh vú trắng mịn vểnh cao, miệng ngậm một bên, rồi dùng móng vuốt bắt lấy một bên còn lại. Thật thơm, thật mềm, thật trơn, thật đàn hồi, thịt non mềm thơm ngát mà không con mồi nào trước đây có thể so sánh được, khiến tôi không nỡ cắn xuống, chỉ dám tinh tế, gắn bó liếm láp. Con mồi nhỏ phía dưới phát ra những tiếng kêu khe khẽ, nghe thực vui tai, tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, tôi ngửi thấy một luồng hương thơm ngòn ngọt ngai ngái, là từ dưới hạ thể của con mồi nhỏ truyền đến. Tôi vội vàng nâng cao chân của con mồi nhỏ, rồi tỉ mỉ quan sát vào giữa hai chân nó.
Hạ thân của con mồi nhỏ và tôi chẳng giống nhau chút nào, nơi đó chẳng có một cọng lông. Bên dưới gò thịt nhỏ trắng hồng có một cái vạc đỏ au. Ngay trước cái vạc có mọc lên hai múi thịt mềm mại trông giống như hai cánh hoa màu hồng phấn, hơi hơi tẽ ra về phía hai bên. Nhìn kỹ lại lần nữa, bên trong còn ẩn giấu hai múi thịt nho nhỏ màu đỏ tươi. Dưới ánh trăng, thoáng hiện lên ánh nước mượt mà, trông vô cùng mê người, tôi không thể nhịn được lấy lưỡi phủ lên trên.
Lúc liếm lên múi thịt nhỏ, lưỡi của tôi chạm được vào một viên tiểu hạch nằm sâu bên trong. Không ngờ bên trong múi thịt còn bao bọc một thứ vật nho nhỏ. Tôi hiếu kỳ dùng lưỡi chọc chọc lên trên tiểu hạch, con mồi nhỏ dưới thân đột nhiên run lên từng đợt vô cùng kịch liệt, phát ra tiếng nức nở tựa như thống thổ lại pha lẫn sự vui sướng hưng phấn. Tôi lại càng tò mò, trực tiếp dùng tay kéo hai múi thịt nhỏ sang hai bên, lộ ra tiểu hạch ở bên trong. Bề ngoài của tiểu hạch cực kỳ bóng loáng, được ánh trăng tô lên một vầng ánh sáng trắng, biến thành màu nhũ đỏ lóng lánh, xem ra rất yếu ớt. Tôi hứng khởi suy nghĩ đến việc hung hăng bắt nạt nó, và lập tức hành động thực tế.
Mặc kệ tiếng thút thít bi thương của con mồi nhỏ, tôi vẫn một mình chơi đùa vui vẻ. Đột nhiên, một luồng dịch thể phun đến bên lưỡi. Tôi nếm thử một chút, đó chính là hương vị ngòn ngọt ngai ngái thơm lừng mà vừa rồi tôi ngửi thấy. Sau đó, lại có một làn chất lỏng nóng hổi tuôn ra từ cái động xinh xắn giữa cái vạc của con mồi nhỏ. Tôi mau chóng áp lại hút vào trong miệng, mong ước nó chảy ra mỹ vị nhiều hơn nữa. Tôi chuyên tâm đến mức ngay cả con mồi nhỏ hôn mê đi từ lúc nào cũng chẳng biết.
Mãi đến khi tôi đã hút thỏa thuê mới nhỏm người dậy, nhìn rồi mới phát hiện con mồi nhỏ đã mê man đi rồi.
Toàn thân con mồi nhỏ thơm thơm, ngọt ngọt. Vì thế tôi một chút cũng không để bụng việc nó nằm bên cạnh. Một cơn gió đêm thổi qua, con mồi nhỏ đang say giấc bỗng rùng mình một cái. Tôi vội vàng ôm nó vào trong lòng, cố gắng dùng thân thể để che chở sự gặm nhấm của gió đêm cho nó.
Tuy thời gian ở chung với con mồi nhỏ chưa lâu, nhưng tôi đã biết rõ con mồi nhỏ trong lòng vô cùng yếu ớt. Không có răng nanh, không có móng vuốt, không có da lông cứng rắn; không biết nhảy, không giỏi chạy nhanh, ngay cả một cơn gió đêm ấm áp như vậy cũng không thể chịu nổi. Nếu như không có tôi, nó sớm đã bị những con mồi ít lông kia ăn thịt rồi. Rốt cuộc nó yếu như vậy mà sao có thể sinh tồn đến tận hiện tại đây? Tôi vô cùng nghi hoặc nhìn chăm chú vào con mồi nhỏ trong lòng.
Lại một cơn gió đêm nữa đánh úp lại, con mồi nhỏ nhíu nhíu mày, trong miệng không biết đang ư ử cái gì, nhưng vẫn chủ động rúc vào trong lòng tôi. Cái đầu nhỏ vừa vặn cụng phải hàm dưới của tôi, bộ lông trên đỉnh đầu nó chọc tôi ngưa ngứa, mà cũng dễ chịu lắm, tay không tự giác mà ôm nó vào càng chặt.
Tôi bây giờ một chút cũng không muốn ăn thịt con mồi nhỏ này nữa. Tôi thích nghe âm thanh nó phát ra, thích đụng chạm lên cơ thể trơn mượt, lại càng thích hút nước mật ngọt ngào thơm lừng của nó. Ôm nó, cơn trống trải trong ngực giống như đột nhiên được lấp đầy. Cảm giác này thật là tốt! Vậy thì cứ để nó sống bên cạnh mình đi.
Ý! Kỳ ghê! Trong đầu tôi từ lúc nào đã không còn trống rỗng nữa rồi? Thế mà lại có thể nghĩ được nhiều thứ đến vậy?! Tôi suy nghĩ vẩn vơ, dần dần cũng chìm vào giấc mộng.....
Danh sách chương