Editor: Kei

Beta-er: Thng

……….

Kì nghỉ Trung thu dài hạn bắt đầu, từng nhà ở trấn Cốc Hợp cũng đã treo đèn hoa có hoa văn mây trôi do viện bảo tàng Sơn Hải đưa tới, rất có không khí chơi hội.

Trên núi Ngọa Long, hai bên đường lên núi đến viện bảo tàng cũng treo đủ loại đèn hoa, có Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thao Thiết, Cùng Kỳ, Phì Di Điểu, Cửu Vĩ Hồ vân vân, đều là bản chibi của mấy món triển lãm ở viện bảo tàng, cực kì đáng yêu.

Có mấy đứa nhóc vừa nhìn thấy mấy chiếc đèn hoa bên đường kia thì đi không muốn đi nữa, ôm chân ba mẹ mình làm nũng chơi xấu đòi một cái.

Nhưng nhân viên công tác trông coi ở trên đường núi nói, mấy đèn hoa kia là hàng trưng bày chứ không bán, hơn nữa treo rất cao, dù là người thường xuyên rèn luyện nhưng không cao nổi muốn trộm cũng khó lắm.

Có bạn nhỏ bị chiều hư vừa nghe không thể mua đèn, lập tức khóc òa lên, nước văng lung tung, nhân viên công tác sợ tới mức vội chạy đi, trong lòng không ngừng nói thầm: May mắn mình là chóa FA chưa có con, mấy đứa con nít thế này đúng là làm người ta không chịu nổi.

Hắn nói thầm, không cẩn thận đụng vào người, chặn lại áy náy nói: “Tôi không cố ý đâu.”

“Không có việc gì.” Người bị va khẽ lắc đầu, lướt qua hắn, vừa thưởng thức đèn hoa treo hai bên, vừa đi lên núi, không nhanh không chậm.

“Mặc vest ba lớp được may thủ công, đeo kính râm lớn, đúng là người kì quái.”

“Nguyên đạo hữu, anh đang nói gì vậy?” Người bên cạnh vỗ hắn một cái.

“Không có gì.” Hắn lắc đầu, hỏi người vừa tới: “Không phải Đinh đạo hữu đứng ở cửa lớn à? Sao cũng đến đây vậy?”

Người đó nói: “Quản lý lo lắng bên này không đủ nhân lực, nên bảo tôi và mấy người Vương đạo hữu, Chương đạo hữu qua đây xem.”

Hai người nói nói mấy câu rồi tản ra, tập trung chú ý đến du khách đang đi trên đường núi, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trong văn phòng viện bảo tàng, Trương Sơn thử điều chỉnh một bộ thiết bị hình chiếu thực tế ảo được Lăng Mục Du đặt hàng bên chỗ triển lãm khoa học kỹ thuật. Tay thì bận rộn, miệng vẫn không quên tán thưởng anh Lăng: “Nhờ Hiệp hội Tu chân bố trí người đến giúp chúng ta, anh Lăng, anh càng ngày càng biết tận dụng rồi đó nha.”

Anh Lăng rất tán thành lời khen này: “Chính nhờ chuyện đóng phim điện ảnh trước đó gợi ý cho tôi, nhiều tu sĩ ăn không ngồi rồi cả ngày như vậy, ngoại từ tu luyện cũng không làm gì hết, không dùng thì phí, đóng gói chút lá Long linh cho bọn họ coi như tiền lương, dù sao lá này cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

Trương Sơn muốn nói lại thôi, nhìn Đan Tiêu đang chơi game mobile bên cạnh, bị y liếc một cái, lập tức nuốt lời muốn nói xuống.

Quên đi, anh Lăng thấy sao thì thế đấy đi, dù sao viện trưởng chiều, có phá sản cũng là phá sản nhà viện trưởng.

“Bộ hình chiếu thực tế ảo này thế nào?” Lăng Mục Du thử chiếu một Đan Tiêu thu nhỏ, thấy Đan Tiêu còn chưa cao đến eo mình như vậy, lén lút hả hê không thôi, “Phối hợp với cảnh thật, chiếu hình 3D người nước ngoài và các quốc gia Đại Hoang ra.”

“Giá quá cao, không có lời.” Trương Sơn nhấp chuột vài lần, đổi hình Đan Tiêu cao một mét thành nguyên hình Bạch Trạch thật, hình 3D Bạch Trạch còn liếm móng vuốt rửa mặt.

“Sở thích quái ác.” Lăng Mục Du ghét bỏ lại đổi Bạch Trạch thành Đan Tiêu.

Giá của bộ thiết bị này đúng là không rẻ, vẫn là mua từ một vị fan của Đan Tiêu – đang làm tổng giám đốc tiêu thụ ở công ty kia, giảm giá rồi đó, chứ muốn dùng rộng rãi ở viện bảo tàng thì giá cả rất cao.

“Vậy giờ mình làm sao? Giá của tiêu bản trí năng cũng đã rất cao, hơn nữa chỉ thả một tiêu bản ở một quốc gia thì hơi kỳ.” Lăng Mục Du không đợi Trương Sơn nói, đã cầm lấy một xấp bản phác thảo trên bàn làm việc, nói tiếp: “Những người dân trước đây không chỉ có hình thù kỳ quái, mà có rất nhiều người xấu lắm, nếu làm thành tượng sáp không động đậy được thì chả có gì đáng xem.”

Trương Sơn cũng khó xử không thôi, đây là nguyên nhân sảnh biển cứ trì trệ chưa bắt đầu xây dựng.

Kế hoạch A thì giá cả quá cao, hiện tại viện bảo tàng đang trong giai đoạn năng lực chịu đựng có hạn;

Kế hoạch B thì hình dạng quá xấu, không phù hợp với thiết lập “Viện trưởng cuồng sắc đẹp”, không có thu hút du khách lắm.

Hai người ngồi xuống sô pha, nhìn hình chiếu Đan Tiêu cao một mét, buồn bực thở dài.

Đan Tiêu buông di động, sờ đầu Lăng Mục Du, an ủi “chay” cậu.

“Tiểu Ngư, cái đó… Ủa, cái kia là cái gì? Viện trưởng thấp như vậy ha ha ha ha ha…” Kế Mông mặc một bộ váy lụa màu đỏ bước vào văn phòng, hẳn là muốn nói gì đó, nhưng lực chú ý bị hình chiếu thực tế ảo hấp dẫn mất, bật cười ha ha, không chút khách khí nào.

Đan Tiêu nhàn nhạt liếc mắt qua, Kế Mông lập tức câm miệng, giây sau lập tức biến thành một nường tiên dịu dàng, mềm mỏng nói: “Tiểu Ngư, tên kính râm mấy ngày trước lại tới, muốn mời tôi, cậu và viện trưởng cùng ăn cơm.”

“Tên kính râm?” Lăng Mục Du không nhớ là ai.

Kế Mông nhắc nhở: “Người hại tôi nợ cậu mười tỷ.” Nhớ tới là tức giận.

“Gã ta à.” Lăng Mục Du hiểu ra, “Người đó tên Lý Cửu Gia, tôi có hỏi thăm rồi, anh ta là người thừa kế của nhà họ Lý ở Vĩnh An, là một kẻ rất trâu bò.”

Trương Sơn cũng nói: “Tôi từng gặp người này mấy lần, cảm giác là người không dễ đối phó đâu. Anh ta từng đến viện bảo tàng chúng ta à?”

“Ừ, anh ta nhằm vào Kế Manh Manh của chúng ta. Lúc thì nói muốn bồi dưỡng Kế Manh Manh thành nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thế giới, lúc lại nói anh ta hay nằm mơ thấy Kế Manh Manh, cảm thấy bản thân có duyên với ‘nàng’. Kỳ kỳ quái quái.” Lăng Mục Du đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gặp Lý Cửu Gia.

Trương Sơn nhíu mày: “Tuy tôi và anh ta không thân mấy, nhưng tôi thấy anh ta là người cực kỳ lý trí, sao lại làm chuyện không đầu óc như vậy?”

Lăng Mục Du kéo Đan Tiêu đi ra ngoài, tinh nghịch nói: “Nói không chừng là bị vẻ đẹp của Kế Manh Manh nhà chúng ta làm cho nghẹt thở, biến thành não chỉ biết yêu đương.”

“Ơ? Ha…” Vốn là Trương Sơn muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt của ‘nàng tiên’ Kế Mông không quá có ích cho việc xây dựng xã hội hài hòa, cậu ta lập tức nhịn xuống.

Kế Mông tức xông tới não, nói với Trương Sơn đang nhịn cười: “Cậu dám nói tôi xinh đẹp xem?”

“Không dám không dám.” Trương Sơn liên tục lắc đầu.

“Bản thần cao ba mét, cao to lực lưỡng, mạnh mẽ cực kỳ, khí thế ngút ngàn, tuyệt đối không phải đẹp, biết chưa!”

“Đúng vậy đúng vậy. Thần Kế Mông có thể san phẳng núi đồi, khí thế hơn người.”

Thấy Trương Sơn gật đầu liên tục, Kế Mông mới vung tay áo váy lụa, xoay người rời đi, ngọc bội trên người kêu leng keng.

Lúc Kế Mông làm người hướng dẫn nhiều lần như thế, thật ra thích giảng giải cho nhân loại nghe về cuộc sống hồi mấy ngàn năm trước của anh, bạn bè và kẻ địch, qua lại sảnh triển lãm, thật giống như anh không hề ngủ một giấc ba ngàn năm, nhân gian cũng không thay đổi lớn như vậy. Điều duy nhất để anh không hài lòng, chính là mặc đồ nữ, còn bị nhân loại gọi “Nữ thần nữ thần”.

Một nam thần uy vũ hùng tráng như anh bị kẻ khác nữ thần thì thôi, còn hay bị loài người sàm sỡ nữa chứ — nam nữ đều có.

Đúng rồi, điều này còn làm anh bất mãn hơn nữa.

… Nhân loại bây giờ chả biết rụt rè luôn hay sao đấy.

Kế Mông ra khỏi văn phòng, dùng thủ thuật che mắt tránh đi cả đám du khách đông đúc ở bên ngoài, đi theo đường cũ tới rừng quế, anh đến gặp Đông Quân, để tránh cậu lại tự tiện gia tăng nợ nần cho anh nữa.

Hôm nay trung thu, viện bảo tàng tổ chức sự kiện, Kế Manh Manh có thể rời khỏi cương vị người hướng dẫn, dùng thủ thuật che mắt tùy ý đi khắp nơi trong viện, nhìn thấy người nào hợp mắt sẽ xuất hiện tặng quà.

Lúc bị Lý Cửu Gia nhìn thấy, thì anh đang nhìn trúng một đứa bé đáng yêu, hiện ra tặng cho bé một món trang sức hình Cửu Vĩ Hồ, thì bị người này bắt được rồi mời ăn cơm.

Anh không thích ăn cơm chung chỗ với loài người, anh thích dùng nguyên hình để ăn cơm, miệng lớn, ăn được nhiều, không muốn dọa loài người yếu ớt kia.

Còn chưa tới rừng quế, đã thấy Lăng Mục Du, Đan Tiêu và Lý Cửu Gia đi về phía văn phòng, Kế Mông vội vội vàng vàng chạy về lại văn phòng trước.

Trương Sơn đã không còn ở trong văn phòng, chắc là đi ra ngoài tìm Bạch Trạch rồi, Kế Mông ngồi xuống một chiếc ghế sô pha đơn, chờ bọn họ tiến vào.

“Trong văn phòng khá bừa bộn, ngài Lý, cứ ngồi tự nhiên.” Sau khi Lăng Mục Du tiến vào, đi pha trà trước.

Lý Cửu Gia lễ phép không đánh giá văn phòng, nhưng chỗ nào nhìn tới cũng rất lộn xộn, sô pha bị dời vị trí, chừa chỗ để đặt khung chiếu ảnh 3D.

Thấy Đan Tiêu đã ngồi xuống, gã liền chuẩn bị ngồi vào chiếc sô pha đơn gần mình nhất.

Nhưng không khéo, Kế Mông làm thủ thuật che mắt-ing đã ngồi vào sô pha kia, mắt thấy người này sắp ngồi lên người mình, Kế Mông té lộn nhào chạy đi, ngồi xếp bằng dưới đất, trợn mắt thở phì phò với Lý Cửu Gia đã ngồi ở trên sô pha.

Nhiều sô pha như vậy không chọn, cố tình chọn cái này, cố ý đúng chứ!

Đan Tiêu liếc mắt nhìn Kế Mông, không tiếng động cười nhạo bộ dạng ngốc hề hề của anh.

“Ngài Lý, mời uống trà.” Lăng Mục Du bưng ba ly trà tới, đặt một ly trong đó trên bàn trà ở trước mặt Lý Cửu Gia, rồi ngồi xuống cạnh Đan Tiêu.

“Cảm ơn.” Lý Cửu Gia uống một ngụm trà, mỉm cười khen: “Trà ngon.”

Sau khi gã vào văn phòng thì đã lấy kính đen lớn trên mặt xuống, Lăng Mục Du liền nhìn thấy hai quầng thâm mắt thật to trên gương mặt tái nhợt của gã, trông rất uể oải không phấn chấn.

Lần trước gặp người này, tuy rằng không bỏ kính râm ra, nói chuyện lộn xộn, nhưng khí thế cực kì mạnh mẽ, đến giờ cũng chưa qua bao lâu, sao lại biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ là… Miệt mài quá độ?!

Lý Cửu Gia không nhịn được nốc cạn một ly trà, mới ngượng ngùng cười một chút: “Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy người mình mệt mỏi, trà của cậu Lăng đây rất có ích với việc nâng cao tinh thần.”

Nâng cao tinh thần? Lăng Mục Du cúi đầu nhìn trà trong tay mình, sau đó không nói gì — lại nhầm lá Long linh với Kỳ Môn Hồng rồi.

Tại sao sau khi phơi khô lá Long linh thì nó giống hệt Kỳ Môn Hồng thế, thật làm người ta sốt ruột.

“Xin thứ cho tôi nói thẳng, ngài Lý, trạng thái anh rất không tốt, có phải không nghỉ ngơi đủ hay không?” Lăng Mục Du nói.

Lý Cửu Gia gật đầu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Lần trước tôi nói với cậu mình thường xuyên mơ thấy cô Kế Manh Manh…” Dừng một chút, thấy Lăng Mục Du gật đầu, gã mới nói tiếp: “Gần đây, giấc mơ của tôi càng nghiêm trọng hơn, mơ thấy mình… với tiểu thư Kế Manh Manh. Sau khi tỉnh lại thì cả người càng thêm mệt mỏi khó chịu.”

“Mơ thấy làm gì với Kế Manh Manh?”

Gương mặt tái nhợt của Lý Cửu Gia bỗng nhiên ửng đỏ, bưng chén không giả vờ uống trà, che giấu xấu hổ.

Thấy dáng vẻ của gã như vậy, Lăng Mục Du chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Đan Tiêu, nhận được một nụ cười mờ ám của Đan Tiêu, cậu đột nhiên nhanh trí, “À… À à…”

“Khụ khụ khụ…” Lý Cửu Gia xấu hổ ho khan.

“Vậy anh tới chỗ chúng tôi, muốn tìm Kế Manh Manh để làm gì?” Lăng Mục Du hỏi.

Không phải muốn làm gì gì đó với Kế Manh Manh thật chứ? Nói cho anh biết, đừng nghĩ tới chuyện sàm sỡ Kế Manh Manh, anh ấy cao hơn anh, lớn hơn anh, nếu móc ra chắc chắn lớn hơn anh luôn, ai “được lợi” từ ai còn chưa biết được…

Kế Mông làm thủ thuật che mắt-ing nghe nói cũng căng thẳng trong lòng, ngồi thẳng lên chờ đáp án của Lý Cửu Gia. Nếu dám không trả lời cho đàng hoàng, anh sẽ xối mưa gã cả đời, hừ hừ!

Lý Cửu Gia sửng sốt một chút, cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy chén trà, trong lòng giãy giụa một hồi.

Có lẽ là do vẻ mặt lạnh lạnh lùng lùng của Đan Tiêu và sự ôn hòa không mang theo cảm xúc của Lăng Mục Du đã khiến gã cảm thấy trong lòng chẳng có gánh nặng, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Cậu Lăng, trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra trên người tôi. Tính tình tôi bỗng dưng thay đổi rất nhiều, hỉ nộ bất thường, ngủ sẽ nằm mơ, nội dung mơ càng ngày càng vô lý, người cũng chẳng có tinh thần, đi khám thì bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân. Bởi vì tôi hay mơ thấy cô Kế Manh Manh, cho nên tôi cho là…”

“Anh cho rằng Kế Manh Manh có âm mưu quấy rối anh?”

“Không phải.” Lý Cửu Gia vội phủ nhận.

“Vậy anh cho rằng viện bảo tàng chúng tôi có ý đồ quấy rối anh?” Đòe mòe, quả này thì tự luyến vl!

“Không phải.” Lý Cửu Gia mệt mỏi nói: “Tôi chỉ cảm thấy những những việc này đều có vẻ quỷ dị.”

Gã vốn là một người có tự chủ rất mạnh, bỗng nhiên lại không khống chế được tính tình của mình, không chỉ nổi giận với người trong nhà, cả ông nội bệnh nặng liệt giường cũng không tha, quả thực chính là cầm thú.

Còn cả Kế Manh Manh, mỗi đêm người này… Tuy rằng là nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh lại mệt mỏi là thật, gã lo lắng mình sẽ X (tinh) tẫn (hết) nhân (người) vong (chết), cũng không dám ngủ luôn.

“Chú.” Đan Tiêu đột nhiên nói.

“Cái gì?” Lăng Mục Du và Lý Cửu Gia đồng thanh hỏi.

Kế Mông đứng lên dạo một vòng quanh Lý Cửu Gia, sau đó gật gật đầu với Đan Tiêu.

Đan Tiêu nói: “Anh bị hạ chú à.”

Sau khi Lý Cửu Gia im lặng một lúc lâu: “… Không phải là năng lực quái dị rồi thần tiên hỗn loạn gì đó ư?”

Ba người nằm trong phạm vi năng lực quái dị thần tiên hỗn loạn trong văn phòng: “……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện