Editor: Kei
Beta: Thng
………
Mèo thích uống trà sữa matcha V: Hôm nay tới @Viện bảo tàng Sơn Hải ăn cơm, khung cảnh thật sự rất tuyệt, đồ ăn siêu ngon, còn rút thăm trúng một cái gối ôm Cửu Vĩ Hồ cỡ bự nữa, cơ mà có điểm không tốt là chỉ có thể ăn bữa trưa mà không thể ăn bữa tối
[ hình ảnh ][ hình ảnh ]……[ hình ảnh ]
Sau khi vị chủ Weibo làm đẹp này đăng bài, có rất nhiều fans của cô ấy đã like, bình luận và share lại. Có người khen ngợi nhà hàng thật xinh đẹp, có người nói vừa thấy mấy món đó là đã muốn ăn rồi, còn có người bị chiếc gối ôm Cửu Vĩ Hồ cỡ bự dễ thương kia đẩy ngã, tất nhiên cũng có người hỏi vì sao không thể ăn bữa tối.
Cô ấy lập tức trả lời người hỏi, nói buổi tối viện bảo tàng không mở cửa, nên nhà hàng cũng không cung cấp bữa tối.
Không chỉ một người, thật nhiều tài khoản V lớn cũng đều đăng Weibo @Viện bảo tàng Sơn Hải, để mãnh liệt yêu cầu viện bảo tàng mở cửa đến tối.
Mặc dù giá của mỗi món ở nhà hàng Sâm Lâm không tính rẻ, nhưng mà ăn ngon á!
Tất cả những người đã từng ăn ở nhà hàng Sâm Lâm đều nói tiền nào của nấy, tại khung cảnh đẹp tuyệt vời, ăn món ngon như vậy, thật là một hưởng thụ lớn trong đời người. Tuy rằng chờ chỗ thật lâu, nhưng ăn được món ngon đủ để người ta cực kỳ vui vẻ.
Hễ là người từng đến nhà hàng ăn cơm đều khen không dứt miệng, còn đề cử người khác nhất định phải tới ăn, thậm chí có người còn dùng “Lúc còn sống không thể tới nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm ăn một lần, thì chính là một thiếu sót lớn trong đời” để hình dung.
Tuy rằng trên mạng, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc có người khác bôi xấu, chỉ trích nhà hàng định giá cao, nhưng đều bị những người khác mắng trả lại —— “Mày từng ăn chưa? Chưa thì đừng có nhiều lời. Giá cả thế này đã rất rẻ rồi đấy, đồ ăn ngon như vậy, dùng vật liệu sang trọng, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nghe nói còn có phương pháp gia truyền bí mật của đầu bếp, quả thật không thể nào rẻ hơn được nữa.”
Dù là thế, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhà hàng cũng chỉ có cơm trưa, cũng không có giao cơm, thứ hai viện bảo tàng đóng cửa, nhà hàng cũng không bán, thật là cách kinh doanh quá tùy hứng.
Sức mạnh của những kẻ tham ăn vô cùng lớn, ấy thế mà chẳng hiểu sao lại có thể xoát đề tài #nhà hàng tùy hứng nhất lịch sử# thành chủ đề hấp dẫn, làm Lăng Mục Du – người đang nhìn chằm chằm bình luận trên mạng – dở khóc dở cười.
Ba con tiểu yêu phụ trách E-marketing sợ ngây người, cũng không rõ việc này tốt hay xấu, thấp thỏm nhìn quản lý.
“Không có việc gì, rất tốt.” Lăng Mục Du nói với ba tiểu yêu: “Tùy hứng thì tùy hứng, dù sao vẫn tốt hơn không có đề tài.”
Ba tiểu yêu thở dài nhẹ nhõm, gà cảnh yêu Mao Thải hỏi: “Vậy tui đăng thêm vài hình hôm nay lên Weibo? Kéo theo đề tài này nhé?”
Lăng Mục Du nói được, Mao Thái lập tức chọn ảnh chụp trước máy tính, sau khi chọn tốt thì phô tô sốp một chút nhưng cũng không thuần thục lắm, kiểm tra lại thì không có vấn đề gì bèn đăng một cái Weibo —
Viện bảo tàng Sơn Hải V: #nhà hàng tùy hứng nhất lịch sử# Luật quảng cáo quy định không được phép sử dụng từ ngữ cực đoan, thế nên… xem hình đi
[ hình ảnh ][ hình ảnh ]……[ hình ảnh ]
Sau khi weibo này được đăng, các fans viện bảo tàng lập tức đến bình luận ha ha ha không ngừng, nói thẳng anh chàng đăng weibo chính thức thật đáng yêu, còn yêu cầu anh chàng tung ảnh mình lên, đến sau lại biến thành dùng “Ha ha ha” tới xếp hàng.
Mao Thải lướt Weibo một lát, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cuối cùng thật sự không chịu nổi loài người “Ha ha ha” nữa, thoắt cái biến thành nguyên hình, kéo đuôi năm màu chạy khỏi văn phòng.
Sau khi các yêu quái thấy, cũng cười vang.
Chỉ có Thao Thiết không cười, còn nghệt mặt ra, móng vuốt cứ bới đất tới lui, nó buồn vì hôm nay bị hai cô gái nhỏ chê móc khóa in hình của nó đây.
— Trẻ con nhân loại không biết nhìn đồ ghê, Thao Thiết uy vũ to lớn mạnh mẽ xấu chỗ nào, xấu chỗ nào hả? Bạch Trạch liếc xéo nó, nói: “Ông muốn bới thì ra ngoài mà bới, đừng có làm hư sàn nhà.”
“Ai cần ông lo!” Thao Thiết tức giận nói: “Ông cứ quản tốt bản thân với người nhà ông đi!”
“Tui đâu có quản ông đâu, tui chỉ lo cho sàn nhà thôi.” Bạch Trạch hừ hừ.
Thao Thiết nhô móng vuốt ra, chỉ vào Bạch Trạch: “Muốn đánh nhau đúng không?”
Bạch Trạch khoanh tay, nói: “Tui mới không đánh nhau với mãnh thú ngang tàng bạo ngược, sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng cát thú của tui. Bây giờ, bất cứ yêu quái nào cũng đừng hòng tới gần tui, đặc biệt là tiếp xúc tay chân. Tui là thú đã có vợ rồi đấy nhé, không thể để những tên yêu quái độc thân như mấy ông sàm sỡ được.”
Đám yêu quái độc thân: “……” (Editor: thắp nến)
Từ sau khi Bạch Trạch kết hôn với nhân loại, đã bị nhân loại xảo quyệt dạy dỗ (điều giáo =]]]]]) tới độ càng ngày càng thiếu đánh, còn hở tí là lại cà khịa chúng nó, thật là… Không đánh thì không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của yêu mà.
Các yêu quái nhìn nhau, phát hiện mọi người có cùng mục đích, vì thế…
“Để tui đánh nó!” (Buông ra để t cắn nó!!! =))))
Phượng Hoàng phát động kèn lệnh tấn công, tất cả đại yêu thời thượng cổ đều xông về phía Bạch Trạch, vây nó vào giữa.
Lăng Mục Du thấy một mình Bạch Trạch đấu với bầy yêu quái, cũng không ngăn cản, còn rất có hứng thú lấy đồ ăn vặt từ tủ lạnh ra, vừa ăn vừa xem trò vui với Đan Tiêu.
“Người nhà Bạch Trạch đâu? Đã vài ngày không thấy rồi.” Đan Tiêu mở vỏ bánh mochi ra, cắn một miếng, nhíu mày: “Ngọt quá, nhân loại bỏ nhiều đường hoá học ghê.”
Lăng Mục Du ăn giúp y nửa cái bánh còn lại luôn, hàm hàm hồ hồ nói: “Anh Trương trúng thầu ba sảnh một phòng làm việc, nhưng mà tổng giám đốc bên A có rất nhiều tật xấu, lại tin phong thủy, nằng nặc đòi đổi thiết kế sảnh hòa nhạc, nên cậu ra qua thương lượng với bên đó rồi.”
“Chọn rồi lại còn muốn sửa? Thế sao trước đó lại chọn?” Đan Tiêu cúi đầu cắn đứt một miếng bento mực xé trong tay Tiểu Ngư nhà mình.
Lăng Mục Du nói: “Ban đầu là do người của ban chấp hành đấu thầu chấm điểm, phương án của Trương Sơn được điểm cao nhất, thế là cậu ta trúng thầu thôi. Ai biết tổng giám đốc bên A nghĩ thế nào chứ.”
Đan Tiêu làm bộ làm tịch gật đầu: “Nhân loại đúng là động vật hay thay đổi, bất kể đực cái.”
“Bình thường nhân loại chúng ta đều nói nam nữ, không nói đực cái.”
“Em không phải người.”
“Nếu đổi góc nhìn, là anh đang mắng em đấy.”
“Yêu em còn không kịp đây này, sao lại nỡ mắng em.”
“……”
Lăng Mục Du cảm thấy mặt mình nóng hổi, không cần soi gương, chắc chắn đã đỏ bừng rồi. Rốt cuộc bây giờ cậu mới hiểu được vì sao gà cảnh yêu đỏ mặt đột nhiên biến thành nguyên hình chạy trốn, bởi vì…
Anh Lăng cũng rất muốn biến thân a a a a a!
“Nói, hệ thống lời âu yếm của anh lên cấp lúc nào thế?!” Hai tay Lăng Mục Du nhéo gương mặt nam thần nhà mình.
Đan Tiêu: “Em không thích hả? Anh thấy trong tiểu thuyết đó.”
Nhưng sao phản ứng của Tiểu Ngư nhà mình và người trong tiểu thuyết không giống nhau? Rõ ràng sau khi người trong tiểu thuyết nghe xong, thì sẽ ngượng ngùng sà vào ôm ấp của tên đàn ông đấy, sao Tiểu Ngư nhà mình lại hùng hổ nhéo mặt mình?!
“Áuu, thích muốn chết.” Lăng Mục Du cười: “Nói lại đi, rồi cho anh mười tệ.”
“Cẩn thận!!!”
Hở? Đây là kiểu câu thương yêu gì thế? Lăng Mục Du sững sờ, bị Đan Tiêu ôm eo bay lên không trung.
Cậu tập trung nhìn —
Được quá, nửa cái văn phòng bỗng dưng ngập trong nước, sô pha, bàn trà, TV, máy chơi game,… đều chìm trong nước, liếc mắt đã biết hỏng hết rồi.
“Anh bày kết giới, ngăn nước lại.” Đan Tiêu giải thích vì sao văn phòng chỉ ngập một nửa, còn có một đường ranh giới rõ ràng trên mặt nước.
Một nửa văn phòng không có nước, đám tiểu yêu chịu đựng sợ hãi chen chung một chỗ.
Sau đó, trong nửa văn phòng bị ngập nước, ổ cắm điện bị nước vào làm chập mạch, “Bùm”, toàn bộ đèn trong văn phòng đều tắt, tối đen.
Trong bóng tối, một giọng nói bi thương vang lên: “A a a a a… Sổ sách của tui còn chưa lưu lại a a a a a…”
Tốt lắm, sổ sách mà lão chuột yêu phấn đấu cả ngày, chắc là toi luôn rồi.
“Là! Ai! Làm!!” Quản lý nghiến răng nghiến lợi.
Đám yêu quái ngâm trong nước vẫn có thể thấy mọi vật vào ban đêm. Chúng hỏi nhau có phải đối phương làm không, đã nói đánh nhau không được dùng linh lực, chỉ được đánh tay không thôi mà.
Đan Tiêu lấy một viên dạ minh châu cực lớn từ Tụ Lý Càn Khôn ra, Lăng Mục Du lập tức thấy được, ánh mắt cậu nhìn ra phía ngoài viện bảo tàng.
Ngay sau đó, cậu liền nghe được một tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha…”
Lông mày cậu còn chưa kịp cau, tiếng cười to đã biến thành “A a a, tui sai rồi, chỉ chào hỏi mà thôi, tôn thần Đan Tiêu, ông nhẹ tay thôi, lông sắp rơi sắp rơi rồi…”
Lăng Mục Du: “???”
Các yêu quái ngâm mình ở trong nước: “Giọng nói này… quen quá trời.”
Sau đó, Lăng Mục Du lập tức nhìn thấy, một đầu rồng, thân người, vuốt chim, cánh tay mọc lông chim… Ớ, sinh vật bị một nguồn sức mạnh vô hình lôi vào văn phòng.
Lăng Mục Du: “……”
sinh vật này có thân người, lại không mặc quần áo, mắt ông sắp mù luôn rồi.
“Kế Mông, ông không chết à?” Đan Tiêu nói.
Tên được gọi là Kế Mông cười lấy lòng cực kỳ: “Tui ngủ một giấc mới tỉnh lại, tôn thần Đan Tiêu đừng có rủa tui chết chứ. Có thể buông ra trước không?”
“Kế Mông?” Lăng Mục Du kinh ngạc hỏi: “Chính là thần mưa Kế Mông hả?”
Kế Mông gật đầu liên tục: “Là tui là tui chính là tui.”
Thấy người hỏi chuyện là nhân loại bình thường, còn được Đan Tiêu ôm vào trong ngực, anh khiếp sợ: “Vị này chính là?” Sau đó chỉ vào Đan Tiêu, “Tôn thần Đan Tiêu, ông… sao ông… ông lại có thể phản bội Đông Quân!!!”
Đan Tiêu: “……”
Lăng Mục Du: “……”
Đám yêu quái: “Ha ha ha……”
Kế Mông cúi đầu nhìn đám yêu quái bị dìm trong nước nhưng vẫn cười ha ha, cả giận nói: “Bọn mi cười gì hả?”
Đan Tiêu: “Đây cũng là Thủy Thôi.”
Kế Mông: “Lừa thần à, Đông Quân đẹp hơn nhân loại này nhiều, còn cao hơn nữa.”
Lăng Mục Du quả thật tức điên luôn rồi, clmn, chẳng lẽ 1m80 rất lùn hả? Trông con quái đầu rồng nhà anh cũng cao đấy, nhưng chả phải là do sừng rồng à, còn không mặc quần áo vào nữa, ông sẽ đi báo cáo hành vi khỏa thân của anh đấy nhé.
“Ông đi ngủ thế là đầu óc cũng ngủ mất luôn à?” Đan Tiêu chỉ vào nước phía dưới, “Thu nước vào đi.”
Kế Mông ngoan ngoãn thu nước lại, nửa văn phòng bị ngâm qua nước thành một đống bừa bộn, các yêu quái cũng bị ngâm ướt sũng, cả đám đều rất chật vật.
Nhất là Phượng Hoàng, bộ lông vũ hoa lệ ướt nhẹp dính sát vào người, mặc dù đẹp hơn gà nhiều, nhưng trị số sắc đẹp đã giảm cực mạnh.
Lăng Mục Du nhìn thấy hết, tức giận đến sắp mất cả lý trí, giận dữ trừng Kế Mông, “Anh bị điên hả, đang yên đang lành tự dưng làm ngập văn phòng tôi làm gì?”
“Cậu dữ thế.” Kế Mông còn tủi thân lắm đây này, thế mà bị nhân loại dạy dỗ, “Chào hỏi thôi mà, khi tui ra vào đều có gió thổi mưa tuôn, tui vẫn đang khống chế thần lực đây này, nếu không tui còn có thể nhấn chìm cả chỗ này của cậu đấy nhé.”
Lăng Mục Du ha hả cười lạnh: “Anh còn định dìm ngập cả viện bảo tàng của tôi à?”
“Viện bảo tàng là cái gì? Không có không có, thật sự chỉ là chào hỏi, nói cho các người biết Kế Mông tui đã tới mà thôi.” Kế Mông lắc móng vuốt liên tục.
Nụ cười của Lăng Mục Du càng lạnh lùng hơn, lần đầu tiên đám yêu quái thấy bộ dáng này của cậu, cảm thấy rất đáng sợ, không biết Kế Mông sẽ bị tra tấn ra sao đấy, sau đó lập tức nghe cậu phun ra hai chữ được nhấn mạnh: “Đền! Tiền!”
“Ơ?” Kế Mông hơi sửng sốt, vội lấy đồ vật từ Tụ Lý Càn Khôn ra, “Được được được, tui đền.” Nể tình cậu có tôn thần Đan Tiêu chống lưng, tôi nhịn tên nhân loại vô lễ nhà cậu đấy.
“Có thể thấy được nơi này bị thiệt hại hơn mười vạn, còn sửa chữa giai đoạn sau, rồi mua gia cụ mới. Tôi chịu thiệt một chút vậy, anh đền số chẵn thôi, năm mươi vạn cũng được.” Miệng Lăng Mục Du tùy ý nói bậy một con số, hơn nữa còn bổ sung thêm một điều kiện, “Tôi chỉ lấy nhân dân tệ thôi nhé, không nhận thứ khác.”
Kế mông sửng sốt: “Nhân dân tệ là gì?”
Lăng Mục Du nghĩ: Biết ngay mi chẳng biết nhân dân tệ là gì mà, hừ hừ!
“Òa ~ Òa ~” Giọng của nhóc hổ choai choai Uy Phong bỗng nhiên vang lên trong văn phòng, Đan Tiêu, Lăng Mục Du và đám đại yêu tiểu yêu nhìn về phía xó xỉnh phát ra âm thanh, Uy Phong co lại run bần bật ở đó, lông cả người đều ướt, dán lên người, trông thật đáng thương.
Cùng Kỳ vội chạy qua đi ngậm nó lại, không ngừng liếm lông làm khô cho nó.
Đợt lũ lụt bất thình lình xảy ra, có lẽ Uy Phong không kịp chạy trốn bị nước dìm, trôi trôi nổi nổi trong nước một khoảng thời gian dài, nó bị dọa choáng váng, qua thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, phát ra tiếng kêu nhắc nhở các phụ huynh.
Bản thân các yêu quái còn ướt dầm dề, nhưng tất cả đều vây quanh Uy Phong, tìm mọi cách làm khô lông cho nó, Họa Đấu còn đề nghị phun lửa sấy nhóc hổ, bị mấy yêu quái khác đá sang một bên.
Phun lửa gì, hong khô gì, nhỡ đốt trúng lông của Uy Phong thì làm sao?
Kế mông kinh ngạc: “Cùng Kỳ, mi có con trai khi nào vậy? Sao lại có màu vàng đen? Sinh với Đào Ngột à?” (=]]]]])
Cùng Kỳ & Đào Ngột: “……”
Thao Thiết nói giúp vào: “Ngài có bị ngốc không hả! Sao hai con thú đực sinh con được?!” (vẫn có sinh tử văn nhe =]]]]])
Kế mông: “Đúng ha. Vậy tiểu yêu là do Cùng Kỳ và yêu nào sinh ra?”
Cùng Kỳ: “……”
“Anh vẫn nên quan tâm chính mình trước đi.” Lăng Mục Du ngắt lời mười vạn câu hỏi vì sao của Kế Mông, “Nước của anh dọa nhóc hổ nhà tôi, cần bồi thường phí tổn thương sinh lý, phí tổn thương tâm lý, phí dinh dưỡng, phí hồi phục. Tôi cũng không lấy của anh nhiều đâu, năm mươi vạn thôi cũng được. Nếu sau này tình hình hồi phục của nhóc nhà tôi không ổn định, thì tôi lại tìm anh đòi bồi thường tiếp.”
Kế Mông: “Do nhóc hổ nhà cậu nhát gan, sao tui phải bồi thường chứ?”
“Chẳng lẽ nhát gan thì đáng bị dọa ra bóng ma tâm lý à?” Lăng Mục Du nói: “Vậy anh xấu như thế, chẳng lẽ bởi vì quá xấu nên không được ra khỏi cửa hả?”
Kế Mông: “……” Chuyện, chuyện này, xấu có liên quan đến việc ra khỏi cửa ư??
Lăng Mục Du thở hồng hộc, liếc mắt nhìn Đan Tiêu một cái, người sau lập tức get được, phụ họa nói: “Mau đền tiền đi, nhất thiết phải là nhân dân tệ đấy nhé.”
Kế Mông ảo não: “Tui, tui không có nhân dân tệ.”
Đan Tiêu: “Không có?”
Kế Mông gật đầu.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Kế Mông, trên mặt lộ ra nụ cười y như nhau, cười đến mức làm Kế Mông hung hăng rùng mình một cái.
Cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó không tốt đẹp mấy.
Danh sách chương