Edit: CtNguyet
Beta: Thng
……
Hổ con Uy Phong ở lại viện bảo tàng, ngày thường đám yêu quái đi làm, sẽ bày kết giới ở “tẩm cung” và hoa viên, bé rồng trắng sẽ chơi với nó ở trong đó. Đợi hết khách, là nó có thể chơi khắp viện bảo tàng, đám yêu quái giống như những bà mẹ vậy, vội vã chạy theo trông nó, có khi chơi với hổ con quên luôn xem phim nữa.
Lăng Mục Du cũng rất thích Uy Phong, đặc biệt là bộ lông xù, nó được đám yêu quái chăm sóc cẩn thận, nên sờ vào rất êm. Cậu không dám sờ đám yêu lông xù ở viện bảo tàng —— vì đó là quấy rối tình dục nơi làm việc, thú con thì khác, cậu sờ sờ nắn nắn toàn thân nó, đúng là sướng không tả nổi.
Uy Phong cũng rất ngoan, cậu có xoa nắn thế nào cũng không chống cự, quản lý ‘hít’ hổ con đến nghiện, không dừng lại được.
Nhưng quản lý cũng không có quá nhiều thời gian để làm thế, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch qua rồi phải đi làm trở lại, nhà hàng đã bắt đầu xây dựng, Trương Sơn làm tổng phụ trách quản lý bố trí thi công. Dự thầu ba sảnh một phòng làm việc của cậu ta đã đệ trình hợp đồng lên rồi, vào tháng năm mới có thể mở thầu. Cho nên bây giờ có thể cố hết sức để khuếch trương khả năng cống hiến của bản thân.
Bạch Trạch thì bị Lăng Mục Du sắp xếp đi thông báo tuyển dụng tiểu yêu.
Tin tuyển dụng lần thứ hai của viện bảo tàng Sơn Hải đã được phát tán ra ngoài, một vài tiểu yêu không tệ trong đống sơ yếu lý lịch chưa được tuyển lần trước cũng được chọn ra. Sau đó, Bạch Trạch tìm tới gặp mặt và nói chuyện với từng đứa, hỏi chúng nó có đồng ý đến viện bảo tàng làm việc không.
Phần lớn đều đồng ý, nhưng có vài yêu lấy nguyên hình trở thành sủng vật của con người hoặc ở lại vườn bách thú, được con người hầu hạ, không muốn phải làm việc vất vả nữa, cực kỳ sa đọa.
Bạch Trạch cũng chỉ biết thở dài, nhưng yêu đều có chí riêng, nó cũng không thể nói đám yêu lười này sai được. Dù sao nhân loại cũng có rất nhiều người không thích làm việc, chỉ thích được người khác nuôi!
Lúc quay lại viện bảo tàng, Bạch Trạch dẫn về mười hai tiểu yêu, bên Lăng Mục Du không có quản trị nhân sự nhưng cũng tuyển thêm được mười tiểu yêu. Tám tiểu yêu được bổ sung vào mấy vị trí trống trong viện bảo tàng, còn lại thì được sắp xếp làm việc ở nhà hàng.
Bên viện bảo tàng, chuột yêu Hứa Ngũ rời khỏi vị trí người hướng dẫn, bây giờ đang dốc toàn lực để chuẩn bị thi kế toán sơ cấp, sau này nó sẽ là kế toán của viện bảo tàng.
Miêu yêu Hoa Manh Manh và thỏ yêu Bì Tiểu Bạch cũng được chuyển công tác, chúng sẽ theo học khóa quản lý bán hàng online với công ty điện tử thương mại nào đó được Lăng Mục Du mời tới.
Đúng đấy, viện bảo tàng Sơn Hải cũng sắp mở shop online bán đồ lưu niệm đó. Dù sao cũng có nhiều viện bảo tàng mở cửa hàng flagship (*) trên mạng rồi, Đại Sơn Hải của chúng ta cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
(*) Flagship store – Cửa hàng hàng đầu. Thuật ngữ này xuất phát từ truyền thống hải quân, trong đó tàu hàng đầu là tàu dẫn đầu trong một hạm đội. Như vậy, nó thường là lớn nhất, nổi tiếng nhất hoặc có vũ khí tốt nhất. Theo cách tương tự, một cửa hàng hàng đầu là cửa hàng dẫn đầu trong chuỗi bán lẻ
Gà cảnh yêu Mao Thải cũng bị điều khỏi vị trí gác cổng, bây giờ đang học tiếp thị trực tuyến với một công ty internet, sau này các tin trên weibo chính thức, livestream đều sẽ giao cho nó. Nó còn phải học cách trù hoạch các hoạt động tiếp thị trực tuyến với Bì Tiểu Bạch và Hoa Manh Manh.
Đám tiểu yêu đầu tiên được tuyển vào bị kế hoạch học tập ma quỷ do Lăng Mục Du sắp xếp hành hạ không thôi, mỗi khi nhìn thấy cậu, đều bày ra bộ dáng nước mắt rưng rưng, có khổ mà không dám nói.
Mà đồng chí quản lý của bọn nó trước thì nhẹ nhàng an ủi, sau đó lại không chút do dự đá chúng nó đi học.
Là một con yêu ở thế kỷ mới, sao lại không thích học tập được!
Trong đám tiểu yêu chỉ có lang yêu Lang Vũ là được chuyển đến cương vị thoải mái nhất – đầu bếp chính, đi cùng còn có sáu con rồng đen được nó bồi dưỡng thành đầu bếp cao cấp, sau này bảy đứa bọn nó sẽ phụ trách phòng bếp của nhà hàng. Trong đám tiểu yêu mới nhận có bốn con cũng được sắp xếp sang phòng bếp giúp đỡ, còn lại thì làm thu ngân hoặc nhân viên phục vụ.
Nhà hàng cũng mời chuyên gia đến huấn luyện đám tiểu yêu.
Đưa đám yêu quái cần huấn luyện cho công ty chuyên môn xử lý xong, thì quản lý dắt viện trưởng đi làm giấy tờ chứng nhận cho nhà hàng.
Có lẽ trong trấn và trên thành phố đều quan tâm chăm sóc viện bảo tàng nên làm toàn bộ giấy tờ rất nhanh.
Các nhân viên kiểm nghiệm đánh giá và nghiệm thu phòng cháy chữa cháy thấy cách bố trí nhà hàng Sơn Hải đều khen ngợi ý tưởng tuyệt diệu của kiến trúc sư, sau khi khai trương chắc chắn sẽ buôn may bán đắt.
Quản lý Lăng rất thích nghe người khác chúc như thế, tiễn đoàn kiểm nghiệm xong, thì xoay người lại, ngoài miệng thì khen ngợi Trương Sơn, nhưng sau đó lại cho Bạch Trạch thêm đồ ăn vặt.
“Tôi là người thiết kế nhà hàng mà, sao anh lại thưởng cho Bạch Trạch?” Không phải nên thưởng thêm tiền cho kiến trúc sư à? Lăng Mục Du liếc xéo cậu ta: “Cậu với Bạch Trạch kết hôn rồi, còn phân nhau à? Chẳng phải cho hắn cũng là cho cậu à?!”
Trương Sơn ngẫm nghĩ, nói vậy cũng đúng, bản thân cũng đưa hết lương cho Bạch Trạch, tiền thưởng, đương nhiên cũng phải đưa cho Bạch Trạch rồi, không hề sai chỗ nào hết.
Minh Hoặc xem toàn bộ hiện trường lừa đảo và bị lừa đảo, khinh bỉ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn non nớt, vịn lan can nôi đứng lên, ngửa đầu yếu ớt chế nhạo: “Ngu.”
Trương Sơn: “……”
Lăng Mục Du: “……”
Minh Hoặc cảm thấy chưa đủ, tiếp tục bi bô: “Ngu ngu ngu ngu ngu ngu ngu…”
Trương Sơn véo nhẹ gương mặt mũm mĩm của hắn, ngồi xổm xuống, “Nói ai ngu vậy?”
Bé con Ma Quân mới tám tháng tuổi, không nói được từ nào khác ngoài “Ngu”, chỉ có thể giơ bàn tay múp míp mềm mềm đập tên người thân Bạch Trạch đang cả gan sờ bậy, trong miệng thì cứ “ngu” không ngừng.
Nhắc đến chuyện phiên bản bé con của Ma Quân nói chuyện, ai nghe thấy đều 囧.
Một đứa bé mới bảy tám tháng đã nói được, đây xem như một trong những biểu hiện của thần đồng ha?
Nhưng chữ đầu tiên nó nói không phải là “mẹ” mà là “ngu” khiến người ta cảm thấy cạn lời!
Lúc đó Khấu Dung và Diệp Đình Đình, mỗi người một một bên, giơ đồ chơi dụ Minh Hoặc, một người dạy hắn gọi “mẹ” người còn lại thì chỉ gọi “mẹ nuôi”, cuối cùng lại nghe được chữ “ngu” rất rõ ràng, thế là hai người cảm thấy không ổn.
Khấu Dung bế con trai đi khám khoa nhi, rồi lật đủ các loại sách hướng dẫn nuôi dạy con, còn ôm đến viện bảo tàng kể chuyện này với Lăng Mục Du, nghi ngờ có phải bé con bị gì rồi không, cực kỳ lo lắng.
Lăng Mục Du thấy Minh Hoặc cũng nói “ngu” với mình, im lặng không nói gì, suy nghĩ thử tên này lén lút tập bao lâu rồi, vậy mà lại có thể nói rõ như thế.
Từ lúc bé con Minh Hoặc nói chữ “ngu” thì dừng không nổi nữa, gặp ai cũng nói thế. Có lúc khách đến mua trà sữa nói đùa, bảo hắn mập ghê, hắn trào phúng người ta ra mặt, kêu một tiếng “ngu” thật lớn, làm Khấu Dung và Diệp Đình Đình phải thường xuyên xin lỗi.
Mà những người bị thế cũng không thèm chấp nhặt với trẻ con, còn hỏi hắn có thể nói từ khác không, Khấu Dung và Diệp Đình Đình xấu hổ bảo hắn chỉ biết nói từ này, cũng chưa biết gọi mẹ nữa, chọc khách hàng cười ha ha. Còn có người đăng chuyện này lên mạng, khiến nhiều người cố tình đến đây xem vị “thần đồng đặc biệt” này, thế nên ở đó cũng sắp thành một điểm du lịch trên đường phố thương mại dưới núi rồi.
Đương nhiên, nhờ vậy mà việc buôn bán của tiệm ngày càng tốt hơn, nhiều ít gì cũng trở thành tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng.
Việc buôn bán ngày càng phát đạt, thế là hai cô nhận được một thẻ vàng liên minh kinh doanh từ liên minh thương hiệu trà sữa mà mình tham gia, còn được mời tham gia chuyến du lịch do trụ sở chính của liên minh đứng ra tổ chức, địa điểm được định tại một hòn đảo của nước nào đó ở Đông Nam Á.
Hai cô đóng cửa hàng, nhờ Lăng Mục Du chăm sóc Minh Hoặc, rồi đi du lịch một cách hết sức tự nhiên, phóng khoáng.
Lăng Mục Du ôm lấy Minh Hoặc – người bị Khấu Dung nhét vào ngực mình, bốn mắt nhìn nhau, một lát sau ——
Lăng Mục Du: “Mập.”
Minh Hoặc: “Ngu.”
Lăng Mục Du: “Ha hả.”
Minh Hoặc: “Ối ối.”
Đan Tiêu nhìn ngang nhìn dọc cũng không cảm thấy vừa mắt với tên Minh Hoặc như cục thịt kia. Y lôi hắn từ trong ngực Lăng Mục Du ra, tiện tay ném vào nôi em bé, hoàn toàn chẳng quan tâm đến Minh Hoặc đang ngồi gào khóc trong nôi, kéo Tiểu Ngư nhà mình đi.
Y còn không quên nhắc nhở: “Sau này không được ôm Minh Hoặc nữa.”
Lăng Mục Du cười hì hì vui vẻ: “Minh Hoặc chỉ là một đứa bé thôi, thế mà anh cũng ghen à!”
“Hắn mà tính là trẻ con à? Là tên yêu quái già khú đế mới đúng.” Đan Tiêu hừ hừ, nắm cằm Lăng Mục Du, cúi đầu ‘gặm’.
Lăng Mục Du hớn hở ôm lấy cổ nam thần nhà mình, chuyển bị động thành chủ động, cũng ‘gặm’.
Minh Hoặc ngồi trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
—— Muốn nói xấu thần khác có thể nói sau lưng không?
—— muốn khoe tình cảm thứ cứ khoe đi, nhưng đừng ‘gặm’ lung tung ở trước mặt trẻ em chứ?
—— ta vẫn còn là em bé mà!!!
Bây giờ Đan Tiêu và Thủy Thôi bắt nạt hắn, mấy con yêu quái thượng cổ ngốc nghếch kia cũng thế, ngay cả người nhà Bạch Trạch cũng dám nhéo mặt hắn, Minh Hoặc giận cực kỳ, nhưng tay chân mềm oặt, đánh người chẳng đau chút nào cả.
Trương Sơn cười ha ha, hết nhéo gương mặt mũm mĩm của Minh Hoặc rồi lại niết cánh tay múp míp như củ sen của hắn, làm Ma Quân rất tức giận.
“Oa a~”
Hổ con Uy Phong đã lớn hơn chút ít đi vào văn phòng, tò mò nhìn bé con trong nôi, chồm người lên, đáp hai chân trước lên mép nôi, lỗ tai lập tức bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, nó cũng không phản kháng, yên lặng nhìn đứa bé.
Minh Hoặc: “Ngu.”
Uy phong: “Oa a~”
Bắt nạt Minh Hoặc xong, Lăng Mục Du và Trương Sơn bàn bạc về thời gian khai trương nhà hàng, Đan Tiêu chắp tay đi vào, nói: “Người bố nhân loại của Minh Hoặc đến đây.”
“Ai?”
Lăng Mục Du, Minh Hoặc, Trương Sơn đều kinh ngạc nhìn Đan Tiêu.
Hổ con Uy Phong không hiểu tại sao mọi người lại nhìn viện trưởng, cũng ngơ ngác quay đầu nhìn sang, rất ngay ngắn.
“Lăng Giác.” Đan Tiêu nói: “Đang ở bên ngoài, nói muốn gặp Minh Hoặc, nhờ em giúp đỡ.”
“Chẳng lẽ hắn thừa dịp Khấu Dung không ở đây, tính đến cướp đứa nhỏ à?” Lăng Mục Du lập tức đoán ra âm mưu.
“Nếu như thế, anh ném hắn xuống núi nha.” Đan Tiêu nói.
“Đợi đã. Em ra gặp hắn thử.” Lăng Mục Du nhờ Trương Sơn trông Minh Hoặc, kéo Đan Tiêu – người đang treo biểu cảm cao ngạo lạnh lùng ra ngoài cửa lớn.
Dọc đường khách du lịch thấy họ, lập tức cầm di động lên chụp ảnh, nhất là viện trưởng, thật sự rất hiếm thấy người thật, nhất định phải chụp cho đã ghiền.
Ngoài cửa lớn, Lăng Giác bước tới bước lui đầy do dự.
Sau khi Khấu Dung ôm con đi, hắn cũng không để ý tới đứa bé này nữa. Hắn nghĩ, sớm muộn gì hắn cũng có thể có con tiếp, đây còn là đứa bé hắn không mong muốn nên cũng không tiếc gì.
Nhưng một kẻ không tim không phổi như hắn, lại bỗng dưng muốn nhìn thấy đứa bé khi đám bạn xấu cho hắn xem mấy tấm ảnh tải xuống từ weibo, nói đây là con hắn.
Lăng Giác không rõ tại sao mình lại muốn như thế, hắn để tay lên ngực mình tự hỏi, cũng không phải muốn giành lại con, chỉ muốn gặp nó một lần mà thôi.
Hắn không dám đến tìm Khấu Dung, bèn tìm Lăng Mục Du trước, nhờ cậu giúp hắn nói với Khấu Dung.
Sau khi Lăng Mục Du nghe được ý đồ đến đây của Lăng Giác, cậu yên lặng nhìn hắn rất lâu, đến khi hắn cúi thấp đầu, mới nói: “Anh cần gì phải như thế? Thấy rồi sao nữa?”
Lăng Giác khẽ nói: “Chỉ muốn nhìn xem, tò mò thôi, chứ không muốn cướp thằng bé.”
Lăng Mục Du nói: “Nếu anh đã nhẫn tâm tuyệt tình, thì nên học hỏi bà Khang, cứ làm đến cùng đi.”
Lăng Giác giật mình, “Tao biết mày hận mẹ mình, nhưng dù sao bà ấy cũng là…” Cũng là cái gì, hắn không nói nên lời, dừng một chút, bèn thấp giọng: “Trạng thái tinh thần của bà ấy không được ổn định, năm nay càng… Bác sĩ tâm lý nói chứng rối loạn lưỡng cực của bà rất nghiêm trọng.”
Lăng Mục Du yên lặng, mặt như đóng băng, không có tí biểu cảm, cũng chả có chút cảm xúc dao động gì.
Lăng Giác nhíu mày, một lát sau, mới không cam tâm thở dài: “Tao không nên nói mấy lời này, tao cũng biết mày không muốn nghe. Vậy thôi, tao đi trước. Mày tự giải quyết cho tốt đi.”
Lăng Mục Du nhìn Lăng Giác rời đi, mãi đến khi không còn thấy được, mới quay đầu nhìn Đan Tiêu, dưới ánh mắt lo lắng của người yêu, khe khẽ nói: “Đan Tiêu, em nghe nói người đó bệnh rồi, nhưng không có cảm xúc gì, thậm chí còn có cảm giác “thật như thế”, em có phải quá máu lạnh không.”
Đan Tiêu nói: “Thần, đều máu lạnh. Chúng ta vốn không nên dính dáng đến nhân loại quá nhiều.”
“Anh nói đúng.” Lăng Mục Du nắm chặt lấy tay người yêu, xoay người đi vào viện bảo tàng, dứt khoát chặt đứt quá khứ.
Beta: Thng
……
Hổ con Uy Phong ở lại viện bảo tàng, ngày thường đám yêu quái đi làm, sẽ bày kết giới ở “tẩm cung” và hoa viên, bé rồng trắng sẽ chơi với nó ở trong đó. Đợi hết khách, là nó có thể chơi khắp viện bảo tàng, đám yêu quái giống như những bà mẹ vậy, vội vã chạy theo trông nó, có khi chơi với hổ con quên luôn xem phim nữa.
Lăng Mục Du cũng rất thích Uy Phong, đặc biệt là bộ lông xù, nó được đám yêu quái chăm sóc cẩn thận, nên sờ vào rất êm. Cậu không dám sờ đám yêu lông xù ở viện bảo tàng —— vì đó là quấy rối tình dục nơi làm việc, thú con thì khác, cậu sờ sờ nắn nắn toàn thân nó, đúng là sướng không tả nổi.
Uy Phong cũng rất ngoan, cậu có xoa nắn thế nào cũng không chống cự, quản lý ‘hít’ hổ con đến nghiện, không dừng lại được.
Nhưng quản lý cũng không có quá nhiều thời gian để làm thế, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch qua rồi phải đi làm trở lại, nhà hàng đã bắt đầu xây dựng, Trương Sơn làm tổng phụ trách quản lý bố trí thi công. Dự thầu ba sảnh một phòng làm việc của cậu ta đã đệ trình hợp đồng lên rồi, vào tháng năm mới có thể mở thầu. Cho nên bây giờ có thể cố hết sức để khuếch trương khả năng cống hiến của bản thân.
Bạch Trạch thì bị Lăng Mục Du sắp xếp đi thông báo tuyển dụng tiểu yêu.
Tin tuyển dụng lần thứ hai của viện bảo tàng Sơn Hải đã được phát tán ra ngoài, một vài tiểu yêu không tệ trong đống sơ yếu lý lịch chưa được tuyển lần trước cũng được chọn ra. Sau đó, Bạch Trạch tìm tới gặp mặt và nói chuyện với từng đứa, hỏi chúng nó có đồng ý đến viện bảo tàng làm việc không.
Phần lớn đều đồng ý, nhưng có vài yêu lấy nguyên hình trở thành sủng vật của con người hoặc ở lại vườn bách thú, được con người hầu hạ, không muốn phải làm việc vất vả nữa, cực kỳ sa đọa.
Bạch Trạch cũng chỉ biết thở dài, nhưng yêu đều có chí riêng, nó cũng không thể nói đám yêu lười này sai được. Dù sao nhân loại cũng có rất nhiều người không thích làm việc, chỉ thích được người khác nuôi!
Lúc quay lại viện bảo tàng, Bạch Trạch dẫn về mười hai tiểu yêu, bên Lăng Mục Du không có quản trị nhân sự nhưng cũng tuyển thêm được mười tiểu yêu. Tám tiểu yêu được bổ sung vào mấy vị trí trống trong viện bảo tàng, còn lại thì được sắp xếp làm việc ở nhà hàng.
Bên viện bảo tàng, chuột yêu Hứa Ngũ rời khỏi vị trí người hướng dẫn, bây giờ đang dốc toàn lực để chuẩn bị thi kế toán sơ cấp, sau này nó sẽ là kế toán của viện bảo tàng.
Miêu yêu Hoa Manh Manh và thỏ yêu Bì Tiểu Bạch cũng được chuyển công tác, chúng sẽ theo học khóa quản lý bán hàng online với công ty điện tử thương mại nào đó được Lăng Mục Du mời tới.
Đúng đấy, viện bảo tàng Sơn Hải cũng sắp mở shop online bán đồ lưu niệm đó. Dù sao cũng có nhiều viện bảo tàng mở cửa hàng flagship (*) trên mạng rồi, Đại Sơn Hải của chúng ta cũng không thể bị bỏ lại phía sau.
(*) Flagship store – Cửa hàng hàng đầu. Thuật ngữ này xuất phát từ truyền thống hải quân, trong đó tàu hàng đầu là tàu dẫn đầu trong một hạm đội. Như vậy, nó thường là lớn nhất, nổi tiếng nhất hoặc có vũ khí tốt nhất. Theo cách tương tự, một cửa hàng hàng đầu là cửa hàng dẫn đầu trong chuỗi bán lẻ
Gà cảnh yêu Mao Thải cũng bị điều khỏi vị trí gác cổng, bây giờ đang học tiếp thị trực tuyến với một công ty internet, sau này các tin trên weibo chính thức, livestream đều sẽ giao cho nó. Nó còn phải học cách trù hoạch các hoạt động tiếp thị trực tuyến với Bì Tiểu Bạch và Hoa Manh Manh.
Đám tiểu yêu đầu tiên được tuyển vào bị kế hoạch học tập ma quỷ do Lăng Mục Du sắp xếp hành hạ không thôi, mỗi khi nhìn thấy cậu, đều bày ra bộ dáng nước mắt rưng rưng, có khổ mà không dám nói.
Mà đồng chí quản lý của bọn nó trước thì nhẹ nhàng an ủi, sau đó lại không chút do dự đá chúng nó đi học.
Là một con yêu ở thế kỷ mới, sao lại không thích học tập được!
Trong đám tiểu yêu chỉ có lang yêu Lang Vũ là được chuyển đến cương vị thoải mái nhất – đầu bếp chính, đi cùng còn có sáu con rồng đen được nó bồi dưỡng thành đầu bếp cao cấp, sau này bảy đứa bọn nó sẽ phụ trách phòng bếp của nhà hàng. Trong đám tiểu yêu mới nhận có bốn con cũng được sắp xếp sang phòng bếp giúp đỡ, còn lại thì làm thu ngân hoặc nhân viên phục vụ.
Nhà hàng cũng mời chuyên gia đến huấn luyện đám tiểu yêu.
Đưa đám yêu quái cần huấn luyện cho công ty chuyên môn xử lý xong, thì quản lý dắt viện trưởng đi làm giấy tờ chứng nhận cho nhà hàng.
Có lẽ trong trấn và trên thành phố đều quan tâm chăm sóc viện bảo tàng nên làm toàn bộ giấy tờ rất nhanh.
Các nhân viên kiểm nghiệm đánh giá và nghiệm thu phòng cháy chữa cháy thấy cách bố trí nhà hàng Sơn Hải đều khen ngợi ý tưởng tuyệt diệu của kiến trúc sư, sau khi khai trương chắc chắn sẽ buôn may bán đắt.
Quản lý Lăng rất thích nghe người khác chúc như thế, tiễn đoàn kiểm nghiệm xong, thì xoay người lại, ngoài miệng thì khen ngợi Trương Sơn, nhưng sau đó lại cho Bạch Trạch thêm đồ ăn vặt.
“Tôi là người thiết kế nhà hàng mà, sao anh lại thưởng cho Bạch Trạch?” Không phải nên thưởng thêm tiền cho kiến trúc sư à? Lăng Mục Du liếc xéo cậu ta: “Cậu với Bạch Trạch kết hôn rồi, còn phân nhau à? Chẳng phải cho hắn cũng là cho cậu à?!”
Trương Sơn ngẫm nghĩ, nói vậy cũng đúng, bản thân cũng đưa hết lương cho Bạch Trạch, tiền thưởng, đương nhiên cũng phải đưa cho Bạch Trạch rồi, không hề sai chỗ nào hết.
Minh Hoặc xem toàn bộ hiện trường lừa đảo và bị lừa đảo, khinh bỉ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn non nớt, vịn lan can nôi đứng lên, ngửa đầu yếu ớt chế nhạo: “Ngu.”
Trương Sơn: “……”
Lăng Mục Du: “……”
Minh Hoặc cảm thấy chưa đủ, tiếp tục bi bô: “Ngu ngu ngu ngu ngu ngu ngu…”
Trương Sơn véo nhẹ gương mặt mũm mĩm của hắn, ngồi xổm xuống, “Nói ai ngu vậy?”
Bé con Ma Quân mới tám tháng tuổi, không nói được từ nào khác ngoài “Ngu”, chỉ có thể giơ bàn tay múp míp mềm mềm đập tên người thân Bạch Trạch đang cả gan sờ bậy, trong miệng thì cứ “ngu” không ngừng.
Nhắc đến chuyện phiên bản bé con của Ma Quân nói chuyện, ai nghe thấy đều 囧.
Một đứa bé mới bảy tám tháng đã nói được, đây xem như một trong những biểu hiện của thần đồng ha?
Nhưng chữ đầu tiên nó nói không phải là “mẹ” mà là “ngu” khiến người ta cảm thấy cạn lời!
Lúc đó Khấu Dung và Diệp Đình Đình, mỗi người một một bên, giơ đồ chơi dụ Minh Hoặc, một người dạy hắn gọi “mẹ” người còn lại thì chỉ gọi “mẹ nuôi”, cuối cùng lại nghe được chữ “ngu” rất rõ ràng, thế là hai người cảm thấy không ổn.
Khấu Dung bế con trai đi khám khoa nhi, rồi lật đủ các loại sách hướng dẫn nuôi dạy con, còn ôm đến viện bảo tàng kể chuyện này với Lăng Mục Du, nghi ngờ có phải bé con bị gì rồi không, cực kỳ lo lắng.
Lăng Mục Du thấy Minh Hoặc cũng nói “ngu” với mình, im lặng không nói gì, suy nghĩ thử tên này lén lút tập bao lâu rồi, vậy mà lại có thể nói rõ như thế.
Từ lúc bé con Minh Hoặc nói chữ “ngu” thì dừng không nổi nữa, gặp ai cũng nói thế. Có lúc khách đến mua trà sữa nói đùa, bảo hắn mập ghê, hắn trào phúng người ta ra mặt, kêu một tiếng “ngu” thật lớn, làm Khấu Dung và Diệp Đình Đình phải thường xuyên xin lỗi.
Mà những người bị thế cũng không thèm chấp nhặt với trẻ con, còn hỏi hắn có thể nói từ khác không, Khấu Dung và Diệp Đình Đình xấu hổ bảo hắn chỉ biết nói từ này, cũng chưa biết gọi mẹ nữa, chọc khách hàng cười ha ha. Còn có người đăng chuyện này lên mạng, khiến nhiều người cố tình đến đây xem vị “thần đồng đặc biệt” này, thế nên ở đó cũng sắp thành một điểm du lịch trên đường phố thương mại dưới núi rồi.
Đương nhiên, nhờ vậy mà việc buôn bán của tiệm ngày càng tốt hơn, nhiều ít gì cũng trở thành tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng.
Việc buôn bán ngày càng phát đạt, thế là hai cô nhận được một thẻ vàng liên minh kinh doanh từ liên minh thương hiệu trà sữa mà mình tham gia, còn được mời tham gia chuyến du lịch do trụ sở chính của liên minh đứng ra tổ chức, địa điểm được định tại một hòn đảo của nước nào đó ở Đông Nam Á.
Hai cô đóng cửa hàng, nhờ Lăng Mục Du chăm sóc Minh Hoặc, rồi đi du lịch một cách hết sức tự nhiên, phóng khoáng.
Lăng Mục Du ôm lấy Minh Hoặc – người bị Khấu Dung nhét vào ngực mình, bốn mắt nhìn nhau, một lát sau ——
Lăng Mục Du: “Mập.”
Minh Hoặc: “Ngu.”
Lăng Mục Du: “Ha hả.”
Minh Hoặc: “Ối ối.”
Đan Tiêu nhìn ngang nhìn dọc cũng không cảm thấy vừa mắt với tên Minh Hoặc như cục thịt kia. Y lôi hắn từ trong ngực Lăng Mục Du ra, tiện tay ném vào nôi em bé, hoàn toàn chẳng quan tâm đến Minh Hoặc đang ngồi gào khóc trong nôi, kéo Tiểu Ngư nhà mình đi.
Y còn không quên nhắc nhở: “Sau này không được ôm Minh Hoặc nữa.”
Lăng Mục Du cười hì hì vui vẻ: “Minh Hoặc chỉ là một đứa bé thôi, thế mà anh cũng ghen à!”
“Hắn mà tính là trẻ con à? Là tên yêu quái già khú đế mới đúng.” Đan Tiêu hừ hừ, nắm cằm Lăng Mục Du, cúi đầu ‘gặm’.
Lăng Mục Du hớn hở ôm lấy cổ nam thần nhà mình, chuyển bị động thành chủ động, cũng ‘gặm’.
Minh Hoặc ngồi trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
—— Muốn nói xấu thần khác có thể nói sau lưng không?
—— muốn khoe tình cảm thứ cứ khoe đi, nhưng đừng ‘gặm’ lung tung ở trước mặt trẻ em chứ?
—— ta vẫn còn là em bé mà!!!
Bây giờ Đan Tiêu và Thủy Thôi bắt nạt hắn, mấy con yêu quái thượng cổ ngốc nghếch kia cũng thế, ngay cả người nhà Bạch Trạch cũng dám nhéo mặt hắn, Minh Hoặc giận cực kỳ, nhưng tay chân mềm oặt, đánh người chẳng đau chút nào cả.
Trương Sơn cười ha ha, hết nhéo gương mặt mũm mĩm của Minh Hoặc rồi lại niết cánh tay múp míp như củ sen của hắn, làm Ma Quân rất tức giận.
“Oa a~”
Hổ con Uy Phong đã lớn hơn chút ít đi vào văn phòng, tò mò nhìn bé con trong nôi, chồm người lên, đáp hai chân trước lên mép nôi, lỗ tai lập tức bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, nó cũng không phản kháng, yên lặng nhìn đứa bé.
Minh Hoặc: “Ngu.”
Uy phong: “Oa a~”
Bắt nạt Minh Hoặc xong, Lăng Mục Du và Trương Sơn bàn bạc về thời gian khai trương nhà hàng, Đan Tiêu chắp tay đi vào, nói: “Người bố nhân loại của Minh Hoặc đến đây.”
“Ai?”
Lăng Mục Du, Minh Hoặc, Trương Sơn đều kinh ngạc nhìn Đan Tiêu.
Hổ con Uy Phong không hiểu tại sao mọi người lại nhìn viện trưởng, cũng ngơ ngác quay đầu nhìn sang, rất ngay ngắn.
“Lăng Giác.” Đan Tiêu nói: “Đang ở bên ngoài, nói muốn gặp Minh Hoặc, nhờ em giúp đỡ.”
“Chẳng lẽ hắn thừa dịp Khấu Dung không ở đây, tính đến cướp đứa nhỏ à?” Lăng Mục Du lập tức đoán ra âm mưu.
“Nếu như thế, anh ném hắn xuống núi nha.” Đan Tiêu nói.
“Đợi đã. Em ra gặp hắn thử.” Lăng Mục Du nhờ Trương Sơn trông Minh Hoặc, kéo Đan Tiêu – người đang treo biểu cảm cao ngạo lạnh lùng ra ngoài cửa lớn.
Dọc đường khách du lịch thấy họ, lập tức cầm di động lên chụp ảnh, nhất là viện trưởng, thật sự rất hiếm thấy người thật, nhất định phải chụp cho đã ghiền.
Ngoài cửa lớn, Lăng Giác bước tới bước lui đầy do dự.
Sau khi Khấu Dung ôm con đi, hắn cũng không để ý tới đứa bé này nữa. Hắn nghĩ, sớm muộn gì hắn cũng có thể có con tiếp, đây còn là đứa bé hắn không mong muốn nên cũng không tiếc gì.
Nhưng một kẻ không tim không phổi như hắn, lại bỗng dưng muốn nhìn thấy đứa bé khi đám bạn xấu cho hắn xem mấy tấm ảnh tải xuống từ weibo, nói đây là con hắn.
Lăng Giác không rõ tại sao mình lại muốn như thế, hắn để tay lên ngực mình tự hỏi, cũng không phải muốn giành lại con, chỉ muốn gặp nó một lần mà thôi.
Hắn không dám đến tìm Khấu Dung, bèn tìm Lăng Mục Du trước, nhờ cậu giúp hắn nói với Khấu Dung.
Sau khi Lăng Mục Du nghe được ý đồ đến đây của Lăng Giác, cậu yên lặng nhìn hắn rất lâu, đến khi hắn cúi thấp đầu, mới nói: “Anh cần gì phải như thế? Thấy rồi sao nữa?”
Lăng Giác khẽ nói: “Chỉ muốn nhìn xem, tò mò thôi, chứ không muốn cướp thằng bé.”
Lăng Mục Du nói: “Nếu anh đã nhẫn tâm tuyệt tình, thì nên học hỏi bà Khang, cứ làm đến cùng đi.”
Lăng Giác giật mình, “Tao biết mày hận mẹ mình, nhưng dù sao bà ấy cũng là…” Cũng là cái gì, hắn không nói nên lời, dừng một chút, bèn thấp giọng: “Trạng thái tinh thần của bà ấy không được ổn định, năm nay càng… Bác sĩ tâm lý nói chứng rối loạn lưỡng cực của bà rất nghiêm trọng.”
Lăng Mục Du yên lặng, mặt như đóng băng, không có tí biểu cảm, cũng chả có chút cảm xúc dao động gì.
Lăng Giác nhíu mày, một lát sau, mới không cam tâm thở dài: “Tao không nên nói mấy lời này, tao cũng biết mày không muốn nghe. Vậy thôi, tao đi trước. Mày tự giải quyết cho tốt đi.”
Lăng Mục Du nhìn Lăng Giác rời đi, mãi đến khi không còn thấy được, mới quay đầu nhìn Đan Tiêu, dưới ánh mắt lo lắng của người yêu, khe khẽ nói: “Đan Tiêu, em nghe nói người đó bệnh rồi, nhưng không có cảm xúc gì, thậm chí còn có cảm giác “thật như thế”, em có phải quá máu lạnh không.”
Đan Tiêu nói: “Thần, đều máu lạnh. Chúng ta vốn không nên dính dáng đến nhân loại quá nhiều.”
“Anh nói đúng.” Lăng Mục Du nắm chặt lấy tay người yêu, xoay người đi vào viện bảo tàng, dứt khoát chặt đứt quá khứ.
Danh sách chương