Editor: Kei

Beta-er: Thng

……………

“Càng ngày Tiểu Ngư càng không đáng yêu.”

“Ý là sao?”

“Rõ ràng Viện trưởng lợi hại hơn tụi mình rất nhiều, sao tụi mình lại phải bảo vệ ngài ấy chứ?”

“Đúng đó, chẳng lẽ mãnh thú thì không được yêu thương à?”

“Tui sẽ làm giống trước đây, cố không cử động, giờ Tiểu Ngư đâu có linh lực đâu, tui mà cố thì cậu ấy sẽ ôm không nổi.”

“Còn có thể làm như thế à?”

“Thế thì không biết có giống như trước không, Viện trưởng tới sảnh triển lãm vác tụi mình đi á?”

“…”

“…”

Thao Thiết Cùng Kỳ nhìn về phía Đào Ngột, ba con mãnh thú cùng tưởng tượng một chút, đồng thời rùng mình một cái.

Hình ảnh kia quá đẹp, không được nghĩ không được nghĩ.

“Sao? Chẳng lẽ bọn bây không muốn bảo vệ tôi à?” Đan Tiêu dừng súc địa thành thốn lại, đứng trên mái nhà của môt cao ốc siêu cao, mỉm cười nhìn ba con mãnh thú đứng ven mái nhà.

Tụi nó dùng sức lắc đầu, khát vọng muốn sống cực mạnh mà tỏ lòng trung thành —

“Tụi tui đều lấy việc bảo vệ Viện Trường làm nhiệm vụ của mình!”

“Nguyện vọng cả đời của tụi tui là bảo vệ Viện trưởng!”

“Tụi tui sinh ra là để bảo vệ Viện trưởng!”

Đan Tiêu tỏ vẻ vừa lòng đối với lòng trung thành của ba con thú, lại tiếp tục đi về phía tỉnh Song Mộc.

Ba con dùng móng vuốt xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi theo Viện trưởng.

Một thần ba thú rất nhanh đã tới huyện Bình Thấm, nơi phát hiện dấu vết của vụ án gần nhất.

Bốn giờ mười lăm phút chiều, trong thị trấn rất yên tĩnh, bởi vì công an địa phương đã phong tỏa tin tức để tránh gây khủng hoảng, cư dân ở đây cũng không biết đã xảy ra án mạng kinh hoàng.

Vừa đến nơi, Thao Thiết lập tức tản ra thần thức, một lát sau, nói: “Không có gì khác thường, tất cả đều là nhân loại bình thường, ngọn núi bên kia cũng không có yêu quái.”

“Nơi này linh khí dồi dào hiếm có, vậy mà trong núi không có một yêu quái nào ư?” Đào Ngột nhìn xung quanh, “Cũng không có nhân tu, thật không khoa học.”

“Một con yêu quái như ông nói chuyện khoa học, mới không khoa học đấy.” Cùng Kỳ chế nhạo nói.

Đào Ngột giận, muốn đánh nhau với Cùng Kỳ, thì nghe được giọng nói lạnh nhạt của Đan Tiêu vang lên: “Có lẽ vốn là có.”

Hai con yêu dừng lại động tác bắt đầu đánh nhau, bị hai móng vuốt của Thao Thiết đánh bay sang một bên, “Vậy nhân tu và yêu quái nơi này đã chạy thoát hay chết mất rồi?”

“Chắc là đã chết.” Đan Tiêu nói: “Nếu chạy thoát, ít nhiều cũng sẽ truyền ra chút tin tức về tà tu. Tên tà tu này có chút bản lĩnh.”

Cùng Kỳ khó hiểu nói: “Nếu nói tà tu kia giết người lấy máu để độ kiếp, gã giết nhân tu thì tui hiểu, nhưng gã giết yêu quái làm gì?”

“Tìm được gã thì sẽ biết. Đi tìm vị cảnh sát mà đội trưởng Cao nói trước đi.” Đan Tiêu nói xong thì thu thủ thuật che mắt lại, ba con mãnh thú thấy thế, nhanh chân hóa thành hình người.

Từ khi Bạch Trạch hóa thành hình người cao hai mét tại hôn lễ, rồi đám yêu quái không cam lòng yếu thế cũng biến theo, thì chúng nó lập tức yêu chiều cao này. Cứ hễ hóa thành hình người, nhất định phải cao hai mét, Thao Thiết càng vụng trộm tăng tới hai mét lẻ năm, cao hơn tất cả yêu quái khác.

Đan Tiêu quay đầu nhìn ba con này, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người chúng nó, ba con rùng mình, thành thành thật thật biến về một mét tám lăm.

— Viện trưởng thật là có lòng ganh đua ghê, không được cao hơn ngài ấy, grrr! Viện trưởng rất có lòng ganh đua thu hồi thủ thuật che mắt, dẫn đầu đi về phía cục cảnh sát mà Cao Trác Thước báo cho, chúng nó lập tức theo kịp.

Dân huyện nhìn tổ hợp bốn người này, còn tưởng là ngôi sao nào tới, đặc biệt là người đàn ông mặc đồ cổ trang đi đầu, đẹp tựa…

Có vài người rảnh tỗi trộm theo sau bọn họ, dùng di động chụp lén, thấy bọn họ đi vào cục cảnh sát, mới bắt đầu tán gẫu với người xa lạ bên cạnh chuyện bốn người này trông quen ghê.

Một thần ba thú đi vào cục cảnh sát, giải thích rõ mục đích tới, rất nhanh đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Hâm Hổ phụ trách vụ án được Cao Trác Thước nhắc tới đã đi ra.

Khu mình quản lý xảy ra vụ án giết người dã man như thế, mà lại không có chút manh mối nào về hung thủ, làm đội cảnh sát hình sự đau đầu không thôi. Họ thăm hỏi khắp nơi, mò mẫm sắp xếp vòng quan hệ của người chết, cũng không phát hiện ra gì. Sau khi báo vụ án này lên cấp trên, từ đầu tới cuối Trương Hâm Hổ nhận được chỉ thị của cấp trên ngành yêu cầu hắn phối hợp công tác, cùng với điện thoại của tổ trưởng ngành an toàn quốc gia.

Hắn thầm kinh ngạc vụ án này mà lại kinh động tới ngành an toàn quốc gia, nhưng càng kinh ngạc hơn là, không ngờ ngành ấy lại cử bốn người… chắc là cosplay nhỉ, cử bốn người như vậy tới điều tra vụ án.

Nhìn mái tóc đỏ vàng trắng của bọn họ, còn mặc đồ cổ trang nữa, rốt cuộc đáng tin cậy chỗ nào?! Nếu không phải bộ dạng đặc biệt của bọn họ đều trùng khớp với những gì tổ trưởng Cao miêu tả, thì hắn thật sự sẽ cảm thấy bốn người này đi bậy từ phim trường nào đó đến cục cảnh sát.

“Chào bốn vị, tôi là Trương Hâm Hổ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bốn vị xưng hô thế nào?” Trương Hâm Hổ dằn nghi vấn xuống đáy lòng, khách khí chào hỏi.

Đan Tiêu bắt tay hắn, cũng không có nói tên họ, nói thẳng: “Đưa chúng tôi đi xem người chết trước đi.”

Trương Hâm Hổ ngẩn người, lập tức nói: “Xin đi theo tôi.”

Thi thể còn đặt trong tủ bảo quản tử thi ở phòng pháp y, Trương Hâm Hổ bảo pháp y mở ra cho bốn người xem. Giống với án mạng xảy ra ở Vĩnh An trước đó, người chết là một cô gái trẻ tuổi, cổ bị cắt mấy nhát bởi lưỡi dao sắc bén, hơn nữa không phải tử vong tại chỗ, mà chết vì mất máu quá nhiều.

Sau khi nhìn thi thể, Thao Thiết lập tức sử dụng thủ thuật che mắt, che đậy giác quan của Trương Hâm Hổ và pháp y, Đan Tiêu giơ tay lên trên mặt xác cô gái, thu được đoạn ký ức cuối cùng khi cô còn sống.

【 Cô gái hẹn ngày gặp mặt với bạn trên mạng, trông người bạn ấy rất đẹp trai anh tuấn, cô rất hài lòng. Hai người ăn cơm trưa, trò chuyện rồi ăn cơm chiều, sau đó còn xem phim với nhau, xem phim xong rồi thì người này mời cô tới nhà gã, cô ỡm ờ rồi cũng đi cùng. Sau đó, trong một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách bình thường, cổ cô bị cắt từng nhát từng nhát để lấy máu, cô không chết ngay, mà cứ nhìn chằm chằm vào hung thủ. 】

Đương nhiên ký ức hiện ra trước mặt ba thần một thú là dựa theo thị giác của cô ấy, bọn họ thấy rõ ràng dáng vẻ của hung thủ, nhưng mặt tên kia rõ ràng đã được ngụy trang, không chắc chắn được.

Đan Tiêu thu tay, để Thao Thiết thu hồi thủ thuật che mắt, hỏi Trương Hâm Hổ: “Nơi có tên là chung cư Hưng Khánh nằm ở đâu trong huyện các cậu?”

“Chung cư Hưng Khánh?” Trương Hâm Hổ và pháp y liếc mắt nhìn nhau, rồi nói: “Ở phía nam thị trấn. Xin hỏi chung cư này có vấn đề gì à?”

Đan Tiêu không trả lời hắn, mà nói: “Làm phiền dẫn chúng tôi tới căn hộ số 605 tòa nhà 2 dãy 3 chung cư Hưng Khánh.”

Trương Hâm Hổ không hiểu gì, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, gọi điện thoại bảo người trong đội chuẩn bị xe, cùng đi xem thử chỗ đấy.

Tổng cộng có hai chiếc xe chạy tới chung cư, ngoại trừ Trương Hâm Hổ ở đội cảnh sát hình sự còn có hai người nữa, đám người đi đến căn hộ số 605 tòa nhà 2 dãy 3 của chung cư, cửa của căn nhà này đã đóng chặt.

Trước khi tới bọn họ đã tra qua thông tin căn hộ này, đây là căn hộ của một gia đình người địa phương, để đó không ở, được cho thuê vào nửa tháng trước, hạn thuê là một năm, đặt cọc một trả ba (*), người thuê nhà là một chàng trai rất đẹp trai.

(*) Người cho thuê lấy tiền thuê một tháng làm đặt cọc, lần đầu tiên phải trả trước ba tháng tiền thuê.

Trong chốc lát bọn họ đã đến căn hộ số 605 rồi, chủ nhà cũng tới, lấy chìa khóa mở cửa, mùi máu tươi nhàn nhạt còn chưa tan hết ập vào mặt.

Chủ nhà chỉ ngửi thấy có mùi lạ, nhưng đối với cảnh sát hình sự phá án quanh năm, lập tức nhạy bén phát hiện mùi máu tươi này. Ba người liếc mắt nhìn nhau, Trương Hâm Hổ càng kinh ngạc nhìn về phía Đan Tiêu.

“Bên trong không có ai, vào trong xem thử đi.” Đan Tiêu nói.

Một cảnh sát trong đó định buông súng xuống, trước đó chủ nhà không thấy được, bây giờ mới chú ý tới động tác này, hoảng sợ, nhanh chóng lui về đằng sau đám người, không dám tới gần cửa nhà của mình.

Đan Tiêu đi vào trước tiên, lòng vòng khắp nơi, tìm được một con dao phay trơn bóng như mới ở phòng bếp.

Ba mãnh thú cũng thấy được con dao này, Đào Ngột nói: “Đây là chắc là con dao mà tên kia dùng nhỉ, gã không lấy đi, quên mất à?”

“Không lấy đi thì tốt nhất, vừa vặn Viện trưởng có thể bói ra vị trí của gã.” Thao Thiết nói xong, liền thi triển thủ thuật che mắt với bốn nhân loại đi vào.

Đan Tiêu nâng dao lên, thông qua đồ vật bói ra vị trí của người sử dụng, một lát sau, nói: “Ở trên ngọn núi kia, chúng ta đi. Giải quyết sớm một chút, để kịp về ăn cơm chiều.”

Một thần ba thú lập tức rời đi, một giây trước khi rời đi, Thao Thiết giải trừ thủ thuật che mắt. Trước mắt bốn người trong phòng là bốn người thích cos vội ra khỏi cửa nhà, ba cảnh sát hình sự đuổi theo ra ngoài, lại không thấy bóng người.

“Đội trưởng Trương, chuyện này là sao vậy?” Một người hỏi.

Trương Hâm Hổ lắc đầu, nói: “Người của ngành an toàn phái tới, đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta tiếp tục xem căn hộ kia đi.”

Ba người lại trở về căn hộ kia.

Một thần ba thú súc địa thành thốn tới núi Đồ Mi ở huyện Bình Thấm, thực vật trên núi rất phong phú, chủng loại động vật đa dạng, linh khí trên núi dồi dào, chắc là linh mạch ở chân núi còn chưa khô kiệt hoàn toàn, kiểu núi nguyên sơ chưa khai phá thế này rất dễ để động thực vật mở linh trí, tu luyện thành yêu, nhưng trên núi này lại không có một con yêu quái nào, không phải nói rõ nơi này không bình thường ư.

Đan Tiêu tìm được mắt huyệt của linh mạch, bây giờ tản ra thần thức trên mắt huyệt là bao phủ cả ngọn núi Đồ Mi, một nhành cây ngọn cỏ trong núi đều ở dưới cảm giác của hắn.

Có gió thổi qua núi, tiếng cây cối bị gió thổi lay động; có mùa đông rét lạnh, tiếng cành khô rơi xuống; có tiếng động vật ngủ say hoặc vồ mồi; có tiếng nước chảy cũng có tiếng mặt nước đông lại.

Còn có… Một âm thanh cực kỳ không hài hòa rất nhỏ trong đó.

Đan Tiêu quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, thân hình nhanh như tia chớp, ba con mãnh thú còn ngơ ngác nhìn y, thì y đã biến mất không thấy.

“Viện trưởng!”

Ba con thú ngốc vội vàng đuổi theo.

Ở một chỗ ngoài hang núi, Đan Tiêu đang đánh nhau với một người đàn ông mặc áo lông dài màu đen.

Người đàn ông kia không hề giống như trong trí nhớ của cô gái đã chết, không đẹp trai chút nào, cả người tiều tụy, huyết khí âm u vòng quanh thân thể, giống như lão quỷ kinh khủng trong phim ma mà quản lý đã cho xem trước kia.

Thấy gã có thể tiếp mấy chiêu của viện trưởng, đúng là sức mạnh mà nhân tu đạo pháp chính thống hiện tại không so được.

Đương nhiên, cũng là bởi vì bây giờ viện trưởng còn chưa khôi phục, nếu là thời kỳ hoàng kim, thì một ngón tay cũng dư sức diệt một chục tên tà ma ngoại đạo thế này.

Éc, hiện tại không phải “thời gian làm fan não tàn của tôn thần Đan Tiêu”, ba mãnh thú cũng không quên mình bị quản lý viên bắt lính để làm gì, để tránh việc bị quản lý trừ đồ ăn vặt, ba con biến về nguyên hình, hung dữ mạnh mẽ nhào tới chỗ “lão quỷ” kia.

“Grrr——” Tên đàn ông huyết khí quanh thân kia trước sau gặp địch, phát ra tiếng gầm rú không giống con người, dùng giọng khàn khàn nói với Đan Tiêu: “Mấy người chúng mày đánh một mình tao, thì tính là anh hùng hảo hán gì hả.”

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ đều cười ha ha: “Tên nhân loại nhà mày cũng thật thú dzị, bọn tao cũng đâu phải là người người, sao phải làm anh hùng hảo hán.”

Người nọ đề phòng Đan Tiêu, rồi liếc về phía sau, kinh ngạc hô: “Thao Thiết!”

Đào Ngột Cùng Kỳ không cao hứng: “Bọn tao cũng là tứ hung (*), nhân loại lớn mật dám coi thường bọn tao à.”

(*) bốn con ác thú aka tên squad của tụi nó, gồm: Thao Thiết – Hỗn Độn – Đào Ngột – Cùng Kỳ.

Thao Thiết thực vui vẻ: “Bởi vì tui nổi tiếng nhất, nhân loại còn khắc hình tui lên đồng hồ thau, lên công trình nữa đó. Mấy ông không có nhỉ ha ha ha!”

Đào Ngột Cùng Kỳ: “……” Đậu má, không thể phản bác, tức giận à nha!

“Đừng nhiều lời, bắt lấy gã, xem có phải gã làm không.” Đan Tiêu nói.

Thao Thiết thủ thế chờ đợi: “Cho dù không phải gã làm, đoán chừng cũng đã giết không ít người, nếu không huyết khí sẽ không nặng như vậy.” Nói xong, lập tức nhào về phía gã đàn ông kia.

Đào Ngột và Cùng Kỳ cũng cùng nhào tới.

Quả thật người này có chút thực lực, nhưng mà đối mặt với mãnh thú cực kì nổi danh thời thượng cổ, còn là ba con, lấy nhiều đánh ít, dù không được một phút, nhưng cũng bắt được người rất nhanh.

“Tụi mày…” Gã đàn ông bị đánh ngã, tức giận bất bình ngẩng đầu nhìn Đan Tiêu, lúc nhìn thấy Thao Thiết, gã lập tức hiểu được người đàn ông trước mặt là vị thần duy nhất trên thế gian, gã cũng biết mình trốn không thoát, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm may mắn, cho rằng mình có thể chạy thoát.

“Ngài là thần linh cao cao tại thượng, sao lại quản chuyện của phàm nhân chúng tôi chứ.”

Đan Tiêu nghĩ nghĩ, khoe khoang nói: “Tôi cũng không muốn quản, nhưng vợ tôi muốn quản, tôi nghe lời, nên quản luôn.”

Gã đàn ông bị khoe khoang tình cảm điên cuồng làm cho tức giận tới mức muốn hộc máu. (một bụng cẩu lương =]]])

Ba mãnh thú cũng bị cẩu lương thình lình xuất hiện làm kinh ngạc tới ngây người, suýt nữa không đè gã đàn ông lại trên đất, để gã thừa cơ chạy.

“Nói đi, ông lấy máu để làm gì.” Đan Tiêu khoe khoang tình cảm xong, lại nói về việc chính.

Gã đàn ông kiên cường nói: “Không thể trả lời.”

Đan Tiêu cười lạnh một tiếng: “Nói cách khác, là ông giết những người đó.”

Gã đàn ông: “…”

“Không nói cũng không sao, tôi cũng đâu phải cảnh sát.” Đan Tiêu nói với Thao Thiết: “Mang về cho tổ trưởng Cao, nhớ phế tu vi trước.”

Gã đàn ông giãy giụa: “Không! Không! Tôn thần, tôi có cách giúp vợ của ngài trường sinh. Vợ ngài không phải người thường ư? Ngài thả tôi ra, tôi chỉ cách cho.”

Đan Tiêu dừng lại, nhìn gã, không nói.

Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ đạp gã một cái: “Nói nghe chút coi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện