Editor: Kei

Beta-er: Thng

…….

Bắt đầu từ khi bảo trợ lý liên hệ mấy tên lưu manh giúp mình đi trộm tiêu bản Kỳ Lân của viện bảo tàng Sơn Hải, Giải Nguyên Long liền bị vây vào một loại cảm xúc vừa hưng phấn lại vừa bứt rứt.

Hưng phấn, tất nhiên là vì nghĩ đến việc Kỳ Lân sắp thành của mình, gã tin chắc có Kỳ Lân thì mình sẽ không xui xẻo như vậy nữa.

Bứt rứt là vì lo lắng nghiệp vụ của đám lưu manh kia không cao.

Gã quả thực xui xẻo cực kỳ, mấy chuyện tuy không đến mức đòi mạng nhưng lại giày vò lòng người kéo đến ùn ùn không dứt. Không mua được Kỳ Lân, gã cũng chỉ có thể lui để cầu việc khác, để ‘Đại sư phong thuỷ’ mình bồi dưỡng bày trận đổi vận, thỉnh cát thú cho mình– bởi vì gã coi trọng Kỳ Lân như điên như cuồng, ‘Đại sư phong thuỷ’ còn từng cố ý thỉnh ‘Kỳ Lân’ vì gã.

Nhưng mà tất cả đều chả làm được con mọe gì.

Bày xong trận đổi vận rồi, cũng mời được ‘Kỳ Lân’ đến, nhưng gã lại càng xui xẻo hơn, thậm chí đi trên đường cũng có thể bị cứt chim rớt xuống đầu. (xui vãi =]]]])

“Đại sư phong thuỷ” cũng ngạc nhiên, lại bày trận đổi vận cho Giải Nguyên Long, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Bày trận, xui xẻo.

Thỉnh cát, xui xẻo.

Xem bói, quẻ tượng là đại hung, hỏng trong hỏng.

‘Đại sư phong thuỷ’ đi lừa… không, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nhiều ít gì cũng có chút bản lĩnh, nhưng chút bản lĩnh này trước mặt vận xui mạnh mẽ, giống như kiến càng lay cây.

Không được, gã ta cảm thấy mình phải chuồn trước.

‘Đại sư phong thuỷ’ chạy, Giải Nguyên Long vô cùng tức giận, gã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận gã gặp vận xui là do viện bảo tàng không chịu bán Kỳ Lân cho mình.

Vì sao sau khi ‘Đại sư phong thuỷ’ thỉnh ‘Kỳ Lân’ đến, xui xẻo bình bình lại biến thành xui xẻo cực kỳ chứ? Nguyên nhân rất đơn giản á, Kỳ Lân của ‘Đại sư phong thuỷ’ chế tác quá thô cmn ráp, không hề xứng với hình tượng anh minh thần võ của Kỳ Lân tí nào.

Dù sao thì Giải Nguyên Long cũng đã cho rằng như vậy đó.

Xui xẻo mấy tháng liền, gã thật sự chống chọi không nổi nữa, mua không được Kỳ Lân, gã quyết định đi… Trộm! (bần cùng sinh đạo tặc…)

Trợ lý nhận được mệnh lệnh này của ông chủ cũng thực cạn lời, muốn khuyên ông chủ làm việc thiện nhiều vào đừng khất nợ tiền công trình nữa thì còn may hơn là bái thần gì gì đó. Nhưng cậu ta chỉ là một người làm công ăn lương, không thay đổi được mạch não kỳ quái của ông chủ, đành phải nghĩ biện pháp liên lạc với một công ty thu nợ tương đối đáng tin cậy.

Công ty này thu nợ không chỉ dùng bất cứ thủ đoạn nào thu nợ, còn tiếp nhận rất nhiều nghiệp vụ điều tra ở rìa pháp luật, cậu ta ra giá cao, lập tức làm cho công ty này đồng ý nhận mối.

Chuyển qua số tiền đặt cọc trước, trợ lý nghĩ tới nghĩ lui, sao lại có cảm giác không đáng tin cậy thế này?

Đợi đến khi người phụ trách công ty thu nợ gọi điện thoại nói cho cậu ta biết, bọn họ chuẩn bị xuất phát đi trộm Kỳ Lân, bảo cậu ta chờ nhận hàng thì bóng đèn trong đầu trợ lý mới sáng lên, cuối cùng cũng nhận ra chỗ nào cậu ta cảm thấy không đáng tin–

Công ty cậu ta tìm đến chuyên thu nợ, trộm đồ, không phải nên tìm đội trộm cướp sao?

Không đúng không đúng, không thể nghĩ như vậy, trộm đồ là không đúng, cậu ta phải nên từ chối chấp hành mệnh lệnh này của ông chủ mới đúng. (đúng là bé ngoan nha =]]])

Trợ lý báo cáo chuyện này với Giải Nguyên Long, sau khi báo cáo xong, cả người đều rơi vào cảm giác sắp hỏng việc.

Quả nhiên, ngày thứ ba, lập tức có cảnh sát tìm tới cửa, mang cậu ta đi điều tra.

Vì mục đích chiếm hữu phi pháp, trộm cướp bất thành, tình tiết nghiêm trọng, mục tiêu trộm cắp là tiền của lớn đủ mức hoặc là văn vật trân quý cấp bậc quốc gia, xử phạt theo tội trộm cắp.

Trợ lý nghe cảnh sát giải thích, tiêu bản Kỳ Lân kia của viện bảo tàng Sơn Hải có giá hơn chục triệu, đúng là khoản tiền rất lớn, cậu ta run bần bật, không chút do dự nào đã khai ông chủ ra.

Thời điểm Giải Nguyên Long bị cảnh sát bắt đi, ngu người luôn, tuy rằng gã luôn mồm kêu gào ai ai ai trong nhà mình là XXX, nhưng không biết sao cảnh sát lại đặc biệt công chính nghiêm minh, chẳng sợ hậu thuẫn của gã là ai, vẫn bắt đi không thương lượng gì.

Lúc tới cục cảnh sát, Giải Nguyên Long thấy mười mấy tên đàn ông trông rất hèn mọn khóc như mưa, mấy tên nói viện bảo tàng có quỷ, mấy tên kia kêu viện bảo tàng có yêu quái, còn có tên bảo ở đó có sinh vật ngoài hành tinh, rồi bị một cảnh sát cao to khỏe mạnh vỗ bàn, nói “Đừng tưởng rằng nói mê sảng thì có thể trốn tránh trừng phạt của pháp luật”, mười mấy người bị kinh sợ, không dám gào nữa.

Giải Nguyên Long xem đến đây, còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị đưa vào trong phòng thẩm vấn, nhìn thấy quản lý viện bảo tàng Sơn Hải cười với gã và viện trưởng mặt lạnh, gã đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu được đầu đuôi của những việc xảy ra trong mấy tháng qua.

“Tụi mày cố ý!” Giải Nguyên Long lên án.

Tự dưng gã bị Kỳ Lân dụ dỗ, chắc chắn là do người của viện bảo tàng dùng thuốc mê hồn gì với gã, nếu không làm sao giải thích việc gã mê muội muốn có được Kỳ Lân chứ?

Bọn họ bày một ván cờ như vậy, thật ra là muốn chèn ép nhà họ Giải, bên B cứ muốn dẫn gã đến viện bảo tàng này, chắc chắn là do đối thủ của nhà họ Giải sắp xếp. Bọn họ hỗ trợ cài bẫy xung quanh, chỉ đợi gã bước vào bẫy rập, sau đó chỉ cần một chiêu đã khiến nhà họ Giải không bao giờ có thể chuyển mình được nữa.

Chắc chắn là thế rồi!!!

Lăng Mục Du nhìn Giải Nguyên Long đầy khâm phục, một tên ăn trộm nhìn thấy khổ chủ lại còn có thể nói ra loại lời nói cắn ngược này, thì da mặt gã phải dày cỡ nào.

Đan Tiêu lười để ý tên nhân loại kỳ quái này, y nắm tay Lăng Mục Du rời đi ngay.

Một tuần chỉ có một ngày nghỉ, chưa kịp dính nhau đã bị người yêu giục đi báo án, viện trưởng đại nhân có thể cho tên nhân loại quấy rối lý luận kết hợp thực tiễn của y sắc mặt tốt mới là lạ. (đơn giản là dục cầu bất mã- úi =]]]])

Đan Tiêu và Lăng Mục Du còn chưa kịp ra khỏi cục cảnh sát, thì nhận được tin người nhà họ Giải và người của đội đặc nhiệm đang vội vàng đến.

Đội đặc nhiệm lần này vẫn để Cao Trác Thước tới.

Biết được ấy thế mà lại có kẻ chạy tới viện bảo tàng Sơn Hải muốn trộm Kỳ Lân, người của đội đặc nhiệm không biết nên nói kẻ này gan lớn hay suy nghĩ viển vông nữa, hoặc là cứ nói đầu óc người này có bệnh đi.

Thành viên của đội đặc nhiệm đều muốn đến chiêm ngưỡng kẻ tìm đường chết này, cuối cùng Cao Trác Thước PK hết tất cả thành viên, chiếm được nhiệm vụ chủ yếu đi hóng chuyện, đi nhiều chuyện này.

Tướng ăn của nhà họ Giải mấy năm nay khó nhìn lắm, phía trên đã sớm bất mãn với nhà bọn họ, chỉ tạm thời chưa tìm được cớ thích hợp để điều tra thôi, bây giờ người nhà bọn họ dâng nhược điểm lên, nếu không cần thì thật xin lỗi tên não tàn Giải Nguyên Long.

“Viện trưởng, quản lý, buổi sáng tốt lành.” Cao Trác Thước chào hỏi.

Đan Tiêu hơi gật đầu, Lăng Mục Du mỉm cười nói: “Tổ trưởng Cao, chào buổi sáng.”

Cao Trác Thước cũng không nhiều lời, trực tiếp nói rõ mục đích tới đây của mình: “Phía trên biết được chuyện của viện bảo tàng, phái tôi đến xử lý, xin Viện trưởng và quản lý yên tâm, chắc chắn sẽ cho viện bảo tàng một kết quả thỏa mãn.”

“Tôi biết, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.” Đầu tiên Lăng Mục Du bày ra vẻ mặt cảm kích kích động, rồi sau đó lại bất đắc dĩ khó xử, “Thật ra chuyện này không tạo thành tổn thất gì đối với viện bảo tàng, viện trưởng và tôi đều có thể cho qua, nhưng bởi vậy mà nhân viên của viện bảo tàng đã chịu kinh sợ.”

Cao Trác Thước: “……”

Lăng Mục Du: “Nhất là Kỳ Lân, bị dọa đến nỗi vẫn khóc mãi, dỗ cũng không dỗ được.”

Cao Trác Thước: “…………”

Lăng Mục Du: “Mấy nhân viên khác cũng như vậy, thể xác và tinh thần bị thương tổn, đều có bóng ma tâm lý.”

Cao Trác Thước: “………………”

Lăng Mục Du: “Chuyện này ngài Giải làm hơi quá đáng. Làm gì có chuyện người khác không bán, thì tới cửa trộm. Cho dù là trộm, lại còn dọa tới nhân viên của viện bảo tàng chúng tôi, không thể tha thứ được.”

Cao Trác Thước: “Tôi cũng thấy thế. Giải Nguyên Long và nhà họ Giải cần phải bồi thường cho viện bảo tàng, đặc biệt là nhân viên ‘bị kinh sợ’ của viện bảo tàng mới đúng.”

Lăng Mục Du nghe Cao Trác Thước nói như vậy, thì biết cậu ấy đã hiểu nên báo cáo việc này thế nào.

Ngày hôm qua có bàn bạc một hồi trong viện bảo tàng, yêu quái đều tỏ vẻ Kỳ Lân không thể nhẫn nhịn chuyện này, cần phải để Giải Nguyên Long trả giá đắt, đồng thời giết gà dọa khỉ, để mấy người khác muốn nhằm vào viện bảo tàng– đặc biệt là nhân tu tỉnh ngộ, đừng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Đạt được mục đích của chuyến đi này, Lăng Mục Du cũng không so đo Cao Trác Thước nhấn giọng, vui vẻ tạm biệt cậu ấy, lôi kéo Đan Tiêu về viện bảo tàng dính nhau.

Cao Trác Thước nhìn theo hai vị thần rời đi, cũng không đợi đến khi trở về, lập tức lấy di động ra báo cáo với cấp trên. Ý nghĩ của viện bảo tàng và phía trên không mưu mà hợp (ý tưởng lớn gặp nhau), tin tưởng phía trên sẽ cho viện bảo tàng một đáp án vừa lòng, nói không chừng còn có thể xin chút lãi.

Trên đường trở về viện bảo tàng, Đan Tiêu nói: “Để Bạch Trạch chạy chuyến này là được, cần gì mình phải dậy sớm.”

Lăng Mục Du nói: “Hôm nay bọn Bạch Trạch đi xem ma thần, em đâu có việc gì làm, đi một chuyến cũng không tốn thời gian gì mấy.”

Đan Tiêu ôm chặt người yêu, lẩm bẩm nói câu gì, trực tiếp dùng súc địa thành thốn về viện bảo tàng.

“Anh vừa nói gì vậy?” Lăng Mục Du không nghe rõ, hỏi.

Đứng ở trong vườn hoa của viện bảo tàng, Đan Tiêu ôm chặt Tiểu Ngư vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi một cái, rồi lặp lại câu nói trước kia lần nữa: “Anh nói, rõ ràng chúng ta có việc mà, phải nghiên cứu xem nên dùng tư thế nào vào lần đầu tiên mới tốt nhất.”

Mặt Lăng Mục Du đỏ lên, ngó trái ngó phải nhưng không dám nhìn mặt Đan Tiêu.

Rõ ràng là nam thần hệ Phật biếng nhác, sao bỗng dưng trở nên tích cực, chủ động như vậy.

Còn nữa, ai đồng ý nghiên cứu tư thế với anh chứ?

Nếu muốn nghiên cứu loại chuyện này… vậy không được…

Mặt Lăng Mục Du từ đỏ bừng chuyển sang đỏ đến độ có thể nhỏ máu, tự mình tưởng tượng đến vô cùng ngượng ngùng.

Đan Tiêu thấy thú vị, cúi đầu, hôn đôi môi mềm mại của người yêu, một bàn tay to giữ lấy gáy người yêu, làm nụ hôn này sâu hơn.

Thông qua việc thực hành mấy ngày nay, nụ hôn của y đã không còn ngây ngô và lúng túng như ngày đầu, càng ngày càng thuần thục, kỹ xảo cũng càng tốt hơn, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào dò xét, trêu đùa dụ dỗ liếm mút, hết sức triền miên.

Lăng Mục Du bị Đan Tiêu hôn đến cả người mềm nhũn, đứng cũng không nổi.

Cậu thấy bị hôn một chút mà mềm thành mì sợi nấu chín thì không đàn ông chút nào, có tâm phản công, nhưng thực lực lại luôn bị nghiền áp.

Cậu nghĩ, chắc là do chiều cao của bản thân thua Đan Tiêu một khúc, nên mình mới có vẻ không khí thế mấy. Đã nói mình lùn hơn lúc dậy thì, vậy nếu cậu quay lại chiều cao của bản thân hồi dậy thì, thì có phải có thể hôn Đan Tiêu đến mức anh ấy mềm chân không?

Tưởng tượng như vậy, vô cùng có cảm giác.

Đan Tiêu nhận thấy người yêu trong lòng ngực lại có thể thất thần trong lúc hôn nhau, bất mãn khẽ cắn một ngụm, sau khi được người yêu hết sức tập trung, nụ hôn này càng kịch liệt thêm.

Trong văn phòng viện bảo tàng, bọn yêu quái mang tai hoạ Debuff (ngược với buff là gia tăng chỉ số, thì debuff là giảm chỉ số) không thể đi theo các yêu quái khác xem Ma Quân, liền tụ tập của ở cửa sổ nhìn lén viện trưởng hun hun quản lý.

“Hôn bao lâu? Hôn bao lâu rồi?”

“Mới mười bảy phút.”

“Tui cảm thấy viện trưởng có thể hôn ít nhất hai tiếng đồng hồ.”

“Ông quá coi thường Viện trưởng quá rồi á. Tui thấy ít nhất một ngày.”

“Một tháng.”

“Một năm.” (bộ là quỷ hay gì….)

“Đợi chút. Viện trưởng rất tài không có sai, nhưng Tiểu Ngư cần ăn cơm, sao có thể hôn một năm được. Nhân loại có câu, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến sợ.”

“……”

“……”

“……”

“Sao thế? Tui nói sai à?”

“…… Không sai!”

“Vậy vẻ mặt này của mấy ông là có ý gì?”

“…”

“Đừng nói nữa, không thấy viện trưởng và Tiểu Ngư đâu kìa!”

Trong hoa viên, đã không còn bóng dáng của đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.

Trong văn phòng, đám yêu nhiều chuyện cực kỳ thất vọng.

Phì Di Xà: “Chắc chắn viện trưởng và Tiểu Ngư đi hun hun rồi đi làm chuyện sau đó đó, hí hí.”

Bỗng dưng các yêu quái nhìn về phía Phì Di Xà: “Sao ông biết?”

Phì Di Xà xòe hai chân ra: “Tui trộm hỏi xin cộng tác viên cho xem tư liệu dạy học mà cậu ta cho Viện trưởng, hí hí hí……”

Các yêu quái: “……”

Phì Di Xà: “Trong tư liệu, sau khi nhân loại hun xong, còn có thật nhiều thật nhiều việc phải làm, cuối cùng mới giao phối.”

Các yêu quái: “… Đẹp không?”

Phì Di Xà nghĩ nghĩ, nói: “Nhân loại có rất nhiều trò.”

Ngay lập tức đám yêu quái bị gợi lên hứng thú, không chờ nổi muốn cộng tác viên trở về ngay, để cho chúng nó cũng được xem tư liệu dạy học.

“Hắt xì hắt xì –” Trương Sơn đang ở phòng bệnh khoa sản bệnh viện Hữu Thiện Vĩnh An nhảy mũi hai cái liền, rước lấy một ánh mắt ghét bỏ của em bé trên giường.

“Cậu bị bệnh à?” Bạch Trạch hỏi.

“Không có.” Trương Sơn lắc đầu, “Chắc là có người nhớ tôi?”

Bạch Trạch trừng cậu ta, không nói nữa.

— Tức à nha, ai dám cả gan tơ tưởng đến cộng tác viên của ông?!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện