Edit: Rei
Beta: Thng
———————————-
Vì nghi thức tế Thần hôm nay của viện bảo tàng Sơn Hải, đồng chí quản lý Lăng Mục Du làm công tác chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Tỷ như kêu Yết Thư đến nhà chuyên gia nghiên cứu lễ khí bộ lạc Tượng Hoài chế tạo ảo cảnh, để ông ta tưởng mình đang nằm mơ, sau đó mơ thấy cảnh tượng bộ lạc cổ cúng tế, khiến chuyên gia có linh cảm khảo cổ, nhanh chóng giải ra “mật mã” lễ khí.
Có thành quả của chuyên gia khảo cổ, kế tiếp nghi thức tế Thần có thể kéo viện bảo tàng Quốc Gia vào cùng nhau làm hoạt động lớn. Đồng thời còn có thể thông qua miệng của chuyên gia và đường dây truyền thông Quốc Gia tuyên bố bộ lạc Tượng Hoài sùng bái và khái niệm quyền uy của Thần Tự Nhiên ra ngoài, để càng nhiều người nhìn thấy, làm cơ sở để tuyên truyền về văn hóa cổ xưa và sự tôn kính với Thần Tự Nhiên.
Lại không ngờ viện bảo tàng quốc gia lại trợ lực như vậy, còn kéo viện bảo tàng Cố cung Vĩnh An đến đây tham dự lần thịnh hội này.
Hơn nữa, cậu còn thuyết phục viện trưởng đại nhân bảo anh xuất hiện hoa lệ trong nghi thức cùng ngày, dùng dáng người to lớn cao ngạo khiến nhân loại kinh sợ.
Còn nói phục Phượng Hoàng và bé rồng trắng múa chung một bài, thuyết phục hai đứa này khá dễ. Tuy rằng ngay từ đầu nó nói mình sợ hãi không dám đi, nhưng sau khi bị đám yêu quái vây quanh “Tâm hự, thì gật đầu liên tục.
Kỳ Lân thì càng dễ hơn nữa, bất kể Lăng Mục Du nói cái gì, nó đều nói được được, cũng không biết rốt cuộc đám yêu quái đã truyền bá tư tưởng gì cho nó nữa, để nó rơi vào trạng thái lo âu và có cảm giác cực kỳ nguy hiểm hoài luôn.
Nhưng quản lý thích nhân viên vừa nghe lời lại xinh đẹp như vậy. Sau khi thưởng cho Kỳ Lân một túi khô bò, tia sáng chợt lóe, cậu lại bảo nó là sau khi nghi lễ kết thúc thì làm hướng dẫn du lịch, đưa du khách tham quan sảnh núi phía Tây mới mở.
Lăng Mục Du cũng không tin, Kỳ Lân nhà chúng ta xinh đẹp lập lòe như vậy lại không hút fans!
Đương nhiên chắc chắn không thể để Kỳ Lân giải thích, giờ đây tiêu bản công nghệ đen đã rất nghịch thiên rồi, tiêu bản công nghệ đen còn biết nói chuyện thì càng quá nghịch thiên, đây là viện bảo tàng chứ không phải giảng cứu khoa học kỹ thuật.
Tiểu Tinh Linh trí tuệ nhân tạo được người ba giàu số một đưa đến viện bảo tàng thử dùng vừa lúc có thể phát huy tác dụng, được đặt trên lưng Kỳ Lân để nó cõng đi, lúc đưa du khách tham quan, Tiểu Tinh Linh này còn có thể hỗ động cùng du khách.
Như những gì quản lý đã đoán, kiểu tham quan này, quả thật để Kỳ Lân hút fans cực kỳ.
Kỳ Lân là thụy thú truyền thống ở nước Hoa, tính tình ôn hòa, từ xưa đến nay vẫn luôn cho rằng Kỳ Lân ẩn hiện, tất có điềm lành. Hơn nữa bản thân nó lại cực kỳ xinh đẹp, vảy giáp toàn thân giống như đá quý, loá mắt lại không chói mắt, gương mặt sư tử, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Có vài trẻ em thấy nó, đều ầm ĩ muốn chạy lại ôm, bị ánh mắt của Đào Ngột, Cùng Kỳ canh giữ bên người nó bức lui, còn có mấy bé con nhát gan trực tiếp bị ánh mắt của Cùng Kỳ dọa khóc.
Nhưng vượt ra ngoài dự kiến của quản lý chính là, Kỳ Lân hút fan hút quá độ, càng có người tìm cậu nói muốn mua Kỳ Lân.
Người đàn ông muốn mua Kỳ Lân tầm hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ thường phục là kiểu mới của một nhãn hiệu quốc tế nào đó. Bộ dạng gã rất chỉnh tề cho người ta cảm giác rất nho nhã khiêm tốn, theo sau là ba người đàn ông trung niên, rất cung kính với anh ta.
Người đàn ông đó nói: “Lăng Mục Du, chào cậu, tôi là Giải Nguyên Long, từng cùng ăn cơm với cha cậu, ông ta là một người rất thú vị. Không nói nhiều lời nữa, tôi muốn mua tiêu bản Kỳ Lân của bảo tàng, giá tùy các cậu ra.”
Gãkhông mở miệng thì nho nhã, vừa mở miệng thì trong giọng nói đã mơ hồ mang theo vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng khiến Lăng Mục Du nhíu mày, nhất là lúc nghe thấy đối phương lấy giọng trêu đùa nhắc tới cha mình, vẻ mặt cậu càng lạnh lùng.
Cậu không thích cha mình là một chuyện, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ vui khi nghe người khác dùng giọng điệu “cha cậu là một chuyện cười” bàn tán cha mình.
Không chỉ không vui, ngược lại nghe xong còn muốn đánh người.
Từ khi cụ Lăng qua đời, nhà họ Lăng không còn nhiều người như lúc trước nữa, người đi trà lạnh là chuyện thường tình. Về điểm này, Lăng Mục Du không có gì để oán giận, cổ đại không phải có câu “Một đời vua một đời thần” sao.
Hơn nữa có con cháu bất hiếu mỗi ngày quậy phá, bại hoại thanh danh, mặc dù bác cả muốn ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tòa cao ốc nhà họ Lăng đang nghiêng này, nhưng không phải còn có câu gì? Lực bất tòng tâm.
Tuy rằng dùng ở đây không chính xác lắm, nhưng không phải phận làm con cháu như Lăng Mục Du có thể oán hận ông ta. Lòng dạ bác cả bé lắm, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh đất trước mắt, làm việc gì cũng đi một bước xem một bước. Từ lúc trước ông nội phân chia di sản, từ phản ứng của bác cả thì có thể nhìn ra một ít.
Bấy giờ, dòng dõi nhà họ Lăng rất vắng vẻ, chỉ vì con cháu bọn họ bất hiếu không biết cố gắng, nhưng tự nhiên bị một người qua đường giáp xem thường, Lăng Mục Du vẫn là rất tức giận.
Anh Lăng cũng là người muốn thể diện mà.
“Không bán!”
Chắc là Giải Nguyên Long quen được người ta tâng bốc, rất ít gặp được loại người từ chối dứt khoát không nể mặt mũi như thế. Sau khi gãnghe được Lăng Mục Du nói “Không bán”, nụ cười trên mặt cứng đờ, khóe miệng kéo kéo qua trái, “Theo tôi được biết, cậu chỉ là quản lý viên ở viện bảo tàng, cậu có thể làm chủ ư?”
Lăng Mục Du buông tay: “Anh cũng nói tôi không thể làm chủ, thì anh còn tìm tôi hỏi làm gì nữa.”
Giải Nguyên Long không nói chuyện, duy trì bộ dáng nho nhã, lý trí, phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn, mấy người bên cạnh đúng lúc thay gã mở miệng, nói: “Thằng nhãi này, sao dám nói chuyện với tổng giám đốc Giải của chúng tao như vậy, kêu viện trưởng mày ra đây!”
Lăng Mục Du trực tiếp trả về một ánh mắt “Không phải mấy người bị điên chứ”.
Không thể nào bán Kỳ Lân, cả đời cũng không thể bán, mấy ông lão ngu ngốc các người nên hết hy vọng đi.
Nhưng mà, những người này cho quản lý chút ý tưởng, viện bảo tàng có thể bán một ít quà lưu niệm Kỳ Lân, mô hình, bùa hộ mệnh, trang sức,… Bé Kỳ Lân nhà ta xinh đẹp ghê hén, hẳn là sẽ có người mua…… Đi?
Lăng Mục Du như đi vào cõi thần tiên ảo tưởng Kỳ Lân trở thành thần thú cực hot nổi tiếng trên mạng, tương lai tốt đẹp về viễn cảnh viện bảo tàng nhờ bán quà lưu niệm Kỳ Lân mỗi ngày hốt bạc. Giải Nguyên Long hòng mua Kỳ Lân vẫn đang yêu cầu gặp viện trưởng.
Giải Nguyên Long không có tín ngưỡng, nếu phải nói có tín ngưỡng, đó chính là tín ngưỡng tiền tài.
Gã cảm thấy phong thuỷ có thể giúp gã nâng cao tài vận, còn cố ý nuôi “đại sư Phong Thủy”, đặt các loại trận khai vận, thỉnh các Bồ Tát khai vận, cát thú, trong nhà không dưới trăm vật trang trí hình Tỳ Hưu.
Gã tới viện bảo tàng Sơn Hải tham quan cũng ngẫu nhiên thôi. Bên đối tác B cứ một mực mời gã đến du lịch cho bằng được, do ngại quan hệ hợp tác nên gã miễn cưỡng tới.
Sau đó, gã thấy được Kỳ Lân trong nghi thức tế Thần.
Một khắc đó, gã cực kỳ kinh ngạc.
Vừa lúc “đại sự phong thủy” bảo gã thỉnh một tôn cát thú đặt ở trong nhà, cho nên gã cảm thấy vận mệnh chú định, có duyên với Kỳ Lân, bằng không tại sao trùng hợp đến vậy để gã thấy được nó.
Dù sao chăng nữa, gã phải thỉnh Kỳ Lân về nhà.
“Viện trưởng của chúng mày đâu? Kêu viện trưởng chúng mày ra đây!”
Lăng Mục Du trầm mặt, ông đây thất thần rõ ràng như vậy, mấy người này lại không có chút ánh mắt gì, còn chưa đi.
Kêu viện trưởng? Kêu viện trưởng ông nội mày!
“Cậu không thể làm chủ, thì gọi viện trưởng của cậu ra đây.” Giải Nguyên Long không buông tha.
Lăng Mục Du bị quấn, không kiên nhẫn, muốn gọi một con mãnh thú tới tiễn khách, thì nghe được giọng nói đầy hoa lệ của viện trưởng vang lên sau lưng mình.
“Ta chính là viện trưởng, ngươi có việc?” Đan Tiêu chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Lăng Mục Du, kéo cậu ra phía sau mình, thành tư thế bảo vệ.
Viện trưởng tới, nhưng Giải Nguyên Long lại im lặng, ngây ngốc nhìn Đan Tiêu, trong mắt đầy kinh diễm.
“Đan Tiêu, người này muốn mua Kỳ Lân, còn nói chúng ta tùy tiện ra giá.” Lăng Mục Du ló đầu từ sau lưng Đan Tiêu ra, “Tôi đã nói không bán Kỳ Lân, anh ta nói tôi không làm chủ được, một hai đòi tìm viện trưởng.”
Giải Nguyên Long phục hồi tinh thần từ trong kinh diễm về, vội tập trung ý chí, không có kiêu căng như khi đối mặt với Lăng Mục Du, khiêm tốn lễ độ vươn tay phải tới, “Viện trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ, tôi là Giải Nguyên Long.”
Ba người đàn ông trung niên phía sau cũng vội vàng chào hỏi.
Đan Tiêu không thèm nhìn tay gã, càng không thể nào bắt tay gã, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn mua Kỳ Lân?”
Giải Nguyên Long không ngừng gật đầu: “Tôi cảm thấy mình có duyên với Kỳ Lân, cực kỳ muốn thỉnh về nhà. Viện trưởng anh cứ việc ra giá.”
Đan Tiêu lại nói: “Vừa rồi ngươi còn chửi bới quản lý của ta?”
Giải Nguyên Long cứng đờ, thu tay phải về, tay ở sau lưng nắm thành đấm, “Chỉ là hiểu lầm, tôi chỉ cho rằng quản lý Lăng không thể làm chủ.”
Đan Tiêu nói: “Việc của bảo tàng, cậu ấy còn không thể làm chủ, vậy ai còn có thể làm chủ.”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là hiểu lầm. Quản lý Lăng, xin lỗi cậu.” Giải Nguyên Long miễn cưỡng duy trì tươi cười trên mặt.
Lăng Mục Du: “Ha hả.”
“……”
Giải Nguyên Long lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, bất kể đối mặt với nhiều đối thủ cạnh tranh khó chơi cỡ nào gã cũng có thể bình tĩnh giữ vững nụ cười trên mặt, cho nên được danh xứng khẩu phật tâm xà.
Nhưng hôm nay, gã rất chật vật mới duy trì được tươi cười, ác ý ở đáy lòng không ngừng bốc lên cao.
Ai ở Vĩnh An không biết bây giờ nhà họ Lăng là một trò cười, Lăng Chí Chuyên càng là trò cười trong trò cười, thằng oắt con nhà họ Lăng này không được cha mẹ ruột mình yêu thương lại dám lên giọng ghê tởm người, thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, ái chà…
Giải Nguyên Long bỗng nhiên giật mình, bừng tỉnh từ trong suy đoán đầy ác ý của bản thân, giật mình mình lại thất thần ở trước mặt người xa lạ, tưởng chuyện không có, đáy lòng kinh hãi rất nhiều, lại vẫn không quên Kỳ Lân: “Viện trưởng, tôi thành tâm muốn thỉnh Kỳ Lân về, các người này dùng bao nhiêu tiền làm tiêu bản này, tôi trả gấp đôi… Không, gấp ba cho các người.”
“Không bán!” Đan Tiêu không kiên nhẫn nói chuyện với nhân loại không hiểu chuyện này, vung tay áo lên, Giải Nguyên Long và ba người phía sau gã cùng nhau biến mất.
“A? Bọn họ đi đâu thế?” Lăng Mục Du kinh ngạc.
Đan Tiêu nói: “Ném xuống chân núi.”
“Ném như vậy, bọn họ có thể cho rằng viện bảo tàng chúng ta có quỷ không?”
“… Bọn họ chỉ cho là tự mình đi xuống.”
“Vậy là tốt rồi. Viện bảo tàng chúng ta vừa mới tế Thần, đừng đồn thổi là có ma quỷ, không thì tôi sẽ khóc đấy.”
Nói đến tế Thần, Đan Tiêu giơ bàn tay mình lên nhìn, chậm rãi nắm chặt thành quyền, tay kia đặt lên đỉnh đầu Lăng Mục Du, hắn biết rõ vì sao quản lý nhà hắn lại để hắn sắm vai chính mình, xuất hiện trong nghi thức tế Thần.
Tuy rằng như muối bỏ biển, nhưng đã có lực lượng tín ngưỡng, thì dù chỉ là dòng chảy nhỏ, cũng sẽ có một ngày tụ thành biển.
Ngoài miệng quản lý nhà hắn chẳng nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, sợ một ngày nào đó hắn sẽ ngã xuống.
Thật là một đứa ngốc!
“Ta thấy cậu bảo người ta kéo đến một xe cá chép, mua cho ta ăn đó à?”
Ăn cá chép?
“Không không không không không…” Lăng Mục Du vội bác bỏ, kéo tay Đan Tiêu lại, sốt sắng hỏi: “Không phải anh bắt cá chép ăn đó chứ? Đó là tôi chuẩn bị đặt vào trong ao ở lâm viên đằng trước. Hơn mấy chục đồng một con đó.”
Những con cá chép kia chính đó là do quản lý mua nhằm làm phong phú hạng mục tham quan của bảo tàng, để du khách mua mồi cho cá ăn. Hạng mục giải trí phong phú nằm trong lâm viên rộng lớn, lại có thể sáng tạo thêm ít trò, một công nhiều việc.
Nếu cá bị viện trưởng ăn, quản lý sẽ khóc.
Đan Tiêu không thể ăn cá chép, vì thế có chút tiếc nuối, “Vậy cậu làm cá chua cay đi, ta thấy phòng bếp có cá trắm tươi.”
Lăng Mục Du: “……” Ngài vốn là một vị Thần, có thể buông tha cá hay không, mỗi ngày đều ăn cá màu mè như vậy, cá sẽ khóc.
Đan Tiêu tỏ vẻ mình hoàn toàn không có get đến tâm lý hoạt động của quản lý, lôi kéo người ta vào trong bếp, còn nói: “Giữa trưa rồi, nên ăn cơm trưa, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói hoảng mất.”
Lăng Mục Du: “……” Internet thật sự có độc, nhìn xem nó đã dạy tôn Thần nhà cậu nói mấy lời hài hước lung ta lung tung gì thế này.
Một Thần một người đến phòng bếp, Đan Tiêu vo gạo nấu cơm, Lăng Mục Du mổ cá cắt lát rất thuần thục.
Lúc này, một bé rồng trắng từ bên ngoài bay vào, trước hết lễ phép chào hỏi một Thần một người, sau đó nhút nhát hỏi: “Tôn Thần, khi nào em có thể về biển thế?”
Đan Tiêu đang muốn nói chuyện, Lăng Mục Du lại rửa tay lau khô, qua đi sờ sờ đầu nó, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Bạch, chúng ta tâm sự nào.”
Hai chân trước của bé rồng trắng xoắn vào nhau, khẩn trương ngắm ngắm tôn Thần, lại nhìn quản lý đang nở nụ cười ấm áp, vẫy vẫy cái đuôi, nói: “Quản lý, tên em không phải Tiểu Bạch, em tên Ngao Thất.”
“Được rồi, Ngao Thất.” Lăng Mục Du biết nghe lời phải, “Tiểu Thất, em cảm thấy trong biển tốt hay là viện bảo tàng tốt hơn?”
Móng vuốt của bé rồng trắng xoắn càng chặt, cả con rồng rối rắm vặn vẹo.
“Tiểu Thất, em còn có người thân… rồng thân trong biển không?” Lăng Mục Du hỏi.
Bé rồng trắng rũ đầu, rầu rĩ nói: “Hơn một trăm năm trước, nhân loại đánh nhau, tộc Bạch Long bọn em bị thuyền của đảo quốc bên kia đánh trúng, kẻ thì chết, không chết cũng trốn đi, hơn một trăm năm nay chỉ có mình em trong biển, không còn nhìn thấy Bạch Long khác nữa.”
“Xin lỗi.” Lăng Mục Du không ngờ lại là nguyên nhân như vậy, vội vàng xin lỗi.
“Không liên quan quản lý,” Bé rồng trắng lắc đầu, “Em qua bên đảo quốc kia dâng sóng thần lên, cũng coi như là báo thù cho đồng tộc.”
Lăng Mục Du: “……”
Oà… Bé rồng trắng này trông ngốc ngốc, lại mang thù như vậy?!
Trí nhớ tốt ghê!
“Tiểu Thất, em xem em ở trong biển cũng không có đồng tộc, một con rồng ở trong biển ngủ có gì thú vị, viện bảo tàng chúng ta non xanh nước biếc linh khí sung túc, cực kỳ thích hợp tu luyện, có thể để ngươi sớm ngày tu thành đại Long. Còn có rất nhiều anh chị yêu quái chơi với em đó, chẳng lẽ viện bảo tàng còn kém hơn biển ư?!”
“Nhưng mà mấy anh chị yêu quái đều bắt nạt em, hu hu hu hu hu…”
Lăng Mục Du: “……”
Việc, việc áp bức trong viện bảo tàng này đúng là một vấn đề lớn, ha ha.
“Cái này dễ, ta bảo chúng nó không bắt nạt nhóc nữa.” Đan Tiêu nói.
“Thật sự?” Tiểu bạch long trợn to mắt nhìn Đan Tiêu, sau khi được Đan Tiêu gật đầu khẳng định, nó vui sướng bay quanh Lăng Mục Du một vòng, nói: “Quản lý, anh còn cần thêm Hắc Long nữa không?”
“A?”
“Vùng biển em ở có vài con Hắc Long, chúng nó đều là đại Long có khả năng hóa thành hình người, có thể đến bảo tàng chúng ta dọn gạch.”
“……”
Beta: Thng
———————————-
Vì nghi thức tế Thần hôm nay của viện bảo tàng Sơn Hải, đồng chí quản lý Lăng Mục Du làm công tác chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Tỷ như kêu Yết Thư đến nhà chuyên gia nghiên cứu lễ khí bộ lạc Tượng Hoài chế tạo ảo cảnh, để ông ta tưởng mình đang nằm mơ, sau đó mơ thấy cảnh tượng bộ lạc cổ cúng tế, khiến chuyên gia có linh cảm khảo cổ, nhanh chóng giải ra “mật mã” lễ khí.
Có thành quả của chuyên gia khảo cổ, kế tiếp nghi thức tế Thần có thể kéo viện bảo tàng Quốc Gia vào cùng nhau làm hoạt động lớn. Đồng thời còn có thể thông qua miệng của chuyên gia và đường dây truyền thông Quốc Gia tuyên bố bộ lạc Tượng Hoài sùng bái và khái niệm quyền uy của Thần Tự Nhiên ra ngoài, để càng nhiều người nhìn thấy, làm cơ sở để tuyên truyền về văn hóa cổ xưa và sự tôn kính với Thần Tự Nhiên.
Lại không ngờ viện bảo tàng quốc gia lại trợ lực như vậy, còn kéo viện bảo tàng Cố cung Vĩnh An đến đây tham dự lần thịnh hội này.
Hơn nữa, cậu còn thuyết phục viện trưởng đại nhân bảo anh xuất hiện hoa lệ trong nghi thức cùng ngày, dùng dáng người to lớn cao ngạo khiến nhân loại kinh sợ.
Còn nói phục Phượng Hoàng và bé rồng trắng múa chung một bài, thuyết phục hai đứa này khá dễ. Tuy rằng ngay từ đầu nó nói mình sợ hãi không dám đi, nhưng sau khi bị đám yêu quái vây quanh “Tâm hự, thì gật đầu liên tục.
Kỳ Lân thì càng dễ hơn nữa, bất kể Lăng Mục Du nói cái gì, nó đều nói được được, cũng không biết rốt cuộc đám yêu quái đã truyền bá tư tưởng gì cho nó nữa, để nó rơi vào trạng thái lo âu và có cảm giác cực kỳ nguy hiểm hoài luôn.
Nhưng quản lý thích nhân viên vừa nghe lời lại xinh đẹp như vậy. Sau khi thưởng cho Kỳ Lân một túi khô bò, tia sáng chợt lóe, cậu lại bảo nó là sau khi nghi lễ kết thúc thì làm hướng dẫn du lịch, đưa du khách tham quan sảnh núi phía Tây mới mở.
Lăng Mục Du cũng không tin, Kỳ Lân nhà chúng ta xinh đẹp lập lòe như vậy lại không hút fans!
Đương nhiên chắc chắn không thể để Kỳ Lân giải thích, giờ đây tiêu bản công nghệ đen đã rất nghịch thiên rồi, tiêu bản công nghệ đen còn biết nói chuyện thì càng quá nghịch thiên, đây là viện bảo tàng chứ không phải giảng cứu khoa học kỹ thuật.
Tiểu Tinh Linh trí tuệ nhân tạo được người ba giàu số một đưa đến viện bảo tàng thử dùng vừa lúc có thể phát huy tác dụng, được đặt trên lưng Kỳ Lân để nó cõng đi, lúc đưa du khách tham quan, Tiểu Tinh Linh này còn có thể hỗ động cùng du khách.
Như những gì quản lý đã đoán, kiểu tham quan này, quả thật để Kỳ Lân hút fans cực kỳ.
Kỳ Lân là thụy thú truyền thống ở nước Hoa, tính tình ôn hòa, từ xưa đến nay vẫn luôn cho rằng Kỳ Lân ẩn hiện, tất có điềm lành. Hơn nữa bản thân nó lại cực kỳ xinh đẹp, vảy giáp toàn thân giống như đá quý, loá mắt lại không chói mắt, gương mặt sư tử, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Có vài trẻ em thấy nó, đều ầm ĩ muốn chạy lại ôm, bị ánh mắt của Đào Ngột, Cùng Kỳ canh giữ bên người nó bức lui, còn có mấy bé con nhát gan trực tiếp bị ánh mắt của Cùng Kỳ dọa khóc.
Nhưng vượt ra ngoài dự kiến của quản lý chính là, Kỳ Lân hút fan hút quá độ, càng có người tìm cậu nói muốn mua Kỳ Lân.
Người đàn ông muốn mua Kỳ Lân tầm hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ thường phục là kiểu mới của một nhãn hiệu quốc tế nào đó. Bộ dạng gã rất chỉnh tề cho người ta cảm giác rất nho nhã khiêm tốn, theo sau là ba người đàn ông trung niên, rất cung kính với anh ta.
Người đàn ông đó nói: “Lăng Mục Du, chào cậu, tôi là Giải Nguyên Long, từng cùng ăn cơm với cha cậu, ông ta là một người rất thú vị. Không nói nhiều lời nữa, tôi muốn mua tiêu bản Kỳ Lân của bảo tàng, giá tùy các cậu ra.”
Gãkhông mở miệng thì nho nhã, vừa mở miệng thì trong giọng nói đã mơ hồ mang theo vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng khiến Lăng Mục Du nhíu mày, nhất là lúc nghe thấy đối phương lấy giọng trêu đùa nhắc tới cha mình, vẻ mặt cậu càng lạnh lùng.
Cậu không thích cha mình là một chuyện, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ vui khi nghe người khác dùng giọng điệu “cha cậu là một chuyện cười” bàn tán cha mình.
Không chỉ không vui, ngược lại nghe xong còn muốn đánh người.
Từ khi cụ Lăng qua đời, nhà họ Lăng không còn nhiều người như lúc trước nữa, người đi trà lạnh là chuyện thường tình. Về điểm này, Lăng Mục Du không có gì để oán giận, cổ đại không phải có câu “Một đời vua một đời thần” sao.
Hơn nữa có con cháu bất hiếu mỗi ngày quậy phá, bại hoại thanh danh, mặc dù bác cả muốn ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tòa cao ốc nhà họ Lăng đang nghiêng này, nhưng không phải còn có câu gì? Lực bất tòng tâm.
Tuy rằng dùng ở đây không chính xác lắm, nhưng không phải phận làm con cháu như Lăng Mục Du có thể oán hận ông ta. Lòng dạ bác cả bé lắm, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh đất trước mắt, làm việc gì cũng đi một bước xem một bước. Từ lúc trước ông nội phân chia di sản, từ phản ứng của bác cả thì có thể nhìn ra một ít.
Bấy giờ, dòng dõi nhà họ Lăng rất vắng vẻ, chỉ vì con cháu bọn họ bất hiếu không biết cố gắng, nhưng tự nhiên bị một người qua đường giáp xem thường, Lăng Mục Du vẫn là rất tức giận.
Anh Lăng cũng là người muốn thể diện mà.
“Không bán!”
Chắc là Giải Nguyên Long quen được người ta tâng bốc, rất ít gặp được loại người từ chối dứt khoát không nể mặt mũi như thế. Sau khi gãnghe được Lăng Mục Du nói “Không bán”, nụ cười trên mặt cứng đờ, khóe miệng kéo kéo qua trái, “Theo tôi được biết, cậu chỉ là quản lý viên ở viện bảo tàng, cậu có thể làm chủ ư?”
Lăng Mục Du buông tay: “Anh cũng nói tôi không thể làm chủ, thì anh còn tìm tôi hỏi làm gì nữa.”
Giải Nguyên Long không nói chuyện, duy trì bộ dáng nho nhã, lý trí, phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn, mấy người bên cạnh đúng lúc thay gã mở miệng, nói: “Thằng nhãi này, sao dám nói chuyện với tổng giám đốc Giải của chúng tao như vậy, kêu viện trưởng mày ra đây!”
Lăng Mục Du trực tiếp trả về một ánh mắt “Không phải mấy người bị điên chứ”.
Không thể nào bán Kỳ Lân, cả đời cũng không thể bán, mấy ông lão ngu ngốc các người nên hết hy vọng đi.
Nhưng mà, những người này cho quản lý chút ý tưởng, viện bảo tàng có thể bán một ít quà lưu niệm Kỳ Lân, mô hình, bùa hộ mệnh, trang sức,… Bé Kỳ Lân nhà ta xinh đẹp ghê hén, hẳn là sẽ có người mua…… Đi?
Lăng Mục Du như đi vào cõi thần tiên ảo tưởng Kỳ Lân trở thành thần thú cực hot nổi tiếng trên mạng, tương lai tốt đẹp về viễn cảnh viện bảo tàng nhờ bán quà lưu niệm Kỳ Lân mỗi ngày hốt bạc. Giải Nguyên Long hòng mua Kỳ Lân vẫn đang yêu cầu gặp viện trưởng.
Giải Nguyên Long không có tín ngưỡng, nếu phải nói có tín ngưỡng, đó chính là tín ngưỡng tiền tài.
Gã cảm thấy phong thuỷ có thể giúp gã nâng cao tài vận, còn cố ý nuôi “đại sư Phong Thủy”, đặt các loại trận khai vận, thỉnh các Bồ Tát khai vận, cát thú, trong nhà không dưới trăm vật trang trí hình Tỳ Hưu.
Gã tới viện bảo tàng Sơn Hải tham quan cũng ngẫu nhiên thôi. Bên đối tác B cứ một mực mời gã đến du lịch cho bằng được, do ngại quan hệ hợp tác nên gã miễn cưỡng tới.
Sau đó, gã thấy được Kỳ Lân trong nghi thức tế Thần.
Một khắc đó, gã cực kỳ kinh ngạc.
Vừa lúc “đại sự phong thủy” bảo gã thỉnh một tôn cát thú đặt ở trong nhà, cho nên gã cảm thấy vận mệnh chú định, có duyên với Kỳ Lân, bằng không tại sao trùng hợp đến vậy để gã thấy được nó.
Dù sao chăng nữa, gã phải thỉnh Kỳ Lân về nhà.
“Viện trưởng của chúng mày đâu? Kêu viện trưởng chúng mày ra đây!”
Lăng Mục Du trầm mặt, ông đây thất thần rõ ràng như vậy, mấy người này lại không có chút ánh mắt gì, còn chưa đi.
Kêu viện trưởng? Kêu viện trưởng ông nội mày!
“Cậu không thể làm chủ, thì gọi viện trưởng của cậu ra đây.” Giải Nguyên Long không buông tha.
Lăng Mục Du bị quấn, không kiên nhẫn, muốn gọi một con mãnh thú tới tiễn khách, thì nghe được giọng nói đầy hoa lệ của viện trưởng vang lên sau lưng mình.
“Ta chính là viện trưởng, ngươi có việc?” Đan Tiêu chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Lăng Mục Du, kéo cậu ra phía sau mình, thành tư thế bảo vệ.
Viện trưởng tới, nhưng Giải Nguyên Long lại im lặng, ngây ngốc nhìn Đan Tiêu, trong mắt đầy kinh diễm.
“Đan Tiêu, người này muốn mua Kỳ Lân, còn nói chúng ta tùy tiện ra giá.” Lăng Mục Du ló đầu từ sau lưng Đan Tiêu ra, “Tôi đã nói không bán Kỳ Lân, anh ta nói tôi không làm chủ được, một hai đòi tìm viện trưởng.”
Giải Nguyên Long phục hồi tinh thần từ trong kinh diễm về, vội tập trung ý chí, không có kiêu căng như khi đối mặt với Lăng Mục Du, khiêm tốn lễ độ vươn tay phải tới, “Viện trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ, tôi là Giải Nguyên Long.”
Ba người đàn ông trung niên phía sau cũng vội vàng chào hỏi.
Đan Tiêu không thèm nhìn tay gã, càng không thể nào bắt tay gã, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn mua Kỳ Lân?”
Giải Nguyên Long không ngừng gật đầu: “Tôi cảm thấy mình có duyên với Kỳ Lân, cực kỳ muốn thỉnh về nhà. Viện trưởng anh cứ việc ra giá.”
Đan Tiêu lại nói: “Vừa rồi ngươi còn chửi bới quản lý của ta?”
Giải Nguyên Long cứng đờ, thu tay phải về, tay ở sau lưng nắm thành đấm, “Chỉ là hiểu lầm, tôi chỉ cho rằng quản lý Lăng không thể làm chủ.”
Đan Tiêu nói: “Việc của bảo tàng, cậu ấy còn không thể làm chủ, vậy ai còn có thể làm chủ.”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là hiểu lầm. Quản lý Lăng, xin lỗi cậu.” Giải Nguyên Long miễn cưỡng duy trì tươi cười trên mặt.
Lăng Mục Du: “Ha hả.”
“……”
Giải Nguyên Long lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, bất kể đối mặt với nhiều đối thủ cạnh tranh khó chơi cỡ nào gã cũng có thể bình tĩnh giữ vững nụ cười trên mặt, cho nên được danh xứng khẩu phật tâm xà.
Nhưng hôm nay, gã rất chật vật mới duy trì được tươi cười, ác ý ở đáy lòng không ngừng bốc lên cao.
Ai ở Vĩnh An không biết bây giờ nhà họ Lăng là một trò cười, Lăng Chí Chuyên càng là trò cười trong trò cười, thằng oắt con nhà họ Lăng này không được cha mẹ ruột mình yêu thương lại dám lên giọng ghê tởm người, thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, ái chà…
Giải Nguyên Long bỗng nhiên giật mình, bừng tỉnh từ trong suy đoán đầy ác ý của bản thân, giật mình mình lại thất thần ở trước mặt người xa lạ, tưởng chuyện không có, đáy lòng kinh hãi rất nhiều, lại vẫn không quên Kỳ Lân: “Viện trưởng, tôi thành tâm muốn thỉnh Kỳ Lân về, các người này dùng bao nhiêu tiền làm tiêu bản này, tôi trả gấp đôi… Không, gấp ba cho các người.”
“Không bán!” Đan Tiêu không kiên nhẫn nói chuyện với nhân loại không hiểu chuyện này, vung tay áo lên, Giải Nguyên Long và ba người phía sau gã cùng nhau biến mất.
“A? Bọn họ đi đâu thế?” Lăng Mục Du kinh ngạc.
Đan Tiêu nói: “Ném xuống chân núi.”
“Ném như vậy, bọn họ có thể cho rằng viện bảo tàng chúng ta có quỷ không?”
“… Bọn họ chỉ cho là tự mình đi xuống.”
“Vậy là tốt rồi. Viện bảo tàng chúng ta vừa mới tế Thần, đừng đồn thổi là có ma quỷ, không thì tôi sẽ khóc đấy.”
Nói đến tế Thần, Đan Tiêu giơ bàn tay mình lên nhìn, chậm rãi nắm chặt thành quyền, tay kia đặt lên đỉnh đầu Lăng Mục Du, hắn biết rõ vì sao quản lý nhà hắn lại để hắn sắm vai chính mình, xuất hiện trong nghi thức tế Thần.
Tuy rằng như muối bỏ biển, nhưng đã có lực lượng tín ngưỡng, thì dù chỉ là dòng chảy nhỏ, cũng sẽ có một ngày tụ thành biển.
Ngoài miệng quản lý nhà hắn chẳng nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, sợ một ngày nào đó hắn sẽ ngã xuống.
Thật là một đứa ngốc!
“Ta thấy cậu bảo người ta kéo đến một xe cá chép, mua cho ta ăn đó à?”
Ăn cá chép?
“Không không không không không…” Lăng Mục Du vội bác bỏ, kéo tay Đan Tiêu lại, sốt sắng hỏi: “Không phải anh bắt cá chép ăn đó chứ? Đó là tôi chuẩn bị đặt vào trong ao ở lâm viên đằng trước. Hơn mấy chục đồng một con đó.”
Những con cá chép kia chính đó là do quản lý mua nhằm làm phong phú hạng mục tham quan của bảo tàng, để du khách mua mồi cho cá ăn. Hạng mục giải trí phong phú nằm trong lâm viên rộng lớn, lại có thể sáng tạo thêm ít trò, một công nhiều việc.
Nếu cá bị viện trưởng ăn, quản lý sẽ khóc.
Đan Tiêu không thể ăn cá chép, vì thế có chút tiếc nuối, “Vậy cậu làm cá chua cay đi, ta thấy phòng bếp có cá trắm tươi.”
Lăng Mục Du: “……” Ngài vốn là một vị Thần, có thể buông tha cá hay không, mỗi ngày đều ăn cá màu mè như vậy, cá sẽ khóc.
Đan Tiêu tỏ vẻ mình hoàn toàn không có get đến tâm lý hoạt động của quản lý, lôi kéo người ta vào trong bếp, còn nói: “Giữa trưa rồi, nên ăn cơm trưa, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói hoảng mất.”
Lăng Mục Du: “……” Internet thật sự có độc, nhìn xem nó đã dạy tôn Thần nhà cậu nói mấy lời hài hước lung ta lung tung gì thế này.
Một Thần một người đến phòng bếp, Đan Tiêu vo gạo nấu cơm, Lăng Mục Du mổ cá cắt lát rất thuần thục.
Lúc này, một bé rồng trắng từ bên ngoài bay vào, trước hết lễ phép chào hỏi một Thần một người, sau đó nhút nhát hỏi: “Tôn Thần, khi nào em có thể về biển thế?”
Đan Tiêu đang muốn nói chuyện, Lăng Mục Du lại rửa tay lau khô, qua đi sờ sờ đầu nó, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Bạch, chúng ta tâm sự nào.”
Hai chân trước của bé rồng trắng xoắn vào nhau, khẩn trương ngắm ngắm tôn Thần, lại nhìn quản lý đang nở nụ cười ấm áp, vẫy vẫy cái đuôi, nói: “Quản lý, tên em không phải Tiểu Bạch, em tên Ngao Thất.”
“Được rồi, Ngao Thất.” Lăng Mục Du biết nghe lời phải, “Tiểu Thất, em cảm thấy trong biển tốt hay là viện bảo tàng tốt hơn?”
Móng vuốt của bé rồng trắng xoắn càng chặt, cả con rồng rối rắm vặn vẹo.
“Tiểu Thất, em còn có người thân… rồng thân trong biển không?” Lăng Mục Du hỏi.
Bé rồng trắng rũ đầu, rầu rĩ nói: “Hơn một trăm năm trước, nhân loại đánh nhau, tộc Bạch Long bọn em bị thuyền của đảo quốc bên kia đánh trúng, kẻ thì chết, không chết cũng trốn đi, hơn một trăm năm nay chỉ có mình em trong biển, không còn nhìn thấy Bạch Long khác nữa.”
“Xin lỗi.” Lăng Mục Du không ngờ lại là nguyên nhân như vậy, vội vàng xin lỗi.
“Không liên quan quản lý,” Bé rồng trắng lắc đầu, “Em qua bên đảo quốc kia dâng sóng thần lên, cũng coi như là báo thù cho đồng tộc.”
Lăng Mục Du: “……”
Oà… Bé rồng trắng này trông ngốc ngốc, lại mang thù như vậy?!
Trí nhớ tốt ghê!
“Tiểu Thất, em xem em ở trong biển cũng không có đồng tộc, một con rồng ở trong biển ngủ có gì thú vị, viện bảo tàng chúng ta non xanh nước biếc linh khí sung túc, cực kỳ thích hợp tu luyện, có thể để ngươi sớm ngày tu thành đại Long. Còn có rất nhiều anh chị yêu quái chơi với em đó, chẳng lẽ viện bảo tàng còn kém hơn biển ư?!”
“Nhưng mà mấy anh chị yêu quái đều bắt nạt em, hu hu hu hu hu…”
Lăng Mục Du: “……”
Việc, việc áp bức trong viện bảo tàng này đúng là một vấn đề lớn, ha ha.
“Cái này dễ, ta bảo chúng nó không bắt nạt nhóc nữa.” Đan Tiêu nói.
“Thật sự?” Tiểu bạch long trợn to mắt nhìn Đan Tiêu, sau khi được Đan Tiêu gật đầu khẳng định, nó vui sướng bay quanh Lăng Mục Du một vòng, nói: “Quản lý, anh còn cần thêm Hắc Long nữa không?”
“A?”
“Vùng biển em ở có vài con Hắc Long, chúng nó đều là đại Long có khả năng hóa thành hình người, có thể đến bảo tàng chúng ta dọn gạch.”
“……”
Danh sách chương