Edit: Nhím
Beta: Molla
—————————-
Đan Tuấn Kiệt tỉnh lại sau hôn mê, mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen. Gã rên rỉ một tiếng, chống tay ngồi dậy, cảm giác dưới tay lành lạnh, hẳn là một sàn đá nào đó.
“Nguyễn Tú Nhã? Gia Cát Hàm? Mã Quân? Liêu Điền?…” Gã lần lượt gọi từng cái tên.
“Đan Tuấn Kiệt…” Một giọng nữ chứa đựng sợ hãi vang lên, “Chúng ta đang ở đâu vậy? Sao lại tối như vậy?”
“Nguyễn Tú Nhã, cô không sao chứ? Có bị thương không?” Đan Tuấn Kiệt vội vàng hỏi, hai tay lần mò trong bóng đêm tìm đến nơi phát ra âm thanh.
“A———— Biến thái chết tiệt!” Tiếng con gái thét chói tai vang lên, tiếp đó là một tiếng bốp rõ to, mọi người không biết là ai, bị đánh vào đâu, chỉ nghe tiếng thôi đã cảm thấy đau rồi.
Đan Tuấn Kiệt thu tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau không dám lên tiếng.
Âm thanh vừa rồi, hẳn là của Tiết Nguyên Dao, nơi mềm mại như bông mà gã vừa sờ đến… rất có thể là ngực Tiết Nguyên Dao.
Tuy không phải cố ý, nhưng bị đánh cũng không oan.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?”
“Chúng ta bị sao vậy? Không phải đang đi xuống núi Ngoạ Long sao, chúng ta bị bắt cóc?”
Trong bóng tối liên tục có người tỉnh lại, muốn lấy di động chiếu sáng, lại tìm khắp người cũng không tìm thấy di động của mình.
“ĐM, là bị cướp hay bị bắt cóc? Di động tôi đâu?”
“Di động của tôi cũng không thấy.”
“Tôi cũng vậy, nhưng bóp tiền vẫn còn.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Trong bóng tối, tiếng rắc nho nhỏ vang lên, một ngọn lửa sáng lên, mọi người lập tức nhìn về nơi phát ra thứ ánh sáng duy nhất, nhận ra đó là bật lửa trong tay Gia Cát Hàm.
Một đám người đoàn kết chặt chẽ bên cạnh nguồn sáng duy nhất, Gia Cát Hàm giơ bật lửa xung quanh xem tình cảnh của mình.
Đây là căn phòng không có cửa sổ, không có ánh sáng, cũng không có đèn điện hay vật dụng chiếu sáng gì, nhưng bọn họ đã tìm được cửa.
Cái bật lửa vì đốt quá lâu đã nóng đến bỏng tay, vừa tìm được cửa, Gia Cát Hàm lập tức tắt bật lửa tiện tay ném xuống đất.
Cả đám lập tức vây quanh cánh cửa, vừa kéo vừa đẩy, nhưng cửa không hề xê dịch, giống như là một cánh cửa giả vẽ trên tường vậy, cho dù dùng tới linh lực để đẩy cửa cũng vẫn thế, không nhúc nhích là không nhúc nhích được.
“Có ai không? Mở cửa với!”
“Bên ngoài có người không, có thể mở cửa giùm không?”
“Có ai tốt bụng giúp chúng tôi mở cửa với, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.”
Bọn họ gọi hơn mười phút, cũng không ai phản ứng, chứ đừng nói là mở cửa.
Tuy chưa kêu đến khản giọng, nhưng bọn họ cũng nản lòng muốn bỏ cuộc, hai nữ tu sĩ nhịn không được lại khóc lên.
“Khóc cái gì, ồn muốn chết, khóc có ích lợi gì!” Mã Quân hung hăng nói.
Tiếng khóc cũng hai nữ tu sĩ dừng lại, sau đó lại khóc càng lợi hại hơn.
Đan Tuấn Kiệt lập tức ra mặt hộ hoa, đối mặt với Mã Quân: “Mày không khóc, mày có cách ra ngoài sao?”
“Hừ, Đan Tuấn Kiệt, mày có ý gì!” Mã Quân xì một tiếng khinh miệt: “Mày thật sự nghĩ rằng mày hơn người à? Mỗi ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, mày là ai chứ!”
“Mã Quân, con mẹ mày miệng bớt phun lời bẩn thỉu lại, hôm nay ông đây phải dạy dỗ mày.” Đan Tuấn Kiệt xắn tay áo lên muốn đánh nhau.
“Tới đi, chỉ sợ mày không được.” Mã Quân cũng vén tay áo.
Nhưng không gian tối như mực, bọn họ ai cũng không tìm thấy vị trí chính xác của đối phương, muốn đánh cũng không đánh được, chỉ kêu gào cho có thôi.
Bên ngoài căn phòng, lấy Đan Tiêu làm trung tâm, Lăng Mục Du đứng bên trái hắn, kế bên phải là Trương Sơn, yêu quái trong viện bảo tàng thì vây xung quanh, yên lặng nghe trò hề bên trong.
Thao Thiết bĩu môi, cười nhạo nói: “Cho dù qua mấy ngàn năm, nhân loại vẫn thích nội chiến như thế.”
Khi nó nói chuyện, đám người kia trong phòng tối cũng nghe được, nhất thời không rảnh cãi nhau nữa, liều mạng đập cửa kêu: “Bên ngoài có người hay không? Làm ơn mở cửa giùm, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta sẽ thương lượng!”
Thao Thiết: “Bên ngoài không có người.”
Lăng Mục Du liếc xéo nó —— không có người, chẳng lẽ mình và Trương ca là quỷ hả? Trương Sơn cũng muốn liếc xéo, nhưng không dám.
Người trong phòng tối hơi khựng lại, tiếng khóc lóc cầu cứu lại càng lớn hơn.
“Mấy người này chắc chắn không học qua chương trình tự cứu nguy.” Trương Sơn bình tĩnh nói: “Khóc lóc cầu xin ầm ĩ như vậy không chỉ không có tác dụng, nói không chừng còn sẽ chọc giận kẻ bắt cóc, làm mình bị thương.”
Các yêu quái đồng loạt nhìn cậu ta: “Chúng ta là kẻ bắt cóc sao?”
Trương Sơn: “….. Chúng ta là người bị hại.”
Các yêu quái thu hồi ánh mắt, Trương Sơn lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Viện trưởng.” Bạch Trạch vung bốn móng vuốt, vui vẻ từ sảnh trước chạy tới, hạ xuống mặt đất, “Nhà mấy người kia đều đã tới, đang chờ ở đằng trước.”
Đan Tiêu hơi gật đầu, sau đó vung tay áo lên, cửa phòng tối chớp mắt rộng mở.
Ánh hoàng hôn không chói mắt lắm, chiếu vào phòng tối lại khiến người bên trong chảy nước mắt, Đan Tuấn Kiệt nheo mắt đi ra ngoài, chờ thích ứng với ánh sáng nhìn rõ người nhốt mình lại là ai, xong sợ tới mức nhũn chân ngã bệt xuống đất.
Tình cảnh chín người còn lại cũng không tốt hơn gã bao, run rẩy kêu lên: “Tôn, tôn thần……”
“Đi theo.” Đan Tiêu lãnh đạm dứt lời, xoay người đi ra phía trước.
Lăng Mục Du cùng các yêu quái lập tức đi theo sau, Trương Sơn đi cuối cùng, lộ ra một nụ cười trào phúng với mười người mặt như tro tàn, nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói gì của bọn họ, trong lòng quả thật vô cùng sảng khoái.
Bị những kẻ này xem thường hai mươi mấy năm, hôm nay thực thỏa mãn, chả trách người ta nói ôm đùi phải ôm cái đùi to nhất.
Mấy người Đan Tuấn Kiệt bò dậy từ trên đất, đè nén sự sợ hãi trong lòng nhanh chóng đuổi theo, đi thẳng đến phía trước bậc thang viện bảo tàng, thấy gia trưởng nhà mình đang đứng trên đường chính, trong lòng không chỉ sợ hãi mà còn cả tuyệt vọng.
Gia trưởng của bọn họ giờ phút này nội tâm cũng muốn hỏng mất.
Mấy đứa ranh nghịch ngợm trong nhà muốn tìm đường chết hay sao mà tìm đến tận trước mặt tôn thần, bọn nó là ngại sống quá thoải mái, hay là ngại cha nó sống lâu quá đây?
“Tôn thần, con cháu vô tri, mạo phạm tôn thần, vạn mong tôn thần thả một lưới.” Đan Lại Thành run rẩy quỳ xuống trước Đan Tiêu, lại bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.
Đan Tiêu trầm giọng nói: “Viện bảo tàng Sơn Hải của ta đã ở trên núi Ngoạ Long gần trăm năm, đây là trường hợp đầu tiên nhân viên viện bảo tàng bị khiêu khích vũ nhục như thế. Ta nghe nói khoa học kỹ thuật phát triển, tu chân suy thoái, chưa từng nghĩ, những tu sĩ bản lĩnh cao hơn người thường, không quan tâm tróc nã yêu tà ác ma giữ gìn hoà bình Hoa Quốc, không cân nhắc tu hành đề cao tâm cảnh công pháp, mà bản lĩnh khinh nhục chửi rủa lại tu luyện đến đủ mười phần.”
Hơn mười người trung, lão niên đứng ở đường chính xấu hổ cúi đầu, mười người trên bậc thang của cúi đầu thật thấp, không nhìn rõ biểu cảm.
“Tôn thần, con cháu mắc sai lầm, mặc cho tôn thần trừng phạt. Tại hạ không biết dạy con, xin tôn thần xử trí.” Đan Lại Thành lần thứ hai muốn quỳ xuống.
Đan Tuấn Kiệt thấy thế, lao xuống bậc thang, gào thét về phía Đan Tiêu: “Tôn thần, là tôi mạo phạm, tôi nguyện ý chịu phạt, xin đừng giận chó đánh mèo ba tôi, ông ấy không làm gì cả.”
“Kêu cái gì, lớn tiếng như vậy.” Lăng Mục Du nói: “Đột nhiên gào lên như vậy, doạ đến viện trưởng của bọn tôi thì làm sao bây giờ?”
Đan Tuấn Kiệt: “……”
Đan Tiêu liếc mắt nhìn Lăng Mục Du một cái, nén ý cười trong mắt xuống, nói ra việc đã thương lượng xong ban ngày: “Hiện giờ thế đạo thay đổi, Hoa Quốc trị quốc theo luật pháp, không cho dùng hình riêng. Nhưng mấy người kia mạo phạm viện bảo tàng là sự thật, cho dù ta không truy cứu, mấy đại yêu cũng không nuốt trôi việc này.”
“Đúng vậy.” Lăng Mục Du phụ hoạ: “Ngay cả thượng cổ Hung thú như Thao Thiết mà cũng dám khinh thường, đây không phải là ăn gan hùm mật báo nữa, đây là ăn nguyên một con báo rồi. Nhân loại bình thường như ta nghe xong còn nổi giận, thử hỏi Thao Thiết sao có thể không giận.”
Thao Thiết dùng hành động thực tế biểu đạt —— há cái mồm to như bồn máu hướng về phía Đan Tuấn Kiệt nổi giận gầm một tiếng, tên kia sợ tới mức suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang.
Đan Lại Thanh tim cũng treo lơ lửng, chỉ sợ Thao Thiết một ngoạm ăn luôn con trai, vội vàng nói: “Tôn thần xử trí thế nào, Đan gia không nói một câu không được, chỉ cầu tôn thần lưu lại cho tiểu nhi một mạng.”
“Một khi đã như vậy, vậy mời các vị đến văn phòng ngồi xuống, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ càng cái giả phải trả khi bất kính tôn thần đi.” Lăng Mục Du mỉm cười nói.
Đan Lại Thành cùng mấy nhà khác hai mặt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng của quản lý viên.
Văn phòng quản lý đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với khi Lăng Mục Du mới vào, ngoài bộ bàn ghế kiểu Bắc Âu còn sót lại, một bàn và máy in khác đã được thêm vào. Tất cả đồ nội thất hạng thấp ban đầu đã được thay thế, nhiều loại ghế sofa mềm thì có ở khắp mọi nơi, một chiếc TV cong 78 inch được đặt gần tường, đồ ăn nhẹ thì nằm rải rác trên bàn cà phê, tủ lạnh, lò vi sóng và lò nướng điện được đặt cùng nhau, có cả máy làm sữa đậu nành và máy cắt tường.
Các yêu quái đi vào, nhưng không giống ngày thường tự tìm một chỗ thoải mái hoặc nằm hoặc bò, hiện tại đang đàm phán với nhân loại, nhân viên tạm thời nói, điểm chính trong đàm phán là phải dùng khí thế đè đầu đối phương, làm đối phương sinh ra tâm lý chênh lệch, tuy không đến mức đòi gì được nấy, nhưng có thể giành được lợi ích lớn nhất cho mình.
Các yêu quái thầm tán thành, toàn bộ hùng hổ nhìn chằm chằm mấy tu sĩ đi vào, doạ đám người Đan Lại Thành sợ tới mức vào văn phòng rồi cũng không dám tìm nơi ngồi xuống, tất cả đều đứng chung một chỗ.
“Các vị ngồi.” Lăng Mục Du từ bàn làm việc cầm theo mấy tờ giấy A4 đã in, ngồi xuống ghế sô pha, đưa giấy cho Đan Lại Thành.
Đan Lại Thành thật cẩn thận ngồi xuống sô pha, nhìn kỹ tờ giấy Lăng Mục Du đưa cho ông, bên trên thế mà chỉ kể ra vài kế hoạch hợp tác, ông còn tưởng rằng…
Không, ông không nghĩ gì hết!
Ông xem xong, lại đưa giấy cho những người khác, mọi người thay phiên xem, đồng loạt im lặng.
Bọn họ cho rằng viện bảo tàng sẽ đề ra yêu cầu rất khó khăn, còn nghĩ muốn cử toàn bộ lực lượng gia tộc để cứu con cháu trong nhà ra. Không ngờ lại chỉ là phát quảng cáo viện bảo tàng Sơn Hải ở các thành phố, trên vài gameshow cùng phim điện ảnh thêm quảng cáo, còn lại là hợp tác khai phá tài nguyên du lịch, viết cực kì qua loa, tuy chưa nói cụ thể khai phá thế nào, nhưng nghĩ đến cùng cũng chỉ là vấn đề tiền bạc.
Chuyện! Này! Quá! Đơn! Giản!
Kế hoạch này, chiếm lợi nhiều nhất đương nhiên là viện bảo tàng Sơn Hải, nhưng cân nhắc cẩn thận lại, công ty do gia tộc, môn phái bọn họ kinh doanh hợp tác với viện bảo tàng Sơn Hải, chưa hẳn đã là có hại.
Nếu hợp tác hẳn sẽ cần phải liên lạc qua lại nhiều hơn, hợp tác lâu dài, hệ thống phải toàn diện, nếu vậy, có phải sẽ đi cùng một đường với viện bảo tàng đúng không?
Thấy Trương gia ở Phổ Dương bây giờ rất kiêu ngạo, mà tiểu tử Trương Sơn này dường như cũng có tiến bộ rồi!
Đan Lại Thành nghĩ tới điểm này, lập tức gật đầu đồng ý: “Tôn thần cùng Lăng tiên sinh yên tâm, những việc này Đan gia nhất định làm tốt, có gì cần dùng tới Đan gia, xin nhất định mở lời, Đan gia dù vượt lửa lội sông cũng không chối từ.”
Những người khác thầm hận lão cáo già Đan Lại Thành tâm tư xoay chuyển thật mau, đồng ý nhanh như vậy, cũng vội vàng cam đoan với Đan Tiêu Và Lăng Mục Du, còn có người nói, để bọn họ làm ra một phần kế hoạch hợp tác tỉ mỉ kỹ càng gửi đến viện bảo tàng, tôn thàn cùng Lăng tiên sinh cảm thấy thích hợp thì tiến hành, không hợp sẽ sửa lại.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du nhìn nhau, mấy yêu quái cũng quay mặt nhìn nhau.
Đám tu sĩ này đáp ứng rất sảng khoái, rất tốt. Nhưng vì sao lại có cảm giác bị bọn tu chân này chiếm lợi ích nhỉ?
Trương Sơn đỡ trán, cậu đã nói loại hợp tác này chưa biết ai sẽ là người có lợi hơn đâu, nhưng cậu chỉ là một nhân viên tạm thời, người nhỏ, lời nhẹ, mới nói câu đầu đã bị yêu quái dùng móng vuốt chặn miệng, ăn một mồm đầy lông chưa nói, còn bị ép không cho nói chuyện.
Được rồi, nếu hợp tác thành công, chi phí quảng cáo của viện bảo tàng có thể bớt được một phần lớn, đối với bọn họ mà nói, đây là việc cần giải quyết khẩn cấp.
Thêm nữa, nhóm yêu quái vui vẻ là tốt rồi.
Beta: Molla
—————————-
Đan Tuấn Kiệt tỉnh lại sau hôn mê, mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen. Gã rên rỉ một tiếng, chống tay ngồi dậy, cảm giác dưới tay lành lạnh, hẳn là một sàn đá nào đó.
“Nguyễn Tú Nhã? Gia Cát Hàm? Mã Quân? Liêu Điền?…” Gã lần lượt gọi từng cái tên.
“Đan Tuấn Kiệt…” Một giọng nữ chứa đựng sợ hãi vang lên, “Chúng ta đang ở đâu vậy? Sao lại tối như vậy?”
“Nguyễn Tú Nhã, cô không sao chứ? Có bị thương không?” Đan Tuấn Kiệt vội vàng hỏi, hai tay lần mò trong bóng đêm tìm đến nơi phát ra âm thanh.
“A———— Biến thái chết tiệt!” Tiếng con gái thét chói tai vang lên, tiếp đó là một tiếng bốp rõ to, mọi người không biết là ai, bị đánh vào đâu, chỉ nghe tiếng thôi đã cảm thấy đau rồi.
Đan Tuấn Kiệt thu tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau không dám lên tiếng.
Âm thanh vừa rồi, hẳn là của Tiết Nguyên Dao, nơi mềm mại như bông mà gã vừa sờ đến… rất có thể là ngực Tiết Nguyên Dao.
Tuy không phải cố ý, nhưng bị đánh cũng không oan.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy?”
“Chúng ta bị sao vậy? Không phải đang đi xuống núi Ngoạ Long sao, chúng ta bị bắt cóc?”
Trong bóng tối liên tục có người tỉnh lại, muốn lấy di động chiếu sáng, lại tìm khắp người cũng không tìm thấy di động của mình.
“ĐM, là bị cướp hay bị bắt cóc? Di động tôi đâu?”
“Di động của tôi cũng không thấy.”
“Tôi cũng vậy, nhưng bóp tiền vẫn còn.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Trong bóng tối, tiếng rắc nho nhỏ vang lên, một ngọn lửa sáng lên, mọi người lập tức nhìn về nơi phát ra thứ ánh sáng duy nhất, nhận ra đó là bật lửa trong tay Gia Cát Hàm.
Một đám người đoàn kết chặt chẽ bên cạnh nguồn sáng duy nhất, Gia Cát Hàm giơ bật lửa xung quanh xem tình cảnh của mình.
Đây là căn phòng không có cửa sổ, không có ánh sáng, cũng không có đèn điện hay vật dụng chiếu sáng gì, nhưng bọn họ đã tìm được cửa.
Cái bật lửa vì đốt quá lâu đã nóng đến bỏng tay, vừa tìm được cửa, Gia Cát Hàm lập tức tắt bật lửa tiện tay ném xuống đất.
Cả đám lập tức vây quanh cánh cửa, vừa kéo vừa đẩy, nhưng cửa không hề xê dịch, giống như là một cánh cửa giả vẽ trên tường vậy, cho dù dùng tới linh lực để đẩy cửa cũng vẫn thế, không nhúc nhích là không nhúc nhích được.
“Có ai không? Mở cửa với!”
“Bên ngoài có người không, có thể mở cửa giùm không?”
“Có ai tốt bụng giúp chúng tôi mở cửa với, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.”
Bọn họ gọi hơn mười phút, cũng không ai phản ứng, chứ đừng nói là mở cửa.
Tuy chưa kêu đến khản giọng, nhưng bọn họ cũng nản lòng muốn bỏ cuộc, hai nữ tu sĩ nhịn không được lại khóc lên.
“Khóc cái gì, ồn muốn chết, khóc có ích lợi gì!” Mã Quân hung hăng nói.
Tiếng khóc cũng hai nữ tu sĩ dừng lại, sau đó lại khóc càng lợi hại hơn.
Đan Tuấn Kiệt lập tức ra mặt hộ hoa, đối mặt với Mã Quân: “Mày không khóc, mày có cách ra ngoài sao?”
“Hừ, Đan Tuấn Kiệt, mày có ý gì!” Mã Quân xì một tiếng khinh miệt: “Mày thật sự nghĩ rằng mày hơn người à? Mỗi ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, mày là ai chứ!”
“Mã Quân, con mẹ mày miệng bớt phun lời bẩn thỉu lại, hôm nay ông đây phải dạy dỗ mày.” Đan Tuấn Kiệt xắn tay áo lên muốn đánh nhau.
“Tới đi, chỉ sợ mày không được.” Mã Quân cũng vén tay áo.
Nhưng không gian tối như mực, bọn họ ai cũng không tìm thấy vị trí chính xác của đối phương, muốn đánh cũng không đánh được, chỉ kêu gào cho có thôi.
Bên ngoài căn phòng, lấy Đan Tiêu làm trung tâm, Lăng Mục Du đứng bên trái hắn, kế bên phải là Trương Sơn, yêu quái trong viện bảo tàng thì vây xung quanh, yên lặng nghe trò hề bên trong.
Thao Thiết bĩu môi, cười nhạo nói: “Cho dù qua mấy ngàn năm, nhân loại vẫn thích nội chiến như thế.”
Khi nó nói chuyện, đám người kia trong phòng tối cũng nghe được, nhất thời không rảnh cãi nhau nữa, liều mạng đập cửa kêu: “Bên ngoài có người hay không? Làm ơn mở cửa giùm, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta sẽ thương lượng!”
Thao Thiết: “Bên ngoài không có người.”
Lăng Mục Du liếc xéo nó —— không có người, chẳng lẽ mình và Trương ca là quỷ hả? Trương Sơn cũng muốn liếc xéo, nhưng không dám.
Người trong phòng tối hơi khựng lại, tiếng khóc lóc cầu cứu lại càng lớn hơn.
“Mấy người này chắc chắn không học qua chương trình tự cứu nguy.” Trương Sơn bình tĩnh nói: “Khóc lóc cầu xin ầm ĩ như vậy không chỉ không có tác dụng, nói không chừng còn sẽ chọc giận kẻ bắt cóc, làm mình bị thương.”
Các yêu quái đồng loạt nhìn cậu ta: “Chúng ta là kẻ bắt cóc sao?”
Trương Sơn: “….. Chúng ta là người bị hại.”
Các yêu quái thu hồi ánh mắt, Trương Sơn lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Viện trưởng.” Bạch Trạch vung bốn móng vuốt, vui vẻ từ sảnh trước chạy tới, hạ xuống mặt đất, “Nhà mấy người kia đều đã tới, đang chờ ở đằng trước.”
Đan Tiêu hơi gật đầu, sau đó vung tay áo lên, cửa phòng tối chớp mắt rộng mở.
Ánh hoàng hôn không chói mắt lắm, chiếu vào phòng tối lại khiến người bên trong chảy nước mắt, Đan Tuấn Kiệt nheo mắt đi ra ngoài, chờ thích ứng với ánh sáng nhìn rõ người nhốt mình lại là ai, xong sợ tới mức nhũn chân ngã bệt xuống đất.
Tình cảnh chín người còn lại cũng không tốt hơn gã bao, run rẩy kêu lên: “Tôn, tôn thần……”
“Đi theo.” Đan Tiêu lãnh đạm dứt lời, xoay người đi ra phía trước.
Lăng Mục Du cùng các yêu quái lập tức đi theo sau, Trương Sơn đi cuối cùng, lộ ra một nụ cười trào phúng với mười người mặt như tro tàn, nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói gì của bọn họ, trong lòng quả thật vô cùng sảng khoái.
Bị những kẻ này xem thường hai mươi mấy năm, hôm nay thực thỏa mãn, chả trách người ta nói ôm đùi phải ôm cái đùi to nhất.
Mấy người Đan Tuấn Kiệt bò dậy từ trên đất, đè nén sự sợ hãi trong lòng nhanh chóng đuổi theo, đi thẳng đến phía trước bậc thang viện bảo tàng, thấy gia trưởng nhà mình đang đứng trên đường chính, trong lòng không chỉ sợ hãi mà còn cả tuyệt vọng.
Gia trưởng của bọn họ giờ phút này nội tâm cũng muốn hỏng mất.
Mấy đứa ranh nghịch ngợm trong nhà muốn tìm đường chết hay sao mà tìm đến tận trước mặt tôn thần, bọn nó là ngại sống quá thoải mái, hay là ngại cha nó sống lâu quá đây?
“Tôn thần, con cháu vô tri, mạo phạm tôn thần, vạn mong tôn thần thả một lưới.” Đan Lại Thành run rẩy quỳ xuống trước Đan Tiêu, lại bị một sức mạnh vô hình ngăn lại.
Đan Tiêu trầm giọng nói: “Viện bảo tàng Sơn Hải của ta đã ở trên núi Ngoạ Long gần trăm năm, đây là trường hợp đầu tiên nhân viên viện bảo tàng bị khiêu khích vũ nhục như thế. Ta nghe nói khoa học kỹ thuật phát triển, tu chân suy thoái, chưa từng nghĩ, những tu sĩ bản lĩnh cao hơn người thường, không quan tâm tróc nã yêu tà ác ma giữ gìn hoà bình Hoa Quốc, không cân nhắc tu hành đề cao tâm cảnh công pháp, mà bản lĩnh khinh nhục chửi rủa lại tu luyện đến đủ mười phần.”
Hơn mười người trung, lão niên đứng ở đường chính xấu hổ cúi đầu, mười người trên bậc thang của cúi đầu thật thấp, không nhìn rõ biểu cảm.
“Tôn thần, con cháu mắc sai lầm, mặc cho tôn thần trừng phạt. Tại hạ không biết dạy con, xin tôn thần xử trí.” Đan Lại Thành lần thứ hai muốn quỳ xuống.
Đan Tuấn Kiệt thấy thế, lao xuống bậc thang, gào thét về phía Đan Tiêu: “Tôn thần, là tôi mạo phạm, tôi nguyện ý chịu phạt, xin đừng giận chó đánh mèo ba tôi, ông ấy không làm gì cả.”
“Kêu cái gì, lớn tiếng như vậy.” Lăng Mục Du nói: “Đột nhiên gào lên như vậy, doạ đến viện trưởng của bọn tôi thì làm sao bây giờ?”
Đan Tuấn Kiệt: “……”
Đan Tiêu liếc mắt nhìn Lăng Mục Du một cái, nén ý cười trong mắt xuống, nói ra việc đã thương lượng xong ban ngày: “Hiện giờ thế đạo thay đổi, Hoa Quốc trị quốc theo luật pháp, không cho dùng hình riêng. Nhưng mấy người kia mạo phạm viện bảo tàng là sự thật, cho dù ta không truy cứu, mấy đại yêu cũng không nuốt trôi việc này.”
“Đúng vậy.” Lăng Mục Du phụ hoạ: “Ngay cả thượng cổ Hung thú như Thao Thiết mà cũng dám khinh thường, đây không phải là ăn gan hùm mật báo nữa, đây là ăn nguyên một con báo rồi. Nhân loại bình thường như ta nghe xong còn nổi giận, thử hỏi Thao Thiết sao có thể không giận.”
Thao Thiết dùng hành động thực tế biểu đạt —— há cái mồm to như bồn máu hướng về phía Đan Tuấn Kiệt nổi giận gầm một tiếng, tên kia sợ tới mức suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang.
Đan Lại Thanh tim cũng treo lơ lửng, chỉ sợ Thao Thiết một ngoạm ăn luôn con trai, vội vàng nói: “Tôn thần xử trí thế nào, Đan gia không nói một câu không được, chỉ cầu tôn thần lưu lại cho tiểu nhi một mạng.”
“Một khi đã như vậy, vậy mời các vị đến văn phòng ngồi xuống, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ càng cái giả phải trả khi bất kính tôn thần đi.” Lăng Mục Du mỉm cười nói.
Đan Lại Thành cùng mấy nhà khác hai mặt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng của quản lý viên.
Văn phòng quản lý đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với khi Lăng Mục Du mới vào, ngoài bộ bàn ghế kiểu Bắc Âu còn sót lại, một bàn và máy in khác đã được thêm vào. Tất cả đồ nội thất hạng thấp ban đầu đã được thay thế, nhiều loại ghế sofa mềm thì có ở khắp mọi nơi, một chiếc TV cong 78 inch được đặt gần tường, đồ ăn nhẹ thì nằm rải rác trên bàn cà phê, tủ lạnh, lò vi sóng và lò nướng điện được đặt cùng nhau, có cả máy làm sữa đậu nành và máy cắt tường.
Các yêu quái đi vào, nhưng không giống ngày thường tự tìm một chỗ thoải mái hoặc nằm hoặc bò, hiện tại đang đàm phán với nhân loại, nhân viên tạm thời nói, điểm chính trong đàm phán là phải dùng khí thế đè đầu đối phương, làm đối phương sinh ra tâm lý chênh lệch, tuy không đến mức đòi gì được nấy, nhưng có thể giành được lợi ích lớn nhất cho mình.
Các yêu quái thầm tán thành, toàn bộ hùng hổ nhìn chằm chằm mấy tu sĩ đi vào, doạ đám người Đan Lại Thành sợ tới mức vào văn phòng rồi cũng không dám tìm nơi ngồi xuống, tất cả đều đứng chung một chỗ.
“Các vị ngồi.” Lăng Mục Du từ bàn làm việc cầm theo mấy tờ giấy A4 đã in, ngồi xuống ghế sô pha, đưa giấy cho Đan Lại Thành.
Đan Lại Thành thật cẩn thận ngồi xuống sô pha, nhìn kỹ tờ giấy Lăng Mục Du đưa cho ông, bên trên thế mà chỉ kể ra vài kế hoạch hợp tác, ông còn tưởng rằng…
Không, ông không nghĩ gì hết!
Ông xem xong, lại đưa giấy cho những người khác, mọi người thay phiên xem, đồng loạt im lặng.
Bọn họ cho rằng viện bảo tàng sẽ đề ra yêu cầu rất khó khăn, còn nghĩ muốn cử toàn bộ lực lượng gia tộc để cứu con cháu trong nhà ra. Không ngờ lại chỉ là phát quảng cáo viện bảo tàng Sơn Hải ở các thành phố, trên vài gameshow cùng phim điện ảnh thêm quảng cáo, còn lại là hợp tác khai phá tài nguyên du lịch, viết cực kì qua loa, tuy chưa nói cụ thể khai phá thế nào, nhưng nghĩ đến cùng cũng chỉ là vấn đề tiền bạc.
Chuyện! Này! Quá! Đơn! Giản!
Kế hoạch này, chiếm lợi nhiều nhất đương nhiên là viện bảo tàng Sơn Hải, nhưng cân nhắc cẩn thận lại, công ty do gia tộc, môn phái bọn họ kinh doanh hợp tác với viện bảo tàng Sơn Hải, chưa hẳn đã là có hại.
Nếu hợp tác hẳn sẽ cần phải liên lạc qua lại nhiều hơn, hợp tác lâu dài, hệ thống phải toàn diện, nếu vậy, có phải sẽ đi cùng một đường với viện bảo tàng đúng không?
Thấy Trương gia ở Phổ Dương bây giờ rất kiêu ngạo, mà tiểu tử Trương Sơn này dường như cũng có tiến bộ rồi!
Đan Lại Thành nghĩ tới điểm này, lập tức gật đầu đồng ý: “Tôn thần cùng Lăng tiên sinh yên tâm, những việc này Đan gia nhất định làm tốt, có gì cần dùng tới Đan gia, xin nhất định mở lời, Đan gia dù vượt lửa lội sông cũng không chối từ.”
Những người khác thầm hận lão cáo già Đan Lại Thành tâm tư xoay chuyển thật mau, đồng ý nhanh như vậy, cũng vội vàng cam đoan với Đan Tiêu Và Lăng Mục Du, còn có người nói, để bọn họ làm ra một phần kế hoạch hợp tác tỉ mỉ kỹ càng gửi đến viện bảo tàng, tôn thàn cùng Lăng tiên sinh cảm thấy thích hợp thì tiến hành, không hợp sẽ sửa lại.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du nhìn nhau, mấy yêu quái cũng quay mặt nhìn nhau.
Đám tu sĩ này đáp ứng rất sảng khoái, rất tốt. Nhưng vì sao lại có cảm giác bị bọn tu chân này chiếm lợi ích nhỉ?
Trương Sơn đỡ trán, cậu đã nói loại hợp tác này chưa biết ai sẽ là người có lợi hơn đâu, nhưng cậu chỉ là một nhân viên tạm thời, người nhỏ, lời nhẹ, mới nói câu đầu đã bị yêu quái dùng móng vuốt chặn miệng, ăn một mồm đầy lông chưa nói, còn bị ép không cho nói chuyện.
Được rồi, nếu hợp tác thành công, chi phí quảng cáo của viện bảo tàng có thể bớt được một phần lớn, đối với bọn họ mà nói, đây là việc cần giải quyết khẩn cấp.
Thêm nữa, nhóm yêu quái vui vẻ là tốt rồi.
Danh sách chương