Đội trưởng Hoàng cười nói sang sảng, "Chị em nhà ai mà không như vậy chứ?"

Chu Hải mím môi, "Gia đình ở xã hội hiện tại toàn một con, dạng thân tình như tay với chân này không phải là dễ."

Bác sĩ Khương nhìn qua một lần các chỉ số trên máy, tất cả đều vô cùng ổn định, ông ta đứng bên cạnh giường, cúi người.

"Trương Xuân Yến, cháu cảm thấy thế nào rồi?"

Cô bé chậm rãi mở mắt, lông mi đã không còn, từng chỗ bị thiêu đốt quăn xoắn thành chấm đen nhỏ, lốm đốm tại mép của mí mắt, trên mặt cô bé đã được đắp thuốc, nhưng độ sưng đỏ vẫn vậy.

Hai tay bị treo lên bằng dây vải, dù gì cũng vừa hết thuốc mê, vẫn nên phòng ngừa việc chạm vào các vết phồng rộp.

"Cháu ổn!"

Cô bé nhìn người đứng sau lưng vị bác sĩ, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Đừng lo, mấy chú này chỉ muốn nói chuyện với cháu thôi, cháu cố gắng nhớ lại một chút nha, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể tùy ý dừng lại."

Cô bé hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.

"Được ạ."

Đội trưởng Hoàng và Chu Hải ngồi trên ghế, sột soạt mở sổ.

"Cháu tên Trương Xuân Yến đúng không?"

"Dạ."

"Cháu bao nhiêu tuổi?"

"Tuổi mụ là 12."

"Em trai cháu tên gì?"

"Trương Xuân Sơn."

"Cháu học lớp mấy?"

"Lớp năm."

"Cháu đi học ở đâu, có gần nhà không?"

"Cháu học ở trường tiểu học Hi Vọng, nó ở ngay phía bắc chung cư Lục Lý Đôi, ở đó có trợ cấp, không cần đóng học phí, cho ăn trưa, mỗi tháng còn phụ cấp tiền ăn nữa."

Có lẽ đó là một ký ức xúc động đối với Trương Xuân Yến nên đối với câu hỏi này, em trả lời rất dài.

Chu Hải cố gắng thể hiện chút dịu dàng trên khuôn mặt.

"Ồ! Ngôi trường đó tốt nhỉ, xem ra cháu rất thích học, đúng không? Vậy cháu phải dưỡng bệnh thật tốt, tay lành rồi lại có thể tiếp tục đi học."

Bất chợt, ánh mắt Trương Xuân Yến khựng lại, bước ra khỏi ký ức xúc động, khuôn mặt bày vẻ cô đơn, cô bé khẽ thở dài một tiếng, đó là một cảm giác tiếc nuối khiến người nhìn đau lòng.

"Haiz! Không đi được nữa! Họ đều không ở đây nữa, cháu phải chăm sóc em trai thật tốt, cháu phải kiếm tiền."

Đáp án này khiến đội trưởng Hoàng khẽ giật mình, vẻ trưởng thành và trách nhiệm tang thương như thế không phải là thứ mà độ tuổi như vậy nên mang theo, làm cho con người sắt đá như đội trưởng Hoàng cũng phải đỏ khóe mắt.

"Họ có đối xử tốt với cháu và em trai không?"

Chu Hải hỏi xong, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt Trương Xuân Yến. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Trương Xuân Yến chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người đặt câu hỏi này, mặc dù anh cũng mặc một thân áo blouse trắng nhưng lại rất khác biệt với những bác sĩ khác, ánh mắt lạnh lùng như thể thấy rõ hết tất cả mọi thứ, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh lâu.

Nhìn Chu Hải như vậy một hồi, cô bé mới chậm rãi đáp.

"Không tốt, cháu và em trai thật sự chính là một sự vướng víu của mẹ, nếu như không có chúng cháu, cuộc sống của bà chắc đã an nhàn hơn rồi!"

Đội trưởng Hoàng thở dài một hơi, "Đứa nhỏ này, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, việc trước mắt là phải chăm sóc vết thương mau lành đã.

Được rồi, chúng ta cũng không dông dài nữa, cháu nhớ lại một chút đi, tối qua, trước khi lửa cháy, cháu có nghe thấy âm thanh gì không? Điều gì làm cháu tỉnh lại? Nhớ lại một chút được không?"

Cô bé hơi trầm tư, "Tối qua, cháu làm cơm xong thì cùng em trai ăn trước, giặt quần áo xong, tám giờ, cháu và em trai đi ngủ, lúc đó họ còn chưa về.

Sau đó, không biết là mấy giờ, cháu nghe thấy một tiếng "Đùng" rất lớn, cảm giác cả sàn nhà rung lên, cháu nhanh chóng đứng dậy, đưa tay định mở chốt cửa, nhưng tay bị nóng.

Sau đó cháu lại giẫm lên ghế, mở cửa sổ nhỏ gần trần nhà, phát hiện bên ngoài đều là lửa, đột nhiên phật tới chỗ cháu.

Cháu giật mình nên ngã từ trên ghế xuống, lúc đó tay phải rất đau, không động đậy được.

Ngọ nguậy một hồi cháu cũng đứng lên được, liền lấy chăn trên giường quăng xuống đất, đổ nước trong bình ra làm ướt, một cái ngăn ở cửa, một cái đẩy lên giàn trồng hoa ở ngoài sửa sổ, sau đó cháu đánh thức em trai, bảo nó leo lên đó.

Lúc này, lại nổ thêm tiếng thứ hai, không biết đó là cái gì, nhưng trong phòng cực kỳ nóng, cửa giống như muốn nứt ra, không ngừng vang lên tiếng lốp bốp.

Cháu rất sợ hãi, đem ghế và bàn để lên đống chăn ướt.

Sau đó, khắp nơi đều là khói, cháu chỉ có thể ghé vào cửa sổ kêu cứu, rồi hình như dưới lầu có rất nhiều xe tới, những chuyện về sau cháu không nhớ rõ nữa."

Cô bé kể lại vô cùng rõ ràng, dù có vài phần thiếu mất, nhưng tất cả đều rất hợp lý.

Đội trưởng Hoàng liếc nhìn Chu Hải, rồi đóng sổ lại.

"Cháu dưỡng vết thương cho tốt, vấn đề đi học sau này cũng không cần lo lắng, các chú đều sẽ giúp tụi cháu."

Trương Xuân Yến quật cường, nước mắt ẩn ẩn, cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười.

"Cháu cảm ơn chú cảnh sát."

Chu Hải thò tay, tắt điện thoại ghi âm trong túi, hai người ra khỏi phòng, còn chưa xuống tới lầu dưới, điện thoại anh rung liên hồi bởi cuộc gọi của Tên Điên.

"Tổ trưởng, xét nghiệm độc học đã có kết quả, trong máu của Từ Thái Ngọc và Triệu Bảo Quý trong đều cho ra kết quả là liều lượng cao của thuốc chuột loại mạnh.

Lúc lửa cháy, hai người cũng đã không còn ý thức, ở vào trạng thái sắp chết, cho nên không thể trốn thoát."

Lông mày Chu Hải nhíu chặt, thuốc chuột! (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Anh biết loại độc dược này, dù loại thuốc diệt chuột này đã bị cấm bán, nhưng tại các vùng giao giữa thành thị và nông thôn lại rất dễ dàng mua được, tuy nhiên chúng đã bị đổi tên và trạng thái.

Đường An Sơn thuộc về khu vực thành cổ, cũng không phải là vùng ngoại ô, vậy thứ thuốc chuột này đến từ đâu? "Các anh có thể điều tra những chỗ bán thuốc chuột không? Đội trưởng Hoàng có thể cho người đi xung quanh càng quét một phen, nếu có thể tìm được loại thuốc chuột mạnh, chúng ta có thể đem về so sánh, tìm ra phạm vi tiêu thụ, liền có thể xác định được bán kính khu vực mà hung thủ hoạt động."

"Ừ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp. Còn một tin xấu nữa, không có camera giám sát tại chung cư Lục Lý Đôi, tuy nhiên có một cột đèn giao thông ở giao lộ đối diện khu chung cư có camera giám sát, nhưng những ngày này nó lại bị sửa chữa, nên không hoạt động.

Về phương diện điều tra camera giám sát này chúng ta không làm được rồi."

Chu Hải suy tư một chút, dừng chân lại.

"Tôi muốn tới hiện trường xem lại, bọn Mập Mạp cần một khoảng thời gian nữa mới có kết quả."

Đội trưởng Hoàng nhìn cách ăn mặc trên người Chu Hải, "Cậu mặc thế này đi sao? Không có trang bị gì sao?"

Chu Hải liếc nhìn ông ta một cái, "Chẳng phải trên xe của anh có một vali dụng cụ dự phòng sao?"

Đội trưởng Hoàng bừng tỉnh, "Ồ! Quên mất, hai ngày này không có chủ ý gì của Lưu Đại, nên đầu óc tôi cũng thật chẳng đâu vào đâu."

Đội trưởng Hoàng điều chỉnh phương hướng, lái xe về hướng khu chung cư Lục Lý Đôi, Chu Hải gọi điện cho Tên Điên, bảo anh ta đến giúp bọn Mập Mạp kiểm tra những túi tro than kia, khối lượng công việc còn rất nhiều.

Nửa tiếng sau, hai người tới hiện trường, chỗ này vẫn còn cảnh sát canh giữ, dù sao những căn hộ xung quanh đều bị liên lụy, các căn hộ từ lầu 3 trở lên của những gia đình ở cánh bắc so với cửa sổ của căn hộ bị cháy, ít nhiều đều có chút hư hao, người dân và lãnh đạo khu phố đang sắp xếp công nhân sửa chữa từng nhà.

Hai người mặc đồ khử nhiễm vào, mang theo găng tay và mũ có khẩu trang đi lên lầu năm. Lúc này hiện trường đã nguội hoàn toàn, vẫn còn nước đọng lại trên một số vùng trong căn nhà, tuy nhiên dấu vết càng quét trên sàn vẫn cực kỳ rõ ràng, nhưng tại cửa đối diện với cửa chính nhà Triệu Bảo Quý có một chút bột phấn trắng rơi vãi.

Chu Hải liếc nhìn đội trưởng Hoàng bên cạnh.

"Anh có chắc là lúc lính cứu hỏa vào phòng thì cửa đang mở rộng?"

Đội trưởng Hoàng nhớ lại một chút, "Đúng vậy!"

Chu Hải lui ra phía sau hai bước, đứng tại phía đông của cửa ở lầu năm, chỉ vào đối diện.

"Tại sao vách tưởng bên ngoài lại cháy ít hơn? Theo lý thuyết, điểm nổi lửa là phòng bếp, vậy ngọn lửa sẽ phun ra ngoài từ cửa phòng bếp, vị trí của cửa ra vào sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất.

Thế nhưng anh nhìn mà xem, số hạt châu bằng nhựa trong phòng khách đều đã chảy ra hết, vậy mà đống dây điện ở ngoài cửa chỉ cháy xém mặt ngoài, không bị thiêu rụi, tại sao?"

Đội trưởng Hoàng đột nhiên nghẹn lời, đúng vậy!

Tại sao?

Chu Hải cực kì nghiêm túc nhìn đội trưởng Hoàng, "Vì cánh cửa gỗ bên trong đã đóng!"

Đội trưởng Hoàng khẽ giật mình, đây cũng coi là đáp án sao?

"Chờ chút, lính cứu hỏa không nói như vậy. Bọn họ nói cửa nhà đã bị đốt nát, chỉ có khung cửa ngăn ở trước mặt, nếu cửa trong này đang đóng, tại sao cửa ngoài lại mở?"

"Súng bắn nước cao áp đủ khả năng làm cửa gỗ đã cacbon hóa tan nát, lúc ấy bọn họ từ thang mây, phun nước vào chỗ đang cháy trong phòng bếp, cánh cửa này không được đảm bảo cũng rất bình thường."

Chu Hải quan sát phía nam, ở đó là một cánh cửa đen nhánh bị tàn phá tương tự, đây là căn phòng của hai đứa bé, lông mày anh càng nhíu chặt hơn. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Chốt cài trên cửa đang ở trạng thái khóa, cửa đương nhiên là bị đập nát, trong tình huống như vậy mà nó vẫn còn nguyên vẹn như thế, thật khó tin, chẳng lẽ là do tác dụng của cái chăn ướt và cái bàn chặn ngay cửa kia?

Hai người đi vào nhà, Chu Hải đi thẳng đến phòng bếp, lúc này không còn nhiều tro than phủ trên mặt đất nữa, vị trí của hai nạn nhân cũng đã được đánh dấu.

Chu Hải đứng ở vị trí này, nhìn chằm chằm hai vị trí ngồi của hai nạn nhân ở đối diện không chớp mắt.

Đội trưởng Hoàng cũng không thúc giục, ông biết trạng thái này của Chu Hải nhất định là đang suy diễn gì đó, ông vòng qua Chu Hải đi tới chỗ hư hại ở ban công phía bắc.

Lỗ hổng trống rỗng đón lấy gió bắc, thời tiết đầu tháng mười một thay đổi thất thường, hôm qua còn 28 độ, hôm nay nháy mắt đã trượt xuống 15 độ, đội trưởng hoàng rụt cổ lại.

Cũng may, dưới lầu là một bãi cát trống, nếu chỗ đó là nhà của cư dân, thì vụ nổ tối qua sẽ có khả năng huỷ diệt rất cao, ngẫm lại ông còn cảm thấy sợ.

Lúc này Chu Hải đang quan sát bức tường mà hai nạn nhân dựa vào, tại bộ phận kim loại phía trên lò sửa, mỗi một khe hở đều đã ám đen, bao gồm cả tủ bát đằng sau, trừ bộ khung kim loại và bệ đá vẫn còn tồn tại, tất cả cánh cửa tủ đều đã bị thiêu rụi.

Trong khoảng thời gian ngắn, sao lửa có thể lớn đến vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, sao có thể thiêu đốt triệt để như vậy?

Bồn rửa, bệ cửa sổ, tủ bát, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy chén đũa, mâm hay là bất kỳ cái cốc nào, nhìn vẻ nghi hoặc của Chu Hải, đội trưởng Hoàng cắt ngang việc quan sát của anh.

"Sao vậy?"

"Thuốc chuột tan rất ít trong nước, liều tử vong cho người là từ 5 đến 12mg, khởi phát ở người sau khi ngộ độc qua đường miệng là từ vài phút đến nửa tiếng, nếu không cứu chữa kịp thời, họ sẽ chết trong hơn hai giờ."

"Hai giờ? Hôm đó, 22h30 chúng ta đã kết thúc, cậu nói lúc bọn họ bị thiêu chết là đang ở trạng thái sắp chết, vậy tức là hai người này bị hạ độc vào 20h30 sao?"

"Đúng vậy, đồng thời số thuốc chuột này được trộn trong đồ ăn. Vì khả năng tan trong nước của thuốc chuột thấp, bỏ vào đồ ăn sẽ rất khó phát hiện, anh nhìn bồn rửa, bàn ăn, tủ bát của nhà này đi, bên ngoài tủ bát không hề có bộ chén đũa nào, bây giờ cũng không cách nào có thể tìm kiếm trong thùng rác được.

Tất cả bát đũa, đều ở trên cái kệ bên tay phải của anh, nhưng nó đã bị nổ tung rồi."

Đội trưởng Hoàng trợn tròn mắt.

"Ý cậu là người quen đến nhà bọn họ? Đầu độc rồi sau đó phóng hỏa?"

Chu Hải gật đầu, "Anh cho người thăm hỏi cư dân xung quanh xem, đêm qua, có bạn bè hay người quen đến nhà bọn họ chơi không?"

Đội trưởng Hoàng gật đầu, bước ra khỏi căn nhà, Chu Hải ngồi xổm xuống, gần bồn rửa có hai thứ gì đó màu đen, hình như là nắp nồi kẹt giữa tủ bát và bồn rửa.

Anh đưa tay lấy một cái ra, tro than phía trên bị động rơi xuống lả tả, đây là một tấm kim hình lưới có dạng bán nguyệt, lớn hơn một chút so với cái bồn, ghép hai mảnh lại với nhau, Chu Hải ngộ ra nó là cái lồng quạt.

Anh thấy trên vách tường còn sót lại một cái đầu điện, Chu Hải cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tối qua trời nóng sao?

Hai người này phải mở quạt để làm việc sao?

Anh vào căn phòng của hai vợ chồng, tủ quần áo lớn đổ rạp trên sàn vẫn đang nằm đó, Chu Hải đưa tay nâng cái tủ nặng đến choáng vãng này lên, đội trưởng Hoàng sắp xếp xong, quay lại hiện trường, thấy Chu Hải đang khuân đồ, ông nhanh chóng xông tới.

"Cậu la lên một tiếng là được, ngoài cửa đều là người của chúng ta mà."

Chu Hải lắc đầu, "Cái này không thành vấn đề."

Chu Hải thở hổn hển, bắt đầu xem xét tủ quần áo, quần áo cũ bên trong không bị cháy, cũng không có phát hiện nào có giá trị.

Vào thời điểm Chu Hải đặt số đồ đã kiểm tra vào lại tủ, đáy tủ rơi xuống một bọc nhựa màu xanh, đội trưởng Hoàng trợn mắt, nhanh chóng nhặt nó lên.

"Đây là thuốc chuột?"

- -----------------------

Editor: Chikahiro
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện