Mập Mạp không quấy rầy Chu Hải, anh ta nhanh chóng chụp ảnh và cố định trạng thái ban đầu của hiện trường.
Nhưng ngay khi xoay người lại, tại mặt trong của cầu thang sắt hình chữ U, song song với tầm nhìn, có một miếng da hình tam giác màu đen treo ở đó, không ngừng chuyển động theo hướng không khí lưu thông.
Mập Mạp hất ngược máy ảnh ra sau lưng, lấy nhíp gắp miếng da đen và để nó vào túi vật chứng.
Sau khi lấy miếng da xuống, Mập Mạp mới nhìn kỹ, chỗ này của thang sắt vốn có một khuyết điểm nhỏ, có một mảnh kim loại nhô lên tạo nên một mũi nhọn sắc bén.
Mặt trong chạm vào, vậy tức là có người leo từ dưới lên, đụng phải phần bị nhô ra, nếu không như vậy, đối với vị trí này rất khó bị đụng phải.
"Hải, anh nhìn xem, đây là phát hiện ở mặt trong của cái thang!"
Chu Hải ngẩng đầu, nhận lấy túi vật chứng nhìn một cái.
"Đây là tạp dề chống thấm nước?"
Mập Mạp gật đầu, "Đúng vậy. Là tạp dề!"
Chu Hải lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn độ cao từ dưới lên tới miệng cống, chỗ này cách nắp cống ít nhất là 6m, nhưng bên trên khối thi thể không bị dính bùn hoặc những thứ dơ bẩn, như vậy chẳng phải là thi thể không bị vứt từ trên xuống sao? "Nếu thi thể không phải bị vứt xuống, mà là cố ý đặt ở vị trí này.
Đầu của nạn nhân được hắn mang theo, trèo thang lên trên đó buộc lại, vì vậy tạp dề của hắn mới bị rách."
Mập Mạp gật mạnh đầu.
"Vậy những vết máu bên ngoài miệng cống kia phải giải thích thế nào đây?"
Chu Hải lắc đầu, anh cũng không giải thích được, chẳng lẽ buộc đầu người lên đó, rồi còn mở nắp cống ra vẩy máu lên sao?
"Vết máu trên miệng cống là văng ra với tốc độ cao, nếu mở nắp cống ngay sau khi treo đầu người lên thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhìn dưới miệng cống xem, ở vị trí bậc thang thứ 3 hoặc thứ 4, có dấu tích buộc dây không?
Nếu có, thì rõ ràng phương hướng điều tra ban đầu của chúng ta có chút sai lầm."
Mập Mạp nhanh chóng trèo lên, anh ta nhanh chóng phát hiện ra hai sợi dây thừng được buộc tại bậc thang thứ 3 và thứ 4 của cái thang, đồng thời phía trong miệng cống cũng tìm thấy 2 vết máu.
"Tìm thấy rồi!
Tên khốn kiếp này, không ngờ lại treo mình ở đây rồi mở miệng cống.
Quá sức biến thái. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Hắn muốn làm gì?"
Chu Hải không trả lời, nhìn đống hài cốt kia, hai thi thể được phát hiện trước kia đều đã trải qua một khoảng thời gian, bị nước cống bào mòn, mặt ngoài chỉ còn ít thịt nát và bã, không thể xác định được là do bị chặt hay do phân hủy.
Bây giờ, khi tìm thấy một thi thể mới bị giết, Chu Hải rất ngạc nhiên về năng lực dùng dao của hung thủ, xương cốt không hề bị đụng tới.
Nhưng chỉ còn một lượng nhỏ mảnh thịt vụn còn sót lại, đồng thời không có nhiều vết trầy xước, tất cả đều là dấu vết của việc loại bỏ thịt dọc theo đường cong của xương.
Giống như loại giăm bông cao cấp, phần thịt trên cùng được tách ra rất hoàn hảo, đó không phải thứ mà một con dao bình thường có thể hoàn thành, ít nhất phải là một con dao có phần lồi ra như móc câu. Nếu không phải vậy thì thịt ở vị trí khớp nối của xương cánh tay không thể được tách ra chỉ trong một lần.
Hơn nữa đống xương này, vừa nhìn thì trông như bị vứt rất tùy tiện.
Nhưng đến bây giờ mới có thể quan sát kỹ, phát hiện tất cả xương đều được đặt ngay ngắn bên cạnh thi thể, trên một xương trụ cẳng tay nhỏ có một sấp giấy màu được quấn ở đó, hình như trên đó có chữ viết.
Chu Hải lấy xương lên, cầm lên một góc chậm rãi mở giấy vàng ra.
Trông nó giống như hình vẽ, màu đỏ, nhìn như chữ nhưng cũng không phải chữ.
Chẳng lẽ là bùa chú?
Anh cuộn tờ giấy lại, bỏ vào túi vật chứng, trên xương trụ cẳng tay được quấn lá bùa kia cũng bị dính màu đỏ.
Chu Hải chùi một ít màu đỏ đưa lên mũi ngửi.
Chất chu sa rất mịn, hơi ánh lên, mang theo mùi tanh nồng đậm của máu, xem ra là chu sa hòa với máu, lá bùa này mang ý nghĩa gì đây?
Mập Mạp leo xuống lần nữa.
"Bây giờ thu thập hài cốt của nạn nhân C luôn sao?"
Chu Hải gật đầu, bọn họ sẽ đưa cái thùng đựng tứ chi của thi thể này lên trước, sau đó hai người hợp lực nâng cái thùng lên.
Những người ở phía trên hợp sức kéo cái thùng.
Tuy nhiên, Chu Hải không có ý định đi lên, Mập Mạp hơi nghi hoặc. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Anh muốn làm gì?"
Chu Hải nhìn hai hướng, hướng nam là hướng thông tới chung cư, hướng bắc là hướng mà bọn họ đã đi thăm dò lần trước.
"Chúng ta đi về hướng nam, hung thủ không đi xuống từ miệng cống này, như vậy có thể hắn đã xuống từ vị trí bí ẩn khác."
Mập Mạp nhìn phía trước một mảnh đen kịt, thở một hơi dài.
"Được, tôi và anh qua đó xem thử."
Lập tức anh ta quay người, la to lên phía trên:
"Chúng tôi đi về hướng nam xem thử có phát hiện gì không."
Sở Mộng Hàm hơi lo lắng.
"Chờ một chút, tôi phái thêm người xuống dưới."
"Không cần, chẳng phải là cô biết hướng nước chảy sao?
Đi theo tốc độ của chúng tôi, tùy thời điểm chúng tôi sẽ liên hệ, nếu như gặp miệng cống nào khả nghi sẽ báo cho cô biết.
Mặt khác, bảo Tên Điên chụp ảnh lá bùa vừa được đưa lên rồi gửi nó cho tiến sĩ Nam, để ông ấy kiểm tra xem đó là bùa gì."
"Được rồi."
Khi anh ta còn đang nói, thì Lương Hồng Cương đã mặc xong đồ thực địa và ủng cao su, leo xuống dưới, động tác rất nhanh nhẹn.
Mập Mạp bày ra bộ mặt ghét bỏ, như thể cậu ta xuống để tranh sủng, anh ta trợn mắt, đụng vào bả vai của Lương Hồng Cương.
"Cậu xuống đây làm gì?"
"Em ‘kháng thối’, xuống đây mở đường cho các anh!"
Mập Mạp xoa đỉnh đầu bị mặt nạ chống độc siết chặt, thể hiện sự không vui.
"Vì sao một người bị viêm họng như tôi, ngửi mùi thối thì cảm thấy buồn nôn mà cái tên viêm mũi như cậu lại không hề cảm nhận được, lại còn lấy làm vinh hạnh nữa hả?"
Mặt Tiểu Lương vô tội: "Em không ngửi thấy mùi thối thật mà!"
Chu Hải nhìn hai người không nói, vẫy tay.
"Đừng cãi nữa, đi thôi!"
Lương Hồng Cương đi trước dẫn đầu, nhưng vừa bước một bước thì giày đã bị lún xuống.
Lắc lư nữa ngày mới ổn định được, Mập Mạp cười to.
"Không sao chứ, cậu không phải là mỹ nữ nên tôi sẽ không dìu cậu đâu."
Lương Hồng Cương đã sớm miễn dịch với cách nói chuyện của Mập Mạp, không thèm để ý, xoay người, rút giày bị kẹt trong nước bùn ra, lần này đã có kinh nghiệm hơn, cậu đi về phía mép tường.
Thỉnh thoảng, bộ đàm truyền đến nhiễu âm két két, bọn họ biết những người phía trên cũng đang đi theo, đi qua 4 cái miệng cống liên tục mà không có phát hiện gì.
Lúc này ba người đã ướt đẫm, mồ hôi chảy vô mắt, thỉnh thoảng bọn họ lắc lắc đầu.
Bộ đàm truyền đến tiếng của Sở Mộng Hàm. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Mọi người đã đến miệng cống thứ năm rồi đúng không?"
Mập Mạp ngẩng đầu nhìn, "Đúng vậy,
Chúng tôi đã thấy miệng cống nhưng chưa kiểm tra."
"Các anh đừng vội mở nắp cống, ở trên đây bị chặn, chúng tôi đang tìm người tới thu dọn."
Chu Hải nhanh tay lấy bộ đàm, "Bị cái gì chặn?"
"À!
Ở đây có một xe bán đồ ăn vặt cực kỳ cũ nát, rất lớn, có bánh xe, nhưng bánh xe đều đã xẹp, vứt ở lối đi bộ, nắp cống hẳn là ở dưới chiếc xe này."
Chu Hãi nheo mắt.
"Không cần kéo xe đi vội, xem thử có cửa sổ hay không, bên trong trống rỗng hãy có đồ đạc?"
Sở Mộng Hàm chỉ nói một từ "được" sau đó liền không có âm thanh gì.
Ba người đi tới gần miệng cống, cái thang ở đây so với mấy miệng cống khác thì khá khô ráo, có một ít bụi đất tích tụ ở đây, tạo thành một cái ụn đất nhỏ.
Mập Mập đưa đèn chiếu tới chỗ này, cúi người quan sát.
"Dấu chân, ở đây có dấu chân!
Nhưng đây là một đôi ủng, chỗ này bị đạp lên rất nhiều lần."
Nói xong, Mập Mạp tranh thủ đặt thước đo và chụp ảnh, nhưng cái thang ở đây cũng không khác gì mấy chỗ vừa nãy, vẫn cứ dinh dính.
Chu Hải nắm lấy thang trèo lên, nhưng lúc trèo lên tới đỉnh, dùng sức đẩy mấy lần, nắp cống cũng không nhúc nhích chút nào, đột nhiên anh bất động nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Mập Mạp khá lo lắng, gọi với lên:
"Hải, sao thế?"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
Nhưng ngay khi xoay người lại, tại mặt trong của cầu thang sắt hình chữ U, song song với tầm nhìn, có một miếng da hình tam giác màu đen treo ở đó, không ngừng chuyển động theo hướng không khí lưu thông.
Mập Mạp hất ngược máy ảnh ra sau lưng, lấy nhíp gắp miếng da đen và để nó vào túi vật chứng.
Sau khi lấy miếng da xuống, Mập Mạp mới nhìn kỹ, chỗ này của thang sắt vốn có một khuyết điểm nhỏ, có một mảnh kim loại nhô lên tạo nên một mũi nhọn sắc bén.
Mặt trong chạm vào, vậy tức là có người leo từ dưới lên, đụng phải phần bị nhô ra, nếu không như vậy, đối với vị trí này rất khó bị đụng phải.
"Hải, anh nhìn xem, đây là phát hiện ở mặt trong của cái thang!"
Chu Hải ngẩng đầu, nhận lấy túi vật chứng nhìn một cái.
"Đây là tạp dề chống thấm nước?"
Mập Mạp gật đầu, "Đúng vậy. Là tạp dề!"
Chu Hải lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn độ cao từ dưới lên tới miệng cống, chỗ này cách nắp cống ít nhất là 6m, nhưng bên trên khối thi thể không bị dính bùn hoặc những thứ dơ bẩn, như vậy chẳng phải là thi thể không bị vứt từ trên xuống sao? "Nếu thi thể không phải bị vứt xuống, mà là cố ý đặt ở vị trí này.
Đầu của nạn nhân được hắn mang theo, trèo thang lên trên đó buộc lại, vì vậy tạp dề của hắn mới bị rách."
Mập Mạp gật mạnh đầu.
"Vậy những vết máu bên ngoài miệng cống kia phải giải thích thế nào đây?"
Chu Hải lắc đầu, anh cũng không giải thích được, chẳng lẽ buộc đầu người lên đó, rồi còn mở nắp cống ra vẩy máu lên sao?
"Vết máu trên miệng cống là văng ra với tốc độ cao, nếu mở nắp cống ngay sau khi treo đầu người lên thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhìn dưới miệng cống xem, ở vị trí bậc thang thứ 3 hoặc thứ 4, có dấu tích buộc dây không?
Nếu có, thì rõ ràng phương hướng điều tra ban đầu của chúng ta có chút sai lầm."
Mập Mạp nhanh chóng trèo lên, anh ta nhanh chóng phát hiện ra hai sợi dây thừng được buộc tại bậc thang thứ 3 và thứ 4 của cái thang, đồng thời phía trong miệng cống cũng tìm thấy 2 vết máu.
"Tìm thấy rồi!
Tên khốn kiếp này, không ngờ lại treo mình ở đây rồi mở miệng cống.
Quá sức biến thái. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Hắn muốn làm gì?"
Chu Hải không trả lời, nhìn đống hài cốt kia, hai thi thể được phát hiện trước kia đều đã trải qua một khoảng thời gian, bị nước cống bào mòn, mặt ngoài chỉ còn ít thịt nát và bã, không thể xác định được là do bị chặt hay do phân hủy.
Bây giờ, khi tìm thấy một thi thể mới bị giết, Chu Hải rất ngạc nhiên về năng lực dùng dao của hung thủ, xương cốt không hề bị đụng tới.
Nhưng chỉ còn một lượng nhỏ mảnh thịt vụn còn sót lại, đồng thời không có nhiều vết trầy xước, tất cả đều là dấu vết của việc loại bỏ thịt dọc theo đường cong của xương.
Giống như loại giăm bông cao cấp, phần thịt trên cùng được tách ra rất hoàn hảo, đó không phải thứ mà một con dao bình thường có thể hoàn thành, ít nhất phải là một con dao có phần lồi ra như móc câu. Nếu không phải vậy thì thịt ở vị trí khớp nối của xương cánh tay không thể được tách ra chỉ trong một lần.
Hơn nữa đống xương này, vừa nhìn thì trông như bị vứt rất tùy tiện.
Nhưng đến bây giờ mới có thể quan sát kỹ, phát hiện tất cả xương đều được đặt ngay ngắn bên cạnh thi thể, trên một xương trụ cẳng tay nhỏ có một sấp giấy màu được quấn ở đó, hình như trên đó có chữ viết.
Chu Hải lấy xương lên, cầm lên một góc chậm rãi mở giấy vàng ra.
Trông nó giống như hình vẽ, màu đỏ, nhìn như chữ nhưng cũng không phải chữ.
Chẳng lẽ là bùa chú?
Anh cuộn tờ giấy lại, bỏ vào túi vật chứng, trên xương trụ cẳng tay được quấn lá bùa kia cũng bị dính màu đỏ.
Chu Hải chùi một ít màu đỏ đưa lên mũi ngửi.
Chất chu sa rất mịn, hơi ánh lên, mang theo mùi tanh nồng đậm của máu, xem ra là chu sa hòa với máu, lá bùa này mang ý nghĩa gì đây?
Mập Mạp leo xuống lần nữa.
"Bây giờ thu thập hài cốt của nạn nhân C luôn sao?"
Chu Hải gật đầu, bọn họ sẽ đưa cái thùng đựng tứ chi của thi thể này lên trước, sau đó hai người hợp lực nâng cái thùng lên.
Những người ở phía trên hợp sức kéo cái thùng.
Tuy nhiên, Chu Hải không có ý định đi lên, Mập Mạp hơi nghi hoặc. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Anh muốn làm gì?"
Chu Hải nhìn hai hướng, hướng nam là hướng thông tới chung cư, hướng bắc là hướng mà bọn họ đã đi thăm dò lần trước.
"Chúng ta đi về hướng nam, hung thủ không đi xuống từ miệng cống này, như vậy có thể hắn đã xuống từ vị trí bí ẩn khác."
Mập Mạp nhìn phía trước một mảnh đen kịt, thở một hơi dài.
"Được, tôi và anh qua đó xem thử."
Lập tức anh ta quay người, la to lên phía trên:
"Chúng tôi đi về hướng nam xem thử có phát hiện gì không."
Sở Mộng Hàm hơi lo lắng.
"Chờ một chút, tôi phái thêm người xuống dưới."
"Không cần, chẳng phải là cô biết hướng nước chảy sao?
Đi theo tốc độ của chúng tôi, tùy thời điểm chúng tôi sẽ liên hệ, nếu như gặp miệng cống nào khả nghi sẽ báo cho cô biết.
Mặt khác, bảo Tên Điên chụp ảnh lá bùa vừa được đưa lên rồi gửi nó cho tiến sĩ Nam, để ông ấy kiểm tra xem đó là bùa gì."
"Được rồi."
Khi anh ta còn đang nói, thì Lương Hồng Cương đã mặc xong đồ thực địa và ủng cao su, leo xuống dưới, động tác rất nhanh nhẹn.
Mập Mạp bày ra bộ mặt ghét bỏ, như thể cậu ta xuống để tranh sủng, anh ta trợn mắt, đụng vào bả vai của Lương Hồng Cương.
"Cậu xuống đây làm gì?"
"Em ‘kháng thối’, xuống đây mở đường cho các anh!"
Mập Mạp xoa đỉnh đầu bị mặt nạ chống độc siết chặt, thể hiện sự không vui.
"Vì sao một người bị viêm họng như tôi, ngửi mùi thối thì cảm thấy buồn nôn mà cái tên viêm mũi như cậu lại không hề cảm nhận được, lại còn lấy làm vinh hạnh nữa hả?"
Mặt Tiểu Lương vô tội: "Em không ngửi thấy mùi thối thật mà!"
Chu Hải nhìn hai người không nói, vẫy tay.
"Đừng cãi nữa, đi thôi!"
Lương Hồng Cương đi trước dẫn đầu, nhưng vừa bước một bước thì giày đã bị lún xuống.
Lắc lư nữa ngày mới ổn định được, Mập Mạp cười to.
"Không sao chứ, cậu không phải là mỹ nữ nên tôi sẽ không dìu cậu đâu."
Lương Hồng Cương đã sớm miễn dịch với cách nói chuyện của Mập Mạp, không thèm để ý, xoay người, rút giày bị kẹt trong nước bùn ra, lần này đã có kinh nghiệm hơn, cậu đi về phía mép tường.
Thỉnh thoảng, bộ đàm truyền đến nhiễu âm két két, bọn họ biết những người phía trên cũng đang đi theo, đi qua 4 cái miệng cống liên tục mà không có phát hiện gì.
Lúc này ba người đã ướt đẫm, mồ hôi chảy vô mắt, thỉnh thoảng bọn họ lắc lắc đầu.
Bộ đàm truyền đến tiếng của Sở Mộng Hàm. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Mọi người đã đến miệng cống thứ năm rồi đúng không?"
Mập Mạp ngẩng đầu nhìn, "Đúng vậy,
Chúng tôi đã thấy miệng cống nhưng chưa kiểm tra."
"Các anh đừng vội mở nắp cống, ở trên đây bị chặn, chúng tôi đang tìm người tới thu dọn."
Chu Hải nhanh tay lấy bộ đàm, "Bị cái gì chặn?"
"À!
Ở đây có một xe bán đồ ăn vặt cực kỳ cũ nát, rất lớn, có bánh xe, nhưng bánh xe đều đã xẹp, vứt ở lối đi bộ, nắp cống hẳn là ở dưới chiếc xe này."
Chu Hãi nheo mắt.
"Không cần kéo xe đi vội, xem thử có cửa sổ hay không, bên trong trống rỗng hãy có đồ đạc?"
Sở Mộng Hàm chỉ nói một từ "được" sau đó liền không có âm thanh gì.
Ba người đi tới gần miệng cống, cái thang ở đây so với mấy miệng cống khác thì khá khô ráo, có một ít bụi đất tích tụ ở đây, tạo thành một cái ụn đất nhỏ.
Mập Mập đưa đèn chiếu tới chỗ này, cúi người quan sát.
"Dấu chân, ở đây có dấu chân!
Nhưng đây là một đôi ủng, chỗ này bị đạp lên rất nhiều lần."
Nói xong, Mập Mạp tranh thủ đặt thước đo và chụp ảnh, nhưng cái thang ở đây cũng không khác gì mấy chỗ vừa nãy, vẫn cứ dinh dính.
Chu Hải nắm lấy thang trèo lên, nhưng lúc trèo lên tới đỉnh, dùng sức đẩy mấy lần, nắp cống cũng không nhúc nhích chút nào, đột nhiên anh bất động nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Mập Mạp khá lo lắng, gọi với lên:
"Hải, sao thế?"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
Danh sách chương