"Không phải đã cho người ở lại canh gác rồi sao?"
"Có người canh gác, nhưng Lưu Hán Đông trèo cửa sổ ra ngoài, hơn nữa đây là lầu 4!"
"Được rồi, đừng nóng vội, tập trung toàn lực bắt người đi, bây giờ ở đây đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Lưu Hán Đông là hung thủ.
Bây giờ cô cho người phong tỏa bệnh viện, rồi đi kiểm tra camera quan sát, tôi sẽ đưa người đến tiếp viện."
Lưu Đại đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra vừa nói với Chu Hải.
"Tôi đã cho người đi xin lệnh khám xét, lát nữa cậu với mấy người tổ 2 đến nhà của Phương Thanh xem thử đi."
Chu Hải gật đầu "Được."
Mập Mạp thấy ông ta đã đi khỏi, dùng bả vai huých vào Chu Hải.
"Vậy mà Lưu Đại không nổi giận, tôi còn tưởng Sở Xinh Đẹp sẽ bị giáo huấn một trận chứ, xem ra Lưu Đại cũng chỉ là một con hổ giấy.”
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp.
"Cậu!"
Mập Mạp mở hai bàn tay, "Tôi làm sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, lên mạng tìm kiếm chiếc cài áo nạm kim cương hình cỏ bốn có giá bao nhiêu đi?"
Không lâu sau, những ngón tay Mập Mạp điêu luyện lướt qua lướt lại các trang mua bán, anh ta tìm được một bộ sưu tập của một nhãn hiệu nước ngoài, nhấn vào xem thử thì thấy một danh sách cài áo kim cương cỏ bốn lá.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Nhìn thấy giá, Mập Mạp liền líu lưỡi, tiền lương một tháng của anh ta cũng không mua nổi nửa cái.
Tuy nhiên, sản phẩm thứ hai là một cặp cài áo có hình dạng giống như dấu ấn trong lòng bàn tay của Trương Quân Nhã, bên ngoài được nạm một vòng kim cương nhỏ, cực kỳ dày.
Mập Mạp không chờ được, nhanh chóng ấn mở sản phẩm, lăn chuột, khi nhìn thấy kích thước, anh ta lập tức dùng sức vỗ mặt bàn.
"Tìm được rồi, chính là nó!"
Chu Hải nhìn kích thước liền gật đầu, kích thước của dấu ấn trong lòng bàn tay của Trương Quân Nhã giống với cái này.
Nhìn thoáng qua, giá của nó ở mức 100.000 tệ, Chu Hải càng thêm khó hiểu.
Nếu là Phương Thanh, anh ta hoàn toàn có thể mua được trang sức đắt như vậy, gia cảnh, công việc, bề ngoài đều rất xuất sắc, tại sao lại muốn giết chết Trương Quân Nhã? Tại sao?
Chẳng lẽ là vì bệnh của Trương Quân Nhã?
Chu Hải lắc lắc đầu, có một người gõ cửa đi vào.
Tên người đó là Vương Mãn, chính là chi đội phó phụ trách thẩm vấn ngày đó.
Vừa vào cửa thì thấy Chu Hải, anh ta mỉm cười, giơ tờ giấy trong tay lên.
"Pháp y Chu, đã có lệnh lục soát, chúng ta đi thôi!"
Mập Mạp đưa tay ngăn cản Chu Hải.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Hải à, hay là anh đừng đi, tôi sẽ gọi Tên Điên đi cùng, dù gì các anh cũng là bạn học, nếu về sau chuyện này lại thành tai tiếng xấu cho anh trong vòng bạn bè thì sao?"
Chu Hải lắc đầu.
"Không sao cả, cùng đi đi, điều gì cần đối mặt thì nên trực tiếp đối mặt."
~
1 tiếng sau, tại nhà Phương Thanh.
Lần đầu tiên Phương Thanh bị mời đến Xương Hà để hỗ trợ điều tra.
Lúc này chỉ có ông bà Phương ở nhà, bà Phương nắm lấy cánh tay chồng, đứng trong phòng khách, vẻ mặt căng thẳng.
Chu Hải và ba người đi theo anh, trang bị đầy đủ, còn đưa theo mấy điều tra viên, chia thành hai tổ bắt đầu khám xét nhà họ Phương, nhất là phòng của Phương Thanh.
Chu Hải và Mập Mạp vào phòng ngủ và phòng làm việc của Phương Thanh, lục soát toàn bộ.
Không phát hiện bất kỳ vật phẩm liên quan nào, nhất là tung tích của cái cài áo kia, thế nhưng bọn họ phát hiện một hiện tượng dị thường.
Tủ quần áo của Phương Thanh chia thành hai bên rõ ràng, hai chỗ không phải cất các thứ đồ vật khác nhau, mà sự khác biệt ở màu sắc của quần áo, một bên là màu đen và các màu thiên về màu tối, bên còn lại là màu trắng và các màu thiên về màu sáng.
u phục, áo sơ mi, giày, cà vạt, toàn bộ đều ở vị trí nhất định, được trưng bày rất tinh tế, khiến người khác vừa nhìn vào là biết ngay chủ nhân của nó nhất định là một người cực kì cẩn thận.
Mập Mạp quay lại nhìn Chu Hải.
"Anh chàng Phương Thanh này, chẳng lẽ không biết nóng sao?
Tất cả quần áo đều là trang phục xuân thu, không có trang phục mùa hè và mùa đông."
Chỉ một câu đã làm Chu Hải tỉnh ngộ, bây giờ anh đã hiểu tại sao vừa nhìn đã có cảm giác quái dị, vấn đề chính là ở đó. Tủ quần áo không có trang phục mùa đông và mùa hè, mà lại ra sức trưng bày như thế này, giống như là cố ý trưng ra cho bọn họ thấy.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Đây không phải là phòng Phương Thanh hay ở, có thể nói là anh ta không thường về nhà, đi hỏi cha mẹ anh ta đi."
Mấy người xuống lầu, Vương Mãn hỏi thì hai người đều khăng khăng nói rằng Phương Thanh ở không nơi nào khác.
Mập Mạp bước đến bên cạnh Vương Mãn, chọt chọt cánh tay anh ta.
"Gọi điện thoại, hỏi mấy người bạn gái của Phương Thanh, chắc họ sẽ biết, anh ta cũng không thể không đưa bạn gái về nhà qua đêm được!"
Vương Mãn gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi, ông Phương đã nói.
"Đừng hỏi nữa, tôi cho cậu địa chỉ và chìa khóa."
Bà Phương suy sụp, nước mắt chảy ròng ròng.
"Ông... cái lão già này, ông gấp cái gì!"
Ông Phương chỉ thở dài, không nói gì tiếp, thật ra ông Phương làm vậy là rất đúng, nếu cứ chống đối cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng lại còn thêm tội bao che.
Mọi người dựa theo địa chỉ tới nơi, thật ra là khu chung cư đối diện.
Ở đây đều là tòa nhà cao tầng, khi đến lầu 20 của tòa nhà 16, vừa mở cửa đi vào, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
Căn hộ có phần hơi lộn xộn, mọi người bắt đầu lục soát lần thứ hai.
Chu Hải và Mập Mạp đi thẳng vào phòng ngủ chính, một cái giường ngủ cực lớn màu hồng lọt vào tầm mắt bọn họ, cảm giác như căn phòng của một thiếu nữ. Bàn trang điểm, tủ quần áo, phòng tắm... tất cả đều thể hiện rõ phong cách thiếu nữ.
Hai người mở cửa tủ quần áo, quả nhiên lần này đã "bình thường" hơn, quần áo được treo tùy ý, mùa nào cũng có, thậm chí có hai cái áo thun ném trên ghế.
Về màu sắc, vẫn là một bên màu tối, một bên màu sáng như cũ, phía tây có một cái tủ, toàn bộ đều là quần áo phụ nữ.
Mập Mạp đi qua, lật cái này nhìn cái kia, anh ta giơ lên một chiếc váy cúp ngực vải mỏng, giống như chiếc váy trong vở kịch Hồ Thiên Nga, không ngừng cảm thán.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Trời trời!
Bạn gái của Phương Thanh chắc là rất cao to, mạnh mẽ, kích thước này chắc là phải đặt may riêng rồi!"
Chu Hải nheo mắt, nhìn số đồ nam giới bên cạnh, nói một cách chắc chắn.
"Không.
Đây là đồ của Phương Thanh, không phải của bạn gái anh ta!"
Mập Mạp rùng mình, nhanh chóng treo chiếc váy lại chỗ cũ.
"Anh ta thích quần áo phụ nữ?
Lần trước thật sự nhìn không ra, một chút cũng không có biểu hiện gì là như vầy cả."
Chu Hải không nói gì, anh bước vào tủ quần áo, bên trong có một cái tủ khác, mở ngăn kéo ra, trong đó chứa đồng hồ, cà vạt và trâm cài áo.
Trong đó có một đôi trâm cài áo cỏ bốn lá nạm kim cương.
Mập Mạp trừng to đôi mắt nhỏ, chạy tới.
"A!
Thật sự có này!
Trời ạ, giống hệt như cái chúng ta tìm thấy trên mạng."
Mập Mạp giơ đèn pin lên, Chu Hải cầm kính lúp.
Nhìn thấy một góc của của trâm cài áo, vài viên kim cương ở đó trông có vẻ xỉn màu, hơi nâu đỏ.
"Máu!
Nếu như đây là máu của Trương Quân Nhã, chúng ta có thể định tội anh ta rồi?"
"Xem xét kỹ cái này, có thể tìm được vây tay và DNA của Phương Thanh hay không?
Xem ra anh ta đã lau chùi rồi.
Nếu muốn định tội, còn phải tìm cho ra hung khí, nếu thiếu chứng cứ, có thể sẽ bị luật sư phản bác lại."
Mập Mạp nhanh chóng lấy túi vật chứng, bỏ nó vào.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Vậy tôi sẽ trở về chăm chỉ làm làm việc, nếu tìm thấy vân tay và DNA của anh ta, tôi sẽ không buông tha đâu!
Đồ biến thái, thích đồ phụ nữ!"
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp.
"Phản ứng của cậu, có phải là quá gay gắt rồi không?
Có những người bẩm sinh đã mang linh hồn của một người con gái, nên họ phải giả trang (Transvestite (1)) và phẫu thuật chuyển giới để có thể thay đổi ngoại hình.
Nhưng Phương Thanh thì không phải!”
Mập Mạp giật mình.
"Không phải?
Đây không phải là giả trang?"
- -----------------------
(1) Transvestite: dùng để chỉ những người phụ nữ hoặc nam giới luôn luôn có cảm giác miễn cưỡng, rất khó chịu hoặc như bị bắt buộc phải mặc y phục của chính mình, thậm chí từ chối mặc nó và chỉ thích mặc đồ của người khác giới. Sự ưa thích này hầu như bị điều khiễn bởi một ma lực rất khó tìm ra nguyên nhân. Các nhà tình dục học cho rằng nó có thể bắt nguồn từ tính bẩm sinh. Tóm lại, transvestite là người thích mặc y phục của người khác giới. Và Transvetite không chắc là người đồng tính luyến ái.
"Có người canh gác, nhưng Lưu Hán Đông trèo cửa sổ ra ngoài, hơn nữa đây là lầu 4!"
"Được rồi, đừng nóng vội, tập trung toàn lực bắt người đi, bây giờ ở đây đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Lưu Hán Đông là hung thủ.
Bây giờ cô cho người phong tỏa bệnh viện, rồi đi kiểm tra camera quan sát, tôi sẽ đưa người đến tiếp viện."
Lưu Đại đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra vừa nói với Chu Hải.
"Tôi đã cho người đi xin lệnh khám xét, lát nữa cậu với mấy người tổ 2 đến nhà của Phương Thanh xem thử đi."
Chu Hải gật đầu "Được."
Mập Mạp thấy ông ta đã đi khỏi, dùng bả vai huých vào Chu Hải.
"Vậy mà Lưu Đại không nổi giận, tôi còn tưởng Sở Xinh Đẹp sẽ bị giáo huấn một trận chứ, xem ra Lưu Đại cũng chỉ là một con hổ giấy.”
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp.
"Cậu!"
Mập Mạp mở hai bàn tay, "Tôi làm sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, lên mạng tìm kiếm chiếc cài áo nạm kim cương hình cỏ bốn có giá bao nhiêu đi?"
Không lâu sau, những ngón tay Mập Mạp điêu luyện lướt qua lướt lại các trang mua bán, anh ta tìm được một bộ sưu tập của một nhãn hiệu nước ngoài, nhấn vào xem thử thì thấy một danh sách cài áo kim cương cỏ bốn lá.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Nhìn thấy giá, Mập Mạp liền líu lưỡi, tiền lương một tháng của anh ta cũng không mua nổi nửa cái.
Tuy nhiên, sản phẩm thứ hai là một cặp cài áo có hình dạng giống như dấu ấn trong lòng bàn tay của Trương Quân Nhã, bên ngoài được nạm một vòng kim cương nhỏ, cực kỳ dày.
Mập Mạp không chờ được, nhanh chóng ấn mở sản phẩm, lăn chuột, khi nhìn thấy kích thước, anh ta lập tức dùng sức vỗ mặt bàn.
"Tìm được rồi, chính là nó!"
Chu Hải nhìn kích thước liền gật đầu, kích thước của dấu ấn trong lòng bàn tay của Trương Quân Nhã giống với cái này.
Nhìn thoáng qua, giá của nó ở mức 100.000 tệ, Chu Hải càng thêm khó hiểu.
Nếu là Phương Thanh, anh ta hoàn toàn có thể mua được trang sức đắt như vậy, gia cảnh, công việc, bề ngoài đều rất xuất sắc, tại sao lại muốn giết chết Trương Quân Nhã? Tại sao?
Chẳng lẽ là vì bệnh của Trương Quân Nhã?
Chu Hải lắc lắc đầu, có một người gõ cửa đi vào.
Tên người đó là Vương Mãn, chính là chi đội phó phụ trách thẩm vấn ngày đó.
Vừa vào cửa thì thấy Chu Hải, anh ta mỉm cười, giơ tờ giấy trong tay lên.
"Pháp y Chu, đã có lệnh lục soát, chúng ta đi thôi!"
Mập Mạp đưa tay ngăn cản Chu Hải.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Hải à, hay là anh đừng đi, tôi sẽ gọi Tên Điên đi cùng, dù gì các anh cũng là bạn học, nếu về sau chuyện này lại thành tai tiếng xấu cho anh trong vòng bạn bè thì sao?"
Chu Hải lắc đầu.
"Không sao cả, cùng đi đi, điều gì cần đối mặt thì nên trực tiếp đối mặt."
~
1 tiếng sau, tại nhà Phương Thanh.
Lần đầu tiên Phương Thanh bị mời đến Xương Hà để hỗ trợ điều tra.
Lúc này chỉ có ông bà Phương ở nhà, bà Phương nắm lấy cánh tay chồng, đứng trong phòng khách, vẻ mặt căng thẳng.
Chu Hải và ba người đi theo anh, trang bị đầy đủ, còn đưa theo mấy điều tra viên, chia thành hai tổ bắt đầu khám xét nhà họ Phương, nhất là phòng của Phương Thanh.
Chu Hải và Mập Mạp vào phòng ngủ và phòng làm việc của Phương Thanh, lục soát toàn bộ.
Không phát hiện bất kỳ vật phẩm liên quan nào, nhất là tung tích của cái cài áo kia, thế nhưng bọn họ phát hiện một hiện tượng dị thường.
Tủ quần áo của Phương Thanh chia thành hai bên rõ ràng, hai chỗ không phải cất các thứ đồ vật khác nhau, mà sự khác biệt ở màu sắc của quần áo, một bên là màu đen và các màu thiên về màu tối, bên còn lại là màu trắng và các màu thiên về màu sáng.
u phục, áo sơ mi, giày, cà vạt, toàn bộ đều ở vị trí nhất định, được trưng bày rất tinh tế, khiến người khác vừa nhìn vào là biết ngay chủ nhân của nó nhất định là một người cực kì cẩn thận.
Mập Mạp quay lại nhìn Chu Hải.
"Anh chàng Phương Thanh này, chẳng lẽ không biết nóng sao?
Tất cả quần áo đều là trang phục xuân thu, không có trang phục mùa hè và mùa đông."
Chỉ một câu đã làm Chu Hải tỉnh ngộ, bây giờ anh đã hiểu tại sao vừa nhìn đã có cảm giác quái dị, vấn đề chính là ở đó. Tủ quần áo không có trang phục mùa đông và mùa hè, mà lại ra sức trưng bày như thế này, giống như là cố ý trưng ra cho bọn họ thấy.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Đây không phải là phòng Phương Thanh hay ở, có thể nói là anh ta không thường về nhà, đi hỏi cha mẹ anh ta đi."
Mấy người xuống lầu, Vương Mãn hỏi thì hai người đều khăng khăng nói rằng Phương Thanh ở không nơi nào khác.
Mập Mạp bước đến bên cạnh Vương Mãn, chọt chọt cánh tay anh ta.
"Gọi điện thoại, hỏi mấy người bạn gái của Phương Thanh, chắc họ sẽ biết, anh ta cũng không thể không đưa bạn gái về nhà qua đêm được!"
Vương Mãn gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi, ông Phương đã nói.
"Đừng hỏi nữa, tôi cho cậu địa chỉ và chìa khóa."
Bà Phương suy sụp, nước mắt chảy ròng ròng.
"Ông... cái lão già này, ông gấp cái gì!"
Ông Phương chỉ thở dài, không nói gì tiếp, thật ra ông Phương làm vậy là rất đúng, nếu cứ chống đối cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng lại còn thêm tội bao che.
Mọi người dựa theo địa chỉ tới nơi, thật ra là khu chung cư đối diện.
Ở đây đều là tòa nhà cao tầng, khi đến lầu 20 của tòa nhà 16, vừa mở cửa đi vào, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
Căn hộ có phần hơi lộn xộn, mọi người bắt đầu lục soát lần thứ hai.
Chu Hải và Mập Mạp đi thẳng vào phòng ngủ chính, một cái giường ngủ cực lớn màu hồng lọt vào tầm mắt bọn họ, cảm giác như căn phòng của một thiếu nữ. Bàn trang điểm, tủ quần áo, phòng tắm... tất cả đều thể hiện rõ phong cách thiếu nữ.
Hai người mở cửa tủ quần áo, quả nhiên lần này đã "bình thường" hơn, quần áo được treo tùy ý, mùa nào cũng có, thậm chí có hai cái áo thun ném trên ghế.
Về màu sắc, vẫn là một bên màu tối, một bên màu sáng như cũ, phía tây có một cái tủ, toàn bộ đều là quần áo phụ nữ.
Mập Mạp đi qua, lật cái này nhìn cái kia, anh ta giơ lên một chiếc váy cúp ngực vải mỏng, giống như chiếc váy trong vở kịch Hồ Thiên Nga, không ngừng cảm thán.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Trời trời!
Bạn gái của Phương Thanh chắc là rất cao to, mạnh mẽ, kích thước này chắc là phải đặt may riêng rồi!"
Chu Hải nheo mắt, nhìn số đồ nam giới bên cạnh, nói một cách chắc chắn.
"Không.
Đây là đồ của Phương Thanh, không phải của bạn gái anh ta!"
Mập Mạp rùng mình, nhanh chóng treo chiếc váy lại chỗ cũ.
"Anh ta thích quần áo phụ nữ?
Lần trước thật sự nhìn không ra, một chút cũng không có biểu hiện gì là như vầy cả."
Chu Hải không nói gì, anh bước vào tủ quần áo, bên trong có một cái tủ khác, mở ngăn kéo ra, trong đó chứa đồng hồ, cà vạt và trâm cài áo.
Trong đó có một đôi trâm cài áo cỏ bốn lá nạm kim cương.
Mập Mạp trừng to đôi mắt nhỏ, chạy tới.
"A!
Thật sự có này!
Trời ạ, giống hệt như cái chúng ta tìm thấy trên mạng."
Mập Mạp giơ đèn pin lên, Chu Hải cầm kính lúp.
Nhìn thấy một góc của của trâm cài áo, vài viên kim cương ở đó trông có vẻ xỉn màu, hơi nâu đỏ.
"Máu!
Nếu như đây là máu của Trương Quân Nhã, chúng ta có thể định tội anh ta rồi?"
"Xem xét kỹ cái này, có thể tìm được vây tay và DNA của Phương Thanh hay không?
Xem ra anh ta đã lau chùi rồi.
Nếu muốn định tội, còn phải tìm cho ra hung khí, nếu thiếu chứng cứ, có thể sẽ bị luật sư phản bác lại."
Mập Mạp nhanh chóng lấy túi vật chứng, bỏ nó vào.(2 chương 60 - 61 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
"Vậy tôi sẽ trở về chăm chỉ làm làm việc, nếu tìm thấy vân tay và DNA của anh ta, tôi sẽ không buông tha đâu!
Đồ biến thái, thích đồ phụ nữ!"
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp.
"Phản ứng của cậu, có phải là quá gay gắt rồi không?
Có những người bẩm sinh đã mang linh hồn của một người con gái, nên họ phải giả trang (Transvestite (1)) và phẫu thuật chuyển giới để có thể thay đổi ngoại hình.
Nhưng Phương Thanh thì không phải!”
Mập Mạp giật mình.
"Không phải?
Đây không phải là giả trang?"
- -----------------------
(1) Transvestite: dùng để chỉ những người phụ nữ hoặc nam giới luôn luôn có cảm giác miễn cưỡng, rất khó chịu hoặc như bị bắt buộc phải mặc y phục của chính mình, thậm chí từ chối mặc nó và chỉ thích mặc đồ của người khác giới. Sự ưa thích này hầu như bị điều khiễn bởi một ma lực rất khó tìm ra nguyên nhân. Các nhà tình dục học cho rằng nó có thể bắt nguồn từ tính bẩm sinh. Tóm lại, transvestite là người thích mặc y phục của người khác giới. Và Transvetite không chắc là người đồng tính luyến ái.
Danh sách chương