“Oa… Cảng Victoria… Thật đúng là… đẹp quá đi!” Lúc Hang Won tung tăng trên boong tàu, mang theo khuôn mặt vui vẻ mà nhìn ngoài khơi, để gió biển thổi vào người, tâm tình Jung YunHo dường như cũng thoải mái hơn một chút.

“Tối nay mới đẹp, ban ngày thì có cái gì đẹp đâu.” Jung YunHo đút hai tay vào trong túi quần mà đứng đằng sau Hang Won, xung quanh còn có các thủ hạ mặc đồ đen.

“Yun, YunHo, YunHo hyung, buổi tối tới đây với em đi, được không ~~?” Hang Won ngẩng đầu, dùng mắt phượng xinh đẹp mà nhìn Jung YunHo.

“Chút nữa rồi nói, còn nhiều chuyện để làm lắm.” Không biết vì sao, YunHo cũng không quá thích ánh mắt như vậy của Hang Won, cảm thấy cũng không khiến người khác thích, giống như có thể xuyên thấu mọi thứ, hắn có chút hoảng hốt mà né tránh ánh mắt của Hang Won, đẩy bàn tay đang bám trên cánh tay của hắn ra, đi vào trong khoang thuyền xa hoa.

“Ho hyung, bảy giờ tối nay, Hoàn Cảng lầu sáu.” Sau khi thủ hạ nhận được điện thoại, hơi khom người báo cáo với Jung YunHo.

“Ừ.” Jung YunHo gật đầu, ngoắc tay bảo thủ hạ gọi Hang Won tới.

Hang Won lưu luyến không rời mà trở về từ boong tàu, ngồi bên cạnh Jung YunHo.

“Sao lại thích biển như vậy?” Jung YunHo hút thuốc, hỏi.

“À, từ nhỏ em đã thích rồi, nhà em trước đây cũng có…” Nói đến đây, Hang Won đột nhiên ngừng một chút, nói tiếp: “Ba em thích câu cá, nhà chúng em trước đây thường xuyên đến bên hồ hay cạnh biển, vân vân.”

“Ồ? Ha ha.” Jung YunHo giống như đang nghe một câu chuyện xưa thú vị nào đó, híp mắt phả ra làn khói.

“Cái kia, buổi tối chúng ta sẽ làm gì?”

“Tôi có công chuyện, cậu ngồi trong khoang đi.”

“Hả, em không muốn ở một mình đâu, buồn lắm, mang em theo được không, em đảm bảo sẽ không gây rối.”

“Hang Won, cậu đừng làm loạn, lúc trước tôi muốn cậu, chính là vì cảm thấy cậu hiểu chuyện, nhưng sao mấy ngày nay cậu lại ngày càng trở nên như vậy?”

Jung YunHo nghe thấy Hang Won cò kè mặc cả như vậy, đột nhiên có chút tức giận, sau khi bỏ lại những lời này, liền mang theo mấy tên thủ hạ mà đi lên tầng hai, mà Hang Won vẫn ở lại đó, cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngồi nguyên ở đó.

Hang Won rất sợ Jung YunHo nổi giận, Jung YunHo lúc đó mang theo sát khí rất nặng.

JaeJoong bên này, bàn tay nắm di động có chút lạnh lẽo, cho dù trong gian phòng có thiết bị sưởi ấm rất đầy đủ, nhưng không nhịn được mà phát sinh ý lạnh trong lòng, nó lo lắng cho Jung YunHo, nghe tiếng tu tu máy móc phát ra từ trong di động, trong ngực run rẩy đến mức không thể yên ổn.

“Sao không tiếp điện thoại chứ?!” JaeJoong lo lắng mà oán giận. Sau đó gọi điện thoại cho So Gaye.



“A lô, JaeJoong…” Thanh âm của So Gaye lúc này rõ ràng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

“So Gaye hyung, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có tiện gặp mặt không?”

“Chuyện gì, nói qua điện thoại là được rồi.”

“Đây… chính là, ngày hôm qua, em… Aish! Không phải, gặp mặt được không?”

Tim So Gaye cũng nhấp nhô theo thanh âm ngắt quãng của JaeJoong, sau khi nghe xong, thả lỏng trái tim vốn đang treo lơ lửng mà nói.

“Ở nhà chờ anh đi, mười phút nữa.”

“Vâng ạ.”

Cúp máy, JaeJoong lấy tờ giấy trong túi quần ra, cố gắng đè phẳng nó, mở đèn nỗ lực muốn đọc những dòng chữ đã bị dính ướt.

“JaeJoong!” Sau khi JaeJoong nghe thấy thanh âm của So Gaye, nó liền chạy xuống lầu, So Gaye đang đứng ở trước cửa mà thay giày.

“Hyung, hôm qua em… đã gặp Ji Min…” Kim JaeJoong quyết định vẫn nói rõ chuyện đó ra, không ẩn dấu nữa.

“Sau đó?”

“Em không khẳng định được là ai đã bỏ một miếng giấy vào trong túi quần của em.” Sau đó JaeJoong đưa tờ giấy cho So Gaye rồi nói tiếp:

“Nhưng lúc tắm rửa em mới phát hiện, nó trượt ra từ trong túi quần, rơi vào trong nước và dính ướt… Em, về việc đó, hyung, xin lỗi…”

So Gaye cầm lấy tờ giấy, không có biểu cảm gì mà nhìn, rồi trả lại cho JaeJoong, nói:

“Không có một chút ấn tượng gì sao?”

JaeJoong lắc đầu, So Gaye trả tờ giấy cho JaeJoong, nói: “Hủy nó đi, nghe anh.” Sau đó lại thay giày da, xoay người định rời đi.

“Hyung! Cái đó… Jung YunHo, sẽ không sao chứ?” JaeJoong nắm lấy cánh tay của So Gaye, mang theo vẻ mặt lo lắng mà hỏi.

Sau khi So Gaye nghe xong, xoay người mỉm cười với nó, vươn tay xoa xoa đầu JaeJoong, cũng không nói gì nữa mà rời đi ngay.

Trung Quốc, Hồng Kông

Lúc Murata mang theo một đoàn thủ hạ mặc âu phục đen thân hình hùng tráng đi vào căn phòng trong khoang thuyền, Jung YunHo đang chỉnh sửa âu phục, đứng dậy, vươn tay, lễ phép chào hỏi.

Đối với người Nhật Bản, Jung YunHo vẫn ôm một loại thái độ mâu thuẫn, hình thái xã hội của Nhật Bản rất đặc thù, tổ chức mafia sinh sống một cách vừa quang vinh vừa nghiêm minh. Nhưng chính vì như vậy, đủ loại giết hại đầy tàn nhẫn đã vứt bỏ đi tình anh em mà đấm đá lẩn nhau, điều này khiến Jung YunHo rất phản cảm, hắn là đại ca, hắn có kỷ luật, hắn đòi hỏi sự nghiêm ngặt, hắn đôi khi vô tình, nhưng hắn không bao giờ vứt bỏ chính nghĩa. Người Nhật Bản lại không giống, đặc biệt là gã đàn ông vóc dáng thấp bé ở trước mắt này, người đứng đầu mafia nổi danh của Nhật Bản, cũng có tiếng là kẻ lòng dạ độc ác, lần này hợp tác cùng gã, đích thật là vì lợi ích vô cùng mê người và đủ loại điều kiện giao dịch ưu việt, Jung YunHo hắn không tham của, nhưng nếu có lợi thì tội gì không làm? “Rất xin lỗi vì đến lúc rồi mà phải dời địa điểm giao dịch, ngài cũng biết rằng, gần đây nơi nào cũng không an toàn.” Murata ngậm điếu xì gà, ngồi đối diện Jung YunHo.

“Quy củ tôi cũng biết rồi, sao phải trò chuyện xa lạ như vậy.” Jung YunHo cũng ngồi xuống, mỉm cười trả lời.

“Ha ha, hàng hai giờ sau sẽ đến nơi, sau khi hợp tác xong, bốn phần lợi nhuận.”

“Hàng sạch không?” Jung YunHo nghe thấy hai từ bốn phần, trong lòng không khỏi sinh nghi.

“Ha ha, Murata tôi đã đi trên con đường này nhiều năm như vậy, lòng tín nghĩa và danh dự đã đặt ở nơi đây, ngài hỏi câu như vậy thật đúng là khiến tôi không vui chút nào.”

Jung YunHo chỉ cười cười, không nói gì.

Murata nói xong, gọi thủ hạ tới, sau đó mở tiệc rượu, những người phụ nữ thân hình thon dài mặc đồ hở hang cũng lần lượt tiến vào, khuôn mặt bôi son trát phấn cùng mùi nước hoa nồng nặc khiến Jung YunHo khó chịu, nhưng hắn vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười đầy bất cần đời, trong lòng nghĩ: “Sớm biết như vậy thì đã bảo Jung YunTae tới rồi.” Jung YunHo nâng ly rượu uống từng ly một với Murata, còn những cô gái õng ẹo thì không ngừng cọ cọ vào ngực Jung YunHo, hắn nhìn đồng hồ không ngừng xoay một vòng rồi lại một vòng, lúc này, một thủ hạ cúi đầu nói với Murata điều gì đó, sau đó Murata liền cười nói:

“Mấy cô lui hết đi, tôi và Ho hyung phải nói chuyện chính!” Sau đó những cô gái đều lưu luyến không rời mà đứng dậy, Jung YunHo nhét cho bọn họ một chút tiền boa, bọn họ liền nịnh nọt cười nói cảm ơn.

Người kiểm tra hàng hóa chuyên nghiệp bên YunHo mang bao tay trắng, thuần thực mà mở hòm ra, khi gã cầm một cái bọc lên, dùng dao nhỏ rạch một đường, trong nháy mắt, khi kề sát mũi lại, không đợi gã phản ứng bất cứ điều gì, ngoài khoang thuyền đột nhiên vang lên một tiếng súng, sau đó là tiếng ầm ĩ ồn ào, mọi người lập tức cảnh giác mà cầm súng lên, Murata hoảng hốt đứng dậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó.

“Đại ca! Có kẻ này xông vào!” Thủ hạ của Murata đè lên một người con trai, bọn họ nắm lấy tóc người con trai đó rồi ép cậu cúi gằm mặt xuống.

“Mày là ai?” Trái tim đang treo lơ lủng của Mutara thả lỏng đi một nửa, gã rất phản cảm với người con trai đã cắt ngang việc làm ăn của gã ngay trước mắt này.

Lúc người con trai bị nắm tóc bắt ngẩng lầu lên, trong nháy mắt, Jung YunHo vô cùng kinh ngạc, các thủ hạ của YunHo cũng lên tiếng:

“Gaye thiếu gia!”

Murata nhìn thấy bọn họ phản ứng như vậy, nheo mắt lại, hỏi Jung YunHo:

“Xem ra ngài biết người này nhỉ…”

Jung YunHo nhíu mày, nói:

“Là người nhà, thả cậu ta ra.”

Murata ra hiệu bằng ánh mắt với thủ hạ, buông So Gaye ra, So Gaye cười cười, vuốt phẳng bộ âu phục đã bị nắm đến nhăn lại, đi về phía Jung YunHo mà nói:

“Hàng hóa này có vấn đề, chúng ta bỏ đi thôi.”

Jung YunHo nhíu mày, nói:

“Hồ đồ như vậy, không phải phong cách của cậu.”

So Gaye ghé sát vào bên tai của Jung YunHo mà nói: “Anh đi mau, nghe tôi!” Nhưng sau khi nói xong, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, giống như đang nói chuyện đùa.

Jung YunHo bị luống cuống bởi tình huống đột phát như vậy, mà trên mặt Murata đã treo lên vẻ bực mình, hàng hóa mở banh trên mặt đất, người kiểm tra hàng hóa đứng ở một bên không dám cử động, Jung YunHo chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho người kiểm tra hàng hóa, gã gật đầu, tiếp tục làm việc.

“Hàng không có vấn đề gì cả.”

Lông mày So Gaye nhíu lại ngày càng chặt, lúc So Gaye vừa muốn mở miệng lên tiếng, bên ngoài lại vang lên một tiếng súng, một thủ hạ của Murata bị bắn ngã xuống đất, chiếc thuyền vì một kẻ ngã mạnh xuống đất mà trở nên lung lay, người trong thuyền lập tức móc hết súng lục ra, lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng còi cảnh sát…

_______________

Ú ù, có cảnh sát kìa:o

Chap sau sẽ như thế nào đây~~ Sẽ xảy ra chuyện gì đây~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện