Sau khi ba người đi rồi, Trương Quý vẫn không tỉnh. Mạc Dực cũng không gọi cậu dậy, mặt đầy hắc tuyến, nhanh chóng ăn cơm tắm rửa rồi lên giường, ôm Trương Quý ngủ.

Thói quen ôm thiếu niên này ngủ không biết từ lúc nào mà có. Mạc Dực từ trước không hề thích như vậy dán dính dính vào. Đừng nói con trai, cho dù hương nhuyễn mềm mại như đám con gái, phải ôm một buổi tối cũng thực phiền toái. Nằm đè lên cánh tay đến khi mỏi nhừ, tê cả ra, làm gì phải tội vậy chứ? Chỉ từ sau khi Trương Quý bị hắn uy hiếp, hắn mới dần dần nổi lên ý niệm kỳ quái trong đầu, nhịn không được liền ghé sát ôm cậu vào.

Trương Quý khi tỉnh không thích có người chạm vào mình, ương ngạnh chống đỡ nhưng lại không hề hé răng, chỉ im lặng chịu đựng, có thể một đêm trợn tròn mắt không ngủ, cả người cứng còng, cho ngươi ôm cũng thấy không được tự nhiên.

Bất quá sau khi ngủ, người này lại ngoan ngoãn lạ thường. Cậu ngủ thật sâu, bị người chạm vào cũng khó tỉnh lại. Vươn cánh tay ra, không cần ngươi bắt lấy, đầu cũng chầm chậm dần dịch lại, rồi như đã tìm được vị trí thoải mái, liền cọ cọ vào ngươi ngọt ngào mà ngủ.

Khó có thể tưởng tượng được một vóc dáng cao cao, cơ thể cũng thật săn chắc, khi tỉnh lại lạnh lùng như một tượng đầu gỗ, nhưng khi ngủ so với mèo còn đáng yêu hơn.

Mạc Dực hít vào một hơi, nhớ đến chuyện lúc tối liền khó chịu không vui. Nghĩ trái nghĩ phải, rốt cuộc tuổi trẻ vô ưu, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, âm thanh rồ rồ náo động của động cơ dưới lầu đánh thức Mạc Dực. Hắn bực bội nhỏm người, giương mắt nhìn ánh mặt trời còn chưa chiếu vào cửa sổ, xuống giường kéo màn ra, rồi đi xuống xem.

Quả nhiên là bọn Mộ Dung Duy. Ba chiếc xe thể thao nhãn hiệu nổi tiếng đang đứng phía dưới. Người hầu vội chạy lại đỡ hành lý cho An Lăng, đem hành lý phía sau xe đẩy vào từng phòng.

Này cũng thực tích cực quá đi.

Mạc Dực đi vào phòng tắm rửa mặt. Chỉ chốc lát, liền nghe tiếng An Lăng.

“A Dực.” Tiếng bước chân tiến vào phòng, rồi rất nhanh đã lại phòng tắm. An Lăng mặc một bộ hưu nhàn màu trắng, tự nhiên thoải mái mà ngồi trên cửa gỗ, mở miệng liền hỏi “Sao không thấy A Quý đâu hết vậy?”

Mạc Dực đang đánh răng, theo trong gương nhìn An Lăng một cái “Đi học rồi.”

“Đi học?”

“Phải, đi học.” Mạc Dực sau khi đem bọt kem đánh răng trong miệng súc ùng ục, cười lạnh hỏi lại “Không biết cậu ta là học viên của học viện sao? Học viên thì phải đi học.”

“Cũng không đi sớm đến vậy a.”

“Ở lại cho mấy người ngược đãi hả?”

“Oa, cậu nói gì cơ? Tôi cũng không phải cuồng ngược đãi. Chuyện tối hôm qua chính cậu cũng nhúng tay vô, đừng đem mình lau sạch sẽ như vậy chứ.”

Mạc Dực lười cùng hắn nói, liền ra khỏi phòng, lấy quần áo mặc vào “Mấy cậu tự mình lo cho mình đi, ở biệt thự muốn dùng gì cứ tự nhiên. Tôi hôm nay có tiết Mậu dịch quốc tế, không tiếp các cậu được.”

Chương trình học của Mạc Dực cùng An Lăng đều như nhau. Trên danh nghĩa là học viên học viện Đức An, nói trắng ra là chỉ nộp học phí, rồi chọn ra mấy môn chuyên ngành có hứng thú để học mà thôi. Làm người thừa kế tập đoàn, yêu cầu quan trọng nhất vẫn là những môn thương mại và quản lý. Cơ mà kỹ thuật Internet chuyển biến từng ngày, bây giờ đi học không cần phải trực tiếp đến lớp, chỉ cần nghe giảng thông qua các thiết bị cũng đủ rồi.

May mà có mấy phương pháp mới này, bọn họ mới thoát khỏi cảnh mỗi ngày lạy Phật hay bị đao kiếm xuyên qua não, thong dong mà lấy học viện làm cứ điểm săn bắt mỹ nhân.

Cầm theo máy tính xách tay bước ra khỏi phòng, liền gặp Nhạc Trừng hành lý đều đã muốn sắp đặt gọn ghẽ đâu vào đó.

Nhạc Trừng hỏi “Mậu dịch quốc tế sao? Ai~, tôi cũng bị ông ba bắt học môn này, học nhiều môn một lúc như vậy, đầu đều muốn nổ ra. Cậu đi đâu đó?”

“Đến học viện, ở đó yên tĩnh hơn.”

“Vậy à.” Nhạc Trừng thuận miệng hỏi “A Quý đi học à? Hôm nay cậu ta học môn gì?”

Mạc Dực vẻ mặt vô biểu tình nói “Tôi làm sao biết được. Người ta tốt xấu gì cũng là học viên của học viện, ban ngày như vậy mấy người bỏ qua cho cậu ta đi.”

Bỗng phía sau Mộ Dung Duy huýt dài một tiếng.

Bọn họ xoay người, Mộ Dung Duy giơ tay lên vẫy vẫy “Thời khóa biểu của A Quý, vừa mới tới đấy.” Không phủ định rằng toàn bộ hắn đã nhớ kỹ, rồi rất nghĩa khí đưa cho Nhạc Trừng, nghiêng đầu nhìn Mạc Dực “Này” một tiếng.

Mạc Dực nhếch khóe miệng cười nói “Chưa từng thấy qua họ Mộ Dung cậu tích cực như vậy. Cẩn thận một chút, đừng để cậu ta câu hồn của mình.” Đoạn xuống lầu ăn qua loa bữa sáng, sau đó nổ máy chiếc xe thể thao yêu thích, nhấn ga phóng đi.

Ban ngày, tất cả mọi người đều không liên lạc, nên không ai biết mọi người đang làm gì.

Tới năm giờ chiều, Mạc Dực mở cửa xe vào nhà. Người hầu ra đón hắn, giúp hắn cầm laptop, rồi nói lại “Ba vị thiếu gia đều ở nhà ăn.”

Mạc Dực trực tiếp đi tới nhà ăn, liền thấy ba người đang ngồi nhàm chán ở trong. An Lăng đem chiếc thìa bạc bóng loáng đặt trên bàn, ngao ngán mà xoay quanh quanh cái chén. Thấy Mạc Dực tiến vào, ba người đều ngẩng đầu nhìn hắn.

“A Quý còn chưa về.” An Lăng nói.

“Tôi biết, trước giờ cậu ta luôn về lúc sáu giờ.” Mạc Dực kéo ghế dựa ngồi xuống, hai chân thon dài, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hướng thân tới phía đối diện, rồi lại lười biến dựa vào lưng ghế, hai mắt sáng ngời, đánh giá ba người trước mặt một cái, rồi lại lộ ra nụ cười xem thường “Các cậu cư nhiên cũng có lúc phải chờ đợi. An Lăng, đêm nay cậu lại chuẩn bị tra tấn kiểu gì? Nhân lúc rảnh rỗi giới thiệu cho tôi một chút.” Hắn đem ánh mắt dừng lại trên mặt An Lăng.

An Lăng vẻ không sao cả mà cười cười.

Nhạc Trừng chậm rãi nói “Mạc Dực, đừng nộ khí như vậy. Cậu phải biết, cậu ta vốn là của bốn người, cũng không phải bọn này đoạt của cậu.”

Bốn người đều quen thuộc tính nết của nhau, đánh giáp lá cà hai câu, đều biết nói đấu với nhau sẽ không có ý nghĩa gì hết, đều tự dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi bữa tiệc lên bàn.

Quả nhiên, đến sáu giờ, chuông cửa liền vang.

Quang mang trong mắt mọi người phút chốc đều lóe, nhưng ngay lập tức liền thu liễm vẻ thâm sâu đó lại.

Không ai đứng lên vào phòng khách, cũng không ai ngoái cổ lại xem, tất cả đều một bộ dáng ung dung bình thản.

Trương Quý tới nhà ăn, thấy bốn người, chân liền khựng lại.

Nhạc Trừng cùng An Lăng ngồi ngay vị trí đối diện với cửa, có chút thú vị đánh giá cậu, chờ cậu có dám tiến vào hay không. Trương Quý chậm rãi xem xét tình thế trước mắt, do dự một chút, rồi đi đến. Bàn ăn giữ một khoảng trống, cậu biết là để cho cậu, liền đi qua ngồi xuống, vừa vặn bên trái là Mạc Dực, bên phải là Mộ Dung Duy.

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, người đã đủ, nhóm người hầu liền bưng đô ăn lên, mở nắp đậy bằng đồng ra, nhất thời mùi đồ ăn thơm nức tản ra bốn phía.

Trương Quý ăn thực nhã nhặn. Kỳ thực tay cậu rất đẹp, không hề thua mấy vị quý công tử kia, cầm dao nĩa bạc một cách thuần thục, động tác cắt thịt cùng đồ ăn kèm đều có vẻ rất giáo dưỡng.

Bữa cơm này cũng thực trầm mặc. Mỗi người đều biết mình nên làm gì đó, nhưng chung quy đều lại cảm thấy trong lòng có gì đó không nắm chắc.

Nếu cứ như trước chơi đùa với món đồ chơi mới, trên bàn cơm nhất định sẽ làm trò chọc ghẹo, đôi khi cũng tàn bạo vô cùng, tâm tình phi thường thích, nói không chừng còn ăn luôn thể, đề thương ra trận.

Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, nhìn lại Trương Quý, trong lòng mỗi người đều hơi phát trướng, một loại dục vọng không rõ giống như áp lực, ở địa phương sâu nhất dần dần bốc lên.

Loại cảm giác hiếm thấy này phi thường mới mẻ.

Bọn họ lằng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng đánh giá Trương Quý đang ngồi cùng bàn. Trương Quý từ đầu đến đuôi thực im lặng, nhìn không ra lo lắng cùng sợ hãi. Cậu buông suy nghĩ, ai cũng không nhìn, yên lặng đem đồ ăn nuốt xuống.

Ai nấy đều chờ người khác tới đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng kết quả cuối cùng lại không ai đứng lên.

Chờ gần ăn xong, An Lăng mới nói một câu “A Quý, cậu ăn cũng ít quá đi.”

Trương Quý quả thật ăn rất ít, gà xé bên trong vẫn còn hơn phân nửa.

Mộ Dung Duy đưa tay qua, đem gà trong chén của mình xén xuống một nửa, ngữ khí có phần cường ngạnh nói “Ít nhất phải ăn hết chỗ này nữa.”

Trương Quý đã muốn ngừng. Cậu lia tay hất phần cơm Mộ Dung Duy bắt ăn, một chữ cũng không đáp lại. Lúc này cậu như tượng đá ngồi bàn, keo kiệt đến nỗi một cái biểu tình cũng không nguyện cấp, càng đừng nói đến chuyện làm theo Mộ Dung Duy.

Không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.

Sắc mặt Mộ Dung Duy không hề tốt chút nào, mặt mày đã ẩn ẩn tia thô bạo.

Nhạc Trừng hướng Mạc Dực nháy mắt, muốn Mạc Dực nhắc nhở Trương Quý.

Mạc Dực lại bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui, giương khóe môi, thản nhiên mà nói “Có bản lĩnh, bắt cậu ta ăn đi.”

Hắn biểu thị như Nhạc Trừng nói vậy, đem Mộ Dung Duy phát cáu cả lên.

Mộ Dung Duy không nói hai lời, đem cơm trong chén ngậm một ngụm, đem nhai cho nát nhừ, rồi mãnh liệt kéo xả Trương Quý lại, khiến nửa trên người cậu ụp trên bàn, bóp chặt khớp hàm, mạnh mẽ bức Trương Quý hé miệng ra.

Trước giờ cũng không phải không gặp mấy món đồ chơi giả vờ tuyệt thực. Làm gì có thời gian mà dụ dỗ, chỉ có cứng rắn bức bách đút lấy, nên nơi này ít ít nhiều nhiều mỗi người đều có kinh nghiệm.

Khống chế được khớp hàm mở ra, miệng đối miệng đem đồ ăn mớm qua. Mộ Dung Duy túm lấy Trương Quý cùng đứng lên, làm cho cậu ngửa cổ ra sau, ngón tay đâm chọt vào khoang miệng ướt át, cường ngạnh bắt lấy cái lưỡi.

Trương Quý bị hắn làm cho đau quá, vừa vùng vẫy vừa lắc đầu. Mộ Dung Duy từng học qua Không thủ đạo*, khí lực rất lớn, lại đang nổi nóng, sao để cho cậu thoát được, nên càng dùng sức hung ác hơn, bắt cậu phải đem đồ ăn nuốt xuống hết mới buông ra, rồi lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, ngồi lại xuống ghế.

(*) Một loại võ của Nhật Bản.

Trương Quý vẫn còn đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở, khuôn mặt toát ra một chút đau đớn. Sau một lát, đột nhiên khom thắt lưng xuống, “Oa” một tiếng, ôm bụng mãnh liệt nôn ra.

Mộ Dung Duy phát hiện kịp thời, nhanh chóng nhảy dựng lên ghế tránh đi.

Trương Quý nôn thực sự kịch liệt, một trận lại tiếp một trận. Chẳng những những thứ vừa bị ép, ngay cả thức ăn lúc tối đều phun sạch. Thảm Ba Tư của nhà ăn xem ra là hư mất rồi.

Bốn người nhìn cậu nôn, đến lần cuối cùng, cậu ôm lấy dạ dày, thần sắc có chút chật vật. An Lăng đang nghĩ có nên tới dìu cậu hay không, Trương Quý đã đứng lên, lấy khăn tay trên bàn cơm, chậm rãi hướng toilet trong nhà ăn mà tới, hẳn là đi súc miệng.

Nhà ăn còn còn lại bốn cậu ấm, ba ngồi, một đứng.

Sắc mặt Mộ Dung Duy quả thực khó coi.

Mạc Dực tựa hồ sớm biết sẽ như vậy, tâm tình không tồi nhìn qua Mộ Dung Duy, hỏi hắn “Muốn thử một lần nữa không? Tôi kêu đầu bếp làm lại một phần. Lần này vẫn gà xé hay để nguyên?”

——————————-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện