Đêm đã khuya, nhưng quản gia cùng người hầu của biệt thự đều biết đêm nay xảy ra sự cố nên đến khi năm người trở về, ai cũng chưa ngủ.

Mạc Dực bước vào cửa cuối cùng, quản gia đi lên nghênh đón “Thiếu gia, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong, cậu ăn một chút chứ ạ?”

Khi bốn người lao ra ngoài, cơm chiều căn bản còn chưa đụng một đũa, quản gia chu đáo đương nhiên sẽ biết điều này.

Mạc Dực “Ừ” một tiếng, không để cho quản gia nhận túi xách trong tay hắn, thanh âm có chút khàn khàn mệt mỏi “Có gì ăn?”

“Ngọt thì có chè nếp cẩm nước cốt dừa và bánh hạt sen, mặn có bánh mì thịt xông khói, còn có canh sườn hầm ban chiều, chưa hề ăn, vẫn còn nóng.”

“Mang hết lên phòng khách đi.” Mạc Dực gọi Trương Quý đang tính đi lên lầu lại “A Quý, đến phòng khách ngồi.”

Sắc mặt hắn không tốt.

Trương Quý quay đầu lại, thầm đưa mắt nhìn Mạc Dực một cái, chậm rãi đi đến phòng khách, chọn một ghế sô pha đơn ngồi xuống.

Chỉ chốc lát, ba người lên lầu trước đều nhanh chóng tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ đi xuống dưới nhà.

Mộ Dung Duy mặc một chiếc áo ngủ nam rộng rãi, dây lưng buộc hờ hững ngang hông đầy gợi cảm, đi tới phòng khách, ngồi ở chiếc ghế sô pha dài nhất, nhìn Trương Quý “A Quý, qua bên này ngồi.”

Trương Quý trở nên cảnh giác, bất động thanh sắc mà nhìn Mộ Dung Duy một cái.

Ở trong hồ liều mạng bơi một hồi kinh tâm động phách, hiện tại đã thoải mái mà tắm rửa thay quần áo, Mộ Dung Duy lúc này có vẻ hơi lười nhác, so với ngày thường thêm đôi chút ôn hòa, gặp Trương Quý không chịu lại đây cũng chỉ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, một bên duỗi tứ chi thon dài tràn ngập lực uy hiếp, một bên mỉm cười, chỉ như tán gẫu mà hỏi “A Quý, hôm nay cậu vi phạm thời gian về nhà, chờ chút nữa lo tính toán giải thích làm sao với A Dực đi nhé?”

Một câu như vậy, Trương Quý liền lộ ra biểu tình bất an.

Đáng yêu đến thế, quật cường đến thế, nhưng không còn lãnh đạm nặng nề như trước nữa.

Trừng phạt cách đây hai tuần còn khiến Trương Quý sợ hãi, hơn nữa, trước khi Mạc Dực kết thúc, còn nói rõ ràng trừng phạt dành cho sai phạm lần sau, thậm chí buộc Trương Quý lặp lại một lần.

Mộ Dung Duy cười nhìn Trương Quý rốt cuộc đứng lên, cắn răng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mình. Luồng khoái ý vì ngược đãi chẳng khác nào cá trạch, theo lòng bàn chân luồn lách lủi lên đến tận khố hạ.

“Thật ngoan.” Mộ Dung Duy đem môi dán lên cần cổ của Trương Quý, thấp giọng khen một câu.

Khuôn mặt thanh tú của Trương Quý dật ra một tia xấu hổ cùng căm phẫn chọc kẻ khác phải nóng ran người.

Mộ Dung Duy nhịn không được hôn lên bên má mềm mềm của cậu một ngụm, nhẹ nhàng an ủi “Đừng sợ, hôm nay là thứ hai, A Dực không thể đụng vào cậu.”

Nhạc Trừng và An Lăng vừa vặn sóng vai xuống lầu, từ trên cao nhìn xuống, không hẹn mà gặp cùng nhau huýt một tiếng.

“Lại bắt nạt A Quý à?”

Mộ Dung Duy hỏi lại “Ai bắt nạt?”

Hai người vừa mới ngồi xuống, Mạc Dực cũng xuống lầu. Đồ ngủ màu trắng được dệt bằng sợi tơ tằm, càng tôn thêm vẻ đặc biệt thon dài, càng tới gần, cảm giác áp bách lại càng lớn.

“Bưng hết lên rồi chứ?” Lướt mắt nhìn nhanh mấy món trên bàn, Mạc Dực đương nhiên mà ngồi bên cạnh Trương Quý, cùng Mộ Dung Duy một trái một phải kẹp Trương Quý ở giữa. Hắn lơ đễnh mà duỗi cánh tay, thuận thế ôm eo Trương Quý, phân phó quản gia “Sườn hầm đã đủ nhừ chưa? Mang một chén lại đây, lấy nhiều sườn một chút.”

Chén canh nóng hổi lập tức được bưng tới, bên trong ngoài sườn ra còn có củ sen ninh mềm, Mạc Dực nhìn một chút, có vẻ hài lòng, đưa chén canh cho Trương Quý “Ăn hết cho tôi.”

Trương Quý mím môi thành một đường thẳng tắp kháng cự, không nhận lấy.

Biết thủ đoạn của Mạc Dực đủ đáng sợ, nhưng trước mặt những người này giống sủng vật làm theo chỉ thị của Mạc Dực cao cao tại thượng, lại thêm dạ dày đang ân ẩn đau, vẫn làm cho Trương Quý khó có thể tiếp nhận.

Chưa ăn cơm chiều mà ngủ thẳng đến giờ, dạ dày trống rỗng đúng là kháng nghị nhưng cơn đói đã qua, hiện giờ chuyển thành đau, khiến cảm giác ngon miệng toàn bộ chạy hết.

Một chén canh to như như thế, cậu không muốn ăn.

“Được rồi, A Dực. Hôm nay khuya quá rồi.” Nhạc Trừng không mong muốn không khí lại trở nên căng thẳng.

Mạc Dực ngoài tưởng tượng mà dịu giọng, cười nhạt “Phải để cậu ấy ăn một chút, bằng không về sau lại biến thành loét dạ dày, lúc đó thì phiền lắm.”

“Để tôi.” Mộ Dung Duy xung phong nhận việc, đón lấy chén canh trong tay Mạc Dực, múc một miếng thịt đã được hầm mềm rục, còn thổi thổi vài cái cho nguội bớt “Nào, A Quý, ăn một chút, nếu không dạ dày lại đau.”

An Lăng nhìn bộ dáng cẩn thận đầy thú vị kia, cố ý đâm chọc “Ể, Mộ Dung, dạ dày cậu ấy không tốt, cậu lấy củ sen trước đi, ăn thịt không được đâu.”

Mộ Dung Duy thật thà mà xắn củ sen, múc lên, cũng thổi vài cái, dùng môi của mình thử độ ấm “A Quý, há miệng ra.”

Trương Quý bị loại ôn nhu đến quỷ dị này dọa đến nổi hết da gà, cậu nhắm mắt lại, như thể để hiểu rõ một chút. Sau đó lo lắng, hé môi, yên lặng phối hợp với Mộ Dung Duy đút đồ ăn.

Mộ Dung Duy khoái trá mà tiếp tục, ép cậu ăn thêm mấy muỗng.

“Cậu ngoan ngoãn ăn hết chén này, đêm nay tôi không làm cậu, chịu chứ?” Mộ Dung Duy ghé vào tai Trương Quý thấp giọng nói.

Trương Quý chấn động, kinh ngạc mà đánh giá Mộ Dung Duy.

Trong hai tuần tĩnh dưỡng, Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy không hề chạm vào cậu.

Trương Quý cảm thấy đó cùng với chuyện cậu vứt bỏ tôn nghiêm khóc lóc cầu xin tha thứ nhất định có quan hệ.

Cậu không tin một người đàn ông đi cường bạo một người, trừ bỏ tâm lý muốn chinh phục ra, giữa hai bên thực sự còn có niềm vui nhiều hơn quan hệ ***. Mà bốn người trước mặt, ai cũng không thiếu người bầu bạn phối hợp.

Dù sao cậu cũng đã mở miệng van cầu, thỏa mãn cuồng vọng tự đại của bọn họ muốn đem toàn bộ lực lượng thế giới chống lại mình đạp ở dưới chân, hơn nữa, cậu cũng không có ý định khiêu chiến uy quyền của đám người này một lần nữa.

Đối với thế giới quan ngây thơ về cuộc sống của Trương Quý mà nói, loại trò chơi độc ác này, hành vi *** tà tràn ngập thống khổ này, nói như thế nào cũng nên chấm dứt hẳn.

Không chống cự, tội ác sẽ không tiếp tục.

Cậu đã nghĩ kỹ lắm, không cần ngu xuẩn giống như trước công khai đối kháng, kẻ địch lớn mạnh như vậy, khom lưng uốn gối một ngày, đảm bảo ngày hôm sau sẽ an ổn yên lành, đừng nên chọc mấy tên *** ngược này giận sôi gan sôi ruột thì khổ hình sẽ không giáng xuống mình nữa.

Sẽ sớm kết thúc nhanh thôi.

Trương Quý thậm chí ra sức hỏi han bạn học về nhóm người này. Bốn người bọn họ mỗi học kỳ đều đổi người mới. Người bị chọn kế tiếp thật đáng thương, thế nhưng đối với bản thân ít ra cũng có đôi phần an ủi, đám hoa hoa công tử này không bảo trì hứng thú biến thái trường kỳ với bất cứ một người vô tội nào, mà đối tượng bọn họ có thể chơi đùa thì nhiều lắm, đó là chưa kể có kẻ còn chủ động dâng tới cửa.

Bản thân đã vào tình huống cúi đầu xưng thần, không lý do nào lại lọt vào cường bạo tàn nhẫn nữa.

Khẩu khí Mộ Dung Duy, lại rất công bằng mà phủ quyết toàn bộ nhận thức của Trương Quý.

Mộ Dung Duy chân thành nhìn cậu mà nói “Thật đó, không lừa cậu. Chỉ cần cậu ăn hết, tôi đêm nay ngay cả một lần cũng không làm.” Sau hai tuần cấm dục, buông tha cho ngày đầu tiên đã chờ mong rất lâu, đối với hắn mà nói quả thật là hy sinh thống thiết. Bắt đầu từ một giây Trương Quý ngồi xuống bên người hắn kia, dưới đũng quần đã ngạnh lên, lúc nói điều này, phía dưới ẩn ẩn kháng nghị mà phát đau.

Mộ Dung Duy trăm triệu lần không thể ngờ được, nguyên nhân Trương Quý biểu tình kinh ngạc, hoàn toàn không nằm trong phạm vi mà hắn có thể lý giải.

Nửa ngày, Trương Quý đem ánh mắt dừng ở thìa canh “Tôi sẽ ăn hết, anh không cần trừng phạt tôi nữa.”

Mộ Dung Duy sửng sốt.

Mạc Dực ngồi một bên, đang ăn chè nếp cẩm, đột nhiên cười rộ lên, bị sặc, liên tục ho khan. Bộ dáng có phần chật vật làm cho An Lăng và Nhạc Trừng hả hê lắm.

Mạc Dực ho xong, đặt chén xuống, cường ngạnh mà kéo Trương Quý qua, nét tươi cười vẫn lưu lại trên gương mặt tuấn mỹ, nhưng tận sâu trong ánh mắt lợi hại lại lộ ra não ý giống như không thể ẩn nhẫn, khi tầm mắt đâm vào hai tròng mắt Trương Quý, cỗ não ý này càng thêm âm lãnh vô tình, khiến kẻ khác không rét mà run, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy đến thô bạo cùng tàn ngược chiếm đoạt.

“A Quý, cậu không chọc bọn tôi, bọn tôi sẽ không làm cậu, có đúng không?”

Trương Quý vô đề khó hiểu, Mộ Dung Duy có lẽ nhất thời chưa thể lý giải, nhưng Mạc Dực nháy mắt đã lập tức hiểu rõ.

Khôn khéo như hắn, chỉ là một câu đơn giản như thế, hoàn toàn có thể nhìn ra được kết quả mà bản thân cực kỳ không mong đợi nhất, đó chính là Trương Quý căn bản không hề đem khát cầu cùng tâm tư khốn khổ của bọn họ đặt vào trong phạm vi suy đoán của mình.



Trong khi đối với bọn họ, Trương Quý là người mà ai cũng không thể thay thế.

Với Trương Quý mà nói, hắn và Mộ Dung Duy, có lẽ là những bộ mặt mang theo ký hiệu đại biểu cho bạo lực không chừng.

Điều Mạc Dực từ trước tới nay kiêng kỵ nhất cùng không thể chịu đựng được, chính là lối suy nghĩ phân biệt rạch ròi này của Trương Quý. Rõ ràng chọc người hận tới không thể dùng côn đánh chết, Trương Quý lại luôn bày ra vẻ phi thường khó hiểu, gương mặt thanh thuần đến vô tội.

Bị nam nhân giữ chặt kéo sát lại, Trương Quý mẫn cảm mà cảm nhận được Mạc Dực trở nên nguy hiểm.

Không có thời gian tự hỏi, cậu quay đầu về phía sau, tìm kiếm Mộ Dung Duy.

Bản năng động vật trời sinh cho cậu biết giờ phút này phải kiếm sự che chở, mà Mộ Dung Duy vừa mới nói, hôm nay là thứ hai, Mạc Dực không thể đụng vào cậu.

Trừ phi Mộ Dung Duy gật đầu.

Mộ Dung Duy kinh hỷ phát hiện Trương Quý sau khi bị tàn nhẫn trừng phạt, còn giữ lại thói quen hướng hắn cầu cứu.

“A Dực, đừng chạm vào cậu ấy.” Mộ Dung Duy ôn hòa mà mở miệng “Đừng quên hôm nay là thứ mấy.”

Mạc Dực lạnh lùng nhìn Mộ Dung Duy, khóe môi bỗng nhiên dật ra ý cười quỷ dị “Tôi biết, đương nhiên là thứ hai.” Hắn buông Trương Quý ra, làm cho Trương Quý từ trong ngực rụt lại về sau, lui đến phạm vi bảo hộ của Mộ Dung Duy, lập tức cẩn thận dừng lại, như thể phải xác định nên bảo trì khoảng cách nhất định, cũng không tới quá gần Mộ Dung Duy.

Trương Quý cần bảo hộ của Mộ Dung Duy, chỉ khi cậu cần bảo vệ mới tìm hắn mà thôi, điều đó so với thuận tay nhặt một cây gậy để phòng thân có khác gì nhau.

Bạn không cần phải cảm ơn một cây gậy, nhất là khi cây gậy ấy thiếu chút nữa đã đánh gãy chân bạn.

Mạc Dực từ tận đáy lòng cười khổ.

Mộ Dung Duy sớm hay muộn rồi cũng sẽ nhìn ra thôi, khi đó nói không chừng hắn so với mình càng thêm đau đớn, nhưng hiện tại, Mộ Dung Duy ít nhất có thể ở trong ảo tưởng của mình mà ngọt ngào một trận.

Mạc Dực chán ghét sự tỉnh táo của bản thân vô cùng. Hắn bỏ rất nhiều tâm huyết vào Trương Quý, để rồi càng hiểu cậu, hắn càng biết hy vọng thật xa vời, chỉ có giữ lấy Trương Quý, buộc Trương Quý vào trong ngực của chính mình, hoặc chỉ khi cậu thở dốc ở dưới thân hắn, hắn may ra mới có thể tự huyễn hoặc mình một chút. Thời điểm đôi môi phiếm hồng sợ run thốt ra hai chữ “A Dực”, thậm chí làm cho hắn tối lý trí cũng lâm vào ảo giác được Trương Quý tiếp nhận, tuy rằng ảo giác đó chỉ tồn tại trong giây lát.

Sau khi thanh tỉnh, lại càng thêm thống khổ.

Thật tàn nhẫn. Không phải hắn chiếm được rồi mất đi, mà là hắn nghĩ hắn chiếm được, nhưng hắn chưa bao giờ từng có nó.

Theo một cách nào đó mà nói, Trương Quý xem bọn hắn như vô hình.

Mạc Dực thống hận nhất chính là vô tình của cậu.

“A Quý, đừng vui mừng quá sớm.” Mạc Dực tàn nhẫn mỉm cười “Hôm nay vi phạm giờ trở về, tôi để đến ngày mai sẽ tính sau, ngày mai cậu ở biệt thự cho tôi, không được đến học viện. Có nghe thấy không?”

Mộ Dung Duy thở dài “A Dực, cậu muốn làm gì?”

Mạc Dực cắt ngang lời Mộ Dung Duy, lạnh như băng mà đáp một câu “Mộ Dung, quy định giờ về, không phải lúc trước cậu là người luôn nhấn mạnh phải tuân thủ sao.”

Sợ hãi không biết ngày mai gặp phải chuyện gì, cũng biết không thể trốn tránh, làm cho Trương Quý lại bắt đầu theo thói quen thùy hạ mi mắt, che giấu hoảng sợ bên trong.

Dưới khuôn mặt thanh tú lạnh lùng là khiếp sắc mà chỉ có nhân tài tối quen thuộc mới có thể nhìn thấy được.

Đối lập với vẻ mặt ngọt ngào đầy thích ý, thoải mái mà ngủ trên cỏ cách đây mới không bao lâu, ngay cả An Lăng cũng bắt đầu cảm thấy cậu có chút đáng thương.

Mạc Dực lại còn cười nhắc nhở Trương Quý “Canh nguội cả rồi, ăn nhanh đi. Có nghe thấy Mộ Dung Duy nói không? Ăn hết, đêm nay sẽ không làm cậu. Không cần tôi nói ra hậu quả nếu cậu không chịu ăn chứ?”

Cân nhắc hậu quả một chút, Trương Quý ráng nhẫn nhịn mà nuốt xuống toàn bộ.

Chỉ là khi ăn, dạ dày càng ngày càng khó chịu, sau khi hết cháo, trong chén vẫn còn mấy phần thịt sườn.

Mộ Dung Duy thấy cậu không ăn nữa, ôn nhu nói “Phải ráng ăn hết mới được.”

Mạc Dực lại cười lạnh phức tạp.

Tuy rằng dạ dày rất không thoải mái, nhưng Trương Quý vẫn yên lặng tiếp tục ăn, chỉ là vạn bất đắc dĩ, nếu không cậu đã chẳng tiếp nhận tốt ý của Mộ Dung Duy. Loại cảm giác này cứ như là đang đi du lịch thăm thú bên ngoài, gặp phải một nhà vệ sinh công cộng xập xệ bẩn thỉu dơ dáy, nếu không mắc đến hết nhịn được thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt chân vào.

Cậu chậm rãi, rốt cuộc cũng ăn hết sạch sẽ đồ ăn trong chén.

Bộ dáng dị thường nghe lời cố gắng ăn cơm quả thực làm cho Mộ Dung Duy hưng phấn đến khó hiểu “A Quý, tốt rồi, ăn nhiều nhiều một chút mới tốt cho cậu. Như vậy đi, về sau tôi mang mấy thực đơn tới đây, cậu lựa một ít món mình thích nhé. Thấy món mình thích ăn uống cũng ngon hơn. Được rồi, đã ăn hết thì lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi thôi.”

Hắn mang Trương Quý lên lầu.

Mạc Dực vẫn luôn ngồi bên mân môi cười lạnh.

An Lăng rất kỳ quái “A Dực, rốt cuộc cậu cười cái gì thế?”

Khóe môi Mạc Dực cong lên một độ cung tuyệt đẹp, lãnh liệt, lại phảng phất mang theo đau thương không thể nói thành lời, thật sự rất gợi cảm, có thể khiến cho không ít người thất hồn lạc phách.

“Tôi cười Mộ Dung.” Mạc Dực nhàn nhạt cười, mệt mỏi, trầm thấp trả lời “Tôi cười chính mình.”

———————–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện