An Lăng tâm tình xem kịch vui, giật dây Nhạc Trừng đến thư phòng xem Trương Quý.

Thật tò mò.

Một người kiêu ngạo quật cường như vậy, sau đêm đầu tiên bị hai nam nhân thượng, biểu hiện cư nhiên lại bất ngờ đến thế.

Trong một thời gian dài, hóa ra mọi nhẫn nại cùng lấy lòng đều là vô dụng.

Trương Quý, vì cái gì có thể luôn luôn cho họ quá nhiều châm chọc.

Nhạc Trừng hỏi “Tôi đi xem cậu ta hả?”

Mạc Dực không trả lời.

Mộ Dung Duy tán thành “Nhạc Trừng, cậu cùng hắn tâm sự cũng tốt. Hiện giờ cũng không biết A Quý đang nghĩ cái gì trong lòng.”

Nhạc Trừng lên lầu, mở cửa thư phòng.

Hẳn là phía dưới còn đau, Trương Quý không nằm úp sấp vẽ tranh, cũng không đứng trước giá vẽ, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha mềm mại, trên đùi còn đặt một quyển sách về các danh họa màu sắc rực rỡ mà Mạc Dực mới mua về, cúi đầu, lật từng trang một.

Nghe tiếng cửa mở, cậu đột nhiên chấn động một chút, quay đầu qua thấy Nhạc Trừng, rất nhanh bình tĩnh trở lại, giống như biết người tới không phải là thiên địch có thể khắc chế mình, cúi đầu, tiếp tục chuyên chú xem các danh họa được thu nhỏ tinh mĩ động lòng người.

“A Quý.” Nhạc Trừng chọn một cái ghế sô pha khác ngồi xuống, chăm chú nhìn cậu “Cậu khỏe chứ?”

Trương Quý nâng mắt lên, nhìn nhìn hắn một chút, trên mặt biểu tình có chút biến hóa, so với ngày trước đã ôn hòa đi ít nhiều.

Rất nhanh cậu lại cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trang sách.

“Là ai muốn biết tôi thế nào?” Trương Quý bỗng nhiên không quá để ý hỏi.

Nhạc Trừng ngạc nhiên phút chốc, rồi nhịn không được khẽ mỉm cười.

A Dực quả thật là thần.

Y như đi guốc trong bụng A Quý.

Trước khi lên lầu, Mạc Dực lười biếng mà nói “Nhạc Trừng, sau khi cậu khi vào, trước tiên cậu ta nhất định phải biết ở đây ai là người để ý phản ứng của cậu ta nhất, ai lo lắng nhất. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu A Quý ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một đại binh pháp gia.”

Quả nhiên, Nhạc Trừng nở nụ cười một hồi, nhìn Trương Quý trước mặt.

Lần này đi lên, lưng còn đeo thêm nhiệm vụ, là vấn đề của An Lăng, kỳ thật ngay cả Nhạc Trừng cũng muốn biết.

Vấn đề của An Lăng là “Cậu hỏi tên nhóc kia, bị người thượng khuất nhục như thế mà sao không tìm đường chết?”

Không thể trách An Lăng miệng thối. Hắn xuất thân quyền quý, lại là con cả, từ nhỏ đã được phủng lên tận trời, kết quả lại liên tiếp bị một Trương Quý làm cho đau điếng, chẳng những cái tát hôm trước, hôm nay lại còn hất cả chén cháo vô mặt nữa.

Làm sao mà không tức cho được? Nhạc Trừng khôn khéo mà sửa lại câu hỏi của An Lăng, đổi thành một câu tự thuật dễ dàng bắt đầu hơn.

“A Quý, tôi không nghĩ cậu lại kiên cường như thế.”

“Anh thấy lạ vì sao tôi không tự tử sao?”

Trương Quý phản ứng cực nhanh, lời nói đi thẳng vào vấn đề, làm cho Nhạc Trừng thực kinh ngạc.

Trong suốt thời gian tiếp xúc cùng bọn họ, Trương Quý gần như trầm mặc, thậm chí còn khiến người ta nghĩ cậu nói năng không khéo.

Nhạc Trừng im lặng, xem như đồng ý.

“Nếu là tôi, anh sẽ tự sát?”

“Nói không chừng.”

Cho dù kiên cường đến không tự sát, nhưng ít nhất cũng phải thống khổ một thời gian đi?

Ánh mắt Trương Quý vẫn thưởng thức quyển sách mới đặt trên đầu gối kia, ngữ khí không chút phập phồng hỏi lại “Anh tân tân khổ khổ lớn lên, bị hai con chó dại cắn mấy cắn, sẽ đi tự sát?”

Cậu ngẩng đầu, đưa mắt quét qua Nhạc Trừng đang sửng sốt một cái, mỉm cười đầy thú vị, thấp giọng mà độc thoại “Tôi hôm nay mới biết, sinh mệnh của kẻ có tiền, hóa ra so với người bình thường như tôi càng không đáng giá.”

Lời nói Trương Quý rất sắc bén, tràn ngập trào phúng cùng khinh thường.

Nhạc Trừng thật sự khó tin.

Dựa vào cái gì?

Người trước mặt này, không có cha mẹ, không có tiền gởi ngân hàng, không có tự do, không có nhân quyền, bây giờ ngay cả tấm thân sạch sẽ duy nhất cũng đều không còn.

Hắn bị một người đồng dạng là thân nam tính cường bạo, chịu đựng mọi thống khổ để không liên lụy đến đám em, mỗi ngày đều là sỉ nhục mà tự giác trở về nhận trêu đùa chà đạp của các nam nhân.

Giống như một chặng đường dài không có điểm dừng.

Kiêu ngạo cùng quật cường dối trá này có ích lợi gì?

Chỉ có thể càng làm cho người ta muốn bắt hắn xé nát, chà đạp không thương tiếc, thượng hắn, thượng đến khi hắn khóc lóc cầu xin tha thứ mà thôi.

Rõ ràng gần như trắng tay, Trương Quý, cư nhiên còn có thể đủ bình thản mà lấy lời nói đâm người, dùng một loại ngữ khí cao cao tại thượng giống như Mạc Dực để nói, cay nghiệt, châm chọc đến không kiêng nể gì.

Dựa vào cái gì!

Nhạc Trừng luôn cảm thấy được tính tình của mình không tệ, nhưng ngay cả hắn cũng căm tức!

Trương Quý này, ngu xuẩn lại không biết chừng mực, nếu trước kia hắn còn có một chút đáng thương, như vậy bây giờ đã hết thảy rõ ràng, là hắn xứng đáng!

Nhạc Trừng trầm mặt, cười lạnh “A Quý, xem ra cậu còn chưa rõ ràng chính mình là thế nào.”

“Tôi rất rõ ràng.” Trương Quý nếu muốn, cậu thường phản ứng cực kỳ nhanh, đến nỗi làm cho người ta không thể tin được “Tôi là một người bị một đám còn thấp hơn sinh vật không ngừng đụng vào.”

“Chậc, hóa ra bọn tôi còn thấp hơn cả sinh vật.” Nhạc Trừng châm biếm “Tôi đây muốn còn không được. Không biết một người bị bọn tôi còn thấp hơn cả sinh vật súc ruột, vuốt ve, lại thêm hai cái thấp hơn sinh vật thao một buổi tối là tư vị gì!”

Động tác lật sách nhàn nhã của Trương Quý, bỗng nhiên đình chỉ.

Im lặng vi diệu bao phủ lên người cậu, đã có vết xe đổ của An Lăng, Nhạc Trừng cơ hồ có cảm giác quyển sách trên đầu gối của Trương Quý ngay lập tức sẽ bị ném vào đầu mình.

Nhưng Trương Quý cái gì cũng không động.

Sau khi yên lặng một lát, cậu lại tiếp tục thản nhiên mà đọc sách của mình, nhàn nhạt thở dài “Nhạc Trừng, tôi và các anh không giống nhau. Sinh mệnh đối với tôi mà nói, là một loại ban ơn hiếm có.”

“Mẹ ở trong trí nhớ của tôi, luôn luôn yêu thương tôi, là một loại ban ơn.”

“Em trai em gái của tôi, mỗi một câu nói thú vị, mỗi một động tác đáng yêu, mỗi một dấu ấn khi bọn chúng dần dần lớn lên, tôi đều hạnh phúc cảm thụ.”

“Anh nghĩ rằng tôi không thể không khuất phục Mạc Dực, chịu mọi bài trí của hắn là vì em tôi sao? Anh lầm rồi. Tôi là vì chính mình, vì có thể hưởng thụ khoái hoạt được cùng bọn chúng ở chung một chỗ, cho dù chỉ nghe thấy thanh âm thôi cũng tốt. Bởi loại cảm giác này quá ấm áp, tới nỗi khiến cho người ta bằng lòng đem mọi thứ ra đổi.”

“Tôi có bạn bè tốt, có giáo viên yêu quý, bọn họ quan tâm tôi, chỉ cần một cái ân cần hỏi thăm hoặc một động tác nhỏ thôi, đều có thể làm tôi vui vẻ.”

“Đọc một quyển sách hay, thưởng thức một bức tranh, xem một bộ phim thú vị, ăn một bữa điểm tâm ngon lành, rõ ràng sống hạnh phúc như thế.”

“Tôi cầm bút, vẽ một bức tranh mà bản thân cảm thấy không tệ, nhìn đường nét còn chưa hoàn chỉnh, cũng rất vui.”

“Cho dù là khi ở bên hồ trong trường học, nằm trên cỏ ngủ trưa một chút, cũng là chuyện làm người cảm thấy khoái trá. Hiếm có được vừa ánh mặt trời, hồ nước, lại cả bóng cây mát mẻ, tôi có nhiều như vậy, vừa biết ơn vừa hạnh phúc.”

Trương Quý nói vô cùng bình tĩnh.

Như nước chảy giống nhau, trong veo, mang theo cả tia mát lành, cứ như vậy ôn hòa chảy xuôi.

Nhạc Trừng không biết làm thế nào để đánh gãy lời nói như độc thoại của cậu.

Trương Quý hỏi “Có nhiều khoái hoạt như vậy, tại sao lại còn để ý đến chút ít thống khổ đó?”

“Tự mình chấm dứt sinh mạng của chính mình, chỉ bởi vì mỗi ngày phải đối mặt với chuyện không thoải mái mười mấy tiếng ư? Chỉ bởi vì chó dại cắn hai cái mà mà lúc nào cũng thương tâm đến chết, cái gì cũng không để ý? Vì ngón tay dính một chút bụi, liền đem cả đầu ngón tay chặt đi?”

Trương Quý không chút khách khí nói xong, đã muốn lật đến trang cuối cùng, cậu đem sách cẩn thận gập lại, đón nhận ánh mắt của Nhạc Trừng “Tôi và anh lớn lên bất đồng, nhưng tôi hiểu và nâng niu, còn các anh hiểu nhưng lại phá hư. Các anh từng có Lâm Thiếu, nhưng không biết quý trọng. Hắn cởi mở, hắn sáng sủa, mỉm cười của hắn, chủ động của hắn, nhiệt tình của hắn, các anh mỗi người đều cảm thấy đó là đương nhiên, cho rằng nếu trời rơi xuống cũng nhất định là của các anh.”

Trương Quý cũng chẳng cần biết thức thời.

Bả vai Nhạc Trừng đã muốn kịch liệt run rẩy, cậu lại còn không mặn không nhạt tiếp tục.

Khóe môi mông lung dật ra ý cười, không hề kiêng kỵ nói với Nhạc Trừng “Kết quả, Lâm Thiếu cho các anh một bài học, trực tiếp nói với các anh đây đều là do hắn cấp, là hắn ban ơn cho các anh. Hắn nguyện ý thì sẽ cho, hắn không muốn, các anh đừng hòng có được.”

Ba!

Một cái tát vang dội, hung hăng đáp trên mặt Trương Quý.

Năm dấu tay đỏ hồng ngay lập tức in lên khuôn mặt xinh đẹp.

Nhạc Trừng đứng trước mặt Trương Quý, phẫn nộ thở hổn hển, vẫn đang duy trì tư thế vung tay, song đồng như cuồn cuộn sóng , nhìn chằm chằm Trương Quý.

“Thật đáng thương, có được nhiều như vậy mà vẫn đau khổ. A, còn nói cho tôi khoái hoạt.” Trương Quý thờ ơ gạt tay lau tơ máu ở khóe miệng, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu “Cho tôi khoái hoạt, mấy người không xứng. Nhạc Trừng, anh nghĩ khi tôi nói với anh những lời này chỉ là nhất thời giận hờn thôi sao? Anh sai lầm rồi.”

………

Mạc Dực ba người bọn họ ngồi ở phòng khách, nghe tiếng bước chân bực bội nện mạnh từ cầu thang truyền xuống.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, động tác nóng giận như vậy, với Nhạc Trừng là phi thường hiếm thấy.

Mạc Dực ngạc nhiên một hồi, như hiểu rõ ngọn nguồn, cười đánh giá sắc mặt không xong của Nhạc Trừng “A Quý nói gì với cậu?”

Thần sắc Nhạc Trừng còn bốc đầy hỏa, đến nửa ngày, lớn tiếng nói “Hắn nói các cậu là cẩu, chúng ta là thấp hơn sinh vật!”

“Oa!” An Lăng không cam lòng mà mắng “Có phải hắn không muốn sống phải không? Bị người thượng mà như mụ đàn bà chanh chua thế á! Không biết tốt xấu là gì! Nhạc Trừng, cậu như thế nào mà không giáo huấn hắn?!”

“Tôi tát cậu ta một bạt tai.”

An Lăng còn chưa lên tiếng, họ Mộ Dung đã bất mãn mà trầm giọng “Tại sao lại đánh cậu ta? Cậu đã nói gì?”

Nhạc Trừng không lên tiếng, ảo não khó chịu ngồi dậy, bưng ly hồng trà đã muốn nguội trước mặt, cách nửa ngày, cắn răng nói “A Quý này, căn bản chẳng phải người.”

“Tôi đi xem cậu ta.” Mộ Dung Duy đứng lên.

“Đừng đi.” Mạc Dực ngăn hắn, nhẹ nhàng cười nói “Cậu ta hiện tại, tình nguyện bị Nhạc Trừng tát một trăm cái cũng không muốn gặp cậu đâu.”

Mộ Dung Duy kinh ngạc đứng lại, sắc mặt lúc đen lúc trắng, giống như phát tiết mà hung hăng ngồi xuống.

Ghế sô pha ở hắn đáp xuống phát ra một tiếng vang dội.

Mạc Dực hỏi Nhạc Trừng “Đang êm đẹp, rốt cuộc vì sao lại đánh hắn?”

“Vì Lâm Thiếu.”

“A Quý nói bậy Lâm Thiếu?”

Nhạc Trừng lắc đầu, nằm trên ghế ngẩn ra, dần dần, phẫn nộ biến thành ảm đảm thật sâu.

Hắn buồn bã nói “An Lăng nói rất đúng, A Quý quả thực là báo ứng của chúng ta.”

———————————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện