Triệu Băng sau khi nghe thấy câu trả lời này, nhất thời cảm thấy được tim đập như sấm, nửa người đều nhuyễn. Không khỏi trên lưng Như Mặc mà vuốt ve một phen, nói giọng khàn khàn: “Như Mặc, ngươi hôn nhẹ ta.”

Như Mặc cả người chấn động, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Băng một hồi lâu nhi, mới khuynh thân về phía trước, ở bên môi hắn chạm vào một cách nhanh chóng.

Hành động này của y vừa vụng về lại đầy bối rối, nhưng lại vô tình khiến Triệu Băng động tình không thôi, vòng tay thu lại, mạnh mẽ hôn tới.

Lại một lần nữa gắn bó giao triền, so với lúc trước kịch liệt rất nhiều.

Triệu Băng đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng Như Mặc, bừa bãi mà loạn động, bàn tay lại cực không an phận ở trên người Như Mặc mà sờ soạng, từng chút một mà cởi bỏ xiêm y.

“Ân…” Như Mặc trên mặt hồng đắc lợi hại, ngày thường biểu tình đạm mạc như nước kia sớm đã biến mất không thấy dấu tích, duy độc tiếng kêu từ miệng phát ra, lại vẫn là theo thói quen cắn chặt môi dưới.

Triệu Băng liền cúi đầu cười cười, liền ở vành tai mà cắn một cái, hỏi: “Vết thương của ngươi vẫn còn đau sao?”

Như Mặc lắc đầu.

Triệu Băng mắt chuyển thâm vài phần, tươi cười tốt hơn động lòng người đứng lên, nửa ôm nửa bế đem Như Mặc đi tới bên giường, thật cẩn thận mà tiếp cận ở trên, ôn nhu nói: “Nếu là không thoải mái trong lời nói liền lập tức đẩy ra ta, ngàn vạn lần đừng cứng rắn đè ép hiểu không?”

Khi nói chuyện, thân thể cường ngạnh chen vào giữa hai chân Như Mặc, cúi đầu, dùng miệng giải khai vạt áo.

Như Mặc gật đầu đáp nhẹ, như trước gắt gao cắn môi, chỉ sợ vô tình, sẽ xấu hổ mà phát ra tiếng rên rỉ kia.

Triệu Băng nhìn thấy thú vị, cố ý cúi xuống tinh tế mà cắn đôi môi kia, hai tay một đường trượt xuống, cực thuận lợi bỏ đi đám quần áo vướng víu, cười nói: “Như thế nào không có kêu lên? Ta thích nghe.”

Như Mặc ánh mắt nhảy dựng, hiển nhiên là cảm thấy được vạn phần khó xử, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của Triệu Băng, nhỏ giọng kêu: “A… Vương gia…”

Triệu Băng nghe xong âm thanh trầm thấp khàn khàn đó, lập tức cảm thấy được tâm thần kích động, toàn bộ máu của cơ thể đều hướng phía dưới mà đi xuống, phân thân ở bên trong chậm rãi đĩnh lên, thật cứng rắn mà ở bên chân Như Mặc. Hắn vì thế đem quần dài của hai người đều cởi ra , một chút ở trên người Như Mặc mà cọ xát, bạc thần lại theo kia chiếc cổ trắng nõn mà hôn lên, cuối cùng nhẹ nhàng cắn cắn điểm đỏ trước ngực kia, nháo loạn mà mút vào.

“A… A.. A…” Như Mặc mở to hai mắt nhìn, mâu thủy để quang trong suốt, tiếng kêu càng ngày càng vang.

Triệu Băng hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, tuy rằng vội vả tiến vào trong cơ thể Như Mặc, lại lo lắng sợ lộng y bị thương, vì thế liền đưa tay tiến đến miệng y, thở dốc nói: “Ngoan, hảo hảo liếm ướt chúng đi.”

Như Mặc khó hiểu, hơi chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng ra, đem hai ngón tay Triệu Băng ngậm vào bên trong, nhận thức còn thật sự thật sự liếm một lần.

Triệu Băng thấy y bộ dáng như vậy, đốn giác trong lòng loạn khiêu, trong mắt *** mãnh liệt, cơ hồ cầm giữ không được. Thật vất vả mới cố nén xuống, chờ hai ngón tay kia trở nên ướt át, liền mở khai hai chân Như Mặc, lần tìm rồi khẽ đâm xuyên vào mật huyệt kia.

Như Mặc thân thể cứng đờ, nhắm chặt hai mắt, trên mặt biểu tình thoáng chốc trở nên mê loạn.

Triệu Băng đồng dạng là cả người nóng lên, động tác lại cực ôn nhu, một chút một chút ở trong cơ thể y mà trừu sáp xoay tròn, tiến tiến xuất xuất rất nhiều lần. Thẳng đến khi bên trong mật huyệt nóng ẩm trở nên mềm mại mới nhẹ nhàng thở ra, sau khi thu hồi ngón tay, mạnh mẽ đem vật thể sớm đã trở nên nóng rực của mình, một hơi tiến vào bên trong sáp nhập cơ thể Như Mặc

A ——” Như Mặc lại kêu lên một tiếng, giọng điệu kéo thật dài, ký giống như thống khổ lại giống như vui mừng, đúng là ngọt mị đến cực điểm.

Triệu Băng tâm trung vừa động, chặt chẽ chế trụ cổ tay Như Mặc, ra sức đĩnh động thắt lưng, hung hăng mạnh mẽ, kịch liệt mà tiến vào. Mỗi một lần đều tiến nhập vào chỗ sâu nhất, rồi lại chậm rãi rời đi. Ngay sau đó vừa ngoan ngoan tiến vào, không ngừng va chạm vào nội tràng mẫn cảm yếu ớt kia.

Như Mặc rất nhanh liền lâm vào trạng thái thất thần, hai chân không tự chủ được liền ôm vào thắt lưng Triệu Băng, theo động tác của hắn mà đong đưa thân thể, chủ động đón nhận những trừu sáp mãnh liệt kia.

… …Ý loạn tình mê.

Đợi cho tới khi Triệu Băng ở trong người Như Mặc mà phát ra, hai người đều đã muốn mệt tới không thể động đậy, chỉ có thể há miệng thở dốc.

Như Mặc trên mặt như cũ vẫn lưu lại đỏ ửng, đôi mắt ướt sũng, gương mặt bình thường mơ hồ lộ ra xinh đẹp lẫn phong tình hấp dẫn.

Triệu Băng thiếu chút nữa nhìn tới say mê, nhịn không được dùng tay vuốt ve gương mặt y, cười hỏi: “Thích không?”

Như Mặc hơi thở dồn dập, nhất thời nói không ra lời, đơn giản nhắm hai mắt lại.

Triệu Băng cực kỳ thích y như vậy, trong tâm nghĩ phải khi dễ một chút, vì thế nghỉ ngơi một lát sau, lại từ trên ngực Như Mặc hôn dần xuống, ở bên đùi trong của y mà hôn mà cắn, tận tình mà trêu đùa. Cuối cùng, thậm chí còn một ngụm đã ngậm lấy phân thân Như Mặc.

Như Mặc sợ tới mức cơ hồ nhảy dựng lên, cuống quýt kêu lên: “Vương gia… Không cần!”

“Như thế nào?” Triệu Băng cố ý liếm liếm vật thể cương cứng nóng rực ở trong miệng, xấu xa mà nhìn tới Như Mặc, hàm hàm hồ hồ hỏi “Ngươi không thích?”

Khi nói chuyện, mặt mày nhướn lên, phong tình vạn chủng.

Như Mặc thân thể cả người phát run, biết rõ không thể, vật thể cứng rắn ở trong miệng Triệu Băng vẫn là dần dần trướng đại lên. Y hai tay gắt gao nắm chặt nêm giường, khớp ngón tay đã muốn trở nên trắng, trong mắt hơi nước càng sâu, vô tình thấp nam nói: “Không được…”

Triệu Băng thấy thế, đau lòng cùng với yêu thích, đành phải thoáng lui ra phía sau một chút, từ từ thở dài: “Ngươi nếu là không thích, tùy thời đều có thể đẩy ta ra.”

“…” Như Mặc cắn chặt răng, hô hấp càng ngày càng gấp, căn bản nói không nên lời.

Triệu Băng vì thế cười cười, đưa miệng trở lại, khi thì khẽ cắn khi thì liếm lộng, nỗ lực làm cho vật thể trướng lên.

“A…” Như Mặc sắc mặt ửng đỏ, hai chân run run, cúi đầu kêu “Không được…”

Một mặt nói, một mặt rốt cục vươn tay ra, mạnh đẩy Triệu Băng một phen.

“Phanh!”

Tiếng động giống như vật nặng rơi xuống đất.

Như Mặc chấn động, nhất thời tỉnh táo lại, hô: “Vương gia?”

Trên giường trống rỗng sớm đã không thấy thân ảnh Triệu Băng, ngược lại là dưới giường truyền đến một tiếng cười khổ: “Ta ở dưới này.”

Như Mặc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Triệu Băng người trần như nhộng nằm trên mặt đất, trên mặt biểu tình quái dị vặn vẹo, vừa không giống khóc cũng không giống cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như Mặc, ta chỉ bảo ngươi đem ta đẩy ra, chứ không có cho ngươi đánh gảy xương sườn của ta a.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện