Sáng sớm, nắng không chiếu nổi vào ô cửa sổ phủ rèm dày, Hoàn Nhan Viên Hạo như thói quen cũ, đúng 6h30 tự giác thức dậy, hắn nhìn bên cạnh, vẫn thấy Triệu Tử Đoạn đều đặn hơi thở, nhớ lại đêm qua trên gương mặt mỹ nhân thiên hạ ấy có hai dòng lệ, trái tim không nhịn được liền rung lên một nhịp chua xót.

Hoàn Nhan Viên Hạo vào phòng tắm, Cao chủ nhiệm muốn hắn lợi dụng Triệu Tử Đoạn để thâm nhập Vạn Thịnh, hắn...ừ thì...vừa mới mất việc, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao, danh chính ngôn thuận tiến vào mặt tối của loại kinh doanh mà Vạn Lăng Mặc đang hoạt động.

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, so với chuyện hắn nghỉ việc, thì yêu cầu của Cao chủ nhiệm, và yêu cầu của tay sếp cũ cơ bản cùng là một kiểu, đều trở thành nằm vùng, khác nhau ở chỗ một bên vì lợi ích quốc gia, bên còn lại thì vì lợi ích cá nhân. Sếp cũ hắn muốn thông tin của Vạn Thịnh, đem đi bán cho các công ty đối thủ.

Thật ra Hoàn Nhan Viên Hạo thường ngày trầm tĩnh, kiềm chế rất tốt, chuyện gì không hài lòng liền lạnh nhạt đối đãi, người xung quanh sẽ tự khắc hiểu ra.

Nhưng, gã sếp cũ hình như não có vấn đề, biết rõ cái Hoàn Nhan Viên Hạo không muốn nhắc đến nhất chính là mối quan hệ cùng Vạn Lăng Mặc, thế mà gã lại dùng chuyện này để ép hắn đi nằm vùng kinh tế. Từ đầu hắn vào công ty, vốn dĩ là vì tổ chức phân bổ, công việc nhàm chán làm vài năm đều thành thục nên lười đổi, cũng không phải loại vô năng lực gì. Nghe sếp nhục mạ bản thân, nhịn không được liền hạ mấy chiêu cơ bản, sau đó hắn cũng không thèm quan tâm cái mồm máu me của gã, trực tiếp bỏ đi.

Hoàn Nhan Viên Hạo tắm xong, quấn khăn ngang bờ hông vững chãi, đem mái tóc còn đẫm nước ra phòng khách, cứ thế nhìn thành phố buổi sáng qua tường kính. Trong lòng bừa bộn suy nghĩ, nếu như nhiệm vụ lần này hoàn thành, không rõ cha hắn Trung Tướng Vĩnh Nguyên, có lần nữa muốn từ mặt hắn không.

Vạn Lăng Mặc là con ngoài giá thú của Trung Tướng Vĩnh Nguyên, cái này cả thành phố không ai không biết. Còn Hoàn Nhan Viên Hạo hắn là đích tử của ông, cả thành phố này sợ rằng chỉ duy nhất có mẹ hắn biết. Đây là loại phân biệt đối xử gì, khi nhỏ hắn không hiểu, lớn lên hiểu được thì quá chán chường để nhắc đến.

Cha hắn yêu một nữ nhân họ Vạn, chỉ tiếc không môn đăng hộ đối, Vạn gia là một cái công chức cơ sở, không thể so sánh. Tuy vậy, mọi sự ngăn cấm với tình yêu đều giống như dầu đổ vào lửa, Vạn Lăng Mặc cứ thế ra đời, nực cười thay, lại giống cha hắn như đúc, từ tính cách đến ngoại hình.

Về sau, mẹ hắn, tiểu thư Tương gia cùng cha hắn kết hôn, khai hoa một đôi song sinh. Hắn chỉ mơ hồ nhớ, năm sáu tuổi, em trai hắn mất đi, lại có liên quan đến nhà họ Vạn. Cha hắn khi đấy cương quyết bảo vệ tình nhân, mẹ hắn cuối cùng cũng không thể đòi lại công bằng cho em trai.

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, từ lúc đó đến bây giờ, hai người họ đã ly thân rất lâu rồi, thậm chí hắn còn nghe đồn đại về một người em cùng mẹ khác cha, về mối quan hệ giữa mẹ hắn và thanh mai trúc mã, một bác sĩ họ Phan.

Nhưng đó là chuyện của người lớn, hắn kỳ thực, không muốn nhớ lại, không muốn nhắc đến. Một người anh cùng cha khác mẹ như Vạn Lăng Mặc, đến cùng, trong tâm hắn, còn tệ bạc hơn cả người dưng nước lã. Nhưng huyết thống chính là huyết thống, rồi đây Trung Tướng Vĩnh Nguyên chắc chắn sẽ dùng cả quyền lực lẫn tình cảm để khống chế hắn, nếu ông biết hắn tham gia nhiệm vụ lần này.

Cảm giác lành lạnh từ sau xoa xoa mi tâm Hoàn Nhan Viên Hạo, từng giọt nước nhè nhẹ nhỏ vào tấm lưng trần của hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay đối phương:

- Dậy rồi sao?

Triệu Tử Đoạn thong thả ngồi bên cạnh hắn, gật gật đầu:

- Tôi đang làm điểm tâm!

- Cậu thì biết nấu cái gì? Trong nhà chỉ toàn mì gói, mì hộp, mì ly,...rất không tốt cho sức khỏe!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười, huyền mâu loáng thoáng lóe sáng:

- Anh...là đang lo lắng cho tôi phải không?

Hoàn Nhan Viên Hạo ho nhẹ, né tránh ánh mắt thăm dò của người đối diện:

- Ở cùng cậu có chút tốt...

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, này là Hoàn Nhan Viên Hạo đang ngượng sao, y hơi xoa xoa thắt lưng vào bếp, cảm giác vẫn sai sai, hắn đêm qua cuồng bạo phát tiết như vậy, trời sáng liền biến ngay thành thánh thiện nam thần, cứ như chính y mới là kẻ háo sắc cưỡng đoạt nam tử.

Triệu Tử Đoạn đặt đĩa sandwich phết mứt dâu lên bàn cùng hai ly sữa ấm, trông thấy bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo đang chăm chú điền mấy mẫu đơn.

- Anh làm gì vậy?

- Viết hồ sơ tìm việc!

Triệu Tử Đoạn nhìn qua nét chữ thanh thoát chân phương của người bên cạnh, bình thường đã đẹp, viết cẩu thả lại càng đẹp hơn. Y thật sự khâm phục, nhưng bề ngoài vẫn trêu chọc:

- Đây là thời đại nào rồi, người ta chỉ cần hồ sơ online thôi!

Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không ngừng bút, môi mỏng hơi mím lại, nhìn ở góc nghiêng này, liền thấy nửa phần gương mặt hắn quyến rũ đến lạ lùng.

- Viết tay sẽ tăng thêm thành ý!

Triệu Tử Đoạn gật gật đầu, dù sao y cũng chưa từng phải xin việc, tốt nghiệp xong liền có nghề nghiệp vô cùng ổn định, tuy rằng hơi nguy hiểm một chút, nhưng cơm áo đều không phải lo lắng gì.

Hoàn Nhan Viên Hạo viết xong hồ sơ, vừa định bỏ vào phong bì gửi chuyển phát nhanh thì bị Triệu Tử Đoạn đoạt lấy:

- Hạo ca này! Anh tìm việc gì?

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày, phượng mâu thâm thúy hữu thần:

- Tôi học Luật!

Triệu Tử Đoạn hít một hơi lạnh, đối diện với ánh mắt xoáy sâu của hắn, y có chút mất tự nhiên, lại nghĩ bản thân trước đây cũng công khí ngời ngời, không ngờ chỉ cần ở cạnh hắn mấy đêm, liền thấy hổ thẹn với thời gian từng là 1!

Triệu Tử Đoạn hơi siết tay, thấp giọng:

- Hay là anh theo tôi đi!

Hoàn Nhan Viên Hạo giễu cợt nụ cười, có chút không tin được:

- Theo cậu?

Triệu Tử Đoạn lấy lại tự tin vốn có, lướt qua lần nữa hồ sơ tìm việc:

- Tôi trả anh năm vạn, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi!

Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột cảm thấy vành tai nóng lên, không rõ bản thân có đỏ mặt, nhưng hắn, đầu tiên chính là xấu hổ:

- Thân thể tôi ngàn vàng, năm vạn của cậu đáng cái gì chứ!

Hoàn Nhan Viên Hạo ho nhẹ, tiếp tục điền địa chỉ lên phong bì. Thật ra mà nói, hắn từ khi tốt nghiệp đến hiện tại, chưa từng nghĩ sẽ có loại công việc tốt đến như vậy, năm vạn mỗi tháng, được bao ăn ở, ôm mỹ nhân mỗi ngày, mà mỹ nhân lại là người hắn thích, nói không động lòng liền không phải là người.

Bên kia, Triệu Tử Đoạn đang cúi gầm mặt, y chưa từng đi làm công sở, nhưng vẫn biết được không nơi nào có loại đãi ngộ tốt như y vừa đưa ra, y cũng không yêu cầu hắn phải làm gì, tuy rằng y là kim chủ, nhưng vẫn phải nằm dưới, hắn, sao lại tuyệt tình một câu từ chối y.

Triệu Tử Đoạn nghĩ không thông, cuối cùng kết luận Hoàn Nhan Viên Hạo đang ngượng ngùng. Người này rất dễ bị y làm cho xấu hổ. Triệu Tử Đoạn bật cười, dẫu sao cũng là y muốn hắn lưu lại, liền cho hắn thêm mấy phần mặt mũi:

- Công việc của tôi cần người tư vấn pháp luật...

Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt uống một ngụm sữa ấm, bỡn cợt:

- Xã hội đen cũng thượng tôn pháp luật sao? Mà thôi, coi như tôi giúp đỡ cậu!

Triệu Tử Đoạn suýt nữa thì cười thành tiếng, biệt nữu, Hoàn Nhan Viên Hạo đúng là một kẻ biệt nữu. Bất quá, y thích.

- Được rồi! Tôi giữ hồ sơ của anh!

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả ăn sandwich, vị ngọt mứt dâu tây len lỏi qua đầu lưỡi lan dần xuống trái tim cứng nhắc của hắn, phủ lên một tầng mềm mại:

- Tử Đoạn! Cậu này là...sợ tôi chạy mất sao?

Triệu Tử Đoạn áp hồ sơ vào lồng ngực, mắt hơi nhắm, ngả người ra sau, thõa mãn cười:

- Rất sợ!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn yết hầu đối phương có giọt nước đọng lại, trên người cũng giống hệt hắn, chỉ qua loa vấn khăn tắm, cái gì cần thấy, muốn thấy đều mơ hồ lộ ra. Hoàn Nhan Viên Hạo mờ mịt hơi thở, cuối cùng nhịn không được mà cúi xuống hôn lên môi y.

Hương thơm dâu tây luẩn quẩn nơi vòm miệng. Triệu Tử Đoạn thoáng giật mình, sau lại dễ dàng tiếp nhận, nồng nhiệt đáp trả. Đầu lưỡi quyến luyến dây dưa một lúc lâu, y cảm thấy đối phương hạ thân đã sớm phát tác, đang khổ sở đè nén.

Triệu Tử Đoạn muốn nói lại thôi, âm thầm cúi xuống, đôi môi mềm mượt trượt dọc từ ngực Hoàn Nhan Viên Hạo đến chân bụng, rồi chậm rãi bao trùm lấy cự vật đối phương. Y có thể dễ dàng cảm nhận được toàn thân người kia có chút run rẩy, thở dốc. Triệu Tử Đoạn cư nhiên nhìn rõ Hoàn Nhan Viên Hạo đang một bộ dáng hưởng thụ đến thoải mái, trong tâm thầm nghĩ, nếu không phải vì y yêu thương hắn, liền cắn xuống một cái.

Đột ngột, Hoàn Nhan Viên Hạo siết lấy Triệu Tử Đoạn, phượng mâu đượm lửa:

- Kỹ thuật tốt như vậy...cậu đã từng bao nuôi không ít người đi?

Triệu Tử Đoạn hời hợt nhìn lên, hóa ra trên đời còn có đạo lý nhân tình đi chất vấn kim chủ:

- Anh là...đầu tiên...trước giờ tôi không muốn ai khác bước vào cuộc sống của mình!

Hoàn Nhan Viên Hạo biết bản thân đã lỡ lời, ở bên cạnh người này, hắn thường ít nhiều mất khống chế, mọi loại lạnh lùng lãnh đạm đều bay biến, chỉ để lại toàn dấm chua:

- Tử Đoạn...

Hắn muốn xin lỗi, nhưng không biết nên mở lời thế nào, cứ thế đổi thành hành động, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương đặt dưới thân.

Triền miên hoan ái!

Buổi chiều, Triệu Tử Đoạn muốn tìm đến nơi mà nữ hài tiểu học của Đông lão tam đang tạm ở. Hoàn Nhan Viên Hạo quyết định đích thân đưa y đi. Khi ra tới cửa thang máy, hắn mới phát hiện, tựa hồ Triệu Tử Đoạn thật sự không bước nổi.

- Mệt như vậy sao?

Triệu Tử Đoạn chống tay vào tường, huyền mâu u ám nhìn lên, vất vả một đêm, đến sáng lại tiếp tục chiến đấu, cho dù y có là Độc Cô cầu bại, thì cũng đã sớm chết dưới kiếm của đối phương rồi:

- Có nói anh cũng không hiểu, hôm nào đổi lại anh nhường tôi...

Triệu Tử Đoạn còn chưa nói hết câu, đã thấy vành tai nóng rẫy hơi thở của Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Không được! Kim chủ của anh! Cậu chỉ có thể bị thuần phục bởi anh thôi!

Triệu Tử Đoạn sững người đứng đó, thang máy cũng vừa mở ra, y thất thần bước vào, lại nhìn đối phương một bộ dáng nghiêm túc như chưa từng có mấy lời câu dẫn. Triệu Tử Đoạn thầm trấn an bản thân, vừa rồi là ảo giác, chỉ là ảo giác. Cơ bản là y cũng không biết, người kia tuy duy trì tư thế lạnh lùng, kỳ thực vẫn đang vô cùng miễn cưỡng chống đỡ một thân thể êm ẩm, đau nhức vì vận động quá sức.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện