Giá lạnh tê tái, Triệu Tử Đoạn kiên trì mài mòn dây thép trói chặt đôi tay, cổ họng y đau rát, đã hai ngày không một ngụm nước, mắt y cũng mờ dần. Triệu Tử Đoạn lần nữa cắn lấy môi, nuốt chút máu tươi của chính bản thân, cố gắng thanh tỉnh.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài chói lóa đến đau mắt, y hơi lùi thân vào góc tường, mặc dù đã nới lỏng dây trói nhưng chân y vẫn bị ứ huyết tê rần. Bóng đen to lớn nổi bật giữa phòng, giọng gã ta khàn đục:
- Triệu ca, đắc tội!
Phần cổ đột ngột nhói đau, Triệu Tử Đoạn nghe một dòng tanh tao ấm nóng thấm vào áo, y yếu nhược:
- Sai vị trí rồi, đánh nơi này không khiến người khác ngất được!
Gã trước mặt có lẽ vì bị chỉ trích mà xấu hổ, nhặt khúc gỗ dưới sàn quật mạnh vào bụng y. Triệu Tử Đoạn sặc sụa ho, mỗi trận hít thở đều cảm giác lục phủ ngũ tạng thật sự đã vỡ nát, lại nghe gã ta hằn học:
- Triệu ca cũng không cần phải bất tỉnh làm gì!
Triệu Tử Đoạn mơ hồ bị lôi đi, tuy rằng bản thân coi như vừa chết một nửa, nhưng vẫn nhận ra đã lên thuyền, dây trói cũng không còn, y dán lưng xuống tầng hầm có chút ẩm ướt. Bọn chúng buông lỏng, cơ bản vì biết y có muốn trốn cũng là lực bất tòng tâm. Triệu Tử Đoạn hai tay ôm bụng, trở mình tìm tư thế ít đau đớn nhất.
Nước mắt y rơi xuống môi mằn mặn:
- Viên Hạo...
Y rất sợ, sợ sẽ không thể nào nhìn thấy được người thương lần nữa.
Tiếng gót giày gõ đều đều, Triệu Tử Đoạn không mở nổi mắt, chỉ nghe một giọng cười khả ố vang lên:
- Mày có gọi bao nhiêu thì cũng không ai đến được đây cứu mày đâu! Thuyền đang trên đường đến Canada, mày biết ai sắp xếp không? Là Hoàn Nhan Viên Hạo, tình nhân của mày!
Triệu Tử Đoạn không đáp, bất thần bị một dòng nước tràn xuống gương mặt, trôi dần đi vết máu. Y theo bản năng liếm qua làn môi, gắng sức ngồi dậy.
Gã ta đổ phần nước còn lại trong chai xuống sàn:
- Muốn uống đúng không?
Triệu Tử Đoạn ngẩng lên, huyền mâu nhiễm một tầng vân máu đỏ, gương mặt tinh diễm ướt át đọng lại vài giọt trong suốt trên tóc, môi mỏng khẽ cười:
- Tao không cầu xin, đừng phí công!
Gã ta khựng người, ở góc nhìn này, Triệu Tử Đoạn hiện lên vô cùng hoàn mỹ, vô cùng mê hoặc. Trước giờ, gã luôn phải gọi y một tiếng Triệu ca, lúc này, bộ dáng không thể kháng cự kia như đang khiêu khích thú tính của người khác. Gã cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, dù sao Vạn thúc cũng chỉ ra lệnh để y sống đến khi thuyền cập bến Canada, sau đó liền thủ tiêu, nếu không tranh thủ hưởng dụng, thì thật phí phạm.
Triệu Tử Đoạn chầm chậm nhìn kẻ đối diện vứt một viên thuốc vào chai nước, gã ta không chút che giấu biểu tình, thẳng thắn:
- Chỉ là thuốc kích dục! Ngoan ngoãn đi rồi tao sẽ đem thức ăn đến!
Triệu Tử Đoạn khinh thị cười:
- Muốn nuôi chó ư?
- Không! Tao nuôi điếm!
Bàn tay nhuốm máu của Triệu Tử Đoạn siết lại thành quyền, y lảo đảo đứng lên, răng nghiến lại, hiện tại nếu phải chết, y cũng muốn kéo gã chết theo. Nhưng cơ bản, Triệu Tử Đoạn thể lực đã quá suy yếu, gã ta không cần tốn nhiều công sức, liền khống chế được y dưới thân.
Triệu Tử Đoạn đầu óc hỗn loạn, cảm nhận đầu lưỡi gã quét qua cơ thể.
- Không nghĩ Triệu ca hứng thú với loại hình xăm này, sinh ra đã có cốt cách làm điếm!
Triệu Tử Đoạn với tay xuống đế giày, rút ra con dao găm, dùng chút sức lực ít ỏi còn sót lại, y đâm mạnh vào phần cổ gã. Tuy vậy, bày tay run rẩy không kiểm soát được lực, mũi dao chệch ra bả vai, máu bắn thành tia lên mặt y.
- Mẹ kiếp!
Gã ta hét lên một tiếng, khập khễnh ôm vai đứng dậy, vác ghế gỗ cạnh bên tới tấp đập xuống. Triệu Tử Đoạn trong lòng tự mặc niệm, y chắc chắn bản thân không thể sống qua lần này. Ở cực đại nỗi đau, y dường như không còn cảm giác, trong mắt chỉ duy nhất một màn máu tanh đỏ:
- Viên Hạo...
...Đoàng...đoàng...
Trên khoang thuyền có tiếng súng nổ, Triệu Tử Đoạn cau mày, không rõ biến chuyển gì. Tầng hầm phút chốc ồn ào, gã ta cũng dừng lại hành động. Chốt cửa lung lay dữ dội. Triệu Tử Đoạn dường như cảm nhận chút hi vọng ít ỏi, là cảnh sát hoặc hải quân, chỉ cần có người đến, y liền có cơ hội.
- Tử Đoạn! Tử Đoạn!
Thanh âm thân thuộc ấm áp như dải lụa êm dịu lướt qua tâm can y, Triệu Tử Đoạn cơ hồ bản thân đã nghe nhầm.
- Tử Đoạn!
"Là thật!" - Y thầm nghĩ, là Hoàn Nhan Viên Hạo, cuối cùng y cũng đợi được.
Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp xông vào, trông thấy bộ dáng xộc xệch của gã đàn em Vạn Bằng, hắn một phần cũng hình dung ra những gì Triệu Tử Đoạn đã phải chịu đựng. Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm u, nổ súng.
Triệu Tử Đoạn nhìn loạt đạn găm sâu vào hai chân gã ta, vẫn đủ tỉnh táo để trêu chọc:
- Anh bắn tệ quá!
Hoàn Nhan Viên Hạo cởi áo ngoài choàng lên thân thể y đẫm máu, xót xa:
- Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!
Triệu Tử Đoạn dụi sâu vào lồng ngực đối phương, hít hà làn hương bạc hà quen thuộc, vết máu y thấm qua sơ mi hắn đỏ rực tựa cánh hồng. Hoàn Nhan Viên Hạo vừa ôm y lên, Triệu Tử Đoạn đã ngăn lại:
- Đợi...một...chút...
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, Triệu Tử Đoạn chỉ vào chai nước trên bàn:
- Trong đó có thuốc kích dục!
Hoàn Nhan Viên Hạo lãnh đạm theo ý y, đổ xộc vào miệng gã đang quằn quại trên sàn. Triệu Tử Đoạn rút chính con dao vẫn còn trên vai gã, dẫm nhẹ lên vật dưới quần gã đã cứng rắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo quay mặt đi:
- Gã thật sự dám xâm phạm em?
Triệu Tử Đoạn xoa xoa cổ tay, đây chính là thống khoái, y xoáy sâu vào đôi mắt gã ta đang khiếp sợ, nhẹ nhàng cắt phăng nam căn:
- Không! Anhđến vừa kịp!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn máu tung tóe bắn khắp tường, siết chặt hơn Triệu Tử Đoạn trong lòng:
- Được rồi...được rồi...gã đang hưng phấn, máu không thể ngừng, chắc chắn chết!
Triệu Tử Đoạn coi như đủ thỏa mãn, ôm lấy người thương, mắt cũng nhắm dần. Hoàn Nhan Viên Hạo trong tâm dâng lên lo sợ:
- Không được ngủ! Nhìn anh! Nhìn anh! Tử Đoạn! Tử Đoạn!
Hắn gấp gáp đưa y lên đội cứu thương, luôn luôn siết lấy tay y, không phút nào rời khỏi.
Những ngày cuối tháng hai, nắng nhạt màu rơi trên khung cửa kính bệnh viện, Hoàn Nhan Viên Hạo đặt bó mao lương vàng rực cạnh bên Triệu Tử Đoạn. Hắn cẩn thận kiểm tra một vòng thân thể y, Triệu Tử Đoạn đã hôn mê một tuần, Hoàn Nhan Viên Hạo tuy có lo lắng nhưng vẫn đủ kiên nhẫn, hắn tin rằng Triệu Tử Đoạn chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi gọt táo, tinh tế tạo hình một đôi uyên ương, lắng nghe bản tin trên ti vi phát về đại án Vạn Thịnh, Vạn Bằng bị bắt, Vạn Thịnh như vậy đã tan rã, nhưng lại không hề có chút thông tin gì về Vạn Lăng Mặc. Hoàn Nhan Viên Hạo chẳng bận tâm, nhìn qua liền có thể hiểu được Vạn Lăng Mặc an toàn là nhờ bàn tay của cha hắn nhúng vào. Cơ bản hiện tại toàn bộ tội lỗi đều đổ lên đầu một mình Vạn Bằng.
Hoàn Nhan Viên Hạo tắt ti vi, xếp táo lên đĩa, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ chuẩn bị những món y thích nhất, sau lại một mình ăn hết. Hắn luôn nghĩ nếu y đột ngột thức dậy, có đồ ăn ngon liền vui vẻ. Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn:
- Hômquaanhhoànthànhhồsơvụán, là HànHoa ngủ lại phòng bệnhvớiem, đếnsáng liền được HyPhongđónvề, anhthậtngạcnhiênkhibiếtngườiHyPhongyêulạilàHànHoa. EmphảisớmtỉnhđểcòncảmơnHànHoa...
Buổi trưa, không khí ấm áp hơn, Hoàn Nhan Viên Hạo đơn độc dùng cơm, hắn ngắm miếng trứng cuộn hình trái tim xinh đẹp, không nỡ cho vào miệng, hắn thật sự muốn y được nhìn thấy. Hoàn Nhan Viên Hạo nghèn nghẹn nuốt trôi.
Hoàn Nhan Viên Hạo mông lung suy nghĩ, không hề biết sau lưng, người trên giường đã mở mắt, đang âu yếm ngắm lấy hắn. Rất lâu, y mới mở miệng:
- Anh!
Hoàn Nhan Viên Hạo sững người, đũa trên tay cũng rơi xuống, nước mắt không tự chủ mà ứa ra. Hắn quay lại, không thốt nên lời.
- Tử...Đoạn...
Y khẽ cười.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngược lại chỉ muốn khóc.
- Để anh gọibácsĩ!
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, tha thiết huyền mâu:
- Đừng đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay y xương gầy, hôn từng đốt tay hoàn mỹ xinh đẹp:
- Khôngđi, khôngđi, cả đời anhcũngkhôngđiđâunữa!
Trong lúc bác sĩ kiểm tra, Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận mở ghi âm, không muốn có bất kỳ sai sót gì.
Bác sĩ tuần tự:
- Nào, nângtaytráilên!
Triệu Tử Đoạn gật gật đầu làm theo.
- Nângtayphải!
Triệu Tử Đoạn từ từ nhấc tay, bất thần hoảng hốt:
- Không...phải...
Y vẫn có thể cử động được, chỉ là gần như toàn bộ cánh tay mất đi cảm giác. Y tá vội vàng đi đến, châm mũi kim. Triệu Tử Đoạn tâm trạng càng thêm tệ:
- Vẫnkhông!
Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve lưng áo y, hàm ý an ủi, Triệu Tử Đoạn miễn cưỡng cười. Qua nửa giờ, y sau khi dùng thuốc cũng đã nghỉ ngơi. Hoàn Nhan Viên Hạo liền trao đổi riêng cùng bác sĩ.
"Tổnthương thần kinhcánhtay!" - Hoàn Nhan Viên Hạo trầm mặc, loại tổn thương này nhẹ nhất cũng phải điều trị hơn nửa năm, đi kèm cùng vô số cơn đau đớn. Đột nhiên nghĩ đến gã Triệu Tử Đoạn ra tay trên thuyền, Hoàn Nhan Viên Hạo lại thấy tiếc nuối, so với nỗi đau y phải chịu đựng, cái kết của gã vẫn còn quá nhẹ.
Chuông điện thoại reo, Hoàn Nhan Viên Hạo nhấc máy, đầu giây bên kia Dương Ni hồ hởi:
- Mộttuầnnữalàlễđính hôn rồi, hômnaychúngta...
Hoàn Nhan Viên Hạo chán chường nhìn vào phòng bệnh, góc chăn Triệu Tử Đoạn đã lệch, hắn liền giúp y điều chỉnh, thuận tay tắt luôn nguồn điện thoại.
__________________
Danh sách chương