Đứng lặng….

Hai chân Đoàn Sinh như cắm chặt vào mặt đất, hắn không hiểu cảm giác của mình bây giờ, đêm tối, đường vắng, cô gái mang dù đỏ, làm da nhợt nhạt, nếu là một người bình thường chắc chắn đã bị dọa chạy, nhưng Đoàn Sinh chỉ hơi dại ra một lúc vì phản ứng của thân thể, hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, đại não cấp tốc vận chuyển, chủ nghĩa duy vật trỗi dậy, trong lòng đã có quyết định.

Hít sâu một hơi, hắn liền hành động, lướt qua cô gái với gương mặt lạnh lùng như in trên đó sáu chữ: ta không quan tâm đến ngươi: “Mùi hương này, là mùi mộc lan, chắc ta nghĩ nhiều, đây rõ ràng là người, không phải cái thứ kia”.

Bỏ lại cô gái phía sau, hắn như nhẹ nhõm được điều gì, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn Đoàn Sinh tăng thêm tốc độ về nhà, lại qua một ngã rẽ hắn có cảm giác kì lạ như ai đang đi sau lưng hắn, đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh của cô gái, rất dọa người a, hắn rút hết can đảm nhìn về sau lưng một lần nhưng không thấy gì, vỗ vỗ đầu hắn tự nhủ mình bắt đầu nhát gan như thế từ khi nào.

Một lúc sau, căn nhà quen thuộc hiện lên trong mắt hắn: “Thật đói, đêm nay ta bị làm sao ấy, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần cũng sa sút theo, sợ bóng sợ gió rồi, mất mặt chết đi được”.

Hắn cởi áo ấm đang mặc trên người xuống, ngáp dài một tiếng: “Ăn nhanh đi ngủ thôi”. <code> ------------------------------------- </code>

"Phần phật…"

Tăng bào màu trắng xen lẫn đường họa tiết vàng nhạt tung bay trong gió đêm, một tăng nhân chừng hai mươi tuổi, vóc dáng cân đối, làn da trắng tuyết như của một người phụ nữ, có sóng mũi cao và đôi mắt đen nhánh toát ra vẻ ưu sầu, lạnh lùng, nói một cách ngắn gọn hắn vô cùng tuấn tú.

Cổ tăng nhân đeo dây phật châu đen nhánh, hắc sắc hạt châu to bằng con mắt, bên trên mỗi hạt đều có khắc ký tự màu vàng kỳ lạ.

Cái đầu trọc bóng loáng phản xạ lại ánh đèn đường, hắn lúc này hai tay chắp trước ngực, đôi lông mày đang nhíu lại, thần thái vô cùng nghiêm trọng: “Nơi này, ta như thoáng cảm nhận được dấu vết của Hồn Tộc”.

Dò xét một lúc tăng nhân lắc đầu: “Không thể nào chuyện này có thể xảy ra, là ta đa đoan rồi, a di đà phật, thiện tai thiện tai”.

“Rào rào rào….ầm...rào…”

“Mưa sao”.

Tăng nhân dường như không hề để ý đến, mặc cho mưa rơi trên thân thể, áo bào trên người nhanh chóng bị nước mưa làm ướt sũng, bám sát vào da lộ rõ thân hình rắn chắc, hắn nhẹ ngẩng đầu nhìn trời, mặt không cảm xúc: “Mưa to, rất tốt, đêm nay rất thích hợp để “ thanh tẩy ", nhưng ta thật không thích thời tiết này, làm lòng người lạnh lẽo, A di đà Phật”.

Tiếng rì rào xen lẫn tiếng ầm ầm vẫn cứ nối tiếp không ngừng, bóng Tăng nhân càng lúc càng kéo dài ra mờ ảo dưới nền nước rồi biến mất trong màn mưa. <code> ----------------------------------- </code>

Ngươi….

Nhận nó….

Mở mắt ra...mau mở mắt ra….

Mở mắt… mở mắt….mở mắt…”

“Aaa…”

“Mơ sao"

"Giấc mơ thật kì lạ”.

Tia nắng của buổi sáng len lỏi qua ô cửa, Đoàn Sinh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đang đặt ngay dưới cửa sổ: “Hôm nay ta phải đi học”. <code> ------------------------------- </code>

“Chào Đoàn Sinh, ngươi khỏe”.

Đoàn Sinh cười: “Chào lão Tiêu, buổi sáng tốt lành”.

Lão Tiêu cầm cái chổi, quét xong phần lá cây còn lại dưới đất: “Tàu điện sắp chạy rồi đấy, ngươi phải nhanh lên”.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc Đoàn Sinh tạm biệt lão Tiêu, dùng tốc độ nhanh nhất ra đường lớn.

Đại Học Nam Kinh là nơi hắn đang học, nằm khá gần nơi hắn đang sinh sống nhưng thường hay bị tắt đường vào buổi sáng nên như thường lệ hắn chọn cách đi tàu điện là nhanh nhất.

“ Đông người thật”.

Đoàn Sinh phải chen một lúc mới có chỗ ngồi ổn định thân hình, tiếng trò chuyện trên tàu điện cứ phát ra không ngừng, Đoàn Sinh như loáng thoáng nghe được một số chuyện, người như Đoàn Sinh rất ít có thời gian đọc báo hay xem tin tức, những nơi đông người như thế này giúp hắn nắm bắt thông tin hằng ngày thuận tiện hơn.

“Chị San,chị biết gì không, gần đây tai nạn giao thông cứ xảy ra liên tục, người chết thật thê thảm”.

“Đi đường phải cẩn thận hơn”.

“Xã hội ngày càng loạn a, thời tiết cũng thất thường, đêm qua còn vừa bị sập mất một di tích lịch sử quan trọng, nghe đâu là trời đang mưa to thì có một tia sét rất lớn đánh thẳng xuống hủy hoại hoàn toàn”

“À, là Thiên Hà Viện phải không”

“Đúng rồi, rất thảm, nhưng may mắn là bên trong không có người”

“……………..”

Đang trầm tư lắng nghe thì bên hông Đoàn Sinh như có người đang kéo áo hắn, hắn định thần lại thì thấy một bóng dáng nhỏ dễ thương: “Đại ca ca, huynh có thể giúp ta tìm mẹ không, ta đi lạc”

Cô bé váy đen, khoảng sáu tuổi, mặt hồng hào, đưa tay nhỏ về phía Đoàn Sinh.

“Được,để ca ca giúp ngươi”

Đoàn Sinh nâng cô bé lên, hắn cười: “Ngươi tại sao lại đi lạc, không ở chung với mẹ ngươi”

Cô bé mặt ngây thơ: “Tỷ tỷ gọi ta cho kẹo”

Hơi ngạc nhiên, Đoàn Sinh hỏi: “Tỷ tỷ nào, ngươi quen không”

Cắn đầu ngón tay, cô bé lay lay cây kẹo: “Tỷ tỷ xinh đẹp ở bên kia, tỷ rất tốt bụng”

Đoàn Sinh lấy tay xoa đầu cô bé: “Từ nay không được đi theo người lạ, phải luôn ở bên cạnh mẹ”

Đoàn Sinh đưa cô bé đến đầu tàu gặp tài xế, đó là một lão hán khoảng năm mươi tuổi: “Chào, Bác có thể bật loa thông báo tìm giúp mẹ của cô bé không, cô bé đi lạc”

Lão nhìn Đoàn Sinh, sau lại nhìn cô bé cười: “Được rồi, từ nay phải cẩn thận hơn, không là bị người xấu bắt đấy”.

Loa thông báo vang lên, không đến năm phút lập tức có một người phụ nữ váy cam đi đến, sau khi nhìn thấy được cô bé thì lập tức vui mừng như sắp khóc, liên tục cảm tạ Đoàn Sinh rồi bế cô bé đi, sau khi tạm biệt hắn còn loáng thoáng nghe được tiếng trách móc của người mẹ đang dạy dỗ con gái dần đi xa. Đoàn Sinh cười nhẹ, đây là tình thân, có lẽ cả đời này hắn cũng khó có thể cảm nhận lại được tình thân.

Đoàn Sinh về lại chỗ ngồi cũ.

Tàu bắt đầu khởi hành.

Như có như không Đoàn Sinh hơi tò mò liếc về nơi mà cô bé nói có tỷ tỷ xinh đẹp lạ mặt ngồi.

“Đó là một cụ bà mà! ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện