Tưởng như sắp hoàn thành được ý đồ, “ Áo bào đen” lại một lần nữa buông bỏ “món ngon” gấp rút lùi về sau như lâm đại địch.

Trong sự ngơ ngác của Đoàn Sinh, một giọng nói quen thuộc như từ mọi hướng trong hư không phát ra:

“ Tan biến đi Tà Ma!!!”

“ NGŨ HÀNH ĐỒ MA TRẬN”

Xung quanh “Áo bào đen” lúc này bỗng phá không xuất hiện năm lá bùa to bằng cánh cửa, năm lá bùa phân biệt Đông Tây Nam Bắc và một lá từ trên đỉnh đầu “ Áo bào đen” áp thẳng xuống thân thể hắn khóa chặt mọi hành động, chúng như chiếc “lồng” bao vây “ Áo bào đen”, trên thân mỗi lá bùa đều có khắc những ký tự phức tạp khác nhau chia ra năm màu biểu tượng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, những ký tự đó như có sinh mạng không ngừng trôi nổi biến đổi phát ra sức mạnh to lớn.

Năm thứ ánh sáng vàng, lục, xanh dương, đỏ, nâu như thủy triều bùng lên dữ dội làm cho “kết giới không gian” nơi đây của “ Áo bào đen” tạo ra để bắt những “ con mồi” cũng rung lắc kịch liệt tựa động đất.

“ Áo bào đen” biểu cảm âm trầm che dấu trong lớp áo: “ Khá lắm, lại có thể sở hữu Khôi Lỗ Thế Thân của Mặc gia chắc hẳn không phải kẻ vô danh, khai ra danh tánh của ngươi”.

Trong hư không giọng nói của tên Đạo sĩ lại một lần nữa vang lên: “ Ha ha ngươi biết thì cũng quá muộn rồi, nếu ngươi xem đây là Khôi Lỗ Thế Thân bình thường thì quả là nông cạn, nhìn xuống chân ngươi đi”.

Tuy không tin tưởng lời nói của tên Đạo sĩ gian trá nhưng “ Áo bào đen” vẫn cẩn thận dời huyết nhãn ngó mặt đường, nơi đó đâu còn là xác của Đạo sĩ nữa mà là một con búp bê hình nhân làm bằng tượng sáp bị mất đầu, bên trong như được làm rỗng để chứa pháp huyết, vũng máu dưới thân hình nhân lúc này như tự sinh linh tính, phân chia thành nhiều con rắn nhỏ kéo dài ra vẽ thành một vòng tròn thuật pháp đầy ấn chú mà đứng giữa nó chính là đang bị ngũ hành trận pháp vây quanh “Áo bào đen”.

“ Ta đã muốn tha cho ngươi, đây là ngươi tự chuốc lấy, chết tiệt, tiền pháp bảo của ta”

“ KHAI TRẬN!!!”

“ Áo bào đen” lúc này thân thể bị kìm hãm không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy được sự uy hiếp của tử vong, chú trận màu đỏ dưới chân liên tục xoang tròn giữ chặt hắn, không những thế những chú sát nhỏ như sợi tơ đang không ngừng đâm vào thể xác, ăn sâu đến xương cốt, chưa kể trong vài giây sau năm thứ ánh sáng ngũ hành diệt ma sẽ hoàn toàn thiêu rụi hắn không chừa cặn bã, ngũ hành tương sinh tương khắc, lại còn phân ra năm hướng tụ tử vận vào kẻ địch, đây không phải là muốn tận diệt luôn hồn phách của hắn à, người của chính đạo, hừ, “Áo bào đen” hắn xem thường, bị ép đến tuyệt lộ thì cũng dùng đến những thủ đoạn tàn độc đê hèn mà thôi.

“ Chết cmm đi”

“.…. bùmmmmm….”

Đạo sĩ hết lớn một tiếng, tất cả trận pháp cùng đồng loạt phát động. “ Áo bào đen” lúc này như không còn thủ đoạn thoát thân đứng yên tại chỗ liếc nhìn Đạo sĩ với ánh mắt căm hận mà chờ chết, cứ như vậy năm thứ ánh sáng liền bùng lên dữ dội kết hợp lại với nhau tạo thành bạch hỏa thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn, bạch hỏa quang mang tỏa ra cực thịnh thiêu đốt dần hắc khí từ người hắn, chú sát dưới chân cũng ngày càng ít dường như toàn bộ chú sát đã chui vào phá hủy thân xác “Áo bào đen”.

“ Áo bào đen” gương mặt thối rữa đau đớn đến vặn vẹo, họng rên rỉ thống khổ, tức khắc hắn liền bị bạch hỏa nuốt trọn, sự tồn tại bị xóa bỏ hoàn toàn trong thiên địa.

Không gian thoáng động, Đạo sĩ chợt hiện hình, hắn chắp tay sau lưng, nhăn mày nhìn bạch hỏa đã hoàn thành nhiệm vụ đang dần thu nhỏ rồi tan đi: “ Ta cảm thấy có gì đó không đúng, quá dễ dàng”.

Thở dài một hơi Đạo sĩ khuôn mặt tỏ ra tiếc nuối: “ Là ta đa đoan rồi, với thủ đoạn tất sát khủng bố này của ta thì tà ma nào có thể kháng cự, chỉ tiếc cho pháp bảo hình nhân với năm lá bùa ngũ hành, vừa mua chưa kịp cầm nóng tay, số ta thật khổ”.

Đạo sĩ lúc này như chợt nhớ ra điều gì, quay lưng đi đến trước Đoàn Sinh, Đoàn Sinh giờ đây khuôn mặt đã ngu đần, đôi tròng mắt không cố định, mồm vẫn còn lẩm bẩm “ Đừng đừng….”.

Đạo sĩ chậc chậc miệng ngồi xuống nói: “ Tiểu tử, ngươi cũng khá lắm, không tiểu ra quần ha ha”

Nghe tiếng cười, Đoàn Sinh thân thể run run cố lay động cái đầu nhìn tên Đạo sĩ, nói không nên lời, khác với tên Đạo sĩ trong khoảng khắc giết chết tên “ Áo bào đen”, không hiểu sao hắn có linh cảm như có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Thế nên đến bây giờ mặc dù nguy hiểm đã qua nhưng hắn vẫn còn có điều gì đó khủng hoảng trong lòng, đây có lẽ là hiện tượng của sinh lí con người, khi nỗi sợ đến tột cùng thì nó sẽ ám ảnh ta trong suốt quãng đời còn lại.

Đạo sĩ thấy phản ứng của Đoàn Sinh đành lắc đầu: “ Không ổn, kiểu này là sắp điên đến nơi rồi”

Đạo sĩ lấy tay khoác lên vai Đoàn Sinh: “ Yên tâm ta sẽ lấy đi toàn bộ ký ức của ngươi về sự việc diễn ra ngày hôm nay, đây chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn xe buýt do tài xế ngủ gật, ngươi vẫn sẽ là con người của ngươi trước đây”.

“ Nghe lời ta, đừng kháng cự, ta cần xâm nhập thần thức vào đầu của ngươi để xóa trí nhớ”

“ Rất tốt….”

“ Hả…thứ này…iiiiiiiiiii....”

“ Não hải màu lam…”

Lúc này, Đạo sĩ bỗng tròn mắt, thần thức liền rời khỏi não hải chuyển sang mạch tượng, rồi lại tiếp tục từ mạch tượng chuyển xuống đan điền xem xét kỹ càng một lượt.

Đơ mặt một giây, lão như không tin tưởng vào thứ mình nhìn thấy, chửi bậy một câu:“ Cmn đây là linh căn”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện