“Chị, vừa rồi anh rể nói gì vậy? Em thấy mặt ba đen sì rồi kìa.” Lâm Khê Duyệt kéo tay Tô Cẩm, tò mò hỏi.

“Khụ.” Nhớ tới lúc nãy giây trước ba vừa nói còn lâu mới kết hôn, giây sau Lục Hi liền nói chờ tốt nghiệp sẽ đổi cái nhẫn khác, Tô Cẩm ho nhẹ một tiếng giấu đi ý cười trên môi, lắc đầu nói: “Đâu có, chắc em nhìn nhìn nhầm rồi.”

“Không phải sao?” Lâm Khê Duyệt chớp đôi mắt ướt, có chút nghi hoặc.

“Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi, nào, để chị giới thiệu với em mấy người bạn.” Tô Cẩm vừa nói vừa kéo cô đến trước mặt mấy cô gái bên cạnh, bắt đầu giới thiệu mọi người làm quen.

Các cô gái xấp xỉ tuổi nhau nên có rất nhiều chủ đề chung, Chu Thiến và Vương Hi ban đầu có hơi câu nệ nhưng sau khi nói chuyện một lát thì cũng hoạt náo lên, hùa theo Mộ Thanh và Lâm Khê Duyệt cổ vũ Tô Cẩm uống rượu nhân dịp mới đính hôn.

Tô Cẩm nhìn ly rượu Cocktail ngũ sắc đặc chế trong tay, hơi khó xử nhíu mày.

Dù sao cũng lớn lên ở hào môn, từng tham gia không ít các loại yến hội, cho nên tửu lượng của nguyên chủ không tồi. Ừm, thật ra tửu lượng của cô cũng không tồi, có thể uống được bia, rượu trắng và rượu vang, chỉ tiếc là không uống được rượu Cocktail, chỉ cần một ly là gục. Cũng không biết tại sao xuyên sách rồi mà vẫn mang cả tật xấu này theo cùng. Bây giờ nếu uống cạn ly này thì chắc chắn cô sẽ say.

Đang muốn tìm một lý do để thoái thác thì bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Tiểu Cẩm.”

Tô Cẩm ngẩng đầu, một người phụ nữ mặc váy bó sát màu xanh biển lọt vào tầm mắt.

“Chị Minh Huyên.” Cô đứng dậy lễ phép gật đầu.

Nếu không phải chị dâu tương lai thì đối với cô, Minh Huyên chỉ là một người đã quen biết từ lâu mà thôi.

Thấy thái độ của cô vừa lễ phép vừa xa cách, Minh Huyên hiểu ra, khẽ thở dài một tiếng nói: “Tiểu Cẩm, chuyện giữa chị và A Việt……”

“Chị Minh Huyên.” Tô Cẩm cắt ngang lời cô, nói tiếp: “Anh đã nói với em rồi, không có ai sai cả, chỉ là hữu duyên vô phận thôi.”

“Anh ấy nói với em rồi?” Minh Huyên sửng sốt, sau đó dường như thở phào nhẹ nhõm gật đầu, “Như vậy cũng tốt. Chị tới đây là muốn cảm ơn em.”

“Cảm ơn em?” Tô Cẩm hơi ngẩn ra.

“Về chuyện của Tiểu Khải.” Minh Huyên gật đầu cười, “Cảm ơn em và Lục tiên sinh.”

“Không có gì, bọn em cũng chỉ là tình cờ gặp được mà thôi.” Tô Cẩm nghe vậy hơi gật đầu.

“Dù thế nào đi nữa thì chuyện Tiểu Khải có thể trở về cũng nên cảm ơn hai người.” Minh Huyên nghiêm túc nói, lễ phép cúi người với Tô Cẩm rồi xin phép rời đi.

Tô Cẩm nhìn bóng lưng Minh Huyên đi xa.

Mái tóc ngắn trước đây đã dài đến đầu vai, bộ vest nữ đã đổi thành váy bó sát màu xanh biển, đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra, làn da trắng ngần nổi bật cùng với đôi giày cao gót màu xanh biển đính đá dưới chân.

Chị Minh Huyên thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Cô ngồi trở lại chỗ ngồi, nhớ đến câu nói lòng người khó đoán mà Lục Hi và Tô Việt từng nói, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, không để ý trực tiếp uống hơn phân nửa ly rượu Cocktail bị nhét vào tay.

“Oa!” Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán, Tô Cẩm chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay.

Nửa ly còn lại không còn đủ năm màu nữa nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dạng ban đầu.

“Tớ vừa mới uống…..” Tô Cẩm chỉ chỉ cái ly trong tay, đôi mắt phượng nhìn mấy cô gái vây thành một vòng tròn nhỏ xung quanh.

Lâm Khê Duyệt, Mộ Thanh, Chu Thiến, Vương Hi.

Bốn người tám mắt nhìn cô, đồng loạt gật đầu, ánh mắt đều là kinh ngạc cảm thán.

“Tửu lượng tốt đấy.” Mộ Thanh nuốt nước miếng, “Tiệc đóng máy lần trước đạo diễn Lục nói phải lái xe nên không uống rượu cho nên cô đã uống thay anh ta không ít, lúc đó tôi đã khâm phục tửu lượng của cô rồi, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, ương hơn nửa ly Cocktail mạnh đặc chế mà không thở gấp chút nào luôn.”

“Mạnh…… đặc chế?” Tô Cẩm vô thức nhướng mày.

“Khụ, cái đó, Tiểu Cẩm,” Chu Thiến ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bọn tớ cũng không muốn cậu uống như vậy……”

Cho nên? Tô Cẩm khóc không ra nước mắt chớp chớp đôi mắt phượng, cảm thấy ý thức dần mơ hồ, cuối cùng trực tiếp gục xuống vai Lâm Khê Duyệt bên cạnh.

“Chị?” Thấy Tô Cẩm gục xuống, Lâm Khê Duyệt vội vàng đỡ cô, nhìn kỹ, lại thấy cô nhắm mắt lại, mặt đỏ ửng.

“Đây là say sao?” Cô có chút ngơ ngác chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ba người còn lại.

Bốn người nhìn nhau, thấy được sự mê mang như nhau trong mắt những người khác.

Với tửu lượng của Tô Cẩm thì làm gì có chuyện một ly đã gục chứ!

Huống chi còn chỉ có nửa ly.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi mọi người đang nhìn nhau không hiểu ra sao thì giọng của Lục Hi vang lên.

“Anh rể!” Mắt Lâm Khê Duyệt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Lục Hi đã đi tới, “Cái đó…… hình như chị ấy…… say rồi?”

“Say rồi?” Lục Hi cũng hơi ngạc nhiên, hắn chỉ mới bị chú Tô kéo đi làm quen với vài người, với tửu lượng của bé con mà đã say đến mức này?

Dường như nghe thấy giọng nói của hắn, Tô Cẩm đang dựa vào vai Lâm Khê Duyệt hé mắt, vươn tay về phía Lục Hi đang đứng.

“Lục Hi……” Cô lầu bầu gọi.

Thấy Tô Cẩm đưa tay về phía hắn, Lục Hi vội vàng đỡ lấy cô, để cô nhóc đã mềm nhũn dựa vào người hắn.

“Ừm……” Tô Cẩm híp mắt, một tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Lục Hi, một tay chỉ mấy cô gái xung quanh, “Đây là Chu Thiến, đây là Vương Hi, kia là Mộ Thanh, anh quen đó, còn đây nữa,” vừa nói vừa chỉ cô gái đứng bên cạnh mình, “Khê Duyệt, em gái em.”

“Anh biết.” Lục Hi có chút buồn cười nhìn cô nhóc giới thiệu từng người một, say đến mức này mà không gọi lộn tên, đúng là hiếm thấy.

“Anh biết bọn họ.” Hắn đưa tay vén vài sợi tóc mái xõa xuống ra sau tai cho cô, hơi cong môi, bất đắc dĩ thở dài, “Em uống gì mà say đến mức này vậy.”

“Bọn họ……” Tô Cẩm dựa đầu vào vai Lục Hi, lại chỉ bốn người xung quanh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu nhìn mình, nói tiếp: “Bọn họ chuốc rượu em!”

Câu này nói vô cùng rõ ràng.

“Khụ khụ……”

Bốn cô gái trợn mắt sững sờ nhìn Tô Cẩm nói như đứa trẻ đánh nhau thua về mách người lớn, trong đầu đều cùng nảy ra một ý niệm: Thì ra vừa rồi cô nhóc này không phải đang giới thiệu bạn thân với chồng sắp cưới, mà là đang cáo trạng bọn họ?

“Chuốc rượu?” Lục Hi nhướng mày, nhìn về phía bốn người.

“Đạo diễn Lục, chúng tôi mới chỉ rót cho cô ấy một ly!” Thấy Lục Hi nhìn qua, Mộ Thanh – người hiểu rõ thuộc tính hộ thê cuồng ma của đạo diễn Lục – vội vàng mở miệng cãi lại.

“Một ly?” Lục Hi có chút nghi hoặc, “Không đúng.”

“Tôi cũng cảm thấy không đúng,” Mộ Thanh bất đắc dĩ đưa tay chỉ ly rượu trên bàn, “Nói đúng hơn là nửa ly.”

Nhìn theo hướng tay cô chỉ, trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, nửa ly rượu còn lại lấp lánh dưới ánh đèn.

“Rượu Cocktail?” Lục Hi lập tức hiểu ra, có chút bất đắc dĩ vẫy tay nói: “Lần sau đừng cho cô ấy uống cái này.”

“Anh đưa cô ấy lên lầu trước, Khê Duyệt, em nói với cô chú một tiếng giúp anh.”

“Vâng, được.” Lâm Khê Duyệt định thần lại, gật đầu đồng ý.

Thấy cô đồng ý, Lục Hi hơi khom lưng, trực tiếp ôm ngang cô gái đang xoay ngang xoay ngửa trong lòng hắn lên, quay người đi về phía cầu thang cách đó mấy bước.

“Khụ.” Mãi cho đến khi bóng hai người khuất khỏi tầm mắt một lúc, mới có người ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự yên lặng.

“Mọi người nói xem…… Giáo sư Lục sẽ…… ăn hay là…… bị ăn?” Vương Hi đỡ kính, hứng thú mở miệng.

Ăn?

Ba người còn lại hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại thì đều ngầm hiểu cười rộ lên.

“Đúng là không chắc……”

“Trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc.”

“Say rượu……”

Lúc này, trong phòng trên lầu hai, Tô Cẩm say rượu đang ôm cổ Lục Hi kéo xuống.

Mắt phượng đối diện với mắt đào hoa, chóp mũi cọ chóp mũi.

Lồ ng ngực cứng rắn cẩn thận đè lên thân hình mềm mại bên dưới.

Lục Hi hơi rời mắt sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu, vốn dĩ muốn làm thân thể nhộn nhạo của mình bình phục lại một chút, nhưng không ngờ hơi thở ngọt ngào của cô gái lại xộc vào mũi hắn, không khác nào thêm một thanh củi vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trên người.

“Lục Hi……” Tô Cẩm đã hoàn toàn mở mắt, đôi mắt phượng sóng nước long lanh, bàn tay nhỏ hơi lạnh lẽo chui vào trong áo sơ mi của hắn.

Ngọn lửa bị sự lạnh lẽo đột ngột này làm cho tạm ngừng, giây tiếp theo lại bị xúc cảm non mềm hấp dẫn, trở nên càng mãnh liệt hơn.

“Tô Cẩm!” Trong căn phòng bật điều hòa vừa phải, trán Lục Hi hơi lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đào hoa quyến rũ đỏ lên, hơi nghiến răng nghiến lợi gọi tên người dưới thân.

“Hửm ――” nghe được giọng nói, Tô Cẩm ngước mắt nhìn hắn.

Tiếng đáp lại kéo dài, giọng nói vốn trong trẻo vì say mà tăng thêm vài phần lười biếng khàn khàn, cuối âm hơi cao lên, quyến rũ một cách lạ thường.

“Em……” Hắn đang muốn nói gì đó thì bất ngờ bị một đôi tay trắng như ngọc trực tiếp kéo xuống.

Môi chạm vào một đôi môi ấm áp, vừa chạm vào liền tách ra, đầu lưỡi nhỏ dò ra, nhẹ nhàng đảo qua khóe môi hắn.

Lục Hi chỉ ngây người một giây.

Sau đó trực tiếp đảo khách thành chủ, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng gần ngay trước mắt mà hắn mơ ước đã lâu, đầu lưỡi quét qua hàm răng ngay ngắn, câu chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào nhảy múa cùng hắn.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng rộng rãi vang lên tiếng nước mơ hồ.

Bàn tay to lướt qua eo bò lên bộ ng ực kiều mềm của cô gái, nhưng lại dừng lại vào khoảnh khắc gần chạm tới.

Lục Hi hơi đè lên người cô, vùi đầu vào hõm cổ cô hít một hơi thật sâu, sau đó chống người dậy.

Tô Cẩm mở to một đôi mắt phượng nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ màng, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Không biết có phải do cảm thấy nóng hay không, cô vươn đầu lưỡi li3m li3m môi.

“Tiểu yêu tinh.” Lục Hi không nhịn được lại cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng trước mặt, sau đó trực tiếp tránh thoát hai tay cô đứng dậy.

“Sai thời gian, sai địa điểm.” Hắn có chút ảo não thở dài, kéo chăn lên đắp cho Tô Cẩm.

“Bé con, nghe rõ đây.” Trước khi rời đi, hắn cúi người cắn vành tai ửng đỏ của cô, khàn khàn nói.

“Còn có lần sau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ quá cho em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện