Lục Hi không biết có đi vào giấc mơ của Tô Cẩm như nguyện không, nhưng gần 9h tối, hắn nhận được điện thoại của Tần An.

Cúp điện thoại, hắn click mở Weibo – biểu tượng gần như là vật trang trí trên điện thoại, sau đó khẽ nhướng mày.

Chu Đồng…… Thật ra nếu cô ta không đăng bài Weibo dài này thì hắn gần như đã quên mất cô ta rồi. Dù sao thì hôm đó cũng có quá nhiều phóng viên, hắn cũng chỉ vừa vặn nghe được câu hỏi kia, cho nên cảnh cáo cô ta một chút thôi, không ngờ, đây là…… làm to chuyện thêm? Thật ra kể cả chuyện Tô Cẩm chính là Tố Cẩm bị bại lộ cũng không sao, nhưng nếu nếu bé con đã khổ công không muốn công bố chuyện này vì suy nghĩ cho hắn, thì hắn sẽ theo ý của cô.

Về người tên Chu Đồng này, lợi dụng dư luận để chèn ép? Hắn có nên ―― khen cô ta thông minh không?

Nhưng nếu hắn thật sự muốn trả thù thì dư luận có thể làm gì chứ?

Nghĩ đến người mà Tần An nhắc trong điện thoại, hắn khẽ lắc đầu.

Ngày hôm sau khi Tô Cẩm từ trên giường bò dậy, thuận tay lướt Weibo, chuyện này đã gần như lắng xuống.

Nguyên nhân là vì đúng 9h tối hôm qua, thị đế Trác Quân An đã đăng một bài lên Weibo.

Trác Quân An ( v): 『 Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Lần này không thể hợp tác thành công, thật đáng tiếc. Hy vọng lần sau có thể có cơ hội hợp tác với anh!  @ Lục Hi 』

(Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma: ý chỉ người quân tử như sắt đá qua mài giũa mới thành công)

Đương sự đã lên tiếng, fan não tàn còn gì để nói?

Vì chuyện của Tiết Khải, mọi người đều không có tâm trạng quay phim, cho nên Lục Hi trực tiếp hào phóng cho đoàn phim nghỉ hai ngày, chờ kết quả của Tiết Khải rồi quyết định.

Hắn cũng vừa lúc nhân lúc nhàn rỗi đưa cô gái nhỏ tâm trạng không được vui ra ngoài đi dạo.

Khi chiếc Porsche màu đen dừng lại trước cổng công viên giải trí, Tô Cẩm ngây ngẩn cả người.

“Ở, ở đây?” Cô mở to đôi mắt phượng, thậm chí còn nói lắp.

“Ừ.” Lục Hi mỉm cười gật đầu, xuống xe mở cửa xe cho cô, nói: “Mau xuống đi.”

Cổng lớn treo dải ruy băng rực rỡ, phía trên có logo gấu bông to đùng, nếu cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ từ trong những tiếng ồn ào.

“Tuổi hai chúng ta cộng vào đã gần nửa trăm, đến đây làm gì?” Tô Cẩm có chút dở khóc dở cười thở dài, “Lục tiểu thiếu gia, rốt cuộc anh mấy tuổi rồi?”

“Tôi?” Lục Hi không để ý nhướng mày, “Lần trước không phải đã nói là ba tuổi sao?”

“Ba tuổi……” Tô Cẩm gật gật đầu như thật, sau đó đưa tay chỉ biển hiệu treo ở cổng.

『 Các bé dưới năm tuổi không được vào đâu nha~』

“Ừm, không biết là ai treo khẩu hiệu,” Tô Cẩm sờ cằm, không nhịn được cười cười, “Ngữ khí cũng đáng yêu lắm.”

Sắc mặt Lục Hi sững lại một giây, sau đó vô cùng tự nhiên đổi đề tài.

“Cẩm Nhi coi như là đi cùng tôi đi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tới công viên giải trí.”

“Sao anh cũng……” Tô Cẩm dừng một chút, lặng lẽ nuốt nửa chữ ‘cũng’ lại, “Không thể nào?”

Cũng may Lục Hi không để ý, thẳng thắn nói về quá khứ đầy máu và nước mắt của mình.

“Sao lại không thể?” Hắn lắc đầu, “Gia quy nhà họ Lục nghiêm khắc lắm đó, thời đại nào rồi còn có gác cổng, khi còn nhỏ chưa từng đến công viên giải trí có gì kỳ lạ đâu?”

“Tôi và anh tôi từ nhỏ đã trải qua sự giáo dục vô cùng khắc nghiệt. Ông cụ nhà tôi luôn nói sau khi thành niên sẽ mặc kệ chúng tôi, muốn chơi như thế nào cũng được, thật ra những nơi như công viên trò chơi này, khi còn nhỏ muốn đi thì không được cho phép, lớn lên rồi thì chẳng còn tha thiết gì nữa.”

“Lần trước sau khi gặp cô bé kia, tôi mới lại nhớ đến chuyện này.”

“Cô bé?” Tô Cẩm nghi hoặc hỏi.

“Ừ. Em không nhớ à? Chính là cô bé cầm kẹo bông gòn trong thang máy mà chúng ta gặp lần đi mua áo sơ mi đó.” Lục Hi vừa nói vừa mua một cây kẹo bông gòn từ quầy hàng ven đường, đưa cho Tô Cẩm.

Hình con thỏ màu hồng nhạt, Tô Cẩm vô thức đưa tay nhận lấy, khóe môi hơi cong lên.

“Nhớ rồi.”

Sao có thể không nhớ chứ? Cô nhóc trắng nõn kia còn gọi cô là ‘cô’, dáng vẻ được cưng chiều khiến cô hâm mộ.

“Ngẩn người gì đó?” Lục Hi đưa tay gõ trán cô gái nhà mình, tủi thân chớp mắt, “Cẩm Nhi không muốn đi cùng tôi như vậy sao?”

Người đàn ông vốn ôn nhuận như ngọc trong bộ âu phục và giày da đã thay đổi thành áo thun cổ V và quần bảy tấc hưu nhàn, trên đầu còn đội một chiếc mũ cao bồi, cả người đều rạng rỡ đầy sức sống hơn ngày thường mấy phần.

Tô Cẩm cúi đầu ăn một miếng kẹo bông gòn trên tay, vị ngọt lan tỏa trong miệng, cô cong khóe môi, vươn tay nắm chặt bàn tay to lớn của người đàn ông.

“Đi thôi, chị đây đưa anh đi ngắm nhìn thế giới.”

Đưa tôi đi ngắm nhìn thế giới? Lục Hi nhướng mày, cô nhóc này……

Trên tàu lượn siêu tốc, lúc từ điểm cao cuối cùng lao xuống, Lục Hi hơi nheo đôi mắt đào hoa nhìn cô gái bên cạnh.

Mái tóc đen tung bay trong gió, ý cười tràn đầy gương mặt, tiếng kêu nhỏ lúc đầu bây giờ đã biến thành tiếng hét thất thanh tự nhiên.

Cô gái của hắn.

Rõ ràng không phải dáng vẻ đẹp nhất của cô, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, ngay cả luồng gió mạnh thổi qua tai cũng thấy dịu dàng.

Tất cả những thứ mà em từng thiếu hụt, tôi sẽ bù đắp cho em từng thứ một.

Tuổi thơ, lòng tin, tự do, vui vẻ, và tình yêu.

Cho đến khi, sinh mệnh kết thúc, thế giới diệt vong.

Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Lục Hi cảm thấy cũng không tệ lắm.

Ừm, trừ sắc mặt hơi trắng bệch và bước chân một cao một thấp.

“Cẩn thận!” Tô Cẩm duỗi tay đỡ Lục thiếu gia suýt nữa té ngã, hơi lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Lục Hi đứng vững, giơ tay xoa giữa mày, nhìn cô gái bên cạnh không hề hấn gì, bất đắc dĩ thở dài, không cam lòng thừa nhận cơ thể này của mình hình như không thích hợp chơi loại trò chơi này.

Nhìn sắc mặt hơi tái cùng vẻ mặt đầy cự nự của người đàn ông, Tô Cẩm che môi lại ho nhẹ một tiếng để che giấu ý cười, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy trò tàu lượn siêu tốc này cũng không vui lắm, hay là chúng ta thử……”

Đôi mắt phượng nhìn biển chỉ dẫn của công viên một lúc, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, đ ĩa bay, thuyền cướp biển, đu quay dây văng,….

“Bánh xe quay hoặc là vòng quay ngựa gỗ?”

Nửa tiếng sau, Tô Cẩm ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, nghĩ đến vừa rồi người bán phiếu nhìn xung quanh bọn họ một lúc cũng không thấy có đứa bé nào đi cùng liền nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái khó có thể miêu tả, cô không nhịn được ôm cổ ngựa gỗ cười đến không thẳng lưng được.

Ừm, không biết sao người đàn ông này lại bỏ qua bánh xe quay tượng trưng cho tình yêu trong truyền thuyết mà chọn vòng quay ngựa gỗ ấu trĩ không còn gì để nói này.

Tiếng nhạc thiếu nhi và tiếng cười của bọn nhỏ vây quanh tai, từng đợt người lướt qua bên cạnh.

Vì ăn cơm tối xong mới đến nên sắc trời đã dần tối, những ngọn đèn trên nóc vòng quay ngựa gỗ lần lượt sáng lên, những chiếc đèn trang trí hoạt hình trong công viên cũng được thắp sáng. Trong tầm mắt đều là ánh đèn như ảo mộng, dường như thắp sáng cả bầu trời đêm tối tăm, ngay cả những ngôi sao trên trời cũng trở nên mờ nhạt.

Vòng quay ngựa gỗ lại xoay từng vòng từng vòng, dường như không bao giờ ngừng lại.

Trong một khoảnh khắc, Tô Cẩm quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ngựa gỗ song song với cô, lúc quay đi, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.

Rất lâu trước kia, cô từng ngồi một mình trên ghế dài, nhìn dòng người qua lại, ngựa gỗ quay từng vòng, cho đến khi cả công viên bừng sáng ánh đèn.

Từ khi còn là một cô bé đến khi trở thành một bác sĩ lúc trưởng thành.

Nhưng cô chưa từng ngồi lên.

Dù sau này cô đã dư sức trả được chi phí, nhưng một người thì có ý nghĩa gì chứ?

Bánh xe quay là ước mơ của mọi cặp tình nhân, còn vòng quay ngựa gỗ, là ước mơ của riêng cô.

Bây giờ, ước mơ đã trở thành sự thật.

Cuối cùng hai người không đi bánh xe quay, về đến nhà đã gần 9 giờ.

Vừa đưa người về đến nhà an toàn, Lục Hi liền nhận được điện thoại của Tần An.

Chu Đồng – người vừa bị Trác Quân An vả mặt ngày hôm qua lại đăng một bài Weibo khác.

Vừa ám chỉ vừa trực tiếp hỏi Trác Quân An rốt cuộc bị uy hiếp cái gì, sao lại sửa miệng nhanh như vậy, bừng bừng tinh thần trọng nghĩa.

Mà người uy hiếp, rõ ràng chính là cậu hai nhà họ Lục.

Mạch não bất thường gì đây trời……

Xem bài Weibo này, ngay cả người luôn bình tĩnh như Lục Hi cũng không khỏi nghĩ như vậy.

Không phải hắn chưa từng nghi ngờ Chu Đồng có người chống lưng nhắm vào hắn, nhưng Tần An cuối cùng chỉ tra được ban đầu Chu Đồng nhận được vài tin nhỏ, muốn moi ra một tin tức lớn cho nên mới bám chặt lấy hắn. Còn việc đăng bài Weibo đầu tiên là bởi vì Apple Entertainment nghe nhiếp ảnh gia chụp cùng ngày đó thuật lại chuyện, chuẩn bị sa thải cô ta, cho nên cô ta mới đi nước cờ mạo hiểm, muốn dùng dư luận để giữ được công việc.

Nhưng hiện tại Trác Quân An đã lên tiếng, hắn cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, cô ta còn làm loạn cái gì?

Buồn cười thở dài, hắn mở Weibo đăng nhập vào account trước giờ đều do Tần An xử lý, sau đó đăng chín chữ đầy văn học.

Lục Hi ( v): 『 Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì phong thủy. 』

(Tạm dịch: Gió chợt thổi, hồ xuân gợn sóng)

Vì chuyện của Chu Đồng mà Weibo của Lục Hi cũng tăng không ít fans.

Câu này vừa được đăng lên, khu bình luận im lặng một cách quỷ dị trong một phút.

Cho đến khi Tần An đăng bình luận đầu tiên, là một câu chuyện ngắn bằng bạch thoại.

(Bạch thoại: các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các phương ngôn khác nhau)

『 “Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì phong thủy”, trích trong bài thơ《 Yết Kim Môn 》của Phùng Duyên Tị, Vào thời Ngũ Đại, Hoàng đế Lý Cảnh không có hứng thú với triều chính, chỉ thích ngâm thơ viết thơ, khi nhìn thấy《 Yết Kim Môn 》của tể tướng Phùng Duyên Tị, ông liền giễu cợt “Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì phong thủy” 』

Nói cách khác, gió thổi nước động, liên quan gì đến các người?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện