Lục Hi khẽ nhướng mày, nhìn về phía người hỏi.

Lọt vào mắt là một người phụ nữ tóc ngắn, giọng nói lanh lảnh, diện mạo bình thường, ăn mặc rất già dặn, sau gọng kính đen là một đôi mắt sáng rực.

Khóe môi Lục Hi hơi cong lên, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhàn nhạt, sau khi đánh giá người phụ nữ này thì lên tiếng lần đầu tiên: “Apple Entertainment? Ừm, tên là ——” hắn cụp mắt nhìn qua bảng tên trên ngực cô ta, “Chu Đồng?”

“Hả.” Chu Đồng dường như không ngờ Lục Hi sẽ trả lời như vậy, hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, nhưng còn chưa đợi cô nghĩ xong nên trả lời như thế nào, Lục Hi đã xoay người rời đi.

“Đạo diễn Lục……”

“Đạo diễn Lục!”

Các phóng viên bị bảo vệ của Đại học Thâm Hải ngăn lại, các diễn viên chính theo chân Lục Hi rời đi, Chu Đồng nhấc chân định đuổi theo nhưng lại bị nhiếp ảnh gia phía sau kéo lại.

“Chu Đồng! Cô làm gì vậy!” Nhiếp ảnh gia tức giận khẽ quát, “Làm phóng viên bao nhiêu năm nay, cô không biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi sao?”

“Tôi biết rõ hơn anh đấy.” Chu Đồng trừng mắt nhìn hắn, hất tay hắn ra, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lục Hi, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rồi nhanh chóng trấn định lại, nghe đồn tiểu thiếu gia nhà họ Lục tính cách ôn hòa, vừa rồi cũng luôn cười, chắc sẽ không —— hẹp hòi như vậy chứ? Trường quay.

Bạch Hạo Tề và Tiết Khải đang quay cảnh đầu tiên, Tô Cẩm và Mộ Thanh ngồi trên băng ghế ở một bên.

Tô Cẩm rất hứng thú với cô gái giống mình này.

Là một ngôi sao tương lai, dù vừa mới ra mắt công chúng, nhưng tư liệu cũng không bí mật, đặc biệt Mộ Thanh còn là người của Thịnh Minh.

Mộ Thanh, năm nay 22 tuổi, bằng tuổi Tô Cẩm, sinh viên mới tốt nghiệp của Học viện điện ảnh Kinh Châu, cha mẹ đều là công nhân, dù gia đình không được coi là giàu có nhưng cũng khá giả, được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, cuộc sống thuận lợi, mặc dù từng bị cha mẹ càm ràm một thời gian vì sau khi thi đại học khăng khăng muốn học diễn xuất nhưng cuối cùng họ vẫn thỏa hiệp.

So với kiếp trước của cô thì cuộc sống của cô nàng này thật sự có thể nói là thuận lợi yên vui.

Nghĩ như vậy, Tô Cẩm cong môi, không khỏi đưa tay vuốt mái tóc dài của Mộ Thanh.

“Hả?” Cảm nhận được sự động tác của cô, ánh mắt của Mộ Thanh từ chỗ quay phim chuyển qua, đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên chút nghi hoặc.

“Mộ Thanh……” Tô Cẩm cười cười, “Tôi gọi cô là Thanh Thanh được không?”

“Được chứ.” Mộ Thanh gật đầu, nụ cười vừa ôn hòa vừa ngọt ngào, “Ba mẹ tôi đều gọi tôi như vậy.”

Đôi mắt cực kỳ giống cô trước đây này, đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, trong mắt đầy ý cười rõ ràng.

Quả nhiên, cho dù có giống đến mức nào thì cũng hoàn toàn không giống cô trước đây.

“Cô có thể gọi tôi là Tiểu Cẩm.” Tô Cẩm vươn tay, “Chào cô.”

Cô gái trước mặt trạc tuổi cô, nở nụ cười đưa tay về phía cô, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt hơi lạnh nhạt, nhưng một người luôn nhạy cảm như cô lại cảm nhận được thiện ý trong đó.

“Chào cô.” Cô nắm lấy bàn tay đưa về phía mình, dịch lại gần Tô Cẩm, thân mật ôm lấy cánh tay Tô Cẩm.

Tô Cẩm hơi không được tự nhiên nhích người một chút, cánh tay bị cô nàng ôm khẽ rụt lại.

Mộ Thanh cong môi cười, hiểu ý khôi phục khoảng cách giữa hai người.

“Tôi rất tò mò.” Cô nàng nói: “Rõ ràng cô kháng cự tiếp xúc với người lạ như vậy, nhưng tôi lại cảm nhận được thiện ý của cô rất rõ.”

Tô Cẩm ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, “Cảm giác của cô……” Cô hơi dừng một chút, “Rất nhạy bén.”

“Quá khen.” Mộ Thanh cười không ngạc nhiên chút nào, “Từ nhỏ giác quan thứ sáu của tôi đã rất chuẩn. Cô còn chưa nói vì sao lại đối với tôi đặc biệt như vậy?”

“Vì sao ư?” Tô Cẩm nhíu mày suy nghĩ, dù gì cũng không thể nói là cô rất giống tôi ở kiếp trước chứ?

“Chắc là vì hợp mắt?”

Nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô chọn một câu trả lời ba phải như vậy.

Mộ Thanh sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên bật cười.

“Cô cười cái gì?” Tô Cẩm nhướng mày khó hiểu, câu trả lời của cô buồn cười thế sao? 

“Không có.” Mộ Thanh ngừng cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, “Tôi cảm thấy cô cũng rất hợp mắt.”

“Cho nên, vì mối duyên hợp mắt của chúng ta” Cô hơi ghé sát vào Tô Cẩm, “Tôi nói cho cô một bí mật nhé.”

“Bí mật?” Tô Cẩm nghiêng đầu lặp lại.

“Ừ.” Mộ Thanh gật đầu, “Cô biết vì sao trước đây tôi khăng khăng muốn thi vào Kinh Ảnh không?” Nói xong cũng không đợi Tô Cẩm trả lời mà hơi hất cằm về phía người đàn ông đang nghiêm túc đóng phim ở cách đó không xa.

(Kinh Ảnh: Học viện điện ảnh Kinh Châu)

“Tiết Khải?” Tô Cẩm giật mình, nhìn thấy Mộ Thanh lắc đầu lại lập tức trả lời: “Bạch Hạo Tề?!”

“Ừ.” Mộ Thanh cong môi, đôi mắt nóng rực rõ ràng, “Tôi yêu anh ấy.”

Yêu?

“Nói đến đây……” Cô nàng cắn môi, “Mấy năm nay, tôi cảm thấy rất may mắn, anh ấy không có tai tiếng, cũng chưa kết hôn.”

“Sao lại nói chuyện này với tôi?” Tô Cẩm áp xuống suy nghĩ trong lòng, hơi khó hiểu hỏi.

Thiện cảm của cô đến từ ký ức kiếp trước, còn cô ấy thì sao? Sao lại nói với cô bí mật như vậy khi mới gặp lần thứ hai? Đặc biệt là với thân phận này của cô.

“Bởi vì tôi có thể cảm giác được cô không có ác ý với tôi.” Mộ Thanh cong khóe môi, “Hơn nữa, quan trọng nhất là, muốn chứng minh tôi không có ý định ngấp nghé người đàn ông của cô nha.”

“Người đàn ông của tôi?” Tô Cẩm ngẩn người.

“Anh ta rất yêu cô.” Mộ Thanh gật đầu, “Khi chúng ta ngồi ở đây, mặc dù anh ta phải giám sát quay phim, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về phía này. Không ngờ, Lục đại đạo diễn không nóng không lạnh, luôn ôn hòa xa cách với mọi người còn có lúc đáng yêu như vậy.”

Đang nói, bên kia kết thúc cảnh quay, Mộ Thanh giơ tay phất phất về phía Lục Hi vừa lúc nhìn qua, hô lên: “Đạo diễn Lục, tôi sẽ không bắt cóc vị hôn thê của anh đâu, không cần cứ nhìn về bên này chứ?

Dường như Lục Hi hơi ngẩn ra, sau đó liền cong môi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào sườn mặt hơi giơ lên của hắn khiến làn da vốn trắng càng thêm trong suốt.

Ngay cả Mộ Thanh đã có người trong lòng, lúc nhìn qua cũng hơi sửng sốt.

“Đúng là yêu nghiệt nha.” Cô nàng lắc đầu, nhìn người lại tiếp tục quay phim, nói khẽ với Tô Cẩm: “Cái giới giải trí hỗn loạn này, nơi nơi đều là cám dỗ, cô phải coi chặt người đàn ông của cô đó.”

Hỗn loạn, cám dỗ……

Cho đến khi kết thúc một ngày quay phim, trên đường về, Tô Cẩm vẫn nghĩ đến những lời này của Mộ Thanh, mặc dù trước giờ vẫn nghe nói giới giải trí hỗn loạn, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ tiếp xúc, ngay cả…… người kín tiếng đến đáng sợ như Lục Hi cũng sẽ gặp rất nhiều cám dỗ sao? Thời gian này, cô gần như sớm chiều ở bên hắn, nhưng lại chưa từng nhìn thấy.

“Cẩm Nhi?”

Bên tai vang lên giọng nói của Lục Hi.

Tô Cẩm ngẩn người, ngước mắt nhìn qua.

“Em nghĩ gì vậy?” Lục Hi cười đưa tay xoa đầu cô, “Về đến nhà rồi.”

Tô Cẩm nhìn ra ngoài qua cửa sổ hạ một nửa, đúng là biệt thự quen thuộc.

Trước khi xuống xe, Tô Cẩm bỗng nhiên hỏi: “Lục Hi, Thanh Thanh bảo tôi coi chặt anh, cám dỗ xung quanh anh…… là gì?”

Thanh Thanh? Lục Hi nghĩ một lát mới nhận ra cái tên đó là ai, hắn có chút ngạc nhiên nhướng mày, “Tò mò à?”

“Ừ.” Tô Cẩm gật gật đầu, đôi mắt lập tức sáng lên.

Lục Hi suy nghĩ rồi mở hòm thư trên điện thoại, đăng nhập vào một tài khoản khác.

“Vừa lúc, hôm nay Tiểu An Tử vẫn chưa xử lý.” Nói rồi hắn đưa điện thoại cho cô gái bên cạnh, “Em xem đi, đây là email công việc anh công bố với bên ngoài.”

Tô Cẩm cầm điện thoại, lướt qua từng email, đôi mắt ngày càng mở to.

Đủ loại tin nhắn ái muội, hiến thân, thậm chí…… còn có ảnh chụp áo rách quần manh.

Từng gương mặt xinh đẹp hiện lên trước mắt, Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, đang định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại trong tay đã đổ chuông.

“Tần An.” Tô Cẩm đưa điện thoại cho Lục Hi.

“Alo, Tiểu An Tử, sao vậy?” Lục Hi nhận điện thoại, cong môi cười nói.

“Cái gì?” Hắn ngồi thẳng người, “Tiết Khải ngất xỉu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện