Những ngày sau đó, Tô Cẩm theo Lục Hi cải biên kịch bản, Tô Trình Hải và Tô Việt ngày nào cũng đi sớm về trễ còn không biết, nhưng Hàn Mộng lại cảm thấy rất khó hiểu sao gần đây con gái mình lúc nào cũng chạy sang nhà bên cạnh? Cho đến bốn ngày sau, con gái lại về muộn một lần nữa, mẹ Tô cuối cùng cũng ngăn cô lại cùng cả nhà nghiêm túc mở phiên tòa thẩm vấn.

Tô Cẩm cũng không muốn giấu gia đình, nói mấy câu liền giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Vừa nghe con gái mình viết tiểu thuyết còn sắp được chuyển thể thành phim truyền hình, cả nhà đều rất vui mừng, mẹ Tô còn hưng phấn đến mức gọi luôn cho mấy người chị em già khoe khoang một hồi. Với gia thế như họ, tiền tài đã sớm đủ đầy, điều khiến họ có thể vui mừng và kiêu ngạo chính là sự ưu tú của các con.

Tô Cẩm khuyên can mãi mới ngăn được mẹ, dù sao cô cũng không muốn chuyện cô là tác giả nguyên tác bị bại lộ, Lục Hi muốn quay một bộ phim truyền hình chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết không có tiếng tăm gì đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ tin tức vẫn chưa được truyền ra ngoài, đến khi giới truyền thông biết được, không biết sẽ nói những gì, nếu thân phận của cô bại lộ nữa thì không chừng sẽ có những lời bàn tán vớ vẩn kiểu “Đạo diễn thiên tài quay phim rác vì nụ cười của mỹ nhân”.

Mặc dù 《 Rung động 》quay ở Mỹ, nhưng phía phát hành lại là chi nhánh ở Mỹ của công ty Hoa Hạ, cho nên tất nhiên sẽ tham tuyển cả liên hoan phim Minh Châu của Hoa Hạ vào cuối năm và liên hoan phim Oscar của Mỹ vào đầu năm sau, cô không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn vào ngay thời điểm này, về chuyện Tố Cẩm là ai, cứ để nó trở thành một bí mật đi.

Dù sao thì như Lục Hi nói lúc trước, càng giống nhau thì người ta sẽ càng khó liên hệ họ với nhau.

Tô Cẩm ngửa mặt ngả vào sô pha, mái tóc dài buộc đuôi ngựa sau đầu, áo thun quần đùi, chân gấp lại trên tay vịn, đôi chân trắng nõn không ngừng đung đưa.

Cô ngước mắt nhìn qua người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện đặt laptop trên đầu gối nghiêm túc gõ chữ, lại nhìn hot search vừa mới cập nhật trên Weibo, kéo một cái gối ôm che mặt lại, cong môi nở nụ cười.

Điện ảnh Thiên ngữ lại có minh tinh lên hot search.

Mấy hôm trước hắn đã nói với cô về kẻ chủ mưu vụ bắt cóc lúc trước, không ngờ lại là Triệu Văn Hoa, nghe nói còn là vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó không hiểu được, cuối cùng còn bị Lục Hi hớt tay trên.

Cộng thêm chuyện của Triệu Văn Tắc sau đó, điện ảnh Thiên Ngữ dưới trướng Triệu gia liền bắt đầu ồn ào, lần này, Triệu gia đúng là vừa tiền mất tật mang.

Với tính khí của hắn, e là anh em nhà họ Triệu sẽ không có kết quả tốt, có điều…… Cô hơi quay đầu, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn gương mặt thanh tuấn của người đối diện, đáy mắt dần hiện lên ý cười.

Ở chung sớm chiều mấy ngày nay, sự rung động ban đầu lên men từng chút một, dần dần biến thành một loại cảm xúc gọi là thích.

Bây giờ nếu hắn đã đòi nợ cho cô, thì cô chắc chắn sẽ không kéo chân sau hắn, không thân chẳng quen, những người đó ra sao thì có liên quan gì đến cô?

Nhận thấy ánh mắt lướt qua từ phía đối diện, Lục Hi hơi mỉm cười, không ngẩng đầu lên mà chỉ trêu chọc nói: “Muốn nhìn thì nhìn, còn lén lút làm gì?”

Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, bị trêu chọc như vậy nhiều lần, cô đã miễn dịch rồi, từ từ thu chân lại, ngồi xếp bằng trên sô pha, hai tay đan vào nhau đặt lên gối ôm, gác cằm lên trên, đôi mắt phượng cứ thế nhìn chăm chú người đàn ông đối diện không chớp mắt.

Thấy hắn ngước mắt nhìn qua, còn khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt bây giờ tôi quang minh chính đại rồi đấy thì sao.

Lục Hi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cong môi, lại cúi đầu xuống.

Tô Cẩm ôm gối bật cười.

Lại nói tiếp, hơn mười ngày qua, ngoại trừ thỉnh thoảng ôm một cái, hôn trán một chút thì hắn không có hành động thân mật gì hơn với cô, nhưng hai người lại trở nên thân thiết hơn nhiều khi ở chung.

Hắn đưa ra hướng cải biên, cô đưa ra ý kiến, cuối cùng hai người thảo luận một lát liền có kết luận, phối hợp ăn ý khiến cô vui vẻ về cả tinh thần lẫn thể xác.

Chỉ là…… Cô có chút xuất thần, thật ra so với loại tình cảm nóng bỏng mãnh liệt gọi là yêu mà hắn thể hiện ra cho cô thì cô càng thích, hoặc là nói càng an tâm hơn với kiểu thích nhàn nhạt, thuần túy như bây giờ.

Hắn ở trong lòng cô, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của cô.

Như vậy…… không công bằng với hắn.

Nhưng cô không thể dỡ xuống phòng tuyến cuối cùng dưới đáy lòng, có lẽ là do nó đã bị phong tỏa quá lâu.

Cứ như vậy đi, nếu có một ngày hắn rời đi, thì cô cũng có thể bảo toàn mà rút lui, không đến mức cả người bị thương.

Không hề biết trong đầu cô nhóc nhà mình suy nghĩ những gì, Lục Hi vẫn đang chăm chỉ làm việc.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất tràn ngập khắp căn phòng, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.

Buổi tối sau khi sang cách vách ăn chực, tiện thể lấy lòng người nhà họ Tô một lượt, Lục Hi nhận được điện thoại của anh trai.

“Bé Tròn……”

Hiếm lắm anh trai mới chủ động gọi điện thoại tới một lần, vừa mở miệng, trán Lục Hi đã nhảy lên.

Cái tên này tuyệt đối là vết nhơ duy nhất trong lịch sử trưởng thành huy hoàng của hắn.

Còn không phải là khi còn nhỏ béo một chút đáng yêu một chút sao? Mẹ già có thù oán gì với hắn mà lại đặt cho hắn một cái tên như vậy.

Nếu để Cẩm Nhi biết được……

“Anh……” Hắn vô lực mà sửa lại, “Đừng gọi cái tên này……”

“Biết rồi.” Lục Cảnh vui vẻ trả lời, “Yên tâm, anh sẽ không gọi trước mặt em dâu.”

Đúng, anh không gọi, không phải còn có người khác sao? Trừ ông bà ngoại đã qua đời ra, còn lại ông bà nội và đôi cha mẹ vô lương kia, ai hứng lên mà không gọi hắn như vậy? Hắn kháng nghị hết lần này đến lần khác đều không có ích gì.

“Được rồi, nói đi, có chuyện gì?” Lục Hi thở dài.

Nghe được giọng nói bất đắc dĩ của em trai, Lục tổng thanh lãnh cao quý trước mặt người ngoài vừa lòng cong môi, nỗi buồn bực bất đắc dĩ bị mẹ già vô lương nổi hứng gọi “Bé Ngoan” lúc nãy lập tức giảm hơn phân nửa.

“Triệu gia giải quyết xong rồi, chiều hôm qua 90% cổ phần Triệu thị đã bị thu mua. Triệu Uy xin dừng, còn muốn tiếp tục không?”

“Nhanh vậy sao?” Lục Hi nhướng mày trước hiệu suất của anh trai.

“Bên ngoài nhìn Triệu gia có vẻ hào nhoáng nhưng thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng, đúng là che giấu không tồi.”

“Vậy sao,” Lục Hi cụp mắt suy nghĩ một lát, “Không cần.”

“Theo như thủ đoạn em xử lý cô nhóc Hàn gia kia, anh còn tưởng em sẽ đuổi tận giết tuyệt chứ.” Lục Cảnh trêu chọc nói.

“Chậc, anh nói gì vậy? Không phải cô ta bỏ mạng vì tình cờ bị cuốn vào vụ đánh nhau giữa các băng đảng ở địa phương sao? Liên quan gì đến em.” Lục Hi cong môi nói, “Người nhà họ Triệu chỉ là có dã tâm quá lớn thôi, vừa hay dùng để giết gà dọa khỉ.”

Hàn Tuyết Lam không có gì vướng bận, sự ghen ghét và không cam lòng nung nấu từ khi còn bé đã trở thành chấp niệm của cô ta, lần này sau khi bị vạch trần thì càng đáng sợ hơn, nói thẳng ra, nếu đưa cho cô ta một chiếc ô tô, cô ta sẽ dám đâm thẳng vào Tô Cẩm, cho nên không trừ khử không được. Còn Triệu gia, không ngờ lại chỉ còn là một cái vỏ rỗng, không trách Triệu Văn Hoa lại dùng cách mạo hiểm như vậy để liên hôn với Tô gia. Nếu đã như vậy thì Triệu gia cũng không đáng lo ngại.

Nhưng…… 

“Có một yêu cầu.” Lục Hi nói tiếp: “Bảo ông ta đưa Triệu Văn Hoa ra nước ngoài.”

Giữ lại 10% cổ phần và con trai út cũng đủ khiến Triệu Uy an tâm làm một con gà răn khỉ rồi.

“Được.” Lục Cảnh đáp, “Điện ảnh Thiên Ngữ dưới trướng Triệu thị đã gần như tan tác, còn lại sẽ sáp nhập vào Thịnh Minh, những sản nghiệp khác thì giao hết cho em đó.”

“Hào phòng vậy à?” Lục Hi nhướng mày.

Triệu thị chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực giải trí, ngoài điện ảnh Thiên Ngữ ra, dưới trướng còn có tạp chí, rạp chiếu phim, ktv, công viên và nhiều địa điểm giải trí khác, gần như chiếm đến 60% toàn bộ sản nghiệp.

“Coi như là quà mừng trước cho em và em dâu.” Lục Cảnh cười khẽ đáp.

“Quà mừng?” Lục Hi cũng cười theo, “Được, vậy em cảm ơn anh trước. Sau này nếu anh và Tiếu Nhã thành, em cũng sẽ tặng anh một món quà lớn.”

“Cô nhóc đó……” Nghe em trai trêu chọc, Lục Cảnh có chút đau đầu xoa xoa giữa mày, “Không nói cô ấy nữa, ngày mai anh sẽ gửi tài liệu cho Tần An, để hắn sắp xếp lại rồi đưa cho em.”

“Được.” Lục Hi dừng lại một chút, vẫn nói: “Thật ra Tiếu Nhã rất tốt.”

“Được rồi, có lòng dạ thì em vẫn nên theo đuổi vợ em cho tốt đi. Nghe nói Bé Tròn nhà chúng ta vẫn chưa trao đi được nụ hôn đầu tiên đâu, không biết……” Anh trai Lục không cam lòng trêu chọc lại.

“Tạm biệt, em cúp đây.” Lục Hi mặt vô cảm ngắt lời người ở đầu bên kia, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Tiểu An Tử, anh được lắm…… Đôi mắt đào hoa xinh đẹp híp lại, hắn cong môi, đan tay vào nhau khẽ động các đốt ngón tay.

Nhà họ Lục, Kinh Châu.

Người đàn ông bị cúp điện thoại mặc dù sắc mặt thanh lãnh, nhưng đôi mắt đen láy lại không hề có vẻ bất mãn, trái lại tràn đầy ý cười rõ ràng, vui vẻ ra khỏi thư phòng chuẩn bị đến phòng bếp rót một ly trà uống, lúc đi ngang qua phòng khách vừa lúc đụng phải mẹ Lục đang gọi điện thoại.

“Bé Ngoan, gần đây bé Tiếu Nhã có đi tìm con không? Con xem, Tiểu Đoàn nhỏ hơn con mà người ra đã có bạn gái rồi, con……” Mẹ Lục bỏ điện thoại xuống nói.

“Mẹ!” Lục Cảnh quyết đoán từ bỏ ý định uống trà, “Ngày mai con còn phải đi làm, con ngủ trước đây, mẹ ngủ ngon!”

Nhìn bóng dáng con trai biến mất ở lối lên cầu thanh, mẹ Lục thầm nói một câu thằng nhóc thối, quay đầu cầm điện thoại hỏi: “Tiểu An Tử, mau nói xem có chuyện gì mới không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện