Xem phim xong, đưa người đến về nhà đã là gần 9 giờ.
Nói lời tạm biệt với Tô Cẩm xong, Lục Hi quay về biệt thự nhà mình, cầm một ly rượu vang đỏ ngồi ở ghế bập bênh ngoài ban công phòng mình.
“Mẹ, con về rồi.” Tô Cẩm mở cửa ra, vừa thay giày vừa gọi.
“Tiểu Cẩm mau lại đây.” Giọng Hàn Mộng vọng ra.
Tô Cẩm rẽ vào phòng khách.
Tô Việt không ở phòng khách, chắc đã đến thư phòng như thường lệ, trái lại Tô Trình Hải lại ngồi ở giữa sô pha với Hàn Mộng một cách hiếm thấy.
“Ô, đây là hoa hồng ai tặng thế?” Lâm Khê Duyệt ngồi ở trên chiếc sô pha đơn bên phải nhướng mày, mở miệng trêu chọc nói.
“Còn có thể là ai?” Tô Cẩm ngồi xuống, đặt bó hoa trong lòng lên bàn trà bằng đá cẩm thạch màu xanh sẫm, cầm lấy ly nước mà má Từ đưa qua, nói tiếng cảm ơn rồi thuận miệng trả lời.
“Xem ra anh rể tương lai này của em không tồi nha, tặng hoa thế mà không có rêu rao gây sự chú ý.” Lâm Khê Duyệt nói xong còn gật gật đầu.
“Hắn cũng đâu phải tên nhóc lăng đầu thanh* gì.” Tô Cẩm uống một ngụm nước, cười gõ trán Lâm Khê Duyệt, “Còn nữa, cái gì mà anh rể tương lai, chưa đâu vào đâu cả đâu.”
(Lăng đầu thanh – 愣头青: chỉ người làm việc không có đầu óc, không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình đã hành động mù quáng dẫn đến chuyện tốt biến thành chuyện xấu)
Lâm Khê Duyệt che trán thè lưỡi với cô, trong lòng thầm dự đoán thời gian tiểu bạch thỏ bị sói xám bắt đi.
Nói đến chủ đề này, Tô Trình Hải và vợ nhìn nhau một cái, mở miệng hỏi: “Tiểu Cẩm, con thấy con người Lục Hi thế nào?”
Tô Cẩm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba mẹ, nghĩ một lúc mới lắc đầu trả lời: “Thời gian quen biết quá ngắn, con cũng không chắc.”
Tô Trình Hải gật đầu đồng ý: “Ba lăn lộn ở thương trường lâu như vậy, cũng có vài phần năng lực nhìn người. Nhưng Tiểu Cẩm à, Lục Hi,” ông dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt Tô Cẩm, lắc lắc đầu: “Ba không thể nhìn thấu.”
Tô Cẩm ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Có điều ba có thể chắc chắn một điều là, cậu ta không có ý xấu với con.” Tô Trình Hải nói tiếp, ông có chút bất đắc dĩ cười cười, “Dù sao Tô gia chúng ta cũng không có gì đáng giá để tiểu thiểu gia Lục gia mưu đồ. Còn chuyện giữa con và cậu ta……”
“Đường xa biết sức ngựa, ngày dài hiểu lòng người.” Tô Trình Hải cười vỗ vỗ cánh tay con gái, “Các con cứ tìm hiểu trước, hôn sự sau này lại nói.”
“Đúng vậy, tìm hiểu trước đã.” Hàn Mộng cũng mở miệng nói: “Nếu Tiểu Cẩm không thích cậu ta thì cứ nói thẳng, cả Khê Duyệt nữa,” nói rồi bà kéo tay Lâm Khê Duyệt, “Mẹ chỉ có hai đứa con gái bảo bối các con, chuyện giữa Tiểu Việt và Minh Huyên tạm thời mẹ cũng không có cách nào nhúng tay vào, còn hai con dù sao cũng không được gượng ép chính mình.”
Tô Trình Hải cũng tán đồng gật đầu.
Nhìn ba mẹ một đời này, trong lòng Tô Cẩm nóng lên, cắn môi gật gật đầu.
Trong sách cũng không có nhắc tới, nhưng nếu là diễn biến bình thường, vợ chồng Tô Trình Hải cũng nên nói như vậy với Lâm Khê Duyệt. Chỉ là lúc đó những lời này vào tai Tô Cẩm, chỉ sợ lại thành Lâm Khê Duyệt không những cướp đi vị hôn phu của cô, còn đoạt đi sự sủng ái của ba mẹ ấy chứ? Khẽ thở dài một tiếng, cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Khê Duyệt cười cười. Lâm Khê Duyệt sửng sốt, sau đó cũng cong cong khóe môi.
Trong lúc người nhà họ Tô thảo luận những việc này, Lục Hi cũng ở trên ban công gọi điện thoại cho người nhà.
“Anh, có phải anh đấu giá được cặp lắc tay song tử tinh kia không?” Lục Hi một tay cầm ly rượu, một bên hỏi.
“Ừ. Sao vậy?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nam rất ôn hòa.
“Gửi cho em đi.” Lục tiểu thiếu gia mở miệng không chút khách khí.
“Hả?” Người bên kia đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó hình như cười nói, “Em đó, cả ngày chỉ muốn xảo trá anh.”
“Sao lại gọi là xảo trá?” Lục Hi nhướng mày, “Em đây là sử dụng tài nguyên hợp lý, dù sao anh cũng mua về làm quà cho khách hàng mà.”
“Được được được, em nói gì cũng có lý, gửi địa chỉ cho anh, anh cho người gửi cho em gấp.” Người bên kia có chút bất đắc dĩ cười nói.
“Vậy còn được, lát nữa em gửi cho anh.” Lục Hi gật đầu đáp lại một câu, sau đó cúp điện thoại.
Buổi tối đầu hạ, vầng trăng sáng treo trên cao, gió đêm mang đến sự mát mẻ nhè nhẹ.
Tô Cẩm mở máy tính ra đăng nốt phần kết cuốn tiểu thuyết của mình lên, sau đó trả lời một số bình luận của độc giả, đang duỗi người chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên.
Là một tin nhắn.
『 Mau nghỉ ngơi đi, ngủ muộn sẽ mọc mụn đó. 』
Người gửi là Lục Hi.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc, sau đó nhíu mày trả lời.
『 Sao anh biết tôi chưa ngủ? 』
Lục Hi nhận được tin nhắn trả lời, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên cửa sổ sát đất phía đối diện, cong môi cười cười, không nói gì cả, chỉ nhắn lại hai chữ『 Ngủ ngon 』.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Cẩm kéo rèm cửa ra, một bóng người trên ban công đối diện lọt vào tầm mắt.
Bởi vì khoảng cách giữa hai biệt thự quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Có điều…… Biệt thự cách vách chỉ có một người ở.
Tô Cẩm lập tức nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua, hơi nhướng mày, biệt thự có nhiều phòng như vậy, hắn lại cố tình chọn phòng này, là cố ý đúng không?
Người đối diện dường như nhìn thấy cô, còn giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người mở cửa đi xuống lầu.
Tiệc sinh nhật hai cô con gái của Tô Trình Hải, Lục Hi nhận được thiệp mời một cách đương nhiên.
Buổi tối, hắn mặc một bộ vest đen đi tới biệt thự cách vách chỉ mất vài phút đi bộ, người đang bận rộn đón khách là Tô Việt, Lục Hi chào hỏi hắn xong liền đi vào phòng khách.
Rất nhiều người đã tập trung trong biệt thự. Đa số là đối tác của Tô Trình Hải, đương nhiên cũng có người Minh gia và Hàn gia. Tiệc sinh nhật hai cô con gái Tô gia gần như đã quy tụ hết những người giàu có và quyền lực ở thành phố Thâm Hải.
Lục Hi là một gương mặt mới trong bữa tiệc này của nhà họ Tô, đương nhiên, ba chữ ‘gương mặt mới’ là mới so với thành phố Thâm Hải, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong giới quyền quý ở thành phố này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến nhận thức của đại đa số mọi người ở đây về hắn.
Tiểu thiếu gia nhà họ Lục ở Kinh Châu, đạo diễn của bộ phim điện ảnh 《 Rung động 》 nổi tiếng gần đây – Lục Hi.
Và còn là…… vị hôn phu của đại tiểu thư Tô gia – Tô Cẩm.
Lục Hi lớn lên dưới sự giáo dục ưu tú của gia tộc, lúc làm đạo diễn lại thường tiếp xúc với mọi loại người khác nhau, vì thế, khi có mấy người lại gần bắt chuyện với hắn, hắn tự nhiên cũng cười nhẹ nói chuyện vui vẻ với những người này.
Trong đám đông, một cô gái mặc váy ngắn màu tím nhìn về mấy người tụ tập ở phía cửa cách đó không xa, người đàn ông mặc bộ vest đen bình thường nhất cũng hết sức nổi bật, con ngươi đen nhánh của cô ta trở nên vặn vẹo.
Cô ta nắm thật chặt bàn tay xách váy, móng tay đâm vào lòng bàn tay mới kìm nén được cơn ghen tỵ đang cuồn cuộn trong lòng.
Dựa vào cái gì? Rõ ràng chỉ là một đứa con hoang ôm nhầm mà thôi, Tô Cẩm cô ta dựa vào cái gì mà có được tất cả những thứ này?
“Tuyết Lam, sao vậy?” Nhận ra con gái có gì đó không ổn, Hàn Lỗi vội vàng hỏi.
Hàn Tuyết Lam hít một hơi thật sâu, lắc đầu với ba mình.
Hàn Lỗi thấy thế gật đầu, hạ giọng nói: “Ba đã nói không cần tới rồi, con xem con cứ đòi tới, nếu đã tới rồi thì khiêm tốn một chút, thu liễm bớt tính tình của con lại cho ba, đừng gây rắc rối.”
Nhìn vẻ mặt khúm núm của ba mình, Hàn Tuyết Lam siết chặt tay, sau đó mới gật đầu.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.
Tô Trình Hải mặc một bộ vest thiết kế sẫm màu, hai cô con gái khoác hai bên khuỷu tay bước xuống cầu thang từ trên lầu, đám đông lập tức vang lên những tiếng tán thưởng.
Lâm Khê Duyệt mặc một chiếc váy công chúa ngắn màu trắng kem, chân đi giày cao gót pha lê, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi nửa, trên đỉnh đầu cài một chiếc vương miện nhỏ tinh xảo, cả người thanh thuần động lòng người giống như bông hồng trắng sớm mai.
Còn Tô Cẩm ở bên kia, trên người là chiếc váy dài gần giống như sườn xám màu tím đậm, dáng người duyên dáng được phác họa ra một cách hoàn hảo, dưới chân là đôi giày cao gót cùng màu, tóc dài mềm mại vắt sang một bên, mày đẹp nhẹ nhàng tô điểm, một đôi mắt phượng luôn có thứ ánh sáng đoạt hồn người khác khi động đậy. So với Lâm Khê Duyệt, cô giống một bông hồng đỏ hơn, nguy hiểm nhưng lộng lẫy.
“Hai cô con gái nhà họ Tô thật xứng với bốn chữ quốc sắc thiên hương mà!” Dưới sân khấu có người không nhịn được lên tiếng cảm thán, lập tức một đám người khác cũng hùa theo.
Tô Trình Hải thầm cong môi, dắt hai cô con gái lên sân khấu nhỏ đã dựng sẵn ở giữa phòng khách.
“Chào mọi người, tôi là Tô Trình Hải.” Ông giơ tay điều chỉnh độ cao của micro, mở miệng nói.
Đám đông dần yên tĩnh lại.
“Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi hai con gái của tôi, cảm ơn mọi người đã nể mặt Tô mỗ bớt chút thời gian bận rộn tới tham dự tiệc sinh nhật này. Đây là con gái lớn của tôi, mọi người đều biết cả rồi, Tô Cẩm,” ông chỉ tay về phía người con gái đứng bên trái mình, Tô Cẩm nâng váy khẽ cúi đầu, Tô Trình Hải gật đầu rồi quay về phía bên kia, “Đây là con gái nhỏ của tôi, Lâm Khê Duyệt……”
Người dưới sân khấu đều rất tôn trọng di chuyển tầm mắt theo lời giới thiệu của Tô Trình Hải.
Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Hàn Tuyết Lam nhìn chằm chằm cô gái mặc váy tím, sau đó nhìn lại bộ váy trên người mình, trong mắt hiện lên sự đố kị cuồn cuộn.
Còn người đàn ông dáng người cao thẳng lại trừng đôi mắt đào hoa nhìn người trên khấu, chậm rãi nhíu mày.
Đáng chết, ai là người đã thiết kế chiếc váy này?
Rõ ràng là không có khoét cổ cũng không lộ lưng, bộ váy che gần như hết từng tấc da trừ hai cánh tay, ngay cả giày cao gót cũng chỉ lộ ra một chút mũi chân, nhưng đáng chết lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ.
Hận không thể……
Xé nát nó.
Nói lời tạm biệt với Tô Cẩm xong, Lục Hi quay về biệt thự nhà mình, cầm một ly rượu vang đỏ ngồi ở ghế bập bênh ngoài ban công phòng mình.
“Mẹ, con về rồi.” Tô Cẩm mở cửa ra, vừa thay giày vừa gọi.
“Tiểu Cẩm mau lại đây.” Giọng Hàn Mộng vọng ra.
Tô Cẩm rẽ vào phòng khách.
Tô Việt không ở phòng khách, chắc đã đến thư phòng như thường lệ, trái lại Tô Trình Hải lại ngồi ở giữa sô pha với Hàn Mộng một cách hiếm thấy.
“Ô, đây là hoa hồng ai tặng thế?” Lâm Khê Duyệt ngồi ở trên chiếc sô pha đơn bên phải nhướng mày, mở miệng trêu chọc nói.
“Còn có thể là ai?” Tô Cẩm ngồi xuống, đặt bó hoa trong lòng lên bàn trà bằng đá cẩm thạch màu xanh sẫm, cầm lấy ly nước mà má Từ đưa qua, nói tiếng cảm ơn rồi thuận miệng trả lời.
“Xem ra anh rể tương lai này của em không tồi nha, tặng hoa thế mà không có rêu rao gây sự chú ý.” Lâm Khê Duyệt nói xong còn gật gật đầu.
“Hắn cũng đâu phải tên nhóc lăng đầu thanh* gì.” Tô Cẩm uống một ngụm nước, cười gõ trán Lâm Khê Duyệt, “Còn nữa, cái gì mà anh rể tương lai, chưa đâu vào đâu cả đâu.”
(Lăng đầu thanh – 愣头青: chỉ người làm việc không có đầu óc, không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình đã hành động mù quáng dẫn đến chuyện tốt biến thành chuyện xấu)
Lâm Khê Duyệt che trán thè lưỡi với cô, trong lòng thầm dự đoán thời gian tiểu bạch thỏ bị sói xám bắt đi.
Nói đến chủ đề này, Tô Trình Hải và vợ nhìn nhau một cái, mở miệng hỏi: “Tiểu Cẩm, con thấy con người Lục Hi thế nào?”
Tô Cẩm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba mẹ, nghĩ một lúc mới lắc đầu trả lời: “Thời gian quen biết quá ngắn, con cũng không chắc.”
Tô Trình Hải gật đầu đồng ý: “Ba lăn lộn ở thương trường lâu như vậy, cũng có vài phần năng lực nhìn người. Nhưng Tiểu Cẩm à, Lục Hi,” ông dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt Tô Cẩm, lắc lắc đầu: “Ba không thể nhìn thấu.”
Tô Cẩm ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Có điều ba có thể chắc chắn một điều là, cậu ta không có ý xấu với con.” Tô Trình Hải nói tiếp, ông có chút bất đắc dĩ cười cười, “Dù sao Tô gia chúng ta cũng không có gì đáng giá để tiểu thiểu gia Lục gia mưu đồ. Còn chuyện giữa con và cậu ta……”
“Đường xa biết sức ngựa, ngày dài hiểu lòng người.” Tô Trình Hải cười vỗ vỗ cánh tay con gái, “Các con cứ tìm hiểu trước, hôn sự sau này lại nói.”
“Đúng vậy, tìm hiểu trước đã.” Hàn Mộng cũng mở miệng nói: “Nếu Tiểu Cẩm không thích cậu ta thì cứ nói thẳng, cả Khê Duyệt nữa,” nói rồi bà kéo tay Lâm Khê Duyệt, “Mẹ chỉ có hai đứa con gái bảo bối các con, chuyện giữa Tiểu Việt và Minh Huyên tạm thời mẹ cũng không có cách nào nhúng tay vào, còn hai con dù sao cũng không được gượng ép chính mình.”
Tô Trình Hải cũng tán đồng gật đầu.
Nhìn ba mẹ một đời này, trong lòng Tô Cẩm nóng lên, cắn môi gật gật đầu.
Trong sách cũng không có nhắc tới, nhưng nếu là diễn biến bình thường, vợ chồng Tô Trình Hải cũng nên nói như vậy với Lâm Khê Duyệt. Chỉ là lúc đó những lời này vào tai Tô Cẩm, chỉ sợ lại thành Lâm Khê Duyệt không những cướp đi vị hôn phu của cô, còn đoạt đi sự sủng ái của ba mẹ ấy chứ? Khẽ thở dài một tiếng, cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Khê Duyệt cười cười. Lâm Khê Duyệt sửng sốt, sau đó cũng cong cong khóe môi.
Trong lúc người nhà họ Tô thảo luận những việc này, Lục Hi cũng ở trên ban công gọi điện thoại cho người nhà.
“Anh, có phải anh đấu giá được cặp lắc tay song tử tinh kia không?” Lục Hi một tay cầm ly rượu, một bên hỏi.
“Ừ. Sao vậy?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nam rất ôn hòa.
“Gửi cho em đi.” Lục tiểu thiếu gia mở miệng không chút khách khí.
“Hả?” Người bên kia đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó hình như cười nói, “Em đó, cả ngày chỉ muốn xảo trá anh.”
“Sao lại gọi là xảo trá?” Lục Hi nhướng mày, “Em đây là sử dụng tài nguyên hợp lý, dù sao anh cũng mua về làm quà cho khách hàng mà.”
“Được được được, em nói gì cũng có lý, gửi địa chỉ cho anh, anh cho người gửi cho em gấp.” Người bên kia có chút bất đắc dĩ cười nói.
“Vậy còn được, lát nữa em gửi cho anh.” Lục Hi gật đầu đáp lại một câu, sau đó cúp điện thoại.
Buổi tối đầu hạ, vầng trăng sáng treo trên cao, gió đêm mang đến sự mát mẻ nhè nhẹ.
Tô Cẩm mở máy tính ra đăng nốt phần kết cuốn tiểu thuyết của mình lên, sau đó trả lời một số bình luận của độc giả, đang duỗi người chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên.
Là một tin nhắn.
『 Mau nghỉ ngơi đi, ngủ muộn sẽ mọc mụn đó. 』
Người gửi là Lục Hi.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc, sau đó nhíu mày trả lời.
『 Sao anh biết tôi chưa ngủ? 』
Lục Hi nhận được tin nhắn trả lời, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên cửa sổ sát đất phía đối diện, cong môi cười cười, không nói gì cả, chỉ nhắn lại hai chữ『 Ngủ ngon 』.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Cẩm kéo rèm cửa ra, một bóng người trên ban công đối diện lọt vào tầm mắt.
Bởi vì khoảng cách giữa hai biệt thự quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Có điều…… Biệt thự cách vách chỉ có một người ở.
Tô Cẩm lập tức nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua, hơi nhướng mày, biệt thự có nhiều phòng như vậy, hắn lại cố tình chọn phòng này, là cố ý đúng không?
Người đối diện dường như nhìn thấy cô, còn giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người mở cửa đi xuống lầu.
Tiệc sinh nhật hai cô con gái của Tô Trình Hải, Lục Hi nhận được thiệp mời một cách đương nhiên.
Buổi tối, hắn mặc một bộ vest đen đi tới biệt thự cách vách chỉ mất vài phút đi bộ, người đang bận rộn đón khách là Tô Việt, Lục Hi chào hỏi hắn xong liền đi vào phòng khách.
Rất nhiều người đã tập trung trong biệt thự. Đa số là đối tác của Tô Trình Hải, đương nhiên cũng có người Minh gia và Hàn gia. Tiệc sinh nhật hai cô con gái Tô gia gần như đã quy tụ hết những người giàu có và quyền lực ở thành phố Thâm Hải.
Lục Hi là một gương mặt mới trong bữa tiệc này của nhà họ Tô, đương nhiên, ba chữ ‘gương mặt mới’ là mới so với thành phố Thâm Hải, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong giới quyền quý ở thành phố này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến nhận thức của đại đa số mọi người ở đây về hắn.
Tiểu thiếu gia nhà họ Lục ở Kinh Châu, đạo diễn của bộ phim điện ảnh 《 Rung động 》 nổi tiếng gần đây – Lục Hi.
Và còn là…… vị hôn phu của đại tiểu thư Tô gia – Tô Cẩm.
Lục Hi lớn lên dưới sự giáo dục ưu tú của gia tộc, lúc làm đạo diễn lại thường tiếp xúc với mọi loại người khác nhau, vì thế, khi có mấy người lại gần bắt chuyện với hắn, hắn tự nhiên cũng cười nhẹ nói chuyện vui vẻ với những người này.
Trong đám đông, một cô gái mặc váy ngắn màu tím nhìn về mấy người tụ tập ở phía cửa cách đó không xa, người đàn ông mặc bộ vest đen bình thường nhất cũng hết sức nổi bật, con ngươi đen nhánh của cô ta trở nên vặn vẹo.
Cô ta nắm thật chặt bàn tay xách váy, móng tay đâm vào lòng bàn tay mới kìm nén được cơn ghen tỵ đang cuồn cuộn trong lòng.
Dựa vào cái gì? Rõ ràng chỉ là một đứa con hoang ôm nhầm mà thôi, Tô Cẩm cô ta dựa vào cái gì mà có được tất cả những thứ này?
“Tuyết Lam, sao vậy?” Nhận ra con gái có gì đó không ổn, Hàn Lỗi vội vàng hỏi.
Hàn Tuyết Lam hít một hơi thật sâu, lắc đầu với ba mình.
Hàn Lỗi thấy thế gật đầu, hạ giọng nói: “Ba đã nói không cần tới rồi, con xem con cứ đòi tới, nếu đã tới rồi thì khiêm tốn một chút, thu liễm bớt tính tình của con lại cho ba, đừng gây rắc rối.”
Nhìn vẻ mặt khúm núm của ba mình, Hàn Tuyết Lam siết chặt tay, sau đó mới gật đầu.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.
Tô Trình Hải mặc một bộ vest thiết kế sẫm màu, hai cô con gái khoác hai bên khuỷu tay bước xuống cầu thang từ trên lầu, đám đông lập tức vang lên những tiếng tán thưởng.
Lâm Khê Duyệt mặc một chiếc váy công chúa ngắn màu trắng kem, chân đi giày cao gót pha lê, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi nửa, trên đỉnh đầu cài một chiếc vương miện nhỏ tinh xảo, cả người thanh thuần động lòng người giống như bông hồng trắng sớm mai.
Còn Tô Cẩm ở bên kia, trên người là chiếc váy dài gần giống như sườn xám màu tím đậm, dáng người duyên dáng được phác họa ra một cách hoàn hảo, dưới chân là đôi giày cao gót cùng màu, tóc dài mềm mại vắt sang một bên, mày đẹp nhẹ nhàng tô điểm, một đôi mắt phượng luôn có thứ ánh sáng đoạt hồn người khác khi động đậy. So với Lâm Khê Duyệt, cô giống một bông hồng đỏ hơn, nguy hiểm nhưng lộng lẫy.
“Hai cô con gái nhà họ Tô thật xứng với bốn chữ quốc sắc thiên hương mà!” Dưới sân khấu có người không nhịn được lên tiếng cảm thán, lập tức một đám người khác cũng hùa theo.
Tô Trình Hải thầm cong môi, dắt hai cô con gái lên sân khấu nhỏ đã dựng sẵn ở giữa phòng khách.
“Chào mọi người, tôi là Tô Trình Hải.” Ông giơ tay điều chỉnh độ cao của micro, mở miệng nói.
Đám đông dần yên tĩnh lại.
“Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi hai con gái của tôi, cảm ơn mọi người đã nể mặt Tô mỗ bớt chút thời gian bận rộn tới tham dự tiệc sinh nhật này. Đây là con gái lớn của tôi, mọi người đều biết cả rồi, Tô Cẩm,” ông chỉ tay về phía người con gái đứng bên trái mình, Tô Cẩm nâng váy khẽ cúi đầu, Tô Trình Hải gật đầu rồi quay về phía bên kia, “Đây là con gái nhỏ của tôi, Lâm Khê Duyệt……”
Người dưới sân khấu đều rất tôn trọng di chuyển tầm mắt theo lời giới thiệu của Tô Trình Hải.
Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Hàn Tuyết Lam nhìn chằm chằm cô gái mặc váy tím, sau đó nhìn lại bộ váy trên người mình, trong mắt hiện lên sự đố kị cuồn cuộn.
Còn người đàn ông dáng người cao thẳng lại trừng đôi mắt đào hoa nhìn người trên khấu, chậm rãi nhíu mày.
Đáng chết, ai là người đã thiết kế chiếc váy này?
Rõ ràng là không có khoét cổ cũng không lộ lưng, bộ váy che gần như hết từng tấc da trừ hai cánh tay, ngay cả giày cao gót cũng chỉ lộ ra một chút mũi chân, nhưng đáng chết lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ.
Hận không thể……
Xé nát nó.
Danh sách chương