Chu Lạc đọc xong, hỏi: “Thích không?”
Nam Nhã gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười, nói: “Thích.”
Chu Lạc nói: “Anh cũng rất thích. Lần đầu tiên xem đã thuộc luôn rồi, cảm thấy bài thơ này rất giống em.”
Nam Nhã hỏi: “Ý là tôi giống người ngồi trước gương ấy à?”
Chu Lạc nói: “Em là chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ.”
Nam Nhã nhìn cậu đăm đăm, trong chốc lát không nói lời nào.
Rất nhanh sau đó, giấy báo trúng tuyển đã được gửi đến. Lâm Quế Hương cầm tờ giấy ngắm nghía suốt một giờ liền, vừa ngắm vừa khóc lại vừa cười, chỉ thiếu điều đem đi đóng khung trưng trong tiệm tạp hóa.
Chuyện này đối với toàn trấn là một niềm vui lớn, nhà họ Chu lập tức mở tiệc bày rượu, Nam Nhã cũng được mời, đương nhiên là có đi.
Hôm ấy nàng tới nhà trẻ đón Uyển Loan trước, nên lúc đến có hơi muộn.
Chu Lạc theo bố mẹ tiếp đãi khách khứa và bạn học, mãi không thấy Nam Nhã đâu, mắt thấy khách khứa đều đã ổn định chỗ ngồi, Chu Lạc ngồi cùng một bàn với đám bạn học, ăn cũng không yên lòng, lúc này Nam Nhã mới bế Uyển Loan xuất hiện.
Những bàn khác đều không còn chỗ ngồi, chỉ còn lại mỗi bàn của đám thiếu niên là còn một chỗ, vừa vặn là vị trí ngay bên cạnh Chu Lạc.
Trần Quân liền gọi: “Chị Nam, ngồi đây đi.”
Nam Nhã nóng mặt, theo lý thì ngồi đó ăn tiệc cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nàng có tật giật mình, trù trừ mãi không chịu qua. Đám học sinh đều nhiệt tình mời nàng vào bàn, Chu Lạc là chủ tiệc, càng không thể tỏ ra quá thờ ơ, bèn hào phóng nói: “Ở đây còn chỗ trống này.”
Nam Nhã coi như không nghe thấy, đưa mắt tìm khắp nơi một chỗ ngồi. Uyển Loan đưa tay ra trỏ trỏ, Nam Nhã cũng không để ý.
Lâm Quế Hương đi tới, đẩy đẩy Nam Nhã: “Ngại quá Nam Nhã, các bàn khác đều hết chỗ rồi, cô ngồi tạm cùng đám nhỏ đi!” không nói hai lời ấn Nam Nhã ngồi xuống cạnh Chu Lạc.
Đã đến nước này, Nam Nhã đành tỏ ra bình thản, gắp thức ăn cho Uyển Loan, trông nom cô bé.
Đám học sinh đều không thấy có gì phải ngại ngùng, chỉ có Uyển Loan là không ngừng với tay qua muốn Chu Lạc ôm một cái, Nam Nhã chỉ vừa mới lơ là một chút, cô nhóc đã nhanh nhảu vươn người sang muốn trèo vào lòng Chu Lạc.
Bốn phía đều là bà con làng xóm, đâu đâu cũng có người nhìn vào. Lòng Nam Nhã khẩn trương, cố gắng trông chừng cô nhóc.
Chu Lạc cảm thấy cứ làm bộ không liên quan mãi cũng không ổn, bèn dứt khoát định bế Uyển Loan chơi, bị Nam Nhã phát giác ra ý định trước một giây, dưới bàn giẫm cho một phát vào chân, Chu Lạc đành ngoan ngoãn ngồi thẳng người, không làm bừa nữa.
Chu Lạc uống bia, cùng bạn học cười đùa, mỗi lần cụp mắt xuống đuôi mắt đều không ngừng liếc sang người bên cạnh, thấy Nam Nhã chỉ lo ôm Uyển Loan đút cho cô bé ăn, bản thân chẳng động được miếng nào, muốn giúp nàng trông con một lúc để nàng có thể ăn chút ít.
Uyển Loan vừa nhai cọng cải vừa lùng bùng muốn gọi Chu Lạc, chữ “cậu” vừa mới ra khỏi miệng, Nam Nhã đã đút một miếng cà chua vào miệng cô bé, đành phải dừng lại nhai.
Chu Lạc thấy Nam Nhã căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi, bèn đánh mắt ra hiệu cho Trần Quân. Sau đó cậu hào phóng nhìn Uyển Loan, cười nói: “Uyển Loan, gọi cậu Chu Lạc đi nào.”
Trần Quân hiểu ý, lập tức tiếp lời: “Thằng nhóc này lại chơi bẩn rồi. Uyển Loan gọi tao là anh đó, chẳng lẽ tao cũng phải gọi mày là cậu hả?”
Chu Lạc: “Chính xác!”
Trần Quân hăng máu: “Cứ đợi đấy.”
Cả bàn cười ầm lên.
Có bạn học nói: “Bọn mình đều gọi Nam Nhã là chị nên Uyển Loan gọi cậu là đúng rồi. Mười tám cả rồi, đừng giả bộ nai tơ nữa.”
Uyển Loan gọi cậu Chu Lạc nghe giòn tan, lại gọi từng người trong bàn là dì là cậu một lượt. Tất cả đều vô cùng thích thú, hết khen Uyển Loan ngoan ngoãn lại khen cô bé xinh xắn.
Chu Lạc cũng nói: “Uyển Loan càng ngày càng xinh, Khương Băng Băng, trước đây cậu từng nói, sau này cũng muốn sinh một đứa ưa nhìn như Uyển Loan đấy nhỉ?”
Khương Băng Băng vừa tức vừa buồn cười, cách bàn chỉ vào cậu: “Chu Lạc cậu còn không biết ngại hả! Chắc gì sau này cậu đã vênh mặt được với tớ?”
Chu Lạc cười: “Con tôi sau này nhất định sẽ xinh như Uyển Loan nhé.”
Trần Quân phì cười một tiếng, đám học sinh đều lè lưỡi: “Xì!”
Chu Lạc quay sang hỏi Uyển Loan: “Uyển Loan nói xem nào, cậu nói có đúng không?”
Uyển Loan không biết rõ họ nói cái gì, nhưng lọt tai được mấy chữ “Uyển Loan, “xinh đẹp”, liền phấn khởi đáp: “Đúng ạ!”
Cả bàn cười nghiêng ngả: “Uyển Loan đáng yêu quá đi.”
Chu Lạc nhân cơ hội ôm Uyển Loan từ chỗ Nam Nhã qua đùi mình chơi đùa, gắp thức ăn đút cho cô bé. Những bạn học khác thấy vậy cũng nhao nhao đòi bế Tiểu Uyển Loan, làm như rước linh vật vậy. Nam Nhã cũng thẳng thừng mặc kệ, tự mình chuyên tâm ăn cơm.
Uyển Loan vòng một vòng lại trở lại trong lòng Chu Lạc, ngồi trên đùi cậu nhún nhún, ngón út chỉa một cái: “Con muốn ăn đậu.”
Chu Lạc liền gắp một hạt đút cho cô bé.
Trần Quân nhìn cậu hết lòng chăm bẵm Uyển Loan như vậy, cười cười có chút hàm ý: “Lạc, mày cũng ra dáng làm bố gớm nhỉ.”
Nam Nhã không phản ứng gì, Chu Lạc ngược lại lại dám tiếp: “Ừ đấy.”
Khương Băng Băng nói: “Không ngờ cậu lại thích trẻ con vậy nha.”
Chu Lạc nói: “Tôi chỉ thích những đứa bé đáng yêu thôi.” Vừa nói vừa múc một thìa cơm đưa đến bên miệng Uyển Loan, Uyển Loan há miệng ngoan ngoãn một miếng ăn hết.
Có lẽ con trai khi ôm trẻ con tản ra một sức quyến rũ dịu dàng khó tả, đến Khương Băng Băng cũng không thể không khẽ giọng cảm khái với Trương Thanh Lý: “Chu Lạc hình như càng ngày càng đẹp trai nhỉ.”
Trương Thanh Lý cười cười: “Đúng vậy. Sau này ai gả cho cậu ấy, nhất định là sẽ rất hạnh phúc.”
Uyển Loan nhanh chóng ăn no, đợi Chu Lạc lau miệng cho mình xong, cô bé trượt xuống khỏi đùi Chu Lạc, tự chơi bên chân Nam Nhã.
Khương Băng Băng nói: “Chu Lạc, sau này lên đại học rồi, sẽ có rất nhiều mỹ nữ, cậu tha hồ mà chọn.”
Trương Thanh Lý tiếp lời: “Tớ cảm thấy Chu Lạc rất nội hàm đó, hẳn sẽ thích một nữ sinh xuất sắc cùng trường nhỉ. Kiểu thành tích tốt hay đọc nhiều hiểu rộng đó.”
Chu Lạc chỉ cười, không nói gì, dưới khăn trải bàn, chân cậu “không cẩn thận” đụng vào chân Nam Nhã rồi thu về. Nam Nhã biết rõ cậu nghĩ gì, tuy nàng không phải kiểu người ủy mị nhưng lại cầm lòng không đậu mà bị tấm lòng nho nhỏ của cậu làm cảm động.
Chu Lạc tự biết chừng mực, hiểu rằng trong trường hợp này không thể chọc nàng quá đáng nên rất chuyên tâm nói chuyện phiếm với bạn học.
Trương Thanh Lý ăn được một nửa, không cẩn thận đánh rơi đũa xuống đất, khom người định nhặt thì phát hiện một cái đã văng sâu dưới bàn. Cô vén khăn trải bàn lên chui vào lượm, thấy Uyển Loan không biết đã chui xuống dưới khăn trải bàn tự bao giờ, đang nghiêng đầu dựa lên đùi mẹ, vừa lẩm bẩm gì đó vừa cầm tay mẹ dụi mặt vào.
Trương Thanh Lý thấy hơi buồn cười, nhặt chiếc đũa xong đang định chui ra, lại thấy Uyển Loan bắt được tay Chu Lạc, đem tay cậu và tay Nam Nhã đặt vào nhau.
Trương Thanh Lý sửng sốt, hai cái tay vội thu về, Uyển Loan ngay sau đó bị Nam Nhã bế lên khỏi khăn trải bàn.
Uyển Loan nghịch ngợm thật.
Trương Thanh Lý cười cười, từ dưới bàn ngồi trở lên nhìn qua, vẻ mặt Chu Lạc và Nam Nhã bình tĩnh đến lạ, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Lý lại chợt xẹt qua một thoáng lạnh lẽo, cậu ta…không phải mỗi lần bất ngờ chạm tay người khác phái đều sẽ phản ứng lại sao? Sau khi tan tiệc, Chu Lạc trở lại tiệm băng đĩa, nhàn tản bật quạt nghe nhạc, nhìn ánh nắng loang loáng ngoài trời. Đã gần một năm, năm ngoái, cũng tầm này, cậu ghé lên quầy ngủ gật, bàn tay Nam Nhã chợt hiện lên giữa giấc chiêm bao, cậu còn nhớ rất rõ bóng lưng mặc xường xám khi rời đi của nàng, nhớ rõ vạt áo nàng bị gió thổi bay lên phất phơ.
Nhớ đến đây, trên mặt Chu Lạc ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Bóng Trương Thanh Lý lọt vào tầm mắt, Chu Lạc thu lại nụ cười, cô mang một chai rượu đế và hai cái chén đi qua. Chu Lạc khó hiểu nhìn cô bạn, không nói gì.
Trương Thanh Lý ngồi xuống đối diện với cậu, bày chén ra xong thì rót đầy hai chén rượu, nói: “Chu Lạc, chúng ta cùng uống đi!”
Chu Lạc từ chối: “Không uống đâu.”
Trương Thanh Lý cười: “Sao không uống? Vì cậu chỉ uống với người con gái cậu thích, mà tớ thì không phải người đó?”
Chu Lạc nhíu mày, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn cô: “Cậu lên cơn gì thế?”
Trương Thanh Lý khúc khích cười, nâng một chén rượu lên, ngửa cổ dốc thẳng xuống họng.
“Cậu điên à!” Chu Lạc bật dậy giữ lấy tay cô, rượu vẫn còn một nửa, xuống bụng cô một nửa.
Trương Thanh Lý ngẩng đầu nhìn cậu, bật ra một tiếng cười: “Tớ không điên. Chu Lạc, người điên là cậu mới đúng. Cậu mới điên rồi.”
Chu Lạc mù mịt, ánh mắt chớp lên vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu trước khi tới đã uống rượu rồi? Gương tốt không học lại cứ phải học thói xấu mới chịu?” vừa nói vừa kéo tay cô ra.
“Cậu mới học thói xấu! Cậu có dám nói ra nữ sinh mà cậu thích kia…không phải, là người phụ nữ kia, là ai không?”
Chu Lạc kinh ngạc, chớp mắt hóa thành giật mình, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nhíu mày: “Cậu nói bậy bạ gì đấy? Tôi hiện giờ không thích ai cả.”
Trương Thanh Lý nở nụ cười trào phúng: “Vậy để tôi đi hỏi cô ta vậy.”
Chu Lạc: “Hỏi ai mà hỏi.”
Lần này đến lượt Trương Thanh Lý không ứng đối lại được. Cô nhìn Chu Lạc, đột nhiên hiểu ra cậu là đang che chở cho người phụ nữ kia. Mà cậu cũng không sợ Trương Thanh Lý đi chất vấn nàng, không chỉ bởi cô không phải đối thủ của Nam Nhã mà còn bởi sự tín nhiệm giữa bọn họ đã trở nên bất khả công phá.
Trương Thanh Lý nói cứng: “Vậy tớ sẽ dẫn mẹ cậu cùng đi hỏi cô ta.”
Mắt Chu Lạc híp lại thành một khe nhỏ, đầy vẻ xa cách và thù địch: “Cậu dám?”
Nước mắt Trương Thanh Lý rơi xuống.
Dù trước đây có bao nhiêu phỏng đoán, bao nhiêu hiểu lầm thì giờ đây ánh mắt cậu đã nói lên tất cả, không sai, người phụ nữ đó là Nam Nhã. Người phụ nữ từng khiến cậu tan nát cõi lòng suýt thì mất mạng đó, chính là Nam Nhã.
Tại sao lại là Nam Nhã, tại sao lại là người đàn bà tai tiếng nhất, từng có chồng có con ấy?
Chu Lạc ngồi xuống trở lại, vẻ mặt cũng bình lặng như ban đầu.
Trương Thanh Lý khóc: “Chu Lạc, tớ biết chúng ta không chung đường, cậu sẽ không thích tớ. Nhưng cậu không phải là nên thích một ai đó giống cậu hay sao? Tại sao…cậu lại thích cô ta? Cô ta còn tệ hơn tớ nữa!”
“Tôi chỉ thích cô ấy thôi.” Chu Lạc từng chữ từng câu đều chắc nịch, bình tĩnh nhìn cô.
“Mà cậu đấy Trương Thanh Lý, tôi cứ nghĩ cậu là người sáng suốt. Nhưng lời cậu vừa nói đã lộ rõ tất cả. Cậu chỉ là một kẻ ra vẻ sáng suốt, không cam lòng thừa nhận là mình đang say thôi.”
Trương Thanh Lý ngẩn ra, mất hết mặt mũi, cảm thấy hổ thẹn. Cô nhìn ra được sự thất vọng về cô nơi đáy mắt cậu. Mà chuyện về Nam Nhã, cũng không cần phải hỏi nữa.
Chuyện này không có nguyên nhân, chỉ có kết quả, cậu yêu nàng, rất rất yêu, yêu vô điều kiện.
Nhưng dù cho lý trí có gắng ngăn lại, Trương Thanh Lý vẫn không cam tâm, hỏi: “Cô ấy sẽ đi cùng cậu?”
“Phải.”
“Cô ấy từng kết hôn, lại đã có con, cậu không thấy sao?”
Chu Lạc cảnh giác nhìn ra ngoài tiệm, trưa hè oi bức, không ai ra đường. Cậu hạ giọng vặn lại: “Vậy thì sao?”
“Cậu…không để bụng?”
“Sao tôi lại phải để bụng?” Chu Lạc lại phản vấn.
Trương Thanh Lý bị hỏi đến không biết nên nói thế nào.
Chu Lạc nhấc chén rượu còn lại lên, một hơi cạn sạch, buông chén xuống trước mặt cô, nói: “Trương Thanh Lý, chuyện này đừng nói cho bất kỳ ai khác. Nếu thật sự không nhịn được thì hãy chờ đến sau khi bọn tôi rời đi.”
Trương Thanh Lý che mặt khóc, cuối cùng, gật đầu.
Trương Thanh Lý vừa khóc vừa rời khỏi tiệm, không phát hiện ra Lâm Quế Hương đứng cạnh cửa mặt mày trắng bệch. Bà vội vàng tới đưa kem que cho Chu Lạc, ban đầu còn tưởng Trương Thanh Lý và cậu đang hẹn hò. Không ngờ được… Đã kết hôn đã có con?
Là ai?
Lâm Quế Hương không tỏ vẻ gì, liên tiếp mấy ngày sau đó đều lén quan sát Chu Lạc, nhưng không nhìn ra điểm nào kỳ quặc. Cậu vẫn làm việc nghỉ ngơi bình thường, ngoại trừ ra ngoài chơi cùng bạn học thì chẳng đi đâu khác. Lâm Quế Hương nghĩ mãi vẫn không ra cậu gặp mặt người kia thế nào.
Lâm Quế Hương tự phỏng đoán, tính tình con trai mình thế nào bà rất rõ, nếu như trong trấn có người phụ nữ đã có chồng nào có thể khiến Chu Lạc mê mẩn thì chỉ có mình Nam Nhã thôi. Nhưng bà nhìn không ra hai người này dính dáng gì tới nhau. Lần cuối cả hai cùng xuất hiện ở tiệm tạp hóa đã là chuyện của mấy tháng trước, cũng chẳng có vẻ gì là thân thiết.
Bà cũng không tiện đi hỏi. Lỡ lời một cái là hại biết bao nhiêu, bà không chỉ mất hết thể diện trước mặt Nam Nhã mà đối với Chu Lạc cũng không ngóc đầu lên được.
Tâm tư nặng trĩu, Lâm Quế Hương mất ngủ, hai giờ sáng vẫn thao thức. Bà bỗng muốn nhìn dáng vẻ ngủ say của con trai, bèn khoác áo ra khỏi cửa, đặt chân lên cầu thang, bà chợt ý thức được, liệu có phải chính là vào ban đêm khi cả trấn đã ngủ say thế này không?
Bà tức khắc lên tầng đẩy cửa, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa thả kín.
Lâm Quế Hương lấy chìa khóa mở cửa, điều hòa vẫn đang mở, trên giường không bóng người.
Nam Nhã đang cho Uyển Loan ăn cơm trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng buông thìa, xoa đầu Uyển Loan: “Uyển Loan có thể tự ăn được không?”
“Được ạ!” Uyển Loan ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm.” Nam Nhã cười, đi mở cửa, người đến là Lâm Quế Hương, sắc mặt bà rất xấu.
Sắc mặt Nam Nhã hơi cứng lại.
Lâm Quế Hương là người tinh tường cỡ nào, chỉ cần một giây là đã thấu rõ tất thảy. Trước khi tới đây bà còn chưa chắc chắn, nhưng vẫn một mực muốn đi kiểm chứng chuyện này, kiểm chứng là đúng thì bà tính sổ với nàng; kiểm chứng là sai thì bà tạ tội với nàng.
Bà tình nguyện hạ mình, nhưng bà đúng rồi, dù vẻ hoảng hốt chỉ vừa chớm hiện lên mặt Nam Nhã đã lập tức tan biến sạch sẽ, thì cũng không thoát được con mắt của bà.
“Chị Lâm.” Nam Nhã cười, “Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn cô còn gọi tôi một tiếng chị Lâm.”
Trong lòng Nam Nhã rốt cuộc cũng đã rõ ràng.
Lâm Quế Hương không chào hỏi câu nào, đi thẳng vào nhà.
Phòng khách lớn như vậy, Lâm Quế Hương ngồi ngay ngắn trên xa lông, vẫn còn khá bình tĩnh. Nam Nhã đứng một bên, không lên tiếng trước.
Lâm Quế Hương mở lời: “Đêm qua, tầng hai nhà tôi, điều hòa mở, người lại không thấy. Tôi ngồi trong phòng con tôi muốn xem xem bao giờ nó về. Đến khi trời sắp sáng, tôi lại chẳng dám chờ tiếp nữa, tôi không dám nhìn nó. Tôi đành về phòng, nấp sau rèm cửa chờ, rốt cuộc nó cũng về. Tôi thấy nó lén lén lút lút chạy vào sân. Con trai tôi, về nhà mình mà chẳng khác gì quân trộm cắp.”
Trán Nam Nhã rịn ra một lớp mồ hôi.
“Tôi đẻ ra ba đứa, hai đứa đầu đều chết yểu trong bụng. Chu Lạc là đứa thứ ba, cũng là đứa cuối cùng.” Lâm Quế Hương run rẩy hít sâu một hơi, “Nó từ nhỏ đã lắm đau ốm, mỗi lần nó đổ bệnh là tôi cũng dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, nó có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nổi nữa. Mọi người đều nói nó sẽ không sống nổi, nhưng nó là mạng của tôi, không, nó còn hơn cả cái mạng này, tôi phải dốc hết sức bảo vệ nó che chở nó. May mà dần dần lớn lên, nó cũng bớt bệnh tật, học hành cũng tốt, rất có tiền đồ. Tôi chỉ mong nó sống thật tốt. Cô cũng là người làm mẹ, Nam Nhã, cô có biết tâm tình làm mẹ thế nào không?”
Người cũng làm mẹ, Nam Nhã, cúi đầu: “…Biết.”
“Nên tôi nói cô…” giọng Lâm Quế Hương nghèn nghẹn, “Đồ vô sỉ!”
“Nó mới bao lớn?!” Lâm Quế Hương nước mắt như mưa, chỉ vào Nam Nhã, như chỉ hận không thể băm vằm nàng ra, “Nam Nhã, chị Lâm của cô đối với cô có tệ không hả? Trong trấn nhiều người nói xấu cô như vậy, tôi từng hùa theo câu nào chưa? Tôi chưa bao giờ nói một câu không tốt về cô trước mặt ai cả! Uyển Loan đến tiệm tạp hóa mua đồ, người ta nói xấu lần nào, tôi đều che chở nó lần đó, đúng chứ? Nam Nhã cô tự vấn lại lương tâm xem! Sao tôi lại phải bảo bọc con gái cô chứ?! Bởi vì tôi cũng làm mẹ, tôi hiểu được. Bản thân dù không kham nổi cũng vẫn muốn con mình được sống tử tế. Cô không thể vô lương tâm như thế được Nam Nhã.”
Hốc mắt Nam Nhã đỏ ửng.
Con người chính bởi biết xấu hổ nên mới có thể trở nên mềm yếu. Mà người như Nam Nhã lại càng rõ điều ấy hơn bất kỳ ai.
“Cô là đang lấy oán trả ơn đó! Cô làm con trai tôi…” Mặt Lâm Quế Hương đầm đìa nước mắt, không đành lòng thốt ra lời đó, “Nó vẫn còn là trẻ con, cô lại dùng cái thủ đoạn bẩn thỉu của cô đi quyến rũ nó. Đáng đời cô bị người trong trấn nói xấu, đáng đời cô!”
Sắc mặt Nam Nhã lắng lại, bình tĩnh nói: “Chị Lâm, em không quyến rũ cậu ấy. Là cậu ấy thích em, em cũng thích cậu ấy.”
“Thích?” Lâm Quế Hương nghẹn họng nhìn nàng trân trân, không thể tin vào tai mình, nụ cười lạnh nháy mắt biến thành lửa giận, “Cô nằm mơ! Cô cho rằng nó thích cô? Nó giờ còn nhỏ, đương tuổi mới trưởng thành dễ xúc động, biết thế nào được là yêu đương?! Nó không biết thế giới bên ngoài ra sao, chờ đến lúc nó thấy rồi, nó còn để cô vào mắt nữa sao? Đến lúc đó nó sẽ hận cô đến chết! Hận cô lợi dụng sự đơn thuần của nó, đùa bỡn tuổi trẻ của nó! Nó sẽ hận cái thứ tình cảm lầm lỡ này. Nó sẽ vứt bỏ cô, đi tìm người con gái nó yêu chân chính!”
Sắc mặt Nam Nhã trắng bệch, không thốt câu nào.
“Bác Quế Hương, bác sao vậy?” Uyển Loan cầm thìa, ngơ ngác đứng giữa phòng ăn và phòng khách, trên khóe miệng còn dính hạt cơm.
Cô bé chầm chậm bước ra, đi tới bên chân Lâm Quế Hương đang rơi lệ, ngửa đầu nhìn, vẻ hoang mang. Cô nhóc vươn bàn tay bé nhỏ ra, chạm vào chân bà, non nớt dỗ dành: “Bác Quế Hương, sao bác lại khóc?”
Lâm Quế Hương bốc lửa giận ngút trời: “Mẹ mày không biết xấu hổ, quyến rũ con tao!”
Uyển Loan ngây người tại chỗ, chớp chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn bà.
Nam Nhã lập tức tiến đến kéo Uyển Loan ra sau lưng che chở, nhìn thẳng vào Lâm Quế Hương: “Chị Lâm, chị muốn trút giận thì…”
“Đừng có trút vào con trẻ chứ gì! Muốn chém muốn giết cứ tìm cô, đừng có đụng vào con cô đúng không?!”
Nam Nhã ngậm miệng, không hé nổi nửa lời.
Lâm Quế Hương nói: “Nam Nhã, chính cô nói rồi đó, vậy thì cũng biết đường mà suy nghĩ cho Uyển Loan đi! Cô ở đây cũng chẳng được lúc nào yên ổn, lập tức rời khỏi trấn Thanh Thủy này đi. Cô phải biết rằng, một người phụ nữ, vì con mình thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
Lâm Quế Hương đứng dậy rời đi.
Nam Nhã đứng im tại chỗ rất lâu, đến tận khi Uyển Loan giật giật quần nàng: “Mẹ, mẹ, sao thế? Bác Quế Hương cũng gia nhập trò chơi với chúng ta à?”
Nam Nhã ngồi xổm xuống, cười cười: “Đúng vậy. Bác Quế Hương kỳ thật rất tốt, đúng vậy không?”
“Dạ!” Uyển Loan gật đầu, “Bác Quế Hương rất tốt với Uyển Loan đó!”
Nam Nhã mỉm cười, nhặt hạt cơm dưới mép cô bé, “Ừ, được rồi, ăn cơm thôi!”
…
Chu Lạc đi đưa cơm trưa cho Lâm Quế Hương, bà không có trong tiệm, không biết đã đi đâu.
Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy rồi rời đi. Hôm nay trên trấn mở phiên chợ lớn, hai bên đường bày đầy sạp hàng, ăn mặc tiêu dùng, đồ gì cũng có.
Chu Lạc đi dạo một lúc, định bụng muốn kiếm xem có cái gì nho nhỏ có thể gây ngạc nhiên để tặng Nam Nhã không.
Cậu trông thấy một sạp bán con rối, bèn chạy lại nhìn, thuận tay cầm một con lên điều khiển vài cái, phát hiện ra con rối này làm quá cẩu thả, không thể bì được với con rối Nam Nhã làm; lại chạy sang sạp quần áo, ài, lại càng thua xa, đến đôi bít tất Nam Nhã làm cũng đẹp hơn nữa.
Đương lúc ngán ngẩm, cậu chợt nhìn thấy mấy con dế kết bằng lá tre. Lúc này mới nhớ tới hồi cấp hai mình cũng hay bện dế mèn chuồn chuồn các kiểu, còn nhiều kiểu dáng hơn so với sạp kia.
Không bằng tự bện một con cho Nam Nhã nhỉ. Một con không đủ, cả bầy luôn đi!
À, cũng bện cho Uyển Loan một đàn nữa. Cô nhóc nhất định sẽ trợn tròn mắt hưng phấn cực kỳ, oa một tiếng há miệng thật to, ôm chân cậu không buông luôn.
Cậu không nhịn được nhoẻn cười, quay đầu thấy Nam Nhã đang đứng phía trước, trong lòng hoan hỉ, lập tức chạy tới, cách nàng còn mấy bước thì nhận ra mình nhìn lầm rồi. Chẳng qua chỉ là một chiếc xường xám treo trước sạp quần áo, hoa văn rất giống phong cách thường ngày của Nam Nhã.
Chu Lạc gãi đầu một cái, thầm cười nhạo bản thân ngốc nghếch, trong đầu vừa nhớ tới nàng là mọi thứ xung quanh đều liên tưởng hết tới nàng. Thấy mảnh vải cũng nhìn thành nàng.
Chu Lạc tự giễu, buồn cười lắc đầu, quay người lại, nụ cười trên mặt dần tắt ngấm. Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân xộc thẳng lên người, cậu chợt nhớ tới chuyện mảnh vải hoa trong tay Hồ Lập Phàm, cũng chợt hiểu ra cái chết quái đản như trúng tà của Hồ Lập Phàm là ra sao.
Trời ạ, cậu từng ra vào tiệm xường xám nhiều như vậy, khắp nơi đều phất phơ xường xám, vậy mà đến tận bây giờ mới ngộ ra được Hồ Lập Phàm khi chết nắm trong tay mảnh vải hoa là có ý gì.
Cũng chính vào thời khắc này, cậu ngộ ra bí mật về bộ váy đỏ.
Vì cậu ban đầu đối với chuyện Từ Nghị chết cảm thấy rất vui sướng, trong tiềm thức nảy sinh sự bài xích đối với việc tìm hiểu tư duy về cái chết của hắn, suy nghĩ rất đơn giản, chỉ có hai trường hợp, hoặc là Trần Linh nói dối, hoặc là đám nhân chứng bắt tay nhau nói dối.
Nhưng đều không đúng.
Trần Linh không hề nói dối, chiếc váy xuân thu màu đỏ ấy quá nổi bật, quá dễ nhận ra, Trần Linh ngu gì mà mặc bộ váy đó đi hẹn hò. Không phải, ả không hề mặc nó.
Nhân chứng có rất nhiều, sao có thể thống nhất nói dối, mà thống nhất nói dối để làm gì. Không phải, họ cũng không hề nói dối. Họ quả thật là có thấy người phụ nữ mặc váy đỏ.
Mặc trước thành dấu ấn trước, trong trấn chỉ khắc sâu ấn tượng về một chiếc váy xuân thu màu đỏ duy nhất, đó là chiếc váy của Trần Linh, lập tức sẽ nghĩ ngay người phụ nữ mặc váy đỏ là Trần Linh.
Mà hôm ấy mưa lớn, ai nhìn ra được khuôn mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ dưới tán ô thế nào đâu?
Chu Lạc đứng giữa cả một trời tháng Tám chói chang ánh nắng, lại giống như đang đứng trong màn mưa tuyết mịt mù tháng Mười hai, cả người lạnh cóng.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu ư? Khiến lý trí hồ đồ, che khuất hiện thực trước mắt? Nửa năm nay, cậu sa vào sự dịu dàng vô hạn của nàng, chuyện rõ rành rành như vậy lại nhìn không ra? Cậu bài xích tất cả những người và việc không thuận với nàng, đắm chìm trong việc làm sao để nàng được tự do mà từ từ tiếp nhận mình, trong sự ngọt ngào khi ở bên nàng, vậy nên đối với chuỗi cái chết nguyên nhân kỳ quặc như vậy nhìn không ra?
Nàng…nàng có biết sao? Biết được hết thảy, biết được lòng cậu?
Đầu Chu Lạc trống rỗng.
Nhưng, vẫn không đúng.
Nam Nhã không có khả năng rời khỏi tiệm xường xám, chạng vạng hôm đó Từ Nghị ở một chỗ với Trần Linh, Nam Nhã không thể tới gần đó. Ngày đó nàng hoàn toàn đâu có gặp Từ Nghị.
Chu Lạc nghĩ mãi không ra, cậu đờ đẫn đi tới tiệm xường xám, cửa cuốn kéo xuống một nửa, Nam Nhã không ở đó. Sắp trưa rồi, nàng hẳn là đã đi nấu bữa trưa cho Uyển Loan.
Chu Lạc ngồi trên bậc thang trước cửa thần người, một chiếc xe đỗ lại bên đường, người đàn ông mặc quần áo nhân viên xuống xe đi qua, hỏi: “Cậu quen cô chủ tiệm này sao?”
Chu Lạc ngẩng đầu: “Phải. Sao vậy?”
Cậu liếc nhìn chiếc xe van, là của công ty máy vi tính.
“Bên tôi vừa mới lắp máy vi tính cho một nhà, tình cờ đi ngang qua đây, thuận tiện muốn hỏi một chút tình trạng máy vi tính nhà cô ấy. Chăm sóc hậu mãi ấy mà.”
“Không có vấn đề gì.” Chu Lạc nói.
“Tốt. Cảm ơn.” Nhân viên sửa chữa xoay người định đi, trong đầu Chu Lạc chợt lóe lên ánh chớp, đột nhiên hỏi một câu, “Lần trước gọi bên anh tới sửa máy vi tính, sao không thấy tới?”
Người nọ sửng sốt đôi chút: “Lần nào?”
Chu Lạc sững người vài giây, khoát khoát tay, mong anh ta sớm rời khỏi.
Cậu nhếch khóe miệng cười gượng, nói: “Không có việc gì, lâu lắm rồi, là chuyện bốn, năm tháng trước kia, chắc mấy anh cũng không nhớ rõ.”
“Không biết nữa.” người kia nói, “Năm nay trấn Thanh Thủy đâu đã có ai gọi sửa máy vi tính đâu.”
Nam Nhã đưa Uyển Loan đến nhà trẻ rồi trở về, đến tiệm, phát hiện ra cửa cuốn bị kéo xuống một khoảng lớn, nàng ngẩn người, nhanh chóng đoán được là Chu Lạc tới.
Nam Nhã vào tiệm, thấy Chu Lạc đang tựa lên quầy nghe nhạc. Nàng kéo hẳn cửa cuốn xuống, trong phòng tối đặc, chỉ còn le lói vài tia sáng luồn qua khe cửa.
Nam Nhã hỏi: “Sao lại qua đây lúc này?”
Bóng người đang ghé vào quầy không đáp lại, Nam Nhã không khỏi tự cười mình ngớ ngẩn, cậu đang nghe nhạc, sao nghe thấy được chứ.
Trong phòng không mở quạt trần, không khí vô cùng oi bức.
Nam Nhã bật công tắc quạt, điều chỉnh lại tâm tình đôi chút, đi qua vỗ lên đầu Chu Lạc. Cậu không nhúc nhích, nàng lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cậu uống rượu?” Nam Nhã vội bật đèn bàn lên.
Hai mắt Chu Lạc như phủ một màn sương, giơ tay lên chắn sáng theo phản xạ có điều kiện, cậu quay đầu sang phía bên kia, một tay quờ quạng tắt đèn.
Nam Nhã đứng trong bóng tối, thầm nghĩ liệu có phải cậu cũng bị Lâm Quế Hương quở mắng rồi không, trong giây lát không thể chắc chắn.
Nam Nhã: “Chu Lạc…”
“Ài, mới nãy mấy đứa bạn đòi anh khao ăn, chuốc anh một đống rượu.” Chu Lạc lẩm bẩm, giọng lè nhè không rõ, “Anh không muốn đi chỗ khác, chỉ muốn qua đây thôi. Tiểu Nhã.”
“Nhớ em.” Chu Lạc nói.
Tim Nam Nhã nhất thời mềm nhũn, không sao lý giải nổi, nàng không còn là nàng của ngày thường nữa. Nàng thoáng khựng lại, rồi nói: “Lần sau đừng uống nhiều vậy nữa.”
Chu Lạc đưa tay ra, nàng nắm lấy.
Cậu cầm tay kéo nàng ngồi xuống, gỡ một bên tai nghe ra đeo vào tai nàng.
Là giai điệu của “Vẫn cứ thích em”.
Nam Nhã vuốt tóc cậu.
Cậu thiếu niên chợt hỏi: “Em muốn hút một điếu không?”
Đánh diêm lên, Nam Nhã thấy mắt Chu Lạc đỏ ngầu. Nàng hỏi: “Uống bao nhiêu vậy?”
Chu Lạc phun ra một ngụm khói thật dài, nói: “Quên rồi.”
Hai điếu thuốc lá lập lòe, không ai nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng nhạc câu hát nhè nhẹ vang lên từ trong tai nghe.
Tình là khổ ải, yêu nhau đâu khác chịu giày vò, đáy lòng giờ đây đong đầy lệ;
Ân ái khi xưa như men say, rất sợ phải truy lại, nhưng vẫn cứ không ngừng si dại muốn gặp em.
Nam Nhã nghe nhạc, hút thuốc, nỗi vắng lặng dâng ngập khắp cõi lòng. Tai nghe bên kia Chu Lạc đeo, không biết lúc này tâm tình cậu ra sao. Con đường trước mắt gian nan hiểm trở, sợ rằng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Giờ đây cùng nhau ghé lên bàn an tĩnh nghe nhạc, có lẽ là khoảnh khắc tươi đẹp cuối cùng rồi.
Bài hát nghe hết, Chu Lạc tắt cát-xét, nói với Nam Nhã: “Đàn chị, anh đọc một bài thơ cho em nghe nhé! Lâu rồi chưa đọc bài nào.”
“Ừ.”
“Bài thơ này tên là ‘Gương’.”
Chu Lạc gác tay lên hộc tủ, làn khói từ giữa hai ngón tay bay lên lượn lờ.
“Mỗi bận nhớ chuyện xưa khi ấy
Nỗi hối hận nhẹ tựa mai rơi
Như khi nàng vượt sang bến khác
Như khi leo nấc thang gốc tùng
Chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ
Chẳng bằng nàng cưỡi ngựa quay đầu
Đôi gò má nóng bừng nét thẹn
Cúi đầu đáp lời về với vua
Một tấm gương vẫn mãi chờ nàng
Dành nàng mặt kính soi bóng biếc
Nhìn ra cửa sổ chuyện xưa dội
Hối hận như mai ngập Nam san.”
Chu Lạc đọc xong, hỏi: “Thích không?”
Nam Nhã gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười, nói: “Thích.”
Chu Lạc nói: “Anh cũng rất thích. Lần đầu tiên xem đã thuộc lòng rồi, cảm thấy bài thơ này rất giống em.”
Nam Nhã hỏi: “Ý là tôi giống người ngồi trước gương ấy à?”
Chu Lạc nói: “Em là chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ.”
Nam Nhã nhìn cậu đăm đăm, trong chốc lát không nói lời nào.
Chu Lạc hỏi: “Tiểu Nhã, một đời này, em đã từng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận chưa?”
Nam Nhã hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra một ngụm khói, nói: “Không có.”
Chu Lạc trầm mặc giây lát, lại hỏi: “Chuyện gả cho Từ Nghị cũng không hối hận?”
Nam Nhã nói: “Mỗi bước đều là lựa chọn tất yếu ở tình huống khi ấy. Cũng có thể là do đã biết rõ rằng có hối hận cũng vô dụng, vậy nên không cảm thấy hối hận.”
Chu Lạc cười cười, nói: “Cũng đúng.”
Nam Nhã hỏi: “Cậu thì sao?”
Chu Lạc nhìn nàng: “Gì?”
Nam Nhã nói: “Cậu đã từng làm ra chuyện gì khiến mình phải hối hận chưa?”
Chu Lạc cúi đầu thấp hơn, dụi mắt, nói: “Hồi mùa đông, anh không nên uống say rồi uống nhầm thuốc.”
Lòng Nam Nhã xẹt qua chút hơi lạnh. Cậu hối hận?
Chu Lạc không nói gì nữa, đổi chủ đề: “Nghe nhạc tiếp đi.”
Nam Nhã: “Ừ.”
Chu Lạc nói: “Anh muốn nghe ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Điếu thuốc trong tay Nam Nhã hơi khựng lại.
Chu Lạc chống người dậy, bóp trán, hỏi: “Băng đâu?”
Con ngươi Nam Nhã khẽ lay động: “Đợi tôi tìm chút.”
Nàng ấn đầu thuốc lá xuống dập tắt, đi vào phòng trong. Cửa sổ gian nhỏ kéo rèm dày, căn phòng âm u. Nam Nhã không bật đèn, ngồi xổm xuống đất, lục tìm trong hộp đựng băng. Tiết trời nóng nực, cả người nàng nhanh chóng nhớp nháp mồ hôi.
Một bàn tay cầm lấy tay nàng, Chu Lạc không biết vào từ lúc nào, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng một cái, dính một lớp mồ hôi.
Cả hai đều bức bối trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
“Không tìm được.” Nam Nhã cười thu tay về, vuốt một sợi tóc ra sau tai, nói, “Chắc là mất rồi.”
“Kỳ quái thật.” Chu Lạc thò tay vào sục sạo trong hộp băng từ, “Tất cả băng từ em mua đều ở đây, sao lại mất mỗi cuốn đó?” Cậu quay đầu nhìn nàng, “Nếu anh nhớ không nhầm, lần cuối cùng nghe cuốn băng đó là cái hôm mưa lớn vào năm tháng trước nhỉ. Sau đó mỗi lần nghe nhạc ở chỗ em, cũng chưa từng nghe bài nào trong cuốn băng đó nữa.”
“Thì mất rồi chứ sao.” Nam Nhã đứng dậy muốn rời đi, Chu Lạc nhanh chóng đứng lên theo kéo nàng lại, “Nam Nhã…”
Vì ảnh hưởng của chất cồn, thân thể cậu hơi lảo đảo, cậu chống tay lên tường đỡ lấy người, rốt cuộc cũng đứng vững.
“Nam Nhã, hôm đó, em có gọi người đến sửa máy tính không?”
Nam Nhã lặng im, nửa khắc sau đáp: “Không.”
“Tại sao?” Cậu nhìn nàng chăm chú, thấy nàng thẳng thắn thành khẩn mà lại dấy lên chút hy vọng.
Nam Nhã nhìn lại cậu, mỉm cười: “Nếu như cậu nhất định phải hỏi, tôi chỉ có thể nói, tôi là muốn có cơ hội ở một mình với cậu.”
Chu Lạc bắt đầu hoảng loạn.
Chính là nụ cười này, chính nụ cười này đã khiến cậu trầm luân, che mờ mắt cậu.
Chút hy vọng còn sót lại vỡ tan tành. Tay Chu Lạc trượt khỏi vai nàng, khóe miệng dắt một nụ cười đắng chát: “Một mình với tôi. Em một mực ngồi trong phòng nhỏ… Một mình với tôi à, để tạo chứng cứ vắng mặt cho em?”
Nam Nhã nhìn cậu, con ngươi trong chớp mắt thiên biến vạn hóa, xa lạ, kinh ngạc, đau thương, lạnh lùng, cuối cùng đều trở lại vẻ mặt trước sau như một, nhìn cậu, không nói chữ nào.
“Em nói đi. Nói rằng không phải em ngồi trong phòng nhỏ, mà là máy băng từ!” Hốc mắt cậu đỏ bừng, thảm đạm bi thương, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
“Hè năm ngoái em tìm anh sửa cái máy không có chức năng ghi âm, nhưng lại chẳng dùng đến nó nữa. Sau đó em lại mua một cái có thể ghi âm được, ghi lại tiếng máy may và lời em nói. Em bế Uyển Loan tới đây ngủ là để kiềm chế tôi, khiến tôi không thể nói chuyện cười đùa với em, em nói gì tôi cũng sẽ chỉ trả lời ngắn gọn. Mấy câu em hỏi: Sửa được không? Được. Sửa thế nào rồi? Sắp xong rồi. Chỉ toàn lời đơn giản, không sợ bị lộ. Tôi không biết em khiến Uyển Loan ngủ bằng cách nào, nhưng em chắc mẩm được rằng tôi sẽ không đánh thức con bé. Còn bài hát đó… Nếu tôi suy đoán không sai, em nói em vừa vặn cũng muốn nghe bài đó là còn có ý khác, em dù không bật bài hát mà tôi yêu cầu tôi cũng sẽ chẳng hoài nghi gì. Nhưng trùng hợp lại trúng nó. Em nhất định là đã biết trước tôi sẽ chọn nó – ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Chu Lạc nói đến đây, chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“‘Hồng nhan tri kỷ’ cơ à. Trong bệnh viện em nói với tôi, em coi tôi là tri kỷ, em thích tôi. Ngày đó ở tiệm băng đĩa mua băng từ, em biết rất rõ tôi thích em như vậy, chắc chắn sẽ muốn biết mọi chuyện liên quan đến em, sẽ lưu ý đến từng bài hát em nghe. Những bài hát có trong băng em mua tôi nhất định đều sẽ nhớ kỹ. Trần Quân hỏi em thích bài nào, em nói Chu Tuệ Mẫn. Bài của Chu Tuệ Mẫn trong cuốn băng đó chính là ‘Hồng nhan tri kỷ’ này.”
Cậu khùng khục bật cười một tràng, cười đến nước mắt tuôn ra: “Em có biết rằng, tôi đã nghe bài hát đó suốt nửa tháng. Mỗi lần nghe tôi đều mong ngóng em nói em thích tôi, không phải như thích một đứa trẻ mà là thích một tri kỷ. Nam Nhã, sao em lợi hại vậy nhỉ, lòng tôi nghĩ gì em đều rõ mười mươi.”
Đúng vậy, cậu chính là con rối trong tay nàng. Cậu là con rối, nàng là dây, mảnh mai yếu đuối như vậy, lại có thể dễ dàng khiến cậu muốn sống muốn chết.
Nam Nhã nhìn ánh lệ lóe lên trong mắt cậu, trái tim đột nhiên như bị kim châm. Nàng xoay người muốn ra ngoài. Chu Lạc lại tóm nàng lại, bóp chặt bả vai nàng.
“Vì sao không nói hãy để tôi nói hết đã? Vì sao không phủ nhận? Lần đó dẫn tôi vào đây vá lại áo phải chăng cũng là kế hoạch của em? Vì ở đây, tại vị trí này, tôi tự khiến mình xấu hổ trước em, cho nên tôi sẽ không muốn vào đây nữa, lại càng không muốn ở một mình với em trong này. Em hoàn toàn chắc chắn rằng tôi sẽ không vào gian trong tìm em!”
Nàng quá cẩn thận tỉ mỉ rồi, cẩn thận tỉ mỉ đến mức khiến người ta rét run.
“Đến cả chuyện trời đổ mưa em cũng coi là chuyện thuận lợi nhỉ, tiếng mưa sẽ làm nhiễu loạn thính lực, khiến tôi không phát hiện ra là băng từ đang được bật. Ngày mưa ít người ra đường, đến mua quần áo lại càng ít. Mà em lại lên kế hoạch trước cả một tháng, không nhập hàng mới vào tiệm, đương nhiên lại càng không có người qua mua!”
Cậu lảo đảo như sắp sụp đổ, nàng trước sau không đáp lại câu nào. Lúc này cậu đột nhiên hận nàng vô cùng, hận nàng thoắt cái đã quay trở về cái vẻ bình tĩnh mà lãnh khốc này.
“Đến cùng em coi tôi là cái gì? Là công cụ giúp em tạo chứng cứ vắng mặt? Hay là một kẻ hồ đồ ngu ngốc? Trước mặt lắm điều khả nghi như vậy, tôi vẫn mù quáng không nhìn ra! Sao lại đối tốt với tôi? Phát hiện ra công cụ tôi đây không đến nỗi quá xuẩn, nên mới dịu dàng với tôi, kéo lòng tôi hướng về phía em để tôi không băn khoăn về nguyên nhân cái chết của họ sao?”
Một người sao lại có thể điều khiển tình cảm của người khác như vậy, sao có thể dễ dàng đem tình cảm của người khác đùa giỡn trong tay như thế?
Nhưng nàng vẫn lặng im như cũ, vô cùng xa cách. Cậu cảm thấy một nỗi thất bại chưa từng có, mệt mỏi tột cùng, hoang mang nửa khắc, lại khẽ giọng hỏi: “Nam Nhã, từ mùa hè năm ngoái em đã nghĩ đến chuyện giết Từ Nghị rồi sao?”
Cậu nhìn lom lom vào mắt nàng, cầu mong có thể nhìn thấy chút biểu cảm, nhưng nhìn không thấy, mặt nàng vẫn nguyên vẻ nhạt nhòa không rõ, cậu nhìn không ra.
Chu Lạc đột nhiên kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chói gắt xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, Nam Nhã nheo mắt quay đầu sang chỗ khác, Chu Lạc cũng che mắt lại, ánh sáng bất ngờ kích thích khiến mắt cậu ứa nước.
Trong một khắc ấy cậu tựa hồ như đã thấy rõ, đây mới là tình yêu của họ, đầy hổ thẹn, bất kham, ẩm mốc, mục nát, chỉ có thể sống trong bóng tối, gặp ánh mặt trời sẽ oằn mình quằn quại.
Rốt cuộc nàng cũng thích ứng được với ánh sáng, rốt cuộc, Chu Lạc cũng đã nhìn ra, trong mắt nàng chỉ còn nét thờ ơ. Đây mới là nàng chân thật dưới ánh nắng mặt trời. Những điều tốt đẹp mà cậu nhìn thấy đều chỉ là ảo ảnh cậu tự vẽ ra trong bóng tối mà thôi!
Nước mắt Chu Lạc mấp mé nơi hốc mắt, chỉ chực lăn xuống.
Nàng từng nói: “Cậu nghĩ tốt cho tôi quá rồi. Chỉ sợ sau này sẽ phải thất vọng.”
So với sự thống khổ vì bị phản bội và lừa dối này, thất vọng đã tính là gì?
Nàng không nói câu nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cứ như vậy tỉnh táo đứng trước mặt cậu, chờ cậu từng chút từng chút vạch trần nàng, xé mở nàng.
Nam Nhã gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười, nói: “Thích.”
Chu Lạc nói: “Anh cũng rất thích. Lần đầu tiên xem đã thuộc luôn rồi, cảm thấy bài thơ này rất giống em.”
Nam Nhã hỏi: “Ý là tôi giống người ngồi trước gương ấy à?”
Chu Lạc nói: “Em là chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ.”
Nam Nhã nhìn cậu đăm đăm, trong chốc lát không nói lời nào.
Rất nhanh sau đó, giấy báo trúng tuyển đã được gửi đến. Lâm Quế Hương cầm tờ giấy ngắm nghía suốt một giờ liền, vừa ngắm vừa khóc lại vừa cười, chỉ thiếu điều đem đi đóng khung trưng trong tiệm tạp hóa.
Chuyện này đối với toàn trấn là một niềm vui lớn, nhà họ Chu lập tức mở tiệc bày rượu, Nam Nhã cũng được mời, đương nhiên là có đi.
Hôm ấy nàng tới nhà trẻ đón Uyển Loan trước, nên lúc đến có hơi muộn.
Chu Lạc theo bố mẹ tiếp đãi khách khứa và bạn học, mãi không thấy Nam Nhã đâu, mắt thấy khách khứa đều đã ổn định chỗ ngồi, Chu Lạc ngồi cùng một bàn với đám bạn học, ăn cũng không yên lòng, lúc này Nam Nhã mới bế Uyển Loan xuất hiện.
Những bàn khác đều không còn chỗ ngồi, chỉ còn lại mỗi bàn của đám thiếu niên là còn một chỗ, vừa vặn là vị trí ngay bên cạnh Chu Lạc.
Trần Quân liền gọi: “Chị Nam, ngồi đây đi.”
Nam Nhã nóng mặt, theo lý thì ngồi đó ăn tiệc cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nàng có tật giật mình, trù trừ mãi không chịu qua. Đám học sinh đều nhiệt tình mời nàng vào bàn, Chu Lạc là chủ tiệc, càng không thể tỏ ra quá thờ ơ, bèn hào phóng nói: “Ở đây còn chỗ trống này.”
Nam Nhã coi như không nghe thấy, đưa mắt tìm khắp nơi một chỗ ngồi. Uyển Loan đưa tay ra trỏ trỏ, Nam Nhã cũng không để ý.
Lâm Quế Hương đi tới, đẩy đẩy Nam Nhã: “Ngại quá Nam Nhã, các bàn khác đều hết chỗ rồi, cô ngồi tạm cùng đám nhỏ đi!” không nói hai lời ấn Nam Nhã ngồi xuống cạnh Chu Lạc.
Đã đến nước này, Nam Nhã đành tỏ ra bình thản, gắp thức ăn cho Uyển Loan, trông nom cô bé.
Đám học sinh đều không thấy có gì phải ngại ngùng, chỉ có Uyển Loan là không ngừng với tay qua muốn Chu Lạc ôm một cái, Nam Nhã chỉ vừa mới lơ là một chút, cô nhóc đã nhanh nhảu vươn người sang muốn trèo vào lòng Chu Lạc.
Bốn phía đều là bà con làng xóm, đâu đâu cũng có người nhìn vào. Lòng Nam Nhã khẩn trương, cố gắng trông chừng cô nhóc.
Chu Lạc cảm thấy cứ làm bộ không liên quan mãi cũng không ổn, bèn dứt khoát định bế Uyển Loan chơi, bị Nam Nhã phát giác ra ý định trước một giây, dưới bàn giẫm cho một phát vào chân, Chu Lạc đành ngoan ngoãn ngồi thẳng người, không làm bừa nữa.
Chu Lạc uống bia, cùng bạn học cười đùa, mỗi lần cụp mắt xuống đuôi mắt đều không ngừng liếc sang người bên cạnh, thấy Nam Nhã chỉ lo ôm Uyển Loan đút cho cô bé ăn, bản thân chẳng động được miếng nào, muốn giúp nàng trông con một lúc để nàng có thể ăn chút ít.
Uyển Loan vừa nhai cọng cải vừa lùng bùng muốn gọi Chu Lạc, chữ “cậu” vừa mới ra khỏi miệng, Nam Nhã đã đút một miếng cà chua vào miệng cô bé, đành phải dừng lại nhai.
Chu Lạc thấy Nam Nhã căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi, bèn đánh mắt ra hiệu cho Trần Quân. Sau đó cậu hào phóng nhìn Uyển Loan, cười nói: “Uyển Loan, gọi cậu Chu Lạc đi nào.”
Trần Quân hiểu ý, lập tức tiếp lời: “Thằng nhóc này lại chơi bẩn rồi. Uyển Loan gọi tao là anh đó, chẳng lẽ tao cũng phải gọi mày là cậu hả?”
Chu Lạc: “Chính xác!”
Trần Quân hăng máu: “Cứ đợi đấy.”
Cả bàn cười ầm lên.
Có bạn học nói: “Bọn mình đều gọi Nam Nhã là chị nên Uyển Loan gọi cậu là đúng rồi. Mười tám cả rồi, đừng giả bộ nai tơ nữa.”
Uyển Loan gọi cậu Chu Lạc nghe giòn tan, lại gọi từng người trong bàn là dì là cậu một lượt. Tất cả đều vô cùng thích thú, hết khen Uyển Loan ngoan ngoãn lại khen cô bé xinh xắn.
Chu Lạc cũng nói: “Uyển Loan càng ngày càng xinh, Khương Băng Băng, trước đây cậu từng nói, sau này cũng muốn sinh một đứa ưa nhìn như Uyển Loan đấy nhỉ?”
Khương Băng Băng vừa tức vừa buồn cười, cách bàn chỉ vào cậu: “Chu Lạc cậu còn không biết ngại hả! Chắc gì sau này cậu đã vênh mặt được với tớ?”
Chu Lạc cười: “Con tôi sau này nhất định sẽ xinh như Uyển Loan nhé.”
Trần Quân phì cười một tiếng, đám học sinh đều lè lưỡi: “Xì!”
Chu Lạc quay sang hỏi Uyển Loan: “Uyển Loan nói xem nào, cậu nói có đúng không?”
Uyển Loan không biết rõ họ nói cái gì, nhưng lọt tai được mấy chữ “Uyển Loan, “xinh đẹp”, liền phấn khởi đáp: “Đúng ạ!”
Cả bàn cười nghiêng ngả: “Uyển Loan đáng yêu quá đi.”
Chu Lạc nhân cơ hội ôm Uyển Loan từ chỗ Nam Nhã qua đùi mình chơi đùa, gắp thức ăn đút cho cô bé. Những bạn học khác thấy vậy cũng nhao nhao đòi bế Tiểu Uyển Loan, làm như rước linh vật vậy. Nam Nhã cũng thẳng thừng mặc kệ, tự mình chuyên tâm ăn cơm.
Uyển Loan vòng một vòng lại trở lại trong lòng Chu Lạc, ngồi trên đùi cậu nhún nhún, ngón út chỉa một cái: “Con muốn ăn đậu.”
Chu Lạc liền gắp một hạt đút cho cô bé.
Trần Quân nhìn cậu hết lòng chăm bẵm Uyển Loan như vậy, cười cười có chút hàm ý: “Lạc, mày cũng ra dáng làm bố gớm nhỉ.”
Nam Nhã không phản ứng gì, Chu Lạc ngược lại lại dám tiếp: “Ừ đấy.”
Khương Băng Băng nói: “Không ngờ cậu lại thích trẻ con vậy nha.”
Chu Lạc nói: “Tôi chỉ thích những đứa bé đáng yêu thôi.” Vừa nói vừa múc một thìa cơm đưa đến bên miệng Uyển Loan, Uyển Loan há miệng ngoan ngoãn một miếng ăn hết.
Có lẽ con trai khi ôm trẻ con tản ra một sức quyến rũ dịu dàng khó tả, đến Khương Băng Băng cũng không thể không khẽ giọng cảm khái với Trương Thanh Lý: “Chu Lạc hình như càng ngày càng đẹp trai nhỉ.”
Trương Thanh Lý cười cười: “Đúng vậy. Sau này ai gả cho cậu ấy, nhất định là sẽ rất hạnh phúc.”
Uyển Loan nhanh chóng ăn no, đợi Chu Lạc lau miệng cho mình xong, cô bé trượt xuống khỏi đùi Chu Lạc, tự chơi bên chân Nam Nhã.
Khương Băng Băng nói: “Chu Lạc, sau này lên đại học rồi, sẽ có rất nhiều mỹ nữ, cậu tha hồ mà chọn.”
Trương Thanh Lý tiếp lời: “Tớ cảm thấy Chu Lạc rất nội hàm đó, hẳn sẽ thích một nữ sinh xuất sắc cùng trường nhỉ. Kiểu thành tích tốt hay đọc nhiều hiểu rộng đó.”
Chu Lạc chỉ cười, không nói gì, dưới khăn trải bàn, chân cậu “không cẩn thận” đụng vào chân Nam Nhã rồi thu về. Nam Nhã biết rõ cậu nghĩ gì, tuy nàng không phải kiểu người ủy mị nhưng lại cầm lòng không đậu mà bị tấm lòng nho nhỏ của cậu làm cảm động.
Chu Lạc tự biết chừng mực, hiểu rằng trong trường hợp này không thể chọc nàng quá đáng nên rất chuyên tâm nói chuyện phiếm với bạn học.
Trương Thanh Lý ăn được một nửa, không cẩn thận đánh rơi đũa xuống đất, khom người định nhặt thì phát hiện một cái đã văng sâu dưới bàn. Cô vén khăn trải bàn lên chui vào lượm, thấy Uyển Loan không biết đã chui xuống dưới khăn trải bàn tự bao giờ, đang nghiêng đầu dựa lên đùi mẹ, vừa lẩm bẩm gì đó vừa cầm tay mẹ dụi mặt vào.
Trương Thanh Lý thấy hơi buồn cười, nhặt chiếc đũa xong đang định chui ra, lại thấy Uyển Loan bắt được tay Chu Lạc, đem tay cậu và tay Nam Nhã đặt vào nhau.
Trương Thanh Lý sửng sốt, hai cái tay vội thu về, Uyển Loan ngay sau đó bị Nam Nhã bế lên khỏi khăn trải bàn.
Uyển Loan nghịch ngợm thật.
Trương Thanh Lý cười cười, từ dưới bàn ngồi trở lên nhìn qua, vẻ mặt Chu Lạc và Nam Nhã bình tĩnh đến lạ, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Lý lại chợt xẹt qua một thoáng lạnh lẽo, cậu ta…không phải mỗi lần bất ngờ chạm tay người khác phái đều sẽ phản ứng lại sao? Sau khi tan tiệc, Chu Lạc trở lại tiệm băng đĩa, nhàn tản bật quạt nghe nhạc, nhìn ánh nắng loang loáng ngoài trời. Đã gần một năm, năm ngoái, cũng tầm này, cậu ghé lên quầy ngủ gật, bàn tay Nam Nhã chợt hiện lên giữa giấc chiêm bao, cậu còn nhớ rất rõ bóng lưng mặc xường xám khi rời đi của nàng, nhớ rõ vạt áo nàng bị gió thổi bay lên phất phơ.
Nhớ đến đây, trên mặt Chu Lạc ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Bóng Trương Thanh Lý lọt vào tầm mắt, Chu Lạc thu lại nụ cười, cô mang một chai rượu đế và hai cái chén đi qua. Chu Lạc khó hiểu nhìn cô bạn, không nói gì.
Trương Thanh Lý ngồi xuống đối diện với cậu, bày chén ra xong thì rót đầy hai chén rượu, nói: “Chu Lạc, chúng ta cùng uống đi!”
Chu Lạc từ chối: “Không uống đâu.”
Trương Thanh Lý cười: “Sao không uống? Vì cậu chỉ uống với người con gái cậu thích, mà tớ thì không phải người đó?”
Chu Lạc nhíu mày, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn cô: “Cậu lên cơn gì thế?”
Trương Thanh Lý khúc khích cười, nâng một chén rượu lên, ngửa cổ dốc thẳng xuống họng.
“Cậu điên à!” Chu Lạc bật dậy giữ lấy tay cô, rượu vẫn còn một nửa, xuống bụng cô một nửa.
Trương Thanh Lý ngẩng đầu nhìn cậu, bật ra một tiếng cười: “Tớ không điên. Chu Lạc, người điên là cậu mới đúng. Cậu mới điên rồi.”
Chu Lạc mù mịt, ánh mắt chớp lên vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu trước khi tới đã uống rượu rồi? Gương tốt không học lại cứ phải học thói xấu mới chịu?” vừa nói vừa kéo tay cô ra.
“Cậu mới học thói xấu! Cậu có dám nói ra nữ sinh mà cậu thích kia…không phải, là người phụ nữ kia, là ai không?”
Chu Lạc kinh ngạc, chớp mắt hóa thành giật mình, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nhíu mày: “Cậu nói bậy bạ gì đấy? Tôi hiện giờ không thích ai cả.”
Trương Thanh Lý nở nụ cười trào phúng: “Vậy để tôi đi hỏi cô ta vậy.”
Chu Lạc: “Hỏi ai mà hỏi.”
Lần này đến lượt Trương Thanh Lý không ứng đối lại được. Cô nhìn Chu Lạc, đột nhiên hiểu ra cậu là đang che chở cho người phụ nữ kia. Mà cậu cũng không sợ Trương Thanh Lý đi chất vấn nàng, không chỉ bởi cô không phải đối thủ của Nam Nhã mà còn bởi sự tín nhiệm giữa bọn họ đã trở nên bất khả công phá.
Trương Thanh Lý nói cứng: “Vậy tớ sẽ dẫn mẹ cậu cùng đi hỏi cô ta.”
Mắt Chu Lạc híp lại thành một khe nhỏ, đầy vẻ xa cách và thù địch: “Cậu dám?”
Nước mắt Trương Thanh Lý rơi xuống.
Dù trước đây có bao nhiêu phỏng đoán, bao nhiêu hiểu lầm thì giờ đây ánh mắt cậu đã nói lên tất cả, không sai, người phụ nữ đó là Nam Nhã. Người phụ nữ từng khiến cậu tan nát cõi lòng suýt thì mất mạng đó, chính là Nam Nhã.
Tại sao lại là Nam Nhã, tại sao lại là người đàn bà tai tiếng nhất, từng có chồng có con ấy?
Chu Lạc ngồi xuống trở lại, vẻ mặt cũng bình lặng như ban đầu.
Trương Thanh Lý khóc: “Chu Lạc, tớ biết chúng ta không chung đường, cậu sẽ không thích tớ. Nhưng cậu không phải là nên thích một ai đó giống cậu hay sao? Tại sao…cậu lại thích cô ta? Cô ta còn tệ hơn tớ nữa!”
“Tôi chỉ thích cô ấy thôi.” Chu Lạc từng chữ từng câu đều chắc nịch, bình tĩnh nhìn cô.
“Mà cậu đấy Trương Thanh Lý, tôi cứ nghĩ cậu là người sáng suốt. Nhưng lời cậu vừa nói đã lộ rõ tất cả. Cậu chỉ là một kẻ ra vẻ sáng suốt, không cam lòng thừa nhận là mình đang say thôi.”
Trương Thanh Lý ngẩn ra, mất hết mặt mũi, cảm thấy hổ thẹn. Cô nhìn ra được sự thất vọng về cô nơi đáy mắt cậu. Mà chuyện về Nam Nhã, cũng không cần phải hỏi nữa.
Chuyện này không có nguyên nhân, chỉ có kết quả, cậu yêu nàng, rất rất yêu, yêu vô điều kiện.
Nhưng dù cho lý trí có gắng ngăn lại, Trương Thanh Lý vẫn không cam tâm, hỏi: “Cô ấy sẽ đi cùng cậu?”
“Phải.”
“Cô ấy từng kết hôn, lại đã có con, cậu không thấy sao?”
Chu Lạc cảnh giác nhìn ra ngoài tiệm, trưa hè oi bức, không ai ra đường. Cậu hạ giọng vặn lại: “Vậy thì sao?”
“Cậu…không để bụng?”
“Sao tôi lại phải để bụng?” Chu Lạc lại phản vấn.
Trương Thanh Lý bị hỏi đến không biết nên nói thế nào.
Chu Lạc nhấc chén rượu còn lại lên, một hơi cạn sạch, buông chén xuống trước mặt cô, nói: “Trương Thanh Lý, chuyện này đừng nói cho bất kỳ ai khác. Nếu thật sự không nhịn được thì hãy chờ đến sau khi bọn tôi rời đi.”
Trương Thanh Lý che mặt khóc, cuối cùng, gật đầu.
Trương Thanh Lý vừa khóc vừa rời khỏi tiệm, không phát hiện ra Lâm Quế Hương đứng cạnh cửa mặt mày trắng bệch. Bà vội vàng tới đưa kem que cho Chu Lạc, ban đầu còn tưởng Trương Thanh Lý và cậu đang hẹn hò. Không ngờ được… Đã kết hôn đã có con?
Là ai?
Lâm Quế Hương không tỏ vẻ gì, liên tiếp mấy ngày sau đó đều lén quan sát Chu Lạc, nhưng không nhìn ra điểm nào kỳ quặc. Cậu vẫn làm việc nghỉ ngơi bình thường, ngoại trừ ra ngoài chơi cùng bạn học thì chẳng đi đâu khác. Lâm Quế Hương nghĩ mãi vẫn không ra cậu gặp mặt người kia thế nào.
Lâm Quế Hương tự phỏng đoán, tính tình con trai mình thế nào bà rất rõ, nếu như trong trấn có người phụ nữ đã có chồng nào có thể khiến Chu Lạc mê mẩn thì chỉ có mình Nam Nhã thôi. Nhưng bà nhìn không ra hai người này dính dáng gì tới nhau. Lần cuối cả hai cùng xuất hiện ở tiệm tạp hóa đã là chuyện của mấy tháng trước, cũng chẳng có vẻ gì là thân thiết.
Bà cũng không tiện đi hỏi. Lỡ lời một cái là hại biết bao nhiêu, bà không chỉ mất hết thể diện trước mặt Nam Nhã mà đối với Chu Lạc cũng không ngóc đầu lên được.
Tâm tư nặng trĩu, Lâm Quế Hương mất ngủ, hai giờ sáng vẫn thao thức. Bà bỗng muốn nhìn dáng vẻ ngủ say của con trai, bèn khoác áo ra khỏi cửa, đặt chân lên cầu thang, bà chợt ý thức được, liệu có phải chính là vào ban đêm khi cả trấn đã ngủ say thế này không?
Bà tức khắc lên tầng đẩy cửa, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa thả kín.
Lâm Quế Hương lấy chìa khóa mở cửa, điều hòa vẫn đang mở, trên giường không bóng người.
Nam Nhã đang cho Uyển Loan ăn cơm trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng buông thìa, xoa đầu Uyển Loan: “Uyển Loan có thể tự ăn được không?”
“Được ạ!” Uyển Loan ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm.” Nam Nhã cười, đi mở cửa, người đến là Lâm Quế Hương, sắc mặt bà rất xấu.
Sắc mặt Nam Nhã hơi cứng lại.
Lâm Quế Hương là người tinh tường cỡ nào, chỉ cần một giây là đã thấu rõ tất thảy. Trước khi tới đây bà còn chưa chắc chắn, nhưng vẫn một mực muốn đi kiểm chứng chuyện này, kiểm chứng là đúng thì bà tính sổ với nàng; kiểm chứng là sai thì bà tạ tội với nàng.
Bà tình nguyện hạ mình, nhưng bà đúng rồi, dù vẻ hoảng hốt chỉ vừa chớm hiện lên mặt Nam Nhã đã lập tức tan biến sạch sẽ, thì cũng không thoát được con mắt của bà.
“Chị Lâm.” Nam Nhã cười, “Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn cô còn gọi tôi một tiếng chị Lâm.”
Trong lòng Nam Nhã rốt cuộc cũng đã rõ ràng.
Lâm Quế Hương không chào hỏi câu nào, đi thẳng vào nhà.
Phòng khách lớn như vậy, Lâm Quế Hương ngồi ngay ngắn trên xa lông, vẫn còn khá bình tĩnh. Nam Nhã đứng một bên, không lên tiếng trước.
Lâm Quế Hương mở lời: “Đêm qua, tầng hai nhà tôi, điều hòa mở, người lại không thấy. Tôi ngồi trong phòng con tôi muốn xem xem bao giờ nó về. Đến khi trời sắp sáng, tôi lại chẳng dám chờ tiếp nữa, tôi không dám nhìn nó. Tôi đành về phòng, nấp sau rèm cửa chờ, rốt cuộc nó cũng về. Tôi thấy nó lén lén lút lút chạy vào sân. Con trai tôi, về nhà mình mà chẳng khác gì quân trộm cắp.”
Trán Nam Nhã rịn ra một lớp mồ hôi.
“Tôi đẻ ra ba đứa, hai đứa đầu đều chết yểu trong bụng. Chu Lạc là đứa thứ ba, cũng là đứa cuối cùng.” Lâm Quế Hương run rẩy hít sâu một hơi, “Nó từ nhỏ đã lắm đau ốm, mỗi lần nó đổ bệnh là tôi cũng dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, nó có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nổi nữa. Mọi người đều nói nó sẽ không sống nổi, nhưng nó là mạng của tôi, không, nó còn hơn cả cái mạng này, tôi phải dốc hết sức bảo vệ nó che chở nó. May mà dần dần lớn lên, nó cũng bớt bệnh tật, học hành cũng tốt, rất có tiền đồ. Tôi chỉ mong nó sống thật tốt. Cô cũng là người làm mẹ, Nam Nhã, cô có biết tâm tình làm mẹ thế nào không?”
Người cũng làm mẹ, Nam Nhã, cúi đầu: “…Biết.”
“Nên tôi nói cô…” giọng Lâm Quế Hương nghèn nghẹn, “Đồ vô sỉ!”
“Nó mới bao lớn?!” Lâm Quế Hương nước mắt như mưa, chỉ vào Nam Nhã, như chỉ hận không thể băm vằm nàng ra, “Nam Nhã, chị Lâm của cô đối với cô có tệ không hả? Trong trấn nhiều người nói xấu cô như vậy, tôi từng hùa theo câu nào chưa? Tôi chưa bao giờ nói một câu không tốt về cô trước mặt ai cả! Uyển Loan đến tiệm tạp hóa mua đồ, người ta nói xấu lần nào, tôi đều che chở nó lần đó, đúng chứ? Nam Nhã cô tự vấn lại lương tâm xem! Sao tôi lại phải bảo bọc con gái cô chứ?! Bởi vì tôi cũng làm mẹ, tôi hiểu được. Bản thân dù không kham nổi cũng vẫn muốn con mình được sống tử tế. Cô không thể vô lương tâm như thế được Nam Nhã.”
Hốc mắt Nam Nhã đỏ ửng.
Con người chính bởi biết xấu hổ nên mới có thể trở nên mềm yếu. Mà người như Nam Nhã lại càng rõ điều ấy hơn bất kỳ ai.
“Cô là đang lấy oán trả ơn đó! Cô làm con trai tôi…” Mặt Lâm Quế Hương đầm đìa nước mắt, không đành lòng thốt ra lời đó, “Nó vẫn còn là trẻ con, cô lại dùng cái thủ đoạn bẩn thỉu của cô đi quyến rũ nó. Đáng đời cô bị người trong trấn nói xấu, đáng đời cô!”
Sắc mặt Nam Nhã lắng lại, bình tĩnh nói: “Chị Lâm, em không quyến rũ cậu ấy. Là cậu ấy thích em, em cũng thích cậu ấy.”
“Thích?” Lâm Quế Hương nghẹn họng nhìn nàng trân trân, không thể tin vào tai mình, nụ cười lạnh nháy mắt biến thành lửa giận, “Cô nằm mơ! Cô cho rằng nó thích cô? Nó giờ còn nhỏ, đương tuổi mới trưởng thành dễ xúc động, biết thế nào được là yêu đương?! Nó không biết thế giới bên ngoài ra sao, chờ đến lúc nó thấy rồi, nó còn để cô vào mắt nữa sao? Đến lúc đó nó sẽ hận cô đến chết! Hận cô lợi dụng sự đơn thuần của nó, đùa bỡn tuổi trẻ của nó! Nó sẽ hận cái thứ tình cảm lầm lỡ này. Nó sẽ vứt bỏ cô, đi tìm người con gái nó yêu chân chính!”
Sắc mặt Nam Nhã trắng bệch, không thốt câu nào.
“Bác Quế Hương, bác sao vậy?” Uyển Loan cầm thìa, ngơ ngác đứng giữa phòng ăn và phòng khách, trên khóe miệng còn dính hạt cơm.
Cô bé chầm chậm bước ra, đi tới bên chân Lâm Quế Hương đang rơi lệ, ngửa đầu nhìn, vẻ hoang mang. Cô nhóc vươn bàn tay bé nhỏ ra, chạm vào chân bà, non nớt dỗ dành: “Bác Quế Hương, sao bác lại khóc?”
Lâm Quế Hương bốc lửa giận ngút trời: “Mẹ mày không biết xấu hổ, quyến rũ con tao!”
Uyển Loan ngây người tại chỗ, chớp chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn bà.
Nam Nhã lập tức tiến đến kéo Uyển Loan ra sau lưng che chở, nhìn thẳng vào Lâm Quế Hương: “Chị Lâm, chị muốn trút giận thì…”
“Đừng có trút vào con trẻ chứ gì! Muốn chém muốn giết cứ tìm cô, đừng có đụng vào con cô đúng không?!”
Nam Nhã ngậm miệng, không hé nổi nửa lời.
Lâm Quế Hương nói: “Nam Nhã, chính cô nói rồi đó, vậy thì cũng biết đường mà suy nghĩ cho Uyển Loan đi! Cô ở đây cũng chẳng được lúc nào yên ổn, lập tức rời khỏi trấn Thanh Thủy này đi. Cô phải biết rằng, một người phụ nữ, vì con mình thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
Lâm Quế Hương đứng dậy rời đi.
Nam Nhã đứng im tại chỗ rất lâu, đến tận khi Uyển Loan giật giật quần nàng: “Mẹ, mẹ, sao thế? Bác Quế Hương cũng gia nhập trò chơi với chúng ta à?”
Nam Nhã ngồi xổm xuống, cười cười: “Đúng vậy. Bác Quế Hương kỳ thật rất tốt, đúng vậy không?”
“Dạ!” Uyển Loan gật đầu, “Bác Quế Hương rất tốt với Uyển Loan đó!”
Nam Nhã mỉm cười, nhặt hạt cơm dưới mép cô bé, “Ừ, được rồi, ăn cơm thôi!”
…
Chu Lạc đi đưa cơm trưa cho Lâm Quế Hương, bà không có trong tiệm, không biết đã đi đâu.
Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy rồi rời đi. Hôm nay trên trấn mở phiên chợ lớn, hai bên đường bày đầy sạp hàng, ăn mặc tiêu dùng, đồ gì cũng có.
Chu Lạc đi dạo một lúc, định bụng muốn kiếm xem có cái gì nho nhỏ có thể gây ngạc nhiên để tặng Nam Nhã không.
Cậu trông thấy một sạp bán con rối, bèn chạy lại nhìn, thuận tay cầm một con lên điều khiển vài cái, phát hiện ra con rối này làm quá cẩu thả, không thể bì được với con rối Nam Nhã làm; lại chạy sang sạp quần áo, ài, lại càng thua xa, đến đôi bít tất Nam Nhã làm cũng đẹp hơn nữa.
Đương lúc ngán ngẩm, cậu chợt nhìn thấy mấy con dế kết bằng lá tre. Lúc này mới nhớ tới hồi cấp hai mình cũng hay bện dế mèn chuồn chuồn các kiểu, còn nhiều kiểu dáng hơn so với sạp kia.
Không bằng tự bện một con cho Nam Nhã nhỉ. Một con không đủ, cả bầy luôn đi!
À, cũng bện cho Uyển Loan một đàn nữa. Cô nhóc nhất định sẽ trợn tròn mắt hưng phấn cực kỳ, oa một tiếng há miệng thật to, ôm chân cậu không buông luôn.
Cậu không nhịn được nhoẻn cười, quay đầu thấy Nam Nhã đang đứng phía trước, trong lòng hoan hỉ, lập tức chạy tới, cách nàng còn mấy bước thì nhận ra mình nhìn lầm rồi. Chẳng qua chỉ là một chiếc xường xám treo trước sạp quần áo, hoa văn rất giống phong cách thường ngày của Nam Nhã.
Chu Lạc gãi đầu một cái, thầm cười nhạo bản thân ngốc nghếch, trong đầu vừa nhớ tới nàng là mọi thứ xung quanh đều liên tưởng hết tới nàng. Thấy mảnh vải cũng nhìn thành nàng.
Chu Lạc tự giễu, buồn cười lắc đầu, quay người lại, nụ cười trên mặt dần tắt ngấm. Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân xộc thẳng lên người, cậu chợt nhớ tới chuyện mảnh vải hoa trong tay Hồ Lập Phàm, cũng chợt hiểu ra cái chết quái đản như trúng tà của Hồ Lập Phàm là ra sao.
Trời ạ, cậu từng ra vào tiệm xường xám nhiều như vậy, khắp nơi đều phất phơ xường xám, vậy mà đến tận bây giờ mới ngộ ra được Hồ Lập Phàm khi chết nắm trong tay mảnh vải hoa là có ý gì.
Cũng chính vào thời khắc này, cậu ngộ ra bí mật về bộ váy đỏ.
Vì cậu ban đầu đối với chuyện Từ Nghị chết cảm thấy rất vui sướng, trong tiềm thức nảy sinh sự bài xích đối với việc tìm hiểu tư duy về cái chết của hắn, suy nghĩ rất đơn giản, chỉ có hai trường hợp, hoặc là Trần Linh nói dối, hoặc là đám nhân chứng bắt tay nhau nói dối.
Nhưng đều không đúng.
Trần Linh không hề nói dối, chiếc váy xuân thu màu đỏ ấy quá nổi bật, quá dễ nhận ra, Trần Linh ngu gì mà mặc bộ váy đó đi hẹn hò. Không phải, ả không hề mặc nó.
Nhân chứng có rất nhiều, sao có thể thống nhất nói dối, mà thống nhất nói dối để làm gì. Không phải, họ cũng không hề nói dối. Họ quả thật là có thấy người phụ nữ mặc váy đỏ.
Mặc trước thành dấu ấn trước, trong trấn chỉ khắc sâu ấn tượng về một chiếc váy xuân thu màu đỏ duy nhất, đó là chiếc váy của Trần Linh, lập tức sẽ nghĩ ngay người phụ nữ mặc váy đỏ là Trần Linh.
Mà hôm ấy mưa lớn, ai nhìn ra được khuôn mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ dưới tán ô thế nào đâu?
Chu Lạc đứng giữa cả một trời tháng Tám chói chang ánh nắng, lại giống như đang đứng trong màn mưa tuyết mịt mù tháng Mười hai, cả người lạnh cóng.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu ư? Khiến lý trí hồ đồ, che khuất hiện thực trước mắt? Nửa năm nay, cậu sa vào sự dịu dàng vô hạn của nàng, chuyện rõ rành rành như vậy lại nhìn không ra? Cậu bài xích tất cả những người và việc không thuận với nàng, đắm chìm trong việc làm sao để nàng được tự do mà từ từ tiếp nhận mình, trong sự ngọt ngào khi ở bên nàng, vậy nên đối với chuỗi cái chết nguyên nhân kỳ quặc như vậy nhìn không ra?
Nàng…nàng có biết sao? Biết được hết thảy, biết được lòng cậu?
Đầu Chu Lạc trống rỗng.
Nhưng, vẫn không đúng.
Nam Nhã không có khả năng rời khỏi tiệm xường xám, chạng vạng hôm đó Từ Nghị ở một chỗ với Trần Linh, Nam Nhã không thể tới gần đó. Ngày đó nàng hoàn toàn đâu có gặp Từ Nghị.
Chu Lạc nghĩ mãi không ra, cậu đờ đẫn đi tới tiệm xường xám, cửa cuốn kéo xuống một nửa, Nam Nhã không ở đó. Sắp trưa rồi, nàng hẳn là đã đi nấu bữa trưa cho Uyển Loan.
Chu Lạc ngồi trên bậc thang trước cửa thần người, một chiếc xe đỗ lại bên đường, người đàn ông mặc quần áo nhân viên xuống xe đi qua, hỏi: “Cậu quen cô chủ tiệm này sao?”
Chu Lạc ngẩng đầu: “Phải. Sao vậy?”
Cậu liếc nhìn chiếc xe van, là của công ty máy vi tính.
“Bên tôi vừa mới lắp máy vi tính cho một nhà, tình cờ đi ngang qua đây, thuận tiện muốn hỏi một chút tình trạng máy vi tính nhà cô ấy. Chăm sóc hậu mãi ấy mà.”
“Không có vấn đề gì.” Chu Lạc nói.
“Tốt. Cảm ơn.” Nhân viên sửa chữa xoay người định đi, trong đầu Chu Lạc chợt lóe lên ánh chớp, đột nhiên hỏi một câu, “Lần trước gọi bên anh tới sửa máy vi tính, sao không thấy tới?”
Người nọ sửng sốt đôi chút: “Lần nào?”
Chu Lạc sững người vài giây, khoát khoát tay, mong anh ta sớm rời khỏi.
Cậu nhếch khóe miệng cười gượng, nói: “Không có việc gì, lâu lắm rồi, là chuyện bốn, năm tháng trước kia, chắc mấy anh cũng không nhớ rõ.”
“Không biết nữa.” người kia nói, “Năm nay trấn Thanh Thủy đâu đã có ai gọi sửa máy vi tính đâu.”
Nam Nhã đưa Uyển Loan đến nhà trẻ rồi trở về, đến tiệm, phát hiện ra cửa cuốn bị kéo xuống một khoảng lớn, nàng ngẩn người, nhanh chóng đoán được là Chu Lạc tới.
Nam Nhã vào tiệm, thấy Chu Lạc đang tựa lên quầy nghe nhạc. Nàng kéo hẳn cửa cuốn xuống, trong phòng tối đặc, chỉ còn le lói vài tia sáng luồn qua khe cửa.
Nam Nhã hỏi: “Sao lại qua đây lúc này?”
Bóng người đang ghé vào quầy không đáp lại, Nam Nhã không khỏi tự cười mình ngớ ngẩn, cậu đang nghe nhạc, sao nghe thấy được chứ.
Trong phòng không mở quạt trần, không khí vô cùng oi bức.
Nam Nhã bật công tắc quạt, điều chỉnh lại tâm tình đôi chút, đi qua vỗ lên đầu Chu Lạc. Cậu không nhúc nhích, nàng lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cậu uống rượu?” Nam Nhã vội bật đèn bàn lên.
Hai mắt Chu Lạc như phủ một màn sương, giơ tay lên chắn sáng theo phản xạ có điều kiện, cậu quay đầu sang phía bên kia, một tay quờ quạng tắt đèn.
Nam Nhã đứng trong bóng tối, thầm nghĩ liệu có phải cậu cũng bị Lâm Quế Hương quở mắng rồi không, trong giây lát không thể chắc chắn.
Nam Nhã: “Chu Lạc…”
“Ài, mới nãy mấy đứa bạn đòi anh khao ăn, chuốc anh một đống rượu.” Chu Lạc lẩm bẩm, giọng lè nhè không rõ, “Anh không muốn đi chỗ khác, chỉ muốn qua đây thôi. Tiểu Nhã.”
“Nhớ em.” Chu Lạc nói.
Tim Nam Nhã nhất thời mềm nhũn, không sao lý giải nổi, nàng không còn là nàng của ngày thường nữa. Nàng thoáng khựng lại, rồi nói: “Lần sau đừng uống nhiều vậy nữa.”
Chu Lạc đưa tay ra, nàng nắm lấy.
Cậu cầm tay kéo nàng ngồi xuống, gỡ một bên tai nghe ra đeo vào tai nàng.
Là giai điệu của “Vẫn cứ thích em”.
Nam Nhã vuốt tóc cậu.
Cậu thiếu niên chợt hỏi: “Em muốn hút một điếu không?”
Đánh diêm lên, Nam Nhã thấy mắt Chu Lạc đỏ ngầu. Nàng hỏi: “Uống bao nhiêu vậy?”
Chu Lạc phun ra một ngụm khói thật dài, nói: “Quên rồi.”
Hai điếu thuốc lá lập lòe, không ai nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng nhạc câu hát nhè nhẹ vang lên từ trong tai nghe.
Tình là khổ ải, yêu nhau đâu khác chịu giày vò, đáy lòng giờ đây đong đầy lệ;
Ân ái khi xưa như men say, rất sợ phải truy lại, nhưng vẫn cứ không ngừng si dại muốn gặp em.
Nam Nhã nghe nhạc, hút thuốc, nỗi vắng lặng dâng ngập khắp cõi lòng. Tai nghe bên kia Chu Lạc đeo, không biết lúc này tâm tình cậu ra sao. Con đường trước mắt gian nan hiểm trở, sợ rằng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Giờ đây cùng nhau ghé lên bàn an tĩnh nghe nhạc, có lẽ là khoảnh khắc tươi đẹp cuối cùng rồi.
Bài hát nghe hết, Chu Lạc tắt cát-xét, nói với Nam Nhã: “Đàn chị, anh đọc một bài thơ cho em nghe nhé! Lâu rồi chưa đọc bài nào.”
“Ừ.”
“Bài thơ này tên là ‘Gương’.”
Chu Lạc gác tay lên hộc tủ, làn khói từ giữa hai ngón tay bay lên lượn lờ.
“Mỗi bận nhớ chuyện xưa khi ấy
Nỗi hối hận nhẹ tựa mai rơi
Như khi nàng vượt sang bến khác
Như khi leo nấc thang gốc tùng
Chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ
Chẳng bằng nàng cưỡi ngựa quay đầu
Đôi gò má nóng bừng nét thẹn
Cúi đầu đáp lời về với vua
Một tấm gương vẫn mãi chờ nàng
Dành nàng mặt kính soi bóng biếc
Nhìn ra cửa sổ chuyện xưa dội
Hối hận như mai ngập Nam san.”
Chu Lạc đọc xong, hỏi: “Thích không?”
Nam Nhã gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cười, nói: “Thích.”
Chu Lạc nói: “Anh cũng rất thích. Lần đầu tiên xem đã thuộc lòng rồi, cảm thấy bài thơ này rất giống em.”
Nam Nhã hỏi: “Ý là tôi giống người ngồi trước gương ấy à?”
Chu Lạc nói: “Em là chuyện nguy hiểm cố nhiên mỹ lệ.”
Nam Nhã nhìn cậu đăm đăm, trong chốc lát không nói lời nào.
Chu Lạc hỏi: “Tiểu Nhã, một đời này, em đã từng làm chuyện gì khiến mình phải hối hận chưa?”
Nam Nhã hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra một ngụm khói, nói: “Không có.”
Chu Lạc trầm mặc giây lát, lại hỏi: “Chuyện gả cho Từ Nghị cũng không hối hận?”
Nam Nhã nói: “Mỗi bước đều là lựa chọn tất yếu ở tình huống khi ấy. Cũng có thể là do đã biết rõ rằng có hối hận cũng vô dụng, vậy nên không cảm thấy hối hận.”
Chu Lạc cười cười, nói: “Cũng đúng.”
Nam Nhã hỏi: “Cậu thì sao?”
Chu Lạc nhìn nàng: “Gì?”
Nam Nhã nói: “Cậu đã từng làm ra chuyện gì khiến mình phải hối hận chưa?”
Chu Lạc cúi đầu thấp hơn, dụi mắt, nói: “Hồi mùa đông, anh không nên uống say rồi uống nhầm thuốc.”
Lòng Nam Nhã xẹt qua chút hơi lạnh. Cậu hối hận?
Chu Lạc không nói gì nữa, đổi chủ đề: “Nghe nhạc tiếp đi.”
Nam Nhã: “Ừ.”
Chu Lạc nói: “Anh muốn nghe ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Điếu thuốc trong tay Nam Nhã hơi khựng lại.
Chu Lạc chống người dậy, bóp trán, hỏi: “Băng đâu?”
Con ngươi Nam Nhã khẽ lay động: “Đợi tôi tìm chút.”
Nàng ấn đầu thuốc lá xuống dập tắt, đi vào phòng trong. Cửa sổ gian nhỏ kéo rèm dày, căn phòng âm u. Nam Nhã không bật đèn, ngồi xổm xuống đất, lục tìm trong hộp đựng băng. Tiết trời nóng nực, cả người nàng nhanh chóng nhớp nháp mồ hôi.
Một bàn tay cầm lấy tay nàng, Chu Lạc không biết vào từ lúc nào, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng một cái, dính một lớp mồ hôi.
Cả hai đều bức bối trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
“Không tìm được.” Nam Nhã cười thu tay về, vuốt một sợi tóc ra sau tai, nói, “Chắc là mất rồi.”
“Kỳ quái thật.” Chu Lạc thò tay vào sục sạo trong hộp băng từ, “Tất cả băng từ em mua đều ở đây, sao lại mất mỗi cuốn đó?” Cậu quay đầu nhìn nàng, “Nếu anh nhớ không nhầm, lần cuối cùng nghe cuốn băng đó là cái hôm mưa lớn vào năm tháng trước nhỉ. Sau đó mỗi lần nghe nhạc ở chỗ em, cũng chưa từng nghe bài nào trong cuốn băng đó nữa.”
“Thì mất rồi chứ sao.” Nam Nhã đứng dậy muốn rời đi, Chu Lạc nhanh chóng đứng lên theo kéo nàng lại, “Nam Nhã…”
Vì ảnh hưởng của chất cồn, thân thể cậu hơi lảo đảo, cậu chống tay lên tường đỡ lấy người, rốt cuộc cũng đứng vững.
“Nam Nhã, hôm đó, em có gọi người đến sửa máy tính không?”
Nam Nhã lặng im, nửa khắc sau đáp: “Không.”
“Tại sao?” Cậu nhìn nàng chăm chú, thấy nàng thẳng thắn thành khẩn mà lại dấy lên chút hy vọng.
Nam Nhã nhìn lại cậu, mỉm cười: “Nếu như cậu nhất định phải hỏi, tôi chỉ có thể nói, tôi là muốn có cơ hội ở một mình với cậu.”
Chu Lạc bắt đầu hoảng loạn.
Chính là nụ cười này, chính nụ cười này đã khiến cậu trầm luân, che mờ mắt cậu.
Chút hy vọng còn sót lại vỡ tan tành. Tay Chu Lạc trượt khỏi vai nàng, khóe miệng dắt một nụ cười đắng chát: “Một mình với tôi. Em một mực ngồi trong phòng nhỏ… Một mình với tôi à, để tạo chứng cứ vắng mặt cho em?”
Nam Nhã nhìn cậu, con ngươi trong chớp mắt thiên biến vạn hóa, xa lạ, kinh ngạc, đau thương, lạnh lùng, cuối cùng đều trở lại vẻ mặt trước sau như một, nhìn cậu, không nói chữ nào.
“Em nói đi. Nói rằng không phải em ngồi trong phòng nhỏ, mà là máy băng từ!” Hốc mắt cậu đỏ bừng, thảm đạm bi thương, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
“Hè năm ngoái em tìm anh sửa cái máy không có chức năng ghi âm, nhưng lại chẳng dùng đến nó nữa. Sau đó em lại mua một cái có thể ghi âm được, ghi lại tiếng máy may và lời em nói. Em bế Uyển Loan tới đây ngủ là để kiềm chế tôi, khiến tôi không thể nói chuyện cười đùa với em, em nói gì tôi cũng sẽ chỉ trả lời ngắn gọn. Mấy câu em hỏi: Sửa được không? Được. Sửa thế nào rồi? Sắp xong rồi. Chỉ toàn lời đơn giản, không sợ bị lộ. Tôi không biết em khiến Uyển Loan ngủ bằng cách nào, nhưng em chắc mẩm được rằng tôi sẽ không đánh thức con bé. Còn bài hát đó… Nếu tôi suy đoán không sai, em nói em vừa vặn cũng muốn nghe bài đó là còn có ý khác, em dù không bật bài hát mà tôi yêu cầu tôi cũng sẽ chẳng hoài nghi gì. Nhưng trùng hợp lại trúng nó. Em nhất định là đã biết trước tôi sẽ chọn nó – ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Chu Lạc nói đến đây, chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“‘Hồng nhan tri kỷ’ cơ à. Trong bệnh viện em nói với tôi, em coi tôi là tri kỷ, em thích tôi. Ngày đó ở tiệm băng đĩa mua băng từ, em biết rất rõ tôi thích em như vậy, chắc chắn sẽ muốn biết mọi chuyện liên quan đến em, sẽ lưu ý đến từng bài hát em nghe. Những bài hát có trong băng em mua tôi nhất định đều sẽ nhớ kỹ. Trần Quân hỏi em thích bài nào, em nói Chu Tuệ Mẫn. Bài của Chu Tuệ Mẫn trong cuốn băng đó chính là ‘Hồng nhan tri kỷ’ này.”
Cậu khùng khục bật cười một tràng, cười đến nước mắt tuôn ra: “Em có biết rằng, tôi đã nghe bài hát đó suốt nửa tháng. Mỗi lần nghe tôi đều mong ngóng em nói em thích tôi, không phải như thích một đứa trẻ mà là thích một tri kỷ. Nam Nhã, sao em lợi hại vậy nhỉ, lòng tôi nghĩ gì em đều rõ mười mươi.”
Đúng vậy, cậu chính là con rối trong tay nàng. Cậu là con rối, nàng là dây, mảnh mai yếu đuối như vậy, lại có thể dễ dàng khiến cậu muốn sống muốn chết.
Nam Nhã nhìn ánh lệ lóe lên trong mắt cậu, trái tim đột nhiên như bị kim châm. Nàng xoay người muốn ra ngoài. Chu Lạc lại tóm nàng lại, bóp chặt bả vai nàng.
“Vì sao không nói hãy để tôi nói hết đã? Vì sao không phủ nhận? Lần đó dẫn tôi vào đây vá lại áo phải chăng cũng là kế hoạch của em? Vì ở đây, tại vị trí này, tôi tự khiến mình xấu hổ trước em, cho nên tôi sẽ không muốn vào đây nữa, lại càng không muốn ở một mình với em trong này. Em hoàn toàn chắc chắn rằng tôi sẽ không vào gian trong tìm em!”
Nàng quá cẩn thận tỉ mỉ rồi, cẩn thận tỉ mỉ đến mức khiến người ta rét run.
“Đến cả chuyện trời đổ mưa em cũng coi là chuyện thuận lợi nhỉ, tiếng mưa sẽ làm nhiễu loạn thính lực, khiến tôi không phát hiện ra là băng từ đang được bật. Ngày mưa ít người ra đường, đến mua quần áo lại càng ít. Mà em lại lên kế hoạch trước cả một tháng, không nhập hàng mới vào tiệm, đương nhiên lại càng không có người qua mua!”
Cậu lảo đảo như sắp sụp đổ, nàng trước sau không đáp lại câu nào. Lúc này cậu đột nhiên hận nàng vô cùng, hận nàng thoắt cái đã quay trở về cái vẻ bình tĩnh mà lãnh khốc này.
“Đến cùng em coi tôi là cái gì? Là công cụ giúp em tạo chứng cứ vắng mặt? Hay là một kẻ hồ đồ ngu ngốc? Trước mặt lắm điều khả nghi như vậy, tôi vẫn mù quáng không nhìn ra! Sao lại đối tốt với tôi? Phát hiện ra công cụ tôi đây không đến nỗi quá xuẩn, nên mới dịu dàng với tôi, kéo lòng tôi hướng về phía em để tôi không băn khoăn về nguyên nhân cái chết của họ sao?”
Một người sao lại có thể điều khiển tình cảm của người khác như vậy, sao có thể dễ dàng đem tình cảm của người khác đùa giỡn trong tay như thế?
Nhưng nàng vẫn lặng im như cũ, vô cùng xa cách. Cậu cảm thấy một nỗi thất bại chưa từng có, mệt mỏi tột cùng, hoang mang nửa khắc, lại khẽ giọng hỏi: “Nam Nhã, từ mùa hè năm ngoái em đã nghĩ đến chuyện giết Từ Nghị rồi sao?”
Cậu nhìn lom lom vào mắt nàng, cầu mong có thể nhìn thấy chút biểu cảm, nhưng nhìn không thấy, mặt nàng vẫn nguyên vẻ nhạt nhòa không rõ, cậu nhìn không ra.
Chu Lạc đột nhiên kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chói gắt xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, Nam Nhã nheo mắt quay đầu sang chỗ khác, Chu Lạc cũng che mắt lại, ánh sáng bất ngờ kích thích khiến mắt cậu ứa nước.
Trong một khắc ấy cậu tựa hồ như đã thấy rõ, đây mới là tình yêu của họ, đầy hổ thẹn, bất kham, ẩm mốc, mục nát, chỉ có thể sống trong bóng tối, gặp ánh mặt trời sẽ oằn mình quằn quại.
Rốt cuộc nàng cũng thích ứng được với ánh sáng, rốt cuộc, Chu Lạc cũng đã nhìn ra, trong mắt nàng chỉ còn nét thờ ơ. Đây mới là nàng chân thật dưới ánh nắng mặt trời. Những điều tốt đẹp mà cậu nhìn thấy đều chỉ là ảo ảnh cậu tự vẽ ra trong bóng tối mà thôi!
Nước mắt Chu Lạc mấp mé nơi hốc mắt, chỉ chực lăn xuống.
Nàng từng nói: “Cậu nghĩ tốt cho tôi quá rồi. Chỉ sợ sau này sẽ phải thất vọng.”
So với sự thống khổ vì bị phản bội và lừa dối này, thất vọng đã tính là gì?
Nàng không nói câu nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cứ như vậy tỉnh táo đứng trước mặt cậu, chờ cậu từng chút từng chút vạch trần nàng, xé mở nàng.
Danh sách chương