Edit: Tiểu Vũ
Một giây đó, Minh Ngật đã nghĩ rằng mình bị bệnh hoang tưởng.
Nếu không thì người trong mộng 7 năm trời, sao có thể đứng trước mặt anh lúc này được? Nghe Kiều Tích gọi thẳng tên Minh Ngật, Cố Đại Phó kinh ngạc mở miệng: "Kiều lão sư, hai người quan nhau sao?"
Cố Đại Phó hiện nay cũng gần 30, chỉ lớn hơn Minh Ngật vài tuổi.
Tuy rằng tuổi tác cũng coi như xêm xêm với mấy người Minh Ngật, thế nhưng anh ta là tốt nghiệp trường hải quân ra, vừa tốt nghiệp xong liền lên thuyền đến các vùng cực địa nghiên cứu.
Cuộc sống trên thuyền vô cùng khô khan tẻ nhạt, bọn họ không được tiếp xúc với thông tin bên ngoài, ngay cả minh tinh đang nổi đình nổi đám không biết ai với ai chứ đừng nói chi là Kiều Tích - một người được coi là bặt vô âm tín từ 7 năm trước.
Bởi vậy nên ai cũng không biết rằng, cặp đôi chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi lúc này thật ra là người yêu cũ của nhau.
Kiều Tích không chớp mắt nhìn về phía tiểu hòa thượng phía trước, cô luyến tiếc việc chớp mắt.
Anh cao hơn cũng gầy hơn trước rồi, cả người đứng đó trông vô cùng mạnh mẽ kiên cường.
So với chàng sinh viên ngây ngô 7 năm trước thì khác nhiều, đường nét khuôn mặt kiên nghị hơn rồi, đã là bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng kiểu tóc của anh vẫn là kiểu gần như cao trọc, trước đất trời ngập tuyết lúc này trông thật sự có phần ngốc nghếch, rất giống hình tượng tiểu hòa thượng trong lòng Kiều Tích.
Minh Ngật sững sờ nhìn cô, không tự chủ được bước đến gần cô hơn.
Qua một lúc lâu, anh mới nói được một câu: "Em... sao lại đến được đây?"
Kiều Tích cũng không biết mình bị làm sao nữa, cô rõ ràng là muốn cười, thế nhưng lời còn chưa kịp nói nước mắt đã tuôn rơi như mưa trước rồi.
Cô nhìn minh Ngật, nhẹ giọng mở miệng nói: "Em tới tìm anh."
Ôi chết mất!!!
Cố Đại Phó đứng một bên vừa nghe xong liền trợn trừng mắt lên, giống y như ai con ốc lòi ra vậy.
Minh Ngật bằng cấp cao, người thông minh, hơn nữa lại vô cùng đẹp trai, ngoài 3 cái rõ rành rành không còn gì phải tranh cãi đó ra thì còn một điều nữa được mọi người âm thầm truyền tai nhau là, bối cảnh phía sau anh rất không tệ đâu.
Ở trạm nghiên cứu khoa học này hơn nửa năm, tất cả các sinh vật giống cái trong trạm đều đã từng yêu hoặc yêu thầm anh.
Ngay cả 2 cô gái tóc vàng mắt xanh ở trạm nghiên cứu của Nga cách đó không xa cũng đều vì Minh Ngật mà đối xử với bọn họ tốt hơn nhiều, không có việc gì cũng chạy sang xum xoe với bọn họ.
Chỉ là Minh Ngật luôn chống cự lại các hành động của mấy cô gái đó, luôn luôn là một bộ dạng lãnh đạm xa cách, nếu như không liên quan đến công việc thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với mấy cô gái đó quá 10 câu.
Lúc đầu Cố Đại Phó còn nghĩ rằng người này quá kiêu ngạo rồi, xem ra không dễ gì ở chung.
Nhưng do cuộc sống ở đây nhàm chán, sau khi làm xong công việc Minh Ngật cũng thường hay đến chơi cầu uống rượu với anh em bọn họ.
Thế nên Cố Đại Phó cuối cùng cũng hiểu ra, tuy rằng Minh Ngật thoạt nhìn như một cậu ấm nhưng thực tế là nửa điểm cũng không phải.
Đương nhiên, tác phong "không gần nữ sắc" của Minh Ngật cũng là thật 100%.
Tất cả mọi người đều trêu trọc cậu ta, nói là nếu như ra ngoài mà gặp phải một con chim cánh cụt cái thì cậu ta cũng đều phải cách xa 500m.
Hôm nay... nhìn Kiều Tích đang rơi nước mắt, Cố Đại Phó không thể kìm chế được sự ngạc nhiên mà tò mò của mình được.
Anh ta lặng lẽ chuyển hướng nhìn sang Minh Ngật, vẻ mặt như là đang nói-------
"Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu là lừa tiền hay lừa sắc? Cô gái nhà người ta đuổi đến tận Nam cực rồi đây này!!!"
Mà Minh Ngật thì, đã đi tới trước mặt Kiều Tích lâu rồi.
Anh cởi bao tay ra, một giây sau liền nâng mặt Kiều Tích lên, lấy bao tay che mặt cô lại.
Anh trầm giọng mở miệng nói: "Khóc cái gì? Không sợ khiến mặt bị đông luôn à?"
Kiều Tích hít hít mũi, cố nén cơn khóc lại, sau đó liền ôm cánh tay của anh, vùi mặt xuống áo anh lau nước mắt lung tung ra đấy.
Nhìn thấy một màn này, Cố Đại Phó vừa có chút xấu hổ, vừa có chút buồn cười.
Thảo nào Minh Ngật không thèm phản ứng với mấy cô gái ở đây!
Có bạn gái xinh đẹp thế này, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng khẳng định lười đi phản ứng với người khác!
Cố Đại Phó đi đến gần Minh Ngật, đập một quyền không nặng không nhẹ vào vai anh, trêu đùa nói: "A, được đấy! Giấu giếm cũng giỏi----"
Không đợi anh ta nói hết lời, Minh Ngật liền cắt đứt anh ta, giải thích đơn giản: "Đây là đàn em thời cấp 3 của tôi."
***
Thời tiết Nam cực thay đổi thất thường, mọi người vốn cho rằng thời tiết hôm nay sẽ tốt thế nhưng vừa mới qua trưa một lúc thôi mà bầu trời lại tối sầm xuống, kiểu này là lại sắp có bão tuyết rồi.
Bởi vì chỗ này còn cách trạm khoa học vài km nữa thế nên thuyền trường lập tức kêu mọi người không dỡ hàng nữa mà lên thuyền để về trạm khoa học luôn, chờ đến khi nào thời tiết tốt thì sẽ dỡ đồ sau.
Lần này đến đây chỉ có Lộc Tiểu Manh và Kiều Tích là 2 thành viên nữ, thế nên hai người đương nhiên là được xếp ở chung một phòng.
Lộc Tiểu Manh dùng tốc độ ánh sách thu thập hành lý xong liền muốn nhảy ra ngoài đi chơi: "Tích Tích! Tớ muốn đi đến phòng bếp tham quan một chút, cậu đi cùng tớ đi!"
Công việc của Lộc Tiểu Manh chính là hậu cần ở phòng bếp, ngay từ khi lên "Tuyết long" ngày đầu tiên cô ấy đã tự xưng mình là đầu bếp nữ rồi.
Giọng nói của Kiều Tích còn có chút khàn khàn: "Tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Thật ra Lộc Tiểu Manh là cố ý muốn mời Kiều Tích đi ra ngoài.
Vừa nãy cô thấy Kiều Tích khóc, tuy rằng không biết vì sao cô khóc, thế nhưng sự thương tâm khi khóc tuyệt đối không phải giả.
Cô muốn kéo Kiều Tích ra ngoài đi dạo, muốn phân tán lực chú ý của cô ấy để cô ấy bớt thương tâm.
Nghĩ như vậy, Lộc Tiểu Manh lại lần nữa kéo tay Kiều Tích làm nũng nói: "Mới chân ướt chân ráo đến đây, một mình tớ đi ngại lắm, cậu đi cùng tớ đi mà, nhé?"
Kiều Tích hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc sau đó liền đứng dậy, định cùng Lộc Tiểu Manh ra ngoài.
Chỉ là hai người vừa mới đến gần cửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lộc Tiểu Manh chạy nhanh đến mở cửa, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
Đối phương cong mắt cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Tôn Hi Lăng, là bác sĩ ở đây, phòng của tối đối diện mọi người luôn."
Đây là trạm nghiên cứu khoa học lớn nhất ở Nam cực mà Trung Quốc thành lập, quy mô ở đây là hơn 100 người.
Quy mô lớn nên thành viên nữ ở đây cũng không ít, vì để tiện quản lý, nam nữ trong trạm được xếp theo khu vực, nữ một khu và nam một khu.
Lộc Tiểu Manh vì được chào mừng quá mức mà đâm ra sợ hãi, cô nàng nhanh chóng nghiêng người mời Tôn Hi Lăng đi vào: "Tôi là Lộc Tiểu Manh, còn đây là Kiều Tích... Sao vừa nãy trên bến tàu không thấy cô?"
Tôn Hi Lăng cười giải thích: "Hiếm khi được ngày thời tiết tốt như sáng này nên tôi liền mang Bambi ra ngoài đi dạo một chút."
Nghe thấy cái tên "Bambi" này, Kiều Tích bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cô ta.
Lộc Tiểu Manh cũng rất hiếu kỳ: "Bambi?"
Tôn Hi Lăng cười nói: "Đây là một con chó Samoyed Minh lão sư mang theo từ trong nước."
Nghe thấy 3 tiếng "Minh lão sư", nụ cười trên mặt Lộc Tiểu Manh liền cứng đờ.
Cô lén lút nhìn thoáng qua Kiều Tích.
Kiều Tích không nói một tiếng, trên mặt cũng không để lộ biểu cảm nào.
Trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống, cuối cùng vẫn là Tôn Hi Lăng hướng Kiều Tích chào hỏi: "... Chị Kiều Tích?"
Dừng một chứt, cô ta lại nói tiếp: "Em vừa mới nghe mọi người nói, chị là bạn học cấp 3 của Minh lão sư, đúng không ạ?"
Kiều Tích liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Tôn Hi Lăng không nhịn được có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc, cô ta lại nói thêm: "Chị Kiều Tích, chị bỏ qua cho em nhé... Chỉ là em chưa thấy Minh lão sư nhắc về chị bao giờ, nên em có chút tò mò thôi."
Kiều Tích trầm mặc 2 giây, sau đó liền mở miệng nói-----
"Cô học y, tốt nghiệp thạc sĩ xong ít nhất cũng phải 25 tuổi, đúng không?"
Tôn Hi Lăng sững sờ, đại khái là đối với sự chuyển đổi đề tài này không thể nào hiểu được.
Kiều Tích cười, sau đó tiếp tục nói: "Yêu cầu tuyển bác sĩ của trạm nghiên cứu khoa học này là có trên 2 năm kinh nghiệm làm việc, cô là năm ngoái tới."
Nói cách khác, năm nay Tôn Hi Lăng ít nhất cũng phải 28 tuổi.
Bị chỉ thẳng ra tuổi tác, trên mặtTôn Hi Lăng hiện lên mấy phần xấu hổ.
Kiều Tích nhìn cô ta, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Minh Ngật nhảy lớp nhiều lần, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi, tuy rằng đã công tác lâu thế nhưng năm nay anh ấy cũng mới có 26 tuổi... Cô gọi anh ấy là Minh lão sư không được thích hợp đâu, gọi tôi là chị càng không thích hợp."
Thật ra Kiều Tích rất không thích việc lấy tuổi tác ra nói.
Dù sao thì việc ỷ vào tuổi trẻ mà dương dương tự đắc hơn người cũng chẳng có điểm nào tốt, vì ngoại trừ trẻ ra thì cũng không cón ưu điểm nào để nói cả.
Thế nhưng giữa phụ nữ với phụ nữ luôn luôn có loại giác quan thứ sáu thần kỳ, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái thôi liền có thể nhanh chóng nhận ra đối phương là địch hay là bạn.
Vị bác sĩ họ Tôn trước mắt này, ngay từ câu đầu tiên cô ta nói, Kiều Tích liền biết, cô ta tới đây thứ nhất là để thị uy thứ hai là muốn thăm dò nội tình.
Nếu như tính cách của cô có chút bánh bèo thì chỉ sợ rằng một giây sau thôi đối phương liền muốn kéo tay cô muốn xin cô giúp đỡ nghĩ cách theo đuổi Minh Ngật.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên "Tuyết long" tới, nghĩ đến việc cả đoàn đã phải lênh đênh trên biển quá lâu thế nên thuyền trường liền để mọi người đi nghỉ ngơi lấy sức, buổi tiệc chào mừng sẽ được tổ chức vào sáng ngày mai.
Buổi tối, mọi người ăn xong liền tự giác ai về phòng người nấy đi ngủ.
Kiều Tích đi theo Minh Ngật đến phòng anh. Có lẽ là bởi vì cấp bậc, phòng của anh là phòng đơn, bên trong còn có thêm một phòng sách.
Trước kia lúc hai người ở bên ngoài có nhiều lời không tiện nói ra, hiện tại thì đã có thể nói rõ ràng rồi.
Minh Ngật đứng ở cửa, một lúc lâu cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nghĩ một hồi lâu, anh mở miệng nói: "Đầu năm vừa hoàn thành xong một hạng mục liền có cơ hội đến đây nghiên cứu 1 năm, anh liền xin đi."
Đại khái là cảm thấy mình nói hơi qua loa, ngẫm nghĩ một lúc, Minh Ngật lại giải thích thêm: "Công việc hiện nay của anh có liên quan đến việc chỉ đạo từ bên trên, tới Nam cực chủ yếu là để nghiên cứu ứng dụng sóng điện từ... Còn những cái khác thì anh không thể nói với em được."
Kiều Tích nhìn anh, hốc mắt liền hơi đỏ: "Giữa chúng ta chỉ có thể nói đến cái này thôi sao?"
Minh Ngật tránh ánh mắt của cô, giọng nói có chút không được tự nhiên: "Em... em có về Bắc Kinh chưa?"
Kiều Tích như cũ không thay đổi nhìn anh: "Em biết, việc anh đính hôn với Thẩm Tang Tang là anh và Ninh Dịch cố ý nói ra để lừa Tử Du. Đính hôn là giả, đúng không?"
Minh Ngật có chút lúng túng, anh khẽ cười một tiếng: "Thời điểm đó, đích xác là muốn lừa em."
Dừng một chút, không đợi Kiều Tích nói anh liền giành nói trước: "Còn hiện tại, anh đối với em...."
Anh cười một tiếng, nụ cười có chút không biết phải làm sao: "Người đều sẽ thay đổi, hiện tại anh đối với em... là thật sự không có cảm giác gì."
Hai tay Minh Ngật đút trong túi quần, chỉ có như vậy Kiều Tích mới không phát hiện ra hai bàn tay anh đang run lên nhè nhẹ.
Anh làm việc ở viện 13 đã 7 năm, chứng kiến quá nhiều việc.
Lúc vợ lão Dương mang thai, từ lúc phát hiện có thai đến khi sinh con, anh ấy mới chỉ về được 1 lần, lần đầu tiên nhìn thấy con trai, thằng bé đã nửa tuổi rồi.
Vợ chồng lão Đỗ, từ cấp 3 đến hiện tại, yêu nhau 10 năm, kết hôn 8 năm.
Thế nhưng 18 năm cảm tình đó cuối cùng cũng hao mòn từng chút từng chút một, chị dâu đã từng không chỉ một lần náo muốn ly hôn, chính là bởi vì trong nhà cả ngày đều không có đàn ông, chị ấy không khác gì một góa phụ cả.
Nếu như đồ mít ướt của anh phải chịu như thế thì sao?
Minh Ngật ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây cô chịu oan ức như vậy, ăn bao nhiều là đắng cay, nhìn bề ngoài giống như là rất kiên cường thế nhưng Minh Ngật vẫn luôn biết, cô thật ra vẫn chỉ là một cô gái nhỏ muốn nũng nịu mà thôi.
Anh hàng năm đều ngâm mình ở căn cứ giữa sa mạc gập ghềnh Gobi, một năm cũng không thể về nhà một lần.
Vô số đêm dài mênh mang, cô sẽ phải trải qua thế nào chứ?
Liền dừng ở đây thôi, Minh Ngật cảm thấy, dừng ở chỗ này, đã là rất tốt rồi.
Anh không chậm chễ cô, cô sẽ có thể tìm được người đối với cô tốt hơn anh, người đó cũng sẽ thay anh quan tâm chăm sóc cô.
Kiều Tích nén khóc, ngẩng mặt nhìn anh: "Hiện tại, anh... có bạn gái không?"
Minh Ngật quay mặt đi, qua loa gật đầu với cô.
"Em cho rằng... " Kiều Tích muốn cười thế nhưng vẫn không nhịn được khóc nức nở, "Bác Chúc nói, trước khi phải đi đến căn cứ anh còn đem cả Cầu Cầu và Bambi cùng đi... Em vẫn cho rằng, anh có cảm tình với em."
Minh Ngật quay mặt qua chỗ khác, cưỡng chế ép bản thân phải hạ quyết tâm sắt đá, "Anh khi đó cũng cho rằng là như thế, nhưng 7 năm rồi... "
"7 năm." Anh cười, "Anh gần như đã quên em rồi."
Minh Ngật không nhìn cô nữa, chỉ cuối đầu, chậm rãi nói: "Bambi là chó Samoyed, có thể mang đến đây. Cầu Cầu không mang đi được nên anh đã gửi cho đồng nghiệp nuôi ở trong nước."
"Chờ em trở về, anh sẽ bảo cậu ấy đưa Cầu Cầu về cho em... Như vậy, chúng ta liền thanh toán xong hết."
Kiều Tích ngẩng đầu nhìn anh.
Minh Ngật vẫn đang cúi đầu, hai tay cũng vẫn để trong túi quần.
Anh nói như vậy, đồ mít ướt phải chăng sẽ tức giận?
Tức giận thì có lẽ là cô đã chết tâm.
Anh đã chuẩn bị tinh thần để ăn tát rồi.
Nhưng không ngờ, một giây sau, Kiều Tích liền mở balo cô vẫn luôn mang theo ra.
Cô lấy sách và tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng ra, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Kiều Tích phải rất cố gắng, dùng hết tất cả sức lực mới có thể chậm rãi nói ra được mấy câu nghe có vẻ không nghẹn ngào lắm------
"Trước khi em tới đã mang theo mấy tập luận văn Toán học."
"Có cả tạp chí Toán học quốc tế nữa, em không biết là anh đã xem hay chưa, cho nên em đều in hết ra mang tới đây."
"Thực xin lỗi, em không biết anh đã có bạn gái... " Có lẽ là muốn xoa dịu bầu không khí lúng túng lúc này, Kiều Tích cưỡng ép mình nở một nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Thấy dáng vẻ này của cô, Minh Ngật không tự giác bước đến gần cô.
Đôi môi anh khẽ động, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được tiếng nào.
Kiều Tích rõ ràng muốn tươi cười nói hết, thế nhưng mới nói được một nửa đã không chịu được bật khóc thành tiếng-----
"Em không muốn phá hoại hai người... Nhưng chỗ luận văn và tạp chí này em đã mất rất nhiều thời gian đi tìm... anh có thể giữ lấy không? Cô ấy chắc sẽ không để ý đâu..."
Minh Ngật cắn chặt hai hàm, hai tay cũng nắm chặt thành quyền, nhưng sau đó lại buông ra.
Anh đã là người không có liên quan gì đến cô nữa rồi.
Kiều Tích biết hôm nay bản thân thất thố, cũng không muốn để anh tiếp tục nhìn thấy bộ dạng này của mình nữa.
Cô đưa tay lau lung tung nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi... em sẽ không đến tìm anh nữa."
Nói xong, cô liền chậm rãi đi ra cửa.
Minh Ngật nhìn chằm chằm bóng lứng mảnh khảnh gầy yếu của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình lúc này như có ai đó bóp chặt lấy, đau đến mức khiến anh không thể thở được.
Cuối cùng, khi Kiều Tích chạm tay vào nắm cửa, anh liền sải bước dài chạy đến, "Rầm" một tiếng, cửa lại bị đóng lại
Kiều Tích quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Minh Ngật cảm thấy con tim lúc này càng đau đớn hơn, anh khàn giọng nói: "Không có... không có bạn gái gì hết."
Anh vây Kiều Tích lại giữa người mình và cánh cửa, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung ra, "Anh, đều là lừa em thôi."
Từ đầu tới cuối, anh đều chỉ có một mình cô, không có người nào khác cả.
Một giây sau, Minh Ngật liền nâng mặt cô lên, cúi xuống gấp gáp hôn.
Một cái hôn, cách 7 năm.
Kiều Tích bị sự bất ngờ này làm cho mông lung, nước mắt trên mặt chưa kịp khô, trên người lại có thêm một hơi thở quen thuộc.
Minh Ngật vội vã ngậm chặt bờ môi cô, nặng nề cắn mút, cơ hồ khiến cô không thở nổi.
Đầu óc Kiều Tích trống rỗng, còn chưa kịp hiểu câu nói "Đều là lừa em" của anh có ý gì, thân thể lại theo bản năng kháng cự nụ hôn của anh.
Kiều Tích giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực người đàn ông, lại không ngờ cô càng giãy anh càng ôm chặt hơn.
Cả người cô đều mềm nhũn, không còn sức mà giãy giụa nữa, chỉ còn biết nức nở nói: "Là anh bảo em đi.... "
Minh Ngật hôn lung tung khắp mặt và cổ cô, anh hơi dừng lại một chút, khàn giọng nói: "Những lời vừa rồi đều là do người điên nói thôi, là anh bị điên, bị mất trí nên mới nói thế."
Anh thật sự muốn cô đi.
Nhưng khoảnh khắc cô đi thật, cả người anh liền mất hết sức lực, tim cũng đau như là bị ai đó cầm dao cắt từng miếng từng miếng, ngay cả hồn phách cũng giống như bị hút sạch.
Minh Ngật nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Kiều Tích dần dần không giãy giụa nữa, chân tay của cô đều mềm oặt, cả người cũng không có sức mà dựa vào lồng ngực người đàn ông.
Hai người đứng đó, vừa ôm vừa hôn.
Tới cùng thì vẫn chỉ là người trẻ tuổi, ngắn ngủi vài giây, trên người Minh Ngật đã bị châm lên một ngọn lửa rồi.
Một giây sau, anh cúi người, ôm ngang người phụ nữ trong lòng lên, đi đến phòng ngủ, sau đó đặt cô xuống chính giữa chiếc giường lớn trong phòng.
Tuy rằng Nam cực là nơi gió rét quanh năm, nhưng bên trong trạm nghiên cứu này được trang bị hệ thống sưởi công suất cao, chỉ cần không ra ngoài thì nhiệt độ ở đây cũng chỉ giống như cuối thu đầu đông ở Bắc Kinh thôi.
Kiều Tích trên người chỉ mặc một chiếc váy len cashmere mỏng, không tốn công sức Minh Ngật đã xé xong đôi tất dài trên chân cô xuống rồi.
Dưới chân truyền đến một cảm giác mát lạnh khiến Kiều Tích có mấy phần tỉnh táo lại.
Hai chân cô vô thức khép chặt lại, giọng nói có chút bối rối: "Em không muốn... "
Minh Ngật lúc này đang rất khó chịu, lập tức ngẩng đầu hôn nhẹ lên trán cô, thở gấp nói: "Chúng ta đã từng làm rồi mà, em quên sao?"
Kiều Tích cắn chặt làn môi, mười ngón tay trắng mịn níu chặt lấy ga giường bên dưới.
Minh Ngật tìm trên người cô nửa ngày mới tìm thấy khóa áo bên eo, anh lập tức kéo khóa, đem cái trở ngại trên người cô vất đi, để lộ ra một tấm thân trần trụi xinh đẹp.
Kiều Tích bị lộ da thịt nên cảm thấy hơi lạnh, nhưng khoảnh khắc làn da nóng bỏng của người đàn ông va chạm với da thịt cô khiến cô lập tức nhạy cảm đến mức co rúm người lại.
Cả người cô rụt lại về phía đầu giường, nhỏ giọng nức nở nói: "Em không muốn anh... "
Một bàn tay Minh Ngật nắm lấy vòng eo của cô, một tay khác thì đang với vào trong quần lót của cô, xoa nắn đùa nghịch viên trân châu mẫn cảm.
Kiều Tích cũng chỉ là người mới trải qua một lần, lại còn là tận 7 năm trước, thời gian qua lâu khiến cô gần như đã quên hết mọi thứ rồi, lúc này bị anh trêu trọc như vậy, cả người cô đều như mới nếm trải lần đầu vậy, xa lạ mà kích thích.
Kiều Tích muốn chạy trốn, thế nhưng hai bên đùi bị anh cường ngạnh nắm lấy, eo cũng bị anh mạnh mẽ bóp khiến cả người cô không thể nào di chuyển.
Cô chỉ cảm thấy mình giống như một món đồ chơi, tùy ý để anh làm bậy.
Bị đụng chạm khiến cả người cô trở nên mẫn cảm vô cùng, hai má đỏ hây hây, cả người cũng uốn éo khó chịu.
Kiều Tích chỉ cảm thấy trong thân thể lúc này như đang thèm muốn cái gì đó, cô bị chính phản ứng này mà xấu hổ không thôi, lập tức nức nở nói: "Anh đừng làm."
Minh Ngật cũng đang nhẫn nhịn đến mức gần như nổ tung rồi, anh cúi người xuống, cắn mút nhẹ nhàng bên tai cô, khàn khàn giọng nói: "Nhịn một chút, sợ em lát nữa sẽ đau."
Thẳng đến khi cảm thấy cô đủ ướt át, Minh Ngật lúc này mới cởi chiếc quần lót ren của cô xuống dưới bàn chân.
Kiều Tích vội vàng muốn khép chặt hai chân lại, chỉ là hai chân cô đã sớm bị anh vòng qua eo anh rồi, hành động này của cô giống như là muốn kẹp chặt eo anh, muốn anh làm mình. Kiều Tích có mấy phần xấu hổ, nửa mặt đều vùi sâu vào trong gối, giọng nói nghẹn ngào giống như là giận dỗi gì đó: "Anh đừng chạm vào em, em chê anh bẩn."
Minh Ngật đưa tay xuống dưới thân cô sờ thử, liền sờ được một tay đầy nước.
Anh khẽ cười lên, trong miệng là một câu không đứng đắn: "Đều đã ướt thành như vậy rồi."
Kiều Tích xấu hổ muốn chết, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Thấy cô như vậy, anh lại nghiêng người về phía trước, dịu dàng dỗ: "Ngoan, đừng khóc... anh không có người khác."
Nói xong, Minh Ngật liền tháo thắt lưng của mình, cởi quần ra, dìu đỡ vật dưới háng đã sớm thẳng đứng lên, từng chút từng chút chen vào trong cô.
Chỉ là hai người đều đã lâu không làm, anh mới chen vào được một chút mà Kiều Tích đã không chịu được, toàn thân cô run rẩy khiến anh cũng run rẩy theo.
Làn da trắng nõn lúc này vì kích thích mà trở nên có chút hồng, nhìn trông cự kỳ mê người.
Nhìn hình ảnh này, da đầu Minh Ngật giật giật, quả thật có chút muốn chết trên người cô luôn.
Ngay sau đó, anh liền ôm cô lên, xoay người ngã xuống giường, đặt cô ngồi dạng trên người anh.
Kiều Tích vốn dĩ đã hơi không chấp nhận được, lúc này bị anh ôm lên khiến cho anh càng vào sâu hơn, cô nào chịu đựng được chứ.
Cô lập tức đẩy vai anh, tinh tế thở gấp.
Thế nhưng Minh Ngật vẫn chưa vào được hết, còn hơn phân nửa vẫn đang lộ ra ngoài không khí.
Anh chậm rãi xoa nắn chỗ hai người giao hợp, thẳng đến khi cảm thấy cô buông lỏng đôi chút thì liền động eo, chậm rãi đưa vào trong.
Kiều Tích không chịu được rên lên một tiếng.
Minh Ngật nhổm dậy ôm cô vào lòng, vừa động thân dưới vừa gấp gáp đi tìm môi cô.
Kiều Tích bị anh đút cả vào khiến dưới thân cô vừa căng vừa trướng, lúc này có chút tức giận liền hung hăng cắn anh một ngụm.
Minh Ngật bị đau, chỉ là đàn ông đang được thỏa mãn nên cũng không tức giận, anh khàn giọng nói: "Thế nào lại giống như con chó nhỏ vậy?"
Nói xong lại xoay người đặt cô xuống dưới thân mình, đưa bắp đùi cô đặt trên vai.
Chỗ tư mật nhất của hai người ngay lập tức lộ ra trước mắt người đàn ông, Kiều Tích khóc đến mức cổ họng đều vừa khàn vừa đau: "Anh tắt đèn đi."
"Không tắt." Anh cúi người xuống, vô cùng tinh tế tỉ mỉ hôn cô, "Muốn nhìn em."
Cảm giác được cô đã dần dần tiếp nhận mình, Minh Ngật không còn thương tiếc nữa, anh ấn eo cô, đẩy người mình về phía trước, một va chạm mạnh mẽ.
Theo chuyển động của anh, khóa kim loại của thắt lưng va chạm với hai chân cô tạo ra những tiếng vang và những vết hằn đỏ. Hình ảnh và âm thanh này khiến anh càng làm càng kích thích.
Hai mắt Minh Ngật đỏ tươi như máu, càng lúc càng muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa, động tác rút ra đâm vào của anh cũng càng lúc càng nhanh, lúc này trong phòng ngủ chỉ vang lên từng tiếng từng tiếng da thịt va chạm vào nhau, xen lẫn vào đó là tiếng nước róc rách chảy ra nơi hai người kết hợp.
Người phụ nữ trong ngực anh chịu không nổi, bị anh đâm vài cái đã lên đỉnh, Minh Ngật thở hổn hển, lại bám eo cô, dốc sức rút ra đâm vào mấy chục cái, sau đó đến khi cảm giác được khoái cảm sắp đến mới rút phần dục vọng của bản thân ra, bắn chất lỏng màu trắng lên trên bụng của cô.
***
Hơn 11 giờ, Cố Đại Phó gõ cửa phòng anh, "Ra đánh bài."
Minh Ngật hôn bờ vai trắng mịn của người phụ nữ trong ngực, sau đó giúp cô đắp chăn lên rồi mới xuống giường mặc quần, để trần thân trên đi ra mở cửa.
Bất ngờ là, đứng trước cửa, ngoại trừ Cố Đại Phó còn có Tôn Hi Lăng.
Minh Ngật đóng cửa lại, lấy một chiếc áo T-shirt mặc vào.
Sau đó đi ra mở cửa lần nữa, Minh Ngật phát hiện, Cố Đại Phó đang kinh ngạc đến ngây người, hướng về phía trong phòng của anh nhìn xem gì đó.
Cố Đại Phó thật sự kinh ngạc đến ngây người!
Trên giường trong phòng có một người phụ nữ đang nằm, tuy rằng chỉ lộ ra một cái đầu với mái tóc đen nằm trên gối, thế nhưng anh ta vẫn có thể dễ dàng đoán được đó là ai!
Đã nói là đàn em thời cấp 3 cơ mà?
Minh Ngật chú ý đến tầm mắt của anh ta, có mấy phần không vui, lập tức đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phía sau lại.
Một giây đó, Minh Ngật đã nghĩ rằng mình bị bệnh hoang tưởng.
Nếu không thì người trong mộng 7 năm trời, sao có thể đứng trước mặt anh lúc này được? Nghe Kiều Tích gọi thẳng tên Minh Ngật, Cố Đại Phó kinh ngạc mở miệng: "Kiều lão sư, hai người quan nhau sao?"
Cố Đại Phó hiện nay cũng gần 30, chỉ lớn hơn Minh Ngật vài tuổi.
Tuy rằng tuổi tác cũng coi như xêm xêm với mấy người Minh Ngật, thế nhưng anh ta là tốt nghiệp trường hải quân ra, vừa tốt nghiệp xong liền lên thuyền đến các vùng cực địa nghiên cứu.
Cuộc sống trên thuyền vô cùng khô khan tẻ nhạt, bọn họ không được tiếp xúc với thông tin bên ngoài, ngay cả minh tinh đang nổi đình nổi đám không biết ai với ai chứ đừng nói chi là Kiều Tích - một người được coi là bặt vô âm tín từ 7 năm trước.
Bởi vậy nên ai cũng không biết rằng, cặp đôi chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi lúc này thật ra là người yêu cũ của nhau.
Kiều Tích không chớp mắt nhìn về phía tiểu hòa thượng phía trước, cô luyến tiếc việc chớp mắt.
Anh cao hơn cũng gầy hơn trước rồi, cả người đứng đó trông vô cùng mạnh mẽ kiên cường.
So với chàng sinh viên ngây ngô 7 năm trước thì khác nhiều, đường nét khuôn mặt kiên nghị hơn rồi, đã là bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng kiểu tóc của anh vẫn là kiểu gần như cao trọc, trước đất trời ngập tuyết lúc này trông thật sự có phần ngốc nghếch, rất giống hình tượng tiểu hòa thượng trong lòng Kiều Tích.
Minh Ngật sững sờ nhìn cô, không tự chủ được bước đến gần cô hơn.
Qua một lúc lâu, anh mới nói được một câu: "Em... sao lại đến được đây?"
Kiều Tích cũng không biết mình bị làm sao nữa, cô rõ ràng là muốn cười, thế nhưng lời còn chưa kịp nói nước mắt đã tuôn rơi như mưa trước rồi.
Cô nhìn minh Ngật, nhẹ giọng mở miệng nói: "Em tới tìm anh."
Ôi chết mất!!!
Cố Đại Phó đứng một bên vừa nghe xong liền trợn trừng mắt lên, giống y như ai con ốc lòi ra vậy.
Minh Ngật bằng cấp cao, người thông minh, hơn nữa lại vô cùng đẹp trai, ngoài 3 cái rõ rành rành không còn gì phải tranh cãi đó ra thì còn một điều nữa được mọi người âm thầm truyền tai nhau là, bối cảnh phía sau anh rất không tệ đâu.
Ở trạm nghiên cứu khoa học này hơn nửa năm, tất cả các sinh vật giống cái trong trạm đều đã từng yêu hoặc yêu thầm anh.
Ngay cả 2 cô gái tóc vàng mắt xanh ở trạm nghiên cứu của Nga cách đó không xa cũng đều vì Minh Ngật mà đối xử với bọn họ tốt hơn nhiều, không có việc gì cũng chạy sang xum xoe với bọn họ.
Chỉ là Minh Ngật luôn chống cự lại các hành động của mấy cô gái đó, luôn luôn là một bộ dạng lãnh đạm xa cách, nếu như không liên quan đến công việc thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với mấy cô gái đó quá 10 câu.
Lúc đầu Cố Đại Phó còn nghĩ rằng người này quá kiêu ngạo rồi, xem ra không dễ gì ở chung.
Nhưng do cuộc sống ở đây nhàm chán, sau khi làm xong công việc Minh Ngật cũng thường hay đến chơi cầu uống rượu với anh em bọn họ.
Thế nên Cố Đại Phó cuối cùng cũng hiểu ra, tuy rằng Minh Ngật thoạt nhìn như một cậu ấm nhưng thực tế là nửa điểm cũng không phải.
Đương nhiên, tác phong "không gần nữ sắc" của Minh Ngật cũng là thật 100%.
Tất cả mọi người đều trêu trọc cậu ta, nói là nếu như ra ngoài mà gặp phải một con chim cánh cụt cái thì cậu ta cũng đều phải cách xa 500m.
Hôm nay... nhìn Kiều Tích đang rơi nước mắt, Cố Đại Phó không thể kìm chế được sự ngạc nhiên mà tò mò của mình được.
Anh ta lặng lẽ chuyển hướng nhìn sang Minh Ngật, vẻ mặt như là đang nói-------
"Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu là lừa tiền hay lừa sắc? Cô gái nhà người ta đuổi đến tận Nam cực rồi đây này!!!"
Mà Minh Ngật thì, đã đi tới trước mặt Kiều Tích lâu rồi.
Anh cởi bao tay ra, một giây sau liền nâng mặt Kiều Tích lên, lấy bao tay che mặt cô lại.
Anh trầm giọng mở miệng nói: "Khóc cái gì? Không sợ khiến mặt bị đông luôn à?"
Kiều Tích hít hít mũi, cố nén cơn khóc lại, sau đó liền ôm cánh tay của anh, vùi mặt xuống áo anh lau nước mắt lung tung ra đấy.
Nhìn thấy một màn này, Cố Đại Phó vừa có chút xấu hổ, vừa có chút buồn cười.
Thảo nào Minh Ngật không thèm phản ứng với mấy cô gái ở đây!
Có bạn gái xinh đẹp thế này, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng khẳng định lười đi phản ứng với người khác!
Cố Đại Phó đi đến gần Minh Ngật, đập một quyền không nặng không nhẹ vào vai anh, trêu đùa nói: "A, được đấy! Giấu giếm cũng giỏi----"
Không đợi anh ta nói hết lời, Minh Ngật liền cắt đứt anh ta, giải thích đơn giản: "Đây là đàn em thời cấp 3 của tôi."
***
Thời tiết Nam cực thay đổi thất thường, mọi người vốn cho rằng thời tiết hôm nay sẽ tốt thế nhưng vừa mới qua trưa một lúc thôi mà bầu trời lại tối sầm xuống, kiểu này là lại sắp có bão tuyết rồi.
Bởi vì chỗ này còn cách trạm khoa học vài km nữa thế nên thuyền trường lập tức kêu mọi người không dỡ hàng nữa mà lên thuyền để về trạm khoa học luôn, chờ đến khi nào thời tiết tốt thì sẽ dỡ đồ sau.
Lần này đến đây chỉ có Lộc Tiểu Manh và Kiều Tích là 2 thành viên nữ, thế nên hai người đương nhiên là được xếp ở chung một phòng.
Lộc Tiểu Manh dùng tốc độ ánh sách thu thập hành lý xong liền muốn nhảy ra ngoài đi chơi: "Tích Tích! Tớ muốn đi đến phòng bếp tham quan một chút, cậu đi cùng tớ đi!"
Công việc của Lộc Tiểu Manh chính là hậu cần ở phòng bếp, ngay từ khi lên "Tuyết long" ngày đầu tiên cô ấy đã tự xưng mình là đầu bếp nữ rồi.
Giọng nói của Kiều Tích còn có chút khàn khàn: "Tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Thật ra Lộc Tiểu Manh là cố ý muốn mời Kiều Tích đi ra ngoài.
Vừa nãy cô thấy Kiều Tích khóc, tuy rằng không biết vì sao cô khóc, thế nhưng sự thương tâm khi khóc tuyệt đối không phải giả.
Cô muốn kéo Kiều Tích ra ngoài đi dạo, muốn phân tán lực chú ý của cô ấy để cô ấy bớt thương tâm.
Nghĩ như vậy, Lộc Tiểu Manh lại lần nữa kéo tay Kiều Tích làm nũng nói: "Mới chân ướt chân ráo đến đây, một mình tớ đi ngại lắm, cậu đi cùng tớ đi mà, nhé?"
Kiều Tích hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc sau đó liền đứng dậy, định cùng Lộc Tiểu Manh ra ngoài.
Chỉ là hai người vừa mới đến gần cửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lộc Tiểu Manh chạy nhanh đến mở cửa, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
Đối phương cong mắt cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Tôn Hi Lăng, là bác sĩ ở đây, phòng của tối đối diện mọi người luôn."
Đây là trạm nghiên cứu khoa học lớn nhất ở Nam cực mà Trung Quốc thành lập, quy mô ở đây là hơn 100 người.
Quy mô lớn nên thành viên nữ ở đây cũng không ít, vì để tiện quản lý, nam nữ trong trạm được xếp theo khu vực, nữ một khu và nam một khu.
Lộc Tiểu Manh vì được chào mừng quá mức mà đâm ra sợ hãi, cô nàng nhanh chóng nghiêng người mời Tôn Hi Lăng đi vào: "Tôi là Lộc Tiểu Manh, còn đây là Kiều Tích... Sao vừa nãy trên bến tàu không thấy cô?"
Tôn Hi Lăng cười giải thích: "Hiếm khi được ngày thời tiết tốt như sáng này nên tôi liền mang Bambi ra ngoài đi dạo một chút."
Nghe thấy cái tên "Bambi" này, Kiều Tích bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cô ta.
Lộc Tiểu Manh cũng rất hiếu kỳ: "Bambi?"
Tôn Hi Lăng cười nói: "Đây là một con chó Samoyed Minh lão sư mang theo từ trong nước."
Nghe thấy 3 tiếng "Minh lão sư", nụ cười trên mặt Lộc Tiểu Manh liền cứng đờ.
Cô lén lút nhìn thoáng qua Kiều Tích.
Kiều Tích không nói một tiếng, trên mặt cũng không để lộ biểu cảm nào.
Trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống, cuối cùng vẫn là Tôn Hi Lăng hướng Kiều Tích chào hỏi: "... Chị Kiều Tích?"
Dừng một chứt, cô ta lại nói tiếp: "Em vừa mới nghe mọi người nói, chị là bạn học cấp 3 của Minh lão sư, đúng không ạ?"
Kiều Tích liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Tôn Hi Lăng không nhịn được có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc, cô ta lại nói thêm: "Chị Kiều Tích, chị bỏ qua cho em nhé... Chỉ là em chưa thấy Minh lão sư nhắc về chị bao giờ, nên em có chút tò mò thôi."
Kiều Tích trầm mặc 2 giây, sau đó liền mở miệng nói-----
"Cô học y, tốt nghiệp thạc sĩ xong ít nhất cũng phải 25 tuổi, đúng không?"
Tôn Hi Lăng sững sờ, đại khái là đối với sự chuyển đổi đề tài này không thể nào hiểu được.
Kiều Tích cười, sau đó tiếp tục nói: "Yêu cầu tuyển bác sĩ của trạm nghiên cứu khoa học này là có trên 2 năm kinh nghiệm làm việc, cô là năm ngoái tới."
Nói cách khác, năm nay Tôn Hi Lăng ít nhất cũng phải 28 tuổi.
Bị chỉ thẳng ra tuổi tác, trên mặtTôn Hi Lăng hiện lên mấy phần xấu hổ.
Kiều Tích nhìn cô ta, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Minh Ngật nhảy lớp nhiều lần, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi, tuy rằng đã công tác lâu thế nhưng năm nay anh ấy cũng mới có 26 tuổi... Cô gọi anh ấy là Minh lão sư không được thích hợp đâu, gọi tôi là chị càng không thích hợp."
Thật ra Kiều Tích rất không thích việc lấy tuổi tác ra nói.
Dù sao thì việc ỷ vào tuổi trẻ mà dương dương tự đắc hơn người cũng chẳng có điểm nào tốt, vì ngoại trừ trẻ ra thì cũng không cón ưu điểm nào để nói cả.
Thế nhưng giữa phụ nữ với phụ nữ luôn luôn có loại giác quan thứ sáu thần kỳ, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái thôi liền có thể nhanh chóng nhận ra đối phương là địch hay là bạn.
Vị bác sĩ họ Tôn trước mắt này, ngay từ câu đầu tiên cô ta nói, Kiều Tích liền biết, cô ta tới đây thứ nhất là để thị uy thứ hai là muốn thăm dò nội tình.
Nếu như tính cách của cô có chút bánh bèo thì chỉ sợ rằng một giây sau thôi đối phương liền muốn kéo tay cô muốn xin cô giúp đỡ nghĩ cách theo đuổi Minh Ngật.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên "Tuyết long" tới, nghĩ đến việc cả đoàn đã phải lênh đênh trên biển quá lâu thế nên thuyền trường liền để mọi người đi nghỉ ngơi lấy sức, buổi tiệc chào mừng sẽ được tổ chức vào sáng ngày mai.
Buổi tối, mọi người ăn xong liền tự giác ai về phòng người nấy đi ngủ.
Kiều Tích đi theo Minh Ngật đến phòng anh. Có lẽ là bởi vì cấp bậc, phòng của anh là phòng đơn, bên trong còn có thêm một phòng sách.
Trước kia lúc hai người ở bên ngoài có nhiều lời không tiện nói ra, hiện tại thì đã có thể nói rõ ràng rồi.
Minh Ngật đứng ở cửa, một lúc lâu cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nghĩ một hồi lâu, anh mở miệng nói: "Đầu năm vừa hoàn thành xong một hạng mục liền có cơ hội đến đây nghiên cứu 1 năm, anh liền xin đi."
Đại khái là cảm thấy mình nói hơi qua loa, ngẫm nghĩ một lúc, Minh Ngật lại giải thích thêm: "Công việc hiện nay của anh có liên quan đến việc chỉ đạo từ bên trên, tới Nam cực chủ yếu là để nghiên cứu ứng dụng sóng điện từ... Còn những cái khác thì anh không thể nói với em được."
Kiều Tích nhìn anh, hốc mắt liền hơi đỏ: "Giữa chúng ta chỉ có thể nói đến cái này thôi sao?"
Minh Ngật tránh ánh mắt của cô, giọng nói có chút không được tự nhiên: "Em... em có về Bắc Kinh chưa?"
Kiều Tích như cũ không thay đổi nhìn anh: "Em biết, việc anh đính hôn với Thẩm Tang Tang là anh và Ninh Dịch cố ý nói ra để lừa Tử Du. Đính hôn là giả, đúng không?"
Minh Ngật có chút lúng túng, anh khẽ cười một tiếng: "Thời điểm đó, đích xác là muốn lừa em."
Dừng một chút, không đợi Kiều Tích nói anh liền giành nói trước: "Còn hiện tại, anh đối với em...."
Anh cười một tiếng, nụ cười có chút không biết phải làm sao: "Người đều sẽ thay đổi, hiện tại anh đối với em... là thật sự không có cảm giác gì."
Hai tay Minh Ngật đút trong túi quần, chỉ có như vậy Kiều Tích mới không phát hiện ra hai bàn tay anh đang run lên nhè nhẹ.
Anh làm việc ở viện 13 đã 7 năm, chứng kiến quá nhiều việc.
Lúc vợ lão Dương mang thai, từ lúc phát hiện có thai đến khi sinh con, anh ấy mới chỉ về được 1 lần, lần đầu tiên nhìn thấy con trai, thằng bé đã nửa tuổi rồi.
Vợ chồng lão Đỗ, từ cấp 3 đến hiện tại, yêu nhau 10 năm, kết hôn 8 năm.
Thế nhưng 18 năm cảm tình đó cuối cùng cũng hao mòn từng chút từng chút một, chị dâu đã từng không chỉ một lần náo muốn ly hôn, chính là bởi vì trong nhà cả ngày đều không có đàn ông, chị ấy không khác gì một góa phụ cả.
Nếu như đồ mít ướt của anh phải chịu như thế thì sao?
Minh Ngật ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây cô chịu oan ức như vậy, ăn bao nhiều là đắng cay, nhìn bề ngoài giống như là rất kiên cường thế nhưng Minh Ngật vẫn luôn biết, cô thật ra vẫn chỉ là một cô gái nhỏ muốn nũng nịu mà thôi.
Anh hàng năm đều ngâm mình ở căn cứ giữa sa mạc gập ghềnh Gobi, một năm cũng không thể về nhà một lần.
Vô số đêm dài mênh mang, cô sẽ phải trải qua thế nào chứ?
Liền dừng ở đây thôi, Minh Ngật cảm thấy, dừng ở chỗ này, đã là rất tốt rồi.
Anh không chậm chễ cô, cô sẽ có thể tìm được người đối với cô tốt hơn anh, người đó cũng sẽ thay anh quan tâm chăm sóc cô.
Kiều Tích nén khóc, ngẩng mặt nhìn anh: "Hiện tại, anh... có bạn gái không?"
Minh Ngật quay mặt đi, qua loa gật đầu với cô.
"Em cho rằng... " Kiều Tích muốn cười thế nhưng vẫn không nhịn được khóc nức nở, "Bác Chúc nói, trước khi phải đi đến căn cứ anh còn đem cả Cầu Cầu và Bambi cùng đi... Em vẫn cho rằng, anh có cảm tình với em."
Minh Ngật quay mặt qua chỗ khác, cưỡng chế ép bản thân phải hạ quyết tâm sắt đá, "Anh khi đó cũng cho rằng là như thế, nhưng 7 năm rồi... "
"7 năm." Anh cười, "Anh gần như đã quên em rồi."
Minh Ngật không nhìn cô nữa, chỉ cuối đầu, chậm rãi nói: "Bambi là chó Samoyed, có thể mang đến đây. Cầu Cầu không mang đi được nên anh đã gửi cho đồng nghiệp nuôi ở trong nước."
"Chờ em trở về, anh sẽ bảo cậu ấy đưa Cầu Cầu về cho em... Như vậy, chúng ta liền thanh toán xong hết."
Kiều Tích ngẩng đầu nhìn anh.
Minh Ngật vẫn đang cúi đầu, hai tay cũng vẫn để trong túi quần.
Anh nói như vậy, đồ mít ướt phải chăng sẽ tức giận?
Tức giận thì có lẽ là cô đã chết tâm.
Anh đã chuẩn bị tinh thần để ăn tát rồi.
Nhưng không ngờ, một giây sau, Kiều Tích liền mở balo cô vẫn luôn mang theo ra.
Cô lấy sách và tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng ra, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Kiều Tích phải rất cố gắng, dùng hết tất cả sức lực mới có thể chậm rãi nói ra được mấy câu nghe có vẻ không nghẹn ngào lắm------
"Trước khi em tới đã mang theo mấy tập luận văn Toán học."
"Có cả tạp chí Toán học quốc tế nữa, em không biết là anh đã xem hay chưa, cho nên em đều in hết ra mang tới đây."
"Thực xin lỗi, em không biết anh đã có bạn gái... " Có lẽ là muốn xoa dịu bầu không khí lúng túng lúc này, Kiều Tích cưỡng ép mình nở một nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Thấy dáng vẻ này của cô, Minh Ngật không tự giác bước đến gần cô.
Đôi môi anh khẽ động, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được tiếng nào.
Kiều Tích rõ ràng muốn tươi cười nói hết, thế nhưng mới nói được một nửa đã không chịu được bật khóc thành tiếng-----
"Em không muốn phá hoại hai người... Nhưng chỗ luận văn và tạp chí này em đã mất rất nhiều thời gian đi tìm... anh có thể giữ lấy không? Cô ấy chắc sẽ không để ý đâu..."
Minh Ngật cắn chặt hai hàm, hai tay cũng nắm chặt thành quyền, nhưng sau đó lại buông ra.
Anh đã là người không có liên quan gì đến cô nữa rồi.
Kiều Tích biết hôm nay bản thân thất thố, cũng không muốn để anh tiếp tục nhìn thấy bộ dạng này của mình nữa.
Cô đưa tay lau lung tung nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi... em sẽ không đến tìm anh nữa."
Nói xong, cô liền chậm rãi đi ra cửa.
Minh Ngật nhìn chằm chằm bóng lứng mảnh khảnh gầy yếu của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình lúc này như có ai đó bóp chặt lấy, đau đến mức khiến anh không thể thở được.
Cuối cùng, khi Kiều Tích chạm tay vào nắm cửa, anh liền sải bước dài chạy đến, "Rầm" một tiếng, cửa lại bị đóng lại
Kiều Tích quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Minh Ngật cảm thấy con tim lúc này càng đau đớn hơn, anh khàn giọng nói: "Không có... không có bạn gái gì hết."
Anh vây Kiều Tích lại giữa người mình và cánh cửa, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung ra, "Anh, đều là lừa em thôi."
Từ đầu tới cuối, anh đều chỉ có một mình cô, không có người nào khác cả.
Một giây sau, Minh Ngật liền nâng mặt cô lên, cúi xuống gấp gáp hôn.
Một cái hôn, cách 7 năm.
Kiều Tích bị sự bất ngờ này làm cho mông lung, nước mắt trên mặt chưa kịp khô, trên người lại có thêm một hơi thở quen thuộc.
Minh Ngật vội vã ngậm chặt bờ môi cô, nặng nề cắn mút, cơ hồ khiến cô không thở nổi.
Đầu óc Kiều Tích trống rỗng, còn chưa kịp hiểu câu nói "Đều là lừa em" của anh có ý gì, thân thể lại theo bản năng kháng cự nụ hôn của anh.
Kiều Tích giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực người đàn ông, lại không ngờ cô càng giãy anh càng ôm chặt hơn.
Cả người cô đều mềm nhũn, không còn sức mà giãy giụa nữa, chỉ còn biết nức nở nói: "Là anh bảo em đi.... "
Minh Ngật hôn lung tung khắp mặt và cổ cô, anh hơi dừng lại một chút, khàn giọng nói: "Những lời vừa rồi đều là do người điên nói thôi, là anh bị điên, bị mất trí nên mới nói thế."
Anh thật sự muốn cô đi.
Nhưng khoảnh khắc cô đi thật, cả người anh liền mất hết sức lực, tim cũng đau như là bị ai đó cầm dao cắt từng miếng từng miếng, ngay cả hồn phách cũng giống như bị hút sạch.
Minh Ngật nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Kiều Tích dần dần không giãy giụa nữa, chân tay của cô đều mềm oặt, cả người cũng không có sức mà dựa vào lồng ngực người đàn ông.
Hai người đứng đó, vừa ôm vừa hôn.
Tới cùng thì vẫn chỉ là người trẻ tuổi, ngắn ngủi vài giây, trên người Minh Ngật đã bị châm lên một ngọn lửa rồi.
Một giây sau, anh cúi người, ôm ngang người phụ nữ trong lòng lên, đi đến phòng ngủ, sau đó đặt cô xuống chính giữa chiếc giường lớn trong phòng.
Tuy rằng Nam cực là nơi gió rét quanh năm, nhưng bên trong trạm nghiên cứu này được trang bị hệ thống sưởi công suất cao, chỉ cần không ra ngoài thì nhiệt độ ở đây cũng chỉ giống như cuối thu đầu đông ở Bắc Kinh thôi.
Kiều Tích trên người chỉ mặc một chiếc váy len cashmere mỏng, không tốn công sức Minh Ngật đã xé xong đôi tất dài trên chân cô xuống rồi.
Dưới chân truyền đến một cảm giác mát lạnh khiến Kiều Tích có mấy phần tỉnh táo lại.
Hai chân cô vô thức khép chặt lại, giọng nói có chút bối rối: "Em không muốn... "
Minh Ngật lúc này đang rất khó chịu, lập tức ngẩng đầu hôn nhẹ lên trán cô, thở gấp nói: "Chúng ta đã từng làm rồi mà, em quên sao?"
Kiều Tích cắn chặt làn môi, mười ngón tay trắng mịn níu chặt lấy ga giường bên dưới.
Minh Ngật tìm trên người cô nửa ngày mới tìm thấy khóa áo bên eo, anh lập tức kéo khóa, đem cái trở ngại trên người cô vất đi, để lộ ra một tấm thân trần trụi xinh đẹp.
Kiều Tích bị lộ da thịt nên cảm thấy hơi lạnh, nhưng khoảnh khắc làn da nóng bỏng của người đàn ông va chạm với da thịt cô khiến cô lập tức nhạy cảm đến mức co rúm người lại.
Cả người cô rụt lại về phía đầu giường, nhỏ giọng nức nở nói: "Em không muốn anh... "
Một bàn tay Minh Ngật nắm lấy vòng eo của cô, một tay khác thì đang với vào trong quần lót của cô, xoa nắn đùa nghịch viên trân châu mẫn cảm.
Kiều Tích cũng chỉ là người mới trải qua một lần, lại còn là tận 7 năm trước, thời gian qua lâu khiến cô gần như đã quên hết mọi thứ rồi, lúc này bị anh trêu trọc như vậy, cả người cô đều như mới nếm trải lần đầu vậy, xa lạ mà kích thích.
Kiều Tích muốn chạy trốn, thế nhưng hai bên đùi bị anh cường ngạnh nắm lấy, eo cũng bị anh mạnh mẽ bóp khiến cả người cô không thể nào di chuyển.
Cô chỉ cảm thấy mình giống như một món đồ chơi, tùy ý để anh làm bậy.
Bị đụng chạm khiến cả người cô trở nên mẫn cảm vô cùng, hai má đỏ hây hây, cả người cũng uốn éo khó chịu.
Kiều Tích chỉ cảm thấy trong thân thể lúc này như đang thèm muốn cái gì đó, cô bị chính phản ứng này mà xấu hổ không thôi, lập tức nức nở nói: "Anh đừng làm."
Minh Ngật cũng đang nhẫn nhịn đến mức gần như nổ tung rồi, anh cúi người xuống, cắn mút nhẹ nhàng bên tai cô, khàn khàn giọng nói: "Nhịn một chút, sợ em lát nữa sẽ đau."
Thẳng đến khi cảm thấy cô đủ ướt át, Minh Ngật lúc này mới cởi chiếc quần lót ren của cô xuống dưới bàn chân.
Kiều Tích vội vàng muốn khép chặt hai chân lại, chỉ là hai chân cô đã sớm bị anh vòng qua eo anh rồi, hành động này của cô giống như là muốn kẹp chặt eo anh, muốn anh làm mình. Kiều Tích có mấy phần xấu hổ, nửa mặt đều vùi sâu vào trong gối, giọng nói nghẹn ngào giống như là giận dỗi gì đó: "Anh đừng chạm vào em, em chê anh bẩn."
Minh Ngật đưa tay xuống dưới thân cô sờ thử, liền sờ được một tay đầy nước.
Anh khẽ cười lên, trong miệng là một câu không đứng đắn: "Đều đã ướt thành như vậy rồi."
Kiều Tích xấu hổ muốn chết, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Thấy cô như vậy, anh lại nghiêng người về phía trước, dịu dàng dỗ: "Ngoan, đừng khóc... anh không có người khác."
Nói xong, Minh Ngật liền tháo thắt lưng của mình, cởi quần ra, dìu đỡ vật dưới háng đã sớm thẳng đứng lên, từng chút từng chút chen vào trong cô.
Chỉ là hai người đều đã lâu không làm, anh mới chen vào được một chút mà Kiều Tích đã không chịu được, toàn thân cô run rẩy khiến anh cũng run rẩy theo.
Làn da trắng nõn lúc này vì kích thích mà trở nên có chút hồng, nhìn trông cự kỳ mê người.
Nhìn hình ảnh này, da đầu Minh Ngật giật giật, quả thật có chút muốn chết trên người cô luôn.
Ngay sau đó, anh liền ôm cô lên, xoay người ngã xuống giường, đặt cô ngồi dạng trên người anh.
Kiều Tích vốn dĩ đã hơi không chấp nhận được, lúc này bị anh ôm lên khiến cho anh càng vào sâu hơn, cô nào chịu đựng được chứ.
Cô lập tức đẩy vai anh, tinh tế thở gấp.
Thế nhưng Minh Ngật vẫn chưa vào được hết, còn hơn phân nửa vẫn đang lộ ra ngoài không khí.
Anh chậm rãi xoa nắn chỗ hai người giao hợp, thẳng đến khi cảm thấy cô buông lỏng đôi chút thì liền động eo, chậm rãi đưa vào trong.
Kiều Tích không chịu được rên lên một tiếng.
Minh Ngật nhổm dậy ôm cô vào lòng, vừa động thân dưới vừa gấp gáp đi tìm môi cô.
Kiều Tích bị anh đút cả vào khiến dưới thân cô vừa căng vừa trướng, lúc này có chút tức giận liền hung hăng cắn anh một ngụm.
Minh Ngật bị đau, chỉ là đàn ông đang được thỏa mãn nên cũng không tức giận, anh khàn giọng nói: "Thế nào lại giống như con chó nhỏ vậy?"
Nói xong lại xoay người đặt cô xuống dưới thân mình, đưa bắp đùi cô đặt trên vai.
Chỗ tư mật nhất của hai người ngay lập tức lộ ra trước mắt người đàn ông, Kiều Tích khóc đến mức cổ họng đều vừa khàn vừa đau: "Anh tắt đèn đi."
"Không tắt." Anh cúi người xuống, vô cùng tinh tế tỉ mỉ hôn cô, "Muốn nhìn em."
Cảm giác được cô đã dần dần tiếp nhận mình, Minh Ngật không còn thương tiếc nữa, anh ấn eo cô, đẩy người mình về phía trước, một va chạm mạnh mẽ.
Theo chuyển động của anh, khóa kim loại của thắt lưng va chạm với hai chân cô tạo ra những tiếng vang và những vết hằn đỏ. Hình ảnh và âm thanh này khiến anh càng làm càng kích thích.
Hai mắt Minh Ngật đỏ tươi như máu, càng lúc càng muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa, động tác rút ra đâm vào của anh cũng càng lúc càng nhanh, lúc này trong phòng ngủ chỉ vang lên từng tiếng từng tiếng da thịt va chạm vào nhau, xen lẫn vào đó là tiếng nước róc rách chảy ra nơi hai người kết hợp.
Người phụ nữ trong ngực anh chịu không nổi, bị anh đâm vài cái đã lên đỉnh, Minh Ngật thở hổn hển, lại bám eo cô, dốc sức rút ra đâm vào mấy chục cái, sau đó đến khi cảm giác được khoái cảm sắp đến mới rút phần dục vọng của bản thân ra, bắn chất lỏng màu trắng lên trên bụng của cô.
***
Hơn 11 giờ, Cố Đại Phó gõ cửa phòng anh, "Ra đánh bài."
Minh Ngật hôn bờ vai trắng mịn của người phụ nữ trong ngực, sau đó giúp cô đắp chăn lên rồi mới xuống giường mặc quần, để trần thân trên đi ra mở cửa.
Bất ngờ là, đứng trước cửa, ngoại trừ Cố Đại Phó còn có Tôn Hi Lăng.
Minh Ngật đóng cửa lại, lấy một chiếc áo T-shirt mặc vào.
Sau đó đi ra mở cửa lần nữa, Minh Ngật phát hiện, Cố Đại Phó đang kinh ngạc đến ngây người, hướng về phía trong phòng của anh nhìn xem gì đó.
Cố Đại Phó thật sự kinh ngạc đến ngây người!
Trên giường trong phòng có một người phụ nữ đang nằm, tuy rằng chỉ lộ ra một cái đầu với mái tóc đen nằm trên gối, thế nhưng anh ta vẫn có thể dễ dàng đoán được đó là ai!
Đã nói là đàn em thời cấp 3 cơ mà?
Minh Ngật chú ý đến tầm mắt của anh ta, có mấy phần không vui, lập tức đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phía sau lại.
Danh sách chương