Edit + Beta: Tiểu Vũ
"Thích chứ."
Chỉ là hai chữ ngắn ngủn, thế nhưng vào tai Kiều Tích lại giống như là hai đạo sấm sét vậy.
Cô mở to hai mắt, trên mặt in đầy vẻ không thể tin được.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Chúc Tâm Âm, giọng điệu đầy nghi ngờ-----
"Con nói cái gì cơ?"
Câu Minh Ngật vừa nói không lớn, lại bị tiếng nước chảy trong phòng tắm át mất, Chúc Tâm Âm đứng bên ngoài đương nhiên là không nghe rõ anh nói gì.
Đương nhiên là mẹ không nghe rõ rồi... Minh Ngật nghĩ.
Câu vừa rồi con nói, chỉ là để cho một mình đồ mít ướt nghe thôi.
Bởi vậy, lúc này Chúc Tâm Âm hỏi lại một lần nữa, Minh Ngật liền đề cao âm lượng lên, chậm rãi mở miệng nói:
"Con nói------"
Chỉ là không đợi anh nói ra từ thứ ba, Kiều Tích đã nhanh tay lẹ mắt "Bốp" một phát tát vào trên miệng anh.
Kiều Tích: "..."
Thật ra cô cũng không có dùng sức mấy, thế mà không biết tại sao... tiếng tát đó lại vang đến như vậy.
Minh Ngật cũng vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì anh không thể tin được là đồ mít ướt lại có thể to gan lớn mật như thế, ngang nhiên dám đưa tay tát anh.
Đương nhiên là, trong lòng Kiều Tích cũng rất hoảng.
Cô vừa rồi vốn chỉ là muốn để anh đừng nói ra thôi, nhưng không nghĩ đến nhất thời lại nóng đầu, cứ thế đưa tay lên tát một cái.
Huống chi là tiểu hòa thượng trước mặt cô bây giờ đang im lặng không nói tiếng nào nhìn cô, thoạt nhìn... thật sự là có chút hung dữ.
Kiều Tích nhanh chóng nói câu xin lỗi bằng khẩu hình miệng, sau đó lại luống cuống tay chân xoa xoa chỗ vừa rồi cô đánh lên, có chút đo đỏ rồi.
Vô duyên vô cớ bị đánh một cái, Minh Ngật vốn là có chút tức giận.
Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng luống cuống này của cô thì anh lại bị cô chọc cười.
"Ý con là, "Minh Ngật tiếp tục nói nốt câu vừa rồi chưa nói xong, "Ai mà có mắt không tốt đến vậy, lại đi hỏi thăm cô ấy."
Chúc Tâm Âm vừa nghe xong câu này liền xụ mặt xuống.
Cái thằng này! Lại đi nói bề trên như vậy!
Vừa mới có một chút hy vọng thế mà lại bị một câu nói của con trai dập tắt mất, Chúc Tâm Âm liền tức giận mắng------
"Con im miệng cho mẹ ngay!"
Thảo nào muốn đi thích con trai"
Với cái đức hạnh này của nó, dù cho có thật sự thích con gái thì cũng chẳng có ma nào muốn đến với nó đâu!
Nghĩ như vậy, Chúc Tâm Âm liền giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, Kiều Tích cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, cả người vốn dĩ vẫn luôn căng cứng cũng chậm rãi buông lỏng xuống.
Phòng ngừa bác Chúc đột nhiên quay lại tập kích, chờ qua một lúc, Kiều Tích mới mở miệng thăm dò-----
"Anh buông tay...."
Nhìn người trước mặt hai má đỏ bừng, đỉnh đầu dường như muốn toát ra hơi thở sắp khóc, khóe miệng Minh Ngật không tự giác nhếch lên, trên mặt cũng mang theo ý cười mà chính anh cũng không phát giác.
Anh vươn hai tay, ôm lấy mặt của đầu đất nhỏ trước mặt.
Có vẻ là bị dọa, đầu đất nhỏ ngay lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
Minh Ngật cúi người xuống, rất nghiêm túc mà nhìn cô, lại phát hiện ra thiếu nữ nhắm mắt trước mặt, bởi vì khẩn trương mà lông mi đều đang khẽ run.
Nhớ tới người này vừa nói ra hai chữ kia, trong lúc nhất thời, Kiều Tích cảm thấy trái tim của bản thân gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Hơn nữa, anh hiện tại... là muốn làm gì? Lẽ nào... anh muốn hôn cô?
Kiều Tích bị ý nghĩ đột nhiên này làm cho hoảng sợ.
Cô mở to hai mắt ra, đối diện với anh mắt của Minh Ngật.
Cậu thiếu niên từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng thế mà hiện tại lại hơi mang chút ý cười.
Cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ hàm ý sau nụ cười này của anh đã vội vàng nói-------
"Em, em vẫn còn phải học tập thật tốt để đi thi đại học! Em sẽ không nói chuyện yêu đương với anh đâu!"
Ngụ ý chính là...
Anh muốn hôn cô, đó chính là không có khả năng!
Minh Ngật ngẩn người, sau đó lại một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói cũng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt-----
"Không sao, anh đây cũng vẫn sẽ thích em."
Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.
Nếu như lúc trước anh nói hai từ kia, chỉ là thuận miệng trêu chọc.
Thì những lời anh vừa mới nói xong này, là... chính là đang thật lòng thổ lộ với cô sao?
Trong lúc nhất thời Kiều Tích chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn lên, đến hô hấp cũng quên mất, cô chỉ biết mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn tiểu hòa thượng trước mặt.
Trong lòng Kiều Tích cực kỳ hoảng loạn, mấy giây ngắn ngủi này, trong đầu cô đã có vô số ý nghĩ lướt qua-----
Cô vốn dĩ không hề nghĩ tới việc sẽ yêu sớm, nhưng mà nếu đối tượng yêu sớm là...
Không được không được! Nói không yêu sớm chính là không yêu sớm!
Chờ lên đại học rồi mới... Thế nhưng, anh sẽ chờ cô lên đại học sao?
Kiều Tích bên này còn đang suy nghĩ bên nào nặng hơn thì bên kia, Minh Ngật cũng có chút gợn sóng nhỏ trong lòng.
Trên mặt anh vẫn lộ vẻ tươi cười, thế nhưng trên tay lại vô thức dùng thêm sức, hai bàn tay đặt trên má cô đột nhiên ép lại.
Mặt bất ngờ bị ép lại giống như là một cây đậu súng trong Plant and Zombie, Kiều Tích cảm thấy mình có chút ngốc luôn rồi: "???"
"Như bây giờ..." Minh Ngật cười cực kỳ hài lòng, "Anh đặc biệt thích."
Kiều Tích cực kỳ giận dữ, miệng nói không rõ tiếng: "... Anh buông tay!"
Cô cố gắng đưa mặt mình thoát ra khỏi hai bàn tay như gông cùm xiềng xích của Minh Ngật thế nhưng một chút cũng thoát ra được.
Minh Ngật không động đậy, chỉ tiếp tục bóp má người trước mặt, lẳng lặng thưởng thức một hồi rồi mới hài lòng buông tay ra.
Kiều Tích rất phẫn nộ, bởi vì cô rốt cuộc cũng ý thức được, bất kể là hai chữ kia hay là câu nói vừa rồi, tất cả đều chỉ anh đùa giỡn cô thôi.
... Khiến cô đỏ mặt suy nghĩ lâu như vậy!
Trong tất cả những câu mà anh vừa nói, chắc chỉ có câu đánh giá người khác "Mắt không tốt" mới là thật thôi!
Kiều Tích vô cùng tức giận, mặt vừa được buông ra cô liền đứng mạnh lên, giơ tay lên "Bốp" một phát vào mặt Minh Ngật.
Một cái đánh này của Kiều Tích quả thật là dùng lực hơi lớn.
Vì bị đánh bất ngờ thế nên Minh Ngật thành công cắn phải đầu lưỡi của chính mình, anh bị đau kêu lên một tiếng.
Đối với kết quả ngoài ý muốn này, Kiều Tích thật sự có chút hả hê, cô ác ý nói: "Đáng đời!"
Nói xong liền quay người đẩy cửa ra, sau đó chạy đi.
***
Mấy ngày sau đó, đối với tiểu hòa thượng xấu xa, Kiều Tích không hề cho anh một chút sắc mặt tốt đẹp nào hết.
Minh Ngật thật ra cũng đã từng nhận lỗi với cô một lần: "Lần trước anh chỉ đùa chút thôi, em đừng tức giận."
Tất cả đều chỉ là đùa giỡn... Kiều Tích cắn chặt môi, không muốn nói chuyện với người này.
Nhìn thấy cô vẫn là một bộ dạng lạnh lùng, Minh Ngật suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng lần nữa: "Chó của em còn đang trong tay anh."???
Kiều Tích nhìn về phía anh, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được: "Anh... đây là đang uy hiếp em?"
Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, rất không đồng ý với câu nói của cô: "Anh chỉ là đang nhắc nhở em thôi."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Em bây giờ vẫn là âm 30 điểm đấy, nếu như cuộc thi lần này-----"
Kiều Tích bị tức đến hồ đồ, lúc này liền không thèm suy nghĩ gì nữa cắt lời anh: "Ai thèm chứ? Em không cần nữa!"
Minh Ngật nhíu mày, "Con chó em thích như thế, thật sự bỏ?"
Uyển Uyển trùng hợp đi ngang qua, con bé nhạy bén bắt được câu nói cuối cùng của anh trai mình thế nên liền hưng phấn nhảy ra hỏi-----
"Chó? Chó ở đâu?"
Kiều Tích giật giật môi, muốn giải thích một chút, nhất thời lại không nghĩ ra lý do thỏa đáng.
Vẫn là Minh Ngật trấn định hơn, anh chỉ chỉ hình vẽ trên áo T-shirt của Kiều Tích, "Đây."
Dừng một chút, lại bổ sung: "3 con luôn."
Đương nhiên, mặc dù là nói dối trót lọt thế nhưng Uyển Uyển vẫn rất tinh ranh phát hiện ra có chút mánh khóe ở đây.
Trước khi khai giảng một tuần, Kiều Tích cũng không đi ra ngoài chơi nữa, mỗi ngày đều ở trong phòng học bài, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Chúc Tâm Âm nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng bà cũng chỉ vui mừng ở chỗ con bé Kiều Tích này hiểu chuyện lại nhu thuận, thông minh lại tự giác còn bà vẫn rất buồn phiền vì cơ hội để cho Kiều Tích lấy danh nghĩa học Toán tiếp xúc với thằng con trai ngu xuẩn của bà đã bị dập tắt bằng câu hỏi mấy hôm trước của Minh Ngật rồi.
Đương nhiên, Kiều Tích đối với tiếng lòng của Chúc Tâm Âm hoàn toàn không biết gì.
Cô bây giờ chỉ muốn dốc toàn lực ứng phó với cuộc thi sắp tới mà thôi, nếu nói là trong lòng cô còn lo lắng điều gì thì cũng chỉ có Cầu Cầu.
Kiều Tích từng hỏi qua Thịnh Tử Du cách liên lạc với Ninh Dịch, muốn hỏi anh ta xem lúc nào tiện để đi thăm Cầu Cầu một chút.
Ninh Dịch có chút ngạc nhiên: "Không phải Minh Ngật có chìa khóa sao?"
Kiều Tích lúc này mới biết, hóa ra học kỳ này Ninh Dịch phải ra nước ngoài trao đổi một học kỳ, mấy ngày hôm trước đã xuất ngoại rồi.
Cầu Cầu vẫn được nuôi ở nhà anh ta thế nên anh ta liền phó thác hoàn toàn căn nhà của mình lại cho Minh Ngật.
Kiều Tích bừng tỉnh nhận ra, thảo nào anh họ lại lớn lối như vậy, còn đi uy hiếp cô!
Chỉ là Kiều Tích bị anh đùa giỡn, anh cũng không hề có chút thành ý xin lỗi nào cả....
Thế nên cô sẽ không đời nào chủ động đi cầu hòa với anh!
Chỉ là Cầu Cầu vẫn đang bị anh họ khống chế, nghĩ đến việc đến giữa tháng bác Chúc mới phát tiền tiêu vặt, anh họ bây giờ vẫn không có đồng nào trong người, Cầu Cầu có khi bị anh bỏ đói mất.
Kiều Tích không khỏi lo lắng cho Cầu Cầu.
Bởi vậy trưa hôm nay, nhân lúc Minh Ngật có việc đi ra ngoài, những người khác trong nhà thì đều đi ngủ trưa, Kiều Tích lặng lẽ chạy vào trong phòng Minh Ngật, lấy toàn bộ tiền mặt cô có ra nhét vào ngăn kéo của anh.
Trong ngăn kéo của anh vẫn còn đặt quyển sổ nhỏ hôm nọ anh cho cô xem.
Xem trộm đồ của người khác là hành vi không tốt..., thế nhưng... Kiều Tích vắt óc tìm lý do cho bản thân.
Đây là sổ chấm điểm cho cô thế nên, cô, cô liếc mắt nhìn một chút cũng không tính là quá phận mà.
Kiều Tích đè nén cảm giác tội lỗi lại, nhanh chóng mở quyển sổ kia ra.
Ngoài trừ mấy hôm trước bị trừ 30 điểm, phía dưới bây giờ đã có thêm dòng "Thật biết điều +10".
Kiều Tích đếm, có 5 dòng như thế... Đây không phải là số ngày cô ở nhà học bài sao?
Hiện tại cô đã được +20 điểm rồi!
Khóe miệng Kiều Tích không tự chủ hơi nhếch lên, nhưng cô rất nhanh chóng kiềm chế lại, vẻ mặt cũng hơi xụ xuống, đặt sổ vào trong ngăn kéo.
... Cô cũng chả thèm đâu nhé.
Vốn dĩ Kiều Tích cho rằng, thức ăn cho Cầu Cầu đã được cô giải quyết tốt đẹp bằng việc len lén đưa tiền.
Nhưng không nghĩ tới là, lúc xế chiều, mới vừa ngủ trưa dậy, Uyển Uyển đã chạy như điên lên phòng cô hô to-----
"Chị Tiểu Kiều! Trong nhà chúng ta có trộm!!!"
Lời này quá kinh hoảng rồi, cô vội vàng chạy tới kéo Uyển Uyển ra sau lưng mình rồi quay người nhanh chóng khóa cửa thật chặt, "Kẻ trộm? Kẻ trộm ở đâu???"
"Không phải không phải, " Uyển Uyển luống cuống tay chân giải thích, "Em chưa bắt được tận tay, thế nhưng mà khẳng định là có trộm!"
"Haizzz." Kiều Tích vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi đột nhiên cô sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau đó, Uyển Uyển thần thần bí bí kề sát gần cô, nhỏ giọng nói: "Gần đây, thức ăn của Bambi luôn luôn bị lấy đi mất..."
Kiều Tích cảm thấy tim mình như bị rớt một nhịp.
Xem ra dự cảm của cô... được nghiệm chứng rồi.
Thấy cô không nói lời nào, Uyển Uyển lại tiếp tục thần bí mở miệng: "Trước đây một túi thức ăn của Bambi có thể ăn được trong một tuần... Thế nhưng gần đây túi thức ăn của Bambi chỉ mới mở 3 ngày đã thấy đáy rồi! Ngày hôm nay đã là túi thứ 3 trong tuần này rồi!!!"
Kiều Tích ngoài cười nhưng trong không cười: "Có thể, có thể là gần đây Bambi ăn tương đối khỏe đó."
"Không có khả năng!" Uyển Uyển kiên trì loại bỏ giả thuyết này của cô, sau đó liền lấy điện thoại ra mở album ảnh cho cô xem, "Chị xem đi, đây là túi thức ăn sau khi em cho Bambi ăn ngày hôm qua, còn đây là túi thức ăn mà em vừa mới thấy khi xuống nhà chuẩn bị cho Bambi ăn... Bambi làm sao có thể chỉ trong 1 ngày ăn hết được cả cái túi to bự này được???"
Kiều Tích cười như khóc nói: "Thế nhưng, tại sao lại phải trộm thức ăn cho chó cơ chứ? Rõ ràng là còn nhiều cái quý hơn cơ mà... "
"Sao lại không trộm thức ăn cho chó được?" Vừa nghe cô nói như vậy, Uyển Uyển lập tức rất không vui vẻ mà sừng sộ lên.
Thức ăn của Bambi chính là thức ăn của chó hoàng gia Thụy Điển! Muốn mua đều phải vào siêu thị mua! Nó cực kỳ đắt tiền đấy!"
Kiều Tích câm nín, trong lúc nhất thời cô chỉ có thể yên lặng nghĩ trong lòng-----
Dù sao, dù sao thì so với bánh bao chay của anh họ cũng đắt hơn nhiều.
Uyển Uyển thử nói ý kiến bắt trộm của mình cho Kiều Tích nghe----
"Em đặt điện thoại trong ngăn kéo đựng túi thức ăn rồi mở camera, như thế thì nhất định sẽ bắt được tận tay tên trộm đó! Chị nghĩ thế nào?"
Kiều Tích vô cùng nghiêm túc tán thành phương án bắt trộm của Uyển Uyển, sau đó liền chạy vào nhà tắm, cầm điện thoại di động điên cuồng gõ chữ gửi tin nhắn cho anh họ------
"Đừng có trộm thức ăn cho chó nữa!"
Em gái anh đã bày thiên la địa võng để bắt anh rồi đó!!!
Có nội gián nằm vùng, dĩ nhiên là Uyển Uyển không thể thuận lợi bắt trộm được rồi.
Mặc dù có chút tức giận, thế nhưng buổi tối trước khi đi ngủ, Uyển Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, con bé vẫn mở chức năng ghi hình của điện thoại rồi để vào trong ngăn kéo.
Kiều Tích: "..."
Hiện tại nơi nào cũng có camera của Uyển Uyển, Minh Ngật sợ là không thể nào lại đi trộm thức ăn cho chó nữa rồi.
Cô len lén tính một chút, dựa theo chứng cứ Uyển Uyển cấp thì mỗi lần Minh Ngật đi trộm sẽ trộm 3 ngày thức ăn, thế nên sau 3 ngày nữa, phải chăng là Cầu Cầu sẽ đói bụng sao?
Đêm đó, Kiều Tích liền bất đắc dĩ gửi tin nhắn Wechat cho Minh Ngật-----
"Cầu Cầu là chó của em."
Bên kia nhanh chóng trả lời lại-----
"Thế nhưng bác cả của em đã bán nó lại cho anh rồi."
Kiều Tích nhìn dòng chữ mình vừa đánh xong nhưng chưa kịp gửi "Thế nên thức ăn cho nó em hẳn là nên phụ trách", một bụng tức cứ thế lan đầy đầy, suýt nữa thì tắc thở chết luôn.
Biết thế không thèm mật báo cho anh!
Nên để anh bị Uyển Uyển bắt tận tay cho rồi!
Kiều Tích nằm ở trên giường cắn răng nghiến lợi đấm cái gối đầu cho bõ tức, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Còn kèm theo một giọng nam trầm thấp: "Mở cửa."
Kiều Tích sợ Uyển Uyển ở sát vách sẽ nghe được nên vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy cô, tiểu hòa thượng vốn dĩ còn đang lạnh mặt liền không tự chủ được hơi kéo khóe miệng.
Kiều Tích buông tay nắm cửa, vội vàng quay người, cố gắng đè sự vui vẻ xuống.
Xoay người lại lần nữa, trên mặt cô đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng: "Anh làm cái gì thế?"
Minh Ngật cầm mấy tờ tiền trong tay đặt xuống bàn học của Kiều Tích, "Anh trông giống người sẽ dùng tiền của con gái à?"
Kiều Tích yên lặng nói nhỏ: "... Anh thoạt nhìn tương đối giống người đi ăn trộm thức ăn cho chó đấy."
Minh Ngật có chút thẹn quá hóa giận, "Ai trộm? Mượn dùng một chút thôi."
Nhìn số tiền mua thức ăn cho Cầu Cầu bị anh trả lại, Kiều Tích suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền này không phải là cho không... Em là muốn mua một nửa quyền nuôi nấng Cầu Cầu."
Minh Ngật hời hợt đáp: "Không bán."
Kiều Tích tức giận giậm chân: "Anh không nói lý!"
Minh Ngật cười cười ghé sát lại gần cô: "Đã nói rồi, tích đủ 100 điểm thì cho em đi thăm chó."
Kiều Tích tức giận nhìn anh, không nói lời nào.
"Em bây giờ có 20 điểm." Minh Ngật rất có lý có tính phân tích cho cô nghe, "Cuối tuần này là đến cuộc thi rồi, thi đứng thứ nhất sẽ được 200 điểm, đến lúc đó mỗi ngày đều cho em đi thăm chó."
200 điểm! Mỗi ngày đi thăm Cầu Cầu!
Kiều Tích nghe đến đây hai mắt đều sáng lên rồi: "... Đứng thứ 20 thì sao? Được bao nhiêu điểm? Có thể một tuần thăm một lần không?"
Kiều Tích đã từng đi tìm hiểu thông tin về cuộc thi này ở khu vực Bắc Kinh mấy năm trước rồi, 20 người có số điểm cao nhất sẽ được chọn vào đội tuyển thành phố Bắc Kinh và sẽ có tư cách tham gia cuộc thi CMO vào mùa đông tới.
Mục tiêu của cô ngay từ đầu cũng chính là vào được danh sách 20 người.
Chỉ cần vào được đội tuyển thành phố đã, rồi sau đó cô sẽ có gần 1 học kỳ để đuổi kịp những bạn học khác.
Minh Ngật cười lạnh một tiếng: "Trừ 200 điểm."
Kiều Tích: "???"
"Top 3." Minh Ngật từ trên cao nhìn xuống, "Ngoài top 3 đầu tiên thì em đừng nghĩ đến việc nhìn thấy chó của em nhé."
Kiều Tích tức giận đến mức hận không thể cắn anh một phát: "Anh cho rằng ai cũng như anh à?!"
Minh Ngật nhíu nhíu mày, sau đó nói: "Em có thể thi đứng thứ 3 của lớp Toán Olympic, thế thì tại sao cuộc thi tới lại không thể?"
Trừ những người đến học dự thính, thì những người đến tham gia lớp Toán Olympic đều là những người... ít nhất là có năng lực đứng đầu khu vực của họ.
Huống chi còn có một số người thuộc những khu vực mũi nhọn của cả nước, học tập so với khu vực Bắc Kinh còn kinh khủng hơn nhiều thế nên trình độ của lớp Toán hồi hè có thể nói là cao hơn so với các lớp Toán của khu vực Bắc Kinh.
Kiều Tích trưng ra bộ mặt đau khôt: "...Em không thể chắc chắn rằng đến hôm thi cũng có được vận khí tốt như thế."
Nghe thấy cô nói vậy, Minh Ngật chỉ cười cười, sau đó hỏi: "Còn nhớ giá trị trung bình và phương sai (*) không?"
(*) Giá trị trung bình và phương sai: cái này thật ra là t chém chém đấy, mọi người thông cảm cho 1 con ngu Toán ạ:((((
Đây là khái niệm cơ bản nhất, Kiều Tích đương nhiên là nhớ rồi.
"Muốn là người đứng thứ nhất, thì cần phải nâng cao giá trị trung bình và thu nhỏ phương sai." Minh Ngật nhìn cô, rất nghiêm túc mở miệng, "Chỉ cần giá trị trung bình của em đủ cao, phương sai đủ nhỏ thì dù cho em không có vận khí tốt, giải nhất vẫn sẽ thuộc về em."
Kiều Tích cố gắng cảnh tỉnh bản thân, không thể để cho anh lừa gạt được.
Suy nghĩ một chút, cô lại cò kè mặc cả thêm: "Top 10 thì sao?"
Minh Ngật không nhúc nhích chút nào: "Đứng đầu."
"Đừng đừng đừng, " Kiều Tích không dám cùng anh cò kè mặc cả nữa, "Top 3 thì top 3."
***
Rất nhanh đã đến ngày khai giảng của trường Trung học phụ thuộc rồi, Kiều Tích được phân vào lớp quốc tế, trong lớp này còn có Thịnh Tử Du và Giang Nhã Đồng nữa.
Uyển Uyển giải thích cho cô: "Lớp quốc tế, hay còn gọi là lớp đặc biệt (*)."
(*) Lớp đặc biệt: nguyên văn là 条子班, t không thể dịch ra sát được vì nó chẳng có nghĩa gì ở Việt Nam cả, thế nên t để là lớp đặc biệt. Lớp này ở TQ là lớp mà học sinh kiểu khá được free ấy, và lớp này có thể ko nghe theo một vài quy định ở trường, thêm nữa là có thể thêm một số quy tắc mà phụ huynh của lớp này đưa ra, tóm lại là lớp có tiền có quyền, và học theo kiểu quốc tế =)))
Kiều Tích yên lặng "À" một tiếng, không nghĩ đến lại có một ngày cô được học ở lớp đặc biệt.
Tuy rằng các học sinh trong lớp quốc tế cũng đều khá ngoan ngoãn phép tắc, nhưng mà so với các lớp khác của trường thì lớp này quả thực là có chút rời rạc.
"Như viện dưỡng lão." Thịnh Tử Du hăng hái bừng bừng tổng kết một câu.
Kiều Tích dở khóc dở cười.
Cô biết bản thân mình là người rất dễ bị hoản cảnh chi phối, thế nên ngoài thời gian bắt buộc phải học trên lớp ra thì cô đều đi sang lớp thực nghiệm để tìm Hàn Thư Ngôn học, cậu ấy và một số bạn học khác có mở một nhóm học tập nho nhỏ chuẩn bị cho kỳ thi.
Cứ như vậy cho đến trước khi thi 1 ngày, các bạn trong nhóm cùng nhau làm một bộ đề cuối cùng.
Mọi người làm xong thì nói chuyện phiếm một lúc, nói một hồi thì nói đến việc trình độ của Kiều Tích hiện nay chính là đã có 0.3 Minh rồi.
Kiều Tích nghe đến đây thì như đi lạc vào sương mù vậy, cái gì gọi là... 0.3 Minh?
Hàn Thư Ngôn nín cười giải thích cho cô: "Cái này có nghĩa là, cậu đã có 3 thành công lực của Minh sư huynh rồi."
Đơn vị đo lường vô cùng kỳ quái... Đây là đang mắng cô hay là đang khen cô vậy?
Hàn Thư Ngôn: "Đương nhiên là khen cậu rồi."
Ngay cả đại thần Giang Nhã Đồng, đại đa số mọi người cũng đều cảm thấy cô ta chỉ có 0.5 Minh mà thôi.
Mọi người lúc bình thường ngay cả nói trình độ của mình là 0.1 Minh cũng không dám nói, tối đa thì cũng chỉ đùa giỡn nói trình độ của mình bây giờ là 10 cá mà thôi =)))
10 Cá... Kiều Tích cảm giác được gì đó, có chút dự cảm không tốt: " Đơn vị đo lường "Cá" này, chẳng lẽ là... "
Người bên cạnh lập tức khẳng định ý nghĩ của cô, "Chính là Thịnh Tử Du!"
Thịnh Tử Du là học tra điển hình, thanh danh đã được truyền đi rộng rãi từ thời cấp 2 rồi, bây giờ lên cấp 3 cũng không tránh được, thế nên mọi người liền lấy cô ấy cùng Minh Ngật ra làm đơn vị đo.
Nếu như bắt buộc phải so sánh hai đại lượng này với nhau thì có lẽ, chắc là 1 Minh = 1000 Cá.
Đợi đến ngày thi chính thức, Kiều Tích với 3 thành công lực của Minh Ngật tràn đầy tự tin bước vào trường thi.
Cuộc thi diễn ra từ lúc 8 giờ đến 12 giờ, đợi đến khi Kiều Tích được thả ra ngoài thì đã đói bụng đến mức hoa mắt chóng mặt rồi.
Bởi vì đã hẹn với các bạn trong nhóm học tập là thi xong sẽ cùng đi liên hoan, thế nên vừa ra khỏi trường thi Kiều Tích liền đứng ở cổng trường nhìn xung quanh tìm người.
Đột nhiên, đầu của cô bị vỗ một cái, sau đó trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc-----
"Đi thôi."
Kiều Tích rất kinh ngạc quay đầu: "Anh họ?"
Không đợi cô hỏi, Minh Ngật đã chủ động giải thích: "Tình cờ đi ngang qua, lại tình cờ nhìn thấy em."
Kiều Tích không hề tin tưởng câu nói này.
Anh nhất định là cố ý đến xem cô thi thế nào!
Nhìn người duy nhất trong trường Trung học phụ thuộc có 1 Minh, Kiều Tích mở miệng nói: "Anh họ."
Minh Ngật nhìn về phía cô, không nói gì.
Điểm tuyệt đối, vậy thì nhất định là sẽ được giải Nhất đúng không.
"Em nghĩ... " Kiều Tích chậm rãi mở miệng nói, "Anh có thể phải dẫn em đi thăm Cầu Cầu mỗi ngày rồi."
Tiểu Vũ: Thật ra định đăng cho các nàng từ hôm qua rồi cơ, nhưng mà nhà t mất mạng. Bên ngoài nhà t đang làm đường cho đẹp đón Tết, mấy bác ấy buộc dây mạng của nhà t rồi quên ko để về nguyên trạng:(((, sáng nay anh nhân viên FPT đến sửa rồi bảo t thế đó. Vừa có mạng cái là đăng cho các nàng liền này.
"Thích chứ."
Chỉ là hai chữ ngắn ngủn, thế nhưng vào tai Kiều Tích lại giống như là hai đạo sấm sét vậy.
Cô mở to hai mắt, trên mặt in đầy vẻ không thể tin được.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Chúc Tâm Âm, giọng điệu đầy nghi ngờ-----
"Con nói cái gì cơ?"
Câu Minh Ngật vừa nói không lớn, lại bị tiếng nước chảy trong phòng tắm át mất, Chúc Tâm Âm đứng bên ngoài đương nhiên là không nghe rõ anh nói gì.
Đương nhiên là mẹ không nghe rõ rồi... Minh Ngật nghĩ.
Câu vừa rồi con nói, chỉ là để cho một mình đồ mít ướt nghe thôi.
Bởi vậy, lúc này Chúc Tâm Âm hỏi lại một lần nữa, Minh Ngật liền đề cao âm lượng lên, chậm rãi mở miệng nói:
"Con nói------"
Chỉ là không đợi anh nói ra từ thứ ba, Kiều Tích đã nhanh tay lẹ mắt "Bốp" một phát tát vào trên miệng anh.
Kiều Tích: "..."
Thật ra cô cũng không có dùng sức mấy, thế mà không biết tại sao... tiếng tát đó lại vang đến như vậy.
Minh Ngật cũng vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì anh không thể tin được là đồ mít ướt lại có thể to gan lớn mật như thế, ngang nhiên dám đưa tay tát anh.
Đương nhiên là, trong lòng Kiều Tích cũng rất hoảng.
Cô vừa rồi vốn chỉ là muốn để anh đừng nói ra thôi, nhưng không nghĩ đến nhất thời lại nóng đầu, cứ thế đưa tay lên tát một cái.
Huống chi là tiểu hòa thượng trước mặt cô bây giờ đang im lặng không nói tiếng nào nhìn cô, thoạt nhìn... thật sự là có chút hung dữ.
Kiều Tích nhanh chóng nói câu xin lỗi bằng khẩu hình miệng, sau đó lại luống cuống tay chân xoa xoa chỗ vừa rồi cô đánh lên, có chút đo đỏ rồi.
Vô duyên vô cớ bị đánh một cái, Minh Ngật vốn là có chút tức giận.
Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng luống cuống này của cô thì anh lại bị cô chọc cười.
"Ý con là, "Minh Ngật tiếp tục nói nốt câu vừa rồi chưa nói xong, "Ai mà có mắt không tốt đến vậy, lại đi hỏi thăm cô ấy."
Chúc Tâm Âm vừa nghe xong câu này liền xụ mặt xuống.
Cái thằng này! Lại đi nói bề trên như vậy!
Vừa mới có một chút hy vọng thế mà lại bị một câu nói của con trai dập tắt mất, Chúc Tâm Âm liền tức giận mắng------
"Con im miệng cho mẹ ngay!"
Thảo nào muốn đi thích con trai"
Với cái đức hạnh này của nó, dù cho có thật sự thích con gái thì cũng chẳng có ma nào muốn đến với nó đâu!
Nghĩ như vậy, Chúc Tâm Âm liền giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, Kiều Tích cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, cả người vốn dĩ vẫn luôn căng cứng cũng chậm rãi buông lỏng xuống.
Phòng ngừa bác Chúc đột nhiên quay lại tập kích, chờ qua một lúc, Kiều Tích mới mở miệng thăm dò-----
"Anh buông tay...."
Nhìn người trước mặt hai má đỏ bừng, đỉnh đầu dường như muốn toát ra hơi thở sắp khóc, khóe miệng Minh Ngật không tự giác nhếch lên, trên mặt cũng mang theo ý cười mà chính anh cũng không phát giác.
Anh vươn hai tay, ôm lấy mặt của đầu đất nhỏ trước mặt.
Có vẻ là bị dọa, đầu đất nhỏ ngay lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
Minh Ngật cúi người xuống, rất nghiêm túc mà nhìn cô, lại phát hiện ra thiếu nữ nhắm mắt trước mặt, bởi vì khẩn trương mà lông mi đều đang khẽ run.
Nhớ tới người này vừa nói ra hai chữ kia, trong lúc nhất thời, Kiều Tích cảm thấy trái tim của bản thân gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Hơn nữa, anh hiện tại... là muốn làm gì? Lẽ nào... anh muốn hôn cô?
Kiều Tích bị ý nghĩ đột nhiên này làm cho hoảng sợ.
Cô mở to hai mắt ra, đối diện với anh mắt của Minh Ngật.
Cậu thiếu niên từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng thế mà hiện tại lại hơi mang chút ý cười.
Cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ hàm ý sau nụ cười này của anh đã vội vàng nói-------
"Em, em vẫn còn phải học tập thật tốt để đi thi đại học! Em sẽ không nói chuyện yêu đương với anh đâu!"
Ngụ ý chính là...
Anh muốn hôn cô, đó chính là không có khả năng!
Minh Ngật ngẩn người, sau đó lại một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói cũng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt-----
"Không sao, anh đây cũng vẫn sẽ thích em."
Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.
Nếu như lúc trước anh nói hai từ kia, chỉ là thuận miệng trêu chọc.
Thì những lời anh vừa mới nói xong này, là... chính là đang thật lòng thổ lộ với cô sao?
Trong lúc nhất thời Kiều Tích chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn lên, đến hô hấp cũng quên mất, cô chỉ biết mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn tiểu hòa thượng trước mặt.
Trong lòng Kiều Tích cực kỳ hoảng loạn, mấy giây ngắn ngủi này, trong đầu cô đã có vô số ý nghĩ lướt qua-----
Cô vốn dĩ không hề nghĩ tới việc sẽ yêu sớm, nhưng mà nếu đối tượng yêu sớm là...
Không được không được! Nói không yêu sớm chính là không yêu sớm!
Chờ lên đại học rồi mới... Thế nhưng, anh sẽ chờ cô lên đại học sao?
Kiều Tích bên này còn đang suy nghĩ bên nào nặng hơn thì bên kia, Minh Ngật cũng có chút gợn sóng nhỏ trong lòng.
Trên mặt anh vẫn lộ vẻ tươi cười, thế nhưng trên tay lại vô thức dùng thêm sức, hai bàn tay đặt trên má cô đột nhiên ép lại.
Mặt bất ngờ bị ép lại giống như là một cây đậu súng trong Plant and Zombie, Kiều Tích cảm thấy mình có chút ngốc luôn rồi: "???"
"Như bây giờ..." Minh Ngật cười cực kỳ hài lòng, "Anh đặc biệt thích."
Kiều Tích cực kỳ giận dữ, miệng nói không rõ tiếng: "... Anh buông tay!"
Cô cố gắng đưa mặt mình thoát ra khỏi hai bàn tay như gông cùm xiềng xích của Minh Ngật thế nhưng một chút cũng thoát ra được.
Minh Ngật không động đậy, chỉ tiếp tục bóp má người trước mặt, lẳng lặng thưởng thức một hồi rồi mới hài lòng buông tay ra.
Kiều Tích rất phẫn nộ, bởi vì cô rốt cuộc cũng ý thức được, bất kể là hai chữ kia hay là câu nói vừa rồi, tất cả đều chỉ anh đùa giỡn cô thôi.
... Khiến cô đỏ mặt suy nghĩ lâu như vậy!
Trong tất cả những câu mà anh vừa nói, chắc chỉ có câu đánh giá người khác "Mắt không tốt" mới là thật thôi!
Kiều Tích vô cùng tức giận, mặt vừa được buông ra cô liền đứng mạnh lên, giơ tay lên "Bốp" một phát vào mặt Minh Ngật.
Một cái đánh này của Kiều Tích quả thật là dùng lực hơi lớn.
Vì bị đánh bất ngờ thế nên Minh Ngật thành công cắn phải đầu lưỡi của chính mình, anh bị đau kêu lên một tiếng.
Đối với kết quả ngoài ý muốn này, Kiều Tích thật sự có chút hả hê, cô ác ý nói: "Đáng đời!"
Nói xong liền quay người đẩy cửa ra, sau đó chạy đi.
***
Mấy ngày sau đó, đối với tiểu hòa thượng xấu xa, Kiều Tích không hề cho anh một chút sắc mặt tốt đẹp nào hết.
Minh Ngật thật ra cũng đã từng nhận lỗi với cô một lần: "Lần trước anh chỉ đùa chút thôi, em đừng tức giận."
Tất cả đều chỉ là đùa giỡn... Kiều Tích cắn chặt môi, không muốn nói chuyện với người này.
Nhìn thấy cô vẫn là một bộ dạng lạnh lùng, Minh Ngật suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng lần nữa: "Chó của em còn đang trong tay anh."???
Kiều Tích nhìn về phía anh, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được: "Anh... đây là đang uy hiếp em?"
Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, rất không đồng ý với câu nói của cô: "Anh chỉ là đang nhắc nhở em thôi."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Em bây giờ vẫn là âm 30 điểm đấy, nếu như cuộc thi lần này-----"
Kiều Tích bị tức đến hồ đồ, lúc này liền không thèm suy nghĩ gì nữa cắt lời anh: "Ai thèm chứ? Em không cần nữa!"
Minh Ngật nhíu mày, "Con chó em thích như thế, thật sự bỏ?"
Uyển Uyển trùng hợp đi ngang qua, con bé nhạy bén bắt được câu nói cuối cùng của anh trai mình thế nên liền hưng phấn nhảy ra hỏi-----
"Chó? Chó ở đâu?"
Kiều Tích giật giật môi, muốn giải thích một chút, nhất thời lại không nghĩ ra lý do thỏa đáng.
Vẫn là Minh Ngật trấn định hơn, anh chỉ chỉ hình vẽ trên áo T-shirt của Kiều Tích, "Đây."
Dừng một chút, lại bổ sung: "3 con luôn."
Đương nhiên, mặc dù là nói dối trót lọt thế nhưng Uyển Uyển vẫn rất tinh ranh phát hiện ra có chút mánh khóe ở đây.
Trước khi khai giảng một tuần, Kiều Tích cũng không đi ra ngoài chơi nữa, mỗi ngày đều ở trong phòng học bài, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Chúc Tâm Âm nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng bà cũng chỉ vui mừng ở chỗ con bé Kiều Tích này hiểu chuyện lại nhu thuận, thông minh lại tự giác còn bà vẫn rất buồn phiền vì cơ hội để cho Kiều Tích lấy danh nghĩa học Toán tiếp xúc với thằng con trai ngu xuẩn của bà đã bị dập tắt bằng câu hỏi mấy hôm trước của Minh Ngật rồi.
Đương nhiên, Kiều Tích đối với tiếng lòng của Chúc Tâm Âm hoàn toàn không biết gì.
Cô bây giờ chỉ muốn dốc toàn lực ứng phó với cuộc thi sắp tới mà thôi, nếu nói là trong lòng cô còn lo lắng điều gì thì cũng chỉ có Cầu Cầu.
Kiều Tích từng hỏi qua Thịnh Tử Du cách liên lạc với Ninh Dịch, muốn hỏi anh ta xem lúc nào tiện để đi thăm Cầu Cầu một chút.
Ninh Dịch có chút ngạc nhiên: "Không phải Minh Ngật có chìa khóa sao?"
Kiều Tích lúc này mới biết, hóa ra học kỳ này Ninh Dịch phải ra nước ngoài trao đổi một học kỳ, mấy ngày hôm trước đã xuất ngoại rồi.
Cầu Cầu vẫn được nuôi ở nhà anh ta thế nên anh ta liền phó thác hoàn toàn căn nhà của mình lại cho Minh Ngật.
Kiều Tích bừng tỉnh nhận ra, thảo nào anh họ lại lớn lối như vậy, còn đi uy hiếp cô!
Chỉ là Kiều Tích bị anh đùa giỡn, anh cũng không hề có chút thành ý xin lỗi nào cả....
Thế nên cô sẽ không đời nào chủ động đi cầu hòa với anh!
Chỉ là Cầu Cầu vẫn đang bị anh họ khống chế, nghĩ đến việc đến giữa tháng bác Chúc mới phát tiền tiêu vặt, anh họ bây giờ vẫn không có đồng nào trong người, Cầu Cầu có khi bị anh bỏ đói mất.
Kiều Tích không khỏi lo lắng cho Cầu Cầu.
Bởi vậy trưa hôm nay, nhân lúc Minh Ngật có việc đi ra ngoài, những người khác trong nhà thì đều đi ngủ trưa, Kiều Tích lặng lẽ chạy vào trong phòng Minh Ngật, lấy toàn bộ tiền mặt cô có ra nhét vào ngăn kéo của anh.
Trong ngăn kéo của anh vẫn còn đặt quyển sổ nhỏ hôm nọ anh cho cô xem.
Xem trộm đồ của người khác là hành vi không tốt..., thế nhưng... Kiều Tích vắt óc tìm lý do cho bản thân.
Đây là sổ chấm điểm cho cô thế nên, cô, cô liếc mắt nhìn một chút cũng không tính là quá phận mà.
Kiều Tích đè nén cảm giác tội lỗi lại, nhanh chóng mở quyển sổ kia ra.
Ngoài trừ mấy hôm trước bị trừ 30 điểm, phía dưới bây giờ đã có thêm dòng "Thật biết điều +10".
Kiều Tích đếm, có 5 dòng như thế... Đây không phải là số ngày cô ở nhà học bài sao?
Hiện tại cô đã được +20 điểm rồi!
Khóe miệng Kiều Tích không tự chủ hơi nhếch lên, nhưng cô rất nhanh chóng kiềm chế lại, vẻ mặt cũng hơi xụ xuống, đặt sổ vào trong ngăn kéo.
... Cô cũng chả thèm đâu nhé.
Vốn dĩ Kiều Tích cho rằng, thức ăn cho Cầu Cầu đã được cô giải quyết tốt đẹp bằng việc len lén đưa tiền.
Nhưng không nghĩ tới là, lúc xế chiều, mới vừa ngủ trưa dậy, Uyển Uyển đã chạy như điên lên phòng cô hô to-----
"Chị Tiểu Kiều! Trong nhà chúng ta có trộm!!!"
Lời này quá kinh hoảng rồi, cô vội vàng chạy tới kéo Uyển Uyển ra sau lưng mình rồi quay người nhanh chóng khóa cửa thật chặt, "Kẻ trộm? Kẻ trộm ở đâu???"
"Không phải không phải, " Uyển Uyển luống cuống tay chân giải thích, "Em chưa bắt được tận tay, thế nhưng mà khẳng định là có trộm!"
"Haizzz." Kiều Tích vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi đột nhiên cô sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau đó, Uyển Uyển thần thần bí bí kề sát gần cô, nhỏ giọng nói: "Gần đây, thức ăn của Bambi luôn luôn bị lấy đi mất..."
Kiều Tích cảm thấy tim mình như bị rớt một nhịp.
Xem ra dự cảm của cô... được nghiệm chứng rồi.
Thấy cô không nói lời nào, Uyển Uyển lại tiếp tục thần bí mở miệng: "Trước đây một túi thức ăn của Bambi có thể ăn được trong một tuần... Thế nhưng gần đây túi thức ăn của Bambi chỉ mới mở 3 ngày đã thấy đáy rồi! Ngày hôm nay đã là túi thứ 3 trong tuần này rồi!!!"
Kiều Tích ngoài cười nhưng trong không cười: "Có thể, có thể là gần đây Bambi ăn tương đối khỏe đó."
"Không có khả năng!" Uyển Uyển kiên trì loại bỏ giả thuyết này của cô, sau đó liền lấy điện thoại ra mở album ảnh cho cô xem, "Chị xem đi, đây là túi thức ăn sau khi em cho Bambi ăn ngày hôm qua, còn đây là túi thức ăn mà em vừa mới thấy khi xuống nhà chuẩn bị cho Bambi ăn... Bambi làm sao có thể chỉ trong 1 ngày ăn hết được cả cái túi to bự này được???"
Kiều Tích cười như khóc nói: "Thế nhưng, tại sao lại phải trộm thức ăn cho chó cơ chứ? Rõ ràng là còn nhiều cái quý hơn cơ mà... "
"Sao lại không trộm thức ăn cho chó được?" Vừa nghe cô nói như vậy, Uyển Uyển lập tức rất không vui vẻ mà sừng sộ lên.
Thức ăn của Bambi chính là thức ăn của chó hoàng gia Thụy Điển! Muốn mua đều phải vào siêu thị mua! Nó cực kỳ đắt tiền đấy!"
Kiều Tích câm nín, trong lúc nhất thời cô chỉ có thể yên lặng nghĩ trong lòng-----
Dù sao, dù sao thì so với bánh bao chay của anh họ cũng đắt hơn nhiều.
Uyển Uyển thử nói ý kiến bắt trộm của mình cho Kiều Tích nghe----
"Em đặt điện thoại trong ngăn kéo đựng túi thức ăn rồi mở camera, như thế thì nhất định sẽ bắt được tận tay tên trộm đó! Chị nghĩ thế nào?"
Kiều Tích vô cùng nghiêm túc tán thành phương án bắt trộm của Uyển Uyển, sau đó liền chạy vào nhà tắm, cầm điện thoại di động điên cuồng gõ chữ gửi tin nhắn cho anh họ------
"Đừng có trộm thức ăn cho chó nữa!"
Em gái anh đã bày thiên la địa võng để bắt anh rồi đó!!!
Có nội gián nằm vùng, dĩ nhiên là Uyển Uyển không thể thuận lợi bắt trộm được rồi.
Mặc dù có chút tức giận, thế nhưng buổi tối trước khi đi ngủ, Uyển Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, con bé vẫn mở chức năng ghi hình của điện thoại rồi để vào trong ngăn kéo.
Kiều Tích: "..."
Hiện tại nơi nào cũng có camera của Uyển Uyển, Minh Ngật sợ là không thể nào lại đi trộm thức ăn cho chó nữa rồi.
Cô len lén tính một chút, dựa theo chứng cứ Uyển Uyển cấp thì mỗi lần Minh Ngật đi trộm sẽ trộm 3 ngày thức ăn, thế nên sau 3 ngày nữa, phải chăng là Cầu Cầu sẽ đói bụng sao?
Đêm đó, Kiều Tích liền bất đắc dĩ gửi tin nhắn Wechat cho Minh Ngật-----
"Cầu Cầu là chó của em."
Bên kia nhanh chóng trả lời lại-----
"Thế nhưng bác cả của em đã bán nó lại cho anh rồi."
Kiều Tích nhìn dòng chữ mình vừa đánh xong nhưng chưa kịp gửi "Thế nên thức ăn cho nó em hẳn là nên phụ trách", một bụng tức cứ thế lan đầy đầy, suýt nữa thì tắc thở chết luôn.
Biết thế không thèm mật báo cho anh!
Nên để anh bị Uyển Uyển bắt tận tay cho rồi!
Kiều Tích nằm ở trên giường cắn răng nghiến lợi đấm cái gối đầu cho bõ tức, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Còn kèm theo một giọng nam trầm thấp: "Mở cửa."
Kiều Tích sợ Uyển Uyển ở sát vách sẽ nghe được nên vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy cô, tiểu hòa thượng vốn dĩ còn đang lạnh mặt liền không tự chủ được hơi kéo khóe miệng.
Kiều Tích buông tay nắm cửa, vội vàng quay người, cố gắng đè sự vui vẻ xuống.
Xoay người lại lần nữa, trên mặt cô đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng: "Anh làm cái gì thế?"
Minh Ngật cầm mấy tờ tiền trong tay đặt xuống bàn học của Kiều Tích, "Anh trông giống người sẽ dùng tiền của con gái à?"
Kiều Tích yên lặng nói nhỏ: "... Anh thoạt nhìn tương đối giống người đi ăn trộm thức ăn cho chó đấy."
Minh Ngật có chút thẹn quá hóa giận, "Ai trộm? Mượn dùng một chút thôi."
Nhìn số tiền mua thức ăn cho Cầu Cầu bị anh trả lại, Kiều Tích suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền này không phải là cho không... Em là muốn mua một nửa quyền nuôi nấng Cầu Cầu."
Minh Ngật hời hợt đáp: "Không bán."
Kiều Tích tức giận giậm chân: "Anh không nói lý!"
Minh Ngật cười cười ghé sát lại gần cô: "Đã nói rồi, tích đủ 100 điểm thì cho em đi thăm chó."
Kiều Tích tức giận nhìn anh, không nói lời nào.
"Em bây giờ có 20 điểm." Minh Ngật rất có lý có tính phân tích cho cô nghe, "Cuối tuần này là đến cuộc thi rồi, thi đứng thứ nhất sẽ được 200 điểm, đến lúc đó mỗi ngày đều cho em đi thăm chó."
200 điểm! Mỗi ngày đi thăm Cầu Cầu!
Kiều Tích nghe đến đây hai mắt đều sáng lên rồi: "... Đứng thứ 20 thì sao? Được bao nhiêu điểm? Có thể một tuần thăm một lần không?"
Kiều Tích đã từng đi tìm hiểu thông tin về cuộc thi này ở khu vực Bắc Kinh mấy năm trước rồi, 20 người có số điểm cao nhất sẽ được chọn vào đội tuyển thành phố Bắc Kinh và sẽ có tư cách tham gia cuộc thi CMO vào mùa đông tới.
Mục tiêu của cô ngay từ đầu cũng chính là vào được danh sách 20 người.
Chỉ cần vào được đội tuyển thành phố đã, rồi sau đó cô sẽ có gần 1 học kỳ để đuổi kịp những bạn học khác.
Minh Ngật cười lạnh một tiếng: "Trừ 200 điểm."
Kiều Tích: "???"
"Top 3." Minh Ngật từ trên cao nhìn xuống, "Ngoài top 3 đầu tiên thì em đừng nghĩ đến việc nhìn thấy chó của em nhé."
Kiều Tích tức giận đến mức hận không thể cắn anh một phát: "Anh cho rằng ai cũng như anh à?!"
Minh Ngật nhíu nhíu mày, sau đó nói: "Em có thể thi đứng thứ 3 của lớp Toán Olympic, thế thì tại sao cuộc thi tới lại không thể?"
Trừ những người đến học dự thính, thì những người đến tham gia lớp Toán Olympic đều là những người... ít nhất là có năng lực đứng đầu khu vực của họ.
Huống chi còn có một số người thuộc những khu vực mũi nhọn của cả nước, học tập so với khu vực Bắc Kinh còn kinh khủng hơn nhiều thế nên trình độ của lớp Toán hồi hè có thể nói là cao hơn so với các lớp Toán của khu vực Bắc Kinh.
Kiều Tích trưng ra bộ mặt đau khôt: "...Em không thể chắc chắn rằng đến hôm thi cũng có được vận khí tốt như thế."
Nghe thấy cô nói vậy, Minh Ngật chỉ cười cười, sau đó hỏi: "Còn nhớ giá trị trung bình và phương sai (*) không?"
(*) Giá trị trung bình và phương sai: cái này thật ra là t chém chém đấy, mọi người thông cảm cho 1 con ngu Toán ạ:((((
Đây là khái niệm cơ bản nhất, Kiều Tích đương nhiên là nhớ rồi.
"Muốn là người đứng thứ nhất, thì cần phải nâng cao giá trị trung bình và thu nhỏ phương sai." Minh Ngật nhìn cô, rất nghiêm túc mở miệng, "Chỉ cần giá trị trung bình của em đủ cao, phương sai đủ nhỏ thì dù cho em không có vận khí tốt, giải nhất vẫn sẽ thuộc về em."
Kiều Tích cố gắng cảnh tỉnh bản thân, không thể để cho anh lừa gạt được.
Suy nghĩ một chút, cô lại cò kè mặc cả thêm: "Top 10 thì sao?"
Minh Ngật không nhúc nhích chút nào: "Đứng đầu."
"Đừng đừng đừng, " Kiều Tích không dám cùng anh cò kè mặc cả nữa, "Top 3 thì top 3."
***
Rất nhanh đã đến ngày khai giảng của trường Trung học phụ thuộc rồi, Kiều Tích được phân vào lớp quốc tế, trong lớp này còn có Thịnh Tử Du và Giang Nhã Đồng nữa.
Uyển Uyển giải thích cho cô: "Lớp quốc tế, hay còn gọi là lớp đặc biệt (*)."
(*) Lớp đặc biệt: nguyên văn là 条子班, t không thể dịch ra sát được vì nó chẳng có nghĩa gì ở Việt Nam cả, thế nên t để là lớp đặc biệt. Lớp này ở TQ là lớp mà học sinh kiểu khá được free ấy, và lớp này có thể ko nghe theo một vài quy định ở trường, thêm nữa là có thể thêm một số quy tắc mà phụ huynh của lớp này đưa ra, tóm lại là lớp có tiền có quyền, và học theo kiểu quốc tế =)))
Kiều Tích yên lặng "À" một tiếng, không nghĩ đến lại có một ngày cô được học ở lớp đặc biệt.
Tuy rằng các học sinh trong lớp quốc tế cũng đều khá ngoan ngoãn phép tắc, nhưng mà so với các lớp khác của trường thì lớp này quả thực là có chút rời rạc.
"Như viện dưỡng lão." Thịnh Tử Du hăng hái bừng bừng tổng kết một câu.
Kiều Tích dở khóc dở cười.
Cô biết bản thân mình là người rất dễ bị hoản cảnh chi phối, thế nên ngoài thời gian bắt buộc phải học trên lớp ra thì cô đều đi sang lớp thực nghiệm để tìm Hàn Thư Ngôn học, cậu ấy và một số bạn học khác có mở một nhóm học tập nho nhỏ chuẩn bị cho kỳ thi.
Cứ như vậy cho đến trước khi thi 1 ngày, các bạn trong nhóm cùng nhau làm một bộ đề cuối cùng.
Mọi người làm xong thì nói chuyện phiếm một lúc, nói một hồi thì nói đến việc trình độ của Kiều Tích hiện nay chính là đã có 0.3 Minh rồi.
Kiều Tích nghe đến đây thì như đi lạc vào sương mù vậy, cái gì gọi là... 0.3 Minh?
Hàn Thư Ngôn nín cười giải thích cho cô: "Cái này có nghĩa là, cậu đã có 3 thành công lực của Minh sư huynh rồi."
Đơn vị đo lường vô cùng kỳ quái... Đây là đang mắng cô hay là đang khen cô vậy?
Hàn Thư Ngôn: "Đương nhiên là khen cậu rồi."
Ngay cả đại thần Giang Nhã Đồng, đại đa số mọi người cũng đều cảm thấy cô ta chỉ có 0.5 Minh mà thôi.
Mọi người lúc bình thường ngay cả nói trình độ của mình là 0.1 Minh cũng không dám nói, tối đa thì cũng chỉ đùa giỡn nói trình độ của mình bây giờ là 10 cá mà thôi =)))
10 Cá... Kiều Tích cảm giác được gì đó, có chút dự cảm không tốt: " Đơn vị đo lường "Cá" này, chẳng lẽ là... "
Người bên cạnh lập tức khẳng định ý nghĩ của cô, "Chính là Thịnh Tử Du!"
Thịnh Tử Du là học tra điển hình, thanh danh đã được truyền đi rộng rãi từ thời cấp 2 rồi, bây giờ lên cấp 3 cũng không tránh được, thế nên mọi người liền lấy cô ấy cùng Minh Ngật ra làm đơn vị đo.
Nếu như bắt buộc phải so sánh hai đại lượng này với nhau thì có lẽ, chắc là 1 Minh = 1000 Cá.
Đợi đến ngày thi chính thức, Kiều Tích với 3 thành công lực của Minh Ngật tràn đầy tự tin bước vào trường thi.
Cuộc thi diễn ra từ lúc 8 giờ đến 12 giờ, đợi đến khi Kiều Tích được thả ra ngoài thì đã đói bụng đến mức hoa mắt chóng mặt rồi.
Bởi vì đã hẹn với các bạn trong nhóm học tập là thi xong sẽ cùng đi liên hoan, thế nên vừa ra khỏi trường thi Kiều Tích liền đứng ở cổng trường nhìn xung quanh tìm người.
Đột nhiên, đầu của cô bị vỗ một cái, sau đó trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc-----
"Đi thôi."
Kiều Tích rất kinh ngạc quay đầu: "Anh họ?"
Không đợi cô hỏi, Minh Ngật đã chủ động giải thích: "Tình cờ đi ngang qua, lại tình cờ nhìn thấy em."
Kiều Tích không hề tin tưởng câu nói này.
Anh nhất định là cố ý đến xem cô thi thế nào!
Nhìn người duy nhất trong trường Trung học phụ thuộc có 1 Minh, Kiều Tích mở miệng nói: "Anh họ."
Minh Ngật nhìn về phía cô, không nói gì.
Điểm tuyệt đối, vậy thì nhất định là sẽ được giải Nhất đúng không.
"Em nghĩ... " Kiều Tích chậm rãi mở miệng nói, "Anh có thể phải dẫn em đi thăm Cầu Cầu mỗi ngày rồi."
Tiểu Vũ: Thật ra định đăng cho các nàng từ hôm qua rồi cơ, nhưng mà nhà t mất mạng. Bên ngoài nhà t đang làm đường cho đẹp đón Tết, mấy bác ấy buộc dây mạng của nhà t rồi quên ko để về nguyên trạng:(((, sáng nay anh nhân viên FPT đến sửa rồi bảo t thế đó. Vừa có mạng cái là đăng cho các nàng liền này.
Danh sách chương