"Chuyện thành tác giả ký hợp đồng, nhóc suy nghĩ thế nào rồi?" Đoàn Thích đột nhiên hỏi.
"Tôi quyết định không ký sớm như vậy, bây giờ quả thật tôi phải chú tâm vào học tập." Ngựa còn có lúc bật móng*, mặc dù Đường Thi tự tin với việc tham gia kỳ thi cao khảo, nhưng, không đến giây phút cuối cùng, cô cũng không biết, mình có thể giống như bình thường, được điểm cao như vậy.
Mà thêm điểm kỳ thi cao khảo, là để đảm bảo cho việc cô được vào ngôi trường top 1 mà kiếp trước vẫn luôn mong mỏi, điểm cộng này, cô sẽ cố gắng giành lấy.
Đoàn Thích ngừng lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Bà nội là vì muốn tốt cho nhóc."
"Tôi biết."
"Nói nữa, nhóc có hứng thú với tạp chí Người Suy Lý từ lúc nào vậy?" Đoàn Thích hết sức tò mò, cậu còn nhớ, lúc trước trong cuộc họp gia đình, chú ba có nhắc, Đường Thi là một cô nhóc hiếu động, tính tình bị cưng chiều hơi trẻ con, một Đường Thi như vậy, lại có hứng thú với loại tiểu thuyết này, còn động bút tự viết truyện cho riêng mình?
Cho dù là cú sốc gia đình, nhưng tính cách của con người cũng không thể trong thời gian ngắn, mà thay đổi thành hai thái cực, Đường Thi bây giờ, giống như sẽ không tức giận, không có dáng vẻ được cưng chiều quá mức chút nào.
Đường Thi cũng không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Thích, nhưng trực giác làm cho cô phải trả lời cẩn thận: "Gần đây mới bắt đầu, đột nhiên cảm thấy có hứng thú."
Đoàn Thích không tỏ rõ ý kiến: "Nha."
"Trước đây nhóc chính là như thế này?"
"Cái gì?" Đường Thi quay đầu.
Đoàn Thích nhìn Đường Thi một mặt nghi ngờ, chầm chậm lắc đầu: "Không có gì."
Đường Thi thấy Đoàn Thích không nói gì nữa, cũng không cố gắng truy hỏi, trong lòng nhớ kỹ chuyện của Trịnh Tiểu Hy, chỉ hy vọng, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, dưới sự chờ đợi vô cùng của Đoàn Thích và sự tò mò của Đường Thi, Đoàn Duệ và Hạ Cảnh về đến Đoàn gia, Đường Thi quang minh chính đại mà nhìn Đoàn Duệ mấy lần, nhận ra Đoàn Duệ giống y như trong tiểu thuyết miêu tả, ngũ quan đẹp trai mạnh mẽ, thân hình cao lớn rắn chắc.
Đúng cùng công tử ôn hòa như Hạ Cảnh, cũng không kém chút nào, bởi vì trên người anh có khí thế mạnh mẽ, làm cho người ta không thể nào bỏ qua được khí chất của anh.
Bị đôi mắt mạnh mẽ của Đoàn Duệ nhìn, Đường Thi thoáng có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ, tuổi tâm lý của cô lớn hơn Đoàn Duệ, không sợ cái gì, liền nghênh đón ánh mắt của Đoàn Duệ mà nhìn lại.
Đoàn Duệ sững sờ, nhìn về phía Đường Thi, hỏi: "Đường Thi?"
"Chào anh, em là Đường Thi."
Bà nội Đoàn kéo tay Đoàn Duệ, nở nụ cười: "Duệ Duệ, đây là Đường Đường, Đường Đường không cần ngại ngùng, cứ gọi là anh Duệ, giống như anh Thích vậy."
Đoàn Duệ nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Đường Thi: "......" A.... A, bà nội Đoàn, cháu có ngại ngùng gì đâu chứ.
"Đã lâu không gặp, Đường Đường không phải đã quên anh Hạ rồi chứ?" Hạ Cảnh cười nói.
Đường Thi xua tay: "Không ạ, không ạ."
"Anh cả, anh Cảnh, hai người về bằng gì?" Mặt Đoàn Thích có chút kích động.
Đoàn Duệ cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của em trai mình, tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh lẽo, nhưng trên mặt cũng nhu hòa hơn: "Giao thông công cộng."
"Đi xe bus cũng tốt." Cháu cả về nhà, bà nội Đoàn chỉ cảm thấy cái gì cũng tốt, vui mừng trên mặt không ngớt.
"Vâng, bà nội, ông nội đâu ạ?"
"Ông ấy à, vừa mới ra cửa tìm người chơi cờ, ông ấy vừa đi thì hai đứa liền về, thật là một ngày không đánh cờ, cả người đều không thoải mái." Bà nội Đoàn bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Mấy người nói chuyện phiếm, phần nhiều là bà nội Đoàn hỏi, Đoàn Duệ trả lời, có điều, những câu trả lời này, đều rất ngắn gọn, nhưng cũng đi thẳng vào câu hỏi.
Tác phong quân đội của Đoàn Duệ, cũng rất tự nhiên mà ảnh hưởng trong cuộc sống bình thường.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người ngồi lại cùng nhau, Hạ Cảnh đột nhiên hỏi Đường Thi: "Đường Đường gần đây sáng tác thế nào rồi? Ba truyện ngắn của em trên tạp chí Người Suy Lý anh đều đọc rồi, suy nghĩ rất cặn kẽ, tình tiết quá ngoài sự dự đoán của mọi người, anh đoán không ra, ai là phạm nhân, bây giờ anh rất mong chờ, đọc được truyện ngắn tiếp theo của em."
Đường Thi bị hỏi có chút ngốc, thấy Hạ Cảnh còn đang nhìn mình, liền nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn anh Hạ, trước khi viết bài, em đã suy nghĩ rất nghiêm túc cẩn thận."
Không sợ bị người chê cười, ở trên phương diện này, Đường Thi cho rằng, cô còn có thể nói rất chuyên nghiệp, đầu óc thông minh, xoay chuyển nhanh chóng, viết mấy cái này, mặc dù tốn nhiều thời gian, nhưng thu hoạch được rất nhiều, nếu như không nắm chắc, cô sẽ không để bản thảo của mình truyền ra ngoài.
Đôi mắt đen như mực của Hạ Cảnh phát sáng, ý nghĩa trong câu nói của Đường Thi, anh đã hiểu, cô rất tự tin, chắc chắn mình có thể làm khó mọi người.
"Có điều, gần đây em không định viết tiếp, nếu anh Hạ muốn tiếp tục xem, chỉ có thể đợi sau khi em thi đại học rồi."
Hạ Cảnh kinh ngạc nhìn Đường Thi, nhưng bà nội Đoàn vui vẻ, cười ha ha nói: "Đường Đường nghĩ kỹ rồi? Đợi sau khi thi đại học, lúc nào ký cũng có thể."
"Vâng, bà nội Đoàn, cảm ơn bà đã suy nghĩ cho cháu." Có thể gặp được người họ Đoàn, đại khái, là phúc của cô đi.
Đoàn Thích thốt lên: "Anh Cảnh biết chuyện này....Đường Đường đang gửi bài?"
"Ừ, lần đầu tiên gặp Đường Đường, anh và cô bé nói rất hợp truyện, nói còn có thể đưa ra ý kiến, sau đó nhắc đến việc gửi bản thảo, Đường Đường nói với anh, cô bé đã gửi được bản thảo rồi." Hạ Cảnh kể lại rất nhiều truyện ngày trước, ngữ khí bình tĩnh.
Đoàn Thích liếc nhìn Đường Thi, thấy Đường Thi đang bị bà nội lôi kéo nói chuyện, không chú ý đến bên này, trong lòng không hiểu tại sao, lại có một cảm xúc tủi thân, chỉ là Đoàn Thích không hiểu, tại sao mình lại có cảm xúc như vậy.
"Nếu chuyển lên lớp 12, phải cố gắng học tập." Đoàn Duệ nghiêm túc tổng kết một câu.
Đường Thi ngại ngùng nở nụ cười: "Vâng, anh cả." Khà! Này để cô gọi giống Đoàn Thích đi! Nếu như có thể cô còn muốn gọi Đoàn Thích là anh Đoàn đấy!
Lầu ba nhiều hơn một người, cảm giác này, có chút kỳ lại, đặc biệt là, khi Đường Thi nghe được Đoàn Duệ nói với mình: "Ở lại nhà đi, đừng suy nghĩ linh tinh." Nhất thời có một loại cảm giác, "A, cô thật sự có một anh trai, không phải kiểu gọi để đấy."
Người anh trai này, quả thật, quá thành thục rồi, chẳng trách Đoàn Thích kính trọng anh như vậy.
Đường Thi nằm trên giường, lăn lộn qua lại, không ngủ được, Trịnh gia bên kia, sao không thấy truyền lại chút tin tức nào thế? Làm cho tâm can cô lộn tùng phèo, nhưng Đường Thi lại không thể chạy đến Trịnh gia.
Nguyên nhân là bởi vì bà nội Trịnh, cũng không phải là bà nội Trịnh ghét Đường Thi đến mức nào, mà là, bà Trịnh keo kiệt nổi tiếng, không thích người khác đến Trịnh gia, bởi vì khi ngươi đến, liền phải chiêu đãi, hao đồ tốn của, nhỏ là phải đun nước, lớn là hoa quả, đồ ăn vặt thậm chí còn là ăn cơm.
Ông nội Trịnh xuất thân nông dân, lúc đó làm cách mạng, đi làm lính, dựa vào một thân huyết tính, ngồi lên địa vị cao, sau đó, trở thành nguyên lão của quân khu đại viện, mà bà Trịnh, cũng là sau khi chiến tranh, dẫn con cái từ nông thôn lên Bắc Kinh, một nhà Trịnh gia cắm rễ ở Bắc Kinh.
Nhưng bà Trịnh, có lẽ là khi còn trẻ nghèo đói, rất keo kiệt, cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác, chủ nhật Đường Thi đến tìm Trịnh Tiểu Hy, lúc đó, sắc mặt bà khó coi vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy lấy đồ chiêu đãi cô, càng hận không thể đuổi cô ra ngoài, Đường Thi bị nhìn chăm chú như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không dám ở lâu, cô chỉ sợ, bà Trịnh thật sự muốn cầm chổi đuổi cô ra ngoài!
Bà Trịnh, không chỉ keo kiệt với bản thân, còn với cả con cái, chỉ có ông Trịnh, mới hào phóng, cũng vì vậy, ông Trịnh cũng mắt nhắm mắt mở, tùy tiện để bà làm chủ.
Cũng vì vậy, Đường Thi rất có khả năng không tin, bà Trịnh sẽ cho Tô Tiếu và Văn Thuần Tĩnh sắc mặt tốt, huống hồ, hai người này, lúc đó đều tay không mà đến!
Bà nội Trịnh cũng không sợ người chê cười, giữ hết tiền ông Trịnh kiếm được nhiều năm, một phần cũng không cho con cháu, nói với bên ngoài là, không cần con cái nuôi lúc già, bọn họ tự có tiền, không cần.
Nói là như vậy, làm cho rất nhiều người đều im tiếng, dù sao chuyện của nhà khác, bọn họ cũng không xen vào, huống hồ, hành động của bà Trịnh, vẫn đúng là làm cho người ta không nói được, ai bảo hai anh em nhà họ Trịnh đều gật đầu chứ?
Đối với cái này, Đường Thi không có bình luận gì, lời giải thích của bà Trịnh, không sai, ông Trịnh đồng ý đưa tiền lương của mình cho bà Trịnh, dùng như thế nào, hoàn toàn là tự do của bà.
Vừa nghĩ đến một nhà Trịnh Tiểu Hy chủ nhật về nhà, đều phải đem gạo, đưa tiền đồ ăn, Đường Thi thật sự cảm thấy trái tim rất mệt.
Tình huống quả thật như Đường Thi nghĩ vậy, khi bà Trịnh nhìn thấy Văn Thuần Tĩnh dẫn theo Tô Tiếu lại đây, sắc mặt nháy mắt biến thành đen xì, tuy rằng mặt của bà vốn dĩ đã đen, nhưng không trở ngại nó trở nên đen hơn!
Người nhà họ Trịnh thấy Tô Tiếu phía sau Văn Thuần Tĩnh, nháy mắt, người nào làm chuyện người đó, nụ cười trên mặt Văn Thuần Tĩnh không giữ được, sao bà ta lại quên, bà Trịnh không thích nhất người khác chiếm tiện nghi của mình, mà hôm nay, Trịnh Xương đưa tiền, chỉ đủ ba người!
Tô Tiếu mẫn cảm nhìn thấy mấy người Trịnh gia không để ý đến cô ta, trong lòng hận muốn chết, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn, ngay cả Văn Thuần Tĩnh đứng trước cô ta, cúng có chút bất mãn.
Nếu muốn dẫn cô ta đến Trịnh gia, sao không biết chuẩn bị sẵn sàng trước? Quả nhiên, trong lòng người phụ nữ này căn bản không có cô ta! Bằng không, bằng không kiếp trước cô ta thảm như vậy, sao không thấy bà ta đứng ra giúp cô ta chứ?
A! Còn hay cho bà ta luôn miệng nói, là tốt cho cô ta? Sao bà ta dám?
Tô Tiếu nắm chặt tay, nhớ đến tất cả những khuất nhục và chê cười kiếp trước, cô ta rơi vào kết cục như vậy, cũng không tin, người đàn bà mà cô ta gọi là mẹ, không hề biết chút nào?!
Trong giây lát, Tô Tiếu nghĩ đến rất nhiều, Văn Thuần Tĩnh, Văn gia, ba Tô, Tô Đình Đình... Trong lòng có vô số cảm xúc muốn bộc phát, nhưng trước khi mất khống chế, cô ta đã nhịn được, không nhịn, cô ta còn có thể làm gì? Chờ cô ta cường đại rồi... Những người này, những người này, tất cả cô ta đều không để trong mắt.
Văn Thuần Tĩnh cũng không biết, người mà bà ta che chở, trong lòng đang bất mãn với bà ta, thấy tất cả người Trịnh gia dùng khuôn mặt lạnh lùng, liền yếu ớt mà nhìn về phía Trịnh Xương: "A Xương, em..."
Trịnh Xương xua xua tay: "Thôi, có chuyện gì, chờ ăn xong hãy nói."
Văn Thuần Tĩnh thở một hơi, Trịnh Xương mở miệng, liền biểu thị, bà Trịnh sẽ không cắn mãi không nhả.
"Ta và ba con cũng chỉ còn lại chút tiền dưỡng lão như vậy, A Xương, con đừng nghĩ, ta sẽ bỏ tiền." Bà Trịnh dường như không để ý đến bầu không khí đang cứng ngắc trong nhà, ngữ khí vô cùng cứng rắn.
Trịnh Xương dở khóc dở cười: "Mẹ, con trả tiền, người đừng lo lắng, con sẽ lấy tiền đưa cho người."
Bà Trịnh dò xét mà nhìn một cái: "Này còn tạm được."
Danh sách chương