Lúc Mặc Tức tỉnh lại khỏi cơn mê, phát hiện mình đang ở trong một vùng bóng tối.

Hắn mở mắt ra, lồng ngực nhức nhối như thể bị dùi nhọn đâm mạnh vào khoang tim, trước mắt vẫn chập chờn gương mặt của Cố Mang vào phút cuối chia ly, lấm lem máu tươi và nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười trông về hắn.

Hắn nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

—— Nhưng mà, chuyện của hắn vẫn còn chưa làm xong. Vì mở con đường này, Cố Mang đã hiến tế xương cốt và máu thịt của mình, bây giờ Cố Mang đã lìa đời, hắn phải thay người yêu của mình hoàn thành tâm nguyện chưa trọn này.

Dù hắn đã đau đến mức như bị lăng trì rồi.

Cổ họng trượt lên trượt xuống, Mặc Tức nuốt ngược vô vàn cay đắng, từ từ nhổm người dậy.

Phải, còn chưa kết thúc, còn chưa phải điểm cuối.

Cố Mang không còn nữa, nhưng Trọng Hoa vẫn còn hắn, Cửu Châu vẫn còn hắn, chỉ cần hắn còn sống, Cố Mang sẽ không thật sự rời đi. Hắn sẽ tiếp nhận tro tàn của Cố Mang, đến tận khi chính hắn cũng vùi thây trên con đường này mới thôi.

Mặc Tức ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn quanh bốn phía. Nơi đây rộng lớn vô bờ, hệt như cõi hỗn độn lúc Bàn Cổ chưa khai phá đất trời. Chỗ hắn nằm trông từa tựa mặt nước, song cơ thể lại không bị chìm xuống, tưởng như là một mặt băng vậy, nhưng vẫn có những gợn sóng lăn tăn.

Mặc Tức cúi đầu, nhìn thấy bóng hình của mình phản chiếu trên mặt nước, nhưng kỳ lạ một điều, xung quanh bóng hình của hắn lại dập dờn vài luồng khí tím đen, những luồng khí đó liên tục toát ra từ ngực hắn, thế rồi lại nhanh chóng biến mất. Ngoài chúng ra, còn có một vầng hào quang khổng lồ màu trắng bạc đang phập phù trôi nổi.

Mặc Tức không thấy rõ rốt cuộc đó là gì, chỉ biết nó cực kỳ to lớn, nhìn đường nét có vẻ khá giống thần võ Thôn Thiên của chính hắn.

“Đó đích thực là vũ khí của ngươi, thần võ Thôn Thiên.”

Đột nhiên, một giọng nói trang trọng uy nghiêm vang lên sau lưng hắn. Mặc Tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng tung bay đứng phía cuối vùng tối. Nam tử đó cao lớn tuấn tú, khí chất lẫm liệt bất khả xâm phạm, xung quanh phủ sương mù thanh nhã, khiến dung mạo của hắn trông mập mờ không rõ, chỉ loáng thoáng thấy được ngũ quan sắc sảo và làn da như ngọc lạnh của hắn, hẳn là một người đàn ông cực oai vệ.

Mặc Tức hơi ngạc nhiên, không biết vì sao đối phương có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Hắn không khỏi hỏi: “Ông là ai?”

Nam tử không trả lời.

Mặc Tức bèn đứng dậy đi về phía đối phương, nào ngờ lại phát hiện bất luận mình đi bao nhiêu bước, người nọ cũng vĩnh viễn giữ khoảng cách ban đầu đối với mình, dường như làm cách nào cũng không thể đến gần.

Mặc Tức đang phiền muộn trong lòng, không có tâm trạng nán lại đây, vì vậy dừng bước hỏi: “Đây là đâu?”

Lần này nam tử lại trả lời: “Ngươi đang ở trong đá Nghịch Chuyển. Đất trời trong viên đá này không can hệ đến lục giới, là một mảng đất trời hoàn toàn khác.”

Mặc Tức nhắm mắt lại, day thái dương quặn đau, nghiến răng nói: “Ông là thần tiên chủ quản viên đá này?”

“Xem là thế đi, ngươi không cần hỏi đến thân phận của ta, ta chỉ là một luồng linh lực của Thiên Đế, trú giữ trong viên đá này thôi. Chân thân của ta là ai, với ngươi mà nói chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.”

Trong đây thật sự có thần linh.

Ngặt nỗi sau biến cố này, Mặc Tức đã mất lòng kính sợ với thần linh, thế nên đối mặt với vị thần trong đá Nghịch Chuyển, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không có gì để nói với ông hết, thả ta trở về.”

Thần linh lắc đầu nói: “Ngươi vẫn chưa thể ra ngoài.”

Mặc Tức đau quá hóa giận, quát lớn: “Ông còn muốn thế nào?!”

Hắn nóng nảy như thế, thần linh lại chẳng hề để bụng, chỉ nhìn hắn với vẻ hơi thương xót, rồi lại như không dao động quá nhiều. Hồi lâu sau, thần linh mở miệng nói: “Mặc Tức, ngươi không cần hận ta như thế, thiên mệnh của ngươi không phải do ta khống chế, ta cũng chỉ là linh lực do Thiên Đế để lại trong viên đá mà thôi. Ngươi đã hoàn thành thiên mệnh của đá Nghịch Chuyển, ta cũng có thể bàn giao nhiệm vụ, thật ra thì, ngươi có ơn với ta đấy.”

“Có ơn…” Hai chữ kẹt giữa răng môi, cuối cùng bị nghiền thành tiếng cười lạnh, Mặc Tức ngước vành mắt đỏ hoe, tròng mắt đã hằn đầy tơ máu, khàn giọng nói: “Được. Ông báo ơn đi, chấm dứt tất cả mọi chuyện đi. Cố Mang cũng được, Lục Triển Tinh cũng được, cả những binh sĩ vô danh không ai nhớ đến kia… Mấy trăm năm qua đã có quá nhiều người chết rồi.”

Hắn nhìn ảo ảnh mờ mịt của thần linh: “Nếu ông là thần, ắt hẳn ông đã sớm nhìn thấy.”

“… Phải.”

“Vậy tại sao không chấm dứt nó!! Ông làm vậy có khác nào khoanh tay mặc kệ đâu!!”

Linh hồn của thần linh nhắm mắt lại, thoạt đầu có vẻ không muốn trả lời, nhưng im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Mặc Tức, thần tiên không thể cứu người, chỉ có thể dẫn đèn cho người tự cứu mình. Mà giờ đây ta gọi ngươi vào đất trời bên trong đá Nghịch Chuyển, là vì muốn nói cho ngươi biết, tất cả sắp sửa kết thúc rồi. Chỉ còn một bước cuối cùng thôi.”

“Hoa Phá Ám sống trên thế gian đã mấy trăm năm, gã dung hợp với ma, căn bản không còn là người sống. Ban đầu ta trở về quá khứ là vì tiêu hủy năng lượng của thú Huyết Ma, nhưng cuối cùng lại nói cho ta biết, đá Nghịch Chuyển vốn dĩ không có công dụng đó —— Ông nói ta biết đi, chúng ta còn phải tự cứu thế nào đây?”

Mặc Tức ép hỏi từng bước, thần linh cũng lắng nghe từng chữ.

Cuối cùng, linh lực của Thiên Đế thở dài một hơi, nói: “Ta biết trong lòng ngươi có oán có hận, cũng không tiện khuyên nhiều, nhưng mà…”

Dừng một thoáng lại nói với Mặc Tức: “Hoa Phá Ám thật sự không phải là bách chiến bách thắng, năng lực của gã gắn chặt với thú Huyết Ma, mà ta gọi ngươi tới đây, chính vì muốn nói cho ngươi biết cách phá giải sức mạnh con ma thú của gã.”

Mặc Tức im lặng, nghiến răng dằn cơn giận ngút trời: “… Được. Ông nói đi.”

“Cách đó nằm ở chỗ,” Thần linh nói: “Ngươi phải biết được quá khứ của mình đã xảy ra chuyện gì.”

Mặc Tức sửng sốt: “Quá khứ của ta?”

Thần linh phất nhẹ tay áo rộng, chỉ vào mặt nước không gió nhưng vẫn gợn sóng kia, nói: “Đúng thế. Đá Nghịch Chuyển có thể phản chiếu linh hồn của một người. Cơ thể của ngươi hệt như một vật chứa, chứa đựng tất cả thăng trầm mà đời này ngươi từng gặp, yêu hận mà đời này ngươi từng trải —— Ngay tại đây, ngay dưới chân ngươi, mọi thứ đều có thể chiếu ra.”

Mặc Tức lại cúi đầu xuống nhìn.

Cái bóng, nghĩa là chính hắn.

Ảo ảnh cá voi, đại diện cho vũ khí lợi hại nhất của hắn.

Còn những luồng khí đen toát ra từ lồng ngực rồi nhanh chóng biến mất kia là cái gì? “Đó là ma cổ mà năm xưa Mộ Dung Thần trồng trong người ngươi.”

Nghe vậy, Mặc Tức đã nhớ ra, cái này hẳn là cổ thao túng mà Mộng Trạch từng nghĩ cách nhổ bỏ. Hôm bức vua thoái vị trên điện Kim Loan, Mộ Dung Mộng Trạch từng nói, lúc nàng cứu chữa cho Mặc Tức bị Cố Mang đâm trọng thương trong trận thủy chiến hồ Động Đình, nàng đã phát hiện cổ chú này, sau đó âm thầm nhổ bỏ sau lưng Mộ Dung Thần.

Vì thế linh hạch của nàng bị tổn hại, sau này không thể thi triển bất cứ pháp thuật mạnh mẽ nào nữa.

Những suy nghĩ của Mặc Tức như từng chữ rõ ràng ném vào trong mắt của thần linh.

Thần linh nói: “Ngươi lầm rồi. Trước giờ ma cổ không phải là do Mộ Dung Mộng Trạch nhổ.”

Mặc Tức ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì?”

Thần linh lặp lại: “Trước giờ ma cổ không phải là do Mộ Dung Mộng Trạch nhổ.”

“…”

“Người thật sự rút cổ thay ngươi, y mổ lồng ngực của ngươi, nhổ bỏ ma chú cho ngươi. Nhưng lúc đó y đang ở địch doanh, thứ nhất, không thể để Mộ Dung Thần phát hiện y làm chuyện như vậy. Thứ hai, y cũng không ở riêng với ngươi quá lâu trước mắt của người Liệu, vì vậy y buộc lòng phải dùng hạ sách này, thương lượng với Mộ Dung Mộng Trạch, nhờ nàng giữ bí mật.”

Mặc Tức chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xộc thẳng lên não, đầu hắn “ong” một tiếng, ngón tay run bần bật, lắp bắp hỏi: “Ông nói… cái gì?”

“Trận thuỷ chiến Động Đình, Cố Mang đâm một nhát vào ngực ngươi, không phải là vô duyên vô cớ.”

“!!”

“Trong quá trình làm mật thám ở Liệu, y phát hiện Mộ Dung Thần đã từng giở thủ đoạn với ngươi, vậy nên trong lần giao chiến đó, y mới cố tình dụ ngươi lên chiến hạm, đâm ngươi trọng thương bất tỉnh.”

“Sau khi ngươi tỉnh lại, chỉ thấy Mộ Dung Mộng Trạch chạy đến tiếp viện đưa ngươi về quân doanh, chữa lành vết thương của ngươi với cái giá linh hạch bị vỡ nát. Nhưng sự thật chính là…” Thần linh dừng một lát rồi nói: “Sau khi ngươi hôn mê, là Cố Mang đưa ngươi vào phòng tối trên chiến hạm, thay ngươi rút cổ độc, là y cố tình bảo Mộ Dung Mộng Trạch tấn công vào muôn trùng vòng vây —— Giao ngươi, vào tay nàng.”

Mặc Tức tái hết cả mặt, máu như đông thành băng.

Cái gì…?

“Cố Mang hiểu rõ Mộ Dung Mộng Trạch là hạng người gì, trước giờ nàng không hề đơn giản, nàng có dã tâm, có quyền mưu, mặc dù cũng là dòng giống đế vương máu lạnh vô tình, nhưng chí ít nàng không có điên rồ như huynh trưởng của mình. Cố Mang cũng biết, ngươi là nguồn trợ lực cực lớn với Mộ Dung Mộng Trạch, nàng hận không thể tìm đủ mọi cách lôi kéo ngươi, vì vậy tặng không cho nàng ân tình này, dù rằng có nguy hiểm, nàng cũng nhất định sẽ nhận lấy.”

Mặc Tức cảm thấy cổ họng như bị đóng băng, thật lâu sau, hắn nghe được một giọng nói khản đặc cất lên, giọng nói đó vô cùng lạ lẫm, đến mức hắn nhất thời không nhận ra người nói chuyện là chính bản thân mình.

Hắn hỏi: “Vì thế… cái gọi là ơn cứu mạng… từ trước đến giờ… từ trước đến giờ không phải là Mộng Trạch… là Cố Mang để nàng nhận thay…?”

“Y buộc phải làm vậy.” Thần linh nói: “Y mong ngươi hận mình, mong ngươi được Mộ Dung Mộng Trạch bảo vệ, cũng mong sau này ngươi không bị Mộ Dung Thần khống chế, y không còn cách nào ngoài cách đó.”

“… Vậy nên Mộng Trạch… linh hạch của nàng trước giờ vẫn…”

“Phải. Trước giờ nàng không hề bị thương, nàng là dược tu, lại là chủ quản đài Thần Nông, nàng ngụy tạo một bệnh trạng cho mình là chuyện quá dễ dàng. Người phàm trên thế gian này, chỉ có hai người biết bí mật của nàng, một là chính nàng, hai là Cố Mang.” Thần linh thản nhiên nói: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi thấy Cố Mang sắp khôi phục ký ức, nàng liền phái Chu Hạc lén lút dùng tà pháp trong lúc thẩm vấn, muốn ngăn Cố Mang lấy lại hồi ức.”

Mặc Tức càng kinh ngạc: “Chu Hạc cũng bị nàng giật dây?!”

“Đúng, Chu Hạc là vây cánh của Mộng Trạch, cũng là bạn thân của nàng ta. Ngươi nói không sai, người vẫn muốn ngăn cản Cố Mang hồi phục, chính là Mộ Dung Mộng Trạch.”

“…”

“Nàng biết lòng cảm kích của ngươi dành cho nàng là một quân cờ quan trọng, mà nàng lại không dám chắc sau khi Cố Mang nhớ ra chuyện cũ, liệu có vì thời gian qua đi vật đổi sao dời mà tiết lộ sự thật cho ngươi biết hay không, vì thế nàng nóng lòng muốn kích thích Cố Mang, làm y phát rồ mất lý trí lần nữa. Chỉ cần y khờ dại, trên đời sẽ không còn người thứ hai biết về bí mật của việc nàng cứu ngươi.”

Mặc Tức lẩm bẩm: “Không thể nào… nàng… rõ ràng nàng có nhiều cơ hội để ra tay như thế… nhưng nàng vẫn luôn nhẫn nại chăm sóc Cố Mang, còn chỉ đường cho ta, bảo ta đến Lâm An tìm đại tu…”

“Chỉ đường?” Thần linh cười lạnh một tiếng: “Bản tâm thiện lương của ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Là ngươi không biết thôi, thật ra biến cố của nhà họ Nhạc đã cứu Cố Mang một lần đấy. Bởi vì theo kế hoạch ban đầu của Mộ Dung Mộng Trạch, đầu óc của Cố Mang sẽ bị hủy hoại hoàn toàn sau khi các ngươi tìm được ‘đại tu’ kia.”

“…!”

Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Mặc Tức, thần linh bình tĩnh nói: “Mặc Tức, ngươi cảm thấy nàng sẽ để Cố Mang xảy ra chuyện trong lúc nàng chăm sóc Cố Mang sao?”

“Trước sau Mộ Dung Mộng Trạch đã ra tay mấy lần, lần đầu tiên là ám sát Mộ Dung Liên, lần thứ hai là trong phòng trị liệu của Cố Mang, nàng nói cho y biết sự thật về lời thề thiên kiếp. Trong kế hoạch thứ hai, nàng đã khiến cho Cố Mang sụp đổ phát rồ, gần như sắp thành công, nào ngờ sự xuất hiện của ngươi lại ngăn Cố Mang sa chân vào tay giặc. Nếu lúc này nàng lại nóng lòng muốn đạt thành kết quả, làm Cố Mang phát bệnh trong tay mình, liệu ngươi có nghi ngờ nàng không?”

“…”

“Vậy nên…” Lồng ngực của Mặc Tức bức bối, nhưng lần này không phải vì phẫn nộ, mà là nguội lạnh và mỏi mệt khôn cùng, hắn lẩm bẩm: “Nếu chúng ta đến ngoại thành Lâm An, cũng sẽ không tìm được đại tu thật sự…”

“Phải. Chỉ có một tu sĩ do chính nàng ngụy trang, chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới.”

Nghe vậy, Mặc Tức sững sờ giây lát, không khỏi ngửa đầu cười khổ.

Mộng Trạch… Mộng Trạch… nàng… nàng thế mà cũng có bàn cờ của mình ư?

Thì ra đế vương quyền mưu, quý tộc phân tranh, ngươi lừa ta gạt, nửa đời sau quay đầu nhìn lại, không ngờ kẻ nào cũng có toan tính của riêng mình, cái gì cũng nhuốm màu giả dối.

Một chiếc vương tọa, một tay quyền thế, thật sự quan trọng đến thế sao? Đáng để dốc trọn tâm sức cả đời mình, lợi dụng chân tình của tất cả mọi người.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mọi thứ thật quá đỗi buồn cười.

Trong suốt mấy năm qua, những gương mặt quanh mình, hắn thật sự nhìn thấu được mấy cái?

Cuộc đời đầy toan tính như thế, thật sự đáng giá sao…

“Mặc Tức, ngươi không nên nghĩ vậy. Thứ không đáng giá với ngươi, lại đáng giá với Mộ Dung Thần và Mộ Dung Mộng Trạch.” Thần linh nói: “Ngươi là một người quá chính trực, Cố Mang lại là một người quá lý tưởng, người như các ngươi dễ dàng làm thánh, nhưng khó mà làm vua.”

Mặc Tức nhắm mắt lại, uể oải thì thào: “Mộ Dung Mộng Trạch cũng muốn làm vua…”

“Không. Thứ mà nàng muốn, xa hơn làm quân chủ của Trọng Hoa rất nhiều, chỉ là trời không cho nàng mệnh đó, nàng sẽ tự tay giành. Từ xưa đến nay kẻ làm quân vương chưa một ai trong sạch thuần thiện cả, nàng đúng là thủ đoạn âm tàn, nhưng mà ——” Dừng một lát lại nói: “Với một quân chủ mà nói, quan trọng nhất là trị quốc có năng lực có đường lối hay không, những chuyện khác không quan trọng quá nhiều. Lời này nghe thì tàn nhẫn thật, cũng sẽ gây cảm giác bất bình, chẳng qua người có muôn ngàn mặt, mỗi người một sở trường, đúng sai không bàn đến, những gì ta có thể nói là, nếu người này thống trị một quốc gia, sẽ phù hợp hơn Mộ Dung Thần, Mộ Dung Liên, Cố Mang và cả ngươi rất nhiều.”

“…”

Thần linh lại im lặng giây lát rồi nói tiếp: “Được rồi, bây giờ ngươi đã biết tất cả…” Hắn phất nhẹ tay áo, nhìn Mặc Tức cách sương lạnh mờ mịt: “Mặc Tức, sau khi trở về, ngươi có muốn tìm nàng trả thù không?”

Đổi lại thành ba năm trước hay năm năm trước, trong lòng Mặc Tức cái gì cũng trắng đen rõ ràng, yêu hận rạch ròi, dường như luôn tin rằng mọi việc trên đời đều sẽ nhận được một kết cục công bằng và minh bạch.

Mà bây giờ, hắn lại biết, thật ra giữa trời đất này có rất nhiều chuyện không được như ý người, không rõ thiện hay ác.

Chỉ là cùng lúc đó, Cố sư huynh của hắn cũng chỉ dẫn hắn, nói cho hắn biết, bất luận người khác có ra sao, vận mệnh có bất công hay không, con người cần nhất là không phụ lòng mình.

Dù là giá lạnh sương tuyết, vạn vật tĩnh mịch, cũng sẽ có đóa mai không sợ rét, tùng bách nghênh đón gió.

Danh lợi, cực khổ, đêm tối thậm chí là cái chết cũng quyết không thay lòng, đó mới là hoàn thành đạo của mình.

Thần linh chờ một hồi, thấy Mặc Tức không đáp cũng không hỏi gì thêm, mà lại chỉ vào mặt hồ ——

“Nếu ngươi chưa nghĩ ra thì cũng không cần trả lời ta, báo thù hay không, sau khi về Trọng Hoa gặp nàng, chính ngươi sẽ tự có quyết định. Ta lại nói cho ngươi nghe chuyện mấu chốt thứ hai.”

“… Chuyện gì?”

“Ngươi nhìn Thôn Thiên trong hồ nước này đi, hình bóng của Thôn Thiên phản chiếu từ cái bóng của ngươi, ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?”

Mặc Tức nói: “Thôn Thiên là thần võ của ta, tất nhiên có thể phản chiếu ra…”

“Thế tại sao Suất Nhiên không xuất hiện?”

Mặc Tức nghe vậy thì giật mình, giương mắt lên.

Thần linh điềm tĩnh nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, vì sao Thôn Thiên lại có năng lực dời núi lấp biển như thế, thậm chí còn tàn bạo gấp bội thần võ bình thường không?”

“…”

Thấy Mặc Tức không đáp, thần linh nói: “Thật ra Thôn Thiên, thật sự không phải là một món thần võ bình thường.”

Mặc Tức kinh ngạc trợn to mắt: “…!”

“Ngươi cũng biết, năm đó tiên vương của Trọng Hoa các ngươi muốn dựa theo cấm thuật mà Thẩm Đường để lại, luyện ra tiên thú có thể đối kháng với thú Huyết Ma —— Người người đều cho rằng ông ta đã thất bại, bản thân lão Quân thượng cũng cho là như thế. Nhưng sự thật không phải là như vậy.”

Thần linh phẩy nhẹ tay áo, ôn hòa nói: “Năm đó những người tham gia luyện chế tiên thú, cha của Mộ Dung Liên và cha của Chu Hạc… trong số bọn họ có người đồng lòng với lão Quân thượng từ đầu đến cuối, có người lại nhìn ra năng lực tự chủ của lão Quân thượng đang dần dần xói mòn trước pháp thuật hắc ma, trong này có một người, chính là cha của ngươi.”

Mặc Tức thảng thốt!

“Thật ra năm đó thú Thánh Tiên đã được thuận lợi luyện ra rồi, nhưng nó có linh hồn, chỉ bộc lộ sức mạnh trước mặt người mà nó thừa nhận, vì vậy những người khác cho rằng mình đã luyện chế thất bại, nhưng đó không phải là sự thật, chỉ là bọn họ không vượt qua được sự thăm dò của nó, không biết nó đã thành công thai nghén thành châu. Mà cha ngươi Mặc Thanh Trì… ông ấy là người duy nhất được tiên thú thừa nhận.”

“Con tiên thú đó chỉ hiện hình trước mặt ông ấy, nhận ông ấy làm chủ nhân. Hơn nữa còn từng đau buồn báo trước với chủ nhân của nó, không lâu sau ông ấy sẽ hy sinh trong một trận chiến dịch, gia tộc của ông ấy cũng sẽ đại loạn —— Mà thứ duy nhất có thể bảo vệ con trai ông ấy không bị ức hiếp, chỉ có pháp lực hùng mạnh nhất —— Đó là chính bản thân nó.”

Mặc Tức không khỏi lùi về sau một bước: “Cái gì…”

“Ta biết ngươi sẽ rất kinh ngạc, nhưng sự thật chính là như thế đấy. Mặc Tức, sau khi biết được mình không còn sống trên đời này bao lâu, cha ngươi đã phong ấn linh châu của tiên thú trong cơ thể của ngươi, để nó nhận ngươi làm chủ nhân, bảo vệ ngươi bình an trưởng thành. Nếu không vì sao từ nhỏ ngươi đã có thiên phú dị bẩm và thực lực dũng mãnh đến mức đó? Năng lực của ngươi vượt xa cả kỳ tài, căn bản là dị thường.”

Mặc Tức run bần bật, nhớ lại đủ mọi quá khứ, cùng với sát chiêu có thể giết trăm vạn người mà mình vẫn một mực áp chế, ngón tay cũng dần dần lạnh toát.

“Ngươi cho rằng Thôn Thiên là thần võ ngươi triệu ra sau khi khai hóa, không phải.” Thần linh nói: “Đó là linh hồn của tiên thú mà Mặc Thanh Trì để lại cho ngươi. Linh lực hùng mạnh của ngươi, cũng bắt nguồn từ nó.”

Thần linh nhìn thẳng vào đôi mắt của Mặc Tức, nói từng chữ một:

“Thú Thánh Tiên, vẫn luôn bị phong ấn trong cơ thể của ngươi.”

“!!”

“Vì vậy người duy nhất trên đời có thể triệt để tiêu diệt thú Huyết Ma… chính là ngươi.”

Mặt mũi của Mặc Tức đã rút sạch màu máu.

Hắn ngơ ngác mở to mắt, nhìn vị thần của viên đá Nghịch Chuyển, mà thần linh nói xong câu này, sương mù xung quanh càng mờ mịt mông lung, khiến cho bóng dáng của hắn trông càng thêm mơ hồ, giọng nói cũng xa xăm ngút ngàn, hệt như cách núi sông biển hồ.

“Mặc Tức… đá Nghịch Chuyển chọn ngươi, tất nhiên không phải là tình cờ. Tiếp theo đây, ta sẽ tháo giải phong ấn của Thôn Thiên trong cơ thể của ngươi, để ngươi có được trọn vẹn sức mạnh của thú Thánh Tiên, đủ sức địch lại thú Huyết Ma.”

“Mà ngươi, ngươi cũng có hai lựa chọn —— Sau khi ra ngoài, ngươi có thể chọn cách đi tìm Mộ Dung Mộng Trạch báo thù, ngươi có linh thể của tiên thú kề bên, giết nàng, giữ thành làm vua, sau đó dùng kết giới Thôn Thiên bảo vệ thành Trọng Hoa, biển máu của thú Huyết Ma sẽ nuốt trọn Cửu Châu, nhưng sẽ không đụng đến thành Trọng Hoa. Ngươi có thể an phận ở một góc.”

“Nhưng mà, ngươi cũng có thể chọn cách sau khi đánh thức Thôn Thiên, lặn sâu xuống dưới biển máu. Ở đó, ngươi sẽ cảm ứng được trái tim của thú Huyết Ma. Chỉ cần ngươi dùng linh lực của mình dung hòa với nó, ngươi sẽ có thể hủy diệt nó, biển máu sẽ hóa thành hồ nước bình thường, Hoa Phá Ám cũng sẽ mất đi nguồn sức mạnh, biến thành một người thường có thể bị đánh bại. Cửu Châu được bảo vệ, nhưng mà…”

Thần linh bỗng nhiên khựng lại, giọng như chuông lớn:

“Sau khi ngươi và thú Huyết Ma đồng quy vu tận, từ nay sẽ vĩnh viễn thoát khỏi vòng luân hồi, không được đầu thai chuyển thế.”

Mặc Tức lắng nghe, rõ ràng là chuyện tàn nhẫn như thế, nhưng hắn lại không cảm thấy có gì quá nặng nề.

Hắn là người vừa tróc hồn phách của Cố Mang, lại vừa trải qua bao nhấp nhô thăng trầm, lúc này với hắn mà nói, dường như không có chuyện gì đau hơn quá khứ cả.

Làn sương lượn lờ quanh thần linh, khiến người không nhìn rõ được sắc mặt của hắn. Sau một lúc lâu, hắn như thở dài một tiếng, thế rồi nói với Mặc Tức: “Hai con đường này… không ai ép buộc ngươi, ta đã nói rồi, thần linh sẽ không cứu người, chỉ dẫn đèn cho người tự cứu mình. Tương tự, thần linh cũng sẽ không ép ngươi lựa chọn. Đi con đường nào, tự ngươi chọn đi…”

Dứt lời, thần linh biến mất trong sương lạnh, sau đó một lực đẩy mạnh mẽ thúc Mặc Tức một cái, bóng tối bên trong không gian này bất thình tan rã, vỡ thành vô số mảnh vụn óng ánh mà rời rạc, rơi lả tả trước tầm mắt của hắn.

Mặc Tức nhìn thấy hơn ba mươi năm quá khứ của mình chớp lóe giữa những mảnh vỡ đó, nhìn thấy thuở mình còn ấu thơ, Mặc Thanh Trì đứng dưới gốc cây quế, cha mình duỗi bàn tay đeo giáp, mỉm cười nói với mình: “Tiểu Hỏa Cầu, sao con lại tới đây?”

Hắn nhìn thấy lần đầu tiên mình gặp Giang Dạ Tuyết, thiếu niên ôn hòa khiêm tốn lặng lẽ đứng bên đài, đang nói chuyện với mẹ, được mẹ nhắc nhở bèn quay đầu nói với mình: “Xin chào, ta là Nhạc Dạ Tuyết, huynh là tiểu công tử của Mặc phủ phải không?”

Hắn nhìn thấy Mộ Dung Liên bắt nạt Cố Mang đủ đường trong học cung, lúc ấy lại không biết thì ra tận sâu trong lòng Mộ Dung Liên, ngoại trừ đố kỵ với Cố Mang, vẫn còn một ít khắc khoải với huyết thống.

Hắn nhìn thấy Mộ Dung Sở Y lạnh lùng cao ngạo một mình bước đi trên hành lang, cho rằng đối phương bạc tình bạc nghĩa như lời đồn, sau này mới biết thật ra trong lòng Mộ Dung Sở Y chất chứa dịu dàng lưu luyến mênh mông như biển hồ.

Sau đó, hắn nhìn thấy ngày mình đoạn tuyệt ân tình với Cố Mang, trên chiếc thuyền trong trận thủy chiến hồ Động Đình, Cố Mang mặc bộ đồ đen tuyền, tay cầm lưỡi lê bước về phía hắn giữa khói lửa mịt mù.

Lần đó trên trán của Cố Mang buộc khăn lụa anh liệt cướp từ xác người chết, hắn từng cho rằng Cố Mang muốn nhục mạ liệt sĩ, lại không biết đó là nỗi quyến luyến của Cố Mang với Trọng Hoa.

Lúc ấy Cố Mang khép mở môi, lạnh lùng nói với hắn: “Thân làm tướng sĩ, sống trên đời này, không thể quá niệm tình xưa.”

Nhưng sau này hắn biết, mỗi phút mỗi giây Cố Mang ở nước Liệu, đều chưa bao giờ quên bảy vạn bia, ba vạn người, một đất nước, thành Cửu Châu.

Hắn từng oán hận Cố Mang máu lạnh vô tình, không chịu quay đầu lại.

Thật ra Cố Mang chưa từng phản bội bọn họ rẽ sang con đường khác, y chỉ tự bước đi một mình, đi về phía trước dọn sạch chướng ngại mở một đường máu cho những người đến sau.

Hắn cứ ngỡ Cố Mang mổ tim hắn còn Mộng Trạch cứu mạng hắn, nhưng thì ra…

Mặc Tức chậm rãi nhắm mắt lại, cay đắng và đau thương như lửa rừng bùng cháy trong lồng ngực, đốt tận tim gan, hun đỏ hốc mắt. Toàn bộ thế giới bên trong đá Nghịch Chuyển sụp đổ, vô số dung mạo và bao lời dối trá của người xưa như dòng lũ diệt thế ập mạnh về phía hắn, hắn bị nguồn lực khổng lồ đó đẩy ra khỏi mảng đất trời nơi đây.

Lời nói của vị thần bên trong đá Nghịch Chuyển còn văng vẳng bên tai.

Là báo thù giữ thành, hay dấn thân vào biển máu.

—— “Hai con đường này, tự ngươi chọn đi…”

Xuyên qua mí mắt mỏng khép lại, Mặc Tức có thể cảm giác được nắng trời đang ngày một sáng lên, hắn còn chưa mở mắt, đã nghe được tiếng khóc than của trẻ em và phụ nữ trong thành, tiếng các binh sĩ động viên khích lệ nhau, tiếng binh khí, tiếng thủy triều…

Hắn biết mình đã trở về, trở về chiến trường của sáu năm sau.

Thậm chí hắn còn nghe được có người ở phía xa hô hoán: “Điều binh sĩ ở doanh trại bên trái đi tiếp viện cho Khương dược sư!”

“Hoa Phá Ám thật sự điên rồi!!”

Mặc Tức biết Khương Phất Lê đã đi giao chiến với Hoa Phá Ám, dù rằng Khương Phất Lê khăng khăng nói mình không phải là Thẩm Đường, nhưng lại mang theo tất cả ký ức và tâm niệm năm xưa của Thẩm Đường, một lần nữa đứng ra đối kháng với nước Liệu.

Cố Mang nói, mỗi người đều có việc mà mình phải hoàn thành.

Những việc đó thoạt nhìn có vẻ rất khó khăn, rất tàn nhẫn, rất vô nghĩa, rất không đáng, hoặc có thể có người khác làm thay, không cần chính mình phải xông pha chiến đấu, cứ việc trộm vài bữa thanh nhàn, an phận ở một góc là được.

Cũng có rất nhiều người nghĩ rằng, thôi bỏ đi, đời này của ta như phù du, chỉ mong bản thân được tiêu dao tự tại, chẳng ai bằng lòng đóng vai người hùng cả.

Nhưng rồi phải có người đứng ra, buông bỏ oan ức thù hận mà nghĩ rằng, thôi bỏ đi, đời này của ta như phù du, nhưng chỉ cần có thể làm vài chuyện giúp cho nhân gian này, đất nước này, phố phường ngõ hẻm này thêm bình yên an ổn, vậy cũng tốt.

Cố Mang, Mộ Dung Sở Y, Khương Phất Lê, Mặc Thanh Trì…

Bọn họ đều chọn con đường hẹp có lẽ bị giễu cợt là ngu xuẩn.

Mà giờ phút này, Mặc Tức biết, bọn họ đang ở phía cuối con đường đó chờ đợi mình trở về.

Mặc Tức mở mắt ra.

Ảo ảnh còn sót lại trước mắt hắn biến mất, hàng mi của hắn run nhè nhẹ, phát hiện mình lại trở về gian phòng sưởi lúc trước, mà Khương Phất Lê xác thực đã không còn ở đây.

Ngoài cửa sổ, một buổi bình minh mới lại đến, ráng mây đỏ tía như máu đào. Mặc Tức đưa mắt nhìn quanh, trông thấy binh sĩ Trọng Hoa ở ngoài xa lại không chịu đầu hàng quyết chiến với quân Liệu giữa rặng mây dày đặc, làn sóng ngự kiếm hệt như mưa sao băng rơi xuống, lao thẳng về phía doanh trại của quân Liệu nằm ở bờ bên kia. Mà con sông Huyết Ma nơi Cố Mang bỏ mạng đã lan đến dưới phòng sưởi vương cung.

Mặc Tức bước ra khỏi phòng, đón ánh nắng xán lạn, đứng giữa ánh mặt trời mới mọc.

Ngón tay mảnh khảnh đặt trên lan can chạm trổ, hắn đứng thuận chiều gió, nhìn non sông nay tan hoang hỗn loạn, đột nhiên hiểu được cái gọi là thiên mệnh —— Vận mệnh không phải được định trước, chỉ là vận mệnh đã định trước sẽ mang đến cho con người vô số thử thách, thù hận, mê man và hiểu lầm… Những người có thể bơi qua bến bờ mà từ đầu mình đã hằng mong ngóng, thật ra cũng chẳng có mấy ai.

Mặc Tức rũ mắt nhìn dòng máu cuồn cuộn đang chảy xiết, cuối cùng đặt viên đá đã dùng xong kia xuống, thấp giọng nói: “Sư huynh, ta sẽ chọn con đường giống như huynh.”

“Huynh chờ ta, ta đến với huynh đây.”

Hết chương 193

Stormi: Người dung hợp với ma thú, người dung hợp với tiên thú, trời sinh một cặp rồi không còn gì bàn cãi nữa.

Có 1 comment mình đọc thấy khá hay, dịch lại cho mọi người xem (@hildyao/twitter): Những cảm xúc của Mặc Tức trong chương này, anh ấy nóng lòng muốn tìm đến cái chết để đoàn tụ với người yêu. “Ta sẽ chọn con đường giống như huynh.” Thật ra Mặc Tức là một trong những anh công hiếm hoi thần phục người yêu của mình trên nhiều mặt. Anh ấy sống theo mộng tưởng và mục tiêu của người yêu, cứu vớt đội quân nô lệ của người đó, hy sinh rất nhiều để dẫn dắt đội quân này suốt bao năm. Anh ấy là một người chân thành đến đáng thương lạc lõng giữa những kẻ tranh giành quyền lực này. Còn Cố Mang, người yêu của anh, từ đầu chí cuối luôn là một vị lãnh đạo đích thực, là ngọn lửa có thể soi sáng và dẫn dắt mọi người đến một tương lai tốt đẹp hơn. Mặc Tức không so được với y, mà những gì anh muốn cũng chỉ là đứng cạnh y mà thôi. Ngược lại Cố Mang cũng rất yêu tiểu sư đệ của mình và hoàn toàn phục tùng trên giường chiếu. Tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể có cái kết HE ít nhất là vài năm, có mái nhà bọn họ muốn, có những đêm chỉ của riêng hai người.

Còn chị Mộng thì… đến chương cuối mới thấy rõ toàn diện về chỉ, chị này coi vậy chứ cũng đặc sắc.

Còn trận thủy chiến theo mình suy luận thì là thế này (vì mình thấy tác giả viết chưa rõ lắm, sợ mấy bạn thắc mắc): Cố Mang thương lượng với Mộng Trạch, dụ Mặc Tức lên thuyền đâm bất tỉnh, trước khi bất tỉnh Mặc Tức có nghe tiếng quân Liệu cấp báo là Mộng Trạch đang dẫn viện binh tới, sau đó mới ngất xỉu (chương 3 có nói). Lúc này Cố Mang mới đưa Mặc Tức vào phòng tối giải cổ, còn Mộng Trạch dẫn binh chiến đấu với quân Liệu ở bên ngoài để kéo dài thời gian + thu hút sự chú ý của quân Liệu, nhờ vậy Cố Mang mới có thời gian chữa trị cho Mặc Tức mà không bị quân Liệu chú ý, chữa xong thì Cố Mang rút quân, giao lại Mặc Tức cho Mộng Trạch. Vì chữa cho Mặc Tức mà Cố Mang cũng bị hỏng linh hạch (chương 180 Liên có nói muốn giải cổ phải mất nhiều canh giờ và hiến lực linh hạch), góp phần dẫn đến sau này Cố Mang không đủ sức chế tạo chìa khóa, buộc phải cho Mặc Tức của tương lai trở về hoàn thành “thiên mệnh” này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện