Hạ Dịch Nặc đi ra khỏi tiệm trà, sau khi lên xe cũng không vội vàng khởi động xe. Không ngoài dự liệu, vài phút sau, Tống Niệm chân dài bước một bước, tự giác ngồi vào ghế phụ.



"Xem ra bệnh cảm mạo của Hạ lão bản đã khôi phục không sai biệt lắm đi! Làm cho người ta lo lắng vô ích một trận." Trong giọng nói có mang theo hương vị trêu đùa, nhìn ra được, tâm tình của Tống luật sư vẫn rất tốt.



Hạ Dịch Nặc cười nhẹ, nghiêng người cầm lấy một cái hộp bằng giấy từ ghế ngồi phía sau đưa cho Tống Niệm: "Đều là nhờ người nhà chăm sóc tốt. Hôm nay rất thuận lợi. Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, làm phiền Tống luật sư nhiều chuyện như vậy, thật sự là thập phần cảm ơn. Đây là bánh nướng Tiểu Phạm làm lúc sáng sớm, nếu không chê, Tống luật sư lấy về nếm thử đi?"



"Thật sao? Tiểu muội muội tóc quăn tài giỏi như vậy." Tống Niệm tùy tiện mà cầm lấy hộp giấy đặt trên đầu gối, nghiêng đầu tùy ý nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc, "Bất quá, Hạ lão bản, có ai từng nói với ngươi hay chưa, ngươi sống thật quá nghiêm túc rồi?"



Hạ Dịch Nặc suy nghĩ một chút, bình tĩnh trả lời: "Điều này hình như là chưa có."



"Vậy ngươi còn khách khí với ta như vậy! Ta đã nói rồi, cống hiến sức lực vì Hạ lão bản là thập phần vinh hạnh của ta." Tống Niệm vừa nói, vừa mở hộp giấy ra, chỉ nhìn thoáng qua liền một lần nữa khép lại, nhướng mày, gật đầu tán thưởng, "Bất quá ta thật ra muốn biết, vừa rồi vài sao ngươi nói với hắn những lời đó?"



Hạ Dịch Nặc nhẹ nhàng nhịp tay trên vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Tống Niệm mang theo nghi hoặc.



Hiển nhiên, vừa rồi ở quán trà, khoảng cách giữa hai bàn là tương đối xa.



Tống Niệm lập tức hiểu được, giơ hai tay lên, buồn cười nói: "Thật sự là người thông minh! Đừng nhìn ta như vậy a, ta xác thực là có đặt máy nghe lén ở dưới mặt bàn, nhưng mà này cũng là vì sự an toàn của người trong cuộc như ngươi a, Hạ lão bản!"



"Ta không có ý trách ngươi." Hạ Dịch Nặc mở to hai mắt, "Ta là đang nghĩ, nếu như nhất định phải nói ra một lý do, ta cảm thấy hẳn là nên cho Khương Dương một cơ hội. Những tài liệu kia ngươi nhất định cũng đã xem qua, chi phí phẫu thuật và điều trị cho mẹ của bạn gái hắn, cũng không phải là một con số nhỏ."



Tống Niệm thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp ra sau ót tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói: "Nhưng chuyện này cũng không thể để cho hắn lấy cớ mà làm ra những hành động như vậy. Loại tình cảnh người đáng hận nhất cũng có chỗ đáng thương, ta đã thấy quá nhiều rồi. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đôi khi nhân từ đối với địch nhân, chính là nhẫn tâm đối với chính mình."



"Ta và hắn cũng không phải là địch nhân."



"Được rồi, ngươi vui vẻ là được rồi. Chỉ mong hắn có thể hiểu được hảo ý của ngươi."



Hạ Dịch Nặc lấy hộp mắt kính ra từ hộc xe bên cạnh, đeo mắt kính loạn thị lên: "Lại nói tiếp, Khương Dương là bạn học thời đại học của ta, bạn gái của hắn và bạn gái của ta là bạn học thời tiểu học, ngươi nói, có phải cũng coi như là một loại duyên phận kỳ lạ hay không?



Tống Niệm mang vẻ mặt xem nhẹ: "Ngừng, ta thấy loại duyên phận này vẫn là không nên có."



Hạ Dịch Nặc không cho ý kiến mà mỉm cười.



"Ai?" Tống Niệm bỗng nhiên hỏi, "Nghĩ đến một việc. Hạ lão bản, ngươi cảm thấy nhìn mặt mà bắt hình dong, có thể hay không?"



Hạ Dịch Nặc: "Không thể."



Tống Niệm dùng tay xoa cằm, tựa tiếu phi tiếu: "Còn có người nói với ta, nhìn mặt mà bắt hình dong cũng có sự hợp lý nhất định của nó a."



Hạ Dịch Nặc: "Xin lắng tai nghe."



Hiếm khi Tống Niệm thể hiện ra một bộ mặt thong dong nhàn nhã: "Bởi vì tướng tùy tâm sinh. Tính cách viết ở bên môi, mỹ mãn lộ ở khóe mắt. Lý tính, cảm tính gửi vào trong giọng nói, chân thành dối trá phản chiếu trong đôi mắt. Thế đứng nhìn ra được phong thái tài hoa, dáng đi có thể thấy được sự nhận thức. Trong thần sắc có tâm tình gần đây, mi tâm ẩn chứa những năm tháng đã qua. Quần áo hiện ra thẩm mỹ, kiểu tóc biểu thị cá tính. Hợp ý hay không, cùng nhau ăn một bữa cơm sẽ biết. Khương Dương người này, vòm lông mày nhô lên như một bờ đá, hai mắt ẩn sâu như hổ đói, có khí tức thô bạo, ngày thường nhất định là người đầu cơ trục lợi, dốc lòng kiệt lực, lại buồn bực mà không đắc chí."



Hạ Dịch Nặc giả vờ nghiêm túc: "Ngươi nói rất có đạo lý, ta lại tìm không thấy lý do để phản bác."



Tống Niệm phốc phốc bật cười ra tiếng một chút: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng lát nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem thử xem chúng ta có hợp ý hay không?"



Hạ Dịch Nặc tiến thoái đúng mực: "Tống luật sư giúp đỡ một chuyện lớn như vậy, nhất định là phải mời ngươi ăn cơm. Bất quá hôm khác được không, hôm nay ta còn phải đến công ty, hôm qua đã trễ nải một ít chuyện."



"Thật sự là không có thành ý!" Tống Niệm không khách khí chút nào mà oán trách, dừng lại một chút, còn nói, "Bất quá, đừng nói nhìn mặt mà bắt hình dong, ngay cả năm tháng cũng sẽ có chút thiên vị. Ví dụ như nhiều năm qua đi, có vài người vẫn là trẻ trung sạch sẽ; có vài người gọi là ngụy quân tử, sẽ đi tìm đủ loại lý do, đi tô son trát phấn lên tâm hồn thế tục của bản thân; còn có người thì càng thêm đơn giản thô bạo, ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ, yên tâm thoải mái mà làm một kẻ tiểu nhân. Ngươi xem Khương Dương, khí tức thời thiếu niên lúc trước đi đâu rồi?"



Hạ Dịch Nặc nâng mắt kính, không nói gì.



"Đều nói thanh xuân và giấc mộng là đủ để tạo nên khoảng thời gian kinh diễm, cuộc sống và kỷ niệm chính là sự nhẹ nhàng theo năm tháng. Bất quá bây giờ người tuổi trẻ đa phần đều quá vội vàng, kinh diễm được một đoạn thời gian, liền không biết có còn sự bền bĩ dành cho những dịu dàng của năm tháng hay không. Động một chút thì cái gì mà, không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm đến những thứ có được. Ai, có phải lớn tuổi rồi hay không, sao lại trở nên dài dòng như vậy rồi." Nói đến đây, Tống Niệm khẽ cười một tiếng, xoay người hỏi Hạ Dịch Nặc, "Hạ lão bản, ngươi nói, thời gian tuyệt vời và nhẹ nhàng theo năm tháng, cái nào quan trọng hơn?"



Hạ Dịch Nặc cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Vậy Tống luật sư đã tìm được người tạo thành thời gian kinh diễm và sự nhẹ nhàng theo năm tháng chưa?"



"Ta?" Tống Niệm khẽ giật mình, tiếp theo nhún nhún vai, duỗi thẳng một nửa vòng eo lười biếng, "Hạ lão bản có điều không biết, ta thế nhưng chính là ngọn gió trong truyền thuyết, ở đằng sau ngọn núi bên kia bờ biển, vô cùng vô tận không thể ngừng lại không bị trói buộc..."



Lúm đồng tiền bên má phải Hạ Dịch Nặc trở nên rõ ràng, thực sự không có ý định tìm hiểu sâu hơn: "Xin mạo muội hỏi một câu, Tống luật sư năm nay bao nhiêu tuổi?"



Tống Niệm nhướng mi: "Dù sao nhất định là lớn hơn ngươi."



Bên môi Hạ Dịch Nặc mang theo một tia tiếu ý: "Thật ra trái lại ta biết rõ có một loại người, có thói quen xây dựng nên một sắc thái để tự vệ, giả vờ dùng sự thờ ơ và không quan tâm để che dấu đi trái tim son sắc của mình. Đại khái là bởi vì sợ bị chờ mong, sợ làm cho người khác thất vọng."



Tống Niệm nheo lại đôi mắt thâm sâu sáng quắc như loài báo săn: "Ta cảm thấy, A Hào hẳn là nên giới thiệu cho chúng ta quen biết sớm một chút."



Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà thả lỏng tay phanh: "Gặp gỡ cần gì phải từng quen biết. Mặc kệ như thế nào, ta đều thập phần cảm ơn ngươi."



Tống Niệm nghe vậy, cười ha ha: "Ngươi nói, nếu như ta quen biết ngươi sớm hơn mấy năm, ta có thể thích ngươi hay không?"



"Nhưng mà, làm sao có nhiều nếu như như vậy?" Hạ Dịch Nặc mỉm cười tươi sáng, chuẩn bị khởi động xe.



Tống Niệm vội nói: "Đúng lúc hôm nay ta không có lái xe, đưa ta đi một đoạn đi?"



Hạ Dịch Nặc: "Được, đi đâu?"



Tống Niệm: "Phố Bắc."



Hạ Dịch Nặc: "Phố Bắc?"



Tống Niệm: "Phố Bắc!"



Thời tiết đã vào thu, con người dễ dàng trở nên lười biếng. Nhất là một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, bất chợt cảm thấy thoải mái lên không ít.



Thứ bảy này, Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân hai người ở nhà, cũng không muốn đi đâu. Lương Giác Quân nửa nằm trên ghế sofa đọc sách, Hạ Dịch Nặc thì ngồi trên tấm thảm dưới đất trước ghế sofa, trên bàn trà, tập trung vào một đống các mảnh hình ghép.



Thời gian yên lặng là cảm giác ăn ý thoải mái dễ chịu, sự ấm áp của năm tháng là một cảm giác rất an toàn. Chẳng qua là Hạ Dịch Nặc cũng không biết, phía sau có một đôi mắt lẳng lặng nhìn mình một hồi lâu.



Ngay lúc Hạ Dịch Nặc vắt hết đầu óc trầm tư suy nghĩ, một đôi chân dài đột nhiên từ phía sau đưa tới, đặt lên trên cổ của mình, không thành thật mà thoáng dao động một chút.



Khóe môi Hạ Dịch Nặc nở ra một đóa hoa, nhanh chóng chuyển tay mà siết chặt lấy đôi chân làm loạn kia, đe dọa uy hiếp nói: "Nhanh nói nữ hiệp tha mạng, bổn đại hiệp liền bất đắt dĩ mà tha cho ngươi!"



Chỉ tiếc là lời này không có chút lực uy hiếp nào. Lương Giác Quân hớn hở tiến sát đến, từ phía sau ôm lấy Hạ Dịch Nặc, hơi thở ấm áp tràn vào bên tai: "Ta không có ý định cho ngươi buông ta ra. Nói với ngươi một chuyện này, nhưng ngươi nghe xong không được tức giận."



"Thật sao? Ta còn có thể tức giận với sao" Hạ Dịch Nặc chẳng hề để ý, hai tay không thành thật mà vuốt nhẹ cẳng chân trơn mượt của Lương Giác Quân một chút, "Vậy ngươi nói một chút nghe thử xem."



Lương Giác Quân nghiêm túc nói: "Tiểu Bảo, không bằng ngươi trở về Tam Hà sơn trang ở một thời gian đi?"



Động tác của Hạ Dịch Nặc rõ ràng trì trệ, nghiêng đầu qua nhìn Lương Giác Quân.



Bàn tay ấm áp của Lương Giác Quân phủ lên trên mặt Hạ Dịch Nặc: "Không phải có một câu nói, muốn dẹp yên bên ngoài thì bên trong phải an ổn sao? Mộc Mộc cũng nói, nói cho người trong nhà biết chuyện của chúng ta trước khi giải quyết chuyện của Khương Dương, chính là có chút tùy tiện. Bây giờ tai hoạ ngoại xâm đã được giải trừ, đã đến lúc phải đối mặt với sự bất đồng nội bộ. Chuyện càng kéo dài sẽ càng không ổn, ngươi cũng không muốn bởi vì chuyện này mà khiến cho quan hệ trong nhà trở nên căng thẳng. Đã như vậy, không bằng chúng ta áp dụng thái độ chủ động tích cực. Dựa vào kinh nghiệm của ta năm đó, ta cảm thấy ngươi chuyển về đó ở một thời gian ngắn có lẽ sẽ có cơ hội để xoay chuyển. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời."



Một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc do dự mà mở miệng: "Ngươi nói rất đúng, ta cũng cũng chưa có cơ hội để nói chuyện riêng với mẹ của ta, vậy quyết định như vậy đi, ta chuyển về đó ở một thời gian ngắn."



Lương Giác Quân nhìn thấy Hạ Dịch Nặc nhíu mày lại, ánh mắt cũng có chút ảm đạm, trong lòng có loại đau nhói như bị kim châm, thậm chí hoài nghi, mình có nên đưa ra đề xuất này hay không.



Không ngờ một giây sau Hạ Dịch Nặc liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Như vậy trước đó, không bằng chúng ta dành thời gian để làm một chút...làm một chút chuyện yêu đương..."



"Hạ Tiểu Bảo!"



"Thế nào? Ta nói sai sao?"



"..."



Ngày hôm sau, Hạ Dịch Nặc mang theo hành lý đơn giản xuất hiện ở Tam Hà sơn trang, lấy cớ là nơi gần khu vực dành cho nhân viên cư trú đang được cải tạo, quá ồn ào, cho nên muốn chuyển về nhà ở một thời gian ngắn. Lấy cớ sứt sẹo như vậy, thế nhưng cũng không có ai nghi ngờ mà hỏi đến. Lý Thanh Lam cũng không nói gì, trong lòng Lý Tu Hằng biết rõ, Lý Đỗ là người ngoài cuộc, thấy trong nhà hiếm khi náo nhiệt như vậy, tất nhiên là thập phần vui vẻ.



Nghĩ lại một chút, sau tết âm lịch, Hạ Dịch Nặc vẫn là chưa từng ở lại Tam Hà sơn trang qua đêm.



Nghe thấy tiếng gió đêm đó Lý Mộc liền tới nhà cô cô chực ăn, lại lấy cớ là thời gian quá muộn, năn nỉ "Tỷ tỷ thân ái" chứa chấp bản thân một đêm, còn có phòng khách không ngủ, cố tình lại muốn chen lấn trên cùng một cái giường lớn với Hạ Dịch Nặc.



Sau khi tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Lý Mộc vừa thay đổi sắc mặt, vừa thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi quen ngủ ở phía bên nào?"



Hạ Dịch Nặc thốt ra: "Bên phải."



Lý Mộc không có ý tốt mà cười gian.



Hạ Dịch Nặc kịp phản ứng, mặt đỏ lên: "Con nít con nôi!"



Lý Mộc chơi xấu: "Ta cái gì cũng chưa nói a!"



Hạ Dịch Nặc nhịn không được mà trợn trắng cả mắt: "Được rồi, tiểu tổ tông, nhanh chóng đi ngủ đi."



Lý Mộc dọn dẹp xong, xẹt một chút chui vào trong chăn, không sợ chết mà hỏi: "Ai, nửa đêm ngươi sẽ không mộng du mà làm một chút chuyện kỳ quái với ta đi?"



Hạ Dịch Nặc ngồi xuống mép giường, mặt không thay đổi nhả ra hai chữ: "Ha ha."



Lý Mộc nâng cằm lên như có điều suy nghĩ mà gật đầu: "Ah, bất quá vừa nghĩ tới ngươi thụ như vậy, ta cũng yên lòng!"



Một cái gối đầu nện lên người Lý Mộc.



Lý Mộc càn rỡ cười to: "Này! Hạ Tiểu Bảo, coi như là thẹn quá hoá giận, cũng không cần bạo lực như vậy a!"



"Vậy phải xem đối phương là ai đã." Hạ Dịch Nặc xoay người nằm vào trong chăn, vùi đầu vào gối đầu.



Lý Mộc tách một cái tắt đèn ngủ: "Coi như vậy đi coi như vậy đi, thật sự là người không thú vị!"



Trong phòng lập tức là một mảnh tối như mực. Qua một hồi lâu, Lý Mộc dịch chuyển chăn, cẩn thận hỏi: "Tỷ, bây giờ cô cô rốt cuộc là có thái độ gì?"



Thanh âm của Hạ Dịch Nặc nghe không ra là có tâm tình gì: "Khó nói."



Lý Mộc lầm bầm: "Ta biết ngay mà, đêm nay Tu Hằng ca sẽ không vô duyên vô cớ gọi ta đến dùng cơm, chính là vì hòa hoãn bầu không khí..."



Hạ Dịch Nặc thở dài một hơi: "Không có chuyện gì đâu, sẽ có cơ hội để xoay chuyển thôi."



Lý Mộc: "Vậy ngươi dự tính ở đây bao lâu?"



Hạ Dịch Nặc: "Mẹ sẽ không để ta chờ quá lâu, ta cũng sẽ không để sư tỷ chờ đợi quá lâu."



Ngày kế tiếp, Lý Tu Hằng lại lấy cớ đưa bà ngoại từ chỗ của Lý Thanh Phong đón về Tam Hà sơn trang. Lý Mộc thở dài ca thán, Tu Hằng ca, cái cổ tay mềm mại này của người, không đi làm bác gái hòa giải chuyện gia đình cho cộng đồng thật là đáng tiếc.



Lý Thanh Lam vẫn là đi làm rồi về nhà, không có điểm nào không đúng. Chẳng qua là nếu như không cần thiết, Lý Thanh Lam sẽ không chủ động nói chuyện với Hạ Dịch Nặc. Ban ngày Hạ Dịch Nặc đi làm, sau khi tan tầm sẽ về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong sẽ cùng xem TV trò chuyện với bà ngoại, hoặc là lấy cớ đi đến hỗ trợ tiệm cafe, trước mười một giờ nhất định sẽ về nhà.



Lúc trước Hạ Dịch Nặc rất ít khi xuống bếp, lần này còn đặc biệt làm một bữa tối rất phong phú cho cả nhà, lão thái thái và Lý Đỗ liên tục gật đầu, khen ngợi Tiểu Bảo thật sự đã trưởng thành, thuận tiện trêu đùa mà đâm chọt sát thủ phòng bếp Lý Tu Hằng một chút. Hạ Dịch Nặc vui tươi hớn hở nói ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút. Trên bàn cơm có một vài món ăn cách làm hơi phức tạp một chút, Lý Thanh Lam nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua là mỉm cười theo, không nói thêm gì.



Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.



Hôm nay C thành nghênh đón một cơn mưa to đột xuất. Thời tiết vừa chuyển biến như vậy, giao thông liền biến thành một vấn đề lớn. Đầu buổi tối vào giờ tan tầm, tắc nghẽn đến mức có thể được mô tả là ngoạn mục. Lương Giác Quân dặn dò Hạ Dịch Nặc cơm nước xong xuôi thì ngoan ngoãn ở nhà, Hạ Dịch Nặc nghe lời sớm trở về phòng nghỉ ngơi.



Đêm mưa có thể được sử dụng để biện minh cho một chút mềm yếu. Hạ Dịch Nặc nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng mưa rào rào đánh lên cửa sổ bằng kính, tưởng tượng ra, bộ dáng những ngọn đèn trong thành phố khi thấm cơn mưa.



Cầm điện thoại lên, Hạ Dịch Nặc nhắn xuống một hàng chữ gởi cho Lương Giác Quân: "Đang làm gì vậy?"



Mới vài giây, đối phương liền trả lời: "Ở phòng sách, ngồi trên ghế sofa dùng ipad của ngươi nghe nhạc."



Hạ Dịch Nặc nhếch miệng: "Nghe cái gì?"



Một bức ảnh chụp màn hình được gởi đến.



Ở giữa tấm ảnh chụp màn hình là một dòng lời bài hát nổi bật: Ngươi biết không, cho dù cơn mưa to có nhấn chìm cả thành phố, ta cũng sẽ ôm lấy ngươi*.



(*Bài hát Bản tình ca nhỏ)



Hạ Dịch Nặc nắm lấy điện thoại trong tay, ôm chăn, lăn lộn trên giường. Qua một hồi lâu, lại nhấn xuống vài chữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện