Tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị.*



(*Câu này đầy đủ thường là Tiểu ẩn vu dã, trung ẩn vu thị, đại ẩn vu triều: Thời cổ đại, "ẩn" là chỉ quy ẩn của các sĩ tử, họ đa số là vì con đường học hành không thuận hoặc là bất mãn với sự hắc ám chốn quan trường nên mới lựa chọn quy ẩn. Người ẩn vu dã, tức núi rừng, họ không thể chấp nhận hiện thực hắc ám, cần một hoàn cảnh yên bình để tịnh hóa bản thân, để đạt đến cảnh giới cao nhất trong tim, đây gọi là TIỂU ẩn. Người ẩn vu thị, tức chợ búa, họ có khả năng đối mặt với hiện thực, tự tịnh hóa mình trong một hoàn cảnh tương đối bình thường đơn giản mà không đánh mất lòng tin của bản thân, đây gọi là TRUNG ẩn. Người ẩn vu triều, tức triều đình, họ không chỉ có khả năng đối mặt với hiện thực, mà còn có thể tranh đấu trong một hoàn cảnh vẩn đục, có thể đại trí nhược ngu (bậc đại trí thường tỏ ra ngu ngơ) trong hoàn cảnh hắc ám, giữ vững cái tôi của mình, đây gọi là ĐẠI ẩn.)



Phố Bắc là sống động, dường như là bên trong một dòng chảy vô tận, có sự tĩnh lặng tuyệt vời của chính nó, bên trong những dấu vết hoạt động vội vàng, đã có sự tự tại to lớn của riêng mình. Những cửa hiệu trên phố Bắc, phần lớn cũng là yên lặng. Cửa hiệu in ấn, tiệm trái cây, tiệm mắt kính, cửa hàng tiện lợi, tiệm sách, cửa hàng bán hoa, clear bar...Giảng viên sinh viên của đại học C lui tới, càng là cảnh quan đáng yêu nhất phố Bắc.



Tháng bảy, kỳ World Cup ở Brazil bắt đầu nóng lên. Còn đối với Hạ Dịch Nặc và Phạm Mễ mà nói, điều nóng nhất trong mùa hè này, không có gì vượt qua được chuyện khai trương "Một tiệm cafe".



Phạm Mễ thật sự là lựa chọn tốt nhất để hợp tác, có kinh nghiệm phong phú, độc đáo, thậm chí còn có ánh mắt sắc bén. Những chuyện Hạ Dịch Nặc đã cân nhắc đến, hay chưa cân nhắc đến, Phạm Mễ hầu như đều đã cân nhắc qua rồi. Trang trí cơ bản đã hoàn thành, tường đá cẩm thạch màu be, ghế sofa màu cafe, sàn nhà lát đá cẩm thạch Mosaic, tinh xảo lại tản ra khí tức cổ điển. Trần nhà là một bản đồ bầu trời Arizona cực lớn, bởi vì trong lúc vô tình Lương Giác Quân từng đề cập đến, nàng thích nhất là bầu trời đêm. Mà ở phương diện tài chính, thiết bị, mua sắm và nhân sự, cũng có một sự quy hoạch phi thường toàn diện; kiến thức chuyên môn cùng kỹ thuật liên quan đến pha chế cafe, có Phạm Mễ đồng học ở đây, tất nhiên không cần phải nhiều lời. Có thể nói là vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tùy ý khai trương.



Tiệm cafe chính là cần một sự trang trí cẩn thận và sáng tạo không biết mệt mỏi. Ngươi không coi khách hàng chỉ là khách hàng, khách hàng cũng không coi ngươi đơn thuần chỉ là người làm ăn, giống như trở thành một lối sống, ngươi có thể nhạc tại kỳ trung*. Dần dà, khách hàng sẽ sinh ra một loại cảm xúc quen thuộc, lợi ích kinh tế vui vẻ mà ấm áp, tất nhiên cũng liền tìm đến. Mà nguyên nhân để một tiệm cafe có thể hấp dẫn khách hàng quen cũng là do kết hợp nhiều yếu tố. Ví dụ như, phong cách đặc biệt, cafe mỹ vị, âm nhạc êm tai, những quyển sách có phẩm vị tốt. Đương nhiên, có lẽ còn có thể là bởi vì người trong tiệm cafe thú vị, lão bản xinh đẹp, nhân viên cửa hàng đáng yêu ...



(*Tận hưởng vui vẻ với cái mình làm)



Chẳng qua là một vài ngày trước khi khai trương, có xảy ra môt chút chuyện nhỏ. Chủ nhà tầng trên của tiệm café khiếu nại về chuyện tài sản cộng đồng, nói là cửa thoát hơi của tiệm cafe hướng về phía cửa sổ chính của bọn họ, ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi. Giám đốc của văn phòng bất động sản là một nam nhân mập mạp, cư xử hòa ái, an ủi Hạ Dịch Nặc nói, loại vấn đề này rất thông thường, những chủ cửa tiệm khác trên phố Bắc, hoặc nhiều hoặc ít cũng từng gặp qua tình huống tương tự, thương lượng một chút, không khó giải quyết.



Trong lòng Hạ Dịch Nặc không an tâm, nhớ đến số điện thoại mà cậu Lý Thanh Phong từng đưa cho mình, nói là số điện thoại của Lâm tiểu thư lão bản của tiệm sách ở phố Bắc. Cũng không biết Lâm lão bản này là thần thánh phương nào, tuổi tác bao nhiêu. Đang do dự, Phạm Mễ không nói hai lời, cầm điện thoại liền gọi đi.



Hạ Dịch Nặc ngăn cản nói: "Có thể quá mạo muội quá đột ngột hay không? Một chút việc nhỏ như vậy?"



Phạm Mễ dứt khoác vung tay lên: "Chẳng qua là hỏi tình hình một chút mà thôi nha, cũng không phải là đoạt mối làm ăn với tiệm sách của các nàng, có gì không thể chứ? Để ta gọi!"



Khi đang nói chuyện, điện thoại đã có người nghe máy.



"Xin chào." Đầu bên kia điện thoại là một nữ nhân tuổi trẻ, có thể phỏng đoán, tuổi tác bất quá cũng chỉ tương đương với Phạm Mễ và Hạ Dịch Nặc.



Phạm Mễ làm dấu hiệu im lặng đối với Hạ Dịch Nặc: "Xin chào, xin hỏi là Lâm lão bản của tiệm sách ở phố Bắc sao?"



"Đúng vậy." Thanh thanh lãnh lãnh, nghe không ra sắc thái tình cảm gì cả.



Phạm Mễ để điện thoại lên bàn, mở loa ngoài, hướng Hạ Dịch Nặc nháy nháy mắt: "Lâm lão bản! Là thế này, không biết ngươi có biết 'Một tiệm café' ở góc Đông của phố Bắc hay không? Có thể là ngươi không có chú ý tới, dù sao tiệm sách của các ngươi ở bên kia phố Bắc."



"Ah, một tiệm cafe, ta biết. Ta ở ngay đối diện các ngươi."



"Ah? Đối diện?" Phạm Mễ mang vẻ mặt nghi vấn mà nhìn về phía Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc cũng đồng dạng khó hiểu.



Đối phương tựa hồ cũng không để ý đến vấn đề này, trái lại vân đạm phong khinh hỏi: "Vậy, không biết ngài tìm ta, là có chuyện gì vậy?"



"Oh! Là thế này," Phạm Mễ phục hồi tinh thần lại, "Gần đây tiệm cafe sắp khai trương rồi, gặp một chút phiền toái nhỏ, muốn thỉnh giáo ngươi một chút."



Nói sơ qua tình huống, Lâm lão bản kia cũng không nói là mình đã gặp phải tình huống tương tư như vậy hay chưa, chẳng qua là tỏ vẻ, những thứ này là do người lắp đặt hệ thống điện nước quyết định, cũng không có biện pháp nào quá tốt, hẳn là nên tìm người chủ nhà kia nói chuyện một chút trước đi.



Giống như dự đoán của Hạ Dịch Nặc.



Phạm Mễ ngượng ngùng cúp điện thoại.



"Kỳ quái, 'Tiệm sách phố Bắc' không phải ở phía Tây sao? Chúng ta ở phía Đông, đối diện hẳn là 'Có gian phòng sách' mới đúng. Có phải cậu của ngươi nhớ lầm rồi hay không? Lâm lão bản này rốt cuộc là ai vậy? Nghe giọng nói của nàng, không mặn không nhạt, bộ dáng không phải dễ trêu vào."



Hạ Dịch Nặc cười nói: "Sao lại có nhiều vấn đề như vậy a! Mặc kệ, tóm lại, chúng ta phải đi một chuyến."



Hai người đành phải đi đến thăm hỏi người chủ nhà kia. Vì vậy, Phạm Mễ còn đặc biệt dặn dò Hạ Dịch Nặc: "Con người của ngươi, vừa nhìn liền biết kinh nghiệm sống chưa nhiều, gặp phải người hung hãn một chút, nhất định là phải chịu thua thiệt. Lát nữa để ta xung phong, đóng vai phản diện, đến lúc thích hợp, ngươi liền đi ra hát mặt đỏ*, nếu không sao có thể nói chung ta là đồng sự tốt nhất được! Lại nói, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với ngươi, ta cũng không dễ giải thích với Mạch Mạch đúng không?"



(*Trong những bộ phim truyền thống của Trung Quốc mặt trắng thay mặt cho kẻ xấu, vai trò tiêu cực, hình ảnh của cái ác – Mặt đỏ là người tốt)



Phạm Mễ nói chuyện đạo lý rõ ràng, Hạ Dịch Nặc lại tìm không ra lý do để phản bác. Hạ Dịch Nặc lập tức cảm thấy trong cuộc sống của mình, tựa hồ lại thêm một Mạch Thế Ninh nữa...



Ra mở cửa là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, hai người nói rõ lý do đến, nữ chủ nhân vẫn đứng chắn ở trước cửa, không có ý mời người đi vào. Vì vậy hai người đành phải đứng ở trước cửa, hảo hảo khuyên bảo.



Phạm Mễ: "A di, chúng ta đều trang trí lắp đặt thiết bị theo các trình tự chính quy, cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến những cửa tiệm xung quanh. Huống chi, so sánh giữa cửa thoát hơi và cục nóng điều hòa không khí, căn bản cũng không tính là có tạp âm gì, đúng không?"



Giọng nói của người nữ chủ nhà kia cũng không thân mật: "Ngươi nói thật đúng là nhẹ nhàng linh hoạt, ngươi sẵn sàng để một cái cửa thoát hơi vô duyên ở ngay dưới cửa sổ nhà ngươi sao?"



Phạm Mễ hít vào một hơi: "A di, nếu như ta nhớ không lầm, cửa thoát hơi kia đã có trước khi cửa tiệm của chúng ta bắt hoạt động."



Nữ chủ nhà dùng ánh mắt bén như dao cho Phạm Mễ một cái nhìn róc xương lóc thịt: "Ngươi có ý gì? Nói ta đổ oan cho ngươi sao?"



Hạ Dịch Nặc vội nói: "A di, nàng không phải có ý đó. Lại nói một chút, phía trên cửa thoát hơi, vừa đúng chính là phòng bếp nhà các ngươi, ta nghĩ chắc có lẽ cũng không ảnh hưởng quá lớn đi?



Nữ chủ nhà đánh giá Hạ Dịch Nặc từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: "Ngay từ đầu ta đã không muốn ở trên tầng hai, phía dưới luôn có các cửa tiệm buôn bán gì gì đó, thật đáng ghét. Gặp được chủ tiệm nói chuyện có đạo lý, mọi chuyện cũng liền đơn giản; gặp phải người cưỡng từ đoạt lý, ta thật sự là bó tay với các ngươi rồi!"



Phạm Mễ nóng nảy: "Ai đang cưỡng từ đoạt lý a!"



Hạ Dịch Nặc ngăn Phạm Mễ lại: "A di, chuyện này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Chúng ta lại thương lượng với người lắp đặt thiết bị một chút, xem xem có thể thay đổi đường dây hay không, người thấy như vậy có được không?"



Phạm Mễ: "Nhưng mà..."



Hạ Dịch Nặc: "Bất quá, giống như bằng hữu của ta đã nói, cửa thoát hơi kia trước giờ luôn ở đó. Trước khi cải tạo lại, sư phụ lắp đặt điện nước cũng đã sang đây xem qua, cảm thấy không có vấn đề gì chúng ta mới khởi công. Trước đó chúng ta đã nói với ngài một tiếng, miễn cho đến sau này lại phiền phức."



"Ngươi có lý, ta nói không lại ngươi." Nữ chủ nhân có chút không kiên nhẫn, hạ lệnh trục khách, "Ta cũng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, dù sao đã khiếu nại lên văn phòng bất động sản rồi, chờ văn phòng bất động ra mặt xử lý a!"



Thấy người nữ chủ nhà kia chuẩn bị đóng cửa, Phạm Mễ vội vàng tiến lên: "Chúng ta là thành tâm thành ý đến thương lượng, ngài như vậy chúng ta vô cùng..."



Phanh! Một tiếng đóng cửa vô tình.



"Khó xử a..." Phạm Mễ rút tay về, nhả ra nửa câu nói sau chưa kịp nói xong.



Hạ Dịch Nặc nâng tay, bất đắc dĩ cười cười.



Không có cách nào, hai người rời khỏi đó, đứng trước cửa thang máy, chờ đợi thang máy đi xuống.



Phạm Mễ vẫn còn tức giận: "Ai, Tiểu Bảo! Ngươi nói, tại sao lại có nữ nhân không nói lý lẽ như vậy! Chúng ta ôn tồn, nàng còn cắn ngược lại chúng ta!"



Đinh một tiếng, thang máy đi lên mở cửa, một nữ tử bước ra.



Hai người cũng không có chú ý. Phạm Mễ chán nản mà tựa ở trên tường, bỗng nhiên động kinh mà ngồi thẳng lên, nói: "Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi chúng ta gọi nàng a di?! Nữ nhân là rất chú ý đến tuổi tác của mình, nhất là bị những cô nương trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp gọi là a di!! Không được! Chúng ta liền quay lại đi, gọi nàng một tiếng tỷ đi!!!"



Hạ Dịch Nặc cười tươi: "Được a! Mau đi đi, ta ủng hộ ngươi!"



Nữ tử vừa mới đi ra khỏi thang máy, lại đột nhiên dừng bước, sau khi xoay người quay lại, cất lời nói: "Kỳ thật muốn giải quyết chuyện này, cũng rất đơn giản."



Hạ Phạm hai người hai mặt nhìn nhau, xác nhận thật sự là nàng đang nói với bản thân mình.



Nữ tử không quan tâm mà chỉ chỉ vào nhà của nữ nhân vừa rồi: "Nữ nhân kia, ỷ vào việc buôn bán của trượng phu, có chút ít tiền, đối với người khác tương đối hà khắc. Bất quá nàng đối với nữ nhi lại rất tốt, vì muốn để nữ nhi đi học ở khu học chính, nên mới chuyển đến đây. Các ngươi thật ra có thể giới thiệu trường luyện thi cho nữ nhi của các nàng, hoặc là đưa cho nàng một ít phiếu giảm giá hay thẻ hội viên của tiệm cafe, còn có tiểu bằng hữu thích ăn bánh ngọt. Ân...Còn văn phòng bất động sản, căn bản chính là thùng rỗng kêu to, cũng không quản được chuyện gì."



Phạm Mễ hướng Hạ Dịch Nặc liếc mắt ra hiệu, Hạ Dịch Nặc không có lên tiếng.



Nữ tử thấy vậy, nghiêng đầu nhếch miệng cười nói: "Oh! Gần đây ta sống ở sát bên nhà nàng, vừa rồi đi xuống lầu đổ rác, thuận tiện nghe thấy cuộc trò chuyện của các ngươi."



Phạm Mễ lầm bầm một câu: "Thật đúng là 'Thuận tiện'."



Lúc này Hạ Dịch Nặc mới dò xét cô gái trước mắt: Khoảng hai mươi tuổi, cao, gầy. Mặt mộc, dung mạo sắc nét, tóc dài vừa phải, tùy ý cột một đuôi tóc sau đầu. Trên người mặc áo Tshirt quần short dép flip flops cực kỳ thoải mái, khoanh hai tay, dưới cánh tay còn kẹp một tờ báo được cuộn lại, một bộ dáng thong dong của các nhã bĩ* đúng tiêu chuẩn sau giờ làm. Nhìn bộ dạng này, đúng như lời nàng nói, vừa rồi chẳng qua là đi xuống lầu mua chút đồ lặt vặt, lấy tờ báo.



(*Là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị.)



Thấy Hạ Dịch Nặc vẫn không có trả lời, nữ tử cười nói: "Yên tâm, ta không có dụng ý xấu."



Hạ Dịch Nặc mỉm cười, nói: "Chúng ta sẽ suy nghĩ, cám ơn ngươi."



Phạm Mễ chăm chú nhìn, thẳng thắng nhìn chằm chằm vào người kia. Nữ tử cười hì hì nói với Hạ Dịch Nặc: "Đáng tiếc bằng hữu của ngươi dường như không quá tin tưởng ta a!" Vừa nói, vừa hạ cúi xuống một chút, vươn tay thoáng dao động ở trước mặt Phạm Mễ: "Có phải hay không, tiểu muội muội tóc quăn?"



Mạch Thế Ninh thường đem mái tóc xoăn tự nhiên của Phạm Mễ ra để nói chuyện, tiểu tóc quăn, liền giống như từ "Cục cưng" của Mạch Thế Ninh nói với Phạm Mễ đồng học.



Lại sắp có chuyện để xem đây!



Phạm Mễ phát cáu rồi: "Ngươi nói ai vậy?! Ân?! Tóc quăn thì làm sao, bao nhiêu người hâm mộ còn không được! Còn có, đừng loạn gọi tiểu muội muội này tiểu muội muội kia! Lớn lên cao không nổi a! Ta cho ngươi biết, nhóc con giống như ngươi vậy, đừng nói là gọi ta một tiếng tỷ tỷ, gọi là bà cô cũng không quá đáng!"



Nữ tử ngẩng đầu cười to, sau đó mím môi, nhún nhún vai, tỏ vẻ —— đối diện có bà điên, mà ta chính là vô tội.



Phạm Mễ nói là nói như vậy, nhưng thấy đối phương cũng không có thái độ gì, bản thân cũng không muốn tốn sức, chỉ dùng xoang mũi hừ ra một hơi, xoay đi, không nói gì nữa.



Đinh! Chuyến thang máy đi xuống đã đến.



Người kia mỉm cười chỉ chỉ vào thang máy, tiêu sái mà xoay người đi, đưa lưng về phía hai người, quơ quơ tờ báo trong tay —— tạm biệt.



Phạm Mễ vẫn là tức giận bất bình, hướng đến bóng lưng của nàng kia, phì phò nói: "Ai vậy chứ?! Không có lễ phép! Tự kỷ!"



Hạ Dịch Nặc thay Phạm Mễ chắn cửa thang máy, dùng đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ bên phải ấn nút xuống lầu: "Nhưng mà nàng nói rất có lý, chúng ta không ngại thử một lần đi."



Phạm Mễ không cam lòng mà bước vào thang máy, vuốt cằm suy nghĩ nói: "Vậy được rồi, coi như nể tình thân hình của nàng cũng không tệ!"



Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười: "Ngươi nha!"



Phạm Mễ cãi chày cãi cối: "Làm sao! Gần đây phỏng vấn quá nhiều tiểu thịt tươi, nhìn mặt người quá nhiều, thành bệnh nghề nghiệp rồi!"



Lúc trước Hạ Dịch Nặc đã đăng một quảng cáo làm việc bán thời gian cho tiệm cafe trong phần tuyển dụng trên forum đại học C, trong khoảng thời gian này, rất nhiều sinh viên muốn làm việc bán thời gian tìm đến tận cửa.



Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu nhìn lên trần thang máy, vô tình mà vạch trần nàng: "Lấy cớ, là có thâm niên thích vẻ bề ngoài rồi cũng đừng không dám thừa nhận."



Phạm Mễ bỗng nhiên cười hắc hắc, tròng mắt nhanh như chớp mà đảo hai vòng, muốn nói lại thôi.



Hạ Dịch Nặc cảm thấy buồn cười: "Trong thang máy này cũng không có người nào khác. Có lời gì, cứ nói ra đừng ngại."



Phạm Mễ nhón chân lên, đưa tay trèo lên đầu vai Hạ Dịch Nặc: "Ai, nếu như vậy, ta đây liền, bất đắt dĩ nói a!"



Hạ Dịch Nặc: "Ân."



Phạm Mễ lại bắt đầu ấp úng: "Tiểu Bảo, ngươi và Lương Giác Quân Lương lão sư...Có phải hay không..."



Hạ Dịch Nặc nhướng mi, chỉ cười không nói.



"Kỳ thật a, là ta có một chút mơ hồ. Ngươi nói Lương lão sư là bằng hữu của ngươi, chỉ là ngươi gọi nàng là sư tỷ; còn Mạch Mạch, loạn gọi Lương sư tỷ và Lương lão sư, có đôi khi còn cố ý âm dương quái khí... Ta liền suy nghĩ..."



Hạ Dịch Nặc hé miệng, gật đầu tỏ ý nói Phạm Mễ tiếp tục.



"Mấu chốt là, ánh mắt các ngươi nhìn lẫn nhau... Quá dịu dàng! Quá quyến luyến! Quá buồn nôn! Quả thực là đang hành hạ cẩu độc thân!"



Hạ Dịch Nặc phốc phốc bật cười một chút.



Phạm Mễ phát điên: "Làm ơn đi, ngươi liền nói một câu a!!!"



Hạ Dịch Nặc cười nói: "Ta còn đang nghĩ, ngươi còn có thể nhìn ra cái gì đây!"



"Wow!" Phạm Mễ một chưởng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện