Đến một độ tuổi nhất định, chuyện lễ mừng năm mới này, tựa hồ trở nên hơi...Thể thức hóa.



Lương Giác Quân dựa theo hành trình mà trở về Mỹ. Hai mươi chín tháng chạp, Lý Mộc cũng từ London về tới C thành. 30 tết, Lý Đỗ đưa thê nhi về quê nhà lễ mừng năm mới, Hạ Viêm thì về quê vợ, lão thái thái và Hạ Dịch Nặc ở cùng gia đình Lý Thanh Phong, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Sáng sớm mùng một tết, Hạ Dịch Nặc và Lý Mộc liền phụng chỉ cùng lão thái thái đến Thiên Trúc tự thắp hương.



Thiên Trúc tự nằm trên ngọn núi X ở ngoại ô C thành, được các nơi xa gần biết đến, hương khói trường thịnh không ngớt. Từ dưới chân núi đến giữa sườn núi chính là Thiên Trúc tự, cần đi bộ khoảng nửa giờ trên những bậc thềm đá.



Sắc trời vừa mới sáng, Lý Mộc khó hiểu, hỏi: "Bà nội, tại sao cần phải tới dâng hương sớm như vậy a?"



Lão thái thái: "Đây là lần đầu tiên con đến đây, những năm qua đều là ba mẹ hoặc là cô dượng của con đi cùng ta, Tiểu Bảo cũng đã theo ta tới đây mấy lần. Người trẻ tuổi liền nên rèn luyện nhiều một chút, đừng không có việc gì làm đều ngủ đến giữa trưa mười một giờ. Bây giờ thời gian không còn sớm, tối hôm qua không biết có bao nhiêu người chậm rãi đi đến dâng hương. Tuy rằng chúng ta chưa từng quá chú trọng như vậy, tóm lại là, tâm thành thì linh thiêng."



Lý Mộc sờ sờ đầu: "Dâng hương vào ngày mùng một tết có ý nghĩa là nhất trụ hương* sao?"



(*Phật thiêu nhất trụ hương, nhân tranh nhất khẩu khí: Phật không chịu để người ta chỉ thắp một nén hương; người phải tranh khẩu khí. Người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác.)



Hạ Dịch Nặc cười: "Dâng hương vào ngày mùng một đầu năm, là đánh dấu sự chuyển đổi giữa mới và cũ vào thời điểm từ 0 giờ cho đến 2 giờ sáng ngày mùng một tết."



Lão thái thái: "Tiểu Bảo nói đúng. Bởi vì ở thời khác đó, các vị Bồ Tát, các vị Thần thánh khắp nơi sẽ đến tụ hợp, thắp hương cầu phúc sẽ đặc biệt linh nghiệm."



Lý Mộc mím môi: "Nhưng mà ta là một người vô thần ủng hộ chủ nghĩa duy vật."



Lão thái thái: "Ai, đứa nhỏ này..."



"Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!" Hạ Dịch Nặc câu cổ Lý Mộc, nhỏ giọng nói, "Cho dù là như vậy, sang năm mới cũng đừng phủi đi tâm ý của lão thái thái."



"Chuyện này tất nhiên là ta biết rõ", Lý Mộc lén lén lút lút, chờ bà ngoại đi ra một khoảng cách, mới tiếp tục nói, "Ai, ta muốn nói với ngươi một chuyện."



"Ân, nói đi." Hạ Dịch Nặc cúi đầu nhìn điện thoại.



"Ngươi phải hảo hảo nghe a, trên đường đi đều cắm đầu vào điện thoại, nhất định là đang chàng chàng thiếp thiếp với Tiểu Quân tỷ!"



"Khụ khụ, đâu có..." Hạ Dịch Nặc chột dạ.



"Đâu có?" Lý Mộc túm lấy điện thoại của Hạ Dịch Nặc, "Để ta nhìn xem một chút!"



Hạ Dịch Nặc đầu hàng: "Được rồi, trò chuyện vài câu mà thôi, đây là thời gian thích hợp nhất vào buổi sáng vì chênh lệch múi giờ a!"



Lão thái thái xoay người thúc giục: "Hai người các con, đừng làm loạn, mau cùng đi lên."



Hạ Dịch Nặc đoạt lại điện thoại, đáp: "Được, con đến ngay."



Lý Mộc lại bất chợt nói: "Tỷ, ta thích Tô Húc."



Hạ Dịch Nặc dừng lại: "Cái gì?"



Lý Mộc vẫn cất bước đi lên phía trước: "Ta nói, ta thích tay bass của Hoa vị miên, Tô Húc. Nhưng mà hắn từ chối ta, nói là ăn tết xong hắn liền sẽ tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp muốn đến Tây Bộ giảng dạy."



Hạ Dịch Nặc bừng tỉnh đại ngộ, đuổi theo Lý Mộc, hỏi: "Cho nên lúc trước ngươi nói ngươi muốn đi dạy, là vì A Húc sao?!"



Lý Mộc nhún nhún vai: "Cũng không hoàn toàn là như vậy. Tổ quốc cần ta, Tây Bộ cần ta, ta nguyện ý đi."



"A Húc có biết không? Hắn đồng ý sao?"



"Đây là quyết định của ta, tại sao phải cần hắn đồng ý."



Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trước sóng bị đập chết ở trên bờ cát. Hạ Dịch Nặc không biết phải nói cái gì mới tốt.



"Tỷ! Ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?" Lý Mộc lại bắt đầu lắc lư cánh tay Hạ Dịch Nặc mà làm nũng, dựa vào kinh nghiệm, chiêu này lần nào cũng hữu dụng.



Hạ Dịch Nặc nghiêm mặt nói: "Nhất định sẽ ủng hộ ngươi, chỉ là chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Ít nhất ngươi phải hiểu rõ, ngươi là nhất thời đầu óc nóng lên, phát nhiệt, hay là thật sự không thể không có hắn."



Ở giữa đại điện của Thiên Trúc tự, nến đỏ huy hoàng, nhang khói lượn lờ, sảnh đường đầy những người đang cầu nguyện. Lão thái thái dặn dò Lý Mộc đang tò mò hết nhìn đông lại tới nhìn tây không nên tùy tiện lộn xộn, sợ làm kinh động Thần Linh. Lý Mộc vâng vâng dạ dạ. Thắp hương xong, nhân lúc Lý Mộc lôi kéo lão thái thái hỏi đông hỏi tây không ngừng nghỉ, Hạ Dịch Nặc đi ra ngoài hít thở không khí.



Bước ra khỏi đại điện, xuyên qua hành lang, càng đi về phía trước, liền đi đến sương phòng phía tây. Nơi này khách hành hương cũng không nhiều như trên đại điện, thanh tịnh hơn rất nhiều, chẳng qua là Hạ Dịch Nặc cũng không biết trong sương phòng đang thờ vị thần linh nào.



Trước cửa sương phòng có đặt một hòm công đức, đứng bên cạnh là một người mặc trang phục cư sĩ. Không nghĩ tới chính là, vị cư sĩ kia thế nhưng lại đi về phía Hạ Dịch Nặc, mỉm cười dịu dàng nói một câu: "Ngươi là người có đức hạnh."



Hạ Dịch Nặc nhìn xung quanh, xác định lời này là đang nói với bản thân mình, cảm thấy có chút không thể hiểu thấu. Nhìn kỹ, bên cạnh hòm công đức kia có đặt một cái lư hương nhỏ, khói trắng lượn lờ bay lên. Bên cạnh lư hương là một quyển sổ ghi chép công đức, dày đặt chi chít tên của các thí chủ quyên tiền cho nhà chùa, Hạ Dịch Nặc nghĩ thầm: Lúc này hẳn là nên quyên tiền sao?



Vị cư sĩ kia lại khép tay áo, nói tiếp: "Xác nhận vận mệnh đạo đức phẩm hạnh, là từ tướng mạo có thể nhìn ra được. Ngươi là người có đức hạnh, hiếu thuận với cha mẹ, giúp mọi người làm điều tốt. Ngươi cũng là một người trầm mặc, trong lòng mọi thứ đều hiểu, nhưng mà không nói ra. Còn nhân duyên, dường như đã gặp được trong khoảng hai năm nay, ngươi phải quý trọng người bên cạnh."



Hạ Dịch Nặc có chút khó tin mà nhìn vị cư sĩ kia, cư sĩ mỉm cười giải thích: "Ta cảm thấy ngươi là một người hữu duyên, liền nói với ngươi vài câu."



Lý Mộc từ bên kia chạy đến, đến nhắc Hạ Dịch Nặc đi nhanh thôi. Hạ Dịch Nặc cũng không hỏi gì, chẳng qua là ngượng ngập mỉm cười đối với vị cư sĩ, thoáng hạ thấp người nói một tiếng cám ơn, liền rời đi.



Cách lý giải của Hạ Dịch Nặc đối với tôn giáo đó là một cách để mọi người theo đuổi nhận thức và giải thoát. Sau khi trở về suy nghĩ một chút, có lẽ là ở trong hoàn cảnh đó, nghe được những lời nói như vậy sẽ cảm thấy có chút thâm ảo, lại hoặc là, dáng tươi cười của vị cư sĩ kia quá mức phổ độ chúng sinh, làm cho người ta cảm thấy kính nể. Hắn nói không sai, chẳng qua là những lời này cũng có thể áp dụng với những người khác, huống chi Hạ Dịch Nặc tự nhận bản thân cũng không phải là một người trầm mặc. Nhưng mà nơi sương phòng kia có nhiều người tới lui như vậy, vì sao cố tình lại chỉ nói với bản thân mình những lời này.



Hạ Dịch Nặc cảm thấy sống lưng run lên, chỉ là rất nhanh thuyết phục bản thân mình, coi như là rút trúng một thẻ sâm tốt a. Nhân sinh đôi khi chính là kỳ diệu và định mệnh như vậy, minh minh chi trung*, đã được định trước là như vậy, mặc cho ngươi theo chủ nghĩa duy vật như thế nào, tin tưởng vào học thuật như thế nào.



(*Đại khái chính là ở một nơi nào đó)



Lễ mừng năm mới ngoại trừ đi thăm người thân bạn bè, một chuyện khác không thể tránh được chính là tụ họp cùng bạn bè. Hạ Dịch Nặc cũng không có hứng thú tham gia tụ họp ăn uống ca hát, đặc biệt là vào dịp mừng năm mới. Năm nay Sở Mộng về nước đón năm mới, mà năm sau Lâm Thư Uyển liền phải kết hôn, hai người bắt lấy Hạ Tiểu Bảo làm con tin, tham gia tụ hội của các bạn học thời đại học. Các bạn học cùng lớp năm đó, hầu hết là làm việc ở bệnh viện hoặc là ra sức học lên tiến sĩ ngành y học lâm sàn, cũng có một vài người xuất ngoại đổi nghề. Vô luận là làm gì, cũng có một sự thật chính là —— các cựu sinh viên này đều đang bước vào giai đoạn cao trào của hôn nhân sinh hài tử.



Thân thích của Hạ gia và Lý gia cũng không nhiều, cho dù là lớn tuổi hay tuổi trẻ, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị thất đại cô bát đại di truy vấn về vấn đề tình cảm. Ngược lại ở những hoàn cảnh như thế này, sẽ bị hữu ý vô ý nhắc đến chuyện có bạn trai hay chưa, Hạ Dịch Nặc chẳng qua là lắc đầu, sau đó cầm lấy nước ép ngô, cười hì hì nhìn khung cảnh nâng ly cạn chén ồn ào huyên náo xung quanh.



Trong bữa tiệc, Khương Dương đến gần, Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc ứng phó qua loa. Sở Mộng ôm lấy Hạ Dịch Nặc kề tai nói nhỏ: "Tử quỷ, vẫn là giảo hoạt như vậy!"



Hạ Dịch Nặc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cái này gọi là, đạo bất đồng bất tương vi mưu*."



(*Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)



Sở Mộng: "Ai, sao ta lại cảm thấy, răng giả có hứng thú với ngươi nha?"



Hạ Dịch Nặc: "Không phải là hắn có hứng thú với ta, mà là có hứng thú với mẹ của ta!"



Sở Mộng: "Oh! Không thể nào?! Nhìn không ra, răng giả còn có hứng thú với mẫu tử luyến?!"



Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ, đứng đắn một chút được không? Không phài là hắn làm trình dược viên sao, đang nhìn chằm chằm vào cục thịt béo bệnh viện trực thuộc đại học C kia, muốn khai đao từ mẹ của ta."



Sở Mộng: "Oh! Thì ra là thế, ta nói mà!"



Lâm Thư Uyển cong ngón tay lại cốc lên đầu Sở Mộng: "Mã hậu pháo*!"



(*Nói vuốt đuôi. Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)



Sở Mộng không phục: "Ai ai ai! Lão đại không có ở đây, ngươi liền khi dễ ta."



Lâm Thư Uyển nhìn xung quanh: "Có sao? Ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?"



Ba người ôm bụng cười lăn cười lộn.



Thời gian là một thanh kiếm hai lưỡi, là độc dược cũng là giải dược. Thời đại học vô ưu vô lo qua đi, sau khi khúc chung nhân tán* mọi người đều có cuộc sống riêng của mọi người, có lẽ có chút cảm tình chính là sơ nhạt như vậy, chỉ là có gì đáng ngưỡng mộ hơn một tình bạn thâm sâu trước sau như một không hề thay đổi đây?



(*Đại khái giống như là kết thúc cuộc vui, một sự kết thúc mọi người rời đi)



Bên kia bờ đại dương. Lương gia một nhà ba người ăn cơm tối xong tán gẫu chuyện nhà, vui vẻ hòa thuận. Sau đó Lương Quốc Đống đứng dậy đi vào phòng sách, Lương Giác Quân lẳng lặng đi theo phía sau.



Lương Quốc Đống: "Gần dậy khóa đề tiến triển thế nào rồi?"



Lương Giác Quân: "Coi như thuận lợi."



Lương Quốc Đống: "Con nói coi như thuận lợi vậy chính là rất thuận lợi rồi."



Lương Giác Quân cười nói: "Có mang lễ vật cho ba, con đi lấy."



Lễ vật là một khay trà. Dùng trúc làm đế lót, đá Ô Kim làm mặt khay, trúc xanh bao quanh, khí tiết ngạo nghễ.



"Tốt", Lương Quốc Đống nâng khay trà lên, lướt nhẹ qua góc cạnh, tán dương, "Khí tiết của trúc thẳng tắp mạnh mẽ, lãnh khí của đá không tàn lụi khí khái, tốt!"



"Ba thích là tốt rồi."



"Chính là từ xa mang về, không tiện lắm."



"Con cũng không có hành lý gì."



"Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng cái này?"



Lương Giác Quân hé miệng cười: "Là nàng tặng đấy."



"Oh?" Lương Quốc Đống nhướng mi, "Vậy khăn lụa vừa rồi con đưa cho Mary ..."



"Cũng là nàng chuẩn bị."



Lương Quốc Đống tháo kính lão xuống: "Tiểu nha đầu rất tao nhã, còn biết cách làm cho người ta vui vẻ."



Lương Giác Quân mỉm cười: "Ân."



"Nàng tên là...Hạ Dịch Nặc?"



"Ân."



"Thay ba cám ơn nàng."



"Được."



"Vừa vặn, ba cũng có thứ muốn đưa cho con." Lương Quốc Đống xoay người, nhấc chân bước lên bậc tam cấp làm bằng gỗ đặt trước tủ sách, tìm kiếm trong ngăn kéo tầng trên: "Còn nhớ vì sao đặt tên cho con là Lương Giác Quân không?"



"Ba cẩn thận một chút", Lương Giác Quân tiến lên đứng ở phía sau phụ thân, "Chữ 'Giác' là ba đặt, ý tứ là tỉnh ngộ. Chữ 'Quân' là mẹ đặt, bởi vì mẹ thích thi nhân Ôn Đình Quân của Đường triều."



"Vậy con cũng biết, vì sao mẹ con thích thi nhân Ôn Đình Quân không?"



"Chuyên này cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe mọi người nói qua."



Lương phụ đưa lưng về phía Lương Giác Quân, hào phóng mỉm cười.



Lương Giác Quân: "Trước kia học lớp tiếng Trung của Diệp thái thái, giới thiệu thơ ca phái Hoa Gian, trong lòng nghĩ, mẹ chính là yêu thích cái này... Không biết phải hình dung như thế nào, thi từ ca phú con học không tốt lắm, cái này...Uyển chuyển hàm xúc...Lại có chút phong cách mơ màng."



"Tìm được rồi!" Lương Quốc Đống từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, đi xuống bậc thang, trong giọng nói mang theo hưng phấn, "Quả thật là học thi từ không giỏi a! Phái Hoa Gian cũng không chỉ viết về vẻ đẹp của người phụ nữ và những câu chuyện chia ly đau buồn, nó chú trọng chính là văn tự và rèn luyện âm vận. Bất quá cũng không thể trách con, lúc chúng ta còn đi học, thông tin thiếu thốn, mặc kệ là học ngành nào, có chút chăm chú vào thi từ ca phú là không thể thiếu được. Người trẻ tuổi bây giờ liền không làm được, thông tin trên Facebook và Twitter là đủ để giải trí rồi."



Lương Giác Quân gật đầu đồng ý.



Lương Quốc Đống đưa cái hộp cho Lương Giác Quân: "Đến, mở ra nhìn thử xem."



Trong hộp chứa một cái hộp bút, một cây bút máy kiểu cũ nằm lặng lẽ ở bên trong, cẩn thận cầm lên xem xét tường tận, trên thân bút có khắc một hàng chữ nhỏ.



Lương Giác Quân nhỏ giọng đọc lên: "Linh lung đầu tử an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri?*"



(*Hai câu cuối trong bài thơ Tân thiêm thanh Dương liễu chi của Ôn Đình Quân: Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ. Thương nhớ sâu đậm người có hay.)



Lương Quốc Đống: "Không sai."



"Đây là..."



"Một cây bút máy bình thường, là vật đính ước mà ba tặng mẹ con năm đó."



Lương Giác Quân bùi ngùi, tán thán nói: "Quá lãng mạn rồi!"



"Đây là một lời thơ của Ôn Đình Quân, chính là viết về sự nhớ nhung của nữ tử dành cho tình lang. Con cũng đừng chê cười lão đầu tử năm đó quê mùa và buồn nôn."



"Sao lại như vậy được chứ? Khó trách mẹ yêu thích Ôn Đình Quân như vậy."



Thanh âm của Lương Quốc Đống bỗng nhiên có chút trầm thấp: "Kỳ thật vẫn muốn hỏi con, có từng trách ba quá nghiêm khắc hay không? Phụ thân của người khác, luôn yêu thương thậm chí là cưng chiều nữ nhi. Sau khi lớn tuổi, nhớ đến những chuyện trước kia, nhất là sau khi mẹ của con qua đời, ba cũng không phải là một phụ thân đúng tiêu chuẩn."



"Sao lại như vậy được? Ba đều là muốn tốt cho con, ta hiểu được."



"Còn có, lúc trước, ba không nên đối với con như vậy, trong nửa năm đó luôn bỏ mặt con một mình."



"Những năm qua, con cũng thường xuyên tự hỏi mình những câu mà ba vừa hỏi: Lương Giác Quân, ngươi biết mình đang làm cái gì sao? Nghiên cứu học thuật cũng tốt, cảm tình cũng tốt, nhưng đầu tiên là phải hiểu được bản thân mình."



"Khi đó con nói con thích nữ nhân, thích Tracy, tràn đầy trong đầu ba đều là, ba phải ăn nói làm sao với mẹ của con đây? A, bây giờ suy nghĩ lại một chút cảm thấy quá hài hước."



"Đều qua rồi. Bây giờ không phải ba đã chấp nhận rồi sao? Chỉ cần ba chấp nhận, quá trình như thế nào, đều không còn quan trọng."



Lương Quốc Đống vuốt ve cây bút máy trong tay: "Làm nghiên cứu học thuật hơn nửa đời người, kỳ thật cuộc sống cũng giống như học thuật, có quá nhiều điểm mù. Chuyện của con, có gì là không thể chấp nhận được chứ? Mẹ của con, ra đi đột ngột như vậy...Ba đã mất đi người thân một lần, cũng biết, muốn cân bằng những giọt nước mắt trong quá trình này, cần có bao

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện