Sáng sớm, lúc Hạ Dịch Nặc tỉnh lại, Lương Giác Quân nắm nghiêng thân thể nhìn mình, cũng không biết là nhìn bao lâu, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời. Hạ Dịch Nặc dụi mắt, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ có chút trẻ con ngây ngốc, cũng đặc biệt nhu thuận mê người.



Lương Giác Quân cười nhẹ, tiến đến hôn lên trán Hạ Dịch Nặc một cái, đẩy sợi tóc lất phất bên tai của nàng ra, đeo một chiếc bông tai kim cương nhỏ nhắc tinh xảo cho nàng.



"Chào buổi sáng, quà giáng sinh của ngươi." Thanh âm của Lương Giác Quân mang theo giọng mũi đặc biệt của sáng sớm, thong dong mà gợi cảm.



Mấy ngày trước đây hai người vô cùng triền miên, sau khi Lương lão sư tháo bông tai của Hạ Tiểu Bảo xuống liền tiêu sái hất đi mất, vẫn chưa thể tìm được. Vừa thức dậy đã nhận được một món quà chu đáo ngọt ngào như vậy, Hạ Dịch Nặc cảm thấy vui vẻ, gương mặt cong cong mà tiến vào trong ngực Lương Giác Quân làm nũng: "Không phải hẳn là nên bỏ vào trong vớ sao? Ông già Noel của ta."



Khi Hạ Dịch Nặc cười rộ lên lại lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên má phải, giống như bông tai nhỏ bên tai phải, lấp lánh trong trái tim Lương Giác Quân. Ôm thật chặt người trong ngực, hôn lên chỗ xỏ bông tai trên tai Hạ Tiểu Bảo một cái, Lương Giác Quân cười nói: "Để ở đâu cũng đều giống nhau."



Hưởng thụ cái ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong chốc lát, Hạ Tiểu Bảo nhịn không được bắt đầu ồn ào: "Ta cũng có chuẩn bị một phần lễ vật cho ngươi, liền lấy đến cho ngươi!"



Nói xong Hạ Dịch Nặc liền nhấc chăn lên: "Ahhh, lạnh quá!" Khoác áo ngủ một đường chạy nhanh đến phòng sách. Lễ vật là ngày hôm qua liền đã giấu kỹ, đặt ở trong một cái hộp bằng giấy, còn lo lắng sẽ bị Lương Giác Quân phát hiện, cố ý giấu trong một góc ngăn kéo kín của phòng sách.



Lúc trở về phòng, Lương Giác Quân đã từ trong chăn ngồi dậy, đang đem tóc dài tùy ý buộc lại.



"Đắp chăn, đừng để bị cảm", Hạ Dịch Nặc đi đến trước giường, thay Lương Giác Quân kéo chăn lên, tiếp theo hai tay dâng lên một cái hộp bằng giấy, cười đến giảo hoạt, "Rồi, mở ra nhìn xem."



Lương Giác Quân cảnh giác, híp hai mắt nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc ngồi xổm trước đầu giường, thành thật nói: "Cam đoan không phải là trò đùa!"



Kết quả mở ra xem, hoàn toàn chính xác không phải trò đùa, chẳng qua là tương đối tàn bạo —— lễ vật chính là khuôn mẫu thạch cao tháo xuống lúc tay phải của Hạ Dịch Nặc bị rạn xương, khuôn mẫu được bỏ vào trong khung giá đỡ, đựng trong một hộp thủy tinh xinh đẹp. Phía trên thạch cao còn lưu lại danh tác của Hạ Dịch Ngôn và Lương Giác Quân, "I love you" cùng với "Ta là siêu nhân bút chì sáp của vũ trụ Tiểu Shin".



Lúc ấy tùy ý viết xuống những lời hồ đồ, bây giờ nhìn lại, thế nhưng lại ngọt ngào đến có thể ép ra mật ong.



Lương Giác Quân rất vui vẻ, nhìn về phía Hạ Dịch Nặc, vội vàng hỏi: "Sao ngươi còn giữ cái này?!"



Hạ Dịch Nặc hé miệng cười: "Bởi vì khi đó đã nhìn trúng ngươi rồi a!"



Trong lòng Lương Giác Quân ngọt ngào, lại khẽ nhíu mày: "Ngươi cũng biết, khi đó ngươi là bởi vì ta mới bị thương, trong lòng của ta rất áy náy..."



"Cái này gọi là, tái ông thất ngựa, an tri họa phúc. Ta chỉ là bị một vết thương nhỏ, lại rõ ràng lời được một tháng điểm tâm, thật sự là quá đáng giá!"



"Cho nên kỳ thật, đây là khổ nhục kế của ngươi sao."



Hạ Dịch Nặc tiến đến trước mắt Lương Giác Quân, dùng chóp mũi khe khẽ cọ xát vào đôi má Lương Giác Quân: "Vậy cũng phải là do ngươi muốn phối hợp không phải sao? Ta chỉ là tương kế tựu kế. Huống chi, ta cũng không có yêu cầu ngươi theo ta đi Bắc Kinh tham gia vào hôn lễ của lão đại, càng không có muốn ngươi khom lưng thắt dây giày cho ta, không phải sao? Nói đi nói lại, chính là bởi vì ngươi đã yêu thích ta. Ngươi nói xem, có phải lúc đó liền đã yêu thích ta rồi hay không?"



Nhìn một bộ dáng tiểu nhân đắc chí này của Hạ Tiểu Bảo, Lương Giác Quân nhéo lên gương mặt của nàng: "Tự kỷ điên cuồng! Ta là lo lắng tay của ngươi sẽ lưu lại di chứng, ảnh hưởng cuộc sống tương lai của ngươi."



"Thật sao?" Hạ Dịch Nặc đứng lên, hoạt động cổ tay phải một chút, nhìn trần nhà làm ra một hình dáng suy tư, khóe miệng hận không thể toét lên tới mang tai, "Cũng may bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều rất hài hòa, không có ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của ngươi ..."



Lương Giác Quân suy nghĩ ra ý tứ của Hạ Dịch Nặc, gương mặt nóng lên, làm bộ muốn đi đánh nàng: "Hạ Tiểu Bảo, ngươi tên lưu manh này!"



"Ai ai ai! Ngươi như vậy là không đúng rồi, ta có nói cái gì sao!" Hạ Dịch Nặc cười to, cũng không né, ngược lại dùng cả người và chăn đem Lương Giác Quân ôm vào trong ngực, "Ta cũng không có nói gì, là tự ngươi suy nghĩ lệch lạc a!"



Lương Giác Quân bị bao vào trong cái chăn thật dầy, không thể động đậy, trong giọng nói lại tràn đầy uy hiếp: "Ngươi, lại, nói, một, lần..."



"Được, được! Ta không nói nữa!" Hạ Dịch Nặc cười khanh khách, một hồi lâu mới dừng lại, hôn một cái lên gương mặt Lương Giác Quân, nhấc tay đầu hàng, "Lại nói, ở đây đã hơn nửa tháng rồi, sao lại không thấy Trình tiểu thư?"



"Trình tiểu thư nào?" Lương Giác Quân róc xương lóc thịt mà nhìn Hạ Dịch Nặc một lần, chuẩn bị rời giường mặc quần áo.



Hạ Dịch Nặc lại nói chắc nịch : "Trình tiểu thư nha! Ngươi không biết sao? Tiểu thư hàng xóm của chúng ta, tên tiếng Trung của nàng chính là Trình Giảo Kim, tên tiếng Anh là May."



Lương Giác Quân không khỏi bật cười: "Nàng đưa một vài sinh viên đến Y tỉnh phát thảo cảnh vật thực rồi, cũng sắp trở về rồi a."



Hạ Dịch Nặc trêu ghẹo: "Không phải nàng học lịch sử nghệ thuật phương Tây sao, sao lại tới Trung Quốc, còn chạy tới Y tỉnh vẽ cảnh vật thực?"



Lương Giác Quân nhìn thật sâu vào Hạ Dịch Nặc một cái: "Cơ duyên xảo hợp, chính là thần kỳ như vậy."



Hạ Dịch Nặc dựa vào đầu giường phiền muộn nói: "Ai, bây giờ làm sao mới tốt đây, còn chuẩn bị quà giáng sinh cho nàng nữa!"



"Ah, thật sao?" Lương Giác Quân nhướng mày, chỉ chỉ vào điện thoại đầu giường, "Vậy ngươi gọi điện thoại hỏi một chút là được rồi."



Hạ Dịch Nặc chơi xấu: "Ngươi tới gọi đi, tiếng Anh của ta không tốt."



Lương Giác Quân thật hết cách với nàng, mặc quần áo tử tế, vuốt vuốt loạn xạ mái tóc của Hạ Dịch Nặc, để nàng cởi áo ngủ thay quần áo trước, còn mình bắt đầu tìm kiếm danh bạ điện thoại.



Gọi điện thoại, kết quả đối phương nói ngày hôm qua đã trở về C thành, đi tham gia một party mừng giáng sinh, hơn nửa đêm mới trở về, lúc này vẫn chưa rời giường. Hạ Dịch Nặc đứng bên cạnh tròng mắt lòe lòe tinh quang, chờ đợi tin tức, Lương Giác Quân che micro, nói nhỏ với Hạ Dịch Nặc: "Nàng đang ở nhà!"



Hạ Dịch Nặc nhanh chóng thay quần áo xong, chạy đi rửa mặt. Lương Giác Quân nói với May trong điện thoại: "Đợi lát nữa sẽ qua tìm ngươi, Hạ có thứ gì đó muốn tặng cho ngươi."



Cửa chính của căn phòng sát bên vừa mở, May vẫn là một bộ dáng buồn ngủ mông lung, nhìn nhìn Lương Giác Quân cùng Hạ Dịch Nặc, vẻ mặt ngỡ ngàng.



Lương Giác Quân giơ tay lên thoáng dao động trước mắt May, May nhường đường để hai người vào cửa trước.



Hạ Dịch Nặc hai tay đưa lễ vật, nói với May: "Surprise! Merry Christmas, my new neighbor!"



May kịp phản ứng đến, lập tức gào khóc kêu to, cho Hạ Dịch Nặc một cái ôm của gấu, trong miệng nói: "Hạ! Ngươi thật sự là quá tốt, chuẩn bị lễ vật còn nhớ đến ta! Thật sự là làm cho người ta kinh hỉ và cảm động. Cám ơn ngươi! Sweetheart của ta!"



Bộ dáng cùng giọng nói khoa trương kia, khiến cho Hạ Dịch Nặc quả thực lo lắng là một giây tiếp theo nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.



May giống như một con bạch tuộc mà ôm lấy Hạ Dịch Nặc không buông, Hạ Dịch Nặc đành phải hai tay giơ lễ vật, dở khóc dở cười: "Lễ Halloween lần kia là ta thất lễ, cho nên lần này cho ngươi một cái kinh hỉ. Ngươi cũng không biết lễ vật là cái gì liền vui vẻ như vậy, ngươi không muốn mở ra xem một chút sao? Vạn nhất là gì vật kỳ lạ gì thì sao?"



Muội tử tóc vàng nghe nói liền buông Hạ Dịch Nặc ra, trong lòng tràn đầy chờ mong mà mở lễ vật ra. Trong hộp có hai bức tượng bằng đất sét đầy màu sắc, gia công tinh tế, trông rất sống động, rất chân thật.



Hạ Dịch Nặc giải thích: "Đây là một loại nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, gọi là tượng đất sét sơn màu, đặc biệt chọn cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích."



"Ta phi thường yêu thích! Cám ơn ngươi, sweetheart!" May lần nữa kích động ôm lấy Hạ Dịch Nặc, "Ngươi thật sự là quá chu đáo rồi!"



"Bằng hữu của Claire liền là bằng hữu của ta nha. Kỳ thật ta thật ra muốn tặng cho ngươi một quyển sách để học tiếng Trung, ngươi cũng nên học một ít tiếng Trung rồi, mỗi lần nói chuyện vẫn nhanh như vậy, tiếng Anh của ta bình thường, sẽ nghe không hiểu đâu."



"Thật sao? Vì ngươi, ta có thể nói chậm một chút! Nhưng mà học tiếng Trung đối với ta mà nói thật sự là quá khó khăn! Đúng rồi, ngươi nói ngươi chuyển đến sát bên rồi đúng không, ở cùng với Claire sao? Vậy thật sự là quá tốt rồi!"



"Đúng vậy a, tốt thì tốt, bất quá, ngươi có thể buông ta ra trước hay không?"



Lương Giác Quân khoanh hai tay tựa vào góc tường, nhìn Hạ Dịch Nặc và May ngươi một lời ta một câu, nhịn không được cười ra tiếng.



Hạ Dịch Nặc quay đầu, dùng tiếng Trung vô cùng đau đớn nói với Lương Giác Quân: "Lương lão sư, trái tim của ngài sao lại lớn như vậy chứ! Bạn gái của ngài đang bị gái Tây nhiệt tình ôm lấy không buông này! Còn một tiếng một tiếng bị gọi là sweetheart! Sweetheart dịch sang tiếng Trung là gì? Là người yêu đi?"



Lương Giác Quân vuốt cằm suy nghĩ một chút: "Trong tình huống bình thường là muốn dành cho những người đang yêu nhau, ta nghĩ ý tứ của May, thì tương đương với, gọi ngươi là...Tiểu khả ái...Ân?"



Nói giỡn sao? Tiểu khả ái?! Lương lão sư! Sao ngươi có thể chịu đựng được?!



Hạ Dịch Nặc tránh khỏi nanh vuốt của May, đặt lên bờ vai của May nghiêm túc nói: "Ngươi có biết không? Ngươi ôm ta như vậy, Claire sẽ ghen tỵ đấy."



May kinh ngạc xoay qua nhìn Lương Giác Quân, hỏi: "Claire, thật sao?"



Lương Giác Quân duỗi tay, tỏ vẻ là người rất vô tội: "Ah, ta cũng có chuẩn bị lễ vật cho ngươi, nhưng mà bây giờ không biết có nên đưa cho ngươi hay không..."



"Ngươi xem, nàng đang ghen đấy!" Hạ Dịch Nặc nói với qua bờ vai của May, kiên định, "Còn có, ta giúp ngươi đặt một cái tên bằng tiếng Trung, gọi là Trình Giảo Kim, hy vọng ngươi thích cái tên này."



Lương Giác Quân vỗ tay cười to.



May nhìn nhìn hai người, không rõ ràng cho lắm, đành phải nhún nhún vai: "Whatever, if you like!"



Từ đó về sau, trong lòng May, Hạ Dịch Nặc là một người hài hước, biết sửa máy tính, ấm áp chu đáo, xem phim còn có thể khóc nhè, một tiểu khả ái trên thế thới...



Buổi sáng ngọt ngọt ngào ngào vẫn là phải kết thúc, mỗi người vẫn là phải đi làm đi học. Lúc Lương Giác Quân đến phòng thí nghiệm, mấy sinh viên đang tụ tập cùng một chỗ, líu ríu nói chuyện tối qua đã trải qua đêm giáng sinh như thế nào. Trần Điện Điện tò mò, hỏi: "Lương lão sư, tối hôm qua ngươi có tiết mục gì vậy?"



Lương Giác Quân không mặn không lạt trả lời: "Ở nhà xem một bộ phim cũ."



"Vậy thì đúng rồi! Ngày hôm qua ở bên ngoài thật sự là quá nhiều người, khách sạn và khu mua sắm đều chen lấn đến muốn phát nổ, rạp chiếu phim cũng không có phim gì hay, ta và Định Hào đều ngủ quên mất..."



Đang nói chuyện, có một người chuyển phát nhanh cầm một bó hoa hồng trắng hô lên một tiếng ở cửa phòng thí nghiệm: "Tiểu thư Lương Giác Quân là ai vậy? Hoa của ngài, xin mời ký nhận!"



Trần Điện Điện vừa nhìn thấy bó hoa kia, hai mắt tỏa ra ánh sáng, vẫy tay với tiểu ca chuyển phát nhanh: "Ở đây ở đây!"



Lương Giác Quân cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, vẫn là ký nhận, lễ phép tiếp nhận bó hoa kia.



Trần Điện Điện còn kích động hơn so với bản thân được nhận hoa: "Hoa hồng trắng đại diện cho sự ngây thơ, thuần khiết, tôn kính, ý nghĩa của hoa này là —— ta đủ tốt để xứng đôi với ngươi! Lương lão sư, có người đang tỏ tình với ngươi đây!"



Lương Giác Quân lại chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Nhặt tấmthiệp lên nhìn một chút, phía trên tấm thiệp là một nét chữ mạnh mẽ hữu lực: Giáng sinh vui vẻ.Ký tên chỉ có một chữ: Khiêm.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện