Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Ôn Nhu nghe cô gái nhỏ nói về món quá, bất chợt nảy ra một ý kiến.
“Chúng ta về sớm đi, thế nào?” Nguyễn Nhuyễn nuốt nước miếng, không được đâu, Phó Thanh Hành còn dặn cô giữ chân cô ấy mà.
“Em…”
“Thôi nào, chị cho em ý này, chỉ nhìn Ipad là trò xưa rồi, đi đi đi, chúng ta đến nơi này.”
Hai người mát xa thư giãn cũng chưa làm, Ôn Nhu kéo Nguyễn Nhuyễn bắt taxi đi đến trung tâm thương mại.
“Ai nha, hôm nay mấy cô cũng bất chấp cái lạnh đi đón giao thừa?” Tài xế hỏi.
“Đúng vậy, bác tài.” Ôn Nhu cười trả lời.
“Tôi không biết ở trung tâm thương mại đang diễn ra hoạt động gì. Lúc nãy tôi dừng lại trả khách, quảng trường đã bị quây lại không nhìn thấy gì. Lối trước không vào được rạp chiếu phim. Tôi cho mấy cô đi vào lối bên nhé.”
“Được!!!”
Suốt dọc đường đi, Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có thể làm theo lời Ôn Nhu.
“Bác không được xem trộm đâu!!!” Nguyễn Nhuyễn dặn dò đi dặn dò lại người nhân viên chiếu phim.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ bật đúng giờ đã thỏa thuận, yên tâm.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô.
“Cháu cảm ơn bác.” Hai má cô đỏ bừng, cô mím môi nói lời cảm ơn.
Hai người họ ngồi vào đại sảnh rạp chiếu phim, ở đây cũng chỉ có cô và Ôn Nhu, màn hình lớn đen xì. Nguyễn Nhuyễn nhìn di động, đã 23 giờ 52 phút rồi, cô căng thẳng gửi tin nhắn cho Phó Thanh Hành.
[Chú, em ở trung tâm thương mại X, rạp chiếu phim tầng hầm B1, phòng chiếu 12.]
Tin nhắn vừa gửi đi, đã thấy anh ngay lập tức gọi điện đến, đầu dây bên anh hơi ồn ào.
“Bảo bối, sao em lại ở đó? Không phải, sao lại ở rạp chiếu phim.”
“Em… Anh có thể tới đây không… Em ở phòng chiếu 12 đợi anh.”
“… Được, em chờ anh nhé…”
Quảng trường trước trung tâm mua sắm được bao quanh bởi các tấm nhựa, bên trong có bức tường hoa hình trái tim khổng lồ và một nhóm nhân viên đang tất bật chuẩn bị.
“Từ từ đã, Sở Mộ, cậu giúp tôi trông chừng chỗ này. Nguyễn Nhuyễn không biết tại sao lại xuất hiện ở rạp chiếu phim tầng hầm.”
“Gì cơ?” Đến cả Cố Quyền cũng bị làm cho bất ngờ.
“Ôn Nhu chắc biết cậu muốn cầu hôn…” Lời nói của Cố Quyền làm người đàn ông bình tĩnh lại.
Chuyện này cũng âm thầm chuẩn bị được hai tháng rồi, Ôn Nhu cũng biết.
Cố Quyền mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Wechat từ vợ anh ta.
“Đi đi, có thư ký cậu ở đây giúp rồi, đành cầu hôn muộn nửa tiếng vậy, đi nhanh xem có chuyện gì.” Sở Mộ nói.
Phó Thanh Hành nhìn theo di động được Cố Quyền giơ lên, là tin nhắn của Ôn Nhu.
[Chuyển lời tới anh Phó, Nguyễn Nhuyễn có một món quà dành cho anh ấy. Cầu hôn lúc 0 giờ có thể là một ý tưởng hay, nhưng cô ấy hình như đặc biệt hi vọng có thể nói câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với người cô yêu vào thời điểm chuyển giao ấy.]
Người đàn ông cong môi cười hạnh phúc, “Đi cùng nhau đi, cùng xem bảo bối nhỏ nhà tôi chuẩn bị món quà gì.”
“Mẹ nó! Ông đây 800 năm mới di cư về phương Bắc một lần, chưa kịp thích nghi đã bị quật lên quật xuống thế này!” Sở Mộ kéo áo lông vũ che chặt chính mình.
“Đừng lắm mồm, đi nhanh.” Sở Quỳnh đánh anh một cái.
Ở đầu bên kia, Nguyễn Nguyễn hồi hộp nhìn đồng hồ nhích từng con số, đã đến 23 giờ 59 phút… Vậy mà người cô chờ vẫn chưa xuất hiện… Cô hơi thất vọng cúi thấp đầu gõ gõ vào màn hình điện thoại.
“Bảo bối của anh, em ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, người con gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, hình dáng người đàn ông tuấn tú đang từ chỗ cửa đi vào.
“Em đây!!!” Cô không giấu được niềm vui, “Sao anh tới nhanh như vậy?” Đồng hồ nhích thêm một nhịp, vừa vặn 0 giờ.
Không gian trong rạp chiếu tối sầm lại, Phó Thanh Hành ngồi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.
Ôn Nhu nghe cô gái nhỏ nói về món quá, bất chợt nảy ra một ý kiến.
“Chúng ta về sớm đi, thế nào?” Nguyễn Nhuyễn nuốt nước miếng, không được đâu, Phó Thanh Hành còn dặn cô giữ chân cô ấy mà.
“Em…”
“Thôi nào, chị cho em ý này, chỉ nhìn Ipad là trò xưa rồi, đi đi đi, chúng ta đến nơi này.”
Hai người mát xa thư giãn cũng chưa làm, Ôn Nhu kéo Nguyễn Nhuyễn bắt taxi đi đến trung tâm thương mại.
“Ai nha, hôm nay mấy cô cũng bất chấp cái lạnh đi đón giao thừa?” Tài xế hỏi.
“Đúng vậy, bác tài.” Ôn Nhu cười trả lời.
“Tôi không biết ở trung tâm thương mại đang diễn ra hoạt động gì. Lúc nãy tôi dừng lại trả khách, quảng trường đã bị quây lại không nhìn thấy gì. Lối trước không vào được rạp chiếu phim. Tôi cho mấy cô đi vào lối bên nhé.”
“Được!!!”
Suốt dọc đường đi, Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có thể làm theo lời Ôn Nhu.
“Bác không được xem trộm đâu!!!” Nguyễn Nhuyễn dặn dò đi dặn dò lại người nhân viên chiếu phim.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ bật đúng giờ đã thỏa thuận, yên tâm.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô.
“Cháu cảm ơn bác.” Hai má cô đỏ bừng, cô mím môi nói lời cảm ơn.
Hai người họ ngồi vào đại sảnh rạp chiếu phim, ở đây cũng chỉ có cô và Ôn Nhu, màn hình lớn đen xì. Nguyễn Nhuyễn nhìn di động, đã 23 giờ 52 phút rồi, cô căng thẳng gửi tin nhắn cho Phó Thanh Hành.
[Chú, em ở trung tâm thương mại X, rạp chiếu phim tầng hầm B1, phòng chiếu 12.]
Tin nhắn vừa gửi đi, đã thấy anh ngay lập tức gọi điện đến, đầu dây bên anh hơi ồn ào.
“Bảo bối, sao em lại ở đó? Không phải, sao lại ở rạp chiếu phim.”
“Em… Anh có thể tới đây không… Em ở phòng chiếu 12 đợi anh.”
“… Được, em chờ anh nhé…”
Quảng trường trước trung tâm mua sắm được bao quanh bởi các tấm nhựa, bên trong có bức tường hoa hình trái tim khổng lồ và một nhóm nhân viên đang tất bật chuẩn bị.
“Từ từ đã, Sở Mộ, cậu giúp tôi trông chừng chỗ này. Nguyễn Nhuyễn không biết tại sao lại xuất hiện ở rạp chiếu phim tầng hầm.”
“Gì cơ?” Đến cả Cố Quyền cũng bị làm cho bất ngờ.
“Ôn Nhu chắc biết cậu muốn cầu hôn…” Lời nói của Cố Quyền làm người đàn ông bình tĩnh lại.
Chuyện này cũng âm thầm chuẩn bị được hai tháng rồi, Ôn Nhu cũng biết.
Cố Quyền mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Wechat từ vợ anh ta.
“Đi đi, có thư ký cậu ở đây giúp rồi, đành cầu hôn muộn nửa tiếng vậy, đi nhanh xem có chuyện gì.” Sở Mộ nói.
Phó Thanh Hành nhìn theo di động được Cố Quyền giơ lên, là tin nhắn của Ôn Nhu.
[Chuyển lời tới anh Phó, Nguyễn Nhuyễn có một món quà dành cho anh ấy. Cầu hôn lúc 0 giờ có thể là một ý tưởng hay, nhưng cô ấy hình như đặc biệt hi vọng có thể nói câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ với người cô yêu vào thời điểm chuyển giao ấy.]
Người đàn ông cong môi cười hạnh phúc, “Đi cùng nhau đi, cùng xem bảo bối nhỏ nhà tôi chuẩn bị món quà gì.”
“Mẹ nó! Ông đây 800 năm mới di cư về phương Bắc một lần, chưa kịp thích nghi đã bị quật lên quật xuống thế này!” Sở Mộ kéo áo lông vũ che chặt chính mình.
“Đừng lắm mồm, đi nhanh.” Sở Quỳnh đánh anh một cái.
Ở đầu bên kia, Nguyễn Nguyễn hồi hộp nhìn đồng hồ nhích từng con số, đã đến 23 giờ 59 phút… Vậy mà người cô chờ vẫn chưa xuất hiện… Cô hơi thất vọng cúi thấp đầu gõ gõ vào màn hình điện thoại.
“Bảo bối của anh, em ở đâu?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, người con gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, hình dáng người đàn ông tuấn tú đang từ chỗ cửa đi vào.
“Em đây!!!” Cô không giấu được niềm vui, “Sao anh tới nhanh như vậy?” Đồng hồ nhích thêm một nhịp, vừa vặn 0 giờ.
Không gian trong rạp chiếu tối sầm lại, Phó Thanh Hành ngồi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.
Danh sách chương