Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
“Không lừa ông nội chứ?”
“Em đâu có ý lừa ông…” Nguyễn Nhuyễn véo tay anh.
“Trước anh từng nói không định ở trong nước. Thế thì em đi cùng anh là được… Hơn nữa được ở cùng ông nội em rất vui. Anh sợ ông nội thích em rồi lại không thích anh nữa phải không?” Cô làm mặt quỷ trêu anh.
Phó Thanh Hành bật cười, “Ừm… Thật ra là sợ em ‘bơ’ anh.” Anh ôm cô, vuốt tóc cô.
“Không đâu…. Chú mãi là số một trong lòng em.”
“Cô bé, đừng làm loạn.” Phó Thanh Hành buông cô ra, lùi về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu.
“Ơ!!! Em đã làm gì đâu ~” Nguyễn Nhuyễn nháy mắt nhìn anh.
“Rất muốn nghiền nát em…” Anh liếm liếm môi, “Anh đi tắm đây.”
“…” Người đàn ông này thật là…
Nhìn bóng lưng của anh, cô bất đắc dĩ mỉm cười. Rồi cô cũng đi lấy quần áo ngủ cùng băng vệ sinh, chuẩn bị đi tắm.
Sau đó, cả hai người cùng ngồi trên giường, lật quyển album màu đen ra ngắm.
“Đây là anh lúc 12 tuổi.” Phó Thanh Hành nhìn theo hướng tay cô và nói.
“Đáng yêu quá!” Đầu ngón tay cô xoa xoa lên gương mặt cậu bé.
Cậu bé cứ như Phó Thanh Hành bản thu nhỏ, mặc vest chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc.
“Em đáng yêu hơn.” Anh vuốt tóc cô.
“Không được sờ, sẽ châm lửa mất…” Cô kéo tay anh ra.
Lướt xuống phía dưới, liền thấy hình ảnh bố mẹ anh… Cô chạm vào cậu bé lọt thỏm ở giữa…
“Chú.”
“Sao em?”
“Sau này em sinh cho anh một cậu nhóc đáng yêu như anh được không?”
“Hửm???” Anh nghiêng đầu, cau mày, không hiểu lời cô nói, tuy nhiên sau khi ngẫm vài giây thì…
“Muốn sinh cục vàng nhỏ cho anh? Hử?” Anh đè cô dưới thân.
“A!!! Không được không được, chảy ra mất…” Cô đẩy người anh, ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng sờ vật đang lót ở dưới, may quá chưa chảy ra ngoài.
“Nếu có một đứa con trai giống anh, em sẽ cưng chiều thằng bé hết nấc.”
“Không được.” Ai đó nhíu mày.
“???” Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh.
“Em chỉ có thể thích anh, ai khác cũng không được.” Anh véo nhẹ vào má cô.
“Đó là con anh mà!”
“Con thì làm sao, con cái cũng không thể tranh sủng đoạt vợ của anh.” Tay anh chống lên giường, cúi đầu hôn cô.
“Làm sao em bị cướp đi được chứ!” Cô hôn chuồn chuồn nước lên môi anh vài cái.
“Sinh cho anh một cô bé dễ thương như em.”
“Nhỡ anh yêu con bé hơn em.” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi.
“Thử rồi biết…” Anh cười vui vẻ.
“Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn, hừ!”
“Nhưng mà… Em sẽ ghen…” Cô nghĩ đến đã thấy không vui.
“Anh chỉ yêu mình em… Con cái cũng không phải tài sản của chúng ta, đâu thể ở bên cạnh ta cả đời. Nguyễn Nhuyễn mới là bạn đồng hành tới cuối đời của Phó Thanh Hành.”
Người con gái cảm động ngoan ngoãn ôm anh, nghe anh kể rất nhiều điều về tuổi thơ của mình, sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, cô nghĩ việc bị lệch múi giờ thật là khó chịu.
“Không lừa ông nội chứ?”
“Em đâu có ý lừa ông…” Nguyễn Nhuyễn véo tay anh.
“Trước anh từng nói không định ở trong nước. Thế thì em đi cùng anh là được… Hơn nữa được ở cùng ông nội em rất vui. Anh sợ ông nội thích em rồi lại không thích anh nữa phải không?” Cô làm mặt quỷ trêu anh.
Phó Thanh Hành bật cười, “Ừm… Thật ra là sợ em ‘bơ’ anh.” Anh ôm cô, vuốt tóc cô.
“Không đâu…. Chú mãi là số một trong lòng em.”
“Cô bé, đừng làm loạn.” Phó Thanh Hành buông cô ra, lùi về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu.
“Ơ!!! Em đã làm gì đâu ~” Nguyễn Nhuyễn nháy mắt nhìn anh.
“Rất muốn nghiền nát em…” Anh liếm liếm môi, “Anh đi tắm đây.”
“…” Người đàn ông này thật là…
Nhìn bóng lưng của anh, cô bất đắc dĩ mỉm cười. Rồi cô cũng đi lấy quần áo ngủ cùng băng vệ sinh, chuẩn bị đi tắm.
Sau đó, cả hai người cùng ngồi trên giường, lật quyển album màu đen ra ngắm.
“Đây là anh lúc 12 tuổi.” Phó Thanh Hành nhìn theo hướng tay cô và nói.
“Đáng yêu quá!” Đầu ngón tay cô xoa xoa lên gương mặt cậu bé.
Cậu bé cứ như Phó Thanh Hành bản thu nhỏ, mặc vest chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc.
“Em đáng yêu hơn.” Anh vuốt tóc cô.
“Không được sờ, sẽ châm lửa mất…” Cô kéo tay anh ra.
Lướt xuống phía dưới, liền thấy hình ảnh bố mẹ anh… Cô chạm vào cậu bé lọt thỏm ở giữa…
“Chú.”
“Sao em?”
“Sau này em sinh cho anh một cậu nhóc đáng yêu như anh được không?”
“Hửm???” Anh nghiêng đầu, cau mày, không hiểu lời cô nói, tuy nhiên sau khi ngẫm vài giây thì…
“Muốn sinh cục vàng nhỏ cho anh? Hử?” Anh đè cô dưới thân.
“A!!! Không được không được, chảy ra mất…” Cô đẩy người anh, ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng sờ vật đang lót ở dưới, may quá chưa chảy ra ngoài.
“Nếu có một đứa con trai giống anh, em sẽ cưng chiều thằng bé hết nấc.”
“Không được.” Ai đó nhíu mày.
“???” Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh.
“Em chỉ có thể thích anh, ai khác cũng không được.” Anh véo nhẹ vào má cô.
“Đó là con anh mà!”
“Con thì làm sao, con cái cũng không thể tranh sủng đoạt vợ của anh.” Tay anh chống lên giường, cúi đầu hôn cô.
“Làm sao em bị cướp đi được chứ!” Cô hôn chuồn chuồn nước lên môi anh vài cái.
“Sinh cho anh một cô bé dễ thương như em.”
“Nhỡ anh yêu con bé hơn em.” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi.
“Thử rồi biết…” Anh cười vui vẻ.
“Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn, hừ!”
“Nhưng mà… Em sẽ ghen…” Cô nghĩ đến đã thấy không vui.
“Anh chỉ yêu mình em… Con cái cũng không phải tài sản của chúng ta, đâu thể ở bên cạnh ta cả đời. Nguyễn Nhuyễn mới là bạn đồng hành tới cuối đời của Phó Thanh Hành.”
Người con gái cảm động ngoan ngoãn ôm anh, nghe anh kể rất nhiều điều về tuổi thơ của mình, sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, cô nghĩ việc bị lệch múi giờ thật là khó chịu.
Danh sách chương