Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Mấy ngày sau, Phó Thanh Hành cũng không lăn lộn được nữa vì Nguyễn Nguyễn tới tháng, bụng đau âm ỉ.

“Còn đau không em?” Người đàn ông chà hai lòng bàn tay vào nhau sau đó xoa nhẹ lên phần bụng của người con gái.

“Ừm.” Có thể nguyên nhân khiến cô đau bụng là do uống nước đá nhưng vẫn có thể chịu được.

Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống và khẽ xoa bụng cô gái. Khung cảnh vô cùng ấm áp dù không ai nói tiếng nào.

Một lúc sau, anh nói: “Cô bé, em có muốn đi sang Anh với anh không?”

“Sao vậy, muốn đưa em đi thăm quan lâu đài cổ?” Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh cười.

Tay trái anh véo nhẹ vào má cô, “Đúng vậy.”

“Đi… Đi gặp ông nội anh sao?”

“Ừ, muốn cho em gặp ông.”

“Được.”

“Đợi em khỏe rồi mình cùng đi. Chứng minh thư và hộ chiếu em để đâu, anh lấy nhờ người làm giúp visa.”

“Em để trong túi. Vì sợ ngày gặp nhau có việc gì cần nên đã cố gắng mang theo những thứ quan trọng.”

“Vậy… Sổ hộ khẩu có mang không?” Người đàn ông cười ra tiếng, hôn hôn đỉnh đầu cô gái nhỏ.

“Phó Thanh Hành!!!” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi, người này thật là! Mới nói vài câu mà anh đã định cầu hôn qua loa sao!!! Cô không chấp nhận!!! “Được được được. Mấy ngày nữa rồi mình đi.”

“Vâng.” Cô gật đầu.

Cũng may là chỉ đau có một ngày, mấy ngày này anh chăm sóc cô như bảo bối chỉ còn thiếu nước kính cô như cha mẹ, đến cả việc đi WC cũng đòi giúp cô bằng được. Thời gian yên bình tĩnh dưỡng cứ thế trôi qua, đến ngày Quốc khánh, hai người đã lên máy bay đến Anh.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn đi máy bay tư nhân, cảm xúc không chân thực như đang nằm mơ. Sau khi tỉnh dậy không thấy anh ở đây, Nguyễn Nhuyễn kéo cửa ra, ngay lập tức trông thấy bóng lưng người nào đó ở phía ghế sofa xa xa.

“Tỉnh rồi sao?” Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.

“Ừm… Anh làm gì đấy?”

Người con gái dụi mắt, vòng tay qua ôm Phó Thanh Hành, mắt nhìn vào notebook, trên màn hình là một người đàn ông đẹp trai cũng đang nhìn chằm chằm cô, Nguyễn Nhuyễn giật mình, buông anh ra, như đứa trẻ con thấy người lạ chạy ra trốn phía sau lưng anh.

“Lại đây ngồi đi.” Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó vòng qua người và ngồi cạnh anh, còn anh nghiêng người sang ôm cô.

“Đây là đàn anh khóa trên anh quen khi học đại học, cứ gọi anh ấy là Cố ca.”

“Chào em.”

“Cô bé nhát gan… Đói bụng chưa? Tiếp viên hàng không đang ở khoang bên cạnh, muốn ăn gì vào đó lấy nhé.” Phó Thanh Hành dỗ dành cô.

“Vâng… Em đi đây.” Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, nhìn màn hình, “Cố ca, tạm biệt anh.”

“Bye em.” Đối phương hơi gật đầu, Phó Thanh Hành cong môi, nhìn bóng lưng khuất dạng của cô gái rồi đưa mắt trở lại màn hình.

“Đồ mặt lạnh, anh dọa đến cô bé nhà em rồi.” Phó Thanh Hành nhướng mày.

“Nếu phòng không gối chiếc một mình hai ngày, cậu vui nổi không?”

“Sao thế? Kết hôn rồi còn ở riêng??”

“Sinh nhật bạn thân cô ấy nên cô ấy tranh thủ về chơi mấy ngày, dọn dẹp xong nhà cửa liền đi rồi. Lại còn không cho tôi đi cùng.”

“À, tiện sang đây em sẽ xem phần thiết kế ở chỗ kia đã ổn chưa, nếu xong rồi em mang về cho anh.”

“Ừ. Khi nào định kết hôn?”

“Em? Lúc trước anh cầu hôn vợ như thế nào?” Phó Thanh Hành nhìn đối phương.

“Nhanh gọn, trên giường…” Người đó lạnh nhạt nói.

“Không áp dụng được với bảo bối nhà em, cô ấy đạp em xuống giường mất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện