Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Sở Quỳnh nói chuyện với đám thư ký, thỉnh thoảng chủ đề sẽ đá sang Nguyễn Nhuyễn. Được một lúc, đám thư ký đều ngẩng đầu nhìn về phía phòng họp sau lưng cô gái nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, thấy ngay Sở Mộ.
“Bà xã! Em… Ơ???” Sở Mộ cất tiếng gọi Sở Quỳnh nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy cô gái nhỏ.
Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh ấy.
“Ớ???” Sở Mộ chỉ tay vào Nguyễn Nhuyễn.
“Sao anh lại ra đây?” Sở Quỳnh cười, đứng lên.
“Anh chịu không nổi!!! Đám người kia đều muốn đè đầu cưỡi cổ anh… Nếu không phải có khanh khanh, chắc anh bị đám người đó ăn thịt mất xác trong đó rồi.” Người nào đó vừa kể vừa ôm lấy Sở Quỳnh.
“Này…” Sở Mộ nhìn Nguyễn Nhuyễn.
“Anh nhìn em làm gì?” Cô cảnh giác nhìn anh ta.
“Sở Mộ, nếu cậu dám chạy, để cho Sở Quỳnh một lần nữa…” Đột nhiên, một giọng đàn ông vang lên. Theo giọng nói, một người đàn ông mặc vest đen kèm theo gương mặt nghiêm túc bước đến. Tuy nhiên, khi nhìn đến cô gái nhỏ ngồi trên sofa, lông mày nhíu chặt bất giác dãn ra.
“Cô bé, em đến đây khi nào?” Phó Thanh Hành đã một tuần không được gặp cô, khóe miệng không kìm được cong lên.
“Em vừa mới đến thôi…” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt đứng lên.
“Nhớ anh? Hửm?” Anh bước nhanh về phía trước, ôm lấy cô, hôn lên má cô.
“Ừm… Anh vừa tức giận sao…” Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu anh.
Anh vuốt tóc cô, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Sở Mộ.
“Hai mươi phút nữa, tôi muốn tan làm.”
“Không cần lâu như vậy…” Sở Mộ làm mặt đáng yêu.
“Em không có việc gấp gì, anh đi cùng anh ấy đi, có gì mình nói sau.”
“Không không không, tôi xin thua, tôi đói đến đầu óc quay cuồng chân tay bủn rủn, tôi muốn ăn cơm!!! Vợ yêu, anh muốn ăn cơm!!!”
Phó Thanh Hành liếc qua anh ta, không thèm để ý đến.
“Sao tới mà không nói cho anh.”
“Nói cho anh thì còn gì vui nữa!” Người con gái bật cười.
“Anh đừng như vậy, đi ăn gì đi, em ở đây đợi anh tan tầm được không?” Cô lắc cánh tay anh.
“Không được…” Phó Thanh Hành tiến lên muốn hôn cô, cô gái nhỏ đỏ mặt đẩy anh ra.
“Sở Mộ, tôi muốn tan làm.”
Sở Mộ chắp tay trước ngực tạ ơn Nguyễn Nhuyễn. Còn cô không chịu, nhướn người ôm cổ anh, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.
“Anh ngoan ngoãn, ngày mai em cùng anh đi làm được không?”
Người đàn ông nhướng mày, lúc sau mới nhớ ra hôm nay đã là thứ năm, “Nhưng… anh có thể tự cho mình quyền nghỉ.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua Sở Mộ, anh ta đang điên cuồng cầu xin.
“Vậy anh nghỉ đi, ngày mai em về trường học.” Cô đẩy anh ra, mềm không ăn thì cô đây cho anh ăn cứng.
Phó Thanh Hành cười khẽ, “Vậy em ăn cơm cùng anh nhé?” Cánh tay rắn chắc kéo cô trở về trong vòng tay của mình.
“Được rồi… Em miễn cưỡng chấp nhận.” Nguyễn Nhuyễn chu môi.
“Thỏa thuận rồi nhé, em không được về trường học, tối về nhà, nghe chưa?” Anh ôm cô đi về phía thang máy, mặc kệ bao ánh mắt và biểu cảm ngạc nhiên của mọi người.
“Em được nghỉ học rồi.” Cô nàng nháy mắt với anh.
“Á à, cô bé lừa đảo.” Bàn tay anh nhéo nhéo má cô, sau đó xoay lưng nhìn mọi người xung quanh.
“Lý Duy, báo với mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng sau họp tiếp. Sở Mộ, không đi sao?”
“Đi đi đi.”
Sở Quỳnh nói chuyện với đám thư ký, thỉnh thoảng chủ đề sẽ đá sang Nguyễn Nhuyễn. Được một lúc, đám thư ký đều ngẩng đầu nhìn về phía phòng họp sau lưng cô gái nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, thấy ngay Sở Mộ.
“Bà xã! Em… Ơ???” Sở Mộ cất tiếng gọi Sở Quỳnh nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy cô gái nhỏ.
Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh ấy.
“Ớ???” Sở Mộ chỉ tay vào Nguyễn Nhuyễn.
“Sao anh lại ra đây?” Sở Quỳnh cười, đứng lên.
“Anh chịu không nổi!!! Đám người kia đều muốn đè đầu cưỡi cổ anh… Nếu không phải có khanh khanh, chắc anh bị đám người đó ăn thịt mất xác trong đó rồi.” Người nào đó vừa kể vừa ôm lấy Sở Quỳnh.
“Này…” Sở Mộ nhìn Nguyễn Nhuyễn.
“Anh nhìn em làm gì?” Cô cảnh giác nhìn anh ta.
“Sở Mộ, nếu cậu dám chạy, để cho Sở Quỳnh một lần nữa…” Đột nhiên, một giọng đàn ông vang lên. Theo giọng nói, một người đàn ông mặc vest đen kèm theo gương mặt nghiêm túc bước đến. Tuy nhiên, khi nhìn đến cô gái nhỏ ngồi trên sofa, lông mày nhíu chặt bất giác dãn ra.
“Cô bé, em đến đây khi nào?” Phó Thanh Hành đã một tuần không được gặp cô, khóe miệng không kìm được cong lên.
“Em vừa mới đến thôi…” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt đứng lên.
“Nhớ anh? Hửm?” Anh bước nhanh về phía trước, ôm lấy cô, hôn lên má cô.
“Ừm… Anh vừa tức giận sao…” Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu anh.
Anh vuốt tóc cô, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Sở Mộ.
“Hai mươi phút nữa, tôi muốn tan làm.”
“Không cần lâu như vậy…” Sở Mộ làm mặt đáng yêu.
“Em không có việc gấp gì, anh đi cùng anh ấy đi, có gì mình nói sau.”
“Không không không, tôi xin thua, tôi đói đến đầu óc quay cuồng chân tay bủn rủn, tôi muốn ăn cơm!!! Vợ yêu, anh muốn ăn cơm!!!”
Phó Thanh Hành liếc qua anh ta, không thèm để ý đến.
“Sao tới mà không nói cho anh.”
“Nói cho anh thì còn gì vui nữa!” Người con gái bật cười.
“Anh đừng như vậy, đi ăn gì đi, em ở đây đợi anh tan tầm được không?” Cô lắc cánh tay anh.
“Không được…” Phó Thanh Hành tiến lên muốn hôn cô, cô gái nhỏ đỏ mặt đẩy anh ra.
“Sở Mộ, tôi muốn tan làm.”
Sở Mộ chắp tay trước ngực tạ ơn Nguyễn Nhuyễn. Còn cô không chịu, nhướn người ôm cổ anh, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.
“Anh ngoan ngoãn, ngày mai em cùng anh đi làm được không?”
Người đàn ông nhướng mày, lúc sau mới nhớ ra hôm nay đã là thứ năm, “Nhưng… anh có thể tự cho mình quyền nghỉ.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua Sở Mộ, anh ta đang điên cuồng cầu xin.
“Vậy anh nghỉ đi, ngày mai em về trường học.” Cô đẩy anh ra, mềm không ăn thì cô đây cho anh ăn cứng.
Phó Thanh Hành cười khẽ, “Vậy em ăn cơm cùng anh nhé?” Cánh tay rắn chắc kéo cô trở về trong vòng tay của mình.
“Được rồi… Em miễn cưỡng chấp nhận.” Nguyễn Nhuyễn chu môi.
“Thỏa thuận rồi nhé, em không được về trường học, tối về nhà, nghe chưa?” Anh ôm cô đi về phía thang máy, mặc kệ bao ánh mắt và biểu cảm ngạc nhiên của mọi người.
“Em được nghỉ học rồi.” Cô nàng nháy mắt với anh.
“Á à, cô bé lừa đảo.” Bàn tay anh nhéo nhéo má cô, sau đó xoay lưng nhìn mọi người xung quanh.
“Lý Duy, báo với mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng sau họp tiếp. Sở Mộ, không đi sao?”
“Đi đi đi.”
Danh sách chương