Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Kế hoạch thứ bảy đi mua sắm của cả hai người cuối cùng cũng không thực hiện được. Trước đó, Phó Thanh Hành nhận được tin báo có việc phải về Mỹ ngay, Nguyễn Nhuyễn cũng không làm phiền anh, chỉ nhờ anh đưa mình về trường học trước.
Lúc Nguyễn Nhuyễn cầm túi đồ anh đưa về phòng kí túc xá, cô phát hiện Lâm Vu mấy ngày vẫn chưa về phòng.
Cô vội gọi cho cô ấy nhưng không liên lạc được, cô bồn chồn lo lắng. May mà trước khi ngủ, cô nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Vu báo cô ấy không có chuyện gì mới yên tâm được phần nào.
Tối chủ nhật Nguyễn Nhuyễn đang gọi video với Phó Thanh Hành thì Lâm Vu trở về phòng.
“Vu Vu, cậu sao thế?” Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc khi thấy gương mặt bạn.
“Nhuyễn Nhuyễn…” Đôi mắt cô ấy sưng đỏ, “Mình với Lý Tư chia tay rồi.”
“Hả? Sao lại thế?” Trên cổ Lâm Vu còn có dấu hôn mờ mờ mà.
“Sáng tay mình lừa anh ta đưa mình đến trường học, mình chỉ giả vờ đi vào nhưng thực ra trốn tạm ở một góc, không lâu sau đã thấy tên đó vui vẻ cùng một cô gái khác đi vào trường.”
“Có thể cậu hiểu nhầm thì sao?” Nguyễn Nhuyễn cũng không dám đoán già đoán non.
“Tớ mặc kệ!!!” Cô gái quần áo cũng chưa thèm thay, ngã phịch lên giường rồi chùm kín chăn.
Nguyễn Nhuyễn nhìn màn hình điện thoại, không vui chép chép miệng, ra hiệu cho anh nhắn tin.
Kẹo bông gòn [Vu Vu đang khó chịu, em cũng không dám nói chuyện video nữa.]
Chú [Ừm. Cô bé, nhớ anh không?]
Kẹo bông gòn [Chú mới đi có một ngày mà em đã nhớ lắm rồi đây.]
Chú [Có thể anh sẽ phải ở đây thêm vài ngày nữa. Sau khi giải quyết ổn thỏa, anh sẽ không quay lại đây nữa.]
Kẹo bông gòn [Chú từ chức?]
Chú [Từ chức thì làm gì có tiền nuôi cục vàng nhà anh, chỉ giao lại việc cho người khác thôi. Sau này Sở Mộ sẽ tiếp quản công việc nên tiện đây anh giúp cậu ta luôn.]
Kẹo bông gòn [Hehe, không sao đâu, đến tận 1/10 tức là tuần sau em mới được nghỉ cơ]
Chú [Hửm???]
Kẹo bông gòn [Tuần sau gặp lại nha! Ơ??? Chú!!!]
Chú [Bảo bảo, cố gắng ăn nhiều vào, đợi ngày anh ‘xẻo thịt’ em.]
Kẹo bông gòn [Cái người này cả ngày chỉ nghĩ linh tinh. Có cho người phu nữ nào ngả vào lòng anh không đấy?]
Chú [Em lại nghĩ linh tinh gì đấy. Em được nghỉ bao nhiêu ngày?]
Kẹo bông gòn [Muộn nhất là 7h tối ngày 27 là phải có mặt ở trường.]
Chú [Được!]
Kẹo bông gòn [Dấu chấm than của chú có ý gì???]
Chú [!!!]
Người con gái bật cười thành tiếng, người đàn ông này quá đáng yêu rồi.
Chợt nghe thấy tiếng khóc của Lâm Vu, cô thở dài nhắn lại cho anh.
[Chú, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi xem Vu Vu thế nào.]
Chú [Đi đi.]
Lâm Vu không muốn trả lời điện thoại của Lý Tư, Nguyễn Nhuyễn khuyên giải cô ấy cũng không nghe. Chẳng còn cách nào khác, ngày nào cô cùng Nhị tỷ và Tam tỷ cũng phải nghĩ lí do chống chế trả lời hộ Lâm Vu.
Vài ngày sau, Nguyễn Nhuyễn nhận được thông báo mới trên nhóm lớp rằng buổi học ngày thứ sáu sẽ được đổi thành học bù sau kì nghỉ, bọn cô có thể được nghỉ từ hôm nay.
Nhìn những bức ảnh Phó Thanh Hành gửi cho cô, Nguyễn Nhuyễn cắn ngón tay, mỉm cười rồi đi tắm, chuẩn bị đi tìm anh.
“Vu Vu, cậu định thế nào?” Nguyễn Nhuyễn nhìn người con gái đã thu dọn xong hết đồ đạc của mình.
Lâm Vu đáp: “Tớ về nhà. Cậu về nhà không?”
“Ừm…Vu Vu, cậu tự về được chứ?”
“Có gì đâu mà không được. Nhớ mẹ rồi nên muốn nhanh về thôi, không muốn chậm dù chỉ vài phút.” Hai mắt cô ấy đỏ lên, đã là ngày thứ tư cô ấy giả vờ mạnh mẽ như vậy rồi.
“Vu Vu, có việc gì thì gọi cho tớ, lúc nào cũng được.” Nguyễn Nhuyễn nhìn bạn.
“Được.”
Sau đó, Nhuyễn Nhuyễn đã chuyển cho Lâm Vu 1000 nhân dân tệ vào Alipay*, cô biết sau cuộc tình với gã Lý Tư bội bạc kia, trong người cô ấy cũng không còn nhiều tiền.
*Alipay (宝转了): Ứng dụng tương tự như Airpay của Việt Nam.
Một lúc sau, Lâm Vu nhắn tin Wechat cho cô “Cảm ơn cậu.”, đáp lại cô cũng gửi cho cô ấy gửi một sticker cảm xúc đáng yêu.
Lấy lại tinh thần, cô chuẩn bị đi đột kích người nào đó thôi.
Kế hoạch thứ bảy đi mua sắm của cả hai người cuối cùng cũng không thực hiện được. Trước đó, Phó Thanh Hành nhận được tin báo có việc phải về Mỹ ngay, Nguyễn Nhuyễn cũng không làm phiền anh, chỉ nhờ anh đưa mình về trường học trước.
Lúc Nguyễn Nhuyễn cầm túi đồ anh đưa về phòng kí túc xá, cô phát hiện Lâm Vu mấy ngày vẫn chưa về phòng.
Cô vội gọi cho cô ấy nhưng không liên lạc được, cô bồn chồn lo lắng. May mà trước khi ngủ, cô nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Vu báo cô ấy không có chuyện gì mới yên tâm được phần nào.
Tối chủ nhật Nguyễn Nhuyễn đang gọi video với Phó Thanh Hành thì Lâm Vu trở về phòng.
“Vu Vu, cậu sao thế?” Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc khi thấy gương mặt bạn.
“Nhuyễn Nhuyễn…” Đôi mắt cô ấy sưng đỏ, “Mình với Lý Tư chia tay rồi.”
“Hả? Sao lại thế?” Trên cổ Lâm Vu còn có dấu hôn mờ mờ mà.
“Sáng tay mình lừa anh ta đưa mình đến trường học, mình chỉ giả vờ đi vào nhưng thực ra trốn tạm ở một góc, không lâu sau đã thấy tên đó vui vẻ cùng một cô gái khác đi vào trường.”
“Có thể cậu hiểu nhầm thì sao?” Nguyễn Nhuyễn cũng không dám đoán già đoán non.
“Tớ mặc kệ!!!” Cô gái quần áo cũng chưa thèm thay, ngã phịch lên giường rồi chùm kín chăn.
Nguyễn Nhuyễn nhìn màn hình điện thoại, không vui chép chép miệng, ra hiệu cho anh nhắn tin.
Kẹo bông gòn [Vu Vu đang khó chịu, em cũng không dám nói chuyện video nữa.]
Chú [Ừm. Cô bé, nhớ anh không?]
Kẹo bông gòn [Chú mới đi có một ngày mà em đã nhớ lắm rồi đây.]
Chú [Có thể anh sẽ phải ở đây thêm vài ngày nữa. Sau khi giải quyết ổn thỏa, anh sẽ không quay lại đây nữa.]
Kẹo bông gòn [Chú từ chức?]
Chú [Từ chức thì làm gì có tiền nuôi cục vàng nhà anh, chỉ giao lại việc cho người khác thôi. Sau này Sở Mộ sẽ tiếp quản công việc nên tiện đây anh giúp cậu ta luôn.]
Kẹo bông gòn [Hehe, không sao đâu, đến tận 1/10 tức là tuần sau em mới được nghỉ cơ]
Chú [Hửm???]
Kẹo bông gòn [Tuần sau gặp lại nha! Ơ??? Chú!!!]
Chú [Bảo bảo, cố gắng ăn nhiều vào, đợi ngày anh ‘xẻo thịt’ em.]
Kẹo bông gòn [Cái người này cả ngày chỉ nghĩ linh tinh. Có cho người phu nữ nào ngả vào lòng anh không đấy?]
Chú [Em lại nghĩ linh tinh gì đấy. Em được nghỉ bao nhiêu ngày?]
Kẹo bông gòn [Muộn nhất là 7h tối ngày 27 là phải có mặt ở trường.]
Chú [Được!]
Kẹo bông gòn [Dấu chấm than của chú có ý gì???]
Chú [!!!]
Người con gái bật cười thành tiếng, người đàn ông này quá đáng yêu rồi.
Chợt nghe thấy tiếng khóc của Lâm Vu, cô thở dài nhắn lại cho anh.
[Chú, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi xem Vu Vu thế nào.]
Chú [Đi đi.]
Lâm Vu không muốn trả lời điện thoại của Lý Tư, Nguyễn Nhuyễn khuyên giải cô ấy cũng không nghe. Chẳng còn cách nào khác, ngày nào cô cùng Nhị tỷ và Tam tỷ cũng phải nghĩ lí do chống chế trả lời hộ Lâm Vu.
Vài ngày sau, Nguyễn Nhuyễn nhận được thông báo mới trên nhóm lớp rằng buổi học ngày thứ sáu sẽ được đổi thành học bù sau kì nghỉ, bọn cô có thể được nghỉ từ hôm nay.
Nhìn những bức ảnh Phó Thanh Hành gửi cho cô, Nguyễn Nhuyễn cắn ngón tay, mỉm cười rồi đi tắm, chuẩn bị đi tìm anh.
“Vu Vu, cậu định thế nào?” Nguyễn Nhuyễn nhìn người con gái đã thu dọn xong hết đồ đạc của mình.
Lâm Vu đáp: “Tớ về nhà. Cậu về nhà không?”
“Ừm…Vu Vu, cậu tự về được chứ?”
“Có gì đâu mà không được. Nhớ mẹ rồi nên muốn nhanh về thôi, không muốn chậm dù chỉ vài phút.” Hai mắt cô ấy đỏ lên, đã là ngày thứ tư cô ấy giả vờ mạnh mẽ như vậy rồi.
“Vu Vu, có việc gì thì gọi cho tớ, lúc nào cũng được.” Nguyễn Nhuyễn nhìn bạn.
“Được.”
Sau đó, Nhuyễn Nhuyễn đã chuyển cho Lâm Vu 1000 nhân dân tệ vào Alipay*, cô biết sau cuộc tình với gã Lý Tư bội bạc kia, trong người cô ấy cũng không còn nhiều tiền.
*Alipay (宝转了): Ứng dụng tương tự như Airpay của Việt Nam.
Một lúc sau, Lâm Vu nhắn tin Wechat cho cô “Cảm ơn cậu.”, đáp lại cô cũng gửi cho cô ấy gửi một sticker cảm xúc đáng yêu.
Lấy lại tinh thần, cô chuẩn bị đi đột kích người nào đó thôi.
Danh sách chương