Editor: An Devy
“Không chơi đùa bảo bối nữa, để ý đến anh, được không em?” Phó Thanh Hành giúp cô tắm rửa sạch sẽ, hỏ giọng dỗ dành cô.
Hai má cô phồng lên, môi mím chặt, trông y hệt như một con cá nóc.
Phó Thanh Hành tiện tay lấy một chiếc khăn tắm quấn lên người cô rồi bế cô lên ngồi trên bệ rửa mặt rồi giúp cô sấy tóc.
“Cô bé, thật sự không để ý tới anh sao…” Người nào đó làm nũng… cô gái nào chịu nổi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, giận dỗi mở miệng, “Anh… quá đáng…”
“Ừ… là lỗi của anh…” Anh cong môi cười, xoa đầu vuốt tóc cô, ôm cô đi ra ngoài.
“Phía dưới đau.” Nguyễn Nguyễn làm nũng nghịch mái tóc ngắn của anh.
“Để ch hôn, sẽ không đau.”
“A không đâu, anh đừng tới ~” Cô gái cự tuyệt duỗi chân, ai biết người này hôn xong sẽ làm gì.
“Cô bé, anh có chuẩn bị quà cho em, em xem rồi đừng giận nữa được không?” Phó Thanh Hành ngồi ở mép giường bỗng nhiên mở miệng.
Người con gái nhìn về phía anh… Đôi mắt sáng như sao, ngồi thẳng dậy.
“Em đi được không?” Nguyễn Nhuyễn gật đầu, vậy mà lúc xuống giường chân cô run lẩy bẩy, anh lập tức ôm cô vào lòng.
“Anh ôm em đi… Không cần làm gì cả…”
Phó Thanh Hành ôm cô đi vào phòng bên cạnh, vừa tiến vào phòng, đèn đã tự động bật sáng. Chiếc tủ màu đen hình chữ L với cửa trượt làm bằng kính, bên trong treo đầy vest, quần áo nam cùng một số váy và quần áo của phái nữ… Thêm nữa là không gian tủ quần áo còn rất nhiều chỗ trống, phía bên phải là một tủ kính đựng phụ kiện, bên tay trái là bàn trang điểm âm tường với gương soi hình tròn, giấy dán tường mờ màu trắng, các sản phẩm dưỡng da và nến thơm được đặt trên mặt bàn.
“Thật ra, đồ dùng là do trợ lí mua, nhưng đều tự tay anh chọn… Cũng không biết cô gái nhỏ của anh thích gì, nhưng đồ đắt tiền thì chắc chắn chất lượng không tệ…” Phó Thanh Hành hôn lên má cô.
Người con gái giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay anh, nhìn nơi để quần áo trống trải như vậy nhưng trong lòng cô lại dâng lên một niềm vui nho nhỏ khó tả.
“Cục cưng… còn một thứ nữa…” Phó Thanh Hành từ phía sau ôm lấy cô, đẩy cô đến trước tủ kính bên phải, tầng đầu tiên chứa đầy đồng hồ.
Anh kéo ngăn kéo ra, mấy tầng ngăn kéo đựng đầy những phụ kiện trang sức của các nhãn hiệu nổi tiếng.
Nếu không phải trong hoàn cảnh này, mà anh chỉ cho cô xem những thứ này không thôi cô hẳn sẽ nghĩ anh là tên lừa đảo chuyên bán đồ giả… Ừ thì bây giờ trên đường, cứ mười người phụ nữ thì có một người đeo hình cỏ bốn lá mà.
“Cô bé, đừng giận nữa… Lần cuối cùng anh chọn đồ trang sức chính là hồi cấp hai, cô giáo có cho bài về nhà là hãy chọn cho mẹ mình một chiếc vòng cổ hợp nhất.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Em là nàng công chúa sao…” Cô chưa từng nghĩ sẽ trở thành như vậy.
“Ừ… em là… Công chúa bong bóng…” Phó Thanh Hành hôn chụt lên môi cô.
“Chú!!!” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi.
“Công chúa nhím… My little princess…” Tiếng gọi của anh làm lòng cô chua sót.
“Anh không cần đối tốt với em như vậy.”
“Hử?” Phó Thanh Hành không nhìn được mặt cô nên đã trực tiếp bế cô đặt ngồi lên mặt bàn.
“Ây nha…” Nguyễn Nhuyễn sợ làm vỡ kính, cô biết đống đồng hồ bên trong không phải là thứ cô có thể dễ dàng mua được.
“Vì sao lại không vui?” Anh cúi xuống, nhìn chăm chú vào cô.
Người con gái cắn cắn môi: “Nếu có một ngày… chúng ta chia tay… có phải hay không…”
Anh dùng đầu ngón tay bóp nhẹ đầu nhũ hồng nhạt của cô, người con gái giật mình lườm anh.
“Em nghĩ gì vậy, anh nói rồi, em chỉ có thể cho mình anh ‘yêu’ thôi.”
“Vậy anh… nếu không thích em…”
“Em nghĩ anh là loại đàn ông như vậy sao?” Vẻ mặt anh lạnh tanh, cô gái nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
“Thì… làm sao em biết được, nhỡ có một cô gái trẻ đẹp nào lại xuất hiện… Lúc đó em không còn ngon nữa, anh cùng cô ta phát sinh một đêm tình nồng cháy thì sao…”
Người nào đó bị chọc cười, “Ẩn sau gương mặt trong sáng là đầu óc đang nghĩ gì vậy, cái cô bé này? Đến khi em không còn trẻ nữa, tuổi của anh cũng lớn rồi, lúc đó chắc đã có con đàn cháu đống. Khi ấy phải là em cậy còn trẻ ép khô anh chứ, cô bé kẹp chặt cậu bé…”
Lời anh vừa dứt, cô gái nhỏ liền ôm cổ anh, hôn anh.
Âm thanh miệng lưỡi giao nhau trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng, Phó Thanh Hành làm sao chịu nổi cô gái nhỏ nói ‘muốn ăn anh’, anh buông cô văng một câu chửi thề.
“Cô bé, tích đến lần sau chú thỏa mãn em được không, hôm nay làm nữa em sẽ bị thương mất.”
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt nhìn anh, cái người đàn ông này, cô chỉ muốn lấp kín miệng anh để anh khỏi cợt nhả gợϊ ȶìиɦ nữa thôi.
“Không chơi đùa bảo bối nữa, để ý đến anh, được không em?” Phó Thanh Hành giúp cô tắm rửa sạch sẽ, hỏ giọng dỗ dành cô.
Hai má cô phồng lên, môi mím chặt, trông y hệt như một con cá nóc.
Phó Thanh Hành tiện tay lấy một chiếc khăn tắm quấn lên người cô rồi bế cô lên ngồi trên bệ rửa mặt rồi giúp cô sấy tóc.
“Cô bé, thật sự không để ý tới anh sao…” Người nào đó làm nũng… cô gái nào chịu nổi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, giận dỗi mở miệng, “Anh… quá đáng…”
“Ừ… là lỗi của anh…” Anh cong môi cười, xoa đầu vuốt tóc cô, ôm cô đi ra ngoài.
“Phía dưới đau.” Nguyễn Nguyễn làm nũng nghịch mái tóc ngắn của anh.
“Để ch hôn, sẽ không đau.”
“A không đâu, anh đừng tới ~” Cô gái cự tuyệt duỗi chân, ai biết người này hôn xong sẽ làm gì.
“Cô bé, anh có chuẩn bị quà cho em, em xem rồi đừng giận nữa được không?” Phó Thanh Hành ngồi ở mép giường bỗng nhiên mở miệng.
Người con gái nhìn về phía anh… Đôi mắt sáng như sao, ngồi thẳng dậy.
“Em đi được không?” Nguyễn Nhuyễn gật đầu, vậy mà lúc xuống giường chân cô run lẩy bẩy, anh lập tức ôm cô vào lòng.
“Anh ôm em đi… Không cần làm gì cả…”
Phó Thanh Hành ôm cô đi vào phòng bên cạnh, vừa tiến vào phòng, đèn đã tự động bật sáng. Chiếc tủ màu đen hình chữ L với cửa trượt làm bằng kính, bên trong treo đầy vest, quần áo nam cùng một số váy và quần áo của phái nữ… Thêm nữa là không gian tủ quần áo còn rất nhiều chỗ trống, phía bên phải là một tủ kính đựng phụ kiện, bên tay trái là bàn trang điểm âm tường với gương soi hình tròn, giấy dán tường mờ màu trắng, các sản phẩm dưỡng da và nến thơm được đặt trên mặt bàn.
“Thật ra, đồ dùng là do trợ lí mua, nhưng đều tự tay anh chọn… Cũng không biết cô gái nhỏ của anh thích gì, nhưng đồ đắt tiền thì chắc chắn chất lượng không tệ…” Phó Thanh Hành hôn lên má cô.
Người con gái giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay anh, nhìn nơi để quần áo trống trải như vậy nhưng trong lòng cô lại dâng lên một niềm vui nho nhỏ khó tả.
“Cục cưng… còn một thứ nữa…” Phó Thanh Hành từ phía sau ôm lấy cô, đẩy cô đến trước tủ kính bên phải, tầng đầu tiên chứa đầy đồng hồ.
Anh kéo ngăn kéo ra, mấy tầng ngăn kéo đựng đầy những phụ kiện trang sức của các nhãn hiệu nổi tiếng.
Nếu không phải trong hoàn cảnh này, mà anh chỉ cho cô xem những thứ này không thôi cô hẳn sẽ nghĩ anh là tên lừa đảo chuyên bán đồ giả… Ừ thì bây giờ trên đường, cứ mười người phụ nữ thì có một người đeo hình cỏ bốn lá mà.
“Cô bé, đừng giận nữa… Lần cuối cùng anh chọn đồ trang sức chính là hồi cấp hai, cô giáo có cho bài về nhà là hãy chọn cho mẹ mình một chiếc vòng cổ hợp nhất.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Em là nàng công chúa sao…” Cô chưa từng nghĩ sẽ trở thành như vậy.
“Ừ… em là… Công chúa bong bóng…” Phó Thanh Hành hôn chụt lên môi cô.
“Chú!!!” Nguyễn Nhuyễn bĩu môi.
“Công chúa nhím… My little princess…” Tiếng gọi của anh làm lòng cô chua sót.
“Anh không cần đối tốt với em như vậy.”
“Hử?” Phó Thanh Hành không nhìn được mặt cô nên đã trực tiếp bế cô đặt ngồi lên mặt bàn.
“Ây nha…” Nguyễn Nhuyễn sợ làm vỡ kính, cô biết đống đồng hồ bên trong không phải là thứ cô có thể dễ dàng mua được.
“Vì sao lại không vui?” Anh cúi xuống, nhìn chăm chú vào cô.
Người con gái cắn cắn môi: “Nếu có một ngày… chúng ta chia tay… có phải hay không…”
Anh dùng đầu ngón tay bóp nhẹ đầu nhũ hồng nhạt của cô, người con gái giật mình lườm anh.
“Em nghĩ gì vậy, anh nói rồi, em chỉ có thể cho mình anh ‘yêu’ thôi.”
“Vậy anh… nếu không thích em…”
“Em nghĩ anh là loại đàn ông như vậy sao?” Vẻ mặt anh lạnh tanh, cô gái nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
“Thì… làm sao em biết được, nhỡ có một cô gái trẻ đẹp nào lại xuất hiện… Lúc đó em không còn ngon nữa, anh cùng cô ta phát sinh một đêm tình nồng cháy thì sao…”
Người nào đó bị chọc cười, “Ẩn sau gương mặt trong sáng là đầu óc đang nghĩ gì vậy, cái cô bé này? Đến khi em không còn trẻ nữa, tuổi của anh cũng lớn rồi, lúc đó chắc đã có con đàn cháu đống. Khi ấy phải là em cậy còn trẻ ép khô anh chứ, cô bé kẹp chặt cậu bé…”
Lời anh vừa dứt, cô gái nhỏ liền ôm cổ anh, hôn anh.
Âm thanh miệng lưỡi giao nhau trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng, Phó Thanh Hành làm sao chịu nổi cô gái nhỏ nói ‘muốn ăn anh’, anh buông cô văng một câu chửi thề.
“Cô bé, tích đến lần sau chú thỏa mãn em được không, hôm nay làm nữa em sẽ bị thương mất.”
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt nhìn anh, cái người đàn ông này, cô chỉ muốn lấp kín miệng anh để anh khỏi cợt nhả gợϊ ȶìиɦ nữa thôi.
Danh sách chương