Editor: An Devy
“Cô bé, những gì anh sắp nói đây, em phải chú ý lắng nghe, suy xét cẩn thận rồi nghiêm túc quyết định biết chưa?”
“Trước khi gặp em, anh không phải là người đàn ông đặt tình yêu lên hàng đầu…”
“Anh là con một trong nhà, tự mình chăm lo cho gia đình, anh khá là tẻ nhạt, hơn nữa rất thích tiền, Sở Mộ cũng là một trong số những người anh em tốt nhất của anh. Cuộc sống đại học và sau đó, anh và cậu ta đều gắn bó bên nhau… Anh khá là thụ động, nhất là trong chuyện yêu đương, mối tình đầu là hồi cấp 3, cũng là cô ấy theo đuổi anh. Anh thấy cô ấy rất xinh đẹp nên liền đồng ý, một thời gian sau anh đi du học ở Mỹ thì chia tay.”
Nguyễn Nhuyễn đá nhẹ vào chân anh một cái, chọc anh bật cười. Anh nắm cổ chân của cô đặt lên đùi mình rồi tiếp tục mở miệng.
“Còn cô gái anh quen ở đại học là em gái của bạn anh, vẫn là cô ấy theo đuổi anh trước. Chuyện tình với cô ấy, một phần vì anh không chán ghét cô ấy, một phần cũng bởi vì cô ấy xinh đẹp!”
“Buông em ra!!!” Ai đó bĩu môi, không vui nhìn anh.
Phó Thanh Hành cười, vuốt tóc cô, “Cô bé, ngoan nào.”
“Sau này có thể là vì phía anh quá lạnh nhạt hoặc cô ấy nghĩ ở bên anh thật nhàm chán, anh học thạc sĩ còn cô ấy thì không, cả hai không ở chung một thành phố và cứ tự nhiên chia tay mà chẳng ai nói câu gì… Anh nghe nói cô ấy đã trở thành một nhà thiết kế, ừ thì anh không rõ lắm, bọn họ mới nói qua một lần với anh thôi.”
“Vợ trước!!! Nói vợ trước!!!” Cô gái lại đá đá chân.
Anh bóp cổ chân cô, “Không chán ghét cô ấy. Trong công việc cô ấy là một thư kí rất có năng lực, cô ấy là cựu sinh viên của trường nơi anh học thạc sĩ, hơn nữa là người phụ nữ thông minh. Những ngày tháng cha mẹ anh qua đời, lúc đó anh suy sụp và đau khổ rất nhiều, cô ấy vẫn luôn ở bên giúp đỡ anh. Có thể xuất phát từ thói quen, cũng có thể vì phần trách nhiệm, anh đề nghị hai đứa ở bên nhau, thời gian sau cô ấy nói cô ấy có mang thai rồi, hai đứa kết hôn rồi sinh đứa bé ra, cuối cùng bọn anh đã ly hôn.”
“Vậy cô ấy là người Trung Quốc?”
“Ừ, là người Trung Quốc.”
“Cô ấy không phải rất ngốc sao, đào góc tường tìm đàn ông nước ngoài.”
“Này cô bé, anh cũng có một phần tám dòng máu của người Anh đấy.”
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, “Thể nào… Lại có thể to như vậy…”
“Hở? Chỗ nào to?” Phó Thanh Hành tới gần cô.
“Đôi mắt!!! Đôi mắt anh rất to nha!!! Tiếp tục nói!!!” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra.
“Sau đó? Có lẽ cô ấy cũng sợ hãi, cô ấy giải thích rằng bản thân đã uống quá nhiều…”
Người con gái hừ một tiếng, “Lý do lý trấu!”
“Cuối cùng anh để lại cho cô ấy nhà cửa cùng xe ở bên Mỹ, đưa cho cô ấy một ít tiền rồi rời đi. Không biết hiện tại cô ấy sống thế nào.”
“Đây là toàn bộ kinh nghiệm yêu đương của anh, Nhuyễn Nhuyễn, anh không phải người đàn ông tốt, cũng có lúc sẽ tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý. Đôi khi có phụ nữ tiếp cận anh, bọn anh cũng từng phát sinh tình một đêm… Nhưng…” Lời tiếp theo, Phó Thanh Hành không biết diễn tả thế nào. Khoảnh khắc ấy trong phòng yên tĩnh lạ thường, yết hầu anh chuyển động liên tục vì lo lắng.
“Em là người con gái đầu tiên… Anh muốn… chiếm cho riêng mình… Anh biết em không phải là một món đồ… nhưng anh chỉ muốn em là của một mình anh… Muốn làʍ ŧìиɦ với em, muốn trong mắt em chỉ có hình bóng một mình anh…”
“Bảo bối nhỏ, ở tuổi của anh, không còn gì để mất nữa rồi… Bây giờ anh cho em một cơ hội… Nếu em không chấp nhận chuyện này và muốn rời đi… anh sẽ để em đi… Nếu như em vẫn muốn tiếp tục…” Phó Thanh Hành nhìn cô đột ngột rút chân ra, lời đến miệng đột nhiên không thể nói tiếp được nữa.
Người con gái cười quay đầu lại nhìn anh, mở rộng vòng tay, dịu dàng mở miệng, “Chú, anh ôm em đi.”
Phó Thanh Hành không biết anh đã đứng dậy như thế nào để ôm lấy cô, chỉ biết khoảnh khắc ấy tim anh đập loạn xạ không ngừng.
“Chú, tim anh đang đập nhanh lắm…” Nguyễn Nhuyễn cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, “Em rất thích căn nhà của chúng mình, chú, anh muốn cho em căn nhà này sao? Sau này nếu cãi nhau, em sẽ lập tức nói, anh đi ra ngoài! Đây là nhà của chúng mình, nếu chia tay… thì…” Cô bị anh nắm gáy cưỡng ép ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn nồng nhiệt mà lưu luyến của anh, cô sắp bị rút cạn hơi thở rồi.
“Cô bé, những gì anh sắp nói đây, em phải chú ý lắng nghe, suy xét cẩn thận rồi nghiêm túc quyết định biết chưa?”
“Trước khi gặp em, anh không phải là người đàn ông đặt tình yêu lên hàng đầu…”
“Anh là con một trong nhà, tự mình chăm lo cho gia đình, anh khá là tẻ nhạt, hơn nữa rất thích tiền, Sở Mộ cũng là một trong số những người anh em tốt nhất của anh. Cuộc sống đại học và sau đó, anh và cậu ta đều gắn bó bên nhau… Anh khá là thụ động, nhất là trong chuyện yêu đương, mối tình đầu là hồi cấp 3, cũng là cô ấy theo đuổi anh. Anh thấy cô ấy rất xinh đẹp nên liền đồng ý, một thời gian sau anh đi du học ở Mỹ thì chia tay.”
Nguyễn Nhuyễn đá nhẹ vào chân anh một cái, chọc anh bật cười. Anh nắm cổ chân của cô đặt lên đùi mình rồi tiếp tục mở miệng.
“Còn cô gái anh quen ở đại học là em gái của bạn anh, vẫn là cô ấy theo đuổi anh trước. Chuyện tình với cô ấy, một phần vì anh không chán ghét cô ấy, một phần cũng bởi vì cô ấy xinh đẹp!”
“Buông em ra!!!” Ai đó bĩu môi, không vui nhìn anh.
Phó Thanh Hành cười, vuốt tóc cô, “Cô bé, ngoan nào.”
“Sau này có thể là vì phía anh quá lạnh nhạt hoặc cô ấy nghĩ ở bên anh thật nhàm chán, anh học thạc sĩ còn cô ấy thì không, cả hai không ở chung một thành phố và cứ tự nhiên chia tay mà chẳng ai nói câu gì… Anh nghe nói cô ấy đã trở thành một nhà thiết kế, ừ thì anh không rõ lắm, bọn họ mới nói qua một lần với anh thôi.”
“Vợ trước!!! Nói vợ trước!!!” Cô gái lại đá đá chân.
Anh bóp cổ chân cô, “Không chán ghét cô ấy. Trong công việc cô ấy là một thư kí rất có năng lực, cô ấy là cựu sinh viên của trường nơi anh học thạc sĩ, hơn nữa là người phụ nữ thông minh. Những ngày tháng cha mẹ anh qua đời, lúc đó anh suy sụp và đau khổ rất nhiều, cô ấy vẫn luôn ở bên giúp đỡ anh. Có thể xuất phát từ thói quen, cũng có thể vì phần trách nhiệm, anh đề nghị hai đứa ở bên nhau, thời gian sau cô ấy nói cô ấy có mang thai rồi, hai đứa kết hôn rồi sinh đứa bé ra, cuối cùng bọn anh đã ly hôn.”
“Vậy cô ấy là người Trung Quốc?”
“Ừ, là người Trung Quốc.”
“Cô ấy không phải rất ngốc sao, đào góc tường tìm đàn ông nước ngoài.”
“Này cô bé, anh cũng có một phần tám dòng máu của người Anh đấy.”
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, “Thể nào… Lại có thể to như vậy…”
“Hở? Chỗ nào to?” Phó Thanh Hành tới gần cô.
“Đôi mắt!!! Đôi mắt anh rất to nha!!! Tiếp tục nói!!!” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra.
“Sau đó? Có lẽ cô ấy cũng sợ hãi, cô ấy giải thích rằng bản thân đã uống quá nhiều…”
Người con gái hừ một tiếng, “Lý do lý trấu!”
“Cuối cùng anh để lại cho cô ấy nhà cửa cùng xe ở bên Mỹ, đưa cho cô ấy một ít tiền rồi rời đi. Không biết hiện tại cô ấy sống thế nào.”
“Đây là toàn bộ kinh nghiệm yêu đương của anh, Nhuyễn Nhuyễn, anh không phải người đàn ông tốt, cũng có lúc sẽ tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý. Đôi khi có phụ nữ tiếp cận anh, bọn anh cũng từng phát sinh tình một đêm… Nhưng…” Lời tiếp theo, Phó Thanh Hành không biết diễn tả thế nào. Khoảnh khắc ấy trong phòng yên tĩnh lạ thường, yết hầu anh chuyển động liên tục vì lo lắng.
“Em là người con gái đầu tiên… Anh muốn… chiếm cho riêng mình… Anh biết em không phải là một món đồ… nhưng anh chỉ muốn em là của một mình anh… Muốn làʍ ŧìиɦ với em, muốn trong mắt em chỉ có hình bóng một mình anh…”
“Bảo bối nhỏ, ở tuổi của anh, không còn gì để mất nữa rồi… Bây giờ anh cho em một cơ hội… Nếu em không chấp nhận chuyện này và muốn rời đi… anh sẽ để em đi… Nếu như em vẫn muốn tiếp tục…” Phó Thanh Hành nhìn cô đột ngột rút chân ra, lời đến miệng đột nhiên không thể nói tiếp được nữa.
Người con gái cười quay đầu lại nhìn anh, mở rộng vòng tay, dịu dàng mở miệng, “Chú, anh ôm em đi.”
Phó Thanh Hành không biết anh đã đứng dậy như thế nào để ôm lấy cô, chỉ biết khoảnh khắc ấy tim anh đập loạn xạ không ngừng.
“Chú, tim anh đang đập nhanh lắm…” Nguyễn Nhuyễn cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, “Em rất thích căn nhà của chúng mình, chú, anh muốn cho em căn nhà này sao? Sau này nếu cãi nhau, em sẽ lập tức nói, anh đi ra ngoài! Đây là nhà của chúng mình, nếu chia tay… thì…” Cô bị anh nắm gáy cưỡng ép ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn nồng nhiệt mà lưu luyến của anh, cô sắp bị rút cạn hơi thở rồi.
Danh sách chương