Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
Phó Thanh Hành nhạy cảm phát hiện cảm xúc của người con gái bên cạnh thay đổi, không vội vã mở bản kế hoạch trên mặt bàn.
Trong đầu óc cô mọi thứ giờ đang rối tung hết cả lên, chỉ vì đang đến kì kinh, bằng không có khi còn có thể cùng anh làm trò người lớn hai ngày không rời.
"Nghĩ cái gì vậy?" Phó Thanh Hành cúi đầu, Nguyễn Nhuyễn cùng anh đối mặt, hốc mắt hồng hồng.
"Trở về nước Anh là vì tiệc sinh nhật của ông nội tôi."
"Vậy chú sẽ trở lại chứ?" Thanh âm mềm mại buồn buồn của người con gái từng nhịp đánh vào trái tim anh, Phó Thanh Hành phát hiện cảm xúc của bản thân ngày càng có sự biến hóa...
"Chúng ta nói chuyện này sau nhé." Anh thấp giọng mở miệng, cô gái nhỏ gật đầu.
Phó Thanh Hành cầm lấy bản kế hoạch trước mặt.
"Tôi không phải là nhà từ thiện." Âm thanh lạnh lùng so với lúc nãy như hai người khác nhau... Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.
"Phó tiên sinh, công ty chúng tôi có thể mang đến cho anh rất nhiều món hời." Người đàn ông ngồi thẳng người, tuy rằng trạng thái rất khẩn trương, nhưng vẫn dõi chăm chú theo động tác của anh.
Ánh mắt của anh quét qua hốc mắt đỏ bừng cuả người con gái, thở dài, nhìn về hai người đối diện.
"Phó tiên sinh, anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?" Người phụ nữ bỗng nhiên mở miệng.
Phó Thanh Hành gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
"Hôm nay chúng tôi tới đây là ôm theo hi vọng cuối cùng, nếu không được chúng tôi chấp nhận bị cự tuyệt, nhưng xin anh không cần lấy lí do chúng tôi lỡ miệng nói anh phải về nước Anh, làm cô gái bên cạnh anh khóc làm lí do cự tuyệt." Người phụ nữ nghiêm túc mở miệng.
"Bản kế hoạch này là tâm huyết của tất cả nhân viên trong công ty."
Nguyễn Nhuyễn nghe hiểu, người phụ nữ đó đang ám chỉ điều gì, "Cô cho rằng tôi là Đát Kỷ* sao, còn có, làm gì có chuyện vừa ăn cắp vừa la làng như vậy, toàn thế giới có nhiều công ty như thế, vô số bản kế hoạch, nếu ai cũng giống công ty các người thì khả năng Phó Thanh Hành sẽ phá sản mất? Cự tuyệt âu cũng là do số cả thôi!"
*Đát Kỷ: Là tên người phụ nữ được nhắc nhiều trong lịch sử Trung Hoa, là yêu nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất trong "tứ đại yêu cơ" nhưng lại có trái tim tà ác, man rợ.
Người bên cạnh cô cong khóe môi, đem ly nước trên bàn đưa cho tiểu cô nương.
Người phụ nữ đối diện dường như cũng cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, cắn môi: "Thực xin lỗi... Phó tiên sinh..."
"Hai người là..."
"Đồng nghiệp." Người phụ nữ nhanh chóng đáp, Nguyễn Nhuyễn nhấp môi vào ly, không nói chuyện.
"Phó tiên sinh..." Người đàn ông đang muốn nói cái gì liền bị chặn lại.
"4000... Bản kế hoạch này chỉ đáng giá như vậy." Phó Thanh Hành đem bản kế hoạch ném lên mặt bàn, từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra bút, ở phía trên bản kế hoạch viết lên một dãy số.
"Trong giai đoạn đầu tiên tôi chỉ đầu tư 4000 vạn*, số tiền này cũng đủ để công ty phát triển, yêu cầu của tôi là được nhìn thấy kết quá, sau đó mới tính bước đầu tư tiếp theo."
*4000 vạn (4000万): tương đương hơn 130 tỷ.
"Phó tiên sinh! Cảm ơn anh! Khi tôi học đại học đã từng đọc qua bài luận văn của anh." Người đàn ông có chút kích động.
"Anh cũng nói, anh đã đọc nó vào đại học, Trung Quốc hiện tại có bao nhiêu người làm máy tính internet, đã không còn là bảy năm trước nữa rồi, kế tiếp nội dung cụ thể thế nào thì hai người liên hệ với thư ký của tôi."
"Cảm ơn Phó tiên sinh."
"Tôi muốn biết...hai người lên được đây bằng cách nào?"
"Là... Giám đốc Sở cho chúng tôi biết địa chỉ nhà anh... Mật mã thang máy cũng là..."
Phó Thanh Hành nhếch môi, Sở Mộ, tên khốn nhà cậu...
"Không còn vấn đề gì nữa, hai người còn gì cần nói không?"
"Không có không có." Phó Thanh Hành đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa, lúc quay lại liền nhìn thấy người con gái đang lẳng lặng rơi lệ.
"Cô bé, sao lại khóc nữa rồi? Làʍ ŧìиɦ nhiều cũng khóc, không làʍ ŧìиɦ cũng khóc..." Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, chuyên chú lau nước mắt giúp cô.
Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, cứ im lặng chảy nước mắt.
"Chúng ta nói chuyện chứ?" Anh thấp giọng hỏi, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh.
"Cô gái nhỏ, tôi không biết cảm giác của mình đối với em, là do độc thân quá lâu nên nhất thời hứng thú nảy sinh tình ý hay là thích nữa..."
"Có gì khác nhau sao?" Nguyễn Nguyễn nhíu mày trừng anh.
"Có... Nếu là nhất thời hứng thú, đến cuối cùng sợ rằng sẽ gây tổn thương cho em... Tôi thừa nhận, mấy ngày gần đây tôi luôn muốn liên lạc với em, cũng thừa nhận cảm giác đặc biệt của tôi đối với em."
☆☆☆☆☆
☆☆☆☆☆
Phó Thanh Hành nhạy cảm phát hiện cảm xúc của người con gái bên cạnh thay đổi, không vội vã mở bản kế hoạch trên mặt bàn.
Trong đầu óc cô mọi thứ giờ đang rối tung hết cả lên, chỉ vì đang đến kì kinh, bằng không có khi còn có thể cùng anh làm trò người lớn hai ngày không rời.
"Nghĩ cái gì vậy?" Phó Thanh Hành cúi đầu, Nguyễn Nhuyễn cùng anh đối mặt, hốc mắt hồng hồng.
"Trở về nước Anh là vì tiệc sinh nhật của ông nội tôi."
"Vậy chú sẽ trở lại chứ?" Thanh âm mềm mại buồn buồn của người con gái từng nhịp đánh vào trái tim anh, Phó Thanh Hành phát hiện cảm xúc của bản thân ngày càng có sự biến hóa...
"Chúng ta nói chuyện này sau nhé." Anh thấp giọng mở miệng, cô gái nhỏ gật đầu.
Phó Thanh Hành cầm lấy bản kế hoạch trước mặt.
"Tôi không phải là nhà từ thiện." Âm thanh lạnh lùng so với lúc nãy như hai người khác nhau... Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.
"Phó tiên sinh, công ty chúng tôi có thể mang đến cho anh rất nhiều món hời." Người đàn ông ngồi thẳng người, tuy rằng trạng thái rất khẩn trương, nhưng vẫn dõi chăm chú theo động tác của anh.
Ánh mắt của anh quét qua hốc mắt đỏ bừng cuả người con gái, thở dài, nhìn về hai người đối diện.
"Phó tiên sinh, anh cảm thấy kế hoạch này thế nào?" Người phụ nữ bỗng nhiên mở miệng.
Phó Thanh Hành gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
"Hôm nay chúng tôi tới đây là ôm theo hi vọng cuối cùng, nếu không được chúng tôi chấp nhận bị cự tuyệt, nhưng xin anh không cần lấy lí do chúng tôi lỡ miệng nói anh phải về nước Anh, làm cô gái bên cạnh anh khóc làm lí do cự tuyệt." Người phụ nữ nghiêm túc mở miệng.
"Bản kế hoạch này là tâm huyết của tất cả nhân viên trong công ty."
Nguyễn Nhuyễn nghe hiểu, người phụ nữ đó đang ám chỉ điều gì, "Cô cho rằng tôi là Đát Kỷ* sao, còn có, làm gì có chuyện vừa ăn cắp vừa la làng như vậy, toàn thế giới có nhiều công ty như thế, vô số bản kế hoạch, nếu ai cũng giống công ty các người thì khả năng Phó Thanh Hành sẽ phá sản mất? Cự tuyệt âu cũng là do số cả thôi!"
*Đát Kỷ: Là tên người phụ nữ được nhắc nhiều trong lịch sử Trung Hoa, là yêu nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất trong "tứ đại yêu cơ" nhưng lại có trái tim tà ác, man rợ.
Người bên cạnh cô cong khóe môi, đem ly nước trên bàn đưa cho tiểu cô nương.
Người phụ nữ đối diện dường như cũng cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, cắn môi: "Thực xin lỗi... Phó tiên sinh..."
"Hai người là..."
"Đồng nghiệp." Người phụ nữ nhanh chóng đáp, Nguyễn Nhuyễn nhấp môi vào ly, không nói chuyện.
"Phó tiên sinh..." Người đàn ông đang muốn nói cái gì liền bị chặn lại.
"4000... Bản kế hoạch này chỉ đáng giá như vậy." Phó Thanh Hành đem bản kế hoạch ném lên mặt bàn, từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra bút, ở phía trên bản kế hoạch viết lên một dãy số.
"Trong giai đoạn đầu tiên tôi chỉ đầu tư 4000 vạn*, số tiền này cũng đủ để công ty phát triển, yêu cầu của tôi là được nhìn thấy kết quá, sau đó mới tính bước đầu tư tiếp theo."
*4000 vạn (4000万): tương đương hơn 130 tỷ.
"Phó tiên sinh! Cảm ơn anh! Khi tôi học đại học đã từng đọc qua bài luận văn của anh." Người đàn ông có chút kích động.
"Anh cũng nói, anh đã đọc nó vào đại học, Trung Quốc hiện tại có bao nhiêu người làm máy tính internet, đã không còn là bảy năm trước nữa rồi, kế tiếp nội dung cụ thể thế nào thì hai người liên hệ với thư ký của tôi."
"Cảm ơn Phó tiên sinh."
"Tôi muốn biết...hai người lên được đây bằng cách nào?"
"Là... Giám đốc Sở cho chúng tôi biết địa chỉ nhà anh... Mật mã thang máy cũng là..."
Phó Thanh Hành nhếch môi, Sở Mộ, tên khốn nhà cậu...
"Không còn vấn đề gì nữa, hai người còn gì cần nói không?"
"Không có không có." Phó Thanh Hành đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa, lúc quay lại liền nhìn thấy người con gái đang lẳng lặng rơi lệ.
"Cô bé, sao lại khóc nữa rồi? Làʍ ŧìиɦ nhiều cũng khóc, không làʍ ŧìиɦ cũng khóc..." Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, chuyên chú lau nước mắt giúp cô.
Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, cứ im lặng chảy nước mắt.
"Chúng ta nói chuyện chứ?" Anh thấp giọng hỏi, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh.
"Cô gái nhỏ, tôi không biết cảm giác của mình đối với em, là do độc thân quá lâu nên nhất thời hứng thú nảy sinh tình ý hay là thích nữa..."
"Có gì khác nhau sao?" Nguyễn Nguyễn nhíu mày trừng anh.
"Có... Nếu là nhất thời hứng thú, đến cuối cùng sợ rằng sẽ gây tổn thương cho em... Tôi thừa nhận, mấy ngày gần đây tôi luôn muốn liên lạc với em, cũng thừa nhận cảm giác đặc biệt của tôi đối với em."
☆☆☆☆☆
Danh sách chương