"Hôm nay là đêm giao thừa, không phải anh nên trở về nhà đón giao thừa với hai bác sao? Anh không ở đó với người nhà mình chạy lại đây làm gì?" Lạc Kim Vũ trơ mắt nhìn Cảnh Tư Hàn tự nhiên mà đóng cửa thay giày, giống như chỉ là vừa mới ra cửa mua chút nguyên liệu nấu ăn, trái cây về nhà.
Cảnh Tư Hàn nghĩ thầm, mẹ con hai người cũng là người nhà của anh.
Anh tùy ý ném áo khoác lên trên ghế, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của con trai, vừa vén tay áo vừa nói: "Đã ăn xong cơm tất niên, ba mẹ lo lắng cho hai mẹ con, kêu anh lại đây nhìn xem."
Động tác thong thả ung dung, giọng nói đương nhiên, đã hoàn toàn không có bộ dáng gấp gáp một giờ trước ở nhà làm trò trước mặt cha mẹ Cảnh gia.
Nói, anh chỉ cái túi, nói tiếp: "Đêm nay trong nhà làm sủi cảo nhân bắp cải, vừa ngọt vừa giòn, mẹ kêu anh mang một chút lại đây cho hai mẹ con nếm thử."
"Sáng mai sẽ đến nhà chúc tết, hà tất tối khuya còn đem đến như vậy?" tuy rằng Lạc Kim Vũ cảm động, nhưng cũng cảm thấy hành vi này có chút khoa trương.
Cảnh Tư Hàn khẽ nhếch khóe miệng cười cười, mặt mày thoạt nhìn rất là thư giãn, anh không có trả lời vấn đề của Lạc Kim Vũ, mà là nhìn lướt qua trên bàn "người ngựa hỗn độn", hỏi: "Hai mẹ con mới bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên?"
Lúc này, Lạc Kim Vũ mới gom lại bột mì trong tay, xấu hổ nói: "Không phải, đồ ăn đã làm xong từ hồ chiều, đợi đến 12 giờ hâm nóng lại là có thể ăn, chỉ là tư làm sủi cảo....."
Cảnh Tư Hàn rũ mắt thấy cục bột thưa thớt rơi rớt trong tay cô, chịu đựng không cười ra tiếng: "Trước kia em chưa từng nhào bột?"
Lạc Kim Vũ thấy đã bị anh nhìn ra, lại che lấp cũng vô dụng, liền buông ra tay đẩy đẩy cục bột nhão, thành phẩm 2 tiếng của cô ra trước mặt anh, nói: "Ừ, chưa từng làm qua."
Trước kia, lúc còn ở thế giới cũ, cô là người phía nam, không có tập tục ăn sủi cảo, chỉ là ở trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện người Du Thành có cái tập tục này, nghĩ thừa dịp có thời gian, nhập gia tùy tục, thử làm một chút.
Ai ngờ nghĩ thì đơn giản lắm, bắt tay vào làm lại rất là khó, bước đầu tiên nhào bột, trực tiếp thất bại. Không phải chế nước quá nhiều chính là thêm bột mì quá nhiều, nhào nửa ngày, càng nhào cục bột càng lớn, nhưng vừa nhấn mạnh xuống thì liền vỡ ra ngay, quả thực là thảm không nỡ nhìn thẳng.
"Để anh làm cho, anh rửa tay cái." Cảnh Tư Hàn lấy cái túi nguyên liệu đi vào phòng bếp, một lát sau mới ra tới, trong tay có thêm một dĩa lớn đựng dâu tây cùng cherry, cùng với bắp cải đã được cắt tỉ mỉ.
Anh đặt cái dĩa trái cây ở trước mặt Cảnh Gia Dịch, đẩy cục bột trên bàn sang một bên, đổ bột mì ra bàn làm lại từ đầu, trước tiên bỏ nửa muỗng muối trộn lẫn đều đều, sau đó thuần thục mà chậm rãi thêm nước, bắt đầu nhào bột, không bao lâu một cục bột bóng loáng đã hình thành dưới bàn tay điêu luyện của anh.
Lạc Kim Vũ ở bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, Cảnh Tư Hàn đột nhiên nhớ tới hỏi: "Mới vừa nghe Dương Dương nói hai mẹ con mới tỉnh ngủ? Không ăn cơm chiều sao?"
"Ăn, nhưng ăn tương đối tùy ý, sau đó ngủ một giấc, đợi 12 giờ ăn cơm tất niên nữa." Đây là phong tục ăn tết thế giới cũ của Lạc Kim Vũ.
"Quê em có phong tục ăn cơm tất niên vào lúc 12 giờ sao?" Cảnh Tư Hàn nghe xong hơi ngẩn người, anh biết Lạc Kim Vũ không tính là người Du Thành, nói tiếp: "Trước kia không nghe em nhắc tới."
Lạc Kim Vũ phản ứng lại, bản thân nói lậu miệng, chớp chớp mắt hàm hồ mà trả lời đại một câu.
Bột cần nửa tiếng để lên men, Cảnh Tư Hàn video call với Cảnh mẹ, để Cảnh Gia Dịch nói chuyện với cha mẹ Cảnh, cho hai người vơi bớt nổi nhớ cháu.
Cảnh Sùng Sơn xuyên thấu qua màn ảnh của cháu trai thấy thằng trời đánh ngời ở trên ghế sô pha, còn làm bộ đọc sách, cũng không biết có phải thật sự đang xem hay không, tóm lại mặt ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, nghiêm nghị, không giống bộ dáng lục tung phòng bếp, nóng lòng như lửa đốt lật đật chạy ra khỏi cửa.
Ông nhịn không được bước khỏi màn hình di động, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Làm bộ làm tịch"
Chờ cắt đứt video, bột cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm.
Cảnh Tư Hàn nhào thêm một lần nữa, sau đó cắt thành những miếng mỏng đều đều nhau, bắt đầu cán bột, chỉ thấy cái chài cán bột linh hoạt ở trong lòng bàn tay anh lăn lộn qua lại, một cái tay khác phối hợp xoay tròn miếng bột, hai ba động tac, một lớp vỏ sủi cảo mỏng đều đều liền ra lò.
Lạc Kim Vũ lấy chài cán bột, đứng ở một bên học theo cách làm của Cảnh Tư Hàn. Cô thoa một ít bột mì lên tay, sau đó bắt chước động tác cán bột của anh. Tuy không có làm nhanh như anh, nhưng cũng tính tạm được. Cho dù vỏ sủi cảo không có tròn đều như của anh, nhưng tốt xấu gì độ dày mỏng lớn nhỏ đều rất thích hợp.
Đứng ở trên ghế, Cảnh Gia Dịch nhìn ba ba cùng mommy bận cán vỏ bột, đỏ mắt muốn làm theo, nắm vạt áo Lạc Kim Vũ cầu xin: "Mommy, con cũng muốn chơi."
Lạc Kim Vũ thấy tay bé dính đầy nước dịch chảy ra từ trái cây, ghét bỏ vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay bé một chút, cười nói: "Quỷ nhỏ lôi thôi"
Cảnh Gia Dịch nhanh trí lấy một quả dâu tây từ trong dĩa, nhón mũi chân, một tay chống ở trên mặt bàn, một tay duỗi thẳng vào miệng Lạc Kim Vũ: "Mommy cũng ăn."
Lạc Kim Vũ nơi nào còn có thể giả vờ giận bé, "Phụt" một tiếng bật cười: "Con đó nha"
Bế bé đi rửa sạch tay, cán vỏ sủi cảo liền hoàn toàn giao cho hai cha con làm, Lạc Kim Vũ ngồi ở bên cạnh tiếp nhận công việc đút trái cây của bé.
Cảnh Gia Dịch có ăn cũng không quên ba ba, thấy Lạc Kim Vũ tính đút cherry cho bé, ngưỡng đầu nhìn Cảnh Tư Hàn: "Ba ba cũng ăn nha"
Lạc Kim Vũ khựng tay giữa không trung, quay đầu nhìn Cảnh Tư Hàn, thấy anh cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt còn mang theo ý cười như có như không.
"Không có phương tiện." Anh giơ hai bàn tay dính đầy bột mì lên.
Cảnh Gia Dịch vươn người, muốn duỗi tay đi lấy trái cây đút cho ba ba, đột nhiên phát hiện tay nhỏ cũng đều dính toàn bột mì trắng, thắng gấp giữa không trung, nhưng bé nghĩ ra một cách, ngẩng đầu nhỏ nhìn Lạc Kim Vũ nói: "A --- Mommy cũng có thể đút ba ba ăn nha"
Lạc Kim Vũ dùng nĩa nhỏ, c4m vào dâu tây nhét vào trong miệng bé.
Cảnh Gia Dịch há miệng ngậm, mơ hồ không rõ mà nói: "Mommy đút ba ba ăn dùm con đi"
"......" Điều này làm Lạc Kim Vũ hoàn toàn hết chỗ nói với bé rồi.
Mà khi nghe được những lời này của con trai, trong lòng Cảnh Tư Hàn vui sướng như muốn bay, thầm nghĩ: Thật không hổ danh là con trai anh, rất thông minh, hiểu ba nó muốn gì.
"Anh muốn ăn không? Nếu không......" Nếu không chờ làm sủi cảo xong rồi ăn sau đi.
Lạc Kim Vũ lời nói còn chưa nói xong, Cảnh Tư Hàn liền kiêu căng gật gật đầu, nói: "Nếu em không phiền....."
Lạc Kim Vũ: "......"
Đều là người quen, hiện tại lại đang cán vỏ sủi cảo cho hai mẹ con cô, sao cô còn có thể cự tuyệt được?
"Vậy anh muốn ăn dâu tây hay là cherry?" Lạc Kim Vũ hỏi.
Cảnh Tư Hàn: "Đều có thể."
Lạc Kim Vũ chọn chọn một quả dâu tây to nhất đưa đến bên miệng anh, dù gì dâu tây không cần nhả hạt.
Cảnh Tư Hàn cúi đầu, nhìn cô đắm đuối, làm Lạc Kim Vũ có chút xấu hổ, cô bối rối, hơi xoay đầu sang chỗ khác, lại đẩy đẩy dâu tây về đi phía trước, giọng nói có hơi dỗi: "Không ăn?"
Lúc này Cảnh Tư Hàn mới mở miệng ngậm quả dâu tây, không biết là cố ý hay là vô tình, bờ môi của anh nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay của Lạc Kim Vũ, chỉ là hơi lướt qua, Lạc Kim Vũ còn cho rằng đó là ảo giác, sau đó cô nghe thấy tiếng cười của người nào đó: "Rất ngọt."
Rõ ràng là nói dâu tây, nhưng ánh mắt của Cảnh Tư Hàn lại nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ, làm cô cảm thấy anh đang ẩn ý ám chỉ điều gì đó, lòng bàn tay vừa mới bị môi anh chạm qua đột nhiên nóng lên.
Cảnh Tư Hàn cán không ít vỏ bột, ba người đồng tâm hiệp lực làm mười mấy cái sủi cảo, ngay cả Cảnh Gia Dịch cũng làm được sáu cái. Tuy rằng có xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng trải qua bàn tay nắn nót của Cảnh Tư Hàn cũng còn tính ăn được.
Lấy bốn cái từ Cảnh Gia Dịch, lại lấy tám cái của Lạc Kim Vũ cộng lại thành mười hai cái, bỏ vào hộp, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, ngày hôm sau mang theo về Cảnh gia chúc tết.
Lạc Kim Vũ đóng nắp hộp lại, đang muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch dính đầy bột mì, có mấy chỗ bột đã khô dính hít chặt vào da bé, làm bé biến thành một con mèo bông.
Nhưng bản thân bé lại hoàn toàn không hay biết, còn ngây ngốc nằm dài trên bàn, dùng móng vuốt nhỏ dính đầy bột mì nâng khuôn mặt lên, vui vui vẻ vẻ mà nhìn hai cái sủi cảo do chính bé làm ra.
"Mommy, sủi cảo này do chính con làm đó nha" Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ nhìn Lạc Kim Vũ, một đôi đôi mắt tròn xoe sáng long lanh.
Lạc Kim Vũ bật cười, biết bé đang chờ cô khen ngợi, nhìn bé như vậy làm cô càng muốn đùa giỡn với bé: "Ừm, đúng vậy."
Cảnh Gia Dịch chớp đôi mắt đợi trong chốc lát, phát hiện mommy xác thật không có bên khen mình, đầu nhỏ dán xuống mặt bàn, lại nói: "Mommy, lần đầu tiên Dương Dương làm sủi cảo đó nha, vậy mà....."
Đôi mắt Lạc Kim Vũ lập tức cong lên, nhưng vẫn giả vờ không rõ, hỏi: "Đúng rồi, lần đầu tiên."
Cảnh Gia Dịch không có nghe được lời muốn nghe, tức giận phồng phồng hai má, rũ mắt duỗi tay chạm chạm vào sủi cảo trước mặt, ủy khuất mở miệng hỏi: "Dương Dương làm không tốt sao?"
Lạc Kim Vũ thấy bé sắp tuôn trào nước mắt, lập tức cong eo, "Moah" hôn một cái rất to trên mặt Cảnh Gia Dịch, khen nói: "Làm rất tốt nha, Dương Dương mặt mèo nhà chúng ta lần đầu tiên có thể bao sủi cảo đẹp như vậy, thật đúng là quá lợi hại"
"Thật sự sao?" Cảnh Gia Dịch lập tức chuyển buồn thành vui, cười híp mắt, một lát sau phản ứng lại đây, nghi hoặc hỏi: "Không phải Dương Dương tiểu bảo bối sao? Ở đâu ra Dương Dương mặt mèo nha?"
Cái này làm Lạc Kim Vũ nhịn không được, ha ha cười, chạm chạm trên chóp mũi cùng hai bên má của bé, nói: "Mặt mèo ở đây ra nha"
Cảnh Gia Dịch cũng sờ sờ mấy chỗ mommy chạm vào, vẻ mặt mờ mịt.
Lạc Kim Vũ nhìn bộ dáng của bé cười đến đau bụng, Cảnh Tư Hàn đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên cúi người lại, giơ tay quẹt một cái lên trên mũi quát cô, nói: "Trên mặt em cũng toàn là bột mì, đây là mặt mèo lớn cười mặt mèo nhỏ?"
Lạc Kim Vũ thân mình cứng đờ, dùng mu bàn tay chùi chùi cái mũi, quả nhiên nhìn đến một ít bột mì màu trắng, mặt hơi đỏ.
Mà cuối cùng, Cảnh Gia Dịch cũng nghe hiểu, bắt đầu hùa theo lời nói của ba ba: "Mặt mèo lớn, mommy là mặt mèo lớn" Cảnh Tư Hàn hạnh phúc đứng ở một bên nhìn cảnh náo nhiệt đầy ấm áp này.
Lạc Kim Vũ tròng mắt vừa chuyển, ngón tay ở trên mặt bàn vân vê, thừa dịp Cảnh Tư Hàn không phòng bị, giơ tay quẹt một đường lên trên mặt anh, nháy mắt lưu lại hai vệt bột trắng thon dài.
Cảnh Tư Hàn là thật sự không kịp phản ứng, chờ anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện Lạc Kim Vũ đã ôm con chạy vào toilet, Cảnh Gia Dịch còn ghé vào trên vai Lạc Kim Vũ nhìn anh vẫy vẫy tay, cười nói: "Hì hì hì, ba ba cũng là mặt mèo bự"
Nhìn vẻ mặt Lạc Kim Vũ lo lắng bị anh trả thù, nhanh tay đóng lại cửa toilet, Cảnh Tư Hàn nhịn không được lắc đầu cười.
Thật hy vọng sau này mỗi một đêm giao thừa, đều có thể trải qua náo nhiệt ấm áp lại thú vị như vậy.
Hết chương 83
Cảnh Tư Hàn nghĩ thầm, mẹ con hai người cũng là người nhà của anh.
Anh tùy ý ném áo khoác lên trên ghế, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của con trai, vừa vén tay áo vừa nói: "Đã ăn xong cơm tất niên, ba mẹ lo lắng cho hai mẹ con, kêu anh lại đây nhìn xem."
Động tác thong thả ung dung, giọng nói đương nhiên, đã hoàn toàn không có bộ dáng gấp gáp một giờ trước ở nhà làm trò trước mặt cha mẹ Cảnh gia.
Nói, anh chỉ cái túi, nói tiếp: "Đêm nay trong nhà làm sủi cảo nhân bắp cải, vừa ngọt vừa giòn, mẹ kêu anh mang một chút lại đây cho hai mẹ con nếm thử."
"Sáng mai sẽ đến nhà chúc tết, hà tất tối khuya còn đem đến như vậy?" tuy rằng Lạc Kim Vũ cảm động, nhưng cũng cảm thấy hành vi này có chút khoa trương.
Cảnh Tư Hàn khẽ nhếch khóe miệng cười cười, mặt mày thoạt nhìn rất là thư giãn, anh không có trả lời vấn đề của Lạc Kim Vũ, mà là nhìn lướt qua trên bàn "người ngựa hỗn độn", hỏi: "Hai mẹ con mới bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên?"
Lúc này, Lạc Kim Vũ mới gom lại bột mì trong tay, xấu hổ nói: "Không phải, đồ ăn đã làm xong từ hồ chiều, đợi đến 12 giờ hâm nóng lại là có thể ăn, chỉ là tư làm sủi cảo....."
Cảnh Tư Hàn rũ mắt thấy cục bột thưa thớt rơi rớt trong tay cô, chịu đựng không cười ra tiếng: "Trước kia em chưa từng nhào bột?"
Lạc Kim Vũ thấy đã bị anh nhìn ra, lại che lấp cũng vô dụng, liền buông ra tay đẩy đẩy cục bột nhão, thành phẩm 2 tiếng của cô ra trước mặt anh, nói: "Ừ, chưa từng làm qua."
Trước kia, lúc còn ở thế giới cũ, cô là người phía nam, không có tập tục ăn sủi cảo, chỉ là ở trong trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện người Du Thành có cái tập tục này, nghĩ thừa dịp có thời gian, nhập gia tùy tục, thử làm một chút.
Ai ngờ nghĩ thì đơn giản lắm, bắt tay vào làm lại rất là khó, bước đầu tiên nhào bột, trực tiếp thất bại. Không phải chế nước quá nhiều chính là thêm bột mì quá nhiều, nhào nửa ngày, càng nhào cục bột càng lớn, nhưng vừa nhấn mạnh xuống thì liền vỡ ra ngay, quả thực là thảm không nỡ nhìn thẳng.
"Để anh làm cho, anh rửa tay cái." Cảnh Tư Hàn lấy cái túi nguyên liệu đi vào phòng bếp, một lát sau mới ra tới, trong tay có thêm một dĩa lớn đựng dâu tây cùng cherry, cùng với bắp cải đã được cắt tỉ mỉ.
Anh đặt cái dĩa trái cây ở trước mặt Cảnh Gia Dịch, đẩy cục bột trên bàn sang một bên, đổ bột mì ra bàn làm lại từ đầu, trước tiên bỏ nửa muỗng muối trộn lẫn đều đều, sau đó thuần thục mà chậm rãi thêm nước, bắt đầu nhào bột, không bao lâu một cục bột bóng loáng đã hình thành dưới bàn tay điêu luyện của anh.
Lạc Kim Vũ ở bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, Cảnh Tư Hàn đột nhiên nhớ tới hỏi: "Mới vừa nghe Dương Dương nói hai mẹ con mới tỉnh ngủ? Không ăn cơm chiều sao?"
"Ăn, nhưng ăn tương đối tùy ý, sau đó ngủ một giấc, đợi 12 giờ ăn cơm tất niên nữa." Đây là phong tục ăn tết thế giới cũ của Lạc Kim Vũ.
"Quê em có phong tục ăn cơm tất niên vào lúc 12 giờ sao?" Cảnh Tư Hàn nghe xong hơi ngẩn người, anh biết Lạc Kim Vũ không tính là người Du Thành, nói tiếp: "Trước kia không nghe em nhắc tới."
Lạc Kim Vũ phản ứng lại, bản thân nói lậu miệng, chớp chớp mắt hàm hồ mà trả lời đại một câu.
Bột cần nửa tiếng để lên men, Cảnh Tư Hàn video call với Cảnh mẹ, để Cảnh Gia Dịch nói chuyện với cha mẹ Cảnh, cho hai người vơi bớt nổi nhớ cháu.
Cảnh Sùng Sơn xuyên thấu qua màn ảnh của cháu trai thấy thằng trời đánh ngời ở trên ghế sô pha, còn làm bộ đọc sách, cũng không biết có phải thật sự đang xem hay không, tóm lại mặt ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, nghiêm nghị, không giống bộ dáng lục tung phòng bếp, nóng lòng như lửa đốt lật đật chạy ra khỏi cửa.
Ông nhịn không được bước khỏi màn hình di động, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Làm bộ làm tịch"
Chờ cắt đứt video, bột cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm.
Cảnh Tư Hàn nhào thêm một lần nữa, sau đó cắt thành những miếng mỏng đều đều nhau, bắt đầu cán bột, chỉ thấy cái chài cán bột linh hoạt ở trong lòng bàn tay anh lăn lộn qua lại, một cái tay khác phối hợp xoay tròn miếng bột, hai ba động tac, một lớp vỏ sủi cảo mỏng đều đều liền ra lò.
Lạc Kim Vũ lấy chài cán bột, đứng ở một bên học theo cách làm của Cảnh Tư Hàn. Cô thoa một ít bột mì lên tay, sau đó bắt chước động tác cán bột của anh. Tuy không có làm nhanh như anh, nhưng cũng tính tạm được. Cho dù vỏ sủi cảo không có tròn đều như của anh, nhưng tốt xấu gì độ dày mỏng lớn nhỏ đều rất thích hợp.
Đứng ở trên ghế, Cảnh Gia Dịch nhìn ba ba cùng mommy bận cán vỏ bột, đỏ mắt muốn làm theo, nắm vạt áo Lạc Kim Vũ cầu xin: "Mommy, con cũng muốn chơi."
Lạc Kim Vũ thấy tay bé dính đầy nước dịch chảy ra từ trái cây, ghét bỏ vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay bé một chút, cười nói: "Quỷ nhỏ lôi thôi"
Cảnh Gia Dịch nhanh trí lấy một quả dâu tây từ trong dĩa, nhón mũi chân, một tay chống ở trên mặt bàn, một tay duỗi thẳng vào miệng Lạc Kim Vũ: "Mommy cũng ăn."
Lạc Kim Vũ nơi nào còn có thể giả vờ giận bé, "Phụt" một tiếng bật cười: "Con đó nha"
Bế bé đi rửa sạch tay, cán vỏ sủi cảo liền hoàn toàn giao cho hai cha con làm, Lạc Kim Vũ ngồi ở bên cạnh tiếp nhận công việc đút trái cây của bé.
Cảnh Gia Dịch có ăn cũng không quên ba ba, thấy Lạc Kim Vũ tính đút cherry cho bé, ngưỡng đầu nhìn Cảnh Tư Hàn: "Ba ba cũng ăn nha"
Lạc Kim Vũ khựng tay giữa không trung, quay đầu nhìn Cảnh Tư Hàn, thấy anh cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt còn mang theo ý cười như có như không.
"Không có phương tiện." Anh giơ hai bàn tay dính đầy bột mì lên.
Cảnh Gia Dịch vươn người, muốn duỗi tay đi lấy trái cây đút cho ba ba, đột nhiên phát hiện tay nhỏ cũng đều dính toàn bột mì trắng, thắng gấp giữa không trung, nhưng bé nghĩ ra một cách, ngẩng đầu nhỏ nhìn Lạc Kim Vũ nói: "A --- Mommy cũng có thể đút ba ba ăn nha"
Lạc Kim Vũ dùng nĩa nhỏ, c4m vào dâu tây nhét vào trong miệng bé.
Cảnh Gia Dịch há miệng ngậm, mơ hồ không rõ mà nói: "Mommy đút ba ba ăn dùm con đi"
"......" Điều này làm Lạc Kim Vũ hoàn toàn hết chỗ nói với bé rồi.
Mà khi nghe được những lời này của con trai, trong lòng Cảnh Tư Hàn vui sướng như muốn bay, thầm nghĩ: Thật không hổ danh là con trai anh, rất thông minh, hiểu ba nó muốn gì.
"Anh muốn ăn không? Nếu không......" Nếu không chờ làm sủi cảo xong rồi ăn sau đi.
Lạc Kim Vũ lời nói còn chưa nói xong, Cảnh Tư Hàn liền kiêu căng gật gật đầu, nói: "Nếu em không phiền....."
Lạc Kim Vũ: "......"
Đều là người quen, hiện tại lại đang cán vỏ sủi cảo cho hai mẹ con cô, sao cô còn có thể cự tuyệt được?
"Vậy anh muốn ăn dâu tây hay là cherry?" Lạc Kim Vũ hỏi.
Cảnh Tư Hàn: "Đều có thể."
Lạc Kim Vũ chọn chọn một quả dâu tây to nhất đưa đến bên miệng anh, dù gì dâu tây không cần nhả hạt.
Cảnh Tư Hàn cúi đầu, nhìn cô đắm đuối, làm Lạc Kim Vũ có chút xấu hổ, cô bối rối, hơi xoay đầu sang chỗ khác, lại đẩy đẩy dâu tây về đi phía trước, giọng nói có hơi dỗi: "Không ăn?"
Lúc này Cảnh Tư Hàn mới mở miệng ngậm quả dâu tây, không biết là cố ý hay là vô tình, bờ môi của anh nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay của Lạc Kim Vũ, chỉ là hơi lướt qua, Lạc Kim Vũ còn cho rằng đó là ảo giác, sau đó cô nghe thấy tiếng cười của người nào đó: "Rất ngọt."
Rõ ràng là nói dâu tây, nhưng ánh mắt của Cảnh Tư Hàn lại nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ, làm cô cảm thấy anh đang ẩn ý ám chỉ điều gì đó, lòng bàn tay vừa mới bị môi anh chạm qua đột nhiên nóng lên.
Cảnh Tư Hàn cán không ít vỏ bột, ba người đồng tâm hiệp lực làm mười mấy cái sủi cảo, ngay cả Cảnh Gia Dịch cũng làm được sáu cái. Tuy rằng có xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng trải qua bàn tay nắn nót của Cảnh Tư Hàn cũng còn tính ăn được.
Lấy bốn cái từ Cảnh Gia Dịch, lại lấy tám cái của Lạc Kim Vũ cộng lại thành mười hai cái, bỏ vào hộp, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, ngày hôm sau mang theo về Cảnh gia chúc tết.
Lạc Kim Vũ đóng nắp hộp lại, đang muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch dính đầy bột mì, có mấy chỗ bột đã khô dính hít chặt vào da bé, làm bé biến thành một con mèo bông.
Nhưng bản thân bé lại hoàn toàn không hay biết, còn ngây ngốc nằm dài trên bàn, dùng móng vuốt nhỏ dính đầy bột mì nâng khuôn mặt lên, vui vui vẻ vẻ mà nhìn hai cái sủi cảo do chính bé làm ra.
"Mommy, sủi cảo này do chính con làm đó nha" Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ nhìn Lạc Kim Vũ, một đôi đôi mắt tròn xoe sáng long lanh.
Lạc Kim Vũ bật cười, biết bé đang chờ cô khen ngợi, nhìn bé như vậy làm cô càng muốn đùa giỡn với bé: "Ừm, đúng vậy."
Cảnh Gia Dịch chớp đôi mắt đợi trong chốc lát, phát hiện mommy xác thật không có bên khen mình, đầu nhỏ dán xuống mặt bàn, lại nói: "Mommy, lần đầu tiên Dương Dương làm sủi cảo đó nha, vậy mà....."
Đôi mắt Lạc Kim Vũ lập tức cong lên, nhưng vẫn giả vờ không rõ, hỏi: "Đúng rồi, lần đầu tiên."
Cảnh Gia Dịch không có nghe được lời muốn nghe, tức giận phồng phồng hai má, rũ mắt duỗi tay chạm chạm vào sủi cảo trước mặt, ủy khuất mở miệng hỏi: "Dương Dương làm không tốt sao?"
Lạc Kim Vũ thấy bé sắp tuôn trào nước mắt, lập tức cong eo, "Moah" hôn một cái rất to trên mặt Cảnh Gia Dịch, khen nói: "Làm rất tốt nha, Dương Dương mặt mèo nhà chúng ta lần đầu tiên có thể bao sủi cảo đẹp như vậy, thật đúng là quá lợi hại"
"Thật sự sao?" Cảnh Gia Dịch lập tức chuyển buồn thành vui, cười híp mắt, một lát sau phản ứng lại đây, nghi hoặc hỏi: "Không phải Dương Dương tiểu bảo bối sao? Ở đâu ra Dương Dương mặt mèo nha?"
Cái này làm Lạc Kim Vũ nhịn không được, ha ha cười, chạm chạm trên chóp mũi cùng hai bên má của bé, nói: "Mặt mèo ở đây ra nha"
Cảnh Gia Dịch cũng sờ sờ mấy chỗ mommy chạm vào, vẻ mặt mờ mịt.
Lạc Kim Vũ nhìn bộ dáng của bé cười đến đau bụng, Cảnh Tư Hàn đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên cúi người lại, giơ tay quẹt một cái lên trên mũi quát cô, nói: "Trên mặt em cũng toàn là bột mì, đây là mặt mèo lớn cười mặt mèo nhỏ?"
Lạc Kim Vũ thân mình cứng đờ, dùng mu bàn tay chùi chùi cái mũi, quả nhiên nhìn đến một ít bột mì màu trắng, mặt hơi đỏ.
Mà cuối cùng, Cảnh Gia Dịch cũng nghe hiểu, bắt đầu hùa theo lời nói của ba ba: "Mặt mèo lớn, mommy là mặt mèo lớn" Cảnh Tư Hàn hạnh phúc đứng ở một bên nhìn cảnh náo nhiệt đầy ấm áp này.
Lạc Kim Vũ tròng mắt vừa chuyển, ngón tay ở trên mặt bàn vân vê, thừa dịp Cảnh Tư Hàn không phòng bị, giơ tay quẹt một đường lên trên mặt anh, nháy mắt lưu lại hai vệt bột trắng thon dài.
Cảnh Tư Hàn là thật sự không kịp phản ứng, chờ anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện Lạc Kim Vũ đã ôm con chạy vào toilet, Cảnh Gia Dịch còn ghé vào trên vai Lạc Kim Vũ nhìn anh vẫy vẫy tay, cười nói: "Hì hì hì, ba ba cũng là mặt mèo bự"
Nhìn vẻ mặt Lạc Kim Vũ lo lắng bị anh trả thù, nhanh tay đóng lại cửa toilet, Cảnh Tư Hàn nhịn không được lắc đầu cười.
Thật hy vọng sau này mỗi một đêm giao thừa, đều có thể trải qua náo nhiệt ấm áp lại thú vị như vậy.
Hết chương 83
Danh sách chương