"Suy nghĩ cái gì?" Cảnh Tư Hàn thấy cô ngẩng người, nên hỏi một câu.
Lạc Kim Vũ tỉnh người, ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ôn nhu của anh, cảnh tượng trong mơ cùng lời nói của Vương Mãnh luân phiên ở hiện lên trong đầu, trong lòng cô cảm thấy giống như có cái gì sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Hửm? Không thoải mái sao? Hay là đói bụng?" Cảnh Tư Hàn hơi hơi cúi người về phía trước, kéo gần khoảng cách hai người.
Cảnh Tư Hàn dùng thái độ như vậy đối xử với cô, làm Lạc Kim Vũ cảm thấy rất là không thích ứng, theo bản năng lui ra phía sau, nhưng lưng dựa vào đầu giường, đã không có chỗ có thể lui.
Cốt truyện phát triển quá kỳ quái.
Lục lại trí nhớ của nguyên chủ, mấy năm nay có bao giờ Cảnh Tư Hàn liếc nhìn cô một cái?
Cho dù nguyên chủ làm cái gì, được đến vĩnh viễn đều là sự lạnh nhạt, làm lơ cùng chán ghét. Có ai sẽ tin tưởng một người đàn ông ba năm nay đều xem cô giống như không khí, lại đột nhiên nảy sinh tình cảm trong vòng ba tháng? Dù sao Lạc Kim Vũ là không tin.
Cảnh Tư Hàn đương nhiên thấy được động tác của cô, anh cũng không lui bước, ngược lại càng thêm tính xâm lược mà cúi người thấp hơn về phía cô, trong giọng nói cũng mang lên một phần ý cười: "Cô đang...... Sợ tôi?"
"Sợ?" Lạc Kim Vũ nhìn anh cười như không cười, nhướng mày. Cô hơi hơi nâng cằm lên, mí mắt hơi híp, liếc Cảnh Tư Hàn. Mặc dù bệnh nhưng khí thế lại không thua chút nào: "Đúng vậy, sợ anh thích tôi."
Lạc Kim Vũ cố ý chèn ép anh.
Nhà ngươi tính toán cái gì lòng ta rõ như trăng sáng, lôi kéo làm quen cũng vô dụng.
Cảnh Tư Hàn nhìn cô thật sâu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Cô thật sự thay đổi rất nhiều, không giống như lúc trước."
Lạc Kim Vũ chấn động, chỉ cảm thấy lời nói của anh rất có thâm ý, cô kéo kéo khóe miệng, nói: "Tôi cũng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, sao tự nhiên lại quan tâm hai mẹ con tôi?"
Cảnh Tư Hàn khẽ cười một tiếng, lúc này vòm miệng cong lên rõ ràng: "Đương nhiên không phải là tự nhiên."
Lạc Kim Vũ nhấp môi, trong lòng cảm thấy quái quái: "Đó là vì cái gì?"
"Cô." Cảnh Tư Hàn không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào Lạc Kim Vũ, chỉ có bàn ay đặt ở trên đầu gối lặng lẽ buộc chặt, anh cố ý đè ép giọng, âm thanh lại thấp lại trầm.
Đương nhiên không phải tự nhiên quan tâm, là vì cô nên mới quan tâm!
Lạc Kim Vũ chinh lăng một chút, thực mau tỉnh táo lại.
Mất vốn gốc rồi, Lạc Kim Vũ thầm nghĩ, đối với kẻ có tiền tới nói quả nhiên nối dõi tông đường rất quan trọng, Cảnh Tư Hàn vì con trai mà có thể tới trước mặt cô "Nhẫn nhục vì việc lớn".
Nhìn thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Lạc Kim Vũ, tổng giám đốc Cảnh lần đầu trong đời nói lời âu yếm lúng túng không yên, anh chớp mắt, nói tiếp: "Cô là mẹ của Dương Dương, đương nhiên không thể nói là "tự nhiên quan tâm"."
Quả nhiên là như thế. Lạc Kim Vũ không biết tại sao bản thân lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Ngồi ở một bên, Cảnh Gia Dịch nhìn ba ba mommy ngươi một câu ta một câu, giống như quên mất bé còn ở đây vậy, lúc này nghe được tên của mình, lập tức đoạt diễn: "Đúng vậy nha! Mommy của Dương Dương, Dương Dương yêu mommy nhất"
Lạc Kim Vũ thấy bé "ông nói gà bà nói vịt" thổ lộ mà chọc cười, giơ tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, nói: "Đúng vậy, mommy cũng yêu nhất Dương Dương nha!"
Thấy đề tài bị dời đi, Cảnh Tư Hàn lặng lẽ nắm chặt tay cũng buông ra tới.
Quả nhiên, nói mấy lời tán tỉnh đầy xấu hổ này với cô không bằng khỏi nói.
Hai người không có nói nữa, trong phòng chỉ còn lại giọng nói có nề nếp trật tự rõ ràng của Cảnh Gia Dịch, lên án mommy dạo gần đây không để ý đến bé, chân nhỏ nhích tới nhích lui, bởi vì vừa rồi bò lên giường quá dùng sức mà đạp tuột một nửa vớ bên chân phải, nửa vớ trắng tùy theo động tác của bé mà xoắn lên.
Lạc Kim Vũ vừa khiêm tốn trả lời bé, vừa dùng cái tay không gắm kim tiêm mang vớ lại cho bé. Cảnh Gia Dịch không hoảng hốt, ngoan ngoãn giơ chân ngắn nhỏ cho mommy dễ làm.
Lạc Kim Vũ thấy cái miệng nhỏ của bé lại chu chu lên nữa, nhanh tay cào ngứa lòng bàn chân bé, Cảnh Gia Dịch lập tức rụt chân trở về, cười khanh khách lên.
Tiếng cười của trẻ nhỏ thổi tan không khí xấu hổ giữa hai người lớn, ai cũng không có nhắc lại đề tài vừa rồi.
Không bao lâu, Dụ Phương Phương cùng Vương Mãnh mua cơm trở về.
Vương Mãnh vừa thấy Cảnh Tư Hàn liền nhếch miệng, tối hôm qua bị Lạc Kim Vũ cảnh cáo, nên hôm nay là không kêu "anh rễ", nhưng một tiếng "tổng giám đốc Cảnh" kêu đến đặc biệt nhiệt tình.
Dụ Phương Phương cũng tươi cười đầy mặt mà tiếp đón: "Tổng giám đốc Cảnh, thật là phiền toái anh chăm sóc Kim vũ của chúng tôi, chắc ngài cũng chưa ăn sáng, nếu không ở lại ăn chút gì với Kim Vũ đi"
Hai người tự nhiên lại thân thiết với Cảnh Tư Hàn, khiến Lạc Kim Vũ cám giác không tầm thường.
Không tính Tiểu Mãnh, vốn dĩ chính là một thằng khờ, hôm qua xem Cảnh Tư Hàn giống như anh ruột, thái độ như vậy cô không nói. Nhưng Dụ Phương Phương sao có thể yên tâm ra cửa, làm một người đàn ông mới thấy mặt hai lần, một người ngoài tới chăm sóc cô kia chứ?
Dụ Phương Phương tiếp thu tầm mắt Lạc Kim Vũ, thừa dịp đổi bình dịch cho cô, thời điểm đỡ cô đi buồng vệ sinh thấp giọng giải thích một câu: "Sáng nay Khúc Phỉ Nhi đã rời khỏi đoàn phim."
Lạc Kim Vũ kinh ngạc nhướng mày, suất diễn của Khúc Phỉ Nhi còn chưa có quay xong đâu. Hôm nay hẳn là quay cảnh quan trọng nhất, cảnh cứu mấy đứa trẻ thoát khỏi bọn buôn người cùng lúc hy sinh vì chính nghĩa.
Đây là cảnh quan trọng nhất trong bộ phim, cô ta còn ra yêu sách yêu cầu thêm diễn, sao lại dễ dàng rời khỏi đoàn phim được?
Dụ Phương Phương đương nhiên hiểu ý của cô, cười hì hì, nói: "Suất diễn đóng máy rời đoàn."
Nói xong, cô nhìn hướng Cảnh Tư Hàn đứng, chớp mắt vài cái.
Lạc Kim Vũ ngốc ngốc: "Anh ta? Sao có thể......"
Nói đến một nửa, cô dừng lại. Có thể quyết định diễn viên rời khỏi hay ở lại còn không phải là quyền thuộc về nhà đầu tư sao? Lạc Kim Vũ nhớ tới bữa tiệc《 Năm mới tết đến》, lần đó bạn của Cảnh Tư Hàn lấy thân phận người đầu tư tham dự, mà 《 về nhà 》 là bộ điện ảnh do Trì Việt đầu tư, vậy Quân tổng chẳng phải là......
"Tối hôm qua, ở phim trường, người đứng kế bên giám chế Triệu là người nào?" Trong lòng Lạc Kim Vũ đã có câu trả lời.
Dụ Phương Phương đưa cô đến cửa toilet, nói: "Hả, chị Nam tỷ không mang em đi chào anh ta sao? Đại Boss công ty của chúng ta - Quân tổng - Quân Trì"
Lạc Kim Vũ lắc đầu: "Mỗi lần đi công ty đều không gặp, chỉ biết họ Quân."
"Chẹp, anh ta là loại thường thấy đầu không thấy đuôi." Dụ Phương Phương thấy nhiều không trách.
Lạc Kim Vũ không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, hoá ra cô cho rằng bản thân ký hợp đồng được với Trì Việt hơn nữa đãi ngộ khá ưu ái, đều là do Yến Thanh đề cử, kết quả lại là bởi vì Cảnh Tư Hàn?
Nhưng, rốt cuộc anh có ý đồ gì? Khi đó cô còn không có rời khỏi Cảnh gia, anh cũng không có bị thương, cô cho rằng Cảnh Tư Hàn là vì Dương Dương nên cố ý tiếp cận cô, vì lý do không cử. Thời gian không trùng khớp nha.
Tầm mắt Lạc Kim Vũ dừng ở chiếc khăn tay được giặt sạch phơi ở trên giá đồ, trong đầu hiện lên một giả thiết mà cô cho là vớ vẩn......
Dụ Phương Phương thấy cô nhìn khăn tay đến xuất thần, duỗi tay đóng cửa phòng vệ sinh, nhỏ giọng hỏi:
"Em với Cảnh tổng là sao? Không có nghe nói chuyện thiếu gia của tập đoàn Cảnh thị kết hôn, hai người nam chưa cưới nữ chưa gả, con trai cũng đã hai ba tuổi, anh ta còn chưa hỏi cưới em, để em làm single mom?"
Suy nghĩ cả đêm cùng với một buổi sáng, đã đủ thời gian để nữ vương ngóng chuyện hỏi thăm rõ ràng thân phận cùng mọi chuyên xung quanh Cảnh Tư Hàn.
"Chị thấy Cảnh tổng thực sự rất thích em, chẳng lẽ là nhà anh ta không đồng ý? Muốn thương nghiệp liên hôn?" Dụ Phương Phương còn ở nơi đó suy đoán lung tung.
Biểu cảm của Lạc Kim Vũ rất kỳ quái, cô nhìn Dụ Phương Phương, hỏi: "Chị từ nơi nào nhìn ra tới anh ta thích em?"
Dụ Phương Phương nghe cô hỏi như vậy, lập tức vẻ mặt hiện lên dòng chữ "em cũng đừng hòng giấu diếm chị đây", nói:
"Không thích em có thể khẩn trương đến như vậy? Em không biết đâu, buổi sáng anh ta lại đây biết em bị bệnh, tâm trạng lúc đó có bao nhiêu sốt ruột, bữa sáng cũng chưa ăn, vẫn luôn ở trong phòng với em. Sau đó Quân tổng tới thăm em, Cảnh tổng sắc mặt khó coi nói mấy câu gì đó với Quân tổng giám đốc, không bao lâu thì Khúc Phỉ Nhi sắp xếp hành lý chạy lấy người, còn không phải bởi vì hôm qua cô ta cố ý hại em, diễn hoài cảnh mưa đến sinh bệnh hay sao?"
Lạc Kim Vũ che lại cái trán: "Đừng nói nữa, đầu em đau"
Một loạt hình ảnh như phim được tua nhanh trong đầu cô, về đoạn thời gian gần đây tiếp xúc với Cảnh Tư Hàn, một chuyện lại một chuyện xâu chuỗi thành một điều khá logic.
Bởi vì bị nội dung quyển sách làm ảnh hưởng, mà làm cô luôn theo bản năng xem nhẹ anh ta.
—— Cảnh Tư Hàn thích cô.
Như vậy, gần đây anh ta thay đổi hành vi tính cách cùng động cơ đều có thể thông thuận, giải thích rõ ràng.
Chuyện gì đã xảy ra? Tôi chỉ sửa lại một tình tiết cực kỳ bé nhỏ, cốt truyện sao lại thay đổi 180 như vậy.
Anh lo làm cha của nam chủ đi, đi tìm bạch nguyệt quang của mình đi, đi theo cốt truyện đã được định sẵn của mấy người đi? Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là hiệu ứng bươm bướm?
Nói thật, Cảnh Tư Hàn đột nhiên chuyển đổi tình tiết tình cảm không sợ ảnh hưởng đến thế giới này, làm nó đảo lộn sao?
Lạc Kim Vũ thái dương nhảy thình thịch, không biết làm sao.
Hiển nhiên, không có gì ảnh hưởng, đảo lộn chỉ có mình cô.
Lạc Kim Vũ chống tay trên bồn rửa mặt, im lặng quan sát xung quanh, gương không vỡ, sàn nhà không nứt, còn Dụ Phương Phương thì đang lo lắng nôn nóng mà nhìn cô, không có gì xảy ra hết, thế giới yên bình.
Hiện tại cô tận mắt chứng kiến, thế giới này cùng thế giới cũ của cô không có bất kỳ điều gì khác nhau. Đây không phải là phim khoa học viễn tưởng hay là ác mộng, có lẽ là thế giới song song.
"Rất đau sao?" Dụ Phương Phương cho rằng là do cô không khoẻ nên sắc mặt mới như vậy, vội vàng đỡ lấy: "Hiện tại chị kêu Tiểu Mảnh lấy xe đưa em đi bệnh viện kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ sẽ yên tâm hơn?"
"Không cần, em chỉ là......" Lạc Kim Vũ xua xua tay: "Có thể là do đói bụng, có chút choáng váng, đợi chút nữa là hết thôi."
Dụ Phương Phương thở dài: "Có thể không đói bụng sao? Gần đây em ăn cơm giống như chim vậy, bác sĩ dinh dưỡng đều nói với chị vài lần, nếu em lại tự chủ trương ăn kiêng, thân thể có xảy ra vấn đề gì thì cô ta sẽ không phụ trách."
"Quay xong bộ này thì tốt rồi." Lạc Kim Vũ nặng kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, không để ý mà trả lời.
Bởi vì sinh bệnh, Dụ Phương Phương thay Lạc Kim Vũ xin phép Vương Đỉnh Đỉnh nghỉ hai ngày, Vương Đỉnh Đỉnh đương nhiên là lập tức đồng ý, đẩy suất diễn của cô ra sau, kêu cô cứ ở khách sạn dưỡng bệnh.
Lạc Kim Vũ trong cái đau có cái may, cô có tận hai ngày chơi với con, nhưng nếu không có một cái bóng tên là ba ba luôn dính với con trai thì tốt rồi......
Từ sau khi có câu trả lời, mỗi lần Lạc Kim Vũ nhìn Cảnh Tư Hàn đều cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ là do hình tượng trước kia của Cảnh Tư Hàn đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô, nên hiện giờ thấy anh đi theo con trai ăn vạ cả ngày trong phòng mình, nhìn bên ngoài thì nghiêm trang, lại thường thường lén lút nhìn cô, người nào đó còn tự cho là người khác không biết, làm cô cảm thấy có chút huyền huyễn.
Tính cách đã sụp đổ hoàn toàn rồi ông anh ơi!!!!!
Hết chương 74
Lạc Kim Vũ tỉnh người, ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ôn nhu của anh, cảnh tượng trong mơ cùng lời nói của Vương Mãnh luân phiên ở hiện lên trong đầu, trong lòng cô cảm thấy giống như có cái gì sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Hửm? Không thoải mái sao? Hay là đói bụng?" Cảnh Tư Hàn hơi hơi cúi người về phía trước, kéo gần khoảng cách hai người.
Cảnh Tư Hàn dùng thái độ như vậy đối xử với cô, làm Lạc Kim Vũ cảm thấy rất là không thích ứng, theo bản năng lui ra phía sau, nhưng lưng dựa vào đầu giường, đã không có chỗ có thể lui.
Cốt truyện phát triển quá kỳ quái.
Lục lại trí nhớ của nguyên chủ, mấy năm nay có bao giờ Cảnh Tư Hàn liếc nhìn cô một cái?
Cho dù nguyên chủ làm cái gì, được đến vĩnh viễn đều là sự lạnh nhạt, làm lơ cùng chán ghét. Có ai sẽ tin tưởng một người đàn ông ba năm nay đều xem cô giống như không khí, lại đột nhiên nảy sinh tình cảm trong vòng ba tháng? Dù sao Lạc Kim Vũ là không tin.
Cảnh Tư Hàn đương nhiên thấy được động tác của cô, anh cũng không lui bước, ngược lại càng thêm tính xâm lược mà cúi người thấp hơn về phía cô, trong giọng nói cũng mang lên một phần ý cười: "Cô đang...... Sợ tôi?"
"Sợ?" Lạc Kim Vũ nhìn anh cười như không cười, nhướng mày. Cô hơi hơi nâng cằm lên, mí mắt hơi híp, liếc Cảnh Tư Hàn. Mặc dù bệnh nhưng khí thế lại không thua chút nào: "Đúng vậy, sợ anh thích tôi."
Lạc Kim Vũ cố ý chèn ép anh.
Nhà ngươi tính toán cái gì lòng ta rõ như trăng sáng, lôi kéo làm quen cũng vô dụng.
Cảnh Tư Hàn nhìn cô thật sâu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Cô thật sự thay đổi rất nhiều, không giống như lúc trước."
Lạc Kim Vũ chấn động, chỉ cảm thấy lời nói của anh rất có thâm ý, cô kéo kéo khóe miệng, nói: "Tôi cũng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, sao tự nhiên lại quan tâm hai mẹ con tôi?"
Cảnh Tư Hàn khẽ cười một tiếng, lúc này vòm miệng cong lên rõ ràng: "Đương nhiên không phải là tự nhiên."
Lạc Kim Vũ nhấp môi, trong lòng cảm thấy quái quái: "Đó là vì cái gì?"
"Cô." Cảnh Tư Hàn không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào Lạc Kim Vũ, chỉ có bàn ay đặt ở trên đầu gối lặng lẽ buộc chặt, anh cố ý đè ép giọng, âm thanh lại thấp lại trầm.
Đương nhiên không phải tự nhiên quan tâm, là vì cô nên mới quan tâm!
Lạc Kim Vũ chinh lăng một chút, thực mau tỉnh táo lại.
Mất vốn gốc rồi, Lạc Kim Vũ thầm nghĩ, đối với kẻ có tiền tới nói quả nhiên nối dõi tông đường rất quan trọng, Cảnh Tư Hàn vì con trai mà có thể tới trước mặt cô "Nhẫn nhục vì việc lớn".
Nhìn thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Lạc Kim Vũ, tổng giám đốc Cảnh lần đầu trong đời nói lời âu yếm lúng túng không yên, anh chớp mắt, nói tiếp: "Cô là mẹ của Dương Dương, đương nhiên không thể nói là "tự nhiên quan tâm"."
Quả nhiên là như thế. Lạc Kim Vũ không biết tại sao bản thân lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Ngồi ở một bên, Cảnh Gia Dịch nhìn ba ba mommy ngươi một câu ta một câu, giống như quên mất bé còn ở đây vậy, lúc này nghe được tên của mình, lập tức đoạt diễn: "Đúng vậy nha! Mommy của Dương Dương, Dương Dương yêu mommy nhất"
Lạc Kim Vũ thấy bé "ông nói gà bà nói vịt" thổ lộ mà chọc cười, giơ tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, nói: "Đúng vậy, mommy cũng yêu nhất Dương Dương nha!"
Thấy đề tài bị dời đi, Cảnh Tư Hàn lặng lẽ nắm chặt tay cũng buông ra tới.
Quả nhiên, nói mấy lời tán tỉnh đầy xấu hổ này với cô không bằng khỏi nói.
Hai người không có nói nữa, trong phòng chỉ còn lại giọng nói có nề nếp trật tự rõ ràng của Cảnh Gia Dịch, lên án mommy dạo gần đây không để ý đến bé, chân nhỏ nhích tới nhích lui, bởi vì vừa rồi bò lên giường quá dùng sức mà đạp tuột một nửa vớ bên chân phải, nửa vớ trắng tùy theo động tác của bé mà xoắn lên.
Lạc Kim Vũ vừa khiêm tốn trả lời bé, vừa dùng cái tay không gắm kim tiêm mang vớ lại cho bé. Cảnh Gia Dịch không hoảng hốt, ngoan ngoãn giơ chân ngắn nhỏ cho mommy dễ làm.
Lạc Kim Vũ thấy cái miệng nhỏ của bé lại chu chu lên nữa, nhanh tay cào ngứa lòng bàn chân bé, Cảnh Gia Dịch lập tức rụt chân trở về, cười khanh khách lên.
Tiếng cười của trẻ nhỏ thổi tan không khí xấu hổ giữa hai người lớn, ai cũng không có nhắc lại đề tài vừa rồi.
Không bao lâu, Dụ Phương Phương cùng Vương Mãnh mua cơm trở về.
Vương Mãnh vừa thấy Cảnh Tư Hàn liền nhếch miệng, tối hôm qua bị Lạc Kim Vũ cảnh cáo, nên hôm nay là không kêu "anh rễ", nhưng một tiếng "tổng giám đốc Cảnh" kêu đến đặc biệt nhiệt tình.
Dụ Phương Phương cũng tươi cười đầy mặt mà tiếp đón: "Tổng giám đốc Cảnh, thật là phiền toái anh chăm sóc Kim vũ của chúng tôi, chắc ngài cũng chưa ăn sáng, nếu không ở lại ăn chút gì với Kim Vũ đi"
Hai người tự nhiên lại thân thiết với Cảnh Tư Hàn, khiến Lạc Kim Vũ cám giác không tầm thường.
Không tính Tiểu Mãnh, vốn dĩ chính là một thằng khờ, hôm qua xem Cảnh Tư Hàn giống như anh ruột, thái độ như vậy cô không nói. Nhưng Dụ Phương Phương sao có thể yên tâm ra cửa, làm một người đàn ông mới thấy mặt hai lần, một người ngoài tới chăm sóc cô kia chứ?
Dụ Phương Phương tiếp thu tầm mắt Lạc Kim Vũ, thừa dịp đổi bình dịch cho cô, thời điểm đỡ cô đi buồng vệ sinh thấp giọng giải thích một câu: "Sáng nay Khúc Phỉ Nhi đã rời khỏi đoàn phim."
Lạc Kim Vũ kinh ngạc nhướng mày, suất diễn của Khúc Phỉ Nhi còn chưa có quay xong đâu. Hôm nay hẳn là quay cảnh quan trọng nhất, cảnh cứu mấy đứa trẻ thoát khỏi bọn buôn người cùng lúc hy sinh vì chính nghĩa.
Đây là cảnh quan trọng nhất trong bộ phim, cô ta còn ra yêu sách yêu cầu thêm diễn, sao lại dễ dàng rời khỏi đoàn phim được?
Dụ Phương Phương đương nhiên hiểu ý của cô, cười hì hì, nói: "Suất diễn đóng máy rời đoàn."
Nói xong, cô nhìn hướng Cảnh Tư Hàn đứng, chớp mắt vài cái.
Lạc Kim Vũ ngốc ngốc: "Anh ta? Sao có thể......"
Nói đến một nửa, cô dừng lại. Có thể quyết định diễn viên rời khỏi hay ở lại còn không phải là quyền thuộc về nhà đầu tư sao? Lạc Kim Vũ nhớ tới bữa tiệc《 Năm mới tết đến》, lần đó bạn của Cảnh Tư Hàn lấy thân phận người đầu tư tham dự, mà 《 về nhà 》 là bộ điện ảnh do Trì Việt đầu tư, vậy Quân tổng chẳng phải là......
"Tối hôm qua, ở phim trường, người đứng kế bên giám chế Triệu là người nào?" Trong lòng Lạc Kim Vũ đã có câu trả lời.
Dụ Phương Phương đưa cô đến cửa toilet, nói: "Hả, chị Nam tỷ không mang em đi chào anh ta sao? Đại Boss công ty của chúng ta - Quân tổng - Quân Trì"
Lạc Kim Vũ lắc đầu: "Mỗi lần đi công ty đều không gặp, chỉ biết họ Quân."
"Chẹp, anh ta là loại thường thấy đầu không thấy đuôi." Dụ Phương Phương thấy nhiều không trách.
Lạc Kim Vũ không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, hoá ra cô cho rằng bản thân ký hợp đồng được với Trì Việt hơn nữa đãi ngộ khá ưu ái, đều là do Yến Thanh đề cử, kết quả lại là bởi vì Cảnh Tư Hàn?
Nhưng, rốt cuộc anh có ý đồ gì? Khi đó cô còn không có rời khỏi Cảnh gia, anh cũng không có bị thương, cô cho rằng Cảnh Tư Hàn là vì Dương Dương nên cố ý tiếp cận cô, vì lý do không cử. Thời gian không trùng khớp nha.
Tầm mắt Lạc Kim Vũ dừng ở chiếc khăn tay được giặt sạch phơi ở trên giá đồ, trong đầu hiện lên một giả thiết mà cô cho là vớ vẩn......
Dụ Phương Phương thấy cô nhìn khăn tay đến xuất thần, duỗi tay đóng cửa phòng vệ sinh, nhỏ giọng hỏi:
"Em với Cảnh tổng là sao? Không có nghe nói chuyện thiếu gia của tập đoàn Cảnh thị kết hôn, hai người nam chưa cưới nữ chưa gả, con trai cũng đã hai ba tuổi, anh ta còn chưa hỏi cưới em, để em làm single mom?"
Suy nghĩ cả đêm cùng với một buổi sáng, đã đủ thời gian để nữ vương ngóng chuyện hỏi thăm rõ ràng thân phận cùng mọi chuyên xung quanh Cảnh Tư Hàn.
"Chị thấy Cảnh tổng thực sự rất thích em, chẳng lẽ là nhà anh ta không đồng ý? Muốn thương nghiệp liên hôn?" Dụ Phương Phương còn ở nơi đó suy đoán lung tung.
Biểu cảm của Lạc Kim Vũ rất kỳ quái, cô nhìn Dụ Phương Phương, hỏi: "Chị từ nơi nào nhìn ra tới anh ta thích em?"
Dụ Phương Phương nghe cô hỏi như vậy, lập tức vẻ mặt hiện lên dòng chữ "em cũng đừng hòng giấu diếm chị đây", nói:
"Không thích em có thể khẩn trương đến như vậy? Em không biết đâu, buổi sáng anh ta lại đây biết em bị bệnh, tâm trạng lúc đó có bao nhiêu sốt ruột, bữa sáng cũng chưa ăn, vẫn luôn ở trong phòng với em. Sau đó Quân tổng tới thăm em, Cảnh tổng sắc mặt khó coi nói mấy câu gì đó với Quân tổng giám đốc, không bao lâu thì Khúc Phỉ Nhi sắp xếp hành lý chạy lấy người, còn không phải bởi vì hôm qua cô ta cố ý hại em, diễn hoài cảnh mưa đến sinh bệnh hay sao?"
Lạc Kim Vũ che lại cái trán: "Đừng nói nữa, đầu em đau"
Một loạt hình ảnh như phim được tua nhanh trong đầu cô, về đoạn thời gian gần đây tiếp xúc với Cảnh Tư Hàn, một chuyện lại một chuyện xâu chuỗi thành một điều khá logic.
Bởi vì bị nội dung quyển sách làm ảnh hưởng, mà làm cô luôn theo bản năng xem nhẹ anh ta.
—— Cảnh Tư Hàn thích cô.
Như vậy, gần đây anh ta thay đổi hành vi tính cách cùng động cơ đều có thể thông thuận, giải thích rõ ràng.
Chuyện gì đã xảy ra? Tôi chỉ sửa lại một tình tiết cực kỳ bé nhỏ, cốt truyện sao lại thay đổi 180 như vậy.
Anh lo làm cha của nam chủ đi, đi tìm bạch nguyệt quang của mình đi, đi theo cốt truyện đã được định sẵn của mấy người đi? Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là hiệu ứng bươm bướm?
Nói thật, Cảnh Tư Hàn đột nhiên chuyển đổi tình tiết tình cảm không sợ ảnh hưởng đến thế giới này, làm nó đảo lộn sao?
Lạc Kim Vũ thái dương nhảy thình thịch, không biết làm sao.
Hiển nhiên, không có gì ảnh hưởng, đảo lộn chỉ có mình cô.
Lạc Kim Vũ chống tay trên bồn rửa mặt, im lặng quan sát xung quanh, gương không vỡ, sàn nhà không nứt, còn Dụ Phương Phương thì đang lo lắng nôn nóng mà nhìn cô, không có gì xảy ra hết, thế giới yên bình.
Hiện tại cô tận mắt chứng kiến, thế giới này cùng thế giới cũ của cô không có bất kỳ điều gì khác nhau. Đây không phải là phim khoa học viễn tưởng hay là ác mộng, có lẽ là thế giới song song.
"Rất đau sao?" Dụ Phương Phương cho rằng là do cô không khoẻ nên sắc mặt mới như vậy, vội vàng đỡ lấy: "Hiện tại chị kêu Tiểu Mảnh lấy xe đưa em đi bệnh viện kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ sẽ yên tâm hơn?"
"Không cần, em chỉ là......" Lạc Kim Vũ xua xua tay: "Có thể là do đói bụng, có chút choáng váng, đợi chút nữa là hết thôi."
Dụ Phương Phương thở dài: "Có thể không đói bụng sao? Gần đây em ăn cơm giống như chim vậy, bác sĩ dinh dưỡng đều nói với chị vài lần, nếu em lại tự chủ trương ăn kiêng, thân thể có xảy ra vấn đề gì thì cô ta sẽ không phụ trách."
"Quay xong bộ này thì tốt rồi." Lạc Kim Vũ nặng kem đánh răng, bắt đầu đánh răng, không để ý mà trả lời.
Bởi vì sinh bệnh, Dụ Phương Phương thay Lạc Kim Vũ xin phép Vương Đỉnh Đỉnh nghỉ hai ngày, Vương Đỉnh Đỉnh đương nhiên là lập tức đồng ý, đẩy suất diễn của cô ra sau, kêu cô cứ ở khách sạn dưỡng bệnh.
Lạc Kim Vũ trong cái đau có cái may, cô có tận hai ngày chơi với con, nhưng nếu không có một cái bóng tên là ba ba luôn dính với con trai thì tốt rồi......
Từ sau khi có câu trả lời, mỗi lần Lạc Kim Vũ nhìn Cảnh Tư Hàn đều cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ là do hình tượng trước kia của Cảnh Tư Hàn đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô, nên hiện giờ thấy anh đi theo con trai ăn vạ cả ngày trong phòng mình, nhìn bên ngoài thì nghiêm trang, lại thường thường lén lút nhìn cô, người nào đó còn tự cho là người khác không biết, làm cô cảm thấy có chút huyền huyễn.
Tính cách đã sụp đổ hoàn toàn rồi ông anh ơi!!!!!
Hết chương 74
Danh sách chương