Mà sau đó Mạnh Lam cùng Cao Dục Thành like và share status trên trang Weibo của Thịnh Nam, trực tiếp đem chuyện lần này đẩy đến mức cao nhất.
Ảnh hậu cùng ca vương đều đồng ý với cách nói của Thịnh Nam, làm càng nhiều người chú ý tới Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ nghe Dụ Phương Phương nhắc tới hai người này, nhịn không được kinh ngạc nhướng mày.
Dụ Phương Phương chú ý tới sắc mặt của cô, cười nói: "Sao vậy? Có phải khi em vừa mới vào Trì Việt từng nghe nói qua " ân oán tình thù " của ba người bọn họ? Có phải rất tò mò hay không? Tại sao rõ ràng đồn đãi ba người bọn họ đã không còn tình nghĩa gì mà hiện tại Mạnh Lam với Cao Dục Thành lại đứng về phía chị Nam?"
Chuyện này làm Lạc Kim Vũ có chút ngượng ngùng, cô nói: "Chỉ xem qua một chút ở trên mạng."
Dụ Phương Phương cười hì hì, còn giữ lại một chút thần bí: "Dù sao không phải giống như mấy cái tin vịt đó nói, ba người bọn họ quan hệ rất tốt, sau này em sẽ biết"
Trong lòng Lạc Kim Vũ biết, có thể là hiện tại còn chưa đến thời điểm nói cho cô biết hết mọi chuyện, cũng không truy vấn.
"Kim Vũ, hiện tại trên mạng đều khen em có kỹ thuật diễn tốt, sức cuốn hút cao, còn có người nói khóc như mưa sau khi xem xong đoạn thử kính của em, em có muốn nhìn mấy cái bình luận tích cực không?" Dụ Phương Phương vừa xem bình luận vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Lạc Kim Vũ.
"Ok" Lạc Kim Vũ nhận lấy di động, tùy ý vuốt vuốt vài cái, chưa đến 5 phút đã trả di động lại cho Dụ Phương Phương.
Dụ Phương Phương là một người nghiện mạng xã hội, thường xuyên lên Weibo đọc bình luận, xem bản thân có mấy lượt like, đối với thái độ thờ ơ của Lạc Kim Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhiều năm đều vô cùng để ý lời bình luận của dân mạng, mà Lạc Kim Vũ chỉ là một người mới, đáng lẽ ra phải rất để ý mới đúng, đằng này ngược lại là sao? Dụ Phương Phương tò mò hỏi: "Ơ kìa, chị cho rằng hiện tại em nên phải cảm thấy mới mẻ, đầy thích thú khi nhìn thấy mấy cái này kia chứ?"
Lạc Kim Vũ cười cười, thầm nghĩ, thời điểm cô để ý lời bình luận của mọi người đã kết thúc ở thế giới trước rồi, cô trà trộn lăn lê bò lết mười năm ở giới giải trí, trừ bỏ nâng cao kỹ thuật diễn, đồng thời cũng mài giũa ra tâm tính không hơn thua ganh ghét đua đòi. Bởi cô ngộ ra một điều, càng hơn thua ganh ghét đua đòi thì càng chết sớm.
"Mới mẻ lắm nha, chỉ là cảm thấy có nhiều người khích lệ, thì càng không thể lười biếng, càng phải nỗ lực để không phụ lòng bọn họ."
Dụ Phương Phương giơ ngón tay cái: "Ồ! Trạng thái không tồi nha, tiếp tục bảo trì, chị Nam nhất định sẽ yêu chết em luôn" Nói xong lại lo lắng tạo áp lực quá lớn cho cô, lại nói tiếp: "Thật ra em cứ bình thường là được, có người thích, cũng sẽ có người không thích, em không cần quá để ý ngôn luận trên mạng nhiều làm gì"
"Em biết" Lạc Kim Vũ gật đầu, nói mấy lời dí dỏm: "Em không phải Bác Mao*, đương nhiên không thể yêu cầu ai cũng phải thích em."
*Bác Mao: trên tờ tiền giấy của Trung Quốc có in hình chủ tịch nước Mao Trạch Đông, tương tự tiền giấy nước ta có in hình Bác Hồ.
Dụ Phương Phương cũng nở nụ cười: "Em hiểu thì tốt rồi, hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi. Danh tiếng càng lớn, lời ca ngợi cùng chửi rủa cũng sẽ càng cao, quen thì không sao."
Sự kiện Weibo cuối cùng hạ màn sau khi Lạc Kim Vũ trả lời dòng trạng thái trên Weibo của Thịnh Nam.
Lạc Kim Vũ:
Bởi vì ngày mai đã bắt đầu quay cảnh đầu tiên, cho nên vẫn luôn đọc lại kịch bản, không thể online, cảm ơn mọi người sự yêu thích cùng sự chú ý của mọi người, tôi sẽ càng thêm nỗ lực để tăng lên kỹ thuật diễn, mong rằng trong tương lai sẽ mang cho mọi người càng nhiều tác phẩm hay.
Không có đề cập bất luận câu gì liên quan dến Khúc Phỉ Nhi, cũng không có trách cứ hay nói móc Khúc Phỉ Nhi, chỉ nhấn like bình luận của Tống Từ cùng Ngụy Tư Lạc. Tuy rằng không có trực tiếp vả mặt phủ nhận Khúc Phỉ Nhi nói câu "quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp", nhưng làm lơ đi cũng coi như là biểu đạt thái độ của cô.
Không tới hai ngày sau, Lạc Kim Vũ đóng xong cảnh phim đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi thì nghe được Dụ Phương Phương nói, Khúc Phỉ Nhi bởi vì chuyện này mà náo loạn một trận ở công ty, xém chút xảy ra chuyện lớn, còn muốn hủy bỏ phòng quan hệ công chúng của bộ phận PR, cấp trên không đồng ý, ngược lại còn thông báo khấu trừ tiền thưởng quý này của Lý Cường, nghe nói Lý Cường còn quăng nát hai cái gạt tàn thuốc trong văn phòng.
Lạc Kim Vũ cảm thán cũng may mắn bởi vì suất diễn của Khúc Phỉ Nhi khá ít, nửa tháng này không cần nhìn mặt cô ta, nếu không ở trên mạng sẽ nổ ra một cuộc tranh luận không hồi kết về cô cùng Khúc Phỉ Nhi.
Dụ Phương Phương cười nhạo một tiếng, nói: "Khúc Phỉ Nhi có tiếng mang thù, em chống mắt chờ xem, tháng sau em có cảnh quay cùng cô ta phải không? Hừ! Khả năng con nhỏ đó sẽ đâm lén sau lưng em là 99,9%"
Mà hai người không biết chính là, ở thời điểm hai người đang nói về sự trả thù của Khúc Phỉ Nhi, thì tương lai trong giới giải trí của Khúc Phỉ Nhi đã bị năm ba câu của một người chặt đứt.
Trì Việt - tầng cao nhất - văn phòng tổng tài.
"Anh trai à, công ty tốn nhiều tiền, nhiều công sức mới cho ra lò một nghệ sĩ, còn chưa kịp thu tiền lời, muốn chém là chém sao, chém đều là tiền hết nha" Giọng của Quân Trì nghe rất khoa trương, nhưng cả người lại vô cùng nhàn nhàn mà dựa vào ghế, bộ dáng giống như đang massage thư giãn.
"Trì Việt hết nghệ sĩ rồi sao? Từ góc độ kinh doanh tới xem xét, một nghệ sĩ có tính cách như Khúc Phỉ Nhi hiệu quả và lợi ích mang về quá thấp, tiền bỏ vào để giải quyết vấn đề cô ta gây ra gấp mấy lần lợi nhuận. Không bằng mày đem số tiền đó đầu tư vào người khác có tiềm lực hơn đi, lợi nhuận đảm bảo chỉ hơn chứ không bù." Cảnh Tư Hàn lạnh lùng nói.
Quân Trì nhướng mày: "Người khác có tiềm lực? Chẳng lẽ mày nói là Lạc tiểu thư?"
Cảnh Tư Hàn không chút nào cảm thấy xấu hổ khi mở cửa sau cho Lạc Kim Vũ, ngược lại vô cùng vinh dự nói: "Không tới hai năm, cô ấy tuyệt đối sẽ trở thành trụ cột cho Trì Việt."
Quân Trì nghe xong, mặc dù nhìn không thấy đối phương, vẫn rung đùi đắc ý "chặc chặc" hai tiếng: "Tao thật muốn chị dâu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch fan não tàn của mày quá, không biết có tiêu tan ảo ảnh tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng của mày hay không? Hahahahah"
*Fan não tàn: fan cuồng, không động não, hay làm những hành động tiêu cực, làm hại thần tượng cũng hại luôn bản thân.
Cảnh Tư Hàn mày kiếm giương lên: "Chị dâu của mày bị người khi dễ tại địa bàn của mày, mày lại không làm cái gì sao, bây giờ mày còn có mặt nói này nói đó với tao?"
Quân Trì rốt cuộc hết đùa giỡn, nói: "Chuyện này còn để mày tới nói? Tao đã có chuẩn bị, bằng không sau này chị dâu biết tao là Boss của Trì Việt, khi đó mặt mũi của tao để ở đâu?"
"Chẳng qua cần chờ nhiệt độ hạ xuống một chút, nếu không, mới vừa nháo chuyện thì đã ướp lạnh Khúc Phỉ Nhi, dư luận sẽ nghĩ thế nào về Trì Việt? Ngài đau lòng phu nhân, thì dùng hành động chứng minh đi, còn không thì để đó tao giải quyết, đây là nghề của chàng, người ngoài ngành như mày lo về nhà cho con bú sữa đi."
"Ờ, mày xem mà làm đi, không nói nữa, ta còn phải đi nấu cơm đây." Cảnh Tư Hàn chuẩn bị cúp điện thoại.
Quân Trì ồn ào kêu anh, giật mình kinh ngạc nói: "Nấu cơm?"
Cảnh Tư Hàn nghe giọng nói bình đạm mang theo một chút kiêu ngạo: "Ừ, con trai của tao thích cơm tao nấu."
"Ố là la!!! Bây giờ nhà mày theo style chị dâu ngoại giao, ra ngoài kiếm tiền, còn mày nội giao, ở nhà nấu cơm? Còn kèm theo dịch vụ giữ trẻ? Chuyên tâm làm ông nội trợ của gia đình hả mậy?" Quân Trì thổn thức: "Đều nói, đàn ông chưa trãi qua cuộc tình nào càng lớn tuổi càng đáng sợ, tao thấy không phải vậy, phải là đàn ông chưa trãi qua cuộc tình nào trực tiếp thăng chức làm cha mới đáng sợ"
Cảnh Tư Hàn lười đến nghe anh nói hươu nói vượn, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Quân Trì cũng không giận, mở ra WeChat vào nhóm bạn thân, "Bùm bùm, cạch cạch" chia sẻ thông tin mới nhất về Tiểu Hàn ca ca cùng đám bạn thân.
Phim trường Nam Du Thành, ngày cuối cùng đóng phim ở đây đã hoàn thành, cách nửa tháng không gặp, Thịnh Nam mang về một tin tức tốt.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng " Đại diện thương hiệu T&F - đã ký được hợp đồng"
Tuy rằng chỉ là người phát ngôn cho khu vực Châu Á Thái Bình Dương, nhưng đối với nghệ sĩ mới nổi như Lạc Kim Vũ mà nói, đã là vô cùng tốt.
Đã ký hợp đồng ý nghĩa chính là cô cố gắng hoàn thành cảnh quay sớm, chừa ra hai ngày để về nhà với Dương Dương xem như ngâm nước nóng. Vì kịp tung sản phẩm ra trong tháng tới, nên quay quảng cáo rất gấp, cô không kịp về nhà soạn hành lý, trực tiếp đi theo đoàn đội cùng nhau đi Vân Tỉnh quay quảng cáo cho T&F.
Đáng giá nhắc tới chính là, Vương Mãnh rốt cuộc cũng khỏi bệnh, đã chính thức đến Trì Việt nhận chức, thành tài xế trong đoàn đội của Lạc Kim Vũ.
Dụ Phương Phương mang theo Vương Mãnh tới phim trường, ánh mắt đầu tiên Lạc Kim Vũ thiếu chút nữa không nhận ra tới.
Bởi vì làn da socola của Vương Mãnh đã nhạt dần, còn trắng không ít, tóc cũng dài ra, lông mày còn tỉa tót lại, không ngờ thằng nhóc này cũng khá đẹp trai.
"Tháng này dưỡng thương không ra cửa, nên trắng ra không ít, có phải không đẹp trai bằng trước kia hay không?" Vương Mãnh vuốt cái ót, cộc lốc hỏi, lúc này Lạc Kim Vũ rốt cuộc có thể nhìn đến màu đỏ xấu hổ trên mặt cậu chàng.
"Vậy là lúc trước cậu cố ý phơi đen?" Lạc Kim Vũ hỏi.
Vương Mãnh ngượng ngùng mà cười: "Bởi vì đen mới đẹp trai nha"
"Mau chóng sửa lại gu thẫm mỹ không giống ai đó lại ngay! Cứ như vậy là đẹp trai lắm rồi" Lạc Kim Vũ dở khóc dở cười, hoá ra người này thuộc loại "Lấy đen làm đẹp".
Dụ Phương Phương cũng rất vừa lòng Vương Mãnh, ngay từ đầu cô nhìn cậu nhóc gầy gầy còn bĩu môi chê bai, nhưng cậu nhóc này thuộc loại mặc đồ không thấy c0i đồ hú hồn. Sức lực lại không nhỏ, còn biết một chút quyền cước công phu, không chỉ có thể làm tài xế, còn có thể kiêm nhiệm khuân vác cùng bảo vệ, tuyệt, một vốn bốn lời.
Vừa chạy đi quay quảng cáo ở Vân Tỉnh lại chạy trở về phim trường Nam Du Thành. Lạc Kim Vũ là nữ chính của 《 Về nhà 》 nên suất diễn vốn dĩ đã nhiều. Hơn nữa, vì kịp tiến độ tham gia liên hoan phim vào mùa xuân năm sau, thời gian quay đều rất khẩn, còn yêu cầu diễn rất nhiều cảnh đêm. Cứ như vậy, Lạc Kim Vũ không còn thời gian video call với Cảnh Gia Dịch. Đợi cô quay xong đều nửa đêm, giờ đó thì Dương Dương đã ngủ rồi.
Cho nên, từ sau khi Lạc Kim Vũ đi Vân Tỉnh thì cậu ban nhỏ Dương Dương thường xuyên bị mommy cho leo cây, rốt cuộc vào một ngày đẹp trời nọ, Dương Dương bộc phát cơn giận.
Trước khi đi làm, mommy rõ ràng nói cuối tuần sẽ về nhà với Dương Dương, nhưng Dương Dương chờ mãi mà không thấy bóng dáng mommy đâu. Hỏi thì mommy lại nói bởi vì công việc quá bận nên không thể về nhà.
Hiện tại ngay cả thời gian video call đều không có. Tuy rằng ba ba nói mommy phải đi đóng phim ở một chỗ rất xa rất xa, vô cùng vất vả, thời gian ngủ đều không có, nhưng mà...... Dương Dương thật sự rất nhớ mommy nha.
Oán hận cắn một ngụm cánh gà nướng mật ong do ba ba làm, Cảnh Gia Dịch thở dài một hơi giống như ông cụ non.
Cảnh Tư Hàn nhấc lên mí mắt nhìn bé, dùng chiếc đũa gõ gõ chén nhỏ của bé, nói: "Không cần cố ý biểu lộ ra vẻ mặt khổ sở để không phải ăn rau, chiêu này đối với ba ba đã không dùng được."
Cảnh Gia Dịch ngậm cánh gà ủy khuất mà liếc ba ba, Cảnh Tư Hàn rút tầm mắt về, để tránh lại bị bé làm nũng mềm lòng cho qua, nói: "Không được, nếu mommy biết con không ăn rau khẳng định sẽ không vui, con cũng không muốn nhìn thấy mommy không vui phải không?"
Cảnh Gia Dịch vừa nghe, buông cánh gà, lẩm bẩm: "Dù sao mommy cũng nhìn không thấy, không biết......"
Cảnh Tư Hàn nhướng mày: "Ai nói? Mỗi ngày mommy đều gửi tin nhắc hỏi ba ba xem con ăn cái gì, ăn nhiều hay ít, ba ba sẽ không nói dối dùm con"
"Nhưng đã vài ngày con không có nhìn thấy mommy......" Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch phình phình: "Tại sao mommy đi đóng phim thì không thể mang con theo kia chứ?"
Cảnh Tư Hàn đột nhiên nhanh trí, dùng đốt ngón tay gõ hai cái ở trên mặt bàn, dụ dỗ, hỏi con trai: "Có phải con rất nhớ, vô cùng nhớ mommy hay không?"
"Rất rất rất rất nhớ!" Cảnh Gia Dịch giòn thanh đáp lại.
Cảnh Tư Hàn lại tiếp tục nói: "Có phải nhớ đến mức ăn không vô trứng chưng, cánh gà nướng mật ong, thịt thăn chua ngọt, buổi tối ngủ cũng không ngon, nằm mơ đều mơ về mommy?"
Cảnh Gia Dịch chột dạ mà nhìn thoáng qua một nửa cánh gà còn thừa bên trong chén, li3m li3m cái miệng nhỏ: "Dạ"
Cảnh Tư Hàn dùng một loại ánh mắt "Trẻ nhỏ dễ dạy" nhìn con trai, nói: "Nếu như vậy, vậy con ngoan ngoãn ăn hết phần rau này, ngày mai ba ba sẽ mang con đi tìm mommy"
Hết chương 69
Ảnh hậu cùng ca vương đều đồng ý với cách nói của Thịnh Nam, làm càng nhiều người chú ý tới Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ nghe Dụ Phương Phương nhắc tới hai người này, nhịn không được kinh ngạc nhướng mày.
Dụ Phương Phương chú ý tới sắc mặt của cô, cười nói: "Sao vậy? Có phải khi em vừa mới vào Trì Việt từng nghe nói qua " ân oán tình thù " của ba người bọn họ? Có phải rất tò mò hay không? Tại sao rõ ràng đồn đãi ba người bọn họ đã không còn tình nghĩa gì mà hiện tại Mạnh Lam với Cao Dục Thành lại đứng về phía chị Nam?"
Chuyện này làm Lạc Kim Vũ có chút ngượng ngùng, cô nói: "Chỉ xem qua một chút ở trên mạng."
Dụ Phương Phương cười hì hì, còn giữ lại một chút thần bí: "Dù sao không phải giống như mấy cái tin vịt đó nói, ba người bọn họ quan hệ rất tốt, sau này em sẽ biết"
Trong lòng Lạc Kim Vũ biết, có thể là hiện tại còn chưa đến thời điểm nói cho cô biết hết mọi chuyện, cũng không truy vấn.
"Kim Vũ, hiện tại trên mạng đều khen em có kỹ thuật diễn tốt, sức cuốn hút cao, còn có người nói khóc như mưa sau khi xem xong đoạn thử kính của em, em có muốn nhìn mấy cái bình luận tích cực không?" Dụ Phương Phương vừa xem bình luận vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Lạc Kim Vũ.
"Ok" Lạc Kim Vũ nhận lấy di động, tùy ý vuốt vuốt vài cái, chưa đến 5 phút đã trả di động lại cho Dụ Phương Phương.
Dụ Phương Phương là một người nghiện mạng xã hội, thường xuyên lên Weibo đọc bình luận, xem bản thân có mấy lượt like, đối với thái độ thờ ơ của Lạc Kim Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhiều năm đều vô cùng để ý lời bình luận của dân mạng, mà Lạc Kim Vũ chỉ là một người mới, đáng lẽ ra phải rất để ý mới đúng, đằng này ngược lại là sao? Dụ Phương Phương tò mò hỏi: "Ơ kìa, chị cho rằng hiện tại em nên phải cảm thấy mới mẻ, đầy thích thú khi nhìn thấy mấy cái này kia chứ?"
Lạc Kim Vũ cười cười, thầm nghĩ, thời điểm cô để ý lời bình luận của mọi người đã kết thúc ở thế giới trước rồi, cô trà trộn lăn lê bò lết mười năm ở giới giải trí, trừ bỏ nâng cao kỹ thuật diễn, đồng thời cũng mài giũa ra tâm tính không hơn thua ganh ghét đua đòi. Bởi cô ngộ ra một điều, càng hơn thua ganh ghét đua đòi thì càng chết sớm.
"Mới mẻ lắm nha, chỉ là cảm thấy có nhiều người khích lệ, thì càng không thể lười biếng, càng phải nỗ lực để không phụ lòng bọn họ."
Dụ Phương Phương giơ ngón tay cái: "Ồ! Trạng thái không tồi nha, tiếp tục bảo trì, chị Nam nhất định sẽ yêu chết em luôn" Nói xong lại lo lắng tạo áp lực quá lớn cho cô, lại nói tiếp: "Thật ra em cứ bình thường là được, có người thích, cũng sẽ có người không thích, em không cần quá để ý ngôn luận trên mạng nhiều làm gì"
"Em biết" Lạc Kim Vũ gật đầu, nói mấy lời dí dỏm: "Em không phải Bác Mao*, đương nhiên không thể yêu cầu ai cũng phải thích em."
*Bác Mao: trên tờ tiền giấy của Trung Quốc có in hình chủ tịch nước Mao Trạch Đông, tương tự tiền giấy nước ta có in hình Bác Hồ.
Dụ Phương Phương cũng nở nụ cười: "Em hiểu thì tốt rồi, hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi. Danh tiếng càng lớn, lời ca ngợi cùng chửi rủa cũng sẽ càng cao, quen thì không sao."
Sự kiện Weibo cuối cùng hạ màn sau khi Lạc Kim Vũ trả lời dòng trạng thái trên Weibo của Thịnh Nam.
Lạc Kim Vũ:
Bởi vì ngày mai đã bắt đầu quay cảnh đầu tiên, cho nên vẫn luôn đọc lại kịch bản, không thể online, cảm ơn mọi người sự yêu thích cùng sự chú ý của mọi người, tôi sẽ càng thêm nỗ lực để tăng lên kỹ thuật diễn, mong rằng trong tương lai sẽ mang cho mọi người càng nhiều tác phẩm hay.
Không có đề cập bất luận câu gì liên quan dến Khúc Phỉ Nhi, cũng không có trách cứ hay nói móc Khúc Phỉ Nhi, chỉ nhấn like bình luận của Tống Từ cùng Ngụy Tư Lạc. Tuy rằng không có trực tiếp vả mặt phủ nhận Khúc Phỉ Nhi nói câu "quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp", nhưng làm lơ đi cũng coi như là biểu đạt thái độ của cô.
Không tới hai ngày sau, Lạc Kim Vũ đóng xong cảnh phim đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi thì nghe được Dụ Phương Phương nói, Khúc Phỉ Nhi bởi vì chuyện này mà náo loạn một trận ở công ty, xém chút xảy ra chuyện lớn, còn muốn hủy bỏ phòng quan hệ công chúng của bộ phận PR, cấp trên không đồng ý, ngược lại còn thông báo khấu trừ tiền thưởng quý này của Lý Cường, nghe nói Lý Cường còn quăng nát hai cái gạt tàn thuốc trong văn phòng.
Lạc Kim Vũ cảm thán cũng may mắn bởi vì suất diễn của Khúc Phỉ Nhi khá ít, nửa tháng này không cần nhìn mặt cô ta, nếu không ở trên mạng sẽ nổ ra một cuộc tranh luận không hồi kết về cô cùng Khúc Phỉ Nhi.
Dụ Phương Phương cười nhạo một tiếng, nói: "Khúc Phỉ Nhi có tiếng mang thù, em chống mắt chờ xem, tháng sau em có cảnh quay cùng cô ta phải không? Hừ! Khả năng con nhỏ đó sẽ đâm lén sau lưng em là 99,9%"
Mà hai người không biết chính là, ở thời điểm hai người đang nói về sự trả thù của Khúc Phỉ Nhi, thì tương lai trong giới giải trí của Khúc Phỉ Nhi đã bị năm ba câu của một người chặt đứt.
Trì Việt - tầng cao nhất - văn phòng tổng tài.
"Anh trai à, công ty tốn nhiều tiền, nhiều công sức mới cho ra lò một nghệ sĩ, còn chưa kịp thu tiền lời, muốn chém là chém sao, chém đều là tiền hết nha" Giọng của Quân Trì nghe rất khoa trương, nhưng cả người lại vô cùng nhàn nhàn mà dựa vào ghế, bộ dáng giống như đang massage thư giãn.
"Trì Việt hết nghệ sĩ rồi sao? Từ góc độ kinh doanh tới xem xét, một nghệ sĩ có tính cách như Khúc Phỉ Nhi hiệu quả và lợi ích mang về quá thấp, tiền bỏ vào để giải quyết vấn đề cô ta gây ra gấp mấy lần lợi nhuận. Không bằng mày đem số tiền đó đầu tư vào người khác có tiềm lực hơn đi, lợi nhuận đảm bảo chỉ hơn chứ không bù." Cảnh Tư Hàn lạnh lùng nói.
Quân Trì nhướng mày: "Người khác có tiềm lực? Chẳng lẽ mày nói là Lạc tiểu thư?"
Cảnh Tư Hàn không chút nào cảm thấy xấu hổ khi mở cửa sau cho Lạc Kim Vũ, ngược lại vô cùng vinh dự nói: "Không tới hai năm, cô ấy tuyệt đối sẽ trở thành trụ cột cho Trì Việt."
Quân Trì nghe xong, mặc dù nhìn không thấy đối phương, vẫn rung đùi đắc ý "chặc chặc" hai tiếng: "Tao thật muốn chị dâu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch fan não tàn của mày quá, không biết có tiêu tan ảo ảnh tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng của mày hay không? Hahahahah"
*Fan não tàn: fan cuồng, không động não, hay làm những hành động tiêu cực, làm hại thần tượng cũng hại luôn bản thân.
Cảnh Tư Hàn mày kiếm giương lên: "Chị dâu của mày bị người khi dễ tại địa bàn của mày, mày lại không làm cái gì sao, bây giờ mày còn có mặt nói này nói đó với tao?"
Quân Trì rốt cuộc hết đùa giỡn, nói: "Chuyện này còn để mày tới nói? Tao đã có chuẩn bị, bằng không sau này chị dâu biết tao là Boss của Trì Việt, khi đó mặt mũi của tao để ở đâu?"
"Chẳng qua cần chờ nhiệt độ hạ xuống một chút, nếu không, mới vừa nháo chuyện thì đã ướp lạnh Khúc Phỉ Nhi, dư luận sẽ nghĩ thế nào về Trì Việt? Ngài đau lòng phu nhân, thì dùng hành động chứng minh đi, còn không thì để đó tao giải quyết, đây là nghề của chàng, người ngoài ngành như mày lo về nhà cho con bú sữa đi."
"Ờ, mày xem mà làm đi, không nói nữa, ta còn phải đi nấu cơm đây." Cảnh Tư Hàn chuẩn bị cúp điện thoại.
Quân Trì ồn ào kêu anh, giật mình kinh ngạc nói: "Nấu cơm?"
Cảnh Tư Hàn nghe giọng nói bình đạm mang theo một chút kiêu ngạo: "Ừ, con trai của tao thích cơm tao nấu."
"Ố là la!!! Bây giờ nhà mày theo style chị dâu ngoại giao, ra ngoài kiếm tiền, còn mày nội giao, ở nhà nấu cơm? Còn kèm theo dịch vụ giữ trẻ? Chuyên tâm làm ông nội trợ của gia đình hả mậy?" Quân Trì thổn thức: "Đều nói, đàn ông chưa trãi qua cuộc tình nào càng lớn tuổi càng đáng sợ, tao thấy không phải vậy, phải là đàn ông chưa trãi qua cuộc tình nào trực tiếp thăng chức làm cha mới đáng sợ"
Cảnh Tư Hàn lười đến nghe anh nói hươu nói vượn, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Quân Trì cũng không giận, mở ra WeChat vào nhóm bạn thân, "Bùm bùm, cạch cạch" chia sẻ thông tin mới nhất về Tiểu Hàn ca ca cùng đám bạn thân.
Phim trường Nam Du Thành, ngày cuối cùng đóng phim ở đây đã hoàn thành, cách nửa tháng không gặp, Thịnh Nam mang về một tin tức tốt.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng " Đại diện thương hiệu T&F - đã ký được hợp đồng"
Tuy rằng chỉ là người phát ngôn cho khu vực Châu Á Thái Bình Dương, nhưng đối với nghệ sĩ mới nổi như Lạc Kim Vũ mà nói, đã là vô cùng tốt.
Đã ký hợp đồng ý nghĩa chính là cô cố gắng hoàn thành cảnh quay sớm, chừa ra hai ngày để về nhà với Dương Dương xem như ngâm nước nóng. Vì kịp tung sản phẩm ra trong tháng tới, nên quay quảng cáo rất gấp, cô không kịp về nhà soạn hành lý, trực tiếp đi theo đoàn đội cùng nhau đi Vân Tỉnh quay quảng cáo cho T&F.
Đáng giá nhắc tới chính là, Vương Mãnh rốt cuộc cũng khỏi bệnh, đã chính thức đến Trì Việt nhận chức, thành tài xế trong đoàn đội của Lạc Kim Vũ.
Dụ Phương Phương mang theo Vương Mãnh tới phim trường, ánh mắt đầu tiên Lạc Kim Vũ thiếu chút nữa không nhận ra tới.
Bởi vì làn da socola của Vương Mãnh đã nhạt dần, còn trắng không ít, tóc cũng dài ra, lông mày còn tỉa tót lại, không ngờ thằng nhóc này cũng khá đẹp trai.
"Tháng này dưỡng thương không ra cửa, nên trắng ra không ít, có phải không đẹp trai bằng trước kia hay không?" Vương Mãnh vuốt cái ót, cộc lốc hỏi, lúc này Lạc Kim Vũ rốt cuộc có thể nhìn đến màu đỏ xấu hổ trên mặt cậu chàng.
"Vậy là lúc trước cậu cố ý phơi đen?" Lạc Kim Vũ hỏi.
Vương Mãnh ngượng ngùng mà cười: "Bởi vì đen mới đẹp trai nha"
"Mau chóng sửa lại gu thẫm mỹ không giống ai đó lại ngay! Cứ như vậy là đẹp trai lắm rồi" Lạc Kim Vũ dở khóc dở cười, hoá ra người này thuộc loại "Lấy đen làm đẹp".
Dụ Phương Phương cũng rất vừa lòng Vương Mãnh, ngay từ đầu cô nhìn cậu nhóc gầy gầy còn bĩu môi chê bai, nhưng cậu nhóc này thuộc loại mặc đồ không thấy c0i đồ hú hồn. Sức lực lại không nhỏ, còn biết một chút quyền cước công phu, không chỉ có thể làm tài xế, còn có thể kiêm nhiệm khuân vác cùng bảo vệ, tuyệt, một vốn bốn lời.
Vừa chạy đi quay quảng cáo ở Vân Tỉnh lại chạy trở về phim trường Nam Du Thành. Lạc Kim Vũ là nữ chính của 《 Về nhà 》 nên suất diễn vốn dĩ đã nhiều. Hơn nữa, vì kịp tiến độ tham gia liên hoan phim vào mùa xuân năm sau, thời gian quay đều rất khẩn, còn yêu cầu diễn rất nhiều cảnh đêm. Cứ như vậy, Lạc Kim Vũ không còn thời gian video call với Cảnh Gia Dịch. Đợi cô quay xong đều nửa đêm, giờ đó thì Dương Dương đã ngủ rồi.
Cho nên, từ sau khi Lạc Kim Vũ đi Vân Tỉnh thì cậu ban nhỏ Dương Dương thường xuyên bị mommy cho leo cây, rốt cuộc vào một ngày đẹp trời nọ, Dương Dương bộc phát cơn giận.
Trước khi đi làm, mommy rõ ràng nói cuối tuần sẽ về nhà với Dương Dương, nhưng Dương Dương chờ mãi mà không thấy bóng dáng mommy đâu. Hỏi thì mommy lại nói bởi vì công việc quá bận nên không thể về nhà.
Hiện tại ngay cả thời gian video call đều không có. Tuy rằng ba ba nói mommy phải đi đóng phim ở một chỗ rất xa rất xa, vô cùng vất vả, thời gian ngủ đều không có, nhưng mà...... Dương Dương thật sự rất nhớ mommy nha.
Oán hận cắn một ngụm cánh gà nướng mật ong do ba ba làm, Cảnh Gia Dịch thở dài một hơi giống như ông cụ non.
Cảnh Tư Hàn nhấc lên mí mắt nhìn bé, dùng chiếc đũa gõ gõ chén nhỏ của bé, nói: "Không cần cố ý biểu lộ ra vẻ mặt khổ sở để không phải ăn rau, chiêu này đối với ba ba đã không dùng được."
Cảnh Gia Dịch ngậm cánh gà ủy khuất mà liếc ba ba, Cảnh Tư Hàn rút tầm mắt về, để tránh lại bị bé làm nũng mềm lòng cho qua, nói: "Không được, nếu mommy biết con không ăn rau khẳng định sẽ không vui, con cũng không muốn nhìn thấy mommy không vui phải không?"
Cảnh Gia Dịch vừa nghe, buông cánh gà, lẩm bẩm: "Dù sao mommy cũng nhìn không thấy, không biết......"
Cảnh Tư Hàn nhướng mày: "Ai nói? Mỗi ngày mommy đều gửi tin nhắc hỏi ba ba xem con ăn cái gì, ăn nhiều hay ít, ba ba sẽ không nói dối dùm con"
"Nhưng đã vài ngày con không có nhìn thấy mommy......" Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch phình phình: "Tại sao mommy đi đóng phim thì không thể mang con theo kia chứ?"
Cảnh Tư Hàn đột nhiên nhanh trí, dùng đốt ngón tay gõ hai cái ở trên mặt bàn, dụ dỗ, hỏi con trai: "Có phải con rất nhớ, vô cùng nhớ mommy hay không?"
"Rất rất rất rất nhớ!" Cảnh Gia Dịch giòn thanh đáp lại.
Cảnh Tư Hàn lại tiếp tục nói: "Có phải nhớ đến mức ăn không vô trứng chưng, cánh gà nướng mật ong, thịt thăn chua ngọt, buổi tối ngủ cũng không ngon, nằm mơ đều mơ về mommy?"
Cảnh Gia Dịch chột dạ mà nhìn thoáng qua một nửa cánh gà còn thừa bên trong chén, li3m li3m cái miệng nhỏ: "Dạ"
Cảnh Tư Hàn dùng một loại ánh mắt "Trẻ nhỏ dễ dạy" nhìn con trai, nói: "Nếu như vậy, vậy con ngoan ngoãn ăn hết phần rau này, ngày mai ba ba sẽ mang con đi tìm mommy"
Hết chương 69
Danh sách chương