Cảnh Tư Hàn nhìn thấy tầm mắt của hai mẹ con, không biết nguyên do, cơ thể theo bản năng nhịn không được muốn tránh né.
Cho đến khi anh nghe được phía sau vang lên một giọng nữ co rúm, mới biết được tầm mắt của hai mẹ con đều không phải nhìn anh.
“Phu nhân, thiếu gia, tôi ….. Thật sự tôi không có nói như vậy với tiểu thiếu gia, tôi thật sự không có nói với tiểu thiếu gia” Chu Tiểu Hoa ánh mắt lập loè, không dám ngẩng đầu, chỉ giải thích bản thân không có làm chuyện này.
Chu Tiểu Hoa là họ hàng xa của má Trương, từ khi nguyên chủ mang theo Cảnh Gia Dịch vào Cảnh gia, thì giới thiệu cô ta lại đây làm bảo mẫu chăm sóc bé hằng ngày.
Tuy rằng mới ba mươi tuổi, nhưng bản thân cũng đã sinh hai đứa con, kinh nghiệm phong phú, tay chân cũng nhanh nhẹn, ở đoạn thời gian kia, giúp ích rất nhiều cho nguyên chủ, người lần đầu làm mẹ.
Ở chung với bé cũng khá hòa hợp, quan hệ thân cận tin cậy, bé còn vẫn luôn thân mật gọi cô là ‘Dì Hoa’.
Nguyên nhân chính là như thế, nên tất cả mọi người đều cảm thấy Cảnh Gia Dịch sẽ không nói dối, hơn nữa bé mới có hai tuổi. Nếu không phải thật sự nghe được, còn có thể tự bịa chuyện hay sao? Lại cẩn thận nghe lời giải thích của Chu Hiểu Hoa, sẽ thấy rất nhiều sơ hở.
Cô ta không nói “Tôi chưa từng nói như vậy”, mà là vẫn luôn nhấn mạnh lặp lại câu “Tôi không có nói với tiểu thiếu gia”.
“Cô không nói với Gia Dịch, vậy nói với ai?” Cảnh Tư Hàn hỏi ngay trọng điểm.
Chu Tiểu Hoa nghe xong run lên, niết chặt hai bàn tay trước người, cô chột dạ liếc nhìn Lạc Kim Vũ, rũ đầu ấp úng nói:
“Tôi ….., tôi chỉ nói chuyện phiếm với tiểu Tề, nói Lạc tiểu thư gần nhất luôn đi sớm về trễ, khả năng …… Có thể là phải rời khỏi Cảnh gia ……”
Cảnh mẹ thấy bộ dáng này của cô biết, khẳng định cô chưa nói thật, bà lạnh mặt kêu má Trương gọi tiểu Tề tới, hai người cùng nhau đối chất, nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!
Tiểu Tề cũng là người hầu Cảnh gia, cô đã về phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của má Trương, vội vàng chạy từ nơi ở dành cho người hầu chạy lại đây.
Chu Hiểu Hoa vừa thấy cô, đã chạy lên giữ chặt tay cô: “Tiểu Tề, cô giúp, giúp tôi đi …… Tôi chỉ cùng cô nói chuyện về Lạc……”
“Hồi nãy không nói, vậy hiện tại cũng đừng nói.” Cảnh Tư Hàn nói, nhìn về phía tiểu Tề, nói: “Má Trương đã nói tình hình cụ thể cho cô biết rồi, nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Tề nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của gia chủ, lại nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc thút thít, lại kết hợp với lời má Trương nói qua điện thoại, cơ bản đã hiểu tình hình hiện tại.
So với những nhà khác, Cảnh gia có đãi ngộ cùng phúc lợi vô cùng tốt, gia chủ tính cách hiền lành, ở chung rất tốt, làm càng lâu càng được trọng dụng. Cho nên người hầu Cảnh gia cơ bản đều đã làm bảy tám năm trở lên, giống má Trương, đã làm hơn hai mươi năm.
Chu Hiểu Hoa cùng tiểu Tề đều mới vào làm chưa được hai năm, Tiểu Hoa là bởi vì Cảnh Gia Dịch, mà tiểu Tề là được người làm đã về hưu của Cảnh gia giới thiệu vào.
Tiểu Tề thuộc về loại người ít nói, chỉ lo cúi đầu làm việc, cho nên không có ai chịu kết bạn với cô. Nhưng đại khái là bởi vì cùng nhau vào làm, tuổi xấp xỉ nhau nên Chu Hiểu Hoa thường thường tìm cô nói chuyện phiếm, mối quan hệ giữa hai người thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Cho nên Chu Hiểu Hoa mới có thể vừa thấy cô, đã có ý nhào lên muốn cô giúp bản thân giấu diếm, rốt cuộc ở bên ngoài muốn tìm công việc lâu dài lương cao nhiều đãi ngộ giống như Cảnh gia thật sự rất khó khăn.
Tiểu Tề được giới thiệu là bởi vì nhìn trúng tính ‘nói ít làm nhiều, tốt bụng trung thực’. Cho nên cô chỉ do dự một chút, đã rút tay bị Chu Hiểu Hoa cầm về, từ đầu tới cuối nói rõ ràng mọi chuyện.
Chu Hiểu Hoa bình thường làm việc rất ổn thỏa, chỉ có một cái tật xấu, nhiều chuyện.
Từng bởi vì vụ này mà bị má Trương nói mấy lần, sau đó cô phát hiện tiểu Tề kín miệng, nguyện ý nghe cô lảm nhảm, cũng sẽ không giống những người khác thích mách lẻo với má Trương.
Lạc Kim Vũ ở Cảnh gia không danh không phận, không thể nghi ngờ là đề tài tốt nhất để bàn tán. Chu Hiểu Hoa chăm sóc Cảnh Gia Dịch nên thường xuyên tiếp xúc với Lạc Kim Vũ.
Đề tài của cô có rất nhiều, nào là không thích gu thẩm mỹ, cùng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẫu bằng quý tử ….. những chuyện linh tinh vụn vặt hằng ngày.
Gần đây, bởi vì Lạc Kim Vũ bắt đầu đóng phim, hầu như ban ngày đều không ở nhà, cũng không tìm Cảnh mẹ tìm hỏi tình hình gần đây của Cảnh tư Hàn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Chu Hiểu Hoa đoán già đoán non, nghẹn ở trong lòng khó chịu vô cùng khó chịu, vừa vặn tối hôm nay sau khi dỗ Cảnh Gia Dịch ngủ, ra cửa đã đụng phải tiểu Tề đang dọn dẹp.
Chủ nhân đều đi ra ngoài, xung quanh lại không có những người khác, Chu Hiểu Hoa dựa vào cạnh cửa tán gẫu cùng cô.
“Tôi xem Lạc tiểu thư gần nhất thay đổi rất nhiều, không cho chúng ta gọi cô ta là Thiếu phu nhân. Nếu trước kia ai kêu sai, cô ta không đì mới là lạ”
Tiểu Tề cúi đầu bận làm việc, Chu Hiểu Hoa cũng quen với tính trầm mặc của cô, chỉ tiếp tục nói:
“Cô thử nói, Lạc tiểu thư có phải hay không muốn tìm nhà dưới? Mỗi ngày đều ra bên ngoài chạy, hôm nay chính là chủ nhật nha, nếu giống như bình thường thì cách hai ba ngày trước đã đến nịnh bợ phu nhân tìm hiểu tin tức về Cảnh thiếu gia rồi”
“Nhưng lạ là gần đây chưa từng nghe cô ta nhắc đến thiếu gia, thật đúng là không thích hợp”
“Tôi đoán, cô ta thấy Cảnh gia đã không thể trông cậy vào, tính toán một lần nữa tìm người khác xuống tay”
“Đàn bà mà, tuổi càng lớn càng không được ưa thích, còn không thừa dịp tuổi còn trẻ tìm con đường khác cậy nhờ vào. Nhưng Lạc tiểu thư còn có đứa con trai, mang theo một đứa con riêng chắc chắn là tìm không ra”
“Bất quá Cảnh gia có nhiều tiền như vậy, không chừng cô ta sẽ bỏ con lấy tiền chạy lấy người, phim lúc 8 giờ trên TV không phải đều chiếu mấy cảnh đó sao? Bán con trai, cầm chi phiếu trong tay đi tìm tình mới! Ha ha ha.”
Tiểu Tề nghe xong, hiếm có được lúc ngẩng đầu lên, nhìn cô nói một câu: “Chị tiểu Hoa, chị nói thật quá khó nghe.”
Chu Hiểu Hoa vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói:
“Ta chỉ nói đùa một chút thôi”
“Nhưng nếu cô ta không tham tiền, thì tại sao lúc trước lại trăm phương nghìn kế muốn sinh con trai cho Cảnh gia? Nếu cô ta thật tìm được nhà dưới, người ta có thể chấp nhận nuôi con dùm người khác sao? Cô ta chắc chắn sẽ bỏ con trai ở lại”
“Đến lúc đó ….. Chặc chặc chặc, Tiểu Dương Dương đáng yêu cha không đau mẹ không cần, cũng thật đáng thương nha.”
Tiểu Tề muốn ngăn cô nói tiếp, lại nghe được một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau.
“Dì Hoa? Mommy không cần con sao?” Cảnh Gia Dịch không biết khi nào tỉnh dậy, lại nghe được nhiều ít, ngơ ngẩn đi chân trần đứng ở nơi đó ngửa đầu đặt câu hỏi.
Chu Hiểu Hoa xấu hổ liếc mắt nhìn tiểu Tề, chạy nhanh bế bé lên, nói: “Ai da, Dương Dương sao lại tỉnh dậy rồi? Muốn đi tiểu? Dì bế con đi mang dép vào trước nha”
Cảnh Gia Dịch tránh tránh, cố chấp tiếp tục hỏi: “Dì Hoa, mommy thật sự không cần con sao?”
Chu Hiểu Hoa cảm thấy trẻ con cũng sẽ không hiểu mấy chuyện này, qua loa lấy lệ nói: “Không đâu, dì nói giỡn. Cho dù là thật sự, không phải còn có ông nội bà nội sao? Bọn họ thương yêu con như vậy, mommy không cần con thì bọn họ cần con”
Cảnh Gia Dịch gục đầu xuống, không nói chuyện. Cả buổi chiều đều rầu rĩ không vui, nhưng cũng không có biểu hiện khác thường, Chu Hiểu Hoa cũng không để ở trong lòng, ai ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện như vậy.
Vốn dĩ Cảnh Gia Dịch là một đứa trẻ khá mẫn cảm, mấy ngày này nhìn thấy Lạc Kim Vũ bận đến nổi không có thời gian chơi với bé, nhưng ít nhất mỗi buổi tối đều sẽ trở về ăn cơm với bé, nhưng hôm nay lại không có.
Bà nội nói ba ba hôm nay cũng sẽ trở về, thằng bé vui vẻ hạnh phúc chờ đợi từ sáng, chờ đến tối, không chỉ có ba ba không về, mà ngay cả mommy cũng không thấy.
Cảnh Gia Dịch nằm ở trên giường nhớ tới lời Dì Hoa, càng nghĩ càng khổ sở, tránh ở trong chăn khóc lên, lúc này mọi người mới để ý đến sự khác thường của bé.
Nghe tiểu Tề nói rõ ràng mọi chuyện, mọi người cũng đoán được nguyên nhân tại sao Cảnh Gia Dịch đột nhiên bướng bỉnh như vậy.
“Phu nhân, tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói chơi, tôi không cố ý nói cho Dương Dương nghe, tôi không phải ……” Chu Hiểu Hoa còn muốn giảo biện cầu tình, cô không muốn bị đuổi.
Cảnh mẹ cau mày, cũng không muốn nhiều lời, kêu má Trương dẫn người rời khỏi mắt bà, bà đi đến bên cạnh Lạc Kim Vũ, khom lưng muốn nâng cô dậy tới, nhưng trong ngực cô còn ôm Dương Dương, làm cách nào cũng không buông tay.
Cảnh mẹ cũng không biết nên làm như thế nào, quay đầu lại oán trách liếc Cảnh Tư Hàn, nói: “Đứng ở đó ngẩn người làm gì? Lại đây giúp tôi một cái”
Cảnh Tư Hàn nhấp môi, đi qua tính toán ôm Cảnh Gia Dịch về trên giường, anh mới vừa duỗi ra tay, Lạc Kim Vũ rụt người lại, nhíu mày trừng anh, lạnh lùng nói:
“Anh tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh”
Cảnh Tư Hàn cứng người lại, Lạc Kim Vũ lại mở miệng mắng người như pháo:
“Ngôi sao chổi! Quỷ xui xẻo! Đồ lưu manh! Đồ heo thúi! Gặp phải anh không có chuyện gì tốt! Dương Dương là của tôi, anh nằm mơ cũng đừng nghĩ bắt con rời khỏi tôi”
Cảnh mẹ cũng giật mình, bà nhìn thằng con trai vô tích sự bị mắng máu chó phun đầu, hỏi: “Kim Vũ uống rượu?”
Cảnh Tư Hàn nhăn mặt, nói: “Có lẽ là gặp mặt bạn bè rồi uống lên một chút”
Cảnh mẹ kinh ngạc: “Kim Vũ không biết uống rượu”
Cảnh Tư Hàn nhớ lại tình huống ở Lang Thần, sắc mặt càng khó coi. Hai người đang nói chuyện, Lạc Kim Vũ giãy giụa bò dậy, nhưng cơn đau buốt truyền từ đầu gối lên tận đỉnh đầu, làm cô không nhịn được mà la lên một tiếng.
Cảnh mẹ nghe tiếng nhanh tay xốc lên ống quần của cô, thấy hai đầu gối của cô bầm xanh bầm tím, còn hơi sưng, nhìn rất ghê.
“Nhìn mày làm chuyện tốt” Cảnh mẹ trừng mắt liếc Cảnh Tư Hàn, tức giận mắng.
Tầm mắt Cảnh Tư Hàn dừng lại ở trên vết thương của Lạc Kim Vũ, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, anh không ngờ bản thân chỉ vừa buông lỏng tay một chút, Lạc Kim Vũ đã té ngã thành như vậy.
Cảnh Gia Dịch cũng thấy được vết thương ở đầu gối mommy, khi đó bé còn cuộn tròn người ở trong chăn, cho nên không thấy được cảnh Lạc Kim Vũ té ngã, cho rằng vết thương giống như tai nạn lao động mà mommy từng nói với bé.
Vì thế cọ cọ Lạc Kim Vũ gương mặt, đau lòng nói: “Mommy đừng đi làm nữa”
“Mẹ con đi làm?” Cảnh Tư Hàn nhìn con trai hỏi xác nhận.
Cảnh Gia Dịch gật gật đầu, trả lời: “Mommy nói muốn kiếm tiền mua đồ chơi cho con, nhưng lại không cẩn thận, luôn bị thương ……”
Cảnh Tư Hàn lại nhìn kỹ vết thương của Lạc Kim Vũ, phát hiện quả nhiên còn có một vài vết thương cũ. Cảnh mẹ cũng cảm thấy kỳ quái: “Mẹ không nghe Kim Vũ nhắc đến chuyện này”
Cảnh Tư Hàn nhíu nhíu mày, nói: “Nhà của chúng ta khi nào nghèo đến nổi không có tiền mua đồ chơi cho Gia Dịch? Cũng không biết trong đầu cô ta nghĩ cái gì?”
Cảnh mẹ giật mình, nhưng lại không có nói ra, cô chỉ huy Cảnh Tư Hàn nói:
“Mày ôm Kim Vũ cùng Dương Dương lên giường đi, mẹ đi múc nước lau mặt cho hai đứa. À, xong rồi thì đi xuống tìm hộp cấp cứu mang lại đây, đầu gối bầm đen như vậy cần phải xoa bóp mới nhanh khỏi”
Vốn dĩ chính là bởi vì anh sơ xảy mà bị thương, Cảnh Tư Hàn cũng không cự tuyệt, anh nới lỏng cánh tay của Cảnh Gia Dịch, khom lưng tính toán bế hai mẹ con lên.
Kết quả bị Lạc Kim Vũ tát một cái, nếu không phải anh nhanh nhẹn trốn tránh kịp, rất có khả năng sẽ trực tiếp ăn trọn cái tát đó vào mặt:
“Anh cách tôi xa một chút! Khốn nạn! Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Cửa đều không có đâu, bà đây biết võ, muốn sống thì đừng chạm vào người tôi”
Cảnh Tư Hàn hít sâu một hơi, nói cho chính mình không cần so đo với người say, lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay cô, ngăn cô quay tới quay lui, mới vừa nắm Lạc Kim Vũ đã giãy giụa lên:
“Đừng chạm vào tôi! Anh làm tôi đau”
Cảnh Tư Hàn nhìn xuống, thấy cổ tay trắng nõn của cô có mấy dấu tay đỏ tím, nhưng vừa rồi anh không hề dùng sức thì vết thương ở đâu ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là qui trách nhiệm cho Quý Phi, đầu óc nó vốn không được bình thường như người ta, uống say càng điên cũng càng ngu.
Cảnh Tư Hàn chưa uống giọt rượu nào, nhưng lúc này đầu lại đau từng cơn. Anh buông ra tay, trực tiếp chặn ngang đem người bế lên, giữ hai của Lạc Kim Vũ, quăng lên giường.
Tiếp theo nhanh chóng xoay người né tránh bàn tay của Lạc Kim Vũ, nâng lên ngón đè đè khóe miệng, thầm nghĩ: Cô nàng này sau khi uống say tính tình thật đanh đá.
Bởi vì động tác quá mạnh nên vạt áo trên của cô cuốn đi lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, bởi vì khi đóng cảnh thoát khỏi đống bê tông kia, cô phải sử dụng dây thép, nên trên eo cũng bị bầm xanh bầm tím, có chỗ còn trầy da, nhìn còn 6 hơn vết thương trên đầu gối.
Cảnh Tư Hàn nhìn, ánh mắt trầm xuống. Cô nàng này làm việc gì, tại sao toàn thân đều là vết thương?
Hắn cúi người xuống, muốn nhấc vạt áo của cô lên nhìn xem vết thương, lại đột nhiên bị Lạc Kim Vũ bắt được.
Nét mặt trước đó vẫn còn phẫn nộ, chán ghét, lúc này đã biến mất, chỉ có một đôi mắt ẩm ướt sáng ngời, trên mi còn vương nước mắt. Cô nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tư Hàn, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Vợ của anh sắp trở về rồi, anh sẽ có những đứa con riêng của mình, Dương Dương là của tôi, tôi sẽ nhanh chóng mang theo Dương Dương rời khỏi nơi này”
Cảnh Tư Hàn giật mình, nếu không phải biết cô thật sự say, nói mê sảng, anh còn tưởng rằng cô giả say. Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lạc Kim Vũ, cô chớp chớp mắt, cuối cùng vì mệt mỏi mà nhắm mắt lại, đồng thời trong miệng còn mơ hồ lẩm bẩm: “Rất nhanh …… Nữ diễn viên xuất sắc nhất……”
“Cô nói cái gì?” Cảnh Tư Hàn nhịn không được hỏi lại.
Lúc này, Cảnh mẹ bưng thao nước ấm tới, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ghét bỏ nói: “Còn đứng nơi này làm cái gì? Đi lấy hòm thuốc! Đừng đứng giống bức tượng ở đây, vô tích sự”
Cảnh Tư Hàn liếm liếm khóe miệng, không giải thích, xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi anh nghe được phía sau vang lên một giọng nữ co rúm, mới biết được tầm mắt của hai mẹ con đều không phải nhìn anh.
“Phu nhân, thiếu gia, tôi ….. Thật sự tôi không có nói như vậy với tiểu thiếu gia, tôi thật sự không có nói với tiểu thiếu gia” Chu Tiểu Hoa ánh mắt lập loè, không dám ngẩng đầu, chỉ giải thích bản thân không có làm chuyện này.
Chu Tiểu Hoa là họ hàng xa của má Trương, từ khi nguyên chủ mang theo Cảnh Gia Dịch vào Cảnh gia, thì giới thiệu cô ta lại đây làm bảo mẫu chăm sóc bé hằng ngày.
Tuy rằng mới ba mươi tuổi, nhưng bản thân cũng đã sinh hai đứa con, kinh nghiệm phong phú, tay chân cũng nhanh nhẹn, ở đoạn thời gian kia, giúp ích rất nhiều cho nguyên chủ, người lần đầu làm mẹ.
Ở chung với bé cũng khá hòa hợp, quan hệ thân cận tin cậy, bé còn vẫn luôn thân mật gọi cô là ‘Dì Hoa’.
Nguyên nhân chính là như thế, nên tất cả mọi người đều cảm thấy Cảnh Gia Dịch sẽ không nói dối, hơn nữa bé mới có hai tuổi. Nếu không phải thật sự nghe được, còn có thể tự bịa chuyện hay sao? Lại cẩn thận nghe lời giải thích của Chu Hiểu Hoa, sẽ thấy rất nhiều sơ hở.
Cô ta không nói “Tôi chưa từng nói như vậy”, mà là vẫn luôn nhấn mạnh lặp lại câu “Tôi không có nói với tiểu thiếu gia”.
“Cô không nói với Gia Dịch, vậy nói với ai?” Cảnh Tư Hàn hỏi ngay trọng điểm.
Chu Tiểu Hoa nghe xong run lên, niết chặt hai bàn tay trước người, cô chột dạ liếc nhìn Lạc Kim Vũ, rũ đầu ấp úng nói:
“Tôi ….., tôi chỉ nói chuyện phiếm với tiểu Tề, nói Lạc tiểu thư gần nhất luôn đi sớm về trễ, khả năng …… Có thể là phải rời khỏi Cảnh gia ……”
Cảnh mẹ thấy bộ dáng này của cô biết, khẳng định cô chưa nói thật, bà lạnh mặt kêu má Trương gọi tiểu Tề tới, hai người cùng nhau đối chất, nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!
Tiểu Tề cũng là người hầu Cảnh gia, cô đã về phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của má Trương, vội vàng chạy từ nơi ở dành cho người hầu chạy lại đây.
Chu Hiểu Hoa vừa thấy cô, đã chạy lên giữ chặt tay cô: “Tiểu Tề, cô giúp, giúp tôi đi …… Tôi chỉ cùng cô nói chuyện về Lạc……”
“Hồi nãy không nói, vậy hiện tại cũng đừng nói.” Cảnh Tư Hàn nói, nhìn về phía tiểu Tề, nói: “Má Trương đã nói tình hình cụ thể cho cô biết rồi, nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Tề nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của gia chủ, lại nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc thút thít, lại kết hợp với lời má Trương nói qua điện thoại, cơ bản đã hiểu tình hình hiện tại.
So với những nhà khác, Cảnh gia có đãi ngộ cùng phúc lợi vô cùng tốt, gia chủ tính cách hiền lành, ở chung rất tốt, làm càng lâu càng được trọng dụng. Cho nên người hầu Cảnh gia cơ bản đều đã làm bảy tám năm trở lên, giống má Trương, đã làm hơn hai mươi năm.
Chu Hiểu Hoa cùng tiểu Tề đều mới vào làm chưa được hai năm, Tiểu Hoa là bởi vì Cảnh Gia Dịch, mà tiểu Tề là được người làm đã về hưu của Cảnh gia giới thiệu vào.
Tiểu Tề thuộc về loại người ít nói, chỉ lo cúi đầu làm việc, cho nên không có ai chịu kết bạn với cô. Nhưng đại khái là bởi vì cùng nhau vào làm, tuổi xấp xỉ nhau nên Chu Hiểu Hoa thường thường tìm cô nói chuyện phiếm, mối quan hệ giữa hai người thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Cho nên Chu Hiểu Hoa mới có thể vừa thấy cô, đã có ý nhào lên muốn cô giúp bản thân giấu diếm, rốt cuộc ở bên ngoài muốn tìm công việc lâu dài lương cao nhiều đãi ngộ giống như Cảnh gia thật sự rất khó khăn.
Tiểu Tề được giới thiệu là bởi vì nhìn trúng tính ‘nói ít làm nhiều, tốt bụng trung thực’. Cho nên cô chỉ do dự một chút, đã rút tay bị Chu Hiểu Hoa cầm về, từ đầu tới cuối nói rõ ràng mọi chuyện.
Chu Hiểu Hoa bình thường làm việc rất ổn thỏa, chỉ có một cái tật xấu, nhiều chuyện.
Từng bởi vì vụ này mà bị má Trương nói mấy lần, sau đó cô phát hiện tiểu Tề kín miệng, nguyện ý nghe cô lảm nhảm, cũng sẽ không giống những người khác thích mách lẻo với má Trương.
Lạc Kim Vũ ở Cảnh gia không danh không phận, không thể nghi ngờ là đề tài tốt nhất để bàn tán. Chu Hiểu Hoa chăm sóc Cảnh Gia Dịch nên thường xuyên tiếp xúc với Lạc Kim Vũ.
Đề tài của cô có rất nhiều, nào là không thích gu thẩm mỹ, cùng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẫu bằng quý tử ….. những chuyện linh tinh vụn vặt hằng ngày.
Gần đây, bởi vì Lạc Kim Vũ bắt đầu đóng phim, hầu như ban ngày đều không ở nhà, cũng không tìm Cảnh mẹ tìm hỏi tình hình gần đây của Cảnh tư Hàn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Chu Hiểu Hoa đoán già đoán non, nghẹn ở trong lòng khó chịu vô cùng khó chịu, vừa vặn tối hôm nay sau khi dỗ Cảnh Gia Dịch ngủ, ra cửa đã đụng phải tiểu Tề đang dọn dẹp.
Chủ nhân đều đi ra ngoài, xung quanh lại không có những người khác, Chu Hiểu Hoa dựa vào cạnh cửa tán gẫu cùng cô.
“Tôi xem Lạc tiểu thư gần nhất thay đổi rất nhiều, không cho chúng ta gọi cô ta là Thiếu phu nhân. Nếu trước kia ai kêu sai, cô ta không đì mới là lạ”
Tiểu Tề cúi đầu bận làm việc, Chu Hiểu Hoa cũng quen với tính trầm mặc của cô, chỉ tiếp tục nói:
“Cô thử nói, Lạc tiểu thư có phải hay không muốn tìm nhà dưới? Mỗi ngày đều ra bên ngoài chạy, hôm nay chính là chủ nhật nha, nếu giống như bình thường thì cách hai ba ngày trước đã đến nịnh bợ phu nhân tìm hiểu tin tức về Cảnh thiếu gia rồi”
“Nhưng lạ là gần đây chưa từng nghe cô ta nhắc đến thiếu gia, thật đúng là không thích hợp”
“Tôi đoán, cô ta thấy Cảnh gia đã không thể trông cậy vào, tính toán một lần nữa tìm người khác xuống tay”
“Đàn bà mà, tuổi càng lớn càng không được ưa thích, còn không thừa dịp tuổi còn trẻ tìm con đường khác cậy nhờ vào. Nhưng Lạc tiểu thư còn có đứa con trai, mang theo một đứa con riêng chắc chắn là tìm không ra”
“Bất quá Cảnh gia có nhiều tiền như vậy, không chừng cô ta sẽ bỏ con lấy tiền chạy lấy người, phim lúc 8 giờ trên TV không phải đều chiếu mấy cảnh đó sao? Bán con trai, cầm chi phiếu trong tay đi tìm tình mới! Ha ha ha.”
Tiểu Tề nghe xong, hiếm có được lúc ngẩng đầu lên, nhìn cô nói một câu: “Chị tiểu Hoa, chị nói thật quá khó nghe.”
Chu Hiểu Hoa vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói:
“Ta chỉ nói đùa một chút thôi”
“Nhưng nếu cô ta không tham tiền, thì tại sao lúc trước lại trăm phương nghìn kế muốn sinh con trai cho Cảnh gia? Nếu cô ta thật tìm được nhà dưới, người ta có thể chấp nhận nuôi con dùm người khác sao? Cô ta chắc chắn sẽ bỏ con trai ở lại”
“Đến lúc đó ….. Chặc chặc chặc, Tiểu Dương Dương đáng yêu cha không đau mẹ không cần, cũng thật đáng thương nha.”
Tiểu Tề muốn ngăn cô nói tiếp, lại nghe được một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau.
“Dì Hoa? Mommy không cần con sao?” Cảnh Gia Dịch không biết khi nào tỉnh dậy, lại nghe được nhiều ít, ngơ ngẩn đi chân trần đứng ở nơi đó ngửa đầu đặt câu hỏi.
Chu Hiểu Hoa xấu hổ liếc mắt nhìn tiểu Tề, chạy nhanh bế bé lên, nói: “Ai da, Dương Dương sao lại tỉnh dậy rồi? Muốn đi tiểu? Dì bế con đi mang dép vào trước nha”
Cảnh Gia Dịch tránh tránh, cố chấp tiếp tục hỏi: “Dì Hoa, mommy thật sự không cần con sao?”
Chu Hiểu Hoa cảm thấy trẻ con cũng sẽ không hiểu mấy chuyện này, qua loa lấy lệ nói: “Không đâu, dì nói giỡn. Cho dù là thật sự, không phải còn có ông nội bà nội sao? Bọn họ thương yêu con như vậy, mommy không cần con thì bọn họ cần con”
Cảnh Gia Dịch gục đầu xuống, không nói chuyện. Cả buổi chiều đều rầu rĩ không vui, nhưng cũng không có biểu hiện khác thường, Chu Hiểu Hoa cũng không để ở trong lòng, ai ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện như vậy.
Vốn dĩ Cảnh Gia Dịch là một đứa trẻ khá mẫn cảm, mấy ngày này nhìn thấy Lạc Kim Vũ bận đến nổi không có thời gian chơi với bé, nhưng ít nhất mỗi buổi tối đều sẽ trở về ăn cơm với bé, nhưng hôm nay lại không có.
Bà nội nói ba ba hôm nay cũng sẽ trở về, thằng bé vui vẻ hạnh phúc chờ đợi từ sáng, chờ đến tối, không chỉ có ba ba không về, mà ngay cả mommy cũng không thấy.
Cảnh Gia Dịch nằm ở trên giường nhớ tới lời Dì Hoa, càng nghĩ càng khổ sở, tránh ở trong chăn khóc lên, lúc này mọi người mới để ý đến sự khác thường của bé.
Nghe tiểu Tề nói rõ ràng mọi chuyện, mọi người cũng đoán được nguyên nhân tại sao Cảnh Gia Dịch đột nhiên bướng bỉnh như vậy.
“Phu nhân, tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói chơi, tôi không cố ý nói cho Dương Dương nghe, tôi không phải ……” Chu Hiểu Hoa còn muốn giảo biện cầu tình, cô không muốn bị đuổi.
Cảnh mẹ cau mày, cũng không muốn nhiều lời, kêu má Trương dẫn người rời khỏi mắt bà, bà đi đến bên cạnh Lạc Kim Vũ, khom lưng muốn nâng cô dậy tới, nhưng trong ngực cô còn ôm Dương Dương, làm cách nào cũng không buông tay.
Cảnh mẹ cũng không biết nên làm như thế nào, quay đầu lại oán trách liếc Cảnh Tư Hàn, nói: “Đứng ở đó ngẩn người làm gì? Lại đây giúp tôi một cái”
Cảnh Tư Hàn nhấp môi, đi qua tính toán ôm Cảnh Gia Dịch về trên giường, anh mới vừa duỗi ra tay, Lạc Kim Vũ rụt người lại, nhíu mày trừng anh, lạnh lùng nói:
“Anh tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh”
Cảnh Tư Hàn cứng người lại, Lạc Kim Vũ lại mở miệng mắng người như pháo:
“Ngôi sao chổi! Quỷ xui xẻo! Đồ lưu manh! Đồ heo thúi! Gặp phải anh không có chuyện gì tốt! Dương Dương là của tôi, anh nằm mơ cũng đừng nghĩ bắt con rời khỏi tôi”
Cảnh mẹ cũng giật mình, bà nhìn thằng con trai vô tích sự bị mắng máu chó phun đầu, hỏi: “Kim Vũ uống rượu?”
Cảnh Tư Hàn nhăn mặt, nói: “Có lẽ là gặp mặt bạn bè rồi uống lên một chút”
Cảnh mẹ kinh ngạc: “Kim Vũ không biết uống rượu”
Cảnh Tư Hàn nhớ lại tình huống ở Lang Thần, sắc mặt càng khó coi. Hai người đang nói chuyện, Lạc Kim Vũ giãy giụa bò dậy, nhưng cơn đau buốt truyền từ đầu gối lên tận đỉnh đầu, làm cô không nhịn được mà la lên một tiếng.
Cảnh mẹ nghe tiếng nhanh tay xốc lên ống quần của cô, thấy hai đầu gối của cô bầm xanh bầm tím, còn hơi sưng, nhìn rất ghê.
“Nhìn mày làm chuyện tốt” Cảnh mẹ trừng mắt liếc Cảnh Tư Hàn, tức giận mắng.
Tầm mắt Cảnh Tư Hàn dừng lại ở trên vết thương của Lạc Kim Vũ, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, anh không ngờ bản thân chỉ vừa buông lỏng tay một chút, Lạc Kim Vũ đã té ngã thành như vậy.
Cảnh Gia Dịch cũng thấy được vết thương ở đầu gối mommy, khi đó bé còn cuộn tròn người ở trong chăn, cho nên không thấy được cảnh Lạc Kim Vũ té ngã, cho rằng vết thương giống như tai nạn lao động mà mommy từng nói với bé.
Vì thế cọ cọ Lạc Kim Vũ gương mặt, đau lòng nói: “Mommy đừng đi làm nữa”
“Mẹ con đi làm?” Cảnh Tư Hàn nhìn con trai hỏi xác nhận.
Cảnh Gia Dịch gật gật đầu, trả lời: “Mommy nói muốn kiếm tiền mua đồ chơi cho con, nhưng lại không cẩn thận, luôn bị thương ……”
Cảnh Tư Hàn lại nhìn kỹ vết thương của Lạc Kim Vũ, phát hiện quả nhiên còn có một vài vết thương cũ. Cảnh mẹ cũng cảm thấy kỳ quái: “Mẹ không nghe Kim Vũ nhắc đến chuyện này”
Cảnh Tư Hàn nhíu nhíu mày, nói: “Nhà của chúng ta khi nào nghèo đến nổi không có tiền mua đồ chơi cho Gia Dịch? Cũng không biết trong đầu cô ta nghĩ cái gì?”
Cảnh mẹ giật mình, nhưng lại không có nói ra, cô chỉ huy Cảnh Tư Hàn nói:
“Mày ôm Kim Vũ cùng Dương Dương lên giường đi, mẹ đi múc nước lau mặt cho hai đứa. À, xong rồi thì đi xuống tìm hộp cấp cứu mang lại đây, đầu gối bầm đen như vậy cần phải xoa bóp mới nhanh khỏi”
Vốn dĩ chính là bởi vì anh sơ xảy mà bị thương, Cảnh Tư Hàn cũng không cự tuyệt, anh nới lỏng cánh tay của Cảnh Gia Dịch, khom lưng tính toán bế hai mẹ con lên.
Kết quả bị Lạc Kim Vũ tát một cái, nếu không phải anh nhanh nhẹn trốn tránh kịp, rất có khả năng sẽ trực tiếp ăn trọn cái tát đó vào mặt:
“Anh cách tôi xa một chút! Khốn nạn! Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Cửa đều không có đâu, bà đây biết võ, muốn sống thì đừng chạm vào người tôi”
Cảnh Tư Hàn hít sâu một hơi, nói cho chính mình không cần so đo với người say, lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay cô, ngăn cô quay tới quay lui, mới vừa nắm Lạc Kim Vũ đã giãy giụa lên:
“Đừng chạm vào tôi! Anh làm tôi đau”
Cảnh Tư Hàn nhìn xuống, thấy cổ tay trắng nõn của cô có mấy dấu tay đỏ tím, nhưng vừa rồi anh không hề dùng sức thì vết thương ở đâu ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là qui trách nhiệm cho Quý Phi, đầu óc nó vốn không được bình thường như người ta, uống say càng điên cũng càng ngu.
Cảnh Tư Hàn chưa uống giọt rượu nào, nhưng lúc này đầu lại đau từng cơn. Anh buông ra tay, trực tiếp chặn ngang đem người bế lên, giữ hai của Lạc Kim Vũ, quăng lên giường.
Tiếp theo nhanh chóng xoay người né tránh bàn tay của Lạc Kim Vũ, nâng lên ngón đè đè khóe miệng, thầm nghĩ: Cô nàng này sau khi uống say tính tình thật đanh đá.
Bởi vì động tác quá mạnh nên vạt áo trên của cô cuốn đi lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, bởi vì khi đóng cảnh thoát khỏi đống bê tông kia, cô phải sử dụng dây thép, nên trên eo cũng bị bầm xanh bầm tím, có chỗ còn trầy da, nhìn còn 6 hơn vết thương trên đầu gối.
Cảnh Tư Hàn nhìn, ánh mắt trầm xuống. Cô nàng này làm việc gì, tại sao toàn thân đều là vết thương?
Hắn cúi người xuống, muốn nhấc vạt áo của cô lên nhìn xem vết thương, lại đột nhiên bị Lạc Kim Vũ bắt được.
Nét mặt trước đó vẫn còn phẫn nộ, chán ghét, lúc này đã biến mất, chỉ có một đôi mắt ẩm ướt sáng ngời, trên mi còn vương nước mắt. Cô nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tư Hàn, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Vợ của anh sắp trở về rồi, anh sẽ có những đứa con riêng của mình, Dương Dương là của tôi, tôi sẽ nhanh chóng mang theo Dương Dương rời khỏi nơi này”
Cảnh Tư Hàn giật mình, nếu không phải biết cô thật sự say, nói mê sảng, anh còn tưởng rằng cô giả say. Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lạc Kim Vũ, cô chớp chớp mắt, cuối cùng vì mệt mỏi mà nhắm mắt lại, đồng thời trong miệng còn mơ hồ lẩm bẩm: “Rất nhanh …… Nữ diễn viên xuất sắc nhất……”
“Cô nói cái gì?” Cảnh Tư Hàn nhịn không được hỏi lại.
Lúc này, Cảnh mẹ bưng thao nước ấm tới, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ghét bỏ nói: “Còn đứng nơi này làm cái gì? Đi lấy hòm thuốc! Đừng đứng giống bức tượng ở đây, vô tích sự”
Cảnh Tư Hàn liếm liếm khóe miệng, không giải thích, xoay người đi ra ngoài.
Danh sách chương