Turan mất một lúc mới làm bản thân bình tĩnh được. Yeatra vẫn chưa trở ra, nên giờ nó đành thi triển tiếp kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình để kiểm tra phép mà tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ này chứa đựng.
“Phép: Trấn định.
Loại: Kích hoạt.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Ít.
Cấp: 4.
Mô tả: Tập trung nguyên khí cố định và tăng cường tinh thần trong phút chốc.
Yêu cầu:
+ Tiêu hao đến 1000 bậc nguyên khí.
Chi tiết:
+ Tăng đến 10 bậc minh mẫn.
+ Tăng hiệu quả hành động tinh thần đến 20%.
+ Giảm hiệu quả tinh thần bất lợi đến 20%.
+ Hiệu quả giảm dần theo thời gian.
Thông tin thêm: Phép giúp trấn định tinh thần luôn là cần thiết trong một trận chiến. Tinh thần cùng ý chí vững chắc mới có thể đủ tỉnh táo mà xử lý tình huống.”
Là một phép sử dụng nguyên khí để trấn định tinh thần, đúng với cái tên của nó. Nhìn vào hiệu quả thì Turan có thể thấy phép này rất tốt, dường như là cần thiết để chuẩn bị cho bất kỳ trận chiến nào. Dù việc hiệu quả bị giảm dần theo thời gian có chút không như mong muốn nhưng ‘Trấn định’ vẫn tạo ra một lợi thế rất lớn. Hơn cả, nếu được sử dụng vào thời điểm thích hợp thì sẽ khiến các đòn tấn công tinh thần trở nên bớt nguy hiểm đi rất nhiều.
Trong các trận chiến, linh hồn và tinh thần là hai thứ mong manh, dễ bị tổn hại nhất, bất kể là du hành giả hay quái. Những người sở hữu kỹ năng thuộc tính linh hồn hay tinh thần đều rất hiếm có, dường như là cả nghìn người mới có được một kỹ năng như vậy, kỹ năng để phòng thủ lại càng hiếm hoi hơn. Chính vì vậy mà khi đối đầu với chủng quái linh hồn và tinh thần, phương pháp thường được chọn nhất sẽ là dùng sát thương lớn áp đảo lượng sinh lực ít ỏi đặc trưng của chúng.
Nhưng đối phó với du hành giả có kỹ năng tấn công linh hồn và tinh thần thì lại không dễ như vậy, đơn giản vì họ không có điểm yếu sinh lực ít ỏi kia. Khi đó thì các kỹ năng và phép để phòng chống tương ứng như ‘Trấn định’ sẽ trở nên vô cùng cần thiết.
Hiệu quả là thế, thứ mà Turan quan tâm hơn lúc này lại là việc phép ‘Trấn định’ này yêu cầu tiêu hao 1000 bậc nguyên khí thay vì ma năng. Điều này có chút khác biệt với kiến thức của nó.
Phép yêu cầu nguyên khí để thi triển không phải là hiếm lạ gì, nhưng bùa chứa đựng phép như vậy thì Turan chưa nghe tới bao giờ. Nguyên khí là thứ bắt buộc người dùng bùa phải tiêu hao để sử dụng, nhưng chỉ là dẫn dắt, ma năng mới là năng lượng vận hành phép bên trong tấm bùa. Đó cũng là lý do mà các vật phẩm chứa đựng ma năng như ngọc lam bảo luôn được các thuật sư tìm mua, và là vật phẩm chắc-chắn-phải-có của họ.
Dù sao thì lượng ma năng mà một du hành giả sở hữu luôn có giới hạn, đặc biệt là khi người đó không phải là một pháp sư.
“Khoan đã. Hình như không phải là chưa bao giờ…” Turan chợt nghĩ. Nó nhớ mang máng rằng bản thân đã từng đọc hay xem qua một thứ tương tự, hay thông tin gì đó liên quan tới việc bùa phép vận dụng nguyên khí.
Hẳn là trước Đại Thánh Thế, Turan dám chắc như vậy, dù không xác định được cụ thể là khi nào.
Tiếng mở cửa bất chợt làm đứt mạch suy nghĩ của Turan. Nó vội quay sang thì thấy Yeatra bước ra khỏi phòng với một nụ cười tươi rói trên mặt. Đầu cô ta đầy mồ hôi, nhưng rõ ràng là đang vô cùng hạnh phúc với cuộc đời chế tác bùa chú của mình.
– Thế nào? – Turan cất tiếng hỏi.
– Hì hì. Đều là đồ tốt. – Yeatra cười đáp – Tốn đống bùa giám định cho chúng quả là đáng.
Turan gật nhẹ đầu tán đồng. Nó tất nhiên biết đống ngọc thô kia giá trị chừng nào. Năm viên ngọc thô sẽ tốn năm tấm bùa giám định, cùng lắm cũng chỉ mất một nghìn xen mà thôi, hoàn toàn so không được con số hơn trăm nghìn xen của chúng.
– Vậy thì bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ có hi vọng chứ? – Turan lại hỏi.
– Hì hì- Hả?!
Gương mặt cười hớn hở của Yeatra cứng lại, rồi chỉ chốc thì nụ cười trở nên méo mó. Cô ta ấn đè lên tai mình mấy cái cho thông thoáng, nhăn mày bảo:
– Cậu vừa bảo cái gì cơ? Turan không lặp lại câu hỏi của mình mà thay vào đó, nó giơ tấm bùa ‘Trấn định’ do Yeatra chế tạo lên, cất tiếng:
– Thứ này, cô biết nó là gì đúng không?
– Là một tấm bùa phép ‘Trấn định’… Gượm đã. – Yeatra thốt – Ý cậu là tớ thành công?!
Yeatra cũng không quá ngu ngốc, rất nhanh đã nhận điều mà Turan muốn nói. Cũng có thể là cô ta đã hình dung trước được kết quả này.
– Phải. – Turan xác nhận – Đây thật sự là một tấm bùa ‘Trấn định’ phẩm chất ‘Tinh anh’ hẳn hoi. Chắc chắn không nhầm lẫn.
Yeatra mở tròn mắt vẻ không thể tin được, giọng run run bảo:
– Ôi lạy các đức Chính thần phù hộ… Con dân của người vậy mà thành công rồi…
Trông dáng vẻ của Yeatra lúc này thì không giống như cô ta biết trước tấm bùa mình làm ra là thành công. Mà, có lẽ tiêu tốn một tấm bùa giám định cho việc này thì lại không phải là phong cách của cô ta.
– Cô còn giữ những tấm bùa còn lại không?
Turan cất tiếng hỏi. Nó có chút tò mò không biết những tấm bùa còn lại có thể đạt bao nhiêu phần so với chuẩn. Dù có là thất bại thì hẳn cũng không thảm tới mức toàn bộ đều là phẩm chất ‘Kém’.
– Chỉ có tấm này thôi. – Yeatra đáp ngay.
Turan nhăn mày nhìn Yeatra. Nhận thấy vẻ mặt không chút tin tưởng đó của nó, cô ta liền thốt:
– Thật sự chỉ có một mình tấm bùa này thôi. Thề!
– Không cần căng thẳng vậy. – Turan vội nói – Cô làm nó trong bao lâu?
Yeatra không trả lời ngay mà nhìn lấy Turan hồi lâu. Cô ta đang cố dò xét xem nó có thật sự tin tưởng hay không.
– Vừa đúng năm ngày. – Yeatra đáp, ra vẻ ngẫm nghĩ một chút – Cụ thể thì tám mươi tiếng đồng hồ… Tầm đó.
Tám mươi tiếng đồng trong năm ngày, tức là trung bình mỗi ngày Yeatra dành khoảng mươi sáu giờ cho việc chế tạo tấm bùa. Turan thật sự không thể không kính nể quyết tâm cùng công sức cô ta dành cho tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’, cũng là yêu cầu mà trông vào không khác gì bất khả thi của nó.
“Cũng may là thành công.” Turan nhủ thầm. Trông Yeatra lúc đầu có vẻ không mấy quan tâm nhưng hẳn là cô ta đã rất trông chờ kết quả này. Chẳng trách cô ta lại vui mừng, thậm chí là có phần mất bình tĩnh đến vậy.
– Hôm nay thật có quá nhiều chuyện đáng mừng mà.
Yeatra cười nói, ngồi vào bàn, lại tiếp tục nhìn chăm chăm lấy mấy viên ngọc thô trong tay mình. Nhưng chỉ chốc, cô ta liền nhận ra mình vừa quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, thốt lên:
– Vừa nãy cậu hỏi tớ cái gì cơ?!
Turan biết Yeatra đang nhắc đến điều gì, đáp luôn:
– Bùa phẩm chất ‘Anh hùng’. Từ mấy viên ngọc thô này thì cô có ý tưởng nào không?
Yeatra nghe rất rõ lời của Turan, nhưng dường như vẫn chưa chấp nhận được thông tin chất chứa trong đó. Cô ta đặt vội mấy viên ngọc lên bàn, chỉ giữ lấy viên ngọc màu vàng nhạt có vài đường vân nổi lên, ngẫm nghĩ hồi lâu thì cất tiếng nói nhỏ:
– Yêu cầu của cậu càng ngày càng vượt quá thứ mà tớ đang nợ ấy.
Turan không phủ định điều đó. Nó quả thật đang bắt ép Yeatra quá mức, thậm chí có thể coi là đang bóc lột một Nihr. Nhưng dù thế nào thì đây cũng là vì nó mong muốn cô ta có thể tấn thăng lên Thần cấp 1, chân chính trở thành một du hành giả.
– Cậu có biết làm thế nào tớ biết cách tạo tấm bùa ‘Trấn định’ này không?
Yeatra nói, chỉ tay vào tấm bùa trên tay Turan.
– Không biết. – Turan đáp gọn.
Yeatra nhìn sang Camilier một chút, phân vân điều gì đó. Turan thấy vậy thì bảo:
– Đừng lo. Cô ta thật sự là người hầu của tôi. Còn rất thân cận nữa.
– Ừm. – Yeatra cất tiếng – Là nó.
Một quyển sách sờn cũ được Yeatra đặt lên bàn. Quyển sách có bìa bằng da màu nâu đất với một sợi chỉ đỏ luồng qua như thể đang đánh dấu một trang đọc dở.
Turan không cảm nhận được chút gì đặc biệt từ quyển sách, nhưng nó biết chắc rằng thứ này không tầm thường.
Yeatra đưa tay nắm lấy sợi chỉ đỏ rồi lần theo đó mở quyển sách ra đúng trang được đánh dấu. Những con chữ nghệch ngoạc rõ ràng là được viết bằng tay là thứ đầu tiền mà Turan thấy được, và nó cũng rất nhanh nhận ra rằng mình không đọc hiểu được chúng. Chúng cũng không phải là bị ngược phía với Turan, mà là một ngôn ngữ mà nó không nhận biết.
– Có vẻ cậu không biết thứ ngôn ngữ này rồi. – Yeatra lên tiếng.
– Cô đọc được chúng? – Turan thắc mắc.
– Một chút. – Yeatra đáp ngay – Đủ để làm ra được thứ cậu đang cầm.
Turan nghe vậy thì nhìn vào tấm bùa trên tay mình. Những nét vẽ trông vô nghĩa trên tấm bùa quả thật có đôi nét giống với những con chữ trong quyển sách.
– Này là một loại cổ ngữ? – Turan hỏi.
– Tớ không biết. – Yeatra tặc lưỡi bảo – Nhưng đúng thật là có từ rất lâu rồi.
Turan có thể nhìn thấy trong mắt Yeatra thoáng quá một chút buồn khi nói. Cô ta có vẻ vừa nhớ lại một cố sự không mấy vui vẻ nào đấy.
Tình huống lúc này khiến Turan có hơi khó xử: không thể giục Yeatra nói tiếp, cũng chẳng thể cứ ngồi im lặng chờ đợi. Dù gì thì nó cũng đang rất hạn hẹp về thời gian, không còn cách nào ngoài cố tình làm một bộ vẻ gấp gáp.
– A! Chắc cậu cũng đang vội nhỉ?
Yeatra lên tiếng, đưa mắt nhìn Camilier một chút. Chỉ một chút nhưng Turan lập tức có thể nhận ra cô ta lại có ý không đứng đắn về mối quan hệ giữa nó với nữ người sói.
– Quyển sách này là do thầy tớ để lại. – Yeatra nói tiếp – Ban đầu cứ tưởng là không làm được tấm bùa nào cơ. Ai ngờ đâu…
Thành quả quá rõ ràng là tấm bùa ‘Trấn định’ trong tay Turan. Quyển sách mà thầy của Yeatra để lại thực sự là một báu vật. Kể cả một Nihr cũng có thể chế tạo được một tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ khi làm theo phương pháp trong đó thì thứ này thậm chí sẽ khiến mấy quốc gia không ngần ngại khai chiến để giành lấy. Giá trị của nó, Turan biết chắc không thua gì mạch nguyên khí tiên thiên ở biên giới phía tây.
Cụ thể thì giá trị của quyển sách này không chỉ nằm ở các phương pháp chế tạo bùa chú đang được lưu giữ, mà còn cả ở nguồn gốc. Nếu lần theo manh mối để tìm kiếm thì rất có thể sẽ phát hiện ra cả một kho tàng báu vật có liên quan. Trong trường hợp xấu nhất là chỉ tìm được một phó bản và rằng quyển sách chỉ là tài liệu đi nữa thì nguồn lợi rõ ràng vẫn là rất lớn.
“Thầy của Yeatra, ông ta vẫn còn sống chứ?” Turan nghĩ thầm. Nếu ông ta vẫn còn sống thì ông ta hẳn là biết ít nhiều về nguồn gốc của quyển sách.
– Tớ cũng biết mối họa tiềm tàng từ quyển sách này. – Yeatra nói – Nhưng vẫn là không bỏ được.
Turan không cho rằng Yeatra có thể tự mình biết được quyển sách có thể mang lại những nguy cơ gì. Rất có thể người thầy của cô ta đã báo cho cô ta biết điều đó.
Hoặc là từ trước tới nay Turan đã luôn hiểu nhầm về trí thông minh của Yeatra.
– Ừ thì… – Yeatra nói tiếp – Trong quyển sách này đúng thật có ghi chép phương pháp chế tạo bùa phẩm chất ‘Anh hùng’.
“Thật sự!?” Turan thốt thầm, vẻ ngạc nhiên không giấu được. Nó dù có dự đoán trước thì cũng không thể trơ mặt ra khi nghe điều đó được xác nhận.
– Nguyên liệu cần là gì? – Turan vội hỏi.
– Ngọc thô là không đủ. – Yeatra đáp – Tớ cần một số loại vật liệu… phẩm chất ‘Anh hùng’.
Turan tất nhiên không nghĩ rằng chỉ bằng nguyên liệu phẩm chất ‘Tinh anh’ là có thể chế tạo bùa phẩm chất ‘Anh hùng’. Nhưng đối với nó, nếu chuyện cần làm không phải là bất khả thi thì có lên thác xuống ghềnh bao nhiêu lần cũng chẳng hề gì.
Dù sao thì cũng không thể nào gian truân và nặng nề hơn con đường mà Turan đã định sẽ đi theo.
– Cứ nói. – Turan dõng dạc bảo – Chỉ cần cô có thể thành công thì có hiếm có khó tìm thế nào thì tôi cũng sẽ lấy về được cho cô.
Yeatra nghe vậy thì mỉm cười vui vẻ, át đi cả nét buồn từ nãy đến giờ vẫn còn đọng trên khuôn mặt. Cô ta siết lấy viên ngọc thô trong tay, vẻ như đang cất lên quyết tâm làm điều gì đó vô cùng quan trọng.
Cứ thế, tên từng món vật liệu lần lượt được Yeatra nêu ra.
“Phép: Trấn định.
Loại: Kích hoạt.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Ít.
Cấp: 4.
Mô tả: Tập trung nguyên khí cố định và tăng cường tinh thần trong phút chốc.
Yêu cầu:
+ Tiêu hao đến 1000 bậc nguyên khí.
Chi tiết:
+ Tăng đến 10 bậc minh mẫn.
+ Tăng hiệu quả hành động tinh thần đến 20%.
+ Giảm hiệu quả tinh thần bất lợi đến 20%.
+ Hiệu quả giảm dần theo thời gian.
Thông tin thêm: Phép giúp trấn định tinh thần luôn là cần thiết trong một trận chiến. Tinh thần cùng ý chí vững chắc mới có thể đủ tỉnh táo mà xử lý tình huống.”
Là một phép sử dụng nguyên khí để trấn định tinh thần, đúng với cái tên của nó. Nhìn vào hiệu quả thì Turan có thể thấy phép này rất tốt, dường như là cần thiết để chuẩn bị cho bất kỳ trận chiến nào. Dù việc hiệu quả bị giảm dần theo thời gian có chút không như mong muốn nhưng ‘Trấn định’ vẫn tạo ra một lợi thế rất lớn. Hơn cả, nếu được sử dụng vào thời điểm thích hợp thì sẽ khiến các đòn tấn công tinh thần trở nên bớt nguy hiểm đi rất nhiều.
Trong các trận chiến, linh hồn và tinh thần là hai thứ mong manh, dễ bị tổn hại nhất, bất kể là du hành giả hay quái. Những người sở hữu kỹ năng thuộc tính linh hồn hay tinh thần đều rất hiếm có, dường như là cả nghìn người mới có được một kỹ năng như vậy, kỹ năng để phòng thủ lại càng hiếm hoi hơn. Chính vì vậy mà khi đối đầu với chủng quái linh hồn và tinh thần, phương pháp thường được chọn nhất sẽ là dùng sát thương lớn áp đảo lượng sinh lực ít ỏi đặc trưng của chúng.
Nhưng đối phó với du hành giả có kỹ năng tấn công linh hồn và tinh thần thì lại không dễ như vậy, đơn giản vì họ không có điểm yếu sinh lực ít ỏi kia. Khi đó thì các kỹ năng và phép để phòng chống tương ứng như ‘Trấn định’ sẽ trở nên vô cùng cần thiết.
Hiệu quả là thế, thứ mà Turan quan tâm hơn lúc này lại là việc phép ‘Trấn định’ này yêu cầu tiêu hao 1000 bậc nguyên khí thay vì ma năng. Điều này có chút khác biệt với kiến thức của nó.
Phép yêu cầu nguyên khí để thi triển không phải là hiếm lạ gì, nhưng bùa chứa đựng phép như vậy thì Turan chưa nghe tới bao giờ. Nguyên khí là thứ bắt buộc người dùng bùa phải tiêu hao để sử dụng, nhưng chỉ là dẫn dắt, ma năng mới là năng lượng vận hành phép bên trong tấm bùa. Đó cũng là lý do mà các vật phẩm chứa đựng ma năng như ngọc lam bảo luôn được các thuật sư tìm mua, và là vật phẩm chắc-chắn-phải-có của họ.
Dù sao thì lượng ma năng mà một du hành giả sở hữu luôn có giới hạn, đặc biệt là khi người đó không phải là một pháp sư.
“Khoan đã. Hình như không phải là chưa bao giờ…” Turan chợt nghĩ. Nó nhớ mang máng rằng bản thân đã từng đọc hay xem qua một thứ tương tự, hay thông tin gì đó liên quan tới việc bùa phép vận dụng nguyên khí.
Hẳn là trước Đại Thánh Thế, Turan dám chắc như vậy, dù không xác định được cụ thể là khi nào.
Tiếng mở cửa bất chợt làm đứt mạch suy nghĩ của Turan. Nó vội quay sang thì thấy Yeatra bước ra khỏi phòng với một nụ cười tươi rói trên mặt. Đầu cô ta đầy mồ hôi, nhưng rõ ràng là đang vô cùng hạnh phúc với cuộc đời chế tác bùa chú của mình.
– Thế nào? – Turan cất tiếng hỏi.
– Hì hì. Đều là đồ tốt. – Yeatra cười đáp – Tốn đống bùa giám định cho chúng quả là đáng.
Turan gật nhẹ đầu tán đồng. Nó tất nhiên biết đống ngọc thô kia giá trị chừng nào. Năm viên ngọc thô sẽ tốn năm tấm bùa giám định, cùng lắm cũng chỉ mất một nghìn xen mà thôi, hoàn toàn so không được con số hơn trăm nghìn xen của chúng.
– Vậy thì bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ có hi vọng chứ? – Turan lại hỏi.
– Hì hì- Hả?!
Gương mặt cười hớn hở của Yeatra cứng lại, rồi chỉ chốc thì nụ cười trở nên méo mó. Cô ta ấn đè lên tai mình mấy cái cho thông thoáng, nhăn mày bảo:
– Cậu vừa bảo cái gì cơ? Turan không lặp lại câu hỏi của mình mà thay vào đó, nó giơ tấm bùa ‘Trấn định’ do Yeatra chế tạo lên, cất tiếng:
– Thứ này, cô biết nó là gì đúng không?
– Là một tấm bùa phép ‘Trấn định’… Gượm đã. – Yeatra thốt – Ý cậu là tớ thành công?!
Yeatra cũng không quá ngu ngốc, rất nhanh đã nhận điều mà Turan muốn nói. Cũng có thể là cô ta đã hình dung trước được kết quả này.
– Phải. – Turan xác nhận – Đây thật sự là một tấm bùa ‘Trấn định’ phẩm chất ‘Tinh anh’ hẳn hoi. Chắc chắn không nhầm lẫn.
Yeatra mở tròn mắt vẻ không thể tin được, giọng run run bảo:
– Ôi lạy các đức Chính thần phù hộ… Con dân của người vậy mà thành công rồi…
Trông dáng vẻ của Yeatra lúc này thì không giống như cô ta biết trước tấm bùa mình làm ra là thành công. Mà, có lẽ tiêu tốn một tấm bùa giám định cho việc này thì lại không phải là phong cách của cô ta.
– Cô còn giữ những tấm bùa còn lại không?
Turan cất tiếng hỏi. Nó có chút tò mò không biết những tấm bùa còn lại có thể đạt bao nhiêu phần so với chuẩn. Dù có là thất bại thì hẳn cũng không thảm tới mức toàn bộ đều là phẩm chất ‘Kém’.
– Chỉ có tấm này thôi. – Yeatra đáp ngay.
Turan nhăn mày nhìn Yeatra. Nhận thấy vẻ mặt không chút tin tưởng đó của nó, cô ta liền thốt:
– Thật sự chỉ có một mình tấm bùa này thôi. Thề!
– Không cần căng thẳng vậy. – Turan vội nói – Cô làm nó trong bao lâu?
Yeatra không trả lời ngay mà nhìn lấy Turan hồi lâu. Cô ta đang cố dò xét xem nó có thật sự tin tưởng hay không.
– Vừa đúng năm ngày. – Yeatra đáp, ra vẻ ngẫm nghĩ một chút – Cụ thể thì tám mươi tiếng đồng hồ… Tầm đó.
Tám mươi tiếng đồng trong năm ngày, tức là trung bình mỗi ngày Yeatra dành khoảng mươi sáu giờ cho việc chế tạo tấm bùa. Turan thật sự không thể không kính nể quyết tâm cùng công sức cô ta dành cho tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’, cũng là yêu cầu mà trông vào không khác gì bất khả thi của nó.
“Cũng may là thành công.” Turan nhủ thầm. Trông Yeatra lúc đầu có vẻ không mấy quan tâm nhưng hẳn là cô ta đã rất trông chờ kết quả này. Chẳng trách cô ta lại vui mừng, thậm chí là có phần mất bình tĩnh đến vậy.
– Hôm nay thật có quá nhiều chuyện đáng mừng mà.
Yeatra cười nói, ngồi vào bàn, lại tiếp tục nhìn chăm chăm lấy mấy viên ngọc thô trong tay mình. Nhưng chỉ chốc, cô ta liền nhận ra mình vừa quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, thốt lên:
– Vừa nãy cậu hỏi tớ cái gì cơ?!
Turan biết Yeatra đang nhắc đến điều gì, đáp luôn:
– Bùa phẩm chất ‘Anh hùng’. Từ mấy viên ngọc thô này thì cô có ý tưởng nào không?
Yeatra nghe rất rõ lời của Turan, nhưng dường như vẫn chưa chấp nhận được thông tin chất chứa trong đó. Cô ta đặt vội mấy viên ngọc lên bàn, chỉ giữ lấy viên ngọc màu vàng nhạt có vài đường vân nổi lên, ngẫm nghĩ hồi lâu thì cất tiếng nói nhỏ:
– Yêu cầu của cậu càng ngày càng vượt quá thứ mà tớ đang nợ ấy.
Turan không phủ định điều đó. Nó quả thật đang bắt ép Yeatra quá mức, thậm chí có thể coi là đang bóc lột một Nihr. Nhưng dù thế nào thì đây cũng là vì nó mong muốn cô ta có thể tấn thăng lên Thần cấp 1, chân chính trở thành một du hành giả.
– Cậu có biết làm thế nào tớ biết cách tạo tấm bùa ‘Trấn định’ này không?
Yeatra nói, chỉ tay vào tấm bùa trên tay Turan.
– Không biết. – Turan đáp gọn.
Yeatra nhìn sang Camilier một chút, phân vân điều gì đó. Turan thấy vậy thì bảo:
– Đừng lo. Cô ta thật sự là người hầu của tôi. Còn rất thân cận nữa.
– Ừm. – Yeatra cất tiếng – Là nó.
Một quyển sách sờn cũ được Yeatra đặt lên bàn. Quyển sách có bìa bằng da màu nâu đất với một sợi chỉ đỏ luồng qua như thể đang đánh dấu một trang đọc dở.
Turan không cảm nhận được chút gì đặc biệt từ quyển sách, nhưng nó biết chắc rằng thứ này không tầm thường.
Yeatra đưa tay nắm lấy sợi chỉ đỏ rồi lần theo đó mở quyển sách ra đúng trang được đánh dấu. Những con chữ nghệch ngoạc rõ ràng là được viết bằng tay là thứ đầu tiền mà Turan thấy được, và nó cũng rất nhanh nhận ra rằng mình không đọc hiểu được chúng. Chúng cũng không phải là bị ngược phía với Turan, mà là một ngôn ngữ mà nó không nhận biết.
– Có vẻ cậu không biết thứ ngôn ngữ này rồi. – Yeatra lên tiếng.
– Cô đọc được chúng? – Turan thắc mắc.
– Một chút. – Yeatra đáp ngay – Đủ để làm ra được thứ cậu đang cầm.
Turan nghe vậy thì nhìn vào tấm bùa trên tay mình. Những nét vẽ trông vô nghĩa trên tấm bùa quả thật có đôi nét giống với những con chữ trong quyển sách.
– Này là một loại cổ ngữ? – Turan hỏi.
– Tớ không biết. – Yeatra tặc lưỡi bảo – Nhưng đúng thật là có từ rất lâu rồi.
Turan có thể nhìn thấy trong mắt Yeatra thoáng quá một chút buồn khi nói. Cô ta có vẻ vừa nhớ lại một cố sự không mấy vui vẻ nào đấy.
Tình huống lúc này khiến Turan có hơi khó xử: không thể giục Yeatra nói tiếp, cũng chẳng thể cứ ngồi im lặng chờ đợi. Dù gì thì nó cũng đang rất hạn hẹp về thời gian, không còn cách nào ngoài cố tình làm một bộ vẻ gấp gáp.
– A! Chắc cậu cũng đang vội nhỉ?
Yeatra lên tiếng, đưa mắt nhìn Camilier một chút. Chỉ một chút nhưng Turan lập tức có thể nhận ra cô ta lại có ý không đứng đắn về mối quan hệ giữa nó với nữ người sói.
– Quyển sách này là do thầy tớ để lại. – Yeatra nói tiếp – Ban đầu cứ tưởng là không làm được tấm bùa nào cơ. Ai ngờ đâu…
Thành quả quá rõ ràng là tấm bùa ‘Trấn định’ trong tay Turan. Quyển sách mà thầy của Yeatra để lại thực sự là một báu vật. Kể cả một Nihr cũng có thể chế tạo được một tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ khi làm theo phương pháp trong đó thì thứ này thậm chí sẽ khiến mấy quốc gia không ngần ngại khai chiến để giành lấy. Giá trị của nó, Turan biết chắc không thua gì mạch nguyên khí tiên thiên ở biên giới phía tây.
Cụ thể thì giá trị của quyển sách này không chỉ nằm ở các phương pháp chế tạo bùa chú đang được lưu giữ, mà còn cả ở nguồn gốc. Nếu lần theo manh mối để tìm kiếm thì rất có thể sẽ phát hiện ra cả một kho tàng báu vật có liên quan. Trong trường hợp xấu nhất là chỉ tìm được một phó bản và rằng quyển sách chỉ là tài liệu đi nữa thì nguồn lợi rõ ràng vẫn là rất lớn.
“Thầy của Yeatra, ông ta vẫn còn sống chứ?” Turan nghĩ thầm. Nếu ông ta vẫn còn sống thì ông ta hẳn là biết ít nhiều về nguồn gốc của quyển sách.
– Tớ cũng biết mối họa tiềm tàng từ quyển sách này. – Yeatra nói – Nhưng vẫn là không bỏ được.
Turan không cho rằng Yeatra có thể tự mình biết được quyển sách có thể mang lại những nguy cơ gì. Rất có thể người thầy của cô ta đã báo cho cô ta biết điều đó.
Hoặc là từ trước tới nay Turan đã luôn hiểu nhầm về trí thông minh của Yeatra.
– Ừ thì… – Yeatra nói tiếp – Trong quyển sách này đúng thật có ghi chép phương pháp chế tạo bùa phẩm chất ‘Anh hùng’.
“Thật sự!?” Turan thốt thầm, vẻ ngạc nhiên không giấu được. Nó dù có dự đoán trước thì cũng không thể trơ mặt ra khi nghe điều đó được xác nhận.
– Nguyên liệu cần là gì? – Turan vội hỏi.
– Ngọc thô là không đủ. – Yeatra đáp – Tớ cần một số loại vật liệu… phẩm chất ‘Anh hùng’.
Turan tất nhiên không nghĩ rằng chỉ bằng nguyên liệu phẩm chất ‘Tinh anh’ là có thể chế tạo bùa phẩm chất ‘Anh hùng’. Nhưng đối với nó, nếu chuyện cần làm không phải là bất khả thi thì có lên thác xuống ghềnh bao nhiêu lần cũng chẳng hề gì.
Dù sao thì cũng không thể nào gian truân và nặng nề hơn con đường mà Turan đã định sẽ đi theo.
– Cứ nói. – Turan dõng dạc bảo – Chỉ cần cô có thể thành công thì có hiếm có khó tìm thế nào thì tôi cũng sẽ lấy về được cho cô.
Yeatra nghe vậy thì mỉm cười vui vẻ, át đi cả nét buồn từ nãy đến giờ vẫn còn đọng trên khuôn mặt. Cô ta siết lấy viên ngọc thô trong tay, vẻ như đang cất lên quyết tâm làm điều gì đó vô cùng quan trọng.
Cứ thế, tên từng món vật liệu lần lượt được Yeatra nêu ra.
Danh sách chương