Camilier khóc lóc xong một tràng thì đâm mệt, nằm lăn ra ngủ ngon lành. Cô ta ngủ rất say, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay Turan, hoàn toàn không có ý định thả ra một chút nào.

– Có hơi tê…

Turan nói nhỏ, thử kéo gỡ tay nữ người sói ra. Nó cẩn thận dùng ít lực nhất có thể để tránh đánh thức cô ta dậy. May thay, Turan đã thành công thoát được trong im lặng.

Turan nhìn Camilier một lúc, xác nhận cô ta vẫn say ngủ mới đứng dậy rời đi. Nó giờ không thể cứ ngồi ở đây chờ tới lúc nữ người sói ngủ xong một giấc được. Nó vẫn còn phải lo chuyện giải đấu, chuyện phản kích bọn đã ra tay tấn công Camilier rồi cả chuẩn bị kế hoạch sắp tới cho tổ đội của mình.

Bên ngoài phòng, Tiffia đã đứng đợi sẵn. Điều này làm Turan có hơi bất ngờ, vì không giống cô ta của thường ngày chút nào. Dù rằng Turan có bảo rằng cần một người thay thế để canh chừng Camilier nhưng vẫn còn tầm mười phút nữa mới đến giờ, và đó cũng không cần thiết phải là Tiffia.

– Cô ấy sao rồi? – Tiffia cất tiếng hỏi.

– Có chút vấn đề, nhưng nhìn chung thì không nguy hiểm.

Turan đáp, đưa mắt quan sát hai bên hành lang một lượt.

– Vẫn an toàn. – Tiffia lên tiếng – Bùa báo hiệu tôi đặt chưa có phản ứng.

– Ừm. – Turan gật nhẹ đầu, bảo – Sao cô lại ở đây? Không quản Darmil à? Tiffia nhăn mày nhìn Turan một lúc rồi mới đáp:

– Ngoài cậu ra thì ai quản được cậu ta chứ. Cũng không dám quản.

Turan nghe, có hơi ngạc nhiên, cười khẩy một tiếng rồi bảo:

– Sao vậy? Không giống cô lắm. Tôi tưởng là cậu ấm nhà Altoris đối với cô cũng chỉ là để chọc vui thôi?

Tiffia hừ một tiếng bực tức, gằn giọng:

– Còn cậu thì giờ lại trở nên thích đùa rồi? Đội trưởng thông minh tài giỏi hay cau có của tôi không định ra lệnh, hay có kế hoạch gì ư?

Turan không đáp, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Tiffia. Turan biết bản thân trong lòng có hơi khó chịu nên vừa nói mấy lời không thỏa đáng, nhưng lời của nó cũng không phải là sai. Ngược lại thì Tiffia hoàn toàn chỉ đang công kích nó mà thôi.

Tiffia cũng không biết đã cắn trúng thuốc kích thích hay say mèm cồn nồng độ cao mà giờ lại không chịu thua thiệt chút nào, vênh mặt nhìn Turan đầy ý khiêu khích.

“Cô ta muốn đánh nhau à?” Turan lẩm bẩm. Nó thật sự khó mà nhượng bộ trong tình huống này, nhưng nó cũng không có thời gian để đôi co với Tiffia.

– Rốt cuộc thì cô muốn gì? – Turan cất tiếng.

– Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng. – Tiffia đáp – Rốt cuộc thì cậu muốn gì, ở cô ta?

– Camilier?

Turan thốt, quay đầu nhìn cánh cửa phòng bên cạnh mình một chút. Một vài khúc mắc bắt đầu được giải đáp trong lòng nó.

Tiffia từ trước tới giờ chưa từng ủng hộ việc Turan cứu thoát Camilier rồi mang theo bên cạnh, nhưng trước sự kiên quyết của nó nên đành miễn cưỡng chấp nhận. Tuy nhiên, mới đây thì nữ người sói gặp nạn làm liên lụy đến Turan, ngay sau đó thì đuổi đánh kẻ địch để rồi bị phản kích, kéo theo cả Tiffia vào nguy hiểm, nên cũng khó tránh khỏi khiến Tiffia chịu áp lực rồi hằn học như bây giờ.

Turan cất nhẹ một tiếng thở dài. Nó hoàn toàn không có cách giải quyết ổn thỏa tình huống này, chỉ có thể an ủi Tiffia một chút, rồi cầu mong cô ta tin tưởng quyết định của mình mà thôi.

Nghĩ hồi lâu, Turan bảo:

– Tôi biết cô ta đã mang rắc rối đến cho cô, nhưng chúng ta cần cô ta.

Tiffia xì một tiếng, nói:

– Là chúng ta cần cô ta, hay là cậu cần cô ta?

“Đây là loại truy hỏi gì chứ?” Turan thốt thầm, chẳng thể hiểu được lý lẽ hay ẩn ý nào đằng sau lời nói của Tiffia.

Sau hai giây ngớ người suy đoán mà không được gì, Turan đang đáp:

– Đừng nghĩ lung tung. Trước mắt phải giải quyết những kẻ địch đang nhắm tới chúng ta đã.

Vẻ bực tức của Tiffia không hề nguôi ngoai đi mà ngược lại còn trông như càng ngày càng dữ dội hơn. Lời nói của Turan cùng việc nó cố lảng sang chuyện khác có vẻ chỉ khiến tình huống càng thêm tồi tệ.

Nhưng Turan thật sự không biết phải làm sao mới có thể thỏa được cơn giận của Tiffia. Nó, dù có nghĩ qua, nhưng không cho rằng việc đuổi Camilier có thể giải quyết được điều gì.

Mà Turan cũng chẳng thể nào lại đi làm hành động ngu ngốc đó.

– Là tôi cần cô ta. – Turan cất tiếng – Và tổ đội của tôi cũng cần có cô ta. Cô giờ là đang nghi ngờ khả năng, hay là muốn chống lại quyết định của tôi?

– Cả hai đều không. – Tiffia đáp ngay – Tôi là lo ch-

Tiffia đột nhiên ngừng lại như vừa suýt nói hớ gì đó.

– Tóm lại, tôi không muốn chuyện như gần đây xảy ra nữa.

Turan nhướn mày nhìn Tiffia, cố dò đoán mục đích của cô ta. Hồi lâu, nó bảo:

– Đừng lo. Tôi sẽ giải quyết xong chuyện trong hôm nay.

– Hôm nay!? – Tiffia ngạc nhiên – Làm thế nào mà…

Giọng Tiffia nhỏ dần rồi ngừng hẳn khi thấy Turan ra dấu ngừng lại.

– Kế hoạch đã có. Nhưng mà chỉ giải quyết được trước mắt, không phải lâu dài. Quan trọng là phải tìm ra kẻ đứng sau đã.

Tiffia nghe, ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc thì thốt:

– Ý cậu là chuyện này có thể không do Camilier mà ra?

Turan gật nhẹ đầu. Tiffia không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe gợi ý một chút liền có thể nhận ra điểm mấu chốt.

Nhưng Turan cũng không có loại bỏ khả năng kẻ gây ra mọi chuyện là hầu tước Ferrmen. Đó là tình huống xấu nhất, và Turan không muốn gặp phải. Nếu hầu tước Ferrmen ra tay, dù thành công hay không thì cũng sẽ rất khó để nó cùng ông ta có thể thành thật hòa giải, tạo tiền đề để lập mối quan hệ hợp tác sau này.

“Mong là ông ta không vội vã trả thù Camilier như vậy…”

– Thế cụ thể cậu định làm gì? – Tiffia hỏi.

Turan nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:

– Thông tin về địch có không nhiều, nhưng tôi đã xác định được một số thứ. Cụ thể thì sau khi khung hạng Gravito kết thúc tôi sẽ phổ biến chung cho mọi người.

– Mọi người? – Tiffia thắc mắc – Có bao gồm cả tổ đội Pongru không? Hay là còn người khác?

Turan không đáp ngay mà nhìn Tiffia hồi lâu, cẩn thận đánh giá thái độ của cô ta đối với tổ đội Pongru. Lần hành động này dù không nhất thiết phải có sự hỗ trợ của mấy người đó nhưng nếu có thể lợi dụng được thì lại không nên bỏ qua. Dù sao thì nó cũng đã từ chối lời đề nghị giúp đỡ tìm kiếm Camilier để dành cho việc này.

– Chỉ có tổ đội Pongru thôi. – Turan cất tiếng – Chúng ta cơ bản là thiếu người, sức mạnh cũng không đảm bảo.

Ánh mắt Tiffia thoáng qua một tia tự ti, hoặc là chán nản. Turan biết cô ta đang nghĩ tới điều gì, đành giấu một tiếng thở dài, bảo:

– Không cần gấp. Nhưng cũng đừng bắt tổ đội phải chờ trong vô vọng. Giờ thì cô có muốn quay lại xem trận đấu của Darmil không?

– Tôi đi? – Tiffia thắc mắc – Vậy cậu ở lại đây canh chừng Camilier tiếp à?

– Không còn cách nào. – Turan nhún vai nói – Một mình cô đâu thể đối phó được ba tên kia chứ- mà giờ còn hai mới đúng, dù có lẽ là chúng vẫn còn đồng bọn khác.

Tiffia không thể không thừa nhận lời của Turan là đúng.

– Được rồi. – Tiffia cất tiếng – Tôi sẽ bảo Pongru hoặc Heathier tới thay cậu.

– Không cần thiết. – Turan vội nói – Một mình tôi là đủ rồi. So với tôi thì mấy người họ quan tâm tới trận đấu của Darmil hơn đấy.

– Hả? Nhưng mà-

– Tôi đã bảo là mình có thông tin về kẻ địch rồi, phải không?

Lời của Turan là không đủ để thuyết phục Tiffia, nhưng sự tự tin của nó lại khiến cô ta khó mà phản đối, chần chừ một lúc rồi cũng đành quay người rời đi.

Turan tặc lưỡi, nhìn theo bóng lưng Tiffia. Không hiểu sao, nó lại cảm giác chuyện này không thể đơn giản như vậy mà kết thúc.

Và lo lắng của Turan không hề thừa một chút nào. Tiffia vừa rời đi chưa được bao lâu thì một dáng người cao ráo đã xuất hiện, vội vã bước tới từ đằng xa.

Là Pongru. Cậu ta vừa tới thì trình bày trước luôn như sợ bị Turan tra hỏi thì sẽ hoảng quá mà nói nhầm.

– Ha ha! Thấy Tiffia quay lại, tôi lo cậu ở đây một mình buồn nên đến chơi nè.

Lý do mà Pongru đưa ra thật sự là không lừa được ai cả, rõ ràng là không đánh tự khai mà. Nếu người đến là Heathier thì Turan còn có thể đoán mò rằng ông ta muốn trêu mình, nhưng kẻ ham thích xem đấu trận trong thế giới giả lập như Pongru thì không thể nào lại có thể bỏ qua trận đấu của Darmil để “chơi” cùng nó cả.

– Khổ cho cậu rồi, Pongru. – Turan cười nói.

– Đúng là khổ th- à không! Ý tôi là… chuyện này xứng đáng mà! Ha ha!

Pongru đáp, cười vang đầy miễn cưỡng.

“Xứng đáng với cái gì chứ…?” Turan lẩm bẩm. Nó cũng thật chịu với lời lẽ của Pongru. Giờ mà chỉ ra rằng cậu ta nói dối tệ như thế nào thì không biết sẽ làm thành bộ dạng gì nữa.

– À phải rồi, chuyện Greiten… cám ơn cậu nhé.

Pongru chợt nói, hơi cúi người xuống trước Turan.

Hành động cùng lời nói bất ngờ của Pongru làm Turan trong thoáng chốc không biết đáp lại thế nào, hồi lâu mới bảo:

– Cám ơn suông thì không cần. Dù gì tôi cũng có việc cần nhờ đến tổ đội của cậu sau khi khung hạng Gravito kết thúc.

– Tất nhiên là chúng tôi sẽ giúp rồi! – Pongru dõng dạc đáp.

– Ha ha! Tôi thích tinh thần này của cậu.

Turan cười nói. Nó biết chắc Pongru sẽ không từ chối, mà dù cậu ta có không muốn nhận cũng không thể vô lý phản lại ý muốn của Heathier được. Chuyện này vốn dĩ đã được sắp xếp xong cả rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện